Die Nylkrokodil (Crocodylus niloticus) is die grootste van die vier krokodilspesies wat in Afrika voorkom. Die krokodille het lang sterte en kragtige kake. Hulle agterpote is geweb om hulle te help swem. Hulle word tot 6 meter lank en kan tot 1000 kg weeg.[1] Die mannetjies is gewoonlik groter as die wyfies.
Nylkrokodille kom wydverspreid oor Afrika suid van die Sahara en in Madagaskar voor. Hulle het vantevore selfs in die Middellandse See, Israel en Jordanië voorgekom. Hierdie krokodille leef in verskillende habitats, insluitend mere, riviere en riviermondings.
Onvolwasse nylkrokodille vreet insekte en klein vissies. Die volwasse nylkrokodille vang groter diere om te vreet, soos sebras, wildsbokke, wildebeeste en buffels,[1] en vreet ook mense.
Dié krokodille paar in die water, waarna die wyfie 'n gat in die grond grawe waarin sy haar eiers lê. Hulle kan tot 60 eiers lê wat ongeveer 90 dae neem om uit te broei.[1] Die wyfie pas die nes gedurende hierdie tyd op. Jong krokodille kan vanaf 12-jarige ouderdom voortplant.[1]
Die Nylkrokodil (Crocodylus niloticus) is die grootste van die vier krokodilspesies wat in Afrika voorkom. Die krokodille het lang sterte en kragtige kake. Hulle agterpote is geweb om hulle te help swem. Hulle word tot 6 meter lank en kan tot 1000 kg weeg. Die mannetjies is gewoonlik groter as die wyfies.
Nylkrokodille kom wydverspreid oor Afrika suid van die Sahara en in Madagaskar voor. Hulle het vantevore selfs in die Middellandse See, Israel en Jordanië voorgekom. Hierdie krokodille leef in verskillende habitats, insluitend mere, riviere en riviermondings.
Onvolwasse nylkrokodille vreet insekte en klein vissies. Die volwasse nylkrokodille vang groter diere om te vreet, soos sebras, wildsbokke, wildebeeste en buffels, en vreet ook mense.
Dié krokodille paar in die water, waarna die wyfie 'n gat in die grond grawe waarin sy haar eiers lê. Hulle kan tot 60 eiers lê wat ongeveer 90 dae neem om uit te broei. Die wyfie pas die nes gedurende hierdie tyd op. Jong krokodille kan vanaf 12-jarige ouderdom voortplant.
Krokodýl nilský (Crocodylus niloticus) je nejhojnější a nejznámější druh krokodýla, patří rovněž k druhům, dorůstajícím největší velikosti. Vyskytuje se na většině území Afriky a v Izraeli. Navzdory lovu i úbytku stanovišť zatím nepatří mezi ohrožené druhy. Pro svou kůži i maso se chová na krokodýlích farmách po celém světě.
Vědecký název Crocodylus niloticus dal zvířeti roku 1768 rakouský přírodovědec Josph Nicolaus Laurenti, toto pojmenování však má antické kořeny. Slovo krokodýl pochází z řečtiny a poprvé je doloženo v díle Hérodota. Doslova znamená "dlážděný červ", což má odkazovat na tvrdé hřbetní destičky. Už starověcí autoři jako Diodóros Sicilský používali označení crocodylus niloticus, tedy doslova nilský dlážděný červ. Podle pozdně antických Etymologií Isidora ze Sevilly je slovo crocodylus odvozeno od květiny krokusu, protože krokodýli mají stejně žluté břicho jako šafrán, získávaný z krokusu. Tento výklad však není obecně přijímán.
Afričtí domorodci nazývají krokodýla nilského mnoha názvy. V Súdánu je krokodýl znám pod arabským názvem timsah, v západní Africe ho Hausové nazývají kada a Jorubové öni, ve východní Africe je znám pod svahilským názvem mamba, v Burundi je nazýván ingona, v Kongu ho mluvčí jazyka lingala nazývají nkóli, v jižní Africe ho Zuluové, Khosové, Tswanové či Vendové nazývají ngwena či kwena a Malgaši na Madagaskaru mu dali jméno voay.
Krokodýl nilský patří mezi největší druhy krokodýlů. Za vhodných podmínek může dorůst délky až okolo 6,5 m a hmotnosti 1100 kg, ale jedinci delší než cca 5 m jsou extrémně vzácní. Největší žijící krokodýl nilský se jmenuje Gustav a žije ve volné přírodě na řece Ruzizi v Burundi, při posledním pozorování roku 2008 měřil více než 610 cm a vážil asi 1000 kg.[zdroj?] Pohlavní dimorfismus je spíše nevýrazný, spočívá především ve velikosti; samci zpravidla dorůstají větších rozměrů než samice. Samci měří v průměru okolo 4 metrů, samice mírně přes 3 metry.
Jako všechny druhy krokodýlů má krokodýl nilský kůži pokrytou hranatými šupinami, které se vzájemně nepřekrývají. Ty jsou na hřbetě a ocase podloženy kostními štítky (osteodermy), zatímco na hlavě je kůže pevně přirostlá k lebce. V zadní části hřbetu a na ocase tvoří šupiny dvojitý hřeben, který asi ve dvou třetinách délky ocasu splývá do jediného, vyššího hřebenu. Vzhledem k tomu, že pod kůží na břiše nemá vyvinuty osteodermy (tvrdé kostěné štíty), jeho kůže se hodí pro komerční využití. Z toho důvodu je hojně loven a rovněž chován na farmách.
Zbarvení je olivově zelené, šedé až modrozelené, často s tmavými skvrnami a proužky, především na bocích. Břicho je žlutavé, světle zelené nebo špinavě bílé. Končetiny jsou silné, přední mají pět prstů, zadní mají prsty jen čtyři, spojené malou plovací blánou. Hlava krokodýla nilského je dlouhá a poměrně široká, na konci poněkud zúžená. Počet zubů je 64 až 68, čtvrtý spodní zub vyčnívá, jako u všech krokodýlovitých, ze zavřené tlamy. Zuby jsou kuželovité a neumožňují žvýkání. Zuby jsou zasazeny do jamek v čelistech (thekodontní typ chrupu) a během života se poměrně často vyměňují. Velcí, staří krokodýlové během života prodělali výměnu zubů nejméně čtyřicetkrát.
Krokodýl nilský žije obvykle samotářsky, i když na vhodných stanovištích dosahuje jeho populace značné hustoty. Samci jsou teritoriální a zejména v období páření neváhají napadat jiné krokodýly. Přes den se krokodýli nejčastěji sluní na břehu, odkud při vyrušení prchají do vody. Nejaktivnější jsou za soumraku, kdy také zpravidla loví. Přestože krokodýl na souši působí neohrabaně, při útěku nebo útoku na kořist dokáže vyvinout značnou rychlost. Ve vodě krokodýl nilský plave horizontálním vlněním dlouhého ocasu. Při útoku na kořist se krokodýl dokáže prudce vymrštit z vody do výšky 1-2 m. K odpočinku si krokodýli nilští vyhrabávají pod břehem prostorné nory, které mohou měřit až 10 m. Zde přečkávají i dlouhotrvající sucha nebo období nedostatku potravy, často i více zvířat pohromadě.
Ke v vzájemné komunikaci využívají krokodýlové širokou škálu optických, akustických a pachových signálů. Podčelistní pachové žlázy se uplatňují zejména v době páření. Na rozdíl od většiny plazů mají krokodýlové nilští poměrně široký hlasový repertoár. Samci v období páření hlasitě řvou, mláďata při líhnutí komunikují s rodiči zvláštním kvákáním, které se podobá kvákání kachny. Při ohrožení mláďata přivolávají matku kvákáním a pištěním.
Mezi krokodýlem nilským a některými ptáky, zejména kulíkem nilským (Pluvianus aegyptius) a čejkou ostruhatou (Vanellus spinosus) existují komenzální vztahy, podobně jako mezi velkými africkými savců a klubáky či volavkou rusohlavou. Ptáci se pohybují mezi krokodýly, slunícími se na břehu, odstraňují jim parazity i zbytky potravy, uvázlé mezi zuby. Mohou krokodýly rovněž varovat před nebezpečím.
Krokodýl nilský se ve starověku vyskytoval v celé Africe, na Madagaskaru a na Blízkém východě, např. v řece Jordán. V Egyptě a v asijské části svého areálu však byl v průběhu 19. století vyhuben. V současné době se vyskytuje v Africe jižně od Sahary, od Mali, Senegalu a Súdánu až po Kapsko. Na Madagaskaru je poměrně vzácný, v Izraeli byl reintrodukován koncem 20. století. Je vázán na vodní plochy, především řeky a jezera, k životu mu ale stačí i rozsáhlejší bažina. Izolovaná populace žije dokonce i saharských oázách pohoří Tassíli. Zdejší krokodýli dosahují délky jen do 2 m a jejich populace je ohrožena vyhubením. Na Madagaskaru žije i jeskynních řekách (např. rezervace Ankarana) a nevyhýbá se ani brakické vodě.
Krokodýl nilský je výlučně masožravý. Skladba potravy se mění v závislosti na věku a velikosti krokodýla. Mláďata do délky 1 m se zdržují při břehu, kde loví především hmyz (přes 60% potravy), dále žáby, korýše, pavouky či malé rybky. Starší zvířata v délce 1-3 m se živí téměř výhradně rybami, jen malá část potravy připadá na korýše, měkkýše, žáby, vodní hmyz a drobné savce či plazy. Dospělá zvířata dorůstající 4-6 m loví velké ryby (zvláště sumce, okouna nilského, bahníky), želvy a jiné plazy, vodní ptáky, ale také savce, až do velikosti žirafy, buvola, mladého hrocha či slůněte. Častější kořistí jsou však pakoně, prasata bradavičnatá, vodušky, sitatungy či jiné antilopy.
Menší kořist krokodýl usmrtí stiskem čelistí, větší savce obvykle uchopí za přední končetinu nebo za čenich, stáhne pod hladinu a utopí. Protože krokodýli nemohou žvýkat, trhají kořist nejčastěji tak, že se pevně zakousnou a pak otáčením kolem své osy vytrhnou kus masa. Větší úlovek často ukládají v norách pod podemletým břehem , kde ho konzumují několik dní. Konzumují také mršiny, naproti tomu kanibalismus je pouze výjimečný. Krokodýl má v čelistech mimořádný stisk, dosahující síly až 13 kN.
V období páření krokodýli vydávají bučivé zvuky, zesiluje také jejich pach. v obou případech se jedná o prostředky komunikace mezi pohlavími. Po páření, které probíhá ve vodě, si samice na břehu vyhrabe jámu, hlubokou asi 50-80 cm. Do ní naklade 20 až 80 vajec, která zahrabe. Počet vajec závisí na velikosti a kondici samice. Vejce mají ovální tvar a měří asi 8 x 6 cm. Po nakladení jámu s vejci samice zahrabává. Pohlaví mláďat není dáno geneticky, ale závisí na teplotě, při níž se vejce inkubují (podobně jako u mnoha druhů želv a některých ještěrů). Při teplotách nižších než 29 stupňů Celsia se líhnou samičky, při teplotě kolem 30 stupňů je poměr pohlaví vyrovnaný, při vyšších teplotách převažují samci. Inkubace zpravidla trvá 85-95 dnů. Po celou dobu inkubace samice snůšku obvykle hlídá před predátory, přesto mnoho vajec padne za oběť dravým ptákům, čápům marabu, varanům nilským, hyenám, promykám či paviánům. Po vylíhnutí mláďata přivolávají matku kvákavými zvuky. Samice mláďatům pomáhá vyhrabat se z jámy a často je v tlamě odnáší do vody, kde je nějakou dobu (1-5 měsíců) hlídá. U příbuzných druhů bylo pozorováno, jak v období sucha samice převádí mláďata z vysychajícího jezírka do řeky.
Staří Egypťané uctívali boha řeky Nilu jménem Sobek, jenž byl zobrazován s hlavou krokodýla. V jeho chrámech byli chováni krokodýli, které věřící krmili. Uhynulé krokodýly Egypťané také balzamovali. Krokodýlí kult ale nebyl rozšířen v celém Egyptě a místy, zvláště v Horním Egyptě, byli krokodýli naopak loveni a pojídání. V římské době byl krokodýl symbolem Egypta a jeho obraz se objevoval i na mincích. Římané krokodýly zneužívali při hrách v cirku. Zde byli krokodýli zabíjeni, štváni proti jiným zvířatům nebo jim byli předhazováni odsouzenci.
Ve středověkých bestiářích či Mandevillově cestopise se tradovalo mnoho představ o krokodýlech, kteří zabíjejí lidi a před jejich pozřením roní pokrytecké slzy, podle jiných legend žere krokodýl pouze muslimy a pohany, zatímco křesťanů si nevšímá.
V Africe a na Madagaskaru mnohé kmeny pokládají krokodýly za své předky, nebo věří, že se zemřelí lidé proměňují v krokodýly. Krokodýlí kult je dosud rozšířen např. mezi Šilúky v Jižním Súdánu, u etnika Dan v Pobřeží slonoviny nebo u Mossiú v Burkině Faso. Někde, zvláště na Madagaskaru nebo v oblasti Velkých jezer (království Buganda a Buňoro) byli krokodýlové používáni k ordálům, při nichž měl obviněný proplavat mezi krokodýly. Po celé Africe jsou rozšířeny představy o čarodějích, kteří se mohou teriantropicky proměňovat v krokodýly nebo je alespoň ovládat. V oblasti Pobřeží slonoviny, Libérie a delty Nigeru existovaly tajné společnosti krokodýlích lidí, kteří nosili krokodýlí masky a provozovali obřady, včetně rituálních vražd a kanibalismu (obdoba známějších společností Levhartích lidí).
K lovu krokodýlů slouží v Africe především udice s velkým dvojhákem, případně harpuna, loví se rovněž odstřelem, především v noci, za pomoci reflektoru, kterým lovci krokodýly oslní. Dost rozšířené jsou i krokodýlí farmy, které se objevují v poslední době i v Evropě. V České republice jsou zastoupeny kontroverzním podnikem ve Velkém Karlově na Znojemsku. Využívá se kůže, především z břišních partií a také maso. Afričtí domorodci využívají pachové žlázy, tuk i orgány krokodýlů k magickým, medicínským nebo kosmetickým účelům. Vzhledem k velkým rozměrům a relativně rychlému růstu se krokodýl nilský nehodí pro chov v bytových podmínkách. Rovněž v ZOO se s ním setkáváme poměrně zřídka, v České republice je chová jen krokodýlí ZOO Protivín.
