Some of the smaller species, such as Scomber colias, are food for a large number of predators, from fishes and porpoises to seals and seabirds. Mackerels are fed upon by large tunas, other large fishes, and sharks. Tunas, even large ones, must watch out for the temperate and warm temperate swordfish Xiphias gladius and other tropical sailfishes, spearfishes and marlins (Istiophorus, Tetrapturus, Makaira). Humans are a predator shared by all the scombrids.
Known Predators:
Scombrids are major predators in pelagic habitats. As such they impact the populations of the many organisms on which they feed, from zooplankton to fish larvae to large fish. They, in turn, provide food for each other, large fishes, porpoises, seals, and seabirds.
Scombrids are active predators that feed on a wide range of organisms. The diet of a single species may include crabs, shrimps, squids, crustaceans, the larvae of fishes and invertebrates, and fishes several feet long. Some smaller species strain zooplankton through their gill rakers. Tunas feed on a variety of mid-water and surface fishes, with mackerel providing a favorite meal. Tunas’ ability to maintain elevated body temperatures enables them to swiftly pursue prey in the cold waters of deeper depths and higher latitudes. Migratory tunas have the fastest digestion rates and highest metabolic rates of any fish.
Primary Diet: carnivore (Piscivore , Eats non-insect arthropods)
Tunas, mackerels, and bonitos can be found worldwide in tropical and subtropical seas, with many species traveling periodically into cool temperate waters.
Biogeographic Regions: nearctic (Native ); palearctic (Native ); oriental (Native ); ethiopian (Native ); neotropical (Native ); australian (Native ); oceanic islands (Native ); indian ocean (Native ); atlantic ocean (Native ); pacific ocean (Native ); mediterranean sea (Native )
Other Geographic Terms: cosmopolitan
Scombrids are, for the most part, pelagic (open-ocean) fishes living in tropical and subtropical seas. Some species make seasonal forays into cool temperate or cold waters. Some, especially the smaller mackerels, remain near coastlines, while many others roam deeper waters. They are a marine family, although some groups occur in brackish water, and one normally marine species, Scomberomorus sinensis, has been found in fresh water 300 km up the Mekong River. Many groups within Scombridae tend to remain near the surface and over the continental shelf.
Habitat Regions: temperate ; tropical ; saltwater or marine ; freshwater
Aquatic Biomes: pelagic ; coastal ; brackish water
No information was found regarding lifespan of fishes in Scombridae.
Most scombrids (tunas, mackerels, and bonitos) are important food, commercial, and sport fishes. In some parts of the world, i.e. the Mediterranean and Californian coasts, tunas have been fished locally for many years, but heavy commercial exploitation of open-ocean tunas has led in some cases to depletion of tuna populations. Much of the tuna catch is harvested for canning. Apparently the flesh of king mackerel has occasionally been toxic when eaten.
Positive Impacts: food
No specific information was found concerning any negative impacts to humans.
The family Scombridae, the mackerels, tunas, and bonitos, includes some of the world’s most popular food and sport fishes. The family also boasts the fastest-swimming fishes in the world, and bluefin tunas are probably the largest of all bony fishes. Scombrids’ size, speed, and popularity are related to their high degree of adaptation to a pelagic, nomadic existence. Their bodies are formed to maximize swimming efficiency, and tunas even have a vascular heat exchange system that allows for prolonged swimming in colder water (see Physical Description). Smaller mackerels often live closer to shore, but other mackerels, tunas, and bonitos roam deeper waters, often in wide migratory patterns (see Habitat). Due to their great range and extensive use as food fish, scombrids bear many common names and have long been familiar to humans. Bonitos, for example, appear in Captain Cook’s journals. Human influence, however, has rendered at least five species endangered or vulnerable to extinction. The family Scombridae is comprised of two tribes, subdivided into 15 genera and 49 species.
Carried by the same current system as adults, scombrid larvae and juveniles grow and feed along with mature individuals. In at least one species, Atlantic mackerel, eggs hatch in two to five days depending on the temperature. Mackerel grow quickly and can reach 24 cm in a year.
Scombrids (tunas, mackerels, and bonitos) have streamlined bodies that taper on either end, moderately large mouths, and well-developed teeth. Gill membranes are not attached to the isthmus. Scales are cycloid and usually tiny, and body coloration is metallic, often blue and silver. Spanish mackerels have yellow to bronze spots and bonitos and tunas may have dusky bands and fins. The dorsal fin is composed of nine to 27 densely packed rays, and the pelvic fins have six rays. One member of the family, bluefin tuna, can reach 4.2 m and are probably the world’s largest bony fishes. Scombrids are highly adapted to continuous swimming in the open ocean. Their bodies are an ideal streamlined shape, with the thickest part of the body occurring two-fifths of the way back from the head. Their dorsal fins can slot into grooves to reduce drag, and the caudal fin is stiff and sickle-shaped for powerful propulsion. The five to 12 separate finlets behind the anal and second dorsal fins may allow the tail to push against less turbulence by preventing vortices from forming in water flowing toward the tail. The slender caudal peduncle bears at least two keels that reduce drag and may accelerate water flowing over the tail. (Click here to see a fish diagram).
Tunas are negatively buoyant and must swim continuously to avoid sinking. In addition, they require constant movement to ventilate the gills. Through a process called ram gill ventilation, swimming (at speeds no less than 65 cm per second) forces water over the gills. Tunas have numerous lamellae (gill membranes) and very thin lamellar walls, and are able to extract more oxygen from the water than any other fish. Tunas have large hearts and blood volumes. They also have a high proportion of the red muscle that permits sustained swimming, buried centrally along the spinal column to conserve heat. Other members of the family, such as the mackerels, also have red muscle, but located nearer the outside of the fish.
One of the most striking features of the scombrids is that some groups are endothermic, able to maintain a body temperature higher than that of the surrounding water. Tunas (tribe Thunnini) conserve heat produced by swimming muscles through an arrangement of blood vessels called a rete mirabile (“wonderful net”). These blood vessels act as a countercurrent heat-exchanger. In any fish, when blood cycles through the gills to receive oxygen, it also cools to the temperature of the surrounding water. In tunas, this blood is diverted to vessels near the outside of the body instead of traveling directly through the fish’s core. Before flowing inward, the cool, oxygenated blood passes through a network of small vessels, countercurrent to warm blood leaving the swimming muscles, and heat is transferred to the entering blood. In this way much of the heat generated by swimming muscles is conserved. In waters ranging from 7 to 30˚ C, bluefin tuna maintain muscle temperatures between 28 and 33 C. Others keep body temperatures 3 to 7 degrees C warmer than the surrounding water. Some species, such as bigeye tuna, utilize the heat exchanger only when they enter colder water. Endothermy also helps warm parts of the central nervous system, which stabilizes nervous system function in cold water. Butterfly mackerels keep brain and eye temperatures elevated using thermogenic (heat-producing) tissue. (Click here to see a diagram of tuna thermoregulation).
Other Physical Features: endothermic ; heterothermic ; bilateral symmetry
As of 1994 there were several threatened species in Scombridae. Scomberomorus concolor (Monterrey Spanish mackerel) was listed as endangered, and Thunnus maccoyyii (southern bluefin tuna) as critically endangered; in other words both face severe threat of extinction. Thunnus obesus (bigeye tuna) was listed as vulnerable, and two others, Thunnus alalunga (albacore tuna) and Thunnus orientalis (northern bluefin tuna) may be threatened as well.
No information was found regarding communication in Scombridae.
Perception Channels: visual ; tactile ; chemical
The fossil record for Scombridae dates back to the lower Tertiary and lower Eocene.
No information was found regarding mating systems in Scombridae.
Scombrids, with the exception of bluefin tunas, spawn repeatedly. Some, like Scomber scombrus (Atlantic mackerel), spawn all summer long. Female mackerels produce, on average, about half a million eggs, which float near the surface. Bluefin tunas spawn in tropical waters of the Gulf of Mexico, and spend the rest of the year feeding in temperate regions.
Key Reproductive Features: iteroparous ; seasonal breeding
No information was found regarding parental care in Scombridae.
Scombridae is 'n vis-familie wat hoort tot die orde Perciformes. Die tunas, makriel en bonito is deel van die familie. Daar is 15 genera met ten minste 51 spesies wat hoort tot dié familie. Agtien van die spesies kom aan die Suid-Afrikaanse kus voor.
Die volgende genera en gepaardgaande spesies kom in Suider-Afrika voor.
Scombridae is 'n vis-familie wat hoort tot die orde Perciformes. Die tunas, makriel en bonito is deel van die familie. Daar is 15 genera met ten minste 51 spesies wat hoort tot dié familie. Agtien van die spesies kom aan die Suid-Afrikaanse kus voor.
Los escómbridos (Scombridae) son una familia de peces perciformes. Inclúi a los atunes y bonitos, dalgunes de les más importantes y familiares especies de peces alimenticios. Hai 55 especies en 15 xéneros.
Presenten dos aletes dorsales, y una serie de pequeñes aletes accesories o «pinnas» ente les aletes añal y segunda dorsal y l'aleta caudal que ta fuertemente ahorquillada y ye ríxida. La primer aleta dorsal y les aletes coxales tán de normal retraídas dientro de cuévanos del cuerpu. La long. varia ente especies: de 20 cm na caballa isleña a casi 4 metros y mediu, rexistráu nun inmensu atún d'aleta azul.
Son xeneralmente predadores peláxicos, y capaces d'algamar considerable velocidá.
Dellos miembros de la familia, particularmente los atunes, son notables por ser homeotermos, esto ye, caltienen la so temperatura corporal dientro d'unes llendes, independientemente de la temperatura ambiental.
Jordan, Evermann & Clark (1930) estremen estos pexes nos cuatro families Cybiidae, Katsuwonidae, Scombridae, y Thunnidae,[1] pero equí va siguise la opinión de la base de datos de peces «FishBase» al asitialos na única familia Scombridae.[2]
Hai unos cincuenta especies en 14 xéneros:
Los escómbridos (Scombridae) son una familia de peces perciformes. Inclúi a los atunes y bonitos, dalgunes de les más importantes y familiares especies de peces alimenticios. Hai 55 especies en 15 xéneros.
Presenten dos aletes dorsales, y una serie de pequeñes aletes accesories o «pinnas» ente les aletes añal y segunda dorsal y l'aleta caudal que ta fuertemente ahorquillada y ye ríxida. La primer aleta dorsal y les aletes coxales tán de normal retraídas dientro de cuévanos del cuerpu. La long. varia ente especies: de 20 cm na caballa isleña a casi 4 metros y mediu, rexistráu nun inmensu atún d'aleta azul.
Son xeneralmente predadores peláxicos, y capaces d'algamar considerable velocidá.
Dellos miembros de la familia, particularmente los atunes, son notables por ser homeotermos, esto ye, caltienen la so temperatura corporal dientro d'unes llendes, independientemente de la temperatura ambiental.
Skumbrlar (lat. Scombridae) — Xanıkimilər dəstəsindən sümüklü balıqlar fəsiləsi.
Fəsiləyə 15 cinsə aid 51 növ daxildir.
Fəsilənin özünəməxsus xüsusiyyəti gözün ətrafında sümüklü halqanın olmasıdır. Skumbrların hər biri kürəyindəki xüsusi şırıma yerləşə bilən iki kürək üzgəci olur. Arxa üzgəci möhkəm olub, geniş haçalanmış şəkildədir. Skumbrlarda ya sikloid pulcuqları ya olmur, ya da cüzi olur.
Fəsiləyə aid növlərin uzunluğu 20 sm-lə 4,5 m arasında dəyişir. Sonuncu rekord uzunluq Cənub göy tunesinə (Thunnus maccoyii) məxsusdur. Skumbrlar açıq dənizdə qidalanan yırtıcı balıqlardır. Ov zamanı onlar böyük sürət yığa bilirlər. Onlar kürülərini sahilə yaxın yerlərdə tökürlər. Skumbrların bəzi növlərinin bədən temperaturu ətrafındakı suyun temperaturundan çox olur.
|dil=
ignored (kömək)
|dil=
ignored (kömək); Italic or bold markup not allowed in: |publisher=
(kömək)
Skumbrlar (lat. Scombridae) — Xanıkimilər dəstəsindən sümüklü balıqlar fəsiləsi.
Fəsiləyə 15 cinsə aid 51 növ daxildir.
Fəsilənin özünəməxsus xüsusiyyəti gözün ətrafında sümüklü halqanın olmasıdır. Skumbrların hər biri kürəyindəki xüsusi şırıma yerləşə bilən iki kürək üzgəci olur. Arxa üzgəci möhkəm olub, geniş haçalanmış şəkildədir. Skumbrlarda ya sikloid pulcuqları ya olmur, ya da cüzi olur.
Fəsiləyə aid növlərin uzunluğu 20 sm-lə 4,5 m arasında dəyişir. Sonuncu rekord uzunluq Cənub göy tunesinə (Thunnus maccoyii) məxsusdur. Skumbrlar açıq dənizdə qidalanan yırtıcı balıqlardır. Ov zamanı onlar böyük sürət yığa bilirlər. Onlar kürülərini sahilə yaxın yerlərdə tökürlər. Skumbrların bəzi növlərinin bədən temperaturu ətrafındakı suyun temperaturundan çox olur.
Els escòmbrids (Scombridae) constitueixen una família de peixos osteïctis i pelàgics que pertanyen a l'ordre dels perciformes.
Els ous són pelàgics i esdevenen larves planctòniques.[3]
Són depredadors molt actius que formen moles molt nombroses que es desplacen a molta velocitat a la recerca d'una àmplia gamma d'organismes: crancs, gambetes, calamars, crustacis, larves de peixos i invertebrats i peixos. La tonyina, en particular, s'alimenta d'una gran varietat de peixos d'aigües superficials i mitjanes però és el verat qui constitueix la seva principal font d'alimentació. A més, les tonyines migratòries són els peixos amb el metabolisme i el procés digestiu més ràpids. D'altra banda, algunes espècies més petites mengen zooplàncton a través de les seues brànquies.[7]
Són peixos marins tot i que una espècie, Scomberomorus sinensis, és coneguda per pujar 300 km el riu Mekong amunt.[8]
Es troben repartits per les mars càlides i temperades de tot el planeta.[9]
Són peixos gregaris molt ràpids i actius que realitzen migracions.[10]
Algunes de les espècies més petites, com a Scomber japonicus, són una font d'aliment per a un gran nombre de depredadors: altres peixos, foques, marsopes i aus marines. Els verats són presa dels grans túnids, d'altres peixos de grans dimensions i de taurons. Les tonyines, fins i tot les més grans, constitueixen l'aliment de taurons blancs (Carcharodon carcharias), peixos espasa (Xiphias gladius) i algunes espècies de la família dels istiofòrids. Tot i així, el seu principal depredador, compartit per tots els escòmbrids, és l'ésser humà.[11][12]
Algunes espècies tenen gran importància econòmica per a l'alimentació humana (com ara la tonyina, el verat, el bonítol i la bacoreta)[13] i es calcula que les captures mundials de les espècies comercials d'escòmbrids oscil·len entre els cinc i els sis milions de tones anyals.[14] D'altra banda, aquests peixos també són apreciats pels aficionats a la pesca esportiva.
Segons la Unió Internacional per a la Conservació de la Natura, Scomberomorus concolor i Thunnus maccoyii afronten un perill real d'extinció, mentre que la tonyina d'ulls grossos (Thunnus obesus) s'hi troba catalogada com a vulnerable, i la bàcora (Thunnus alalunga) i la tonyina (Thunnus thynnus) també es troben amenaçades però a un nivell menor.[15]
Els escòmbrids (Scombridae) constitueixen una família de peixos osteïctis i pelàgics que pertanyen a l'ordre dels perciformes.
Makrelovití (Scombridae) je čeleď ryb z třídy paprskoploutví (Actinopterygii) a řádu ostnoploutví (Perciformes) čítající 15 žijících rodů tuňáků, pelamid a makrel a další rody vyhynulé. Vyvinula se ve spodním eocénu. Makrelovití obývají tropická a subtropická moře po celém světě, některé přebývají část roku ve vodách chladnějších. Žijí převážně na otevřeném moři, menší makrely ale také při pobřeží. Pro plavání na otevřeném moři jsou dobře přizpůsobeny. Tuňáci musejí plavat nepřetržitě, aby jim voda omývala žábry a neutopili se. Makrela Scomberomorus sinensis byla nalezena dokonce ve sladkých vodách řeky Mekongu.
Čeleď má podlouhlé vřetenovité tělo s malými šupinami kovového, často modrého nebo stříbrného zbarvení. Za hlavou a v blízkosti prsní ploutví jsou naopak šupiny velké. Tlama je velká a zuby v ní dobře vyvinuté. Počet obratlů je 31 až 66, hřbetní ploutev je složena z 9 až 27 paprsků, břišní ploutve mají paprsků 6. Některé druhy z čeledi umějí udržovat vyšší teplotu těla než je teplota vody, asi o 3 až 7 °C. Co se týče zbarvení, v tomto směru není vyvinut pohlavní dimorfismus, ale samice dosahují větší velikosti než samci. Jsou to rychlí lovci, žerou například jiné ryby, korýše či chobotnice. Malé druhy jsou pak loveny jinými dravci, jako jsou žraloci či mečouni. Loví je potom také člověk, patří mezi nejvýznamnější rybolovní i sportovně lovené ryby. Některé populace tuňáků byly kvůli rybolovu vyhubeny a část druhů Mezinárodní svaz ochrany přírody považuje za vzácné.
Makrelovití (Scombridae) je čeleď ryb z třídy paprskoploutví (Actinopterygii) a řádu ostnoploutví (Perciformes) čítající 15 žijících rodů tuňáků, pelamid a makrel a další rody vyhynulé. Vyvinula se ve spodním eocénu. Makrelovití obývají tropická a subtropická moře po celém světě, některé přebývají část roku ve vodách chladnějších. Žijí převážně na otevřeném moři, menší makrely ale také při pobřeží. Pro plavání na otevřeném moři jsou dobře přizpůsobeny. Tuňáci musejí plavat nepřetržitě, aby jim voda omývala žábry a neutopili se. Makrela Scomberomorus sinensis byla nalezena dokonce ve sladkých vodách řeky Mekongu.
Čeleď má podlouhlé vřetenovité tělo s malými šupinami kovového, často modrého nebo stříbrného zbarvení. Za hlavou a v blízkosti prsní ploutví jsou naopak šupiny velké. Tlama je velká a zuby v ní dobře vyvinuté. Počet obratlů je 31 až 66, hřbetní ploutev je složena z 9 až 27 paprsků, břišní ploutve mají paprsků 6. Některé druhy z čeledi umějí udržovat vyšší teplotu těla než je teplota vody, asi o 3 až 7 °C. Co se týče zbarvení, v tomto směru není vyvinut pohlavní dimorfismus, ale samice dosahují větší velikosti než samci. Jsou to rychlí lovci, žerou například jiné ryby, korýše či chobotnice. Malé druhy jsou pak loveny jinými dravci, jako jsou žraloci či mečouni. Loví je potom také člověk, patří mezi nejvýznamnější rybolovní i sportovně lovené ryby. Některé populace tuňáků byly kvůli rybolovu vyhubeny a část druhů Mezinárodní svaz ochrany přírody považuje za vzácné.
Die Makrelen und Thunfische (Scombridae) sind eine Familie von Meeresfischen, die weltweit in allen gemäßigten, subtropischen und tropischen Ozeanen vorkommen. Sie sind von großer fischereiwirtschaftlicher Bedeutung.
Die verschiedenen Arten erreichen eine Größe von ca. 20 Zentimetern bis zu 4,58 Meter (diese Rekordgröße wurde bei einem Roten Thunfisch gemessen). Die Weibchen vieler Arten werden größer als die Männchen. Der Körper der Makrelen und Thunfische ist langgestreckt und spindelförmig, bei einigen Arten seitlich etwas abgeflacht. Makrelenartige haben entweder keine oder nur kleine Cycloidschuppen (mittelgroße bei Gasterochisma) und 31 bis 64 Wirbel. Bei einigen Arten wird die Region hinter dem Kopf und um die Brustflossen von einem Korsett aus großen, dicken Schuppen bedeckt, der Rest des Körpers ist schuppenlos oder wird nur von kleinen Schuppen bedeckt.
Die Fische haben zwei Rückenflossen, beide können in eine Rinne des Rückens gelegt werden. Die erste, deutlich hinter dem Kopf ansetzende Rückenflosse wird von 9 bis 27 Hartstrahlen gestützt. Die zweite ist von der ersten weit getrennt. Zwischen Rücken- und Schwanzflosse, bzw. After- und Schwanzflosse befinden sich fünf bis zwölf kleine Flösseln, die die Wirbelbildung beim schnellen Schwimmen vermeiden helfen. Der Schwanzflossenstiel ist schlank und auf jeder Seite mit zwei knöchernen Kielen versehen, bei evolutiv fortgeschritteneren Taxa auch mit einem vergrößerten Knochenkiel. Die Schwanzflosse ist tief gespalten oder sichelförmig. Die Schwanzflossenstrahlen bedecken die Hypuralia komplett. Die Brustflossen setzen hoch am Körper an, die unterhalb der Brustflossen ansetzenden Bauchflossen werden von sechs Flossenstrahlen gestützt. Die Schnauze ist spitz und nicht vorstülpbar (nicht protraktil). Das schnabelförmige Prämaxillare ist vom Nasale durch den Ethmoidknochen getrennt und mit dem Maxillare fest verbunden. Das Maul reicht bis hinter die Augen. Die Zähne sind spitz und in den verschiedenen Arten unterschiedlich stark und groß. Auch Palatinum und die Zunge können bezahnt sein. Die Augen haben Fettlider, ein Knochenring umgibt die hintere Augenhöhle. Die Kiemenmembranen sind am Isthmus nicht zusammengewachsen. Die Schwimmblase fehlt oder ist klein. Einige Arten haben deshalb eine größere Dichte als das Wasser und müssen ein Absinken durch Dauerschwimmen vermeiden. Die Seitenlinie ist einfach. Makrelen und Thunfische sind auf dem Rücken meist bläulich oder grünlich, Flanken und Bauch sind weißlich oder silbrig, oft mit einer schwarzen Strich- oder Wellenzeichnung.
Einige Thunfische und Bonitos, die Gattungen Auxis, Euthynnus, Katsuwonus und Thunnus (Tribus Thunnini), haben eine gegenüber der umgebenden Wassertemperatur um einige Grade erhöhte Körpertemperatur: Blutgefäße der Rumpfmuskulatur, im Gegenstromprinzip angeordnet, ermöglichen dies. Ebenso sind bei diesen höher evoluierten Scombriden meist die Kiemen zu einem Siebwerk verwachsen, so dass sie nicht mehr einzeln beweglich sind (Stauatmung).
Makrelen und Thunfische sind Raubfische des offenen Ozeans und können bei der Jagd hohe Geschwindigkeiten erreichen. Die Makrelen i.w.S. (Scombrini, Scomber & Rastrelliger) filtern mit ihren langen Kiemenreusen Plankton aus dem Wasser. Spanische Makrelen (Scomberomorus), Bonitos und Thunfische ernähren sich von größerer Beute, darunter kleinere Fische, Krebstiere und Kalmare. Die kleineren Makrelen werden vor allem von größeren Thunfischen gejagt. Eier und Jungfische sind pelagisch (aber küstennah).
Die Makrelen und Thunfische werden nach der Größe der Schuppen in zwei Unterfamilien unterteilt. Die Unterfamilie Gasterochismatinae enthält nur die Großschuppenmakrele und ist damit monotypisch. Bei der Unterfamilie Scombrinae werden die näher verwandten Gattungen in vier Triben zusammengefasst, von denen aber nur die Monophylie von Scombrini auch von molekulargenetischen Daten gestützt wird. Insgesamt gibt es gut 50 Arten in 15 Gattungen:
Einige rezente Gattungen der Makrelen und Thunfische, wie Auxis, Scomber und Thunnus, lassen sich fossil seit dem Eozän nachweisen, Sarda und Scomberomorus sogar seit dem Paläozän. Grammatorcynus ist seit dem Oligozän bekannt. Godsilia, Isurichthys, Palimphyes, Scombrodarda, Turio und Xiphopterus sind ausgestorbene Gattungen aus dem Oligozän, Eozän und Miozän.[1]
Die Makrelen und Thunfische (Scombridae) sind eine Familie von Meeresfischen, die weltweit in allen gemäßigten, subtropischen und tropischen Ozeanen vorkommen. Sie sind von großer fischereiwirtschaftlicher Bedeutung.
Chheng-kho, La-teng hō-miâ Scombridae, sī Lô͘-hêng-ba̍k ê chi̍t kho, chheng-hî, chhńg-á téng hî-lūi lóng sio̍k chit kho.
Tû-liáu tan-to̍k ê chi̍t kho, mā ū ha̍k-chiá kā chit kho ê hî hun chò 4-ê kho: Cybiidae, Katsuwonidae, Scombridae, kap Thunnidae.[1]
Nā chiàu tan chit kho lâi hun, ē-sái hun chò í-hā ê lūi-pia̍t:
Kho Scombridae
Chheng-kho, La-teng hō-miâ Scombridae, sī Lô͘-hêng-ba̍k ê chi̍t kho, chheng-hî, chhńg-á téng hî-lūi lóng sio̍k chit kho.
Makrellit (Scombridae) ollah ahvenkaloin lahkoh kuului kalaheimo.
სკუმბრიაშობურეფი, მაკრელიშობურეფი (ლათ. Scombridae) — ჩხომეფიშ ფანია ქორჭილაშნერეფიშ რანწკიშე. უღჷნა ჭიკიშობური, ხასჷლეფშე ონდეთ აკობირტყელი რსხული. სკუმბრიაშობურეფი დოხოლაფირო 15 გვარს იკათუანს, გოფაჩილი რე ტროპიკულ დო ზჷმიერი ორტყაფუეფიშ ზუღეფს. საქორთუოს, უჩა ზუღაშ წყარპიჯეფწკჷმა მუთმოფხვადჷნა თინუსი (Thunnus thynus), პელამიდა (Sarda sarda), სკუმბრია (Scomber scombrus). სკუმბრიაშობურეფიშ უმენტაშობა ძვირფასი ორეწუე ჩხომი რე.