Krokodýl nilský (Crocodylus niloticus) je nejhojnější a nejznámější druh krokodýla, patří rovněž k druhům, dorůstajícím největší velikosti. Vyskytuje se na většině území Afriky a v Izraeli. Navzdory lovu i úbytku stanovišť zatím nepatří mezi ohrožené druhy. Pro svou kůži i maso se chová na krokodýlích farmách po celém světě.
Nilkrokodille (Crocodylus niloticus) er en af 4 arter krokodiller i Afrika, og den næststørste af arterne. Nilkrokodillen findes i det meste af Afrika syd for Sahara, og på øen Madagaskar. Nilkrokodillen kan blive op til 6.50 m lang og veje 1100 kg, De største eksemplarer er blevet målt i Tanzania og var 6,45 m lange og vejede 1090 kg.[2]
Nilkrokodillen er et af de dyr på jorden med den kraftigste bidestyrke. Den bider med 3500 kg/cm².[3] Til sammenligning er menneskets bidestyrke på 105 kg/cm².
Nilkrokodille (Crocodylus niloticus) er en af 4 arter krokodiller i Afrika, og den næststørste af arterne. Nilkrokodillen findes i det meste af Afrika syd for Sahara, og på øen Madagaskar. Nilkrokodillen kan blive op til 6.50 m lang og veje 1100 kg, De største eksemplarer er blevet målt i Tanzania og var 6,45 m lange og vejede 1090 kg.
Nilkrokodillen er et af de dyr på jorden med den kraftigste bidestyrke. Den bider med 3500 kg/cm². Til sammenligning er menneskets bidestyrke på 105 kg/cm².
Das Nilkrokodil (Crocodylus niloticus) ist eine Art der Krokodile (Crocodylia) aus der Familie der Echten Krokodile (Crocodylidae). Die normalerweise 3–4 m lang werdende Art bewohnt Gewässer in ganz Afrika und ernährt sich größtenteils von Fischen. Gelegentlich können Nilkrokodile jedoch auch große Säugetiere (z. B. Zebras) unter Wasser zerren und ertränken. Das Nilkrokodil betreibt intensive Brutpflege, die Mutter bewacht ihr Nest und beschützt die Jungtiere in den ersten Lebensmonaten. Die Art nahm eine wichtige Rolle in der ägyptischen Mythologie ein und war einst wegen starker Bejagung gefährdet. Nachdem die Jagd in den 1980ern verboten wurde, haben sich die Bestände weitgehend erholt.
Das Nilkrokodil ist das größte Krokodil Afrikas und erreicht normalerweise Längen von 3 bis 4 m.[1] Große Weibchen werden über 2,8 m lang, während große Männchen über 3,2 m lang werden können.[2] Sehr selten werden über 6 m Länge erreicht, als Maximum gelten 6,5 m. Die Schnauze ist 2-mal so lang wie an der Basis breit. Der Ruderschwanz ist kräftig und seitlich abgeflacht. Erwachsene Nilkrokodile sind oberseits dunkel-olivfarben, der Bauch ist einheitlich porzellanfarben. Die Jungtiere sind hell olivfarben und dunkel gefleckt und gebändert. Die Färbung der Krokodile wird stark von den im Wasser gelösten Stoffen beeinflusst.
Das Nilkrokodil bewohnt nahezu ganz Afrika inklusive Madagaskar, fehlt aber im äußersten Südwesten Afrikas, in der Sahara (bis auf ein isoliertes Vorkommen im Guelta d’Archei) und im Osten Madagaskars. Früher bewohnte es auch den Nil auf der gesamten Länge, findet sich heute aber nur noch im Oberlauf bis Assuan. Die Art bewohnt zahlreiche Lebensräume, so etwa Flüsse, Teiche, Seen, Sümpfe und Mangroven.
Es werden aktuell sieben geographische Unterarten unterschieden. Genetische Untersuchungen führen zu Spekulationen, dass möglicherweise einige davon auch als eigene Arten anzusehen sind:[3]
Die Unterarten werden anhand ihrer Pholidose unterschieden.
Nilkrokodile wurden in den letzten Jahren auch vereinzelt in den Everglades in Florida gesichtet. Man vermutet, dass diese durch den Menschen illegal eingeschleppt worden sind und sich dort als Neozoon vermehrt haben.[5]
In historischer Zeit kam das Nilkrokodil auch in Algerien, Israel und den Komoren vor.[6]
Tagsüber sonnen sich Nilkrokodile meist am Ufer, nachts gehen die Krokodile ins Wasser. An den großen afrikanischen Flüssen, die nicht saisonal austrocknen, sind Nilkrokodile das ganze Jahr über aktiv. In saisonal austrocknenden, kleineren Gewässern lebende Krokodile bleiben wesentlich kleiner (2,4–2,7 m) als Krokodile in permanenten Gewässern. Sie verbringen die Trockenzeit in 9–12 m langen Erdhöhlen, die in einer Kammer mit einigen Luftlöchern enden. In einer solchen Kammer überdauern bis zu 15 Krokodile die Trockenheit.
Nilkrokodile gehen nachts ins Wasser um zu jagen – sie sind generalistische Fleischfresser. Der Hauptbestandteil der Nahrung adulter Nilkrokodile ist Fisch; im Rudolfsee im Norden Kenias machen Fische 90 %,[3] im Okavango-Delta von Botswana bei subadulten Exemplaren 68 % der Nahrung aus.[7] Weitere Beutetiere sind Vögel, Schildkröten und kleine Säuger.[1] Große Nilkrokodile können auch Großsäuger erjagen. Sie lauern der Beute meist unter den Oberflächen von Flüssen oder Wasserstellen auf, an denen die Tiere zum Trinken eintreffen, und bleiben durch das flache Profil des Kopfes und die nahezu geräuschlose Fortbewegung unbemerkt. Das Opfer wird dann angesprungen, im Sprung gepackt, ins Wasser gezerrt und ertränkt. Unter anderem wurde von Zebras, Antilopen, Stachelschweinen, jungen Flusspferden und auch Raubtieren wie Hyänen oder Löwen berichtet, die von Nilkrokodilen erbeutet worden waren.[1] Aas gehört ebenfalls zur Nahrung des Nilkrokodils.
Junge Nilkrokodile ernähren sich von deutlich kleineren Beutetieren. Einjährige Nilkrokodile im Okavango-Delta ernähren sich zu 45,6 % von Insekten und Spinnen, zu 30,8 % von kleinen Säugern und nur zu 11,6 % von Fischen. Ebenfalls zum Nahrungsspektrum junger Krokodile gehören Amphibien und Reptilien, welche jedoch vergleichsweise selten erjagt werden.[7]
Nilkrokodil-Weibchen sind nicht territorial. Die Männchen bilden Reviere und verteidigen einen Uferabschnitt hartnäckig gegen andere Männchen. Sie schwimmen regelmäßig die Grenzen ihres Territoriums ab und vertreiben Eindringlinge. Gelegentlich kommt es zu Kämpfen.[8]
Die Paarungszeit ist innerhalb des großen Verbreitungsgebiets sehr variabel. Wenn ein Männchen ein Weibchen trifft, hebt es seinen Schwanz und Kopf an und brüllt. Es schwimmt dem Weibchen entgegen, welches schließlich ebenfalls seinen Kopf anhebt und brüllt. Das Männchen legt zur Paarung seine Vorderbeine auf das Weibchen und steigt von der Seite auf ihren Rücken. Nach 5 Monaten legt das Weibchen dann 16–80 Eier, die 85–125 g wiegen. Der Zeitpunkt der Eiablage ist ebenso wie die Paarungszeit höchst variabel. In Tansania werden die Eier zum Beispiel im November gelegt, am Victoria-Nil und Albertsee Ende Dezember bis Anfang Januar, am Ruzizi zwischen April und August und auf Madagaskar von September bis Oktober. Das Weibchen gräbt mit seinen Hinterbeinen etwa 5–10 m vom Wasser entfernt ein 35–40 cm tiefes Erdloch, in welches die Eier gelegt werden. Das Loch wird anschließend zugedeckt und zusätzlich ein Nisthügel aus Substrat und Pflanzenresten aufgeschüttet. Während der Inkubation bewacht das Weibchen sein Nest vor Nesträubern wie etwa dem Nilwaran (Varanus niloticus), an den die Krokodile dennoch oft Eier verlieren. Nach 84–89 Tagen kündigen die Jungtiere in den Eiern mit froschartigen Lauten ihren Schlupf an. Das Weibchen gräbt dann das Nest wieder aus und trägt die Schlüpflinge in ihrem Maul ins Wasser. In den ersten Lebensmonaten bleiben die Jungtiere immer dicht bei ihrer Mutter, die sie bewacht. Auf sich nähernde Feinde macht die Mutter durch starke Körpervibrationen aufmerksam, worauf die Jungtiere sofort abtauchen. Jungtiere, die von der Gruppe abgesondert wurden oder angegriffen werden, stoßen einen Hilferuf aus, worauf das Weibchen sofort zum Jungtier eilt, um es zu verteidigen. Die Nacht verbringen die Jungtiere auf dem Rücken ihrer Mutter. Dennoch werden in den ersten Wochen oft mehr als 50 % der Jungtiere Opfer von Krabben, großen Fischen, Nilwaranen, Reihern, Störchen, Hyänen und Mungos.
In der ersten Hälfte des 20. Jahrhunderts waren Nilkrokodile in ganz Afrika sehr häufig. In den folgenden Jahrzehnten sank der Bestand drastisch, da sie wegen ihrer Haut stark bejagt wurden. Krokodilleder wird zu zahlreichen Produkten wie Handtaschen, Gürteln etc. verarbeitet. Zusätzlichen Anreiz zur Jagd gaben Abschussprämien auf die Krokodile, da sie als Bedrohung für die Bevölkerung gesehen wurden. In den 1980er Jahren ging die Jagd aufgrund von Verboten zurück und Krokodilfarmen können heute den Bedarf der Lederindustrie decken. Auf diesen Farmen ist das Nilkrokodil eine der am häufigsten gehaltenen Arten.
Die Rote Liste gefährdeter Arten der IUCN führte das Nilkrokodil bis 1996 als gefährdet (vulnerable), inzwischen gilt die Art als nicht bedroht (least concern).[9] Im Nil kommen die Tiere trotzdem kaum freilebend vor, sie leben in Naturschutzreservaten in breiten trägen Buchten.
Siehe Krokodile im alten Ägypten.
Bei Ausgrabungen von historischen Grabanlagen wurden auch mumifizierte Nilkrokodile gefunden. Im Jahr 2012 erhielten einige gut erhaltene Exemplare ein Museum an der Tempelanlage von Kom Ombo.[10]
Dem Nilkrokodil sind einige Lieder gewidmet, beispielsweise Das Krokodil am Nil oder Krokodil Theophil und weitere.[11][12]
Große Nilkrokodile können Menschen angreifen, die sich unvorsichtig in Krokodilgewässer begeben; Angriffe sind jedoch durch die enormen Bestandseinbrüche im 20. Jahrhundert weit seltener als früher geworden. Die meisten Zwischenfälle sind auf Übermut oder Unaufmerksamkeit der Opfer zurückzuführen.[13] CrocBITE, die weltweite Datenbank für Krokodilangriffe der Charles Darwin University, registrierte bisher (Stand: Jan. 2014) 557 Attacken durch Nilkrokodile auf Menschen, 394 davon endeten für das Opfer tödlich. Nur vom Leistenkrokodil sind mehr Angriffe auf Menschen bekannt.[14]
Zu Beginn des 21. Jahrhunderts ergeben sich verstärkt Konflikte zwischen Krokodilen und ansässigen Menschen, da einerseits die Bevölkerung rapide zunimmt, andererseits sich auch die Bestände der Krokodile erholen. Ebenso beklagt die lokale Bevölkerung, dass verstärkt Vieh gerissen wird und Fischernetze immer häufiger von Krokodilen beschädigt werden.
Das Nilkrokodil (Crocodylus niloticus) ist eine Art der Krokodile (Crocodylia) aus der Familie der Echten Krokodile (Crocodylidae). Die normalerweise 3–4 m lang werdende Art bewohnt Gewässer in ganz Afrika und ernährt sich größtenteils von Fischen. Gelegentlich können Nilkrokodile jedoch auch große Säugetiere (z. B. Zebras) unter Wasser zerren und ertränken. Das Nilkrokodil betreibt intensive Brutpflege, die Mutter bewacht ihr Nest und beschützt die Jungtiere in den ersten Lebensmonaten. Die Art nahm eine wichtige Rolle in der ägyptischen Mythologie ein und war einst wegen starker Bejagung gefährdet. Nachdem die Jagd in den 1980ern verboten wurde, haben sich die Bestände weitgehend erholt.
Aɣucaf n Nnil (assaɣ usnan: Crocodylus niloticus) d yiwen n uɣucaf meqqren (seld aɣucaf awlal) id yegran ur yengir ara, Yettidir ɣef yirawen n wasif n Nnil aladɣa deg tamiwin n uneẓul n Tefriqt adda n tneẓruft.
Azal n tiddi n uɣucaf n Nnil yessawad gar n 4,5 m ar 5 m, Ma d azuk-is azal n 410 kg.
Aɣucaf n Nnil (assaɣ usnan: Crocodylus niloticus) d yiwen n uɣucaf meqqren (seld aɣucaf awlal) id yegran ur yengir ara, Yettidir ɣef yirawen n wasif n Nnil aladɣa deg tamiwin n uneẓul n Tefriqt adda n tneẓruft.
Ang buwaya ng Nilo (Crocodylus niloticus) ay isang buwaya sa Aprika, ang pinakamalaking freshwater predator sa Africa, at maaaring isaalang-alang ang pangalawang pinakamalaking nabubuhay na reptilya sa mundo, matapos ang buwaya sa dagat (Crocodylus porosus). Ang buwaya ng Nilo ay napakalawak sa buong Sub-Saharan Africa, na kadalasang nagaganap sa gitnang, silangan, at timog na rehiyon ng kontinente at nabubuhay sa iba't ibang uri ng mga nabubuhay na kapaligiran tulad ng mga lawa, ilog at marshlands.