სკუმბრიაშობურეფი, მაკრელიშობურეფი (ლათ. Scombridae) — ჩხომეფიშ ფანია ქორჭილაშნერეფიშ რანწკიშე. უღჷნა ჭიკიშობური, ხასჷლეფშე ონდეთ აკობირტყელი რსხული. სკუმბრიაშობურეფი დოხოლაფირო 15 გვარს იკათუანს, გოფაჩილი რე ტროპიკულ დო ზჷმიერი ორტყაფუეფიშ ზუღეფს. საქორთუოს, უჩა ზუღაშ წყარპიჯეფწკჷმა მუთმოფხვადჷნა თინუსი (Thunnus thynus), პელამიდა (Sarda sarda), სკუმბრია (Scomber scombrus). სკუმბრიაშობურეფიშ უმენტაშობა ძვირფასი ორეწუე ჩხომი რე.
The mackerel, tuna, and bonito family, Scombridae, includes many of the most important and familiar food fishes. The family consists of 51 species in 15 genera and two subfamilies. All species are in the subfamily Scombrinae, except the butterfly kingfish, which is the sole member of subfamily Gasterochismatinae.[1]
Scombrids have two dorsal fins and a series of finlets behind the rear dorsal fin and anal fin. The caudal fin is strongly divided and rigid, with a slender, ridged base. The first (spiny) dorsal fin and the pelvic fins are normally retracted into body grooves. Species lengths vary from the 20 cm (7.9 in) of the island mackerel to the 4.58 m (15.0 ft) recorded for the immense Atlantic bluefin tuna.
Scombrids are generally predators of the open ocean, and are found worldwide in tropical and temperate waters. They are capable of considerable speed, due to a highly streamlined body and retractable fins. Some members of the family, in particular the tunas, are notable for being partially endothermic (warm-blooded), a feature that also helps them to maintain high speed and activity. Other adaptations include a large amount of red muscle, allowing them to maintain activity over long periods. Scombrids like the yellowfin tuna can reach speeds of 22 km/hr (14 mph).[2]
Jordan, Evermann and Clark (1930) divide these fishes into the four families: Cybiidae, Katsuwonidae, Scombridae, and Thunnidae,[3] but taxonomists later classified them all into a single family, the Scombridae.[4][5]
The World Wildlife Fund and the Zoological Society of London jointly issued their "Living Blue Planet Report" on 16 September 2015 which states that a dramatic fall of 74% occurred in worldwide stocks of scombridae fish between 1970 and 2010, and the global overall "population sizes of mammals, birds, reptiles, amphibians and fish fell by half on average in just 40 years".[6]
The 51 extant species are in 15 genera and two subfamilies – with the subfamily Scombrinae further grouped into four tribes, as:
{{cite web}}
: CS1 maint: archived copy as title (link) The mackerel, tuna, and bonito family, Scombridae, includes many of the most important and familiar food fishes. The family consists of 51 species in 15 genera and two subfamilies. All species are in the subfamily Scombrinae, except the butterfly kingfish, which is the sole member of subfamily Gasterochismatinae.
Scombrids have two dorsal fins and a series of finlets behind the rear dorsal fin and anal fin. The caudal fin is strongly divided and rigid, with a slender, ridged base. The first (spiny) dorsal fin and the pelvic fins are normally retracted into body grooves. Species lengths vary from the 20 cm (7.9 in) of the island mackerel to the 4.58 m (15.0 ft) recorded for the immense Atlantic bluefin tuna.
Scombrids are generally predators of the open ocean, and are found worldwide in tropical and temperate waters. They are capable of considerable speed, due to a highly streamlined body and retractable fins. Some members of the family, in particular the tunas, are notable for being partially endothermic (warm-blooded), a feature that also helps them to maintain high speed and activity. Other adaptations include a large amount of red muscle, allowing them to maintain activity over long periods. Scombrids like the yellowfin tuna can reach speeds of 22 km/hr (14 mph).
Skombredoj estas fiŝoj de la familio de skombroj, tinusoj, kaj veraj bonitoj, de la ordo Perkoformaj kaj klaso Aktinopterigoj kaj tio inkludas multajn el la plej gravaj kaj familiaraj manĝofiŝoj. La familio konsistas de 51 specioj en 15 genroj kaj du subfamilioj. Ĉiuj specioj estas en la subfamilio Skombrenoj, escepte de la Gasterochisma melampus - kiu estas la nura membro de la subfamilio Gasterokismatenoj.[1]
La Skombredoj havas du dorsajn naĝilojn, kaj serion de finaj naĝiletoj malantaŭ la fina dorsa naĝilo kaj anusan naĝilon. La vosto naĝilo estas tre forte dividata kaj rigida, kun svelta, aspra, bazo. La unua (spino) dorsa naĝilo kaj tiu de la pelvo estas normale retirita en korpaj noĉoj. Specilongoj varis el la 20 cm de la insula skombro Rastrelliger faughni al la 4.58 m de la enorma Atlantika blua tinuso.
La Skombredoj estas ĝenerale predantoj de malferma oceano, kaj troviĝas tutmonde en tropikaj kaj moderklimataj akvoj. Ili kapablas al konsiderinda rapido, pro tre alta aerodinamika korpo kaj retireblaj naĝiloj.
Skombredoj estas fiŝoj de la familio de skombroj, tinusoj, kaj veraj bonitoj, de la ordo Perkoformaj kaj klaso Aktinopterigoj kaj tio inkludas multajn el la plej gravaj kaj familiaraj manĝofiŝoj. La familio konsistas de 51 specioj en 15 genroj kaj du subfamilioj. Ĉiuj specioj estas en la subfamilio Skombrenoj, escepte de la Gasterochisma melampus - kiu estas la nura membro de la subfamilio Gasterokismatenoj.
La Skombredoj havas du dorsajn naĝilojn, kaj serion de finaj naĝiletoj malantaŭ la fina dorsa naĝilo kaj anusan naĝilon. La vosto naĝilo estas tre forte dividata kaj rigida, kun svelta, aspra, bazo. La unua (spino) dorsa naĝilo kaj tiu de la pelvo estas normale retirita en korpaj noĉoj. Specilongoj varis el la 20 cm de la insula skombro Rastrelliger faughni al la 4.58 m de la enorma Atlantika blua tinuso.
La Skombredoj estas ĝenerale predantoj de malferma oceano, kaj troviĝas tutmonde en tropikaj kaj moderklimataj akvoj. Ili kapablas al konsiderinda rapido, pro tre alta aerodinamika korpo kaj retireblaj naĝiloj.
Los escómbridos (Scombridae) son una familia de peces perciformes. Incluye a los atunes y bonitos, algunas de las más importantes y familiares especies de peces alimenticios. Hay 55 especies en 15 géneros.
Presentan dos aletas dorsales, y una serie de pequeñas aletas accesorias o «pinnas» entre las aletas anal y segunda dorsal y la aleta caudal que está fuertemente ahorquillada y es rígida. La primera aleta dorsal y las aletas pélvicas están normalmente retraídas dentro de cavidades del cuerpo. La long. varía entre especies: de 20 cm en la caballa isleña a casi 4 metros y medio, registrado en un inmenso atún de aleta azul.
Son generalmente predadores pelágicos, y capaces de alcanzar considerable velocidad.
Algunos miembros de la familia, particularmente los atunes, son notables por ser homeotermos, es decir, mantienen su temperatura corporal dentro de unos límites, independientemente de la temperatura ambiental.
En la clasificación de Nelson 2006 [1] se incluye a la familia Scombridae como parte del Orden Perciformes, en el suborden Scombroidei, mientras que en la clasificación de Betancur-Rodriguez et al. se le incluye en un nuevo orden, los Scombriformes [2]
Jordan, Evermann & Clark (1930) dividen estos peces en las cuatro familias Cybiidae, Katsuwonidae, Scombridae, y Thunnidae,[3] pero aquí se seguirá la opinión de la base de datos de peces «FishBase» al colocarlos en la única familia Scombridae.[4]
Hay unas cincuenta especies en 14 géneros:
Los escómbridos (Scombridae) son una familia de peces perciformes. Incluye a los atunes y bonitos, algunas de las más importantes y familiares especies de peces alimenticios. Hay 55 especies en 15 géneros.
Presentan dos aletas dorsales, y una serie de pequeñas aletas accesorias o «pinnas» entre las aletas anal y segunda dorsal y la aleta caudal que está fuertemente ahorquillada y es rígida. La primera aleta dorsal y las aletas pélvicas están normalmente retraídas dentro de cavidades del cuerpo. La long. varía entre especies: de 20 cm en la caballa isleña a casi 4 metros y medio, registrado en un inmenso atún de aleta azul.
Son generalmente predadores pelágicos, y capaces de alcanzar considerable velocidad.
Algunos miembros de la familia, particularmente los atunes, son notables por ser homeotermos, es decir, mantienen su temperatura corporal dentro de unos límites, independientemente de la temperatura ambiental.
Eskonbrido (Scombridae) Perciformes ordenako arrain-familia da. Perkaren antzeko arrain hezurdun batzuez esaten da. Ezkata txikiak izaten dituzte, eta begi handiak, betazal lodikoak. Berdela, adibidez, eskonbridoen familiakoa da.[1]
Hona hemen familiako zenbait generoen bilakaera:[2]
Eskonbrido (Scombridae) Perciformes ordenako arrain-familia da. Perkaren antzeko arrain hezurdun batzuez esaten da. Ezkata txikiak izaten dituzte, eta begi handiak, betazal lodikoak. Berdela, adibidez, eskonbridoen familiakoa da.
Makrillit (Scombridae) on ahvenkaloihin (Perciformes) kuuluva kalaheimo, jossa on monia tärkeitä ruokakaloja. Makrillien parhaat tuntomerkit ovat kaksi selkäevää ja eväkkeet.
Lajeja on noin 50 viidessätoista suvussa.[1]
Alaheimoon Gasterochismatinae kuuluu ainoastaan yksi laji.
Alaheimoon Scombrinae kuuluvat lajit:
Makrillit (Scombridae) on ahvenkaloihin (Perciformes) kuuluva kalaheimo, jossa on monia tärkeitä ruokakaloja. Makrillien parhaat tuntomerkit ovat kaksi selkäevää ja eväkkeet.
Les Scombridés (Scombridae) forment une famille de poissons qui comprend les maquereaux, les thazards, les bonites et les thons.
Le corps est allongé et fusiforme, modérément comprimé dans quelques genres. Le nez est pointu, les prémaxilliaires en forme de bec, indépendantes des os nasaux qui sont séparés par l'os ethmoïdal. La bouche est grande, les dents implantées dans des mâchoires plus ou moins fortes. Il n'y a pas de vraies canines, et le palais et la langue peuvent porter des dents. Les deux nageoires dorsales sont séparées et contenues dans des cannelures avec 5-12 petites nageoires derrière la seconde dorsale et la nageoire anales. La première nageoire dorsale porte 9-27 rayons mous, commençant bien derrière la tête. Les nageoires pectorales sont haut sur corps. Les nageoires pelviennes sont petites ou moyennes avec six rayons mous, situées au-dessous des nageoires pectorales. La nageoire caudale est profondément fourchue et soutenue par des rayons caudaux couvrant complètement la plaque hypurale. Au moins deux petites quilles sont présentes sur chaque côté de base de la nageoire caudale, une plus grande quille entre sur pédoncule caudal chez les espèces plus évoluées. La ligne latérale est simple, et les vertèbres au nombre de 31 à 66. Le corps est couvert de plus ou moins petites écailles ou d'un corselet écailleux développé (la zone située derrière à la tête et autour des nageoires pectorales est ainsi couverte de grosses écailles) et le reste du corps nu ou couvert d'écailles minuscules. Les membranes des branchies ne sont pas reliées à un isthme. Le genre Thunnus et ses parents proches ont un système vasculaire spécialisé pour l'échange de chaleur[1].
Ce sont majoritairement des prédateurs épipélagiques rapides et puissants. Certaines espèces s'approchent des eaux côtières, d'autres vivent loin du rivage. Les maquereaux (Scomber et Rastrelliger) filtrent le plancton avec leurs longs peignes branchiaux. Des maquereaux espagnols, des bonites et des thons se nourrissent de plus grandes proies, y compris de petits poissons, des crustacés et des calmars. Les prédateurs principaux de scombridés plus petits sont d'autres poissons prédateurs, particulièrement des thons et des marlins. Tous sont à reproduction sexuée, et la plupart n'affichent peu ou pas de dimorphisme sexuel. Les femelles de beaucoup d'espèces atteignent de plus grandes tailles que mâles. La reproduction de la plupart des espèces a lieu dans des eaux tropicales et subtropicales, fréquemment côtières. Les œufs sont pélagiques et les larves planctoniques[1].
Ces poissons figurent parmi les plus importants pour la pêche sportive[1].
On rencontre ces poissons dans les mers tropicales et subtropicales[1].