Ang lathalaing ito ay isang usbong. Makatutulong ka sa Wikipedia sa nito.
Crocodylus niloticus es un specie de Crocodylus.
The Nile crocodile (Crocodylus niloticus) is an African crocodile an mey be conseedered the seicont lairgest extant reptile in the warld, efter the sautwatter crocodile (Crocodylus porosus).[2]
The Nile crocodile (Crocodylus niloticus) is an African crocodile an mey be conseedered the seicont lairgest extant reptile in the warld, efter the sautwatter crocodile (Crocodylus porosus).
Nėla krakuodėls (luotīnėškā: Crocodylus niloticus) ī ruoplis, prėgolons prī krakuodėlu (Crocodylidae), dėdliausis ė pavuojingiausis vėsuo Afrėkuo. Paplėtė̄s vėsom žemīnė, skīros Sakaras dīkoma. Gīven opiū ėr ežerū pakronties. Ėlgoms lėgė 6 m, sonkoms lėgė 750 kg. Jied žėndoulius (tēpuogi gal' ožpoltė ėr žmuonis), ruoplius, žovis.
Ο Κροκόδειλος του Νείλου (επιστημονική ονομασία: Crocodylus niloticus - Κροκόδειλος ο νειλοτικός) είναι ένας κροκόδειλος ο οποίος απαντάται στην Αφρική, από την Σενεγάλη μέχρι την Αίγυπτο και την Νότια Αφρική, ενώ έχουν βρεθεί πληθυσμοί και στην Μαδαγασκάρη. Παλιότερα ζούσε και στο Δέλτα του Νείλου, αλλά σήμερα έχει εξαφανιστεί εκεί. Θεωρείται το δεύτερο μεγαλύτερο κροκοδείλιο που ζει σήμερα μετά τον θαλάσσιο κροκόδειλο, με μήκος που μπορεί να φτάσει μέχρι τα 5,5 μέτρα σε πολύ ηλικιωμένα ζώα και βάρος μέχρι 750 κιλά. Ο μεγαλύτερος που έχει μετρηθεί ήταν ένα αρσενικό στην Τανζανία μήκους 6,47 μέτρων και βάρος 1.090 κιλά.
Το όνομα κροκόδειλος προέρχεται από την Αρχαία Ελλάδα, όπου σύμφωνα με τον Ηρόδοτο κροκόδριλος (από το κρόκος=κροκάλα=βότσαλο και δρίλος=σκουλήκι, άρα κρόκος+δρίλος=κροκόδριλος=το σκουλήκι που βγαίνει από τις πέτρες) ονομαζόταν το σημερινό κροκοδειλάκι ή κουρκουτά (Agama stellio). Πάντως, το μόνο κοινό ανάμεσα στον κροκόδειλο και την κουρκουτά είναι μόνο η κίνηση που κάνουν. Νειλοτικός σημαίνει αυτός που κατοικεί στο Νείλο. Άρα, κροκόδειλος ο Νειλοτικός λέγεται ο κροκόδειλος που κατοικεί στο Νείλο.
Ο κροκόδειλος του Νείλου κατατάσσεται στην τάξη των κροκοδειλίδων που περιλαμβάνει τρεις οικογένειες: την οικογένεια των αλλιγατορίδων στην οποία περιλαμβάνονται οι αλλιγάτορες και οι καϊμάν, στην οικογένεια των γαβιαλίδων που περιλαμβάνεται ο γαβιάλης του Γάγγη και στην οικογένεια των κροκοδειλίδων, στην οποία ανήκει ο κροκόδειλος του Νείλου. Οι κροκοδειλίδες υποδιαιρούνται σε 3 γένη: το Crocodylus, το Osteolaemus και στο Tomistoma. Ο κροκόδειλος του Νείλου ανήκει στο γένος Crocodylus, που εκτός από αυτόν περιλαμβάνει και τον κροκόδειλο της θάλασσας, τον κροκόδειλο του βούρκου και άλλα είδη.
Ο κροκόδειλος του Νείλου συναντάται κατά μήκος των οχθών του Νείλου και σε όλη την υποσαχάρια Αφρική. Παλιά είχε μια ευρύτατη κατανομή παό το Ακρωτήριο της Καλής Ελπίδας ως την Παλαιστίνη. Σήμερα η κατανομή του είνια αρκετά περιορισμένη, στη Μαδαγασκάρη, την Τανζανία, τη Σενεγάλη την Αίγυπτο, το Σουδάν, το Κονγκό, την Κένυα και τη Νότια Αφρική. Τα δύο κύρια πάρκα στα οποία προστατεύεται είναι το Εθνικό Πάρκο της λίμνης Ροδόλφου στην Κένυα και στο Εθνικό Πάρκο του Μούρχισον στο Βικτωριανό Νείλο. Οι κροκόδειλοι του Νείλου κατοικούνε κυρίως σε αμμουδερές και χορταριασμένες όχθες ποταμών ή λιμνών, δεν αποκλείουν όμως και στην ανάγκη βραχώδεις όχθες ή και όχθες με χαλίκια. Καμιά φορά οι κροκόδειλοι του Νείλου πηγαίνουν κατά την περίοδο των βροχών μέσα στα έλη, τα ρυάκια και τις λιμνούλες που δημιουργούνται στα τροπικά δάση και ύστερα από την απόσυρση των νερών παγιδεύονται εκεί μέσα. Αν περάσει πολύς καιρός και παγιδευτούν στον πυθμένα της λίμνης ή του ποταμού, πέφτουν σε λήθαργο ωσότου να καλυτερέψει ο καιρός και να μπορέσουν να βγουν, όσοι όμως μπορούν μεταναστεύουν σε γειτονικό ποταμό ή λίμνη.
Ο κροκόδειλος του Νείλου έχει μήκος 5-7 μέτρα και είναι καλυμμένος εξ' ολοκλήρου με φολίδες οι οποίες είναι λείες στην κοιλιά, τετράγωνες και εύκαμπτες. Οι φολίδες της ράχης είναι τραχείες και σκληρές και θωρακίζουν στην κυριολεξία τα ερπετά. Οι κροκόδειλοι που ζουν σε κατηφορικά ποτάμια έχουν πιο σκληρό δέρμα ενώ οι κροκόδειλοι των λιμνών, των ήρεμων ποταμών και των βάλτων έχουν πιο μαλακό δέρμα.
Ο Κροκόδειλος του Νείλου (επιστημονική ονομασία: Crocodylus niloticus - Κροκόδειλος ο νειλοτικός) είναι ένας κροκόδειλος ο οποίος απαντάται στην Αφρική, από την Σενεγάλη μέχρι την Αίγυπτο και την Νότια Αφρική, ενώ έχουν βρεθεί πληθυσμοί και στην Μαδαγασκάρη. Παλιότερα ζούσε και στο Δέλτα του Νείλου, αλλά σήμερα έχει εξαφανιστεί εκεί. Θεωρείται το δεύτερο μεγαλύτερο κροκοδείλιο που ζει σήμερα μετά τον θαλάσσιο κροκόδειλο, με μήκος που μπορεί να φτάσει μέχρι τα 5,5 μέτρα σε πολύ ηλικιωμένα ζώα και βάρος μέχρι 750 κιλά. Ο μεγαλύτερος που έχει μετρηθεί ήταν ένα αρσενικό στην Τανζανία μήκους 6,47 μέτρων και βάρος 1.090 κιλά.
Нил крокодилĕ (лат. Crocodylus niloticus) — «шуса çӳрекенсен» ушкăнĕн чăн крокодилсен йышне кĕрекен пысăк чĕрчун.
Африкара пурăнакан крокодилсен виçĕ тĕсĕсенчен чи пысăкки.
Нил крокодилĕ (лат. Crocodylus niloticus) — «шуса çӳрекенсен» ушкăнĕн чăн крокодилсен йышне кĕрекен пысăк чĕрчун.
Африкара пурăнакан крокодилсен виçĕ тĕсĕсенчен чи пысăкки.
Нилскиот крокодил (Crocodylus niloticus) е рептил од фамилијата Crocodylidae, кој ги населува повеќето региони во Африка (со исклучок на Северна Африка, Сејшели и Комори островите).
Просечната должина на ворасна индивидуа изнесува 4 метри, но забележани се и индивидуи кои надминуваат 7 метри како крокодилот од Бурунди наречен Густав.
Во антиката, нилските крокодили ја населувале делтата на реката Нил. Херодот запишал дека го населувале и езерото Моерис. Се смета дека изумреле во пределот на Сејшелите во почетокот на 19тиот век. Според пронајдените фосилни остатоци се знае дека го населувале и езерото Едвард. Нилискиот крокодил денес е распространет од реката Сенегал, езерото Чад и Судан до делтата на Окаванго. На Мадагаскар ги среќаваме во западните и јужните делови на островот. Повремено, овие животни се забележани и во Занзибар и на Комори [1].
Во западна Африка, нилскиот крокодил најчесто се сретнува во крајбрежните лагуни, делтите и во реките кои граничат со екваторијалниот шумски појас. Во источна Африка живеат во реки, езера, мочуришта и брани. Се случува понекогаш и да навлезат во океанот, па еден примерок во 1917та година бил забележан на 11 км од брегот на Санта Луција [1].
Нилскиот крокодил има темно бронзена боја на грбот со црни точки, додека стомакот му е со темно жолта боја. Страните кои се со жолто-зелена нијанса имаат темни дамки кои се протегаат како коси пруги. Постои и варијација на бојата на кожата во зависност од живеалиштето. Така, крокодилите што живеат во реки со брз тек се со посветла боја на кожата од крокодилите кои престојуваат во езера или мочуришта. Овие крокодили имаат очи со зелена боја[1], кои се заштитени со трепкачка ципа. Поседуваат и жлезди кои лачат солзи и го чистат окото.
Како и останатите крокодили и овие поседуваат четири кратки расчекорени нозе, долга опашка и моќни вилици. Кожата им е крекриена со крлушки и редови од коскени израстоци кои се протегаат во долж на нивниот грб и опашка.
Ноздрите, очите и ушите се наоѓаат на врвот на главата, што им овозможува додека го држат целото тело под вода, истовремено да слушаат и да ја гледаат околината. Младите крокодили имаат сива или кафеава боја со потемни пруги на телото и опашката. Како растат тие добиваат се потемна боја, а пругите, поготово оние на телото, исчезнуваат.
Овие крокодили најчесто лазат на стомак, но исто така можат и да одат со телото издигнато од земјата. Помалите индивидуи можат и да галопираат, а некои од поголемите крокодили можат да достигнат брзина и до 12-14 km/h. Овие животни се одлични пливачи, и пливаат со тоа што го мрдаат телото и опашката на синусоиден начин. Можат да пливаат подолго и со брзина од 30-35 km/h.
Нилскиот крокодил поседува срце со 4 комори, кое е доста ефикасно во оксидирање на крвта. Најчесто нуркаат само неколку минути, но доколку се во опасност можат да останат под вода и до 30 минути, а доколку не се движат можат да го задржат здивот и до 2 часа.
Силата на загризот на возрасен нилски крокодили измерена од страна на доктор Брејди Бар (Brady Barr) изнесува 22 kN. Сепак мускулите кои служат за отварање на вилицата се доста слаби, што му овозможува на човекот да ја држи затворена устата на крокодилот употребувајќи малку сила[2]. Овие животи поседуваат помеѓу 64 и 68 заби. Младите крокодили поседуваат специфичен тврд кожен израсток на врвот на устата кој служи за кршење на лушпата на јајцето при нивното изведување, и кој брзо го снемува.
Нилскиот крокодил е најголемото крокодиловидно животно во Африка и се смета за втор најголем крокодил после морскиот крокодил. Најчесто достигнуваат должина од 3,7 до 5 метри, но регистрирани се индивидуи и од 6 метри[3]. Просечен мажјак тежи околу 545 килограми[4], но во ретки случаи достигнуваат и до 909 килограми[5]. Најголемиот мажјак нилски крокодил бил убиен во Танзанија и бил дол долг 6,45 метри и тежел околу 1090 килограми[6]. Како и останатите крокодиловидни животни, и кај нилскиот крокодил постои полов диморфизам, така што мажјаците се за околу 30% поголеми од женките. Возрасните женки достигнуваат должина од 4 метри и тежат околу 300 килограми.
Постојат пријави за крокодили кои биле долги 7 метри, меѓутоа поради честото преценување на големината, постојат големи сомневања во веродостојноста на овие изјави. Најголемиот жив примерок се чини дека е човекојадниот нилски крокодил од Бурунди со име Густав, за кој се верува дека е долг 6 метри. Вакви џинови се ретки денес, но биле многу чести во минатото кога имало многу поголеми популации на крокодили, многу повеќе природно живеалиште и пред претераниот лов во 1940тите и 1950тите години.
Постојат одредени докази кои укажуваат на тоа дека нилските крокодили кои живеат на поладна клима, како во јужните делови на Африка, се помали и достигаат должина од само 4 метри. Постојат и џуџести нилски крокодили во Мали и во пустината Сахара кои растат само 2 до 3 метри во должина. Се претпоставува дека нивната големина се должи на лошите услови за живот а не на генетските предиспозиции.
Нилскиот крокодил е опортунистички суперпредатор кој го напаѓа било кое животно. Младите крокодили се доста мали, па затоа на почетокот се хранат со мал плен како инсекти и мали без’рбетници, а потоа брзо напредуваат кон водоземци, рептили и птици. Иако се суперпредатори, дури и на возрасните крокодили главна храна им претставуваат рибите и други мали рбетници. Сепак возрасните индивидуи преферираат поголем плен со цел да заштедат енергија. Нилските крокодили не пребираат многу во однос на исхраната, па напаѓаат скоро било кое животно кое доаѓа да пие вода на работ од реката[7]. Најчест плен од цицачите се зебра, дива свиња, антилопа, коза, овца, гну и домашно говедо. Поголеми хербивори како жирафа или бафало се исто така плен повремено[1]. Предатори како хиените, леопардите и други крокодили, вклучувајќи и индивидуи од истиот вид, се исто така регистрирани пленови на нилскиот крокодил. За крај, постои најмалку еден запис за група крокодили кои убиваат женка од Црн носорог во реката Тана во Кенија [1].