Selon World Register of Marine Species (19 mars 2015)[2] :
Selon Paleobiology Database (6 mars 2019)[3] :
Aux États-Unis, le mot "Scombridae" connut un instant de gloire médiatique en 2007 quand Kiran Chetry, présentatrice sur CNN, interviewa en direct Evan M. O'Dorney, 13 ans, qui venait de remporter à Washington le Scripps National Spelling Bee (championnat américain d'orthographe).
Au cours de l'interview, elle lui proposa, en guise de test, d'épeler le mot « Scombridae ». Après lui avoir fait répéter plusieurs fois le mot, qu'il semblait mal entendre, Evan M. O'Dorney ne donna la bonne réponse qu'au deuxième essai. Il invoqua la mauvaise qualité de la liaison, l'interview étant réalisé à distance. La mise en ligne de la vidéo, à l'origine d'un mème, a quelque peu sorti le mot de la rareté[5].
Les Scombridés (Scombridae) forment une famille de poissons qui comprend les maquereaux, les thazards, les bonites et les thons.
Fine na ronnach, na tuinníní agus na mboiníotó is ea Scombridae agus dá bhrí sin áirítear iontu go leor de na héisc inite is tábhachtaí agus is aithnidiúla. Is éard atá sa bhfine ná 51 speiceas i 15 géineas agus dhá fhofhine. Tá na speicis go léir san fhofhine Scombrinae, ach amháin an rí-iasc féileacáin - an t-aon bhall den fhofhine Gasterochismatinae.
A dos escómbridos (Scombridae) é unha familia de peixes osteíctios da orde dos perciformes,[2] que comprende numerosas especies de grande interese pesqueiro, entre elas os atúns, os bonitos e as xardas.
A familia foi descrita en 1815 polo naturalista estadounidense de orixe franco-xermana-italiana Constantine Samuel Rafinesque,[2] na súa obra Analyse de la nature, ou tableau de l’univers et des corps organisés.
Segundo o WoRMS recoñécense dúas subfamilias cos seguintes xéneros:[2]
Familia Scombridae Rafinesque, 1815
A dos escómbridos (Scombridae) é unha familia de peixes osteíctios da orde dos perciformes, que comprende numerosas especies de grande interese pesqueiro, entre elas os atúns, os bonitos e as xardas.
Scombridae (Skušovke), porodica riba iz reda Perciformes ili grgečki[1]. Dužina riba ove porodice od roda do roda je veoma različita, od 20 centimetara pa do preko 4.5 metara.
Sastoji se od 15 rodova među kojima postoji i dvije podporodice, Gasterochismatinae i Scombrinae
Scombridae (Skušovke), porodica riba iz reda Perciformes ili grgečki. Dužina riba ove porodice od roda do roda je veoma različita, od 20 centimetara pa do preko 4.5 metara.
Sastoji se od 15 rodova među kojima postoji i dvije podporodice, Gasterochismatinae i Scombrinae
Skombride atau Scombridae adalah familia ikan jenis makerel, tuna, dan bonito. Maka ikan ini termasuk kebanyakan ikan konsumsi. Familia atau keluarga ini termasuk 51 spesies dalam 15 genera dan dua subfamilia. Semua spesies termasuk ke dalam subfamilia skombrinae, kecuali ikan raja kupu-kupu - yang merupakan anggota satu-satunya subfamilia Gasterochismatinae.[1]
Jordan, Evermann, dan Clark (1930) membagi ikan-ikan ini ke dalam empat familia: Sibiide, Katsuwonide, Skombride, and Thunnide,[2] akan tetapi ahli taksonomi kemudian mengklasifikasikan semuanya ke dalam satu familia, Skombride.[3][4]
Sebanyak 51 spesies kerabat terdapat di dalam 15 genera dan dua subfamilia – dengan subfamilia skombrine yang lebih jauh terbagi ke dalam suku, yaitu:
Skombride atau Scombridae adalah familia ikan jenis makerel, tuna, dan bonito. Maka ikan ini termasuk kebanyakan ikan konsumsi. Familia atau keluarga ini termasuk 51 spesies dalam 15 genera dan dua subfamilia. Semua spesies termasuk ke dalam subfamilia skombrinae, kecuali ikan raja kupu-kupu - yang merupakan anggota satu-satunya subfamilia Gasterochismatinae.
Makrílaætt (fræðiheiti Scombridae) er ætt uppsjávarfiska og innan ættarinnar eru margir af mikilvægir matfiskar svo sem makrílar, túnfiskar og bonito fiskar. Innan ættarinnar eru 51 tegundir sem allar nema ein eru í ættkvíslinni Scombrinae en ein tegund tilheyrir ættkvíslinni Gasterochismatinae. Fiskar af makrílaætt eru frá 20 sm eyjamakríl og allt upp í 4,58 m bláuggatúnfisk.
La famiglia Scombridae comprende 54 specie di pesci ossei marini dell'ordine Perciformes, con specie di grande importanza per l'alimentazione umana e la pesca commerciale come i tonni, gli sgombri e la palamita.
Questi pesci sono diffusi in tutti i mari eccettuati quelli polari anche se alcune specie, come lo sgombro, possono raggiungere il Circolo polare Artico. Hanno comunque la loro massima diversità ed il maggior numero di specie nei mari tropicali.
Sono tipicamente pesci pelagici e, secondo le preferenze delle singole specie, possono trovarsi sempre e solo in alto mare (alalunga) o avvicinarsi regolarmente alla costa.
Nel mar Mediterraneo gli Scombridae sono presenti con le seguenti specie:
Le specie marcate con l'asterisco sono da considerarsi accidentali nei mari italiani.
Sono pesci tipicamente fusiformi e non compressi lateralmente, con sezione quasi circolare. La sagoma del corpo può essere visibilmente "panciuta" come nel tonno o affusolata e slanciata come nello sgombro. La bocca è armata di denti conici che possono essere da molto piccoli a grandi. Le squame sono piccole e spesso delineano un'area anteriore in cui sono più grandi che prende il nome di 'corsaletto ed ha importanza tassonomica per il riconoscimento di questi pesci. Il corsaletto può essere l'unica parte coperta di squame. Le pinne dorsali sono due, contigue o separate, di dimensioni variabili, la seconda di solito è simmetrica e quasi opposta alla pinna anale. Il peduncolo caudale è sottile ma forte ed è dotato in quasi tutte le specie di carene laterali e di pinnule; la pinna caudale è lunata, ampia e robusta. Le pinne pettorali sono inserite in alto; tra le pinne ventrali è presente un lobo carnoso che permette il loro "incassamento" allo scopo di mantenere l'idrodinamicità.
La livrea è, dato lo stile di vita di questi pesci, quasi sempre sui toni del blu e del verde metallico, in quasi tutte le specie sono presenti macchie o strisce scure che spesso permettono l'identificzione della specie a colpo d'occhio. Non mancano specie (come il tonno pinna gialla) in cui sono presenti colori più vivaci.
Le dimensioni possono essere molto grandi, anche di parecchie centinaia di chilogrammi ma anche piccole, non superiori a pochi ettogrammi.
Le uova sono pelagiche e l'accrescimento dei giovanili è molto rapido.
Sono tutti pesci predatori e si nutrono prevalentemente di altri pesci pelagici come i Clupeidae.
Questi pesci sono tra i più caratteristici pesci di banco che, in pressoché tutte le specie, si muovono in gruppi disciplinati, talvolta di enormi dimensioni.
Nota a tutti è l'importanza per la pesca professionale di specie come il tonno rosso, il tonno pinna gialla o lo sgombro, purtroppo fenomeni di sovrapesca stanno assottigliando i banchi in tutto il mondo. Critica, ad esempio, la situazione del tonno rosso nel mar Mediterraneo, soprattutto in mar Adriatico. Le carni, comunque, sono ottime e ricche di tutte le proprietà del pesce azzurro. Vengono pescati con reti da circuizione (specie piccole) o con tonnare e palamiti (specie grandi).
Fino ad un tempo recente gli sgombridi erano divisi in tre diverse famiglie: Scombridae (comprendente, fra le specie mediterranee, i generi Scomber e Rastrelliger), Scomberomoridae (Sarda, Orcynopsis, Scomberomorus ed Acanthocybium) e Thunnidae (Thunnus, Auxis, Katsuwonus ed Euthynnus). Ma le differenze fisiche, ad esempio nella dentatura e nella distribuzione delle scaglie, non sono state ritenute sufficienti a mantenere questa suddivisione.
Attualmente la famiglia comprende 15 generi, suddivisa in due sottofamiglie:
La famiglia Scombridae comprende 54 specie di pesci ossei marini dell'ordine Perciformes, con specie di grande importanza per l'alimentazione umana e la pesca commerciale come i tonni, gli sgombri e la palamita.
Skumbrinės (lot. Scombridae) – ešeržuvių (Perciformes) žuvų šeima, kuriai priklauso greitos atvirų jūrų žuvys, turinčios verpstišką kūną ir ploną uodegos stiebelį. Už nugarinio ir analinio peleko yra nemažai smulkių pelekų. Plaukioja būriais. Yra verslinių žuvų.
ir kt.
Šeimoje 15 genčių, apie 56 rūšys.
Skumbrinės (lot. Scombridae) – ešeržuvių (Perciformes) žuvų šeima, kuriai priklauso greitos atvirų jūrų žuvys, turinčios verpstišką kūną ir ploną uodegos stiebelį. Už nugarinio ir analinio peleko yra nemažai smulkių pelekų. Plaukioja būriais. Yra verslinių žuvų.
Atlantinė skumbrė, arba skumbrė (Scomber scombrus). Aptinkama ir Baltijos jūroje. Atlantinė pelamidė (Sarda sarda) Paprastasis tunas (Thunnus thynnus)ir kt.
Šeimoje 15 genčių, apie 56 rūšys.
Makreļu dzimta jeb skumbriju dzimta (Scombridae) ir viena no makreļveidīgo zivju kārtas (Scombriformes) dzimtām. Šajā dzimtā ir 51 mūsdienās dzīvojoša suga, kas tiek iedalītas 15 ģintīs un 2 apakšdzimtās. Gandrīz visas ģintis, izņemot vienu — tauriņmakreles (Gasterochisma), tiek sistematizētas makreļu apakšdzimtā (Scombrinae).[1] Pazīstamākās šajā dzimtā ir makreles, tunzivis un pelamīdas. Tās sastopamas gandrīz visos pasaules okeānos; gan tropiskajās jūrās, gan mērenos un vēsos ūdeņos. Mazākās sugas mājo seklākās piekrastes jūrās, bet lielās sugas atklātā okeānā.[2]
Baltijas jūrā ir novērotas Atlantijas makreles (Scomber scombrus) un Atlantijas pelamīdas (Sarda sarda). Pēdējā Baltijas jūrā noķerta tikai vienu reizi 1938. gadā,[3] bet Atlantijas makrele vairākkārt konstatēta arī Somu un Rīgas jūras līčos.[4]
Makreļu dzimtas zivis var būt dažādos lielumos. Mazākā ir salu makrele (Rastrelliger faughni), kuras ķermenis ir apmēram 20 cm garš.[5] Lielākā ir zilā tunzivs (Thunnus thynnus), kuras ķermeņa garums var sasniegt 4,58 m.[6] Visām sugām ir raksturīgi slaidi, vārpstveida ķermeņi. Tām ir konsuveidīgas galvas ar smailu purnu, lielas mutes un asi, spēcīgi zobi. Arī mēle var būt asa, klāta ar zobiem.[2] Tām ir divas muguras spuras, no kurām priekšējā, aso staru spura parasti ir īsa un labi nodalīta no aizmugurējās (otrās) spuras. Makreļu sugām ir rinda ar sīkām spuriņām (5—10) aiz otrās muguras spuras un anālās spuras.[2] Astes spurai ir divas, labi nodalītas daļas ar spēcīgiem astes spuras stariem. Astes pamatne ir izteikti sašaurināta un slaida. Ķermeni sedz vidēji lielas vai maza izmēra zvīņas, dažām sugām aiz galvas un ap krūšu spurām ir lielas, biezas zvīņas.[2]
Pateicoties saviem slaidajiem, plūdlīnijās veidotajiem ķermeņiem, makreļu sugas ir ļoti ātras. Dažas sugas, īpaši tunzivis ir daļēji endotermiskas - tās uzņem siltumu un to asinis ir salīdzinoši siltas, līdz ar to tās kļūst ļoti kustīgas un īpaši ātras. Otra adaptācija, kas nodrošina ātrumu, ir liels sarkano muskuļšķiedru apjoms, kas nodrošina spēju ilgstošai, enerģiskai aktivitātei. Visātrākās makreļu dzimtas zivis ir svītrainās makreles jeb vahu (Acanthocybium solandri) un dzeltenspuru tunzivis (Thunnus albacares). Abas sugas spēj sasniegt ātrumu 75 km/h.[7][8] Makreļu dzimtas zivis ir plēsīgas un atkarībā no sugas barojas ar citu sugu zivīm, kalmāriem un vēžveidīgajiem.
Makreļu dzimta (Scombridae)
Makreļu dzimta jeb skumbriju dzimta (Scombridae) ir viena no makreļveidīgo zivju kārtas (Scombriformes) dzimtām. Šajā dzimtā ir 51 mūsdienās dzīvojoša suga, kas tiek iedalītas 15 ģintīs un 2 apakšdzimtās. Gandrīz visas ģintis, izņemot vienu — tauriņmakreles (Gasterochisma), tiek sistematizētas makreļu apakšdzimtā (Scombrinae). Pazīstamākās šajā dzimtā ir makreles, tunzivis un pelamīdas. Tās sastopamas gandrīz visos pasaules okeānos; gan tropiskajās jūrās, gan mērenos un vēsos ūdeņos. Mazākās sugas mājo seklākās piekrastes jūrās, bet lielās sugas atklātā okeānā.
Baltijas jūrā ir novērotas Atlantijas makreles (Scomber scombrus) un Atlantijas pelamīdas (Sarda sarda). Pēdējā Baltijas jūrā noķerta tikai vienu reizi 1938. gadā, bet Atlantijas makrele vairākkārt konstatēta arī Somu un Rīgas jūras līčos.
De makrelen (Scombridae) zijn een familie baarsachtige straalvinnige vissen waartoe de makreel, tonijn en bonito behoren. Als zodanig is deze familie vissen van groot belang voor de commerciële visserij. De familie telt in totaal ongeveer 55 soorten, verdeeld over 15 geslachten.
Scombridae hebben twee rugvinnen, een serie vinnen tussen de achterste rugvin en aarsvin en de staart. De basis van de staart is slank. De makrelen verschillen zeer in grootte: de eilandmakreel wordt 20 cm lang, terwijl de blauwvintonijn tot 4,5 meter kan worden.
Scombridae zijn over het algemeen vleeseters die zich voeden met andere vissen. Ze zijn in staat behoorlijk hard te zwemmen.
volgens Fishbase[2] zijn er ongeveer vijftig soorten in 15 geslachten.
De onderverdeling in onderfamilies en geslachtengroepen is volgens ITIS[1]:
Onderfamilie Gasterochismatinae Lahille, 1903
Onderfamilie Scombrinae Bonaparte, 1831
De makrelen (Scombridae) zijn een familie baarsachtige straalvinnige vissen waartoe de makreel, tonijn en bonito behoren. Als zodanig is deze familie vissen van groot belang voor de commerciële visserij. De familie telt in totaal ongeveer 55 soorten, verdeeld over 15 geslachten.
Makrellfamilien er ein familie piggfinnefisk som mellom anna omfattar makrell og tunfisk. Gruppa førekjem i varme og tempererte hav, og medlemmane lever som oftast i stim. Dei er alle bygd for rask symjing over lang tid, med straumlinjeforma kropp og djupt kløfta halefinne. Ein kan kjenna dei att på alle småfinnene dei har med halerota.
Makrillfiskar kan delast inn i to underfamiliar, der den andre er vidare delt inn i fire tribus:
Gasterochismatinae Lahille, 1903
Scombrinae Bonaparte, 1831
Tribus Sardini Jordan & Evermann, 1896
Tribus Scomberomorini Starks, 1910
Tribus Scombrini Bonaparte, 1831
Makrellfamilien er ein familie piggfinnefisk som mellom anna omfattar makrell og tunfisk. Gruppa førekjem i varme og tempererte hav, og medlemmane lever som oftast i stim. Dei er alle bygd for rask symjing over lang tid, med straumlinjeforma kropp og djupt kløfta halefinne. Ein kan kjenna dei att på alle småfinnene dei har med halerota.
Makrellfamilien er en gruppe piggfinnefisker. Disse fiskene er mellomstore til store og lever i havet der de svømmer hurtig i åpent vann. Familien omfatter mange arter med stor økonomisk betydning, som makreller og tunfisk. I Norge er nå bare makrell vanlig. Makrellstørje opptrådte tidligere i store stimer, men er omtrent borte fra norske farvann. Noen andre sørlige arter er sjeldne gjester.
Kroppsbygningen viser mange tilpasninger til å svømme raskt i de frie vannmasser. Nesten alle arter har en rund spoleformet og strømlinjet kropp. De minste arten er Rastrelliger faughni, som aldri blir lengre enn 20 cm. Makrellstørje er den største arten, og det er fanget et eksemplar på 458 cm, selv om vanlig lengde er 2–2,5 m.
Det er to ryggfinner, som kan sitte godt adskilt, eller nesten være sammenvokst. Den forreste ryggfinnen har kraftige piggstråler. De uparede finnene kan legges ned i fordypninger. Mellom den bakerste ryggfinnen og halen, og mellom gattfinnen og halen, er det en rekke småfinner.
Sporden er smal, og halefinnen er dypt splittet. Alle arter i familien har to små langsgående kjøler ved basis av halefinnen, og noen har også utviklet en stor kjøl midt på sporden. Det antas at småfinnene og kjølene bidrar til å redusere turbulens når halefinnen slår fra side til side under hurtig svømming.
Kroppen er dekket av små cycloide skjell, men hos noen arter er skjellene omdannet til et slags panser som dekker området bak hodet og rundt brystfinnene. Ryggen er mørk og buken lys, som hos andre pelagiske fisker. Fargene visker ut silhuetten til fisken både fra over- og nedsiden. Sidene har ofte svarte striper eller flekker.
Mange arter i familien mangler svømmeblære og vil synke om de stopper å svømme. Stoffskiftet er høyt og oksygenbehovet stort, så de må også svømme raskt for at nok friskt vann skal strømme hurtig gjennom gjellene.[1][2]
Alle medlemmer i makrellfamilien lever pelagisk i havet. Noen er knyttet til kystfarvann, mens andre også kan påtreffes ut på åpent hav. Utbredelsen omfatter alle tropiske og subtropiske hav, men slektene Scomber, Thunnus og Gasterochisma forekommer regelmessig også i kaldere vann. Noen arter i slekten Scomberomorus vandrer opp i elvemunninger for å finne føde og tåler redusert salinitet og grumset vann.
Makreller (slektene Scomber og Rastrelliger) lever av småfisk, og av plankton som de filtrerer fra vannet ved hjelp av de lange gjellebuene. De andre artene tar større bytte, som fisk, krepsdyr og blekkspruter. Små arter i makrellfamilien er viktige byttedyr for rovfisker, som størjer og seilfisker. De store artene er høyt oppe i næringskjeden i de marine økosystemene.
De fleste artene svømmer i større eller mindre stimer. Kjønnene er like, men hunnene blir ofte større enn hannene. Under gytingen produseres det store mengder egg; hos makrell gyter hver hunn opptil én million egg. Både egg og larver driver rundt i havet som plankton. Når larvene blir større, går de over til et aktivt levevis.[1][2]
Følgende seks arter er funnet i norske farvann:[1][3]
Mange arter i makrellfamilien har en mye høyere kroppstemperatur enn vannet som omgir dem. De er likevel ikke jevnvarme på samme måte som fugler og pattedyr. Temperaturen varierer mye over tid og mellom de ulike kroppsdelene.[4] Hevning av kroppstemperaturen krever økning av aerob kapasitet og reduksjon av varmetap til omgivelsene. Varmetap gjennom gjellene gjør at de fleste fisker ikke blir varmere enn vannet.
Forhøyet kroppstemperatur er også uavhengig utviklet hos noen haier og hos sverdfisk og seilfisker. I makrellfamilien er forhøyet kroppstemperatur oppstått to ganger, én gang hos Gasterochisma melampus, og én gang hos størjer i slektene Thunnus, Katsuwonus, Euthynnus og Auxis.
Gasterochisma melampus produserer varme i en øyemuskel, som har spesialiserte celler som avgir mye varme. Dette gir ekstra varme til hjernen og øynene. Dette ligner mye på varmeproduksjonen hos sverdfisk og seilfisker, bortsett fra at de bruker en annen øyemuskel.
Hos størjene ligner varmeproduksjonen mer på fugler og pattedyr. De har høyt stoffskifte, men har ikke spesialisert varmeproduserende vev. Størjer er kjent for at de har røde muskler, som arbeider aerobt, langs ryggsøylen. Andre fisker har slike muskler bare på sidene, rett under huden. Disse musklene gjør at størjene kan svømme raskt og produserer det meste av kroppsvarmen. Hjerne, muskler og indre organer har varmevekslere (rete mirabile) der temperaturen overføres fra arterielt til venøst blod slik at kjernetemperaturen holdes høy uten for mye varmetap til vannet.[5]
Flere hypoteser er fremsatt for å forklare hvorfor størjene har forhøyet kroppstemperatur. Det kan tenkes at forhøyet kroppstemperatur har hjulpet dem med å utvide utbredelsen til områder med kaldt vann. Vekst, fordøyelse og nedbryting av avfallsstoffer som melkesyre går raskere ved høy temperatur. Musklene arbeider mer effektivt, noe som fører til høyere hastighet og større utholdenhet.[6]
Makrellfamilien er en naturlig gruppe med det vitenskapelige navnet Scombridae. Tidligere har noen systematikere splittet den opp i flere familier, men alle makreller, pelamider, bonitoer, størjer og flere er nå samlet i en familie.[1]
Nærmeste overordnede gruppe er Scombroidei (makrellfisker), som igjen er en underorden av piggfinnefiskene. Fylogenetiske studier basert på molekylærgenetikk viser at Scombroidei i tradisjonell forstand er en polyfyletisk gruppe. Makrellfamilien danner sammen med havgjedder og trådstjerter en naturlig gruppe, som er mest i slekt med Scombrolabrax heterolepis og Pomatomus saltatrix.
Kladogrammet nedenfor viser slektskapsforholdene innenfor familien og er laget med støtte i morfologiske data. Makrellfamilien deles i to underfamilier: Gasterochismatinae med den ene arten Gasterochisma melampus, og Scombrinae som igjen deles i fire stammer: Scombrini, Scomberomorini, Sardini og Thunnini.
makrellfamilien Scombrinae
Molekylære data bekrefter at Gasterochisma melampus er søsterarten til resten av makrellfamilien, og at Scombrini er en naturlig gruppe. De tre andre stammene er derimot mer usikre.[7]
De folkelige navnene på de ulike delgruppene kan være forvirrende. De relativt små artene i stammen Scombrini kalles makreller, men artene i den storvokste slekten Scomberomorus blir også kalt makreller på mange språk. Taggmakreller er en helt annen gruppe fisker, som ikke tilhører makrellfamilien.
Pelamider er de mellomstore artene i stammen Sardini. Et annet navn for stammen Sardini er bonitoer, men Katsuwonus pelamis og flere andre arter, som tilhører andre delgrupper av makrellfamilien, kalles også bonitoer.
De store artene i stammen Thunnini kalles størjer, men flere store fisker som bare er fjernt beslektet med makrellfamilien, kalles også «størje». Tunfisk brukes mest om slekten Thunnus, men andre arter i makrellfamilien blir også av og til kalt tunfisk.
De eldste fossilene av arter i makrellfamilien er fra paleocen. I Monte Bolca i Italia er det funnet en rik fauna som levde i Tethyshavet i midtre eocen. Alessandro Volta publiserte en studie av disse fiskene allerede i 1796. En mener nå at det dreier seg om fire arter: Auxides propterygius, Godsilia lanceolata, Pseudauxides speciosus og Thunnoscomberoides bolcensis.[8]
Makrellfamilien er en viktig gruppe for både yrkes- og sportsfiskere. Tre av artene er på FAOs topp ti-liste over arter med størst fangst i saltvann: bukstripet bonitt (2,5 millioner tonn), stillehavsmakrell (2,0 millioner tonn) og gulfinnetun (1,1 millioner tonn) Tallene i parentes er årsfangst fra 2006.[9]
Mange ulike fiskeredskaper brukes som sluk, agn, harpe, dorg, ringnot og harpun. I Middelhavet og utenfor Cádiz har det vært vanlig å fange tunfisk i almadraba. Det er en labyrint av garn der fiskene ledes inn i et lite område hvor en kan slå dem i hjel og ta dem opp i båten.
Tunfisk beveger seg ofte sammen med delfinflokker. Det var derfor vanlig å dra en ringnot sammen rundt en delfinflokk. Dette ga stor fangst av tunfisk, men skadet og drepte mange delfiner. På grunn av protester fra miljø- og forbrukerorganisasjoner er man gått over til andre metoder, som linefiske og bruk av fiskeansamlingsinnretninger. Det siste ordet betegner bøyer og flåter som er forankret til havbunnen, eller flyter rundt, og som lokker til seg fisk. Tunfisk fanget etter de nye metodene markedsføres som «dolphin friendly», men FADs påvirker både tunfisk og andre arter negativt.[10]
Makreller er utmerkede matfisker og spises over hele verden både kokt, stekt og røkt. Holdbarheten er dårlig i fersk tilstand, og spesielt i tropiske strøk, er makreller av og til årsak til matforgiftning. Makrell i tomat er et populært pålegg i Skandinavia og Storbritannia. Innholdet av omega-3-fettsyrer er høyt, og makrell regnes som svært sunn mat. Noen arter inneholder mye kvikksølv, så en må begrense inntaket, men dette gjelder ikke den nordeuropeiske makrellen.[11]
Tunfisk er også en viktig matfisk og selges hermetisk og fersk. Den er spesielt ettertraktet i Japan, der den brukes i matretter som sushi og sashimi. Hermetisk tunfisk brukes som pålegg og i salater og gryteretter. Tunfisk inneholder også mye omega-3-fettsyre, men kvikksølvinnholdet er ofte høyt, ettersom disse fiskene er høyt oppe i næringskjeden.