Возрасните нилски крокодили ги употребуваат телото и опашката за да ги насочат јатата риби кон плитак и потоа ги јадат со нагло завртување на главата. Крокодилите знаат и да соработуваат, односно тие се групираат и формираат полукруг во реката со што ги блокираат рибите кои мигрираат. Доминантниот мажјак секогаш јаде прв.
Способноста да лежат скриени во вода, комбинирано со големата брзина на кратки дистанци, ги прави овие животни ефикасни опортунистички ловци на голем плен. Тие го зграбуваат пленот со моќните вилици, го одвлекуваат во вода и го држат под вода сè додека не се удави. Групи на крокодили можат да патуваат стотици метри во должина на реката за да се хранат со мрша.
Кога пленот е мртов тие го јадат со откинување на парчиња месо. Кога група на крокодили го дели убиениот плен, ја користат силата на загриз и на другите крокодили за да откинуваат поголеми парчиња месо. Тие загризуваат и потоа го превртуваат целото тело. Ова движење се нарекува и „смртоносно превртување“. Доколку крокодилот е сам, како поддршка може да користи и гранки или камења на кои го прикачуваат пленот.
Нилските крокодили се познати и по симбиотската врска со некои птици, како пловерот. Според одредени записи, крокодилот широко ја отвора устата, птицата влегува и ги чисти забите од малите парченца месо кои се заглавени меѓи нив. Ова сѐ уште е тешко да се докаже, и најверојатно не претставува вистинска симбиотска врска.
Мажјаците достигнуваат сексуална зрелост кога се долги околу 3 метри, додека женките кога се долги 2-2,5 метри. И на двата пола, за да ги достигнат овие должини им се потребни околу 10 години во нормални услови.
За време на сезоната за парење, мажјаците ги привлекуваат женките со рикање, плескање по водата со муцката, исфрлање вода низ носот како и испуштање на многу други звуци, кои сепак се многу помалку вокални од американсиот алигатор [1]. Според набљудувањата поголемите мажјаци се доста поуспешни во привлекување на женките. Женките ги несат јајцата околу 2 месеци после парењето.
Градењето гнездо се одвива во ноември или декември, односно за време на сувиот период во Северна Африка, и за време на дождовниот период во Јужна Африка. Најчесто гнездата ги градат на песочни брегови и пресушени речни текови. Женката копа дупка длабока 50тина сантиметри оддалечена неколку метри од брегот, во која положува од 25 до 80 јајца. Бројот на јајцата се разликува во различни популации, но во просек изнесува 50 јајца. Се случува повеќе женки да ги изградат гнездата многу блиску едни до други.
За разлика од останатите крокодили, кои гнездата ги прават од растенија, женката од нилски крокодил јајцата ги закопува во песок[1]. Откако ќе ги закопа, идната мајка го чува гнездото за време на целиот период на инкубација кој трае 3 месеци. Идниот татко исто така останува во близина на гнездото, и заедно со мајката постојано напаѓаат доколку некој се доближи до јајцата. И покрај постојаната грижа на двајцата родители, гнездата многу често се уништувани од луѓето, гуштерите или некои други животни, за време кога мајката е на кратко отсутна.
Пред да излезат од јајцата, младите крокодили испуштаат пискави звуци кои се сигнал за мајката да го откопа гнездото. И мајката и таткото ги земаат јајцата во устата и ги тркалаат помеѓу јазикот и горниот дел од устата со што помагаат во кршењето на лушпата и излегувањето на младите. Кога ќе излезат од јајцата, мајката ги носи младите до водата.
Одредувањето на полот на младите крокодили е зависен од температурата, што значи дека полот не е одреден генетски, туку во зависност од просечната температура за време на втората третина од периодот на инкубација. Ако температурата во гнездото е пониска од 31,7 °C или повисока од 34.5 °C, младите ќе бидат женски. Ако температурата е во рамките на овие степени, младите крокодили ќе бидат машки.
Младите крокодили се долги околи 30 сантиметри, и одприлика ја растат истата должина секоја година. Мајката се грижи за младите во следните две години, а доколку има повеќе гнезда во околината мајките формираат колонија каде сите заедно се грижат за своите и за младенчињата на другите женки. За ова време, мајката ги заштитува младите носејќи ги во својата уста или на нејзиниот грб.Младите крокодили не можат сами да се исхрануваат,и затоа ги храни нивната мајка.Додека не направат 2 години тие се сеуште мали за да се бранат и затоа не се одделуваат од својата мајка.Ако некое од малите крокодили умре не мајката го јаде.Кон крајот на втората година, младите крокодили веќе достигнуваат должина од 1,2 метри и го напуштаат регионот, но истовремено и ги избегнуваат териториите на поголемите и поворасните крокодили.
Должината на животниот век на крокодилите не е доволно познат, но се смета дека поголемите крокодили како Нилскиот живеат доста долго. Се претпоставува дека просечниот животен век изнесува помеѓу 70 и 100 години.
Од 1940тите до 1960тите, нилскиот крокодил е ловен најмногу поради неговата високо-квалитетна кожа, но исто така и поради неговото месо. Популацијата била драстично намалена, и видот се соочувал со изумирање. Националните закони и регулативите за тргување со крокодилска кожа, го спречиле ова изумирање и видот не е повеќе загрозен. Програмите за заштита на овие крокодили се всушност вештечки околини каде крокодилите живеат на сигурно и каде не се загрозени од ловци.
Се проценува дека има помеѓу 250 000 и 500 000 индивидуи во дивината. Нилскиот крокодил е доста распространет, со стабилни регистрирани популации во многу земји во источна Африка вклучувајќи ги Сомалија, Етиопија, Кенија и Замбија. Поради постојаната побарувачка на крокодилска кожа, постојат и фарми на крокодили. Во 1993 година, произведени се 80 000 крокодилски кожи, од кои повеќето се од крокодилските фарми во Зимбабве и Јужна Африка.
Ситуацијата е многу посериозна во централна и западна Африка, што сочинува околу две третини од живеалиштето на нилскиот крокодил. Крокодилските популации во овој регион се доста поретки и недоволно проучувани. Се смета дека природните популации се поретки поради лошите услови и компетицијата со африканскиот крокодил и џуџестиот крокодил. Дополнителни фактори се загубата на мочуриштата кои се природни живеалишта на овие животни како и ловењето во 1970тите години. Потребни се дополнителни програми за заштита за да се решат овие проблеми.
Нилскиот крокодил е суперпредатор во неговата околина, и е одговорен за регулирање на популациите на одредени видови на риби. Нилскиот крокодил се храни и со мртви животни кои доколку не се изедени можат да ја загадат водата. Најголемата опасност за нилскиот крокодил е човекот. Со заштитата ловокрадствотото веќе не претставува проблем, но затоа опасноста доаѓа од загадувањето на околината и сличајните заплеткувања во рибарските мрежи.
Како оправдување за ловот на овие крокодили се наведува опасноста за луѓето и е познат како голем човекојадец. За разлика од останатите човекојадни крокодили како морскиот крокодил, нилскиот живее во региони во близина на човечки популации, па затоа контактот со луѓе е многу почест. Иако нема сигурни бројки, се смета дека нилскиот крокодил убива неклоку стотици луѓе годишно, што е повеќе од сите други крокодили заедно[8]. Некои проценуваат дека бројката на годишни жртви надминува и илјада[9].
Заштитниот статус на Нилскиот крокодил од Црвената листа на IUCN од 1996 година спаѓа во видови со најмала загриженост од изумирање. Според листата на CITES овој крокодил спаѓа во Апендикс I (загрозен вид) во повеќето региони каде што е распространет, и во Апендикс II (незагрозен, но трговијата мора да биде контролирана).
Луѓето од Стар Египет го обожувале Собек, крокодил-бог кој бил повржуван со плодноста, заштитата и моќта на фараонот. Собек бил насликуван како крокодил, како мумуфициран крокодил или како човек со глава од крокодил. Центар на неговото обожување било Средното Кралство, градот Арсиное, кај грцитe познат како Крокодополис.
Според Херодот, во 5тиот век п.н.е., некои еѓипјани чувале крокодили како домашни миленичиња. Во храмот на Собек кој се наоѓал во Арсиное, еден крокодил бил чуван во безенот во храмот, каде бил хранет, прекриван со накит и обожуван. Кога крокодилот умирал тој бил балсамиран, мумифициран, ставан во саркофаг и потоа закопуван во света гробница. Многу мумифицирани крокодили па дури и крокодилски јајца се пронајдени во египетските гробници.
Во Стар Египет биле употребувани магии за да се смират крокодилите, па дури и во денешно време, нубијските рибари закачуваат крокодили над праговите за да ги заштитат од зло.
Биномното име Crocodylus niloticus е добиено од грчкиот збор kroko („камен“), deilos („црв“ или „човек“), што се однесува на неговата специфична кожа, и niloticus, што значи „од реката Нил“.
Нилскиот крокодил (Crocodylus niloticus) е рептил од фамилијата Crocodylidae, кој ги населува повеќето региони во Африка (со исклучок на Северна Африка, Сејшели и Комори островите).
Просечната должина на ворасна индивидуа изнесува 4 метри, но забележани се и индивидуи кои надминуваат 7 метри како крокодилот од Бурунди наречен Густав.
நைல் முதலை (விலங்கியல் பெயர்:குரோக்கோடைலஸ் நைலோட்டிகஸ்) ஆப்பிரிக்காவில் காணப்படும் மூன்று முதலைச் சிற்றினங்களில்(species) ஒன்றாகும். மேலும் இவை முதலைச் சிற்றினங்களிலேயே இரண்டாவது பெரியதும் ஆகும். நைல் முதலைகள் ஏறக்குறைய ஆப்பிரிக்கா முழுதும் சகாராவின் தென்பகுதியிலும் மடகாஸ்கர் தீவிலும் காணப்படுகின்றன.
நைல் முதலை (விலங்கியல் பெயர்:குரோக்கோடைலஸ் நைலோட்டிகஸ்) ஆப்பிரிக்காவில் காணப்படும் மூன்று முதலைச் சிற்றினங்களில்(species) ஒன்றாகும். மேலும் இவை முதலைச் சிற்றினங்களிலேயே இரண்டாவது பெரியதும் ஆகும். நைல் முதலைகள் ஏறக்குறைய ஆப்பிரிக்கா முழுதும் சகாராவின் தென்பகுதியிலும் மடகாஸ்கர் தீவிலும் காணப்படுகின்றன.
Nkɔli (latɛ́ : Crocodylus niloticus) ezalí nyama o libóta lya nyóka ya nzelá ya mái. Ezalí ngandó eye elíyaka bato mpé nyama isúsu, evándaka o mái ya ebale tǒ ya molúká, ekokí kobima o mokili na makáká ma mikúsé ma yangó. Ezalí na monɔkɔ ya molaí .
Nkɔli (latɛ́ : Crocodylus niloticus) ezalí nyama o libóta lya nyóka ya nzelá ya mái. Ezalí ngandó eye elíyaka bato mpé nyama isúsu, evándaka o mái ya ebale tǒ ya molúká, ekokí kobima o mokili na makáká ma mikúsé ma yangó. Ezalí na monɔkɔ ya molaí .
Ọ̀ni Nílò (Crocodylus niloticus) je iru ọ̀ni ti Afrika to wopo si Somalia, Ethiopia, Uganda, Kenya, Egypt, Zambia and Zimbabwe.
The Nile crocodile (Crocodylus niloticus) is a large crocodilian native to freshwater habitats in Africa, where it is present in 26 countries. It is widely distributed throughout sub-Saharan Africa, occurring mostly in the central, eastern, and southern regions of the continent, and lives in different types of aquatic environments such as lakes, rivers, swamps, and marshlands.[4] In West Africa, it occurs along with two other crocodilians.[5] Although capable of living in saline environments, this species is rarely found in saltwater, but occasionally inhabits deltas and brackish lakes. The range of this species once stretched northward throughout the Nile, as far north as the Nile Delta. Generally, the adult male Nile crocodile is between 3.5 and 5 m (11 ft 6 in and 16 ft 5 in) in length and weighs 225 to 750 kg (500 to 1,650 lb).[6][7] However, specimens exceeding 6.1 m (20 ft) in length and 1,000 kg (2,200 lb) in weight have been recorded.[8] It is the largest freshwater predator in Africa, and may be considered the second-largest extant reptile in the world, after the saltwater crocodile (Crocodylus porosus).[9][10] Size is sexually dimorphic, with females usually about 30% smaller than males. The crocodile has thick, scaly, heavily armoured skin.
Nile crocodiles are opportunistic apex predators; a very aggressive crocodile, they are capable of taking almost any animal within their range. They are generalists, taking a variety of prey.[11][10] Their diet consists mostly of different species of fish, reptiles, birds, and mammals. They are ambush predators that can wait for hours, days, and even weeks for the suitable moment to attack. They are agile predators and wait for the opportunity for a prey item to come well within attack range. Even swift prey are not immune to attack. Like other crocodiles, Nile crocodiles have a powerful bite that is unique among all animals, and sharp, conical teeth that sink into flesh, allowing a grip that is almost impossible to loosen. They can apply high force for extended periods of time, a great advantage for holding down large prey underwater to drown.[10]
Nile crocodiles are relatively social.[12] They share basking spots and large food sources, such as schools of fish and big carcasses. Their strict hierarchy is determined by size. Large, old males are at the top of this hierarchy and have first access to food and the best basking spots. Crocodiles tend to respect this order; when it is infringed, the results are often violent and sometimes fatal.[13] Like most other reptiles, Nile crocodiles lay eggs; these are guarded by the females and males, making the Nile crocodiles one of few reptile species whose males contribute to parental care.[14] The hatchlings are also protected for a period of time, but hunt by themselves and are not fed by the parents.[11][15]
The Nile crocodile is one of the most dangerous species of crocodile and is responsible for hundreds of human deaths every year.[16] It is common and is not endangered, despite some regional declines or extirpations.