Det intense fisket gjør det nødvendig med streng forvaltning. Et eksempel er bestandsutviklingen av makrell i Nordsjøen. Da silda forsvant på 1960-tallet, gikk man over til å fiske makrell, og i 1967 ble det tatt 840 000 tonn. Bestanden ble raskt redusert, og i 1986 ble det tatt bare 50 000 tonn. Reguleringen er nå streng, og bestanden har i ettertid økt litt.[12]
Spesielt alvorlig er tilstanden for de tre artene som kalles «blåfinnet tunfisk»: makrellstørje, T. orientalis og T. maccoyii. De er særlig utsatt på grunn av at de er toppredatorer, har lang generasjonslengde, og fordi de er avhengig av å vandre langt mellom kalde og varme havområder.[13]
Fem regionale organisasjoner er ansvarlig for forvaltning av tunfiskbestandene, og stater som driver fiske i de aktuelle områdene er medlemmer. Kvoter blir bestemt ut fra vitenskapelige anbefalinger og politiske hensyn. I Atlanterhavet er det ICCAT (Den internasjonale kommisjonen for bevaring av atlantisk tunfisk) som forvalter tunfiskbestandene. Norge har vært medlem av ICCAT siden 2004.[14]
Makrellfamilien er en gruppe piggfinnefisker. Disse fiskene er mellomstore til store og lever i havet der de svømmer hurtig i åpent vann. Familien omfatter mange arter med stor økonomisk betydning, som makreller og tunfisk. I Norge er nå bare makrell vanlig. Makrellstørje opptrådte tidligere i store stimer, men er omtrent borte fra norske farvann. Noen andre sørlige arter er sjeldne gjester.
Makrelowate[2] (Scombridae) – rodzina morskich ryb okoniokształtnych. Cenione jako ryby konsumpcyjne.
Morza i oceany strefy tropikalnej, subtropikalnej i umiarkowanej.
Rodzaje zaliczane do tej rodziny[3] są zgrupowane w podrodzinach Gasterochismatinae, Scombrinae:
Acanthocybium — Allothunnus — Auxis — Cybiosarda — Euthynnus — Gasterochisma — Grammatorcynus — Gymnosarda — Katsuwonus — Orcynopsis — Rastrelliger — Sarda — Scomber — Scomberomorus — Thunnus
Makrelowate (Scombridae) – rodzina morskich ryb okoniokształtnych. Cenione jako ryby konsumpcyjne.
Scombridae é uma família de peixes perciformes que inclui muitas das variedades pescadas para alimentação, entre as quais os atuns, cavalas e serras. A família inclui 51 espécies agrupadas em 15 géneros e duas subfamílias. A subfamília Scombrinae agrupa todas as espécies, excepto Gasterochisma melampus, que constitui o único membro da subfamília monotípica Gasterochismatinae.[1]
Os escombrídeos apresentam duas barbatanas dorsais, a segunda das quais dividida e um conjunto de pequenas protuberâncias, as pínulas, atrás das barbatanas dorsais e da barbatana anal. A barbatana caudal é fortemente dividida e rígida, com uma base afilada e estriada. A primeira barbatana dorsal e as barbatanas pélvicas estão posicionadas de forma a poderem ser retraídas para comissuras existente ao longo do corpo. O comprimento das espécies varia desde 20 cm na espécie Rastrelliger faughni até aos 4,58 m registados na espécie Thunnus thynnus (o atum-rabilho do Atlântico).
As espécies da família Scombridae são geralmente predadores, em geral predadores de topo nos respectivos ecossistemas, sendo todos pelágicos, preferindo as águas tropicais e temperadas do oceano profundo. São espécies fusiformes, com corpos hidrodinamicamente adaptadas a velocidades elevadas, barbatanas retrácteis e grande capacidade de aceleração brusca e de mergulho rápido e profundo.
Alguns membros da família, em particular os atuns, são notáveis por serem parcialmente endotérmicos (de sangue quente), uma característica que lhes permite manter grande actividade e elevadas velocidades dada a maior disponibilidade energética que propicia face à maioria dos peixes. Outras adaptações incluem a presença de grandes massas de músculo vermelho, permitindo manter actividade durante períodos longos. Entre os Scombridae mais rápidos, registe-se a cavala-da-índia (Acanthocybium solandri) e a albacora (Thunnus albacares), espécies que atingem velocidades de 75 km/h em arrancadas de curta duração.[2][3]
Jordan, Evermann and Clark (1930) dividiram estes peixes em quatro famílias: Cybiidae, Katsuwonidae, Scombridae e Thunnidae,[4] mas os taxonomistas agruparam-nos numa única família, os Scombridae.[5][6]
As 51 espécies extantes estão agrupadas em 15 géneros e duas subfamílias – com a subfamília Scombrinae subdividida em quatro tribos, da forma seguinte:
Scombridae é uma família de peixes perciformes que inclui muitas das variedades pescadas para alimentação, entre as quais os atuns, cavalas e serras. A família inclui 51 espécies agrupadas em 15 géneros e duas subfamílias. A subfamília Scombrinae agrupa todas as espécies, excepto Gasterochisma melampus, que constitui o único membro da subfamília monotípica Gasterochismatinae.
Scombridele (Scombridae) sunt o familia de pești teleosteeni marini pelagici, de talie mijlocie sau mare, buni înotători, care trăiesc în cârduri mari în mările tropicale și subtropicale. Unele specii fac migrații sezoniere în apele temperate sau reci. Au corpul fusiform, puțin comprimat lateral, acoperit cu solzi cicloizi mărunți sau golaș. Unele specii au un corselet în spatele capului, acoperit cu solzi groși de talie mijlocie. Capul este turtit dorso-ventral. Gura lor este mare, cu un premaxilar neprotractil și cu un bot scurt. Au două înotătoare dorsale. În urma celei de-a doua înotătoare dorsale și a înotătoarei anale se află 5–12 înotătoare mici, numite pinule. Înotătoarele ventrale au o poziție pectorală, iar cea pectorală este așezată mult în sus. Înotătoarea caudală este bifurcată. Pedunculul caudal este subțire, cu două carene mici de fiecare latură; multe specii au a treia carenă care este bine dezvoltată și este situată între carenele mici. Se hrănesc cu crabi, crevete, calmari, crustacee, pești și larve de pești și nevertebrate. Unele specii mici filtrează zooplanctonul prin spinii branhiali. Au o mare importanță economică, fiind pești comestibili.
În apele noastre, trăiesc reprezentanții a 4 specii: [1] [2]
Scombridele (Scombridae) sunt o familia de pești teleosteeni marini pelagici, de talie mijlocie sau mare, buni înotători, care trăiesc în cârduri mari în mările tropicale și subtropicale. Unele specii fac migrații sezoniere în apele temperate sau reci. Au corpul fusiform, puțin comprimat lateral, acoperit cu solzi cicloizi mărunți sau golaș. Unele specii au un corselet în spatele capului, acoperit cu solzi groși de talie mijlocie. Capul este turtit dorso-ventral. Gura lor este mare, cu un premaxilar neprotractil și cu un bot scurt. Au două înotătoare dorsale. În urma celei de-a doua înotătoare dorsale și a înotătoarei anale se află 5–12 înotătoare mici, numite pinule. Înotătoarele ventrale au o poziție pectorală, iar cea pectorală este așezată mult în sus. Înotătoarea caudală este bifurcată. Pedunculul caudal este subțire, cu două carene mici de fiecare latură; multe specii au a treia carenă care este bine dezvoltată și este situată între carenele mici. Se hrănesc cu crabi, crevete, calmari, crustacee, pești și larve de pești și nevertebrate. Unele specii mici filtrează zooplanctonul prin spinii branhiali. Au o mare importanță economică, fiind pești comestibili.
Makrillfiskar (Scombridae) är en familj i ordningen abborrartade fiskar som lever i salt och bräckt vatten.
De har en spolformig, obetydlig hoptryckt kroppsform, väl utvecklad tandbyggnad, två ryggfenor och vanligen även smärre så kallade bifenor. Bukfenorna sitter på bröstet samt har en taggstråle och fem mjuka strålar.
Arterna av denna familj är talrikt förekommande såväl i den tropiska zonen som i de tempererade. De är ytterst snabba rovfiskar.
Ur ekonomisk synvinkel är denna fiskfamilj, som omfattar omkring 50 arter uppdelade i 15 släkten, en av de viktigaste.
Makrillfiskarna kan indelas i två underfamiljer, varav den andra i fyra tribus:
Gasterochismatinae Lahille, 1903
Scombrinae Bonaparte, 1831
Makrillfiskar (Scombridae) är en familj i ordningen abborrartade fiskar som lever i salt och bräckt vatten.
De har en spolformig, obetydlig hoptryckt kroppsform, väl utvecklad tandbyggnad, två ryggfenor och vanligen även smärre så kallade bifenor. Bukfenorna sitter på bröstet samt har en taggstråle och fem mjuka strålar.
Arterna av denna familj är talrikt förekommande såväl i den tropiska zonen som i de tempererade. De är ytterst snabba rovfiskar.
Ur ekonomisk synvinkel är denna fiskfamilj, som omfattar omkring 50 arter uppdelade i 15 släkten, en av de viktigaste.
Uskumrugiller (Scombridae), Perciformes takımının Scombroidei alt takımına ait balık familyası. 15 cins ve 51 türden oluşmaktadır. Bu familyanın ortak özelliği balıkların gözlerinin etrafında bulunan bir kemik halkacığıdır.
Bu familya ait balıkların iki adet sırt yüzgeçleri vardır. İkinci sırt yüzgeci ile kuyruk yüzgecinin arasında sıralanmış bir sürü çok daha kücük yüzgeçcikleri vardır. Kuyruk yüzgeçleri ayrık ve incedir. Ya hiç yoktur ya da çok küçük pulları vardır.
Aralarında boyu 20 cm'yi geçmeyenleri ve 4,58 m'ye kadar varanları bulunur. Bu rekor ölçü bir mavi kanatlı orkinoz'da ölçülmüştür.
Bu familyaya ait balıklar, açık denizin yırtıcı balıklarıdır, ve avlanırken büyük bir hız geliştirebilirler.
Bazı Auxis, Euthynnus, Katsuwonus ve Thunnus cinslerine ait olan orkinoslar ve bonitolar poikloterm olmalarına rağmen çevrili oldukları sudan birkaç derece daha yüksek olan bir vücut ısısına sahiplerdir.
Fishbase'de Scombridae (İngilizce)
Uskumrugiller (Scombridae), Perciformes takımının Scombroidei alt takımına ait balık familyası. 15 cins ve 51 türden oluşmaktadır. Bu familyanın ortak özelliği balıkların gözlerinin etrafında bulunan bir kemik halkacığıdır.
Bu familya ait balıkların iki adet sırt yüzgeçleri vardır. İkinci sırt yüzgeci ile kuyruk yüzgecinin arasında sıralanmış bir sürü çok daha kücük yüzgeçcikleri vardır. Kuyruk yüzgeçleri ayrık ve incedir. Ya hiç yoktur ya da çok küçük pulları vardır.
Aralarında boyu 20 cm'yi geçmeyenleri ve 4,58 m'ye kadar varanları bulunur. Bu rekor ölçü bir mavi kanatlı orkinoz'da ölçülmüştür.
Bu familyaya ait balıklar, açık denizin yırtıcı balıklarıdır, ve avlanırken büyük bir hız geliştirebilirler.
Bazı Auxis, Euthynnus, Katsuwonus ve Thunnus cinslerine ait olan orkinoslar ve bonitolar poikloterm olmalarına rağmen çevrili oldukları sudan birkaç derece daha yüksek olan bir vücut ısısına sahiplerdir.
Họ Cá thu ngừ hay họ Cá bạc má (danh pháp khoa học: Scombridae) là một họ cá, bao gồm cá thu, cá ngừ và vì thế bao gồm nhiều loài cá có tầm quan trọng kinh tế-thương mại lớn cũng như là các loại cá thực phẩm thông dụng. Họ này có khoảng 55 loài trong 15 chi. Tên gọi thu ngừ là từ ghép của cá thu và cá ngừ.
Các loài cá này có hai vây lưng, mỗi vây này có thể bị suy giảm thành các đường khía trên lưng và một loạt các vây nhỏ (gai) giữa vây lưng sau và vây hậu môn với đuôi. Phần gốc đuôi mảnh dẻ và vây đuôi bị phân chia mạnh. Kích thước của các loài dao động lớn, từ khoảng 20 cm ở cá thu đảo tới 458 cm được ghi nhận ở cá ngừ vây xanh phương bắc.
Các loài cá thu, cá ngừ nói chung là các loài cá ăn thịt của đại dương, và chúng có khả năng có tốc độ di chuyển đáng kể.
Một số thành viên trong họ này, cụ thể là các loài cá ngừ, là đáng chú ý vì khả năng thu nhiệt (động vật máu nóng).
Điển hình cho họ này là chi cá bạc má (Rastrelliger) phân bố ở vùng biển nhiệt đới thuộc Ấn Độ Dương và Tây Thái Bình Dương, trong đó có vùng biển Việt Nam. Ở Việt Nam, cá phân bố dọc theo vùng ven bờ biển, ở độ sâu từ 12 – 100 m, nhưng chủ yếu tập trung ở độ sâu 25 – 70 m.
Những loài thuộc chi này thường sống thành đàn lớn, vào gần bờ khi chuyển gió mùa. Loài hay gặp ở biển Việt Nam là cá bạc má (Rastrelliger kanagurta) và cá bạc má ngắn vây (R. chrysozonus). Thuộc họ cá bạc má, còn có chi cá thu (Scomber), thường được gọi là cá thu bạc má. Tất cả các loài cá bạc má đều có giá trị kinh tế lớn. Lưu ý rằng ngư dân nhiều vùng còn gọi chi cá trác (Selar), họ Cá khế (Carangidae) là cá bạc má.
Ở Việt Nam, cá bạc má còn được các ngư dân gọi là cá ba thú. Người ta gọi cá ba thú là loại cá nhỏ khoảng 3 ngón tay xếp ngang trở lại, còn loại từ ba ngón tay trở lên thì người ta gọi là cá bạc má. Chủng loại gần chúng là: cá song, cá ngân bột, cá thu ngừ, cá lem, cá thu, cá ngừ, cá ảo, cá chao cháo (mắt lồi).
Jordan, Evermann và Clark (1930) phân chia các loài cá này thành bốn họ là Cybiidae, Katsuwonidae, Scombridae (nghĩa hẹp) và Thunnidae,[1] nhưng trong bài này thì chúng được phân chia theo FishBase và đặt trong một họ duy nhất là Scombridae (nghĩa rộng).[2]
Theo truyền thống họ này nằm trong phân bộ Scombroidei của bộ Perciformes,[2] nhưng gần đây Betancur et al. (2013, 2014) đã chuyển nó sang bộ mới tạo ra là Scombriformes,[3][4] chỉ có quan hệ họ hàng xa với Perciformes nghĩa mới.
Ở đây liệt kê khoảng 54 loài trong 15 chi:
Cá bạc má có thân hình thuôn dài, hơi dẹt bên. Ở Việt Nam, cá bạc má đánh bắt được có chiều dài dao động từ 72 đến 280 mm, trung bình 209 mm. Chiều dài đánh bắt ở các vùng biển khác nhau cũng khác nhau, ở vùng biển Vũng Tàu là 72 đến 295 mm, ở Côn Đảo là từ 62 đến 260 mm. Còn ở vùng biển Phan Thiết từ 135 đến 295 mm. Phương trình tương quan chiều dài - khối lượng cá bạc má có dạng: W = 0,084 x L x 2,23
Cá bạc má có vây đuôi mảnh, có 2 đến 3 gờ da nổi mỗi bên. Hai vây lưng rời nhau. Sau vây lưng thứ hai và vây hậu môn có các vây phụ. Vây ngực chúng nằm cao, cá bơi nhanh và khoẻ, thích hợp với lối sống di cư xa.
Các bạc má sống từng đàn rất đông vì chủng loại này đi từng bầy không rải rác như các loại cá biển khác. Ban đêm chúng di chuyển trông như một vầng kim quang dưới biển (ngời cá). Cá bạc má có hiện tượng di cư thảng đứng ngày đêm thể hiện khá rõ. Sản lượng cá đánh được bằng lưới kéo đáy cao nhất là vào lúc bình minh và giữa trưa, còn lưới kéo tầng cao nhất là từ 20 đến 24 giờ đêm.
Bạc má là loại cá ăn bọt nước hoặc sứa biển, chúng ăn động vật nổi (giáp xác, cá con). Cá bạc má chủ yếu ăn động vật phù du và một thực vật phù du. Trong số động vật phù du, Oncaea chiếm 39,8%, Copepoda 11,4%, Megalopa larva 9,4% vv… Trong thực vật phù du thì tảo khuê gồm 21 giống chiếm tới 89,7%, Coscinodiscus 22,9%, Nitzschia 11,2% vv… Cường độ bắt mồi của cá cái cao hơn cá đực, cá chưa chín muồi sinh dục cao hơn cá trưởng thành.
Ở Việt Nam, cá bạc má đánh bắt được thuộc 4 nhóm tuổi, trong đó cá nhóm 2 tuổi chiếm ưu thế và chiếm khoảng 64,4%. Cá nhóm 1 tuổi chiếm 19,7%. Cá nhóm 3 tuổi chiếm 12,0% và cá nhóm 4 tuổi chiếm 3,9%.
Cá bạc má sinh trưởng rất nhanh trong năm đầu và đạt trung bình 113 mm. Từ năm thứ 2, tốc độ tăng trưởng chậm dần. Mùa sinh sản của cá bạc mà kéo dài từ cuối mùa khô (tháng ba) cho đến cuối mùa mưa (tháng mười hai) với hai đỉnh đẻ rộ vào tháng 3 – 6 và tháng 9 – 10. Chiều dài khi cá đi đẻ lần đầu dao động từ 140 mm đến 200 mm. Nhiệt độ nước biển bề mặt thích hợp cho cá đi đẻ là 26–27,5 °C và độ mặn 3,0–3,4%.[6]
Ở Việt Nam, cá bạc má là một trong những loài luôn chiếm vị trí hàng đầu về tỷ lệ trong sản lượng cá nổi nhỏ, và là loài cá được tiêu thụ nhiều trong thị trường nội địa, không những chỉ cho cộng đồng dân cư ven biển mà còn cung cấp nguồn đạm động vật cho cộng đồng dân cư ở vùng sâu, vùng xa, miền núi.[7]
Thành phần sản lượng của cá bạc má trong nghề lưới vây của các vùng biển có sự biến động tương đối lớn qua 3 năm đánh bắt, trong sản lượng của nghề lưới vây của tỉnh Bình Thuận (Đông Nam Bộ) và Nghệ An (vịnh Bắc Bộ) chiếm 12,4% và 9,3%.
Sản lượng và năng suất đánh bắt của cá bạc má của 3 vùng biển biến động rất lớn theo các tháng đánh bắt. ở vùng biển vịnh Bắc Bộ và Đông Nam Bộ, các tháng cho sản lượng cá bạc má cao nằm trong thời kỳ gió mùa Đông Bắc.
Tổng sản lượng khai thác cá Bạc má của nghề lưới vây là 4.842 tấn/năm ở vùng biển vịnh Bắc Bộ, 4.050 tấn/năm ở Trung Bộ và cao nhất ở Đông Nam Bộ là 6.560 tấn/năm. Phân bố, biến động sản lượng cá bạc má thể hiện rõ theo mùa gió mùa, theo chu kỳ ngày-đêm và theo dải độ sâu. Chiều dài cá đánh bắt thích hợp nhất của cá Bạc má ở 3 vùng biển nghiên cứu là nhóm cá trên 2 tuổi, dao động từ 200 – 220 mm.
Ở vùng biển Trung Bộ, để thu được sản lượng bền vững tối đa và hiệu quả kinh tế cao hơn, không nên vượt quá cường lực hiện tại và đối với vùng biển Đông Nam Bộ cần giảm cường lực khai thác đi khoảng 10% so với cường lực hiện tại. Còn ở vùng biển vịnh Bắc Bộ, có thể gia tăng cường lực khai thác, nhưng sản lượng sẽ tăng không đáng kể.
Ở vùng biển vịnh Bắc Bộ, năng suất đánh bắt của các đội tàu và sản lượng khai thác tương đối cao và biến động rất lớn qua các tháng khai thác. Cá bạc má cho sản lượng khai thác và năng suất đánh bắt cao trong các tháng 1, 2, 3, 9, 10, 11 và 12.
Ở vùng biển Trung Bộ, năng suất đánh bắt và sản lượng khai thác của cá bạc má ở vùng biển này cũng tương tự như vùng biển vịnh Bắc Bộ, biến động rất lớn qua các tháng khai thác. Mùa vụ đánh bắt ở vùng biển này rất hạn chế thay đổi theo từng năm khai thác và phụ thuộc chủ yếu vào điều kiện khí hậu, nên có những tháng không có sản lượng.
Ở vùng biển Đông Nam Bộ, giống các vùng biển trên, năng suất đánh bắt và sản lượng khai thác của cá bạc má biến động rất lớn theo thời gian. Các tháng 1, 2, 3, 10, 11 và 12 đều là những tháng cho sản lượng và năng suất đánh bắt cao so với các tháng khác.
Sản lượng cá bạc má của nghề lưới vây của các vùng biển nghiên cứu trên biến động lớn qua các năm khai thác và đều có xu hướng giảm xuống.
Ở vùng biển vịnh Bắc Bộ, đã ước tính được sản lượng cá bạc má là 4.190 tấn trong năm 2003, 6.633 tấn trong năm 2004 và 3.703 tấn trong năm 2005, trung bình khoảng 4.842 tấn. ở vùng biển miền Trung, đã ước tính trong năm 2003 là 2.904 tấn, năm 2004 là 5.428 tấn và năm 2005 là 3.818 tấn, trung bình là 4.050 tấn.
Ở vùng biển Đông Nam Bộ, sản lượng cá bạc má tương đối cao trong năm 2003 là 11.511 tấn đến năm 2005 chỉ còn 3.769 tấn, trung bình là 6.560 tấn.
Mật độ của cá tăng dần từ độ sâu 20 m đến 50 m, năng suất đánh bắt tăng từ 0,27 kg/giờ đến 0,83 kg/giờ. Tần suất xuất hiện (%) của cá bạc má trong phạm vi này cũng cao hơn ở các độ sâu khác.
Ở những nơi có độ sâu lớn hơn 100 m hầu như không bắt được cá bạc má bằng lưới kéo đáy. Dải độ sâu mà lưới kéo đáy đánh bắt được cá bạc má có năng suất cao nhất là dải độ sâu 30 – 50 m.
Qua sự biến động sản lượng cá bạc má trong các mẻ lưới kéo đáy và các tín hiệu của máy thuỷ âm, cá bạc má là loài cá nổi tiến hành di cư thẳng đứng theo ngày đêm. Ban ngày chúng thường nằm ở các tầng nước sâu, ban đêm chúng di chuyển dần lên các tầng nước trên.
Trong mùa gió Đông Bắc thì khu vực khai thác có sản lượng cá bạc má cao chủ yếu tập trung ở vùng biển vịnh Bắc Bộ và Tây Nam Bộ.
Ở vịnh Bắc Bộ trong mùa này do thời tiết lạnh nên cá tập trung nhiều ở giữa vịnh, ở độ sâu trên 50 m và có xu hướng di chuyển từ phía Bắc vào phía Nam.
Còn trong mùa gió Tây Nam vào khoảng tháng 4 nhiệt độ bắt đầu tăng lên, cá phân bố rộng hơn, rải rác khắp các vùng biển và hướng di chuyển của cá ngược với hướng di chuyển trong mùa gió Đông Bắc, cá đi theo hướng từ phía Nam lên phía Bắc và vào khu vực gần bờ hơn để đẻ.
Trữ lượng cá bạc má ở vùng biển vịnh Bắc Bộ là 6.270 tấn với khả năng khai thác bền vững tối đa MSY là 4.521 tấn, ở vùng biển Trung Bộ là 6.536 tấn với MSY là 5.378 tấn, ở vùng biển Đông Nam Bộ là 6.861 tấn với MSY là 5.475 tấn.
Cá bạc má ở vùng biển vịnh Bắc Bộ với nhóm chiều dài đánh bắt từ 185 – 295 mm được phân tích thành 22 nhóm với khoảng cách chiều dài 5 mm, trong đó các nhóm từ 220 – 270 mm chiếm ưu thế.
Trữ lượng cá bạc má ở vùng biển vịnh Bắc Bộ được xác định là 6.270 tấn, tương ứng 58 triệu con, khả năng khai thác bền vững tối đa (MSY) là 4.521 tấn.
Trữ lượng được xác định là 6.536 tấn, tương ứng 132 triệu con, khả năng khai thác bền vững tối đa (MSY) là 5.378 tấn. Nhóm chiều dài từ 100 – 180 mm là nhóm cá nhỏ chưa thích hợp cho việc khai thác chiếm đáng kể trong tổng sản lượng là 1.222 tấn, chiếm tới 56,9% tổng số con đánh bắt được.
Trữ lượng cá bạc má là 6.860 tấn, tương ứng 96 triệu con. Khả năng khai thác bền vững tối đa MSY là 5.475 tấn. Nhóm chiều dài từ 195 – 235 mm chiếm ưu thế.
Họ Cá thu ngừ hay họ Cá bạc má (danh pháp khoa học: Scombridae) là một họ cá, bao gồm cá thu, cá ngừ và vì thế bao gồm nhiều loài cá có tầm quan trọng kinh tế-thương mại lớn cũng như là các loại cá thực phẩm thông dụng. Họ này có khoảng 55 loài trong 15 chi. Tên gọi thu ngừ là từ ghép của cá thu và cá ngừ.