The binomial name Crocodylus niloticus is derived from the Greek κρόκη, kroke ("pebble"), δρῖλος, drilos ("worm"), referring to its rough skin; and niloticus, meaning "from the Nile River". The Nile crocodile is called[17] timsah al-nil in Arabic, mamba in Swahili, garwe in Shona, ngwenya in Ndebele, ngwena in Venda, kwena in Sotho and Tswana, and tanin ha-yeor in Hebrew. It also sometimes referred to as the African crocodile, Ethiopian crocodile, and common crocodile.[18][10][19]
Although no subspecies are currently formally recognized, as many as seven have been proposed, mostly due to variations in appearance and size noted in various populations throughout Africa. These have consisted of C. n. africanus (informally named the East African Nile crocodile), C. n. chamses (the West African Nile crocodile), C. n. cowiei (the South African Nile crocodile), C. n. madagascariensis (the Malagasy or Madagascar Nile crocodile, regionally also known as the croco Mada, which translates to Malagasy crocodile), C. n. niloticus (the Ethiopian Nile crocodile; this would be the nominate subspecies), C. n. pauciscutatus (the Kenyan Nile crocodile) and C. (n.) suchus (now widely considered a separate species).[20][21]
In a study of the morphology of the various populations, including C. (n.) suchus, the appearance of the Nile crocodile sensu lato was found to be more variable than that of any other currently recognized crocodile species, and at least some of these variations were related to locality.[22] For example, a study on Lake Turkana in Kenya (informally this population would be placed in C. n. pauciscutatus) found that the local crocodiles have more osteoderms in their ventral surface than other known populations, and thus are of lesser value in leather trading, accounting for an exceptionally large (possibly overpopulated) local population there in the late 20th century.[23] The segregation of the West African crocodile (C. suchus) from the Nile crocodile has been supported by morphological characteristics,[22][24] studies of genetic materials[21][24] and habitat preferences.[25] The separation of the two is not recognized by the IUCN as their last evaluations of the group was in 2008 and 2009,[2][26] years before the primary publications supporting the distinctiveness of the West African crocodiles.[22][24][25]
Although originally thought to be the same species as the West African crocodile, genetic studies using DNA sequencing have revealed that the Nile crocodile is actually more closely related to the crocodiles of the Americas, namely the American (C. acutus), Cuban (C. rhombifer), Morelet's (C. moreletii), and Orinoco crocodiles (C. intermedius).[24][27][28][29][30][31] The fossil species C. checchiai from the Miocene in Kenya was about the same size as the modern Nile crocodiles and shared similar physical characteristics to the modern species,[27][28][32] and analysis of C. checchiai supports their close relationship and the theory of the Nile crocodile being the base of the evolutionary radiation of the New World crocodiles.[33] Dispersal across the Atlantic from Africa is thought to have occurred 5 to 6 million years ago.[34][35]
At one time, the fossil species Rimasuchus lloydi was thought to be the ancestor of the Nile crocodile, but more recent research has indicated that Rimasuchus, despite its very large size (about 20–30% bigger than a Nile crocodile with a skull length estimated up to 97 cm (38 in)), is more closely related to the dwarf crocodile (Osteolaemus tetraspis) among living species.[23][27] Two other fossil species from Africa retained in the genus Crocodylus appear to be closely related to the Nile crocodile: C. anthropophagus from Plio-Pleistocene Tanzania and C. thorbjarnarsoni from Plio-Pleistocene Kenya. C. anthropophagus and C. thorbjarnarsoni were both somewhat larger, with projected total lengths up to 7.5–7.6 m (24 ft 7 in – 24 ft 11 in).[27][28][32] As well as being larger, C. anthropophagus and C. thorbjarnarsoni, as well as Rimasuchus spp., were all relatively broad-snouted, indicating a specialization at hunting sizeable prey, such as large mammals and freshwater turtles, the latter much larger than any in present-day Africa.[27][28] Studies have since shown these other African crocodiles to be only more distantly related to the Nile crocodile.[30][31]
Below is a cladogram based on a 2018 tip dating study by Lee & Yates simultaneously using morphological, molecular (DNA sequencing), and stratigraphic (fossil age) data,[30] as revised by the 2021 Hekkala et al. paleogenomics study using DNA extracted from the extinct Voay.[31]
CrocodylinaeVoay†
CrocodylusCrocodylus Tirari Desert†
Asia+AustraliaCrocodylus johnstoni Freshwater crocodile
Crocodylus novaeguineae New Guinea crocodile
Crocodylus mindorensis Philippine crocodile
Crocodylus porosus Saltwater crocodile
Crocodylus siamensis Siamese crocodile
Crocodylus palustris Mugger crocodile
Africa+New WorldCrocodylus suchus West African crocodile
Crocodylus niloticus Nile crocodile
New WorldCrocodylus moreletii Morelet's crocodile
Crocodylus rhombifer Cuban crocodile
Crocodylus intermedius Orinoco crocodile
Crocodylus acutus American crocodile
Adult Nile crocodiles have a dark bronze colouration above, with faded blackish spots and stripes variably appearing across the back and a dingy off-yellow on the belly, although mud can often obscure the crocodile's actual colour.[19] The flanks, which are yellowish-green in colour, have dark patches arranged in oblique stripes in highly variable patterns. Some variation occurs relative to environment; specimens from swift-flowing waters tend to be lighter in colour than those dwelling in murkier lakes or swamps, which provides camouflage that suits their environment, an example of clinal variation. Nile crocodiles have green eyes.[10] The colouration also helps to camouflage them; juveniles are grey, multicoloured, or brown, with dark cross-bands on the tail and body.[36] The underbelly of young crocodiles is yellowish green. As they mature, Nile crocodiles become darker and the cross-bands fade, especially those on the upper-body. A similar tendency in coloration change during maturation has been noted in most crocodile species.[20][37]
Most morphological attributes of Nile crocodiles are typical of crocodilians as a whole. Like all crocodilians, for example, the Nile crocodile is a quadruped with four short, splayed legs, a long, powerful tail, a scaly hide with rows of ossified scutes running down its back and tail, and powerful, elongated jaws.[36][38] Their skin has a number of poorly understood integumentary sense organs that may react to changes in water pressure, presumably allowing them to track prey movements in the water.[39] The Nile crocodile has fewer osteoderms on the belly, which are much more conspicuous on some of the more modestly sized crocodilians. The species, however, also has small, oval osteoderms on the sides of the body, as well as the throat.[37][40] The Nile crocodile shares with all crocodilians a nictitating membrane to protect the eyes and lachrymal glands to cleanse its eyes with tears. The nostrils, eyes, and ears are situated on the top of the head, so the rest of the body can remain concealed under water.[38][41] They have a four-chambered heart, although modified for their ectothermic nature due to an elongated cardiac septum, physiologically similar to the heart of a bird, which is especially efficient at oxygenating their blood.[42][43] As in all crocodilians, Nile crocodiles have exceptionally high levels of lactic acid in their blood, which allows them to sit motionless in water for up to 2 hours. Levels of lactic acid as high as they are in a crocodile would kill most vertebrates.[20] However, exertion by crocodilians can lead to death due to increasing lactic acid to lethal levels, which in turn leads to failure of the animal's internal organs. This is rarely recorded in wild crocodiles, normally having been observed in cases where humans have mishandled crocodiles and put them through overly extended periods of physical struggling and stress.[12][23]
The mouths of Nile crocodiles are filled with 64 to 68 sharply pointed, cone-shaped teeth (about a dozen less than alligators have). For most of a crocodile's life, broken teeth can be replaced. On each side of the mouth, five teeth are in the front of the upper jaw (premaxilla), 13 or 14 are in the rest of the upper jaw (maxilla), and 14 or 15 are on either side of the lower jaw (mandible). The enlarged fourth lower tooth fits into the notch on the upper jaw and is visible when the jaws are closed, as is the case with all true crocodiles.[12][38] Hatchlings quickly lose a hardened piece of skin on the top of their mouths called the egg tooth, which they use to break through their eggshells at hatching. Among crocodilians, the Nile crocodile possesses a relatively long snout, which is about 1.6 to 2.0 times as long as broad at the level of the front corners of the eyes.[44] As is the saltwater crocodile, the Nile crocodile is considered a species with medium-width snout relative to other extant crocodilian species.[5]
In a search for the largest crocodilian skulls in museums, the largest verifiable Nile crocodile skulls found were several housed in Arba Minch, Ethiopia, sourced from nearby Lake Chamo, which apparently included several specimens with a skull length more than 65 cm (26 in), with the largest one being 68.6 cm (27.0 in) in length with a mandibular length of 87 cm (34 in). Nile crocodiles with skulls this size are likely to measure in the range of 5.4 to 5.6 m (17 ft 9 in to 18 ft 4 in), which is also the length of the animals according to the museum where they were found. However, larger skulls may exist, as this study largely focused on crocodilians from Asia.[10][45] The detached head of an exceptionally large Nile crocodile (killed in 1968 and measuring 5.87 m (19 ft 3 in) in length) was found to have weighed 166 kg (366 lb), including the large tendons used to shut the jaw.[9]
The bite force exerted by an adult Nile crocodile has been shown by Brady Barr to measure 22 kN (5,000 lbf). However, the muscles responsible for opening the mouth are exceptionally weak, allowing a person to easily hold them shut, and even larger crocodiles can be brought under control by the use of duct tape to bind the jaws together.[46] The broadest snouted modern crocodilians are alligators and larger caimans. For example, a 3.9 m (12 ft 10 in) black caiman (Melanosuchus niger) was found to have a notably broader and heavier skull than that of a Nile crocodile measuring 4.8 m (15 ft 9 in).[47] However, despite their robust skulls, alligators and caimans appear to be proportionately equal in biting force to true crocodiles, as the muscular tendons used to shut the jaws are similar in proportional size. Only the gharial (Gavialis gangeticus) (and perhaps some of the few very thin-snouted crocodilians) is likely to have noticeably diminished bite force compared to other living species due to its exceptionally narrow, fragile snout. More or less, the size of the tendons used to impart bite force increases with body size and the larger the crocodilian gets, the stronger its bite is likely to be. Therefore, a male saltwater crocodile, which had attained a length around 4.59 m (15 ft 1 in), was found to have the most powerful biting force ever tested in a lab setting for any type of animal.[48][49]
The Nile crocodile is the largest crocodilian in Africa, and is generally considered the second-largest crocodilian after the saltwater crocodile.[10] Typical size has been reported to be as much as 4.5 to 5.5 m (14 ft 9 in to 18 ft 1 in), but this is excessive for actual average size per most studies and represents the upper limit of sizes attained by the largest animals in a majority of populations.[11][36][37] Alexander and Marais (2007) give the typical mature size as 2.8 to 3.5 m (9 ft 2 in to 11 ft 6 in); Garrick and Lang (1977) put it at from 3.0 to 4.5 m (9 ft 10 in to 14 ft 9 in).[50][9][13] According to Cott (1961), the average length and weight of Nile crocodiles from Uganda and Zambia in breeding maturity was 3.16 m (10 ft 4 in) and 137.5 kg (303 lb).[11] Per Graham (1968), the average length and weight of a large sample of adult crocodiles from Lake Turkana (formerly known as Lake Rudolf), Kenya was 3.66 m (12 ft 0 in) and body mass of 201.6 kg (444 lb).[51] Similarly, adult crocodiles from Kruger National Park reportedly average 3.65 m (12 ft 0 in) in length.[10] In comparison, the saltwater crocodile and gharial reportedly both average around 4 m (13 ft 1 in), so are about 30 cm (12 in) longer on average, and the false gharial (Tomistoma schlegelii) may average about 3.75 m (12 ft 4 in), so may be slightly longer, as well. However, compared to the narrow-snouted, streamlined gharial and false gharial, the Nile crocodile is more robust and ranks second to the saltwater crocodile in total average body mass among living crocodilians, and is considered to be the second-largest extant reptile.[9][51][10][37] The largest accurately measured male, shot near Mwanza, Tanzania, measured 6.45 m (21 ft 2 in) and weighed about 1,043–1,089 kg (2,300–2,400 lb).[9] Another large male measuring 5.8 m (19 ft 0 in) in total length (Cott 1961) was among the largest Nile crocodiles ever recorded. It was estimated to weigh 1,082 kg (2,385 lb).[52]
Like all crocodiles, they are sexually dimorphic, with the males up to 30% larger than the females, though the difference is considerably less compared to some species, like the saltwater crocodile. Male Nile crocodiles are about 30 to 50 cm (12 to 20 in) longer on average at sexual maturity and grow more so than females after becoming sexually mature, especially expanding in bulk after exceeding 4 m (13 ft 1 in) in length.[36][53] Adult male Nile crocodiles usually range in length from 3.3 to 5.0 m (10 ft 10 in to 16 ft 5 in) long; at these lengths, an average sized male may weigh from 150 to 750 kg (330 to 1,650 lb).[11][51][54][55][56] Very old, mature ones can grow to 5.5 m (18 ft 1 in) or more in length (all specimens over 5.5 m (18 ft 1 in) from 1900 onward are cataloged later).[9][10][57] Large mature males can reach 1,000 kg (2,200 lb) or more in weight.[58] Mature female Nile crocodiles typically measure 2.2 to 3.8 m (7 ft 3 in to 12 ft 6 in), at which lengths the average female specimen would weigh 40 to 250 kg (88 to 551 lb).[11][51][36][59]
An old male individual, named "Big Daddy", housed at Mamba Village Centre, Mombasa, Kenya is considered to be one of the largest living Nile crocodiles in captivity. It measures 5 m (16 ft 5 in) in length and weighs 800 kg (1,800 lb). In 2007, at the Katavi National Park, Brady Barr captured a specimen measuring 5.36 m (17 ft 7 in) in total length (with a considerable portion of its tail tip missing). The weight of this specimen was estimated to be 838 kg (1,847 lb), making it one of the largest crocodiles ever to be captured and released alive.[52] The bulk and mass of individual crocodiles can be fairly variable, some animals being relatively slender, while others being very robust; females are often bulkier than males of a similar length.[11][10] As an example of the body mass increase undergone by mature crocodiles, one of the larger crocodiles handled firsthand by Cott (1961) was 4.4 m (14 ft 5 in) and weighed 414.5 kg (914 lb), while the largest specimen measured by Graham and Beard (1973) was 4.8 m (15 ft 9 in) and weighed more than 680 kg (1,500 lb).[11][9][60] One of the largest known specimens from South Africa, caught by J.G Kuhlmann in Venda, which was 5.5 m (18 ft 1 in) long weighed 905.7 kg (1,997 lb).[61] On the other hand, another individual measuring 5.87 m (19 ft 3 in) in length was estimated to weigh between 770–820 kg (1,700–1,800 lb).[62] In attempts to parse the mean male and female lengths across the species, the mean adult length was estimated to be reportedly 4 m (13 ft 1 in) in males, at which males would average about 280 kg (620 lb) in weight, while that of the female is 3.05 m (10 ft 0 in), at which females would average about 116 kg (256 lb).[11][51][63][64] This gives the Nile crocodile somewhat of a size advantage over the next largest non-marine predator on the African continent, the lion (Panthera leo), which averages 188 kg (414 lb) in males and 124 kg (273 lb) in females, and attains a maximum known weight of 313 kg (690 lb), far less than that of large male crocodiles.[9][65]
Nile crocodiles from cooler climates, like the southern tip of Africa, may be smaller, reaching maximum lengths of only 4 m (13 ft 1 in). A crocodile population from Mali, the Sahara Desert, and elsewhere in West Africa reaches only 2 to 3 m (6 ft 7 in to 9 ft 10 in) in length,[66] but it is now largely recognized as a separate species, the West African crocodile.[24]
The Nile crocodile is presently the most common crocodilian in Africa, and is distributed throughout much of the continent. Among crocodilians today, only the saltwater crocodile occurs over a broader geographic area,[67] although other species, especially the spectacled caiman (Caiman crocodilus) (due to its small size and extreme adaptability in habitat and flexibility in diet), seem to actually be more abundant.[68] This species’ historic range, however, was even wider. They were found as far north as the Mediterranean coast in the Nile Delta and across the Red Sea in Israel, Palestine and Syria. The Nile crocodile has historically been recorded in areas where they are now regionally extinct. For example, Herodotus recorded the species inhabiting Lake Moeris in Egypt. They are thought to have become extinct in the Seychelles in the early 19th century (1810–1820).[10][36] Today, Nile crocodiles are widely found in, among others, Somalia, Ethiopia, Uganda,[69] Kenya, Egypt, the Central African Republic, the Democratic Republic of the Congo, Equatorial Guinea, Tanzania, Rwanda, Burundi, Zambia, Zimbabwe, Gabon, Angola, South Africa, Malawi, Mozambique, Namibia, Sudan, South Sudan, Botswana, and Cameroon.[26] The Nile crocodile's current range of distribution extends from the regional tributaries of the Nile in Sudan and Lake Nasser in Egypt to the Cunene river of Angola, the Okavango Delta of Botswana, and the Olifants river in South Africa.[70]
Isolated populations also exist in Madagascar, which likely colonized the island after the extinction of the endemic crocodile Voay.[71][72] In Madagascar, crocodiles occur in the western and southern parts from Sambirano to Tôlanaro. They have been spotted in Zanzibar and the Comoros in modern times, but occur very rarely.[10]
The species was previously thought to extend in range into the whole of West and Central Africa,[73][74] but these populations are now typically recognized as a distinct species, the West African (or desert) crocodile.[24] The distributional boundaries between these species were poorly understood, but following several studies, they are now better known. West African crocodiles are found throughout much of West and Central Africa, ranging east to South Sudan and Uganda where the species may come into contact with the Nile crocodile. Nile crocodiles are absent from most of West and Central Africa, but range into the latter region in eastern and southern Democratic Republic of Congo, and along the Central African coastal Atlantic region (as far north to Cameroon).[24][75] Likely a level of habitat segregation occurs between the two species, but this remains to be confirmed.[25][76]
Nile crocodiles may be able to tolerate an extremely broad range of habitat types, including small brackish streams, fast-flowing rivers, swamps, dams, and tidal lakes and estuaries.[53] In East Africa, they are found mostly in rivers, lakes, marshes, and dams, favoring open, broad bodies of water over smaller ones. They are often found in waters adjacent to various open habitats such as savanna or even semi-desert but can also acclimate to well-wooded swamps, extensively wooded riparian zones, waterways of other woodlands and the perimeter of forests.[77][78][79] In Madagascar, the remnant population of Nile crocodiles has adapted to living within caves.[10] Nile crocodiles may make use of ephemeral watering holes on occasion.[80] Although not a regular sea-going species as is the American crocodile, and especially the saltwater crocodile, the Nile crocodile possesses salt glands like all true crocodiles (i.e., excluding alligators and caimans), and does on occasion enter coastal and even marine waters.[81] They have been known to enter the sea in some areas, with one specimen having been recorded 11 km (6.8 mi) off St. Lucia Bay in 1917.[11][82]
Nile crocodiles have been recently captured in South Florida, though no signs that the population is reproducing in the wild have been found.[83] Genetic studies of Nile crocodiles captured in the wild in Florida have revealed that the specimens are all closely related to each other, suggesting a single source of the introduction. This source remains unclear, as their genetics do not match samples collected from captives at various zoos and theme parks in Florida. When compared to Nile crocodiles from their native Africa, the Florida wild specimens are most closely related to South African Nile crocodiles.[84] It is unknown how many Nile crocodiles are currently at large in Florida.[85][86] The animals likely were either brought there to be released or are escapees.[87]
Generally, Nile crocodiles are relatively inert creatures, as are most crocodilians and other large, cold-blooded creatures. More than half of the crocodiles observed by Cott (1961), if not disturbed, spent the hours from 9:00 a.m. to 4:00 p.m. continuously basking with their jaws open if conditions were sunny. If their jaws are bound together in the extreme midday heat, Nile crocodiles may easily die from overheating.[11][88] Although they can remain practically motionless for hours on end, whether basking or sitting in shallows, Nile crocodiles are said to be constantly aware of their surroundings and aware of the presence of other animals.[10] However, mouth-gaping (while essential to thermoregulation) may also serve as a threat display to other crocodiles. For example, some specimens have been observed mouth-gaping at night, when overheating is not a risk.[15] In Lake Turkana, crocodiles rarely bask at all through the day, unlike crocodiles from most other areas, for unknown reasons, usually sitting motionless partially exposed at the surface in shallows, with no apparent ill effects from the lack of basking on land.[60]
In South Africa, Nile crocodiles are more easily observed in winter because of the extensive amount of time they spend basking at this time of year. More time is spent in water on overcast, rainy, or misty days.[89] In the southern reaches of their range, as a response to dry, cool conditions that they cannot survive externally, crocodiles may dig and take refuge in tunnels and engage in aestivation.[36] Pooley found in Royal Natal National Park that during aestivation, young crocodiles of 60 to 90 cm (24 to 35 in) total length would dig tunnels around 1.2 to 1.8 m (3 ft 11 in to 5 ft 11 in) in depth for most, with some tunnels measuring more than 2.7 m (8 ft 10 in), the longest there being 3.65 m (12 ft 0 in). Crocodiles in aestivation are lethargic, entering a state similar to animals that hibernate. Only the largest individuals engaging in aestivation leave the burrow to sun on the warmest days; otherwise, these crocodiles rarely left their burrows. Aestivation has been recorded from May to August.[10][36]
Nile crocodiles usually dive for only a few minutes at a time, but can swim under water up to 30 minutes if threatened. If they remain fully inactive, they can hold their breath for up to 2 hours (which, as aforementioned, is due to the high levels of lactic acid in their blood).[20] They have a rich vocal range and good hearing. Nile crocodiles normally crawl along on their bellies, but they can also "high walk" with their trunks raised above the ground. Smaller specimens can gallop, and even larger individuals are capable of occasional, surprising bursts of speed, briefly reaching up to 14 km/h (8.7 mph).[11][90] They can swim much faster, moving their bodies and tails in a sinuous fashion, and they can sustain this form of movement much longer than on land, with a maximum known swimming speed of 30 to 35 km/h (19 to 22 mph), more than three times faster than any human.[91]
Nile crocodiles have been widely known to have gastroliths in their stomachs, which are stones swallowed by animals for various purposes. Although this is clearly a deliberate behaviour for the species, the purpose is not definitively known. Gastroliths are not present in hatchlings, but increase quickly in presence within most crocodiles examined at 2–3.1 m (6 ft 7 in – 10 ft 2 in) and yet normally become extremely rare again in very large specimens, meaning that some animals may eventually expel them.[11][10] However, large specimens can have a large number of gastroliths. One crocodile measuring 3.84 m (12 ft 7 in) and weighing 239 kg (527 lb) had 5.1 kg (11 lb) of stones in its stomach, perhaps a record gastrolith weight for a crocodile.[11] Specimens shot near Mpondwe on the Semliki River had gastroliths in their stomach despite being shot miles away from any sources for the stones; the same holds true for specimens from Kafue Flats, Upper Zambesi and Bangweulu Swamp, all of which often had stones inside them despite being nowhere near stony regions. Cott (1961) felt that gastroliths were most likely serving as ballast to provide stability and additional weight to sink in water, this bearing great probability over the theories that they assist in digestion and staving off hunger.[11][10] However, Alderton (1998) stated that a study using radiology found that gastroliths were seen to internally aid the grinding of food during digestion for a small Nile crocodile.[23]
Herodotus claimed that Nile crocodiles have a symbiotic relationship with certain birds, such as the Egyptian plover (Pluvianus aegyptius), which enter the crocodile's mouth and pick leeches feeding on the crocodile's blood, but no evidence of this interaction actually occurring in any crocodile species has been found, and it is most likely mythical or allegorical fiction.[92] However, Guggisberg (1972) had seen examples of birds picking scraps of meat from the teeth of basking crocodiles (without entering the mouth) and prey from soil very near basking crocodiles, so felt it was not impossible that a bold, hungry bird may occasionally nearly enter a crocodile's mouth, but not likely as a habitual behaviour.[10]
Nile crocodiles are apex predators throughout their range. In the water, this species is an agile and rapid hunter relying on both movement and pressure sensors to catch any prey unfortunate enough to present itself inside or near the waterfront.[93] Out of water, however, the Nile crocodile can only rely on its limbs, as it gallops on solid ground, to chase prey.[94] No matter where they attack prey, this and other crocodilians take practically all of their food by ambush, needing to grab their prey in a matter of seconds to succeed.[10] They have an ectothermic metabolism, so can survive for long periods between meals. However, for such large animals, their stomachs are relatively small, not much larger than a basketball in an average-sized adult, so as a rule, they are anything but voracious eaters.[12] Young crocodiles feed more actively than their elders, according to studies in Uganda and Zambia. In general, at the smallest sizes (0.3–1 m (1 ft 0 in – 3 ft 3 in)), Nile crocodiles were most likely to have full stomachs (17.4% full per Cott); adults at 3–4 m (9 ft 10 in – 13 ft 1 in) in length were most likely to have empty stomachs (20.2%). In the largest size range studied by Cott, 4–5 m (13 ft 1 in – 16 ft 5 in), they were the second most likely to either have full stomachs (10%) or empty stomachs (20%).[11] Other studies have also shown a large number of adult Nile crocodiles with empty stomachs. For example, in Lake Turkana, Kenya, 48.4% of crocodiles had empty stomachs.[51] The stomachs of brooding females are always empty, meaning that they can survive several months without food.[10]
The Nile crocodile mostly hunts within the confines of waterways, attacking aquatic prey or terrestrial animals when they come to the water to drink or to cross.[36] The crocodile mainly hunts land animals by almost fully submerging its body under water. Occasionally, a crocodile quietly surfaces so that only its eyes (to check positioning) and nostrils are visible, and swims quietly and stealthily toward its mark. The attack is sudden and unpredictable. The crocodile lunges its body out of water and grasps its prey. On other occasions, more of its head and upper body is visible, especially when the terrestrial prey animal is on higher ground, to get a sense of the direction of the prey item at the top of an embankment or on a tree branch.[10] Crocodile teeth are not used for tearing up flesh, but to sink deep into it and hold on to the prey item. The immense bite force, which may be as high as 5,000 lbf (22,000 N) in large adults, ensures that the prey item cannot escape the grip.[95] Prey taken is often much smaller than the crocodile itself, and such prey can be overpowered and swallowed with ease. When it comes to larger prey, success depends on the crocodile's body power and weight to pull the prey item back into the water, where it is either drowned or killed by sudden thrashes of the head or by tearing it into pieces with the help of other crocodiles.[19]
Subadult and smaller adult Nile crocodiles use their bodies and tails to herd groups of fish toward a bank, and eat them with quick sideways jerks of their heads. Some crocodiles of the species may habitually use their tails to sweep terrestrial prey off balance, sometimes forcing the prey specimen into the water, where it can be more easily drowned.[10] They also cooperate, blocking migrating fish by forming a semicircle across the river.[36] The most dominant crocodile eats first. Their ability to lie concealed with most of their bodies under water, combined with their speed over short distances, makes them effective opportunistic hunters of larger prey. They grab such prey in their powerful jaws, drag it into the water, and hold it underneath until it drowns. They also scavenge or steal kills from other predators, such as lions and leopards (Panthera pardus).[11] Groups of Nile crocodiles may travel hundreds of meters from a waterway to feast on a carcass.[36] They also feed on dead hippopotamuses (Hippopotamus amphibius) as a group (sometimes including three or four dozen crocodiles), tolerating each other. Much of the food from crocodile stomachs may come from scavenging carrion, and the crocodiles could be viewed as performing a similar function at times as do vultures or hyenas on land.[10] Once their prey is dead, they rip off and swallow chunks of flesh. When groups are sharing a kill, they use each other for leverage, biting down hard and then twisting their bodies to tear off large pieces of meat in a "death roll". They may also get the necessary leverage by lodging their prey under branches or stones, before rolling and ripping.[10]
The Nile crocodile possesses unique predation behavior characterized by the ability of preying both within water, where it is best adapted, and out of it, which often results in unpredictable attacks on almost any other animal up to twice its size. Most hunting on land is done at night by lying in ambush near forest trails or roadsides, up to 50 m (170 ft) from the water's edge.[96] Since their speed and agility on land is rather outmatched by most terrestrial animals, they must use obscuring vegetation or terrain to have a chance of succeeding during land-based hunts.[10][96] In one case, an adult crocodile charged from the water up a bank to kill a bushbuck (Tragelaphus scriptus) and instead of dragging it into the water, was observed to pull the kill further on land into the cover of the bush.[97] Two subadult crocodiles were once seen carrying the carcass of a nyala (Tragelaphus angasii) across land in unison.[36] In South Africa, a game warden far from water sources in a savannah-scrub area reported that he saw a crocodile jump up and grab a donkey by the neck and then drag the prey off.[10][98][99] Small carnivores are readily taken opportunistically, including African clawless otters (Aonyx capensis)[100]
Living in the rich biosphere of Africa south of the Sahara, the Nile crocodile may come into contact with other large predators. Its place in the ecosystems it inhabits is unique, as it is the only large tetrapod carnivore that spends the majority of its life in water and hunting prey associated with aquatic zones. Large mammalian predators in Africa are often social animals and obligated to feed almost exclusively on land.[18][99] The Nile crocodile is a strong example of an apex predator. Outside water, crocodiles can meet competition from other dominant savannah predators, notably big cats, which in Africa are represented by lions, cheetahs, and leopards. In general, big cats and crocodiles have a relationship of mutual avoidance. Occasionally, if regular food becomes scarce, both lions and the crocodile will steal kills on land from each other and, depending on size, will be dominant over one another. Both species may be attracted to carrion, and may occasionally fight over both kills or carrion.[101] Most conflicts over food occur near the water and can literally lead to a tug-of-war over a carcass that can end either way, although seldom is there any serious fighting or bloodshed between the large carnivores.[11] Intimidation displays may also resolve these conflicts. However, when size differences are prominent, the predators may prey on each other.