Các loài cá này có hai vây lưng, mỗi vây này có thể bị suy giảm thành các đường khía trên lưng và một loạt các vây nhỏ (gai) giữa vây lưng sau và vây hậu môn với đuôi. Phần gốc đuôi mảnh dẻ và vây đuôi bị phân chia mạnh. Kích thước của các loài dao động lớn, từ khoảng 20 cm ở cá thu đảo tới 458 cm được ghi nhận ở cá ngừ vây xanh phương bắc.
Các loài cá thu, cá ngừ nói chung là các loài cá ăn thịt của đại dương, và chúng có khả năng có tốc độ di chuyển đáng kể.
Một số thành viên trong họ này, cụ thể là các loài cá ngừ, là đáng chú ý vì khả năng thu nhiệt (động vật máu nóng).
Điển hình cho họ này là chi cá bạc má (Rastrelliger) phân bố ở vùng biển nhiệt đới thuộc Ấn Độ Dương và Tây Thái Bình Dương, trong đó có vùng biển Việt Nam. Ở Việt Nam, cá phân bố dọc theo vùng ven bờ biển, ở độ sâu từ 12 – 100 m, nhưng chủ yếu tập trung ở độ sâu 25 – 70 m.
Những loài thuộc chi này thường sống thành đàn lớn, vào gần bờ khi chuyển gió mùa. Loài hay gặp ở biển Việt Nam là cá bạc má (Rastrelliger kanagurta) và cá bạc má ngắn vây (R. chrysozonus). Thuộc họ cá bạc má, còn có chi cá thu (Scomber), thường được gọi là cá thu bạc má. Tất cả các loài cá bạc má đều có giá trị kinh tế lớn. Lưu ý rằng ngư dân nhiều vùng còn gọi chi cá trác (Selar), họ Cá khế (Carangidae) là cá bạc má.
Ở Việt Nam, cá bạc má còn được các ngư dân gọi là cá ba thú. Người ta gọi cá ba thú là loại cá nhỏ khoảng 3 ngón tay xếp ngang trở lại, còn loại từ ba ngón tay trở lên thì người ta gọi là cá bạc má. Chủng loại gần chúng là: cá song, cá ngân bột, cá thu ngừ, cá lem, cá thu, cá ngừ, cá ảo, cá chao cháo (mắt lồi).
Scombridae Rafinesque, 1815
Ску́мбриевые[1] (лат. Scombridae) — семейство лучепёрых рыб из отряда скумбриеобразные (Scombriformes), в состав которого включают 51 вид в 14 родах. Это пелагические рыбы, жизненный цикл которых не связан с дном. Для них характерно удлинённое веретеновидное тело, тонкий и сжатый с боков хвостовой стебель с 2—3 килями и наличие дополнительных плавничков позади мягкого спинного и анального плавников. Это быстрые пловцы, хорошо приспособленные к активной жизни в водной толще[2].
Отличительным признаком семейства является костное кольцо вокруг глаз. У скумбриевых два спинных плавника, оба из которых могут складываться в специальную борозду на спине. Между спинным и хвостовым плавником находится ряд более мелких плавников, помогающих избегать образования водоворотов при быстром движении. Хвостовой плавник широко раздвоен. Тело покрыто мелкой чешуёй или голое в задней части. В передней части крупные чешуи образуют панцирь. Боковая линия изогнута или волнообразная, иногда с поперечными ветками. Грудные плавники расположены высоко, брюшные на груди, с колючкой и 5 лучами. Позвонков 31—66[3].
Размер представителей семейства варьирует от 20 см до более чем 4,5 м. Эта рекордная величина была зарегистрирована у обыкновенного тунца. Скумбриевые являются хищниками, обитающими в открытом океане. На охоте они могут развивать большую скорость. Икра и личинки встречаются только вблизи побережий.
Некоторые виды скумбриевых имеют несколько более высокую температуру тела, чем окружающая вода. Также у этих видов жабры в течение эволюции срослись с фильтровальными приспособлениями и более неподвижны.
Мясо крупных видов скумбрий накапливает ртуть, содержащуюся в морской воде, в связи с чем Управление контроля качества продуктов и лекарств США (FDA) порекомендовало воздержаться от употребления скумбрий вида королевская макрель (Scomberomorus cavalla) беременным и кормящим женщинам, а также детям.[4]
В семействе выделяют два подсемейства, содержащие 15 родов рыб.
Гастерохизма (1 род)
Скумбрии (2 рода)
Королевские макрели (3 рода)
Пеламиды (4 рода)
Allothunnus, южные тунцы
Auxis, макрелетунцы
Euthynnus, малые тунцы
Katsuwonus, полосатые тунцы
5 видов
3 вида
Макрель — общее название многих разновидностей рыб, в основном семейства скумбриевых (скумбрии, пеламиды и другие). В России под торговым названием «макрель» понимаются все виды рыб из семейства скумбриевых, кроме атлантической скумбрии, которая поступает на рынок как «скумбрия». Также часто «макрель» продается под названием «скумбрия», вводя потребителя в заблуждение.
Ску́мбриевые (лат. Scombridae) — семейство лучепёрых рыб из отряда скумбриеобразные (Scombriformes), в состав которого включают 51 вид в 14 родах. Это пелагические рыбы, жизненный цикл которых не связан с дном. Для них характерно удлинённое веретеновидное тело, тонкий и сжатый с боков хвостовой стебель с 2—3 килями и наличие дополнительных плавничков позади мягкого спинного и анального плавников. Это быстрые пловцы, хорошо приспособленные к активной жизни в водной толще.
Отличительным признаком семейства является костное кольцо вокруг глаз. У скумбриевых два спинных плавника, оба из которых могут складываться в специальную борозду на спине. Между спинным и хвостовым плавником находится ряд более мелких плавников, помогающих избегать образования водоворотов при быстром движении. Хвостовой плавник широко раздвоен. Тело покрыто мелкой чешуёй или голое в задней части. В передней части крупные чешуи образуют панцирь. Боковая линия изогнута или волнообразная, иногда с поперечными ветками. Грудные плавники расположены высоко, брюшные на груди, с колючкой и 5 лучами. Позвонков 31—66.
Размер представителей семейства варьирует от 20 см до более чем 4,5 м. Эта рекордная величина была зарегистрирована у обыкновенного тунца. Скумбриевые являются хищниками, обитающими в открытом океане. На охоте они могут развивать большую скорость. Икра и личинки встречаются только вблизи побережий.
Некоторые виды скумбриевых имеют несколько более высокую температуру тела, чем окружающая вода. Также у этих видов жабры в течение эволюции срослись с фильтровальными приспособлениями и более неподвижны.
鯖科(學名:Scombridae)是輻鰭魚綱、鲭形目[1][2](或传统分类法鱸形目、鯖亞目)的其中一科。为快速游泳的中上层鱼类,广泛分布于各大洋的热带、亚热带和温带海域。日常食用的鮪魚、鰹魚、鯖魚等都屬於這個科的深海魚。
鯖科现存15属共51种,中国有11属24种。鲭科又分为2亚科,腹翼鲭亚科的鳞中大,鲭亚科则鳞微小。除腹翼鲭屬於腹翼鲭亞科以外,其餘品種都屬於鯖亞科。
鯖亞科又分四个族。不过,有关鲭科分类和系统进化关系仍存在争议。[3]
本科魚分布於全球各大洋之溫帶及熱帶海域。
從表層至50公尺均可發現其蹤跡。
本科魚體呈紡錘型,亦有延長而側扁者。尾柄細瘦而強有力,兩側有隆起的稜。口裂大,吻尖但不為劍狀突出。眼有時具脂性眼瞼,圓鱗或不完全之櫛鱗,側線為波狀。背鰭2枚,第一背鰭為硬棘,第二背鰭及臀鰭後方有若干小型離鰭。尾鰭後緣凹入,在胸鰭所在區域內,鱗片可能變形為堅硬的胸甲。
鯖科其下分16個屬,如下:
鲭亚科有5族,其中鲭族有羽鳃鲐属和鲭属2属。双线鲅族只有双线鲅属1属2种。马鲛族有刺鲅属和马鲛属共19种。狐鲣族包括跃鲣属、裸狐鲣属、平鲣属和狐鲣4属共7种。金枪鱼族(也有将其列为金枪鱼科)有细鲣属、舵鲣属、鲔属、鲣属和金枪鱼属共5属[4]。
分子系统树显示鲣属、鲔属和舵鲣属与金枪鱼属有很近的亲缘关系,因此被归入金枪鱼族。[3]
為沿、近海中表層水域的迴游性魚類,屬肉食性,以小魚及糠蝦等為食,是急躁的掠食者,游速快且敏捷活潑,喜成群和喜光線,容易驚慌。適溫為18至26℃。雖然魚類是涼血動物,但本科中有部份品種(主要是鮪屬)能夠透過為肌肉提供血液而抵禦寒冷水溫,所以被認為是魚類中的溫血動物。
為高經濟價值的食用魚,適合各種烹飪方式食用,部分種類已成為重要的養殖魚類。另本科魚因富含蛋白質,易致腐敗及肉質軟化,食用後容易發生組織胺中毒。
鯖科(學名:Scombridae)是輻鰭魚綱、鲭形目(或传统分类法鱸形目、鯖亞目)的其中一科。为快速游泳的中上层鱼类,广泛分布于各大洋的热带、亚热带和温带海域。日常食用的鮪魚、鰹魚、鯖魚等都屬於這個科的深海魚。
鯖科现存15属共51种,中国有11属24种。鲭科又分为2亚科,腹翼鲭亚科的鳞中大,鲭亚科则鳞微小。除腹翼鲭屬於腹翼鲭亞科以外,其餘品種都屬於鯖亞科。
鯖亞科又分四个族。不过,有关鲭科分类和系统进化关系仍存在争议。
15属・51種(本文参照)
ウィキスピーシーズにサバ科に関する情報があります。サバ科 Scombridae は、スズキ目・サバ亜目の下位分類群の一つ。名前に冠されるサバの他にもサワラ、カツオ、マグロなどを含む。
構成種のほとんどが暖海を回遊する大型肉食魚で、沿岸各地で食用として漁獲されている。日本ではサバ、カツオ、マグロが食文化の根幹を成す重要な食用魚となっている。
成魚の大きさは全長数十cmほどのサバ類から、全長3m・体重400kgを超えるクロマグロまで種類によって異なる。
体は頭部と尾部がそれぞれ前後に細り、胴の中央が膨らむ、いわゆる「紡錘型」や「流線型」と呼ばれる体型である。鱗はガストロを除くほとんどの種類において退化的で、胸鰭や側線周辺など体の一部分だけしかないものもいる。尾鰭は大きな三日月形に発達するが、他の鰭はたいてい小さめで、高速遊泳時に鰭を畳むための溝が付随する。また、第二背鰭と尻鰭の後ろにはいくつかの小離鰭(しょうりき)が並び、尾鰭の付け根には小さな水平隆起線(尾柄キール)がある。
総じて高い遊泳能力を持ち、孵化直後から死ぬまで海底にほとんど下りず泳ぎ続ける。遊泳時は尾柄・尾鰭を激しく左右に振って強力な推進力を生み出し、胸鰭と水平隆起線が主翼と水平尾翼の役割をして浮力を保つ。例えばカツオの遊泳速度は通常時で25km/h、速い時には100km/hに達する。これは魚類でも屈指の速度だが、急な方向転換や旋回などの小回りは利かない。
サバ科魚類のほとんどは口と鰓蓋を開けたまま泳ぎ、自動的に鰓を通り抜ける海水で呼吸する。この呼吸法は魚類用語でラム換水(Ram ventilation)と呼ばれる。泳ぎが遅い時は他の大部分の魚と同様に口と鰓蓋をパクパクと動かす二重ポンプ換水(Double-pumping)に切り替えるが、この状態が長く続くと酸素欠乏・窒息に陥り死んでしまう。
血液は他の魚に比べて赤血球が多く、筋肉に多くの酸素を送り込めるよう適応している。また、マグロ類は筋肉内に奇網を持ち、海水よりも高い体温を保って運動能力の低下を抑える仕組みを発達させている。
分類されている全種が海水魚である。熱帯・温帯域の、沿岸から外洋にかけての表層・中層に生息し、汽水域には稀に迷入する程度である。単独で行動するものもいるが、多くは群れを作って行動する。
食性は肉食性で、同じく海中を遊泳する魚類、甲殻類、頭足類などの小動物を捕食する。大型のマグロはサバやカツオも捕食する。また、小型のサバ類には動物プランクトンを濾過摂食するものもいる。
受精卵は分離浮性卵で、産卵後は親の保護もなく海中を漂いながら発生する。寿命は数年-十数年程度である。
サバ科 Scombridae は、スズキ目・サバ亜目の下位分類群の一つ。名前に冠されるサバの他にもサワラ、カツオ、マグロなどを含む。
構成種のほとんどが暖海を回遊する大型肉食魚で、沿岸各地で食用として漁獲されている。日本ではサバ、カツオ、マグロが食文化の根幹を成す重要な食用魚となっている。
고등어과(Scombridae)는 고등어목에 속하는 조기어류 과의 하나이다. 이전에는 농어목 고등어아목으로 분류하였다. 2개 아과에 15속 51종을 포함하고 있다.[1]
다음은 미야(Miya) 등의 연구에 기초한 계통 분류이다.[2]
고등어목갈치꼬치과 I
갈치꼬치과 II