On average, sexual maturity is obtained from 12 to 16 years of age.[53] For males, the onset of sexual maturity occurs when they are about 3.3 m (10 ft 10 in) long and mass of 155 kg (342 lb), being fairly consistent.[102] On the other hand, that for females is rather more variable, and may be indicative of the health of a regional population based on size at sexual maturity. On average, according to Cott (1961), female sexual maturity occurs when they reach 2.2 to 3 m (7 ft 3 in to 9 ft 10 in) in length.[11] Similarly, a wide range of studies from southern Africa found that the average length for females at the onset of sexual maturity was 2.33 m (7 ft 8 in).[103] However, stunted sexual maturity appears to occur in populations at opposite extremes, both where crocodiles are thought to be overpopulated and where they are overly reduced to heavy hunting, sometimes with females laying eggs when they measure as small as 1.5 m (4 ft 11 in) although it is questionable whether such clutches would bear healthy hatchlings.[60][104]
According to Bourquin (2008), the average breeding female in southern Africa is between 3 and 3.6 m (9 ft 10 in and 11 ft 10 in).[103] Earlier studies support that breeding is often inconsistent in females less than 3 m (9 ft 10 in) and clutch size is smaller, a female at 2.75 m (9 ft 0 in) reportedly never lays more than 35 eggs, while a female measuring 3.64 m (11 ft 11 in) can expect a clutch of up to 95 eggs.[11][10] In "stunted" newly mature females from Lake Turkana measuring 1.83 m (6 ft 0 in), the average clutch size was only 15.[51][60] Graham and Beard (1968) hypothesized that, while females do continue to grow as do males throughout life, that past a certain age and size that females much over 3.2 m (10 ft 6 in) in length in Lake Turkana no longer breed (supported by the physiology of the females examined here); however, subsequent studies in Botswana and South Africa have found evidence of nesting females at least 4.1 m (13 ft 5 in) in length.[60][103][105] In the Olifants River in South Africa, rainfall influenced the size of nesting females as only larger females (greater than 3 m (9 ft 10 in)) nested during the driest years. Breeding females along the Olifants were overall larger than those in Zimbabwe.[105] Most females nest only every two to three years while mature males may breed every year.[15][103]
During the mating season, males attract females by bellowing, slapping their snouts in the water, blowing water out of their noses, and making a variety of other noises. Among the larger males of a population, territorial clashes can lead to physical fighting between males especially if they are near the same size. Such clashes can be brutal affairs and can end in mortality but typically end with victor and loser still alive, the latter withdrawing into deep waters.[106][107] Once a female has been attracted, the pair warble and rub the undersides of their jaws together. Compared to the tender behaviour of the female accepting the male, copulation is rather rough (even described as "rape"-like by Graham & Beard (1968)) in which the male often roars and pins the female underwater.[60][107] Cott noted little detectable discrepancy in the mating habits of Nile crocodiles and American alligators.[11] In some regions, males have reportedly mated with several females, perhaps any female that enters his claimed territory, though in most regions annual monogamy appears to be most common in this species.[23]
Females lay their eggs about one to two months after mating. The nesting season can fall in nearly every month of the year. In the northern extremes of the distribution (i.e. Somalia or Egypt), the nesting season is December through February while in the southern limits (i.e. South Africa or Tanzania) is in August through December. In crocodiles between these distributions egg-laying is in intermediate months, often focused between April and July. The dates correspond to about a month or two into the dry season within that given region. The benefits of this are presumably that nest flooding risk is considerably reduced at this time and the stage at which hatchlings begin their lives out of the egg falls roughly at the beginning of the rainy season, when water levels are still relatively low but insect prey is in recovery. Preferred nesting locations are sandy shores, dry stream beds, or riverbanks. The female digs a hole a few metres from the bank and up to 0.5 m (20 in) deep, and lays on average between 25 and 80 eggs. The number of eggs varies and depends partially on the size of the female.[60] The most significant prerequisites to a nesting site are soil with the depth to permit the female to dig out the nest mound, shading to which mother can retire during the heat of the day and access to water.[11] She finds a spot soft enough to allow her to dig a sideways slanted burrow. The mother Nile crocodile deposits the eggs in the terminal chamber and packs the sand or earth back over the nest pit. While, like all crocodilians, the Nile crocodile digs out a hole for a nest site, unlike most other modern crocodilians, female Nile crocodiles bury their eggs in sand or soil rather than incubate them in rotting vegetation.[10][108] The female may urinate sporadically on the soil to keep it moist, which prevents soil from hardening excessively.[10] After burying the eggs, the female then guards them for the three-month incubation period. Nests have been recorded seldom in concealed positions such as under a bush or in grasses, but normally in open spots on the bank. It is thought the Nile crocodile cannot nest under heavy forest cover as can two of the three other African crocodiles because they do not use rotting leaves (a very effective method of producing heat for the eggs) and thus require sunlight on sand or soil the surface of the egg chamber to provide the appropriate warmth for embryo development. In South Africa, the invasive plant Chromolaena odorata has recently exploded along banks traditionally used by crocodiles as nesting sites and caused nest failures by blocking sunlight over the nest chamber.[109]
When Nile crocodiles have been entirely free from disturbance in the past, they may nest gregariously with the nest lying so close together that after hatching time the rims of craters are almost contiguous. These communal nesting sites are not known to exist today, perhaps being most recently recorded at Ntoroko peninsula, Uganda where two such sites remaining until 1952. In one area, 17 craters were found in an area of 25 yd × 22 yd (75 ft × 66 ft), in another 24 in an area of 26 yd × 24 yd (78 ft × 72 ft). Communal nesting areas also reported from Lake Victoria (up until the 1930s) and also in the 20th century at Rahad River, Lake Turkana and Malawi.[11][110][111][112] The behaviour of the female Nile crocodile is considered unpredictable and may be driven by the regional extent of prior human disturbance and human persecution rather than natural variability. In some areas, the mother crocodiles will only leave the nest if she needs to cool off (thermoregulation) by taking a quick dip or seeking out a patch of shade.[10] Females will not leave nest site even if rocks are thrown at her back and several authors note her trance-like state while standing near nest, similar to that of crocodiles in aestivation but not like any other stage in their life-cycle. In such a trance, some mother Nile crocodiles may show no discernable reaction even if pelted with stones.[11][10] At other times, the female will fiercely attack anything approaching their eggs, sometimes joined by another crocodile which may be the sire of the young.[10][113] In other areas, the nesting female may disappear upon potential disturbance which may allow the presence of both the female and her buried nest to escape unwanted detection by predators.[15][60] Despite the attentive care of both parents, the nests are often raided by humans and monitor lizards or other animals while she is temporarily absent.[114]
At a reported incubation period of about 90 days, the stage is notably shorter than that of the American alligator (110–120 days) but slightly longer than that of the mugger crocodile.[11][106] Nile crocodiles have temperature-dependent sex determination (TSD), which means the sex of their hatchlings is determined not by genetics as is the case in mammals and birds, but by the average temperature during the middle third of their incubation period. If the temperature inside the nest is below 31.7 °C (89.1 °F), or above 34.5 °C (94.1 °F), the offspring will be female. Males can only be born if the temperature is within that narrow range.[115] The hatchlings start to make a high-pitched chirping noise before hatching, which is the signal for the mother to rip open the nest.[116][117] It is thought to be either difficult or impossible for hatchlings to escape the nest burrow without assistance, as the surface may become very heavy and packed above them.[11][60] The mother crocodile may pick up the eggs in her mouth, and roll them between their tongue and the upper palate to help crack the shell and release her offspring. Once the eggs hatch, the female may lead the hatchlings to water, or even carry them there in her mouth, as female American alligators have been observed doing.[11][10]
Hatchling Nile crocodiles are between 280 and 300 mm (11 and 12 in) long at first and weigh around 70 g (2.5 oz). The hatchlings grow approximately that length each year for the first several years.[118] The new mother will protect her offspring for up to two years, and if there are multiple nests in the same area, the mothers may form a crèche. During this time, the mothers may pick up their offspring either in their mouths or gular fold (throat pouch) to keep the babies safe. The mother will sometimes carry her young on her back to avoid natural predators of the small crocodiles, which can be surprisingly bold even with the mother around. Nile crocodiles of under two years are much more rarely observed than larger specimens, and more seldom seen than the same age young in several other types of crocodilian. Young crocodiles are shy and evasive due to the formidable array of predators that they must face in sub-Saharan Africa, spending little time sunning and moving about nocturnally whenever possible. Crocodiles two years old and younger may spend a surprising amount of time on land, as evidenced by the range of terrestrial insects found in their stomachs, and their lifestyle may resemble that of a semi-aquatic mid-sized lizard more so than the very aquatic lives of older crocodiles.[10][103] At the end of the two years, the hatchlings will be about 1.2 m (3 ft 11 in) long, and will naturally depart the nest area, avoiding the territories of older and larger crocodiles.[10][103] After this stage, crocodiles may loosely associate with similarly sized crocodiles and many enter feeding congregations of crocodiles once they attain 2 m (6 ft 7 in), at which size predators and cannibal crocodiles become much less of a concern.[10] Crocodile longevity is not well established, but larger species like the Nile crocodile live longer, and may have a potential average life span of 70 to 100 years, though no crocodilian species commonly exceeds a lifespan of 50 to 60 years in captivity.[9]
An estimated 10% of eggs will survive to hatch and a mere 1% of young that hatch will successfully reach adulthood.[11][60] The full range of causes for mortality of young Nile crocodiles is not well understood, as very young and small Nile crocodiles or well-concealed nests are only sporadically observed. Unseasonable flooding (during nesting which corresponds with the regional dry season) is not uncommon and has probably destroyed several nests, although statistical likelihood of such an event is not known.[10][60] The only aspect of mortality in this age range that is well studied is predation and this is most likely the primary cause of death while the saurians are still diminutive.[119] The single most virulent predator of nests is almost certainly the Nile monitor. This predator can destroy about 50% of studied Nile crocodile eggs on its own, often being successful (as are other nest predators) in light of the trance-like state that the mother crocodile enters while brooding or taking advantage of moments where she is distracted or needs to leave the nest. In comparison, perenties (Varanus giganteus) (the Australian ecological equivalent of the Nile monitor) succeeds in depredating about 90% of freshwater crocodile (Crocodylus johnsoni) eggs and about 25% of saltwater crocodile nests.[119] Mammalian predators can take nearly as heavy of a toll, especially large mongooses such the Egyptian mongoose (Herpestes ichneumon) in the north and the water mongoose in the south of crocodile's range. Opportunistic mammals who attack Nile crocodile nests have included wild pigs, medium-sized wild cats and baboon troops. Like Nile monitors, mammalian predators probably locate crocodile nests by scent as the padded-down mound is easy to miss visually.[18][119] Marabou storks sometimes follow monitors to pirate crocodile eggs for themselves to consume, although can also dig out nests on their own with their massive, awl-like bills if they can visually discern the nest mound.[10][119]
Predators of Nile crocodiles eggs have ranged from insects such as the red flour beetle (Tribolium castaneum) to predators as large and formidable as spotted hyenas (Crocuta crocuta).[119] Unsurprisingly, once exposed to the elements as hatchlings, the young, small Nile crocodiles are even more vulnerable. Most of the predators of eggs also opportunistically eat young crocodiles, including monitors and marabous, plus almost all co-existing raptorial birds, including vultures, eagles, and large owls and buzzards. Many "large waders" are virulent predators of crocodile hatchlings, from dainty little egrets (Egretta garzetta) and compact hamerkops (Scopus umbretta) to towering saddle-billed storks (Ephippiorhynchus senegalensis), goliath herons and shoebills (Balaeniceps rex). Larger corvids and some non-wading water birds (i.e. pelicans) can also take some young Nile crocodiles. Mammalian carnivores take many hatchlings as well as large turtles and snakes, large predatory freshwater fish, such as the African tigerfish, the introduced largemouth bass, and possibly bull sharks, when they enter river systems. When crocodile nests are dug out and the young placed in water by the mother, in areas such as Royal Natal National Park predators can essentially enter a feeding frenzy.[119][120][121][122] It may take a few years before predation is no longer a major cause of mortality for young crocodiles. African fish eagles can take crocodile hatchlings up to a few months of age and honey badgers can prey on yearlings. Once they reach their juvenile stage, large African rock pythons and big cats remain as the only predatory threat to young crocodiles.[9][10][123] Perhaps no predator is more deadly to young Nile crocodiles than larger crocodiles of their own species, as, like most crocodilians, they are cannibalistic. This species may be particularly dangerous to their own kind considering their aggressive dispositions.[10][90][124] While the mother crocodile will react aggressively toward potential predators and has been recorded chasing and occasionally catching and killing such interlopers into her range, due to the sheer number of animals who feed on baby crocodiles and the large number of hatchlings, she is more often unsuccessful at deflecting such predators.[11][10][119]
Conservation organizations have determined that the main threats to Nile crocodiles, in turn, are loss of habitat, pollution, hunting, and human activities such as accidental entanglement in fishing nets.[26] Though the Nile crocodile has been hunted since ancient times,[125] the advent of the readily available firearm made it much easier to kill these potentially dangerous reptiles.[10] The species began to be hunted on a much larger scale from the 1940s to the 1960s, primarily for high-quality leather, although also for meat with its purported curative properties. The population was severely depleted, and the species faced extinction. National laws, and international trade regulations have resulted in a resurgence in many areas, and the species as a whole is no longer wholly threatened with extinction. The status of Nile crocodiles was variable based on the regional prosperity and extent of conserved wetlands by the 1970s.[126] However, as is the case for many large animal species whether they are protected or not, persecution and poaching have continued apace and between the 1950s and 1980s, an estimated 3 million Nile crocodiles were slaughtered by humans for the leather trade.[23] In Lake Sibaya, South Africa, it was determined that in the 21st century, persecution continues as the direct cause for the inability of Nile crocodiles to recover after the leather trade last century.[127] Recovery for the species appears quite gradual and few areas have recovered to bear crocodile populations, i.e. largely insufficient to produce sustainable populations of young crocodiles, on par with times prior to the peak of leather trading.[104] Crocodile 'protection programs' are artificial environments where crocodiles exist safely and without the threat of extermination from hunters.[67]
An estimated 250,000 to 500,000 individuals occur in the wild today. The IUCN Red List assesses the Nile crocodile as "Least Concern (LR/lc)".[2] The Convention on International Trade in Endangered Species (CITES) lists the Nile crocodile under Appendix I (threatened with extinction) in most of its range; and under Appendix II (not threatened, but trade must be controlled) in the remainder, which either allows ranching or sets an annual quota of skins taken from the wild. The Nile crocodile is widely distributed, with strong, documented populations in many countries in eastern and southern Africa, including Somalia, Ethiopia, Kenya, Zambia and Zimbabwe.[2][26] This species is farmed for its meat and leather in some parts of Africa. Successful sustainable-yield programs focused on ranching crocodiles for their skins have been successfully implemented in this area, and even countries with quotas are moving toward ranching. In 1993, 80,000 Nile crocodile skins were produced, the majority from ranches in Zimbabwe and South Africa.[104][128] Crocodile farming is one of the few burgeoning industries in Zimbabwe.[129] Unlike American alligator flesh, Nile crocodile meat is generally considered unappetizing although edible as tribes such as the Turkana may opportunistically feed on them. According to Graham and Beard (1968), Nile crocodile meat has an "indescribable" and unpleasant taste, greasy texture and a "repellent" smell.[60][130]
The conservation situation is more grim in Central and West Africa presumably for both the Nile and West African crocodiles. The crocodile population in this area is much more sparse, and has not been adequately surveyed. While the natural population in these areas may be lower due to a less-than-ideal environment and competition with sympatric slender-snouted and dwarf crocodiles, extirpation may be a serious threat in some of these areas.[26][131] At some point in the 20th century, the Nile crocodile appeared to have been extirpated as a breeding species from Egypt, but has locally re-established in some areas such as the Aswan Dam.[23] Additional factors are a loss of wetland habitats, which is addition to direct dredging, damming and irrigation by humans, has retracted in the east, south and north of the crocodile's range, possibly in correlation with global warming.[23][132] Retraction of wetlands due both to direct habitat destruction by humans and environmental factor possibly related to global warming is perhaps linked to the extinction of Nile crocodiles in the last few centuries in Syria, Israel and Tunisia.[23][26] In Lake St. Lucia, highly saline water has been pumped into the already brackish waters due to irrigation practices. Some deaths of crocodiles appeared to have been caused by this dangerous salinity, and this one-time stronghold for breeding crocodiles has experienced a major population decline.[23][133] In yet another historic crocodile stronghold, the Olifants River, which flows through Kruger National Park, numerous crocodile deaths have been reported. These are officially due to unknown causes but analysis has indicated that environmental pollutants caused by humans, particularly the burgeoning coal industry, are the primary cause. Much of the contamination of crocodiles occurs when they consume fish themselves killed by pollutants.[134][135] Additional ecological surveys and establishing management programs are necessary to resolve these questions.
The Nile crocodile is the top predator in its environment, and is responsible for checking the population of mesopredator species, such as the barbel catfish and lungfish, that could overeat fish populations on which other species, including birds, rely. One of the fish predators seriously affected by the unchecked mesopredator fish populations (due again to crocodile declines) is humans, particularly with respect to tilapia, an important commercial fish that has declined due to excessive predation.[10] The Nile crocodile also consumes dead animals that would otherwise pollute the waters.
Much of the hunting of and general animosity toward Nile crocodiles stems from their reputation as a man-eater, which is not entirely unjustified.[136] Despite most attacks going unreported, the Nile crocodile along with the saltwater crocodile is estimated to kill hundreds (possibly thousands) of people each year, which is more than all other crocodilian species combined.[9][20][137][138] While these species are much more aggressive toward people than other living crocodilians (as is statistically supported by estimated numbers of crocodile attacks), Nile crocodiles are not particularly more likely to behave aggressively to humans or regard humans as potential prey than saltwater crocodiles. However, unlike other "man-eating" crocodile species, including the saltwater crocodile, the Nile crocodile lives in close proximity to human populations through most of its range, so contact is more frequent. This combined with the species' large size creates a higher risk of attack.[9][16] Crocodiles as small as 2.1 m (6 ft 11 in) are capable of overpowering and successfully preying on small apes and hominids, presumably including children and smaller adult humans, but a majority of fatal attacks on humans are by crocodiles reportedly exceeding 3 m (9 ft 10 in) in length.[16]
In studies preceding the slaughter of crocodiles for the leather trade, when there were believed to be many more Nile crocodiles, a roughly estimated 1,000 human fatalities per annum by Nile crocodiles were posited, with a roughly equal number of aborted attacks.[10][139] A more contemporary study claimed the number of attacks by Nile crocodiles per year as 275 to 745, of which 63% are fatal, as opposed to an estimated 30 attacks per year by saltwater crocodiles, of which 50% are fatal. With the Nile crocodile and the saltwater crocodile, the mean size of crocodiles involved in non-fatal attacks was about 3 m (9 ft 10 in) as opposed to a reported range of 2.5–5 m (8 ft 2 in – 16 ft 5 in) or larger for crocodiles responsible for fatal attacks. The average estimated size of Nile crocodiles involved in fatal attacks is 3.5 m (11 ft 6 in). Since a majority of fatal attacks are believed to be predatory in nature, the Nile crocodile can be considered the most prolific predator of humans among wild animals.[140] In comparison, lions, in the years from 1990 to 2006, were responsible for an estimated one-eighth as many fatal attacks on humans in Africa as were Nile crocodiles. Although Nile crocodiles are more than a dozen times more numerous than lions in the wild, probably fewer than a quarter of living Nile crocodiles are old and large enough to pose a danger to humans.[140][141][142] Other wild animals responsible for more annual human mortalities either attack humans in self-defense, as do venomous snakes,[143] or are deadly only as vectors of disease or infection, such as snails,[144] rats[145] and mosquitos.[146]
Regional reportage from numerous areas with large crocodile populations nearby indicate, per district or large village, that crocodiles often annually claim about a dozen or more lives per year. Miscellaneous examples of areas in the last few decades with a dozen or more fatal crocodile attacks annually include Korogwe District, Tanzania, Niassa Reserve, Mozambique and the area around Lower Zambezi National Park, Zambia.[147][148] Despite historic claims that the victims of Nile crocodile attacks are usually women and children,[9] there is no detectable trends in this regard and any human, regardless of age, gender, or size is potentially vulnerable. Incautious human behavior is the primary drive behind crocodile attacks.[16] Most fatal attacks occur when a person is standing a few feet away from water on a non-steep bank, is wading in shallow waters, is swimming or has limbs dangling over a boat or pier. Many victims are caught while crouching, and people in jobs that might require heavy usage of water, including laundry workers, fisherman, game wardens and regional guides, are more likely to be attacked. Many fisherman and other workers who are not poverty-stricken will go out of their way to avoid waterways known to harbor large crocodile populations.[10][60][149]
Most biologists who have engaged in months or even years of field work with Nile crocodiles, including Cott (1961), Graham and Beard (1968) and Guggisberg (1972), have found that with sufficient precautions, their own lives and the lives of their local guides were rarely, if ever, at risk in areas with many crocodiles.[11][10][60] However, Guggisberg accumulated several earlier writings that noted the lack of fear of crocodiles among Africans, driven in part perhaps by poverty and superstition, that caused many observed cases of an "appalling" lack of caution within view of large crocodiles, as opposed to the presence of bold lions, which engendered an appropriate panic. Per Guggisberg, this disregard (essentially regarding the crocodile as a lowly creature and thus non-threatening to humans) may account for the higher frequency of deadly attacks by crocodiles than by large mammalian carnivores. Most locals are well aware of how to behave in crocodile-occupied areas, and some of the writings quoted by Guggisberg from the 19th and 20th century may need to be taken with a "grain of salt".[10][60]
The Nile crocodile (Crocodylus niloticus) is a large crocodilian native to freshwater habitats in Africa, where it is present in 26 countries. It is widely distributed throughout sub-Saharan Africa, occurring mostly in the central, eastern, and southern regions of the continent, and lives in different types of aquatic environments such as lakes, rivers, swamps, and marshlands. In West Africa, it occurs along with two other crocodilians. Although capable of living in saline environments, this species is rarely found in saltwater, but occasionally inhabits deltas and brackish lakes. The range of this species once stretched northward throughout the Nile, as far north as the Nile Delta. Generally, the adult male Nile crocodile is between 3.5 and 5 m (11 ft 6 in and 16 ft 5 in) in length and weighs 225 to 750 kg (500 to 1,650 lb). However, specimens exceeding 6.1 m (20 ft) in length and 1,000 kg (2,200 lb) in weight have been recorded. It is the largest freshwater predator in Africa, and may be considered the second-largest extant reptile in the world, after the saltwater crocodile (Crocodylus porosus). Size is sexually dimorphic, with females usually about 30% smaller than males. The crocodile has thick, scaly, heavily armoured skin.
Nile crocodiles are opportunistic apex predators; a very aggressive crocodile, they are capable of taking almost any animal within their range. They are generalists, taking a variety of prey. Their diet consists mostly of different species of fish, reptiles, birds, and mammals. They are ambush predators that can wait for hours, days, and even weeks for the suitable moment to attack. They are agile predators and wait for the opportunity for a prey item to come well within attack range. Even swift prey are not immune to attack. Like other crocodiles, Nile crocodiles have a powerful bite that is unique among all animals, and sharp, conical teeth that sink into flesh, allowing a grip that is almost impossible to loosen. They can apply high force for extended periods of time, a great advantage for holding down large prey underwater to drown.
Nile crocodiles are relatively social. They share basking spots and large food sources, such as schools of fish and big carcasses. Their strict hierarchy is determined by size. Large, old males are at the top of this hierarchy and have first access to food and the best basking spots. Crocodiles tend to respect this order; when it is infringed, the results are often violent and sometimes fatal. Like most other reptiles, Nile crocodiles lay eggs; these are guarded by the females and males, making the Nile crocodiles one of few reptile species whose males contribute to parental care. The hatchlings are also protected for a period of time, but hunt by themselves and are not fed by the parents.
The Nile crocodile is one of the most dangerous species of crocodile and is responsible for hundreds of human deaths every year. It is common and is not endangered, despite some regional declines or extirpations.
La Nila krokodilo ankaŭ nomata Afrika krokodilo (Crocodylus niloticus) estas afrika krokodilo kiu estas komuna en kelkaj areoj de kelkaj landoj de Orienta Afriko nome en Somalio, Etiopio, Ugando, Kenjo, Egipto, Zambio kaj Zimbabvo sed loĝas ankaŭ en Okcidenta Afriko.
Antikve la Nila krokodilo loĝis en la Nila delto kaj la Rivero Zarqa, kaj estis konstatitaj de ekzemple Herodoto laŭ kiu ili loĝis en la Lago Moeris. Oni supozas ke ili formortis en la Sejŝeloj komence de la 19a jarcento. Oni scias per fosiliaj restaĵoj ke ili iam loĝis en la Lago Eduardo.[1] La nuna teritorio de la Nila krokodilo etendas el la Rivero Senegalo, Laĝo Ĉado, Ŭadajo kaj Sudano al la Kunene kaj la Okavanga Delto. En Madagaskaro, krokodiloj loĝas en okcidentaj akj sudaj partoj el Sembirano al Port Dauphin. Ili foje estis vidataj en Zanzibaro kaj en Komoroj.[1]
En Okcidenta Afriko, Nilaj krokodiloj loĝas plej ofte ĉe marbordaj lagunoj, stuaroj kaj en riveroj borde de la ekvatora arbarzono. En Orienta Afriko ili troviĝas ĉefe en riveroj, lagoj, marĉoj kaj akvorezervujoj. Oni scias ke ili eniras en la maro en kelkaj areoj, kaj eĉ unu specimeno estis vidata 11 km for de la Golfeto de Santa Lucia en 1917. En Madagaskaro ili adaptiĝis al vivo en kavoj. Post tio la krokodiloj povas resti en la neprofundaj partoj de ili aŭ en la ĉirkaŭaĵoj.[1]
Nilaj krokodiloj havas malhelan bronzecan koloron supre, kun nigraj punktoj dorse kaj malhelpurpuran en ventro. Flankoj, kiuj estas falvecverdaj, havas malhelajn makulojn laŭ oblikvaj strioj. Estas iom da variado relative al sia medio; specimenoj el fluantaj akvoj tendencas esti pli helaj ol tiuj kiuj loĝase en lagoj aŭ marĉoj. Ties okuloj estas verdaj.[1]
Kiel ĉiuj krokodiloj, ili estas kvarpiedaj kun kvar mallongaj, disetendaj kruroj; longa, povega vosto; skvameca haŭto kun serioj de ostecaj ŝildoj laŭ la tuta dorso kaj vosto; kaj povegaj makzeloj. Ili havas niktitomembranojn por protekti siajn okulojn kaj havas larmotubojn, kaj povas purigi siajn okulojn per larmoj.
Naztruoj, okuloj kaj oreloj estas situaj kapopinte, kaj tiele la resto de la korpo povas resti subakve. Ankaŭ ties koloro helpas ilin kaŝiĝi: junuloj estas grizaj, multkoloraj aŭ brunaj; kun pli malhelaj krucbendoj en siaj vosto kaj korpo. Kiam ili maturiĝas ili iĝas ankaŭ pli malhelaj kaj la krucbendoj svagas, ĉefe tiuj de la korpo. La subventro estas flaveca, kaj el tio eliras bonkvalita ledo.
Ili kutime treniĝas sub siaj ventroj, sed ili povas ankaŭ "alte piediri" havante siajn trunkojn supergrunde. Pli malgrandaj specimenoj povas galopi, kaj eĉ pli grandaj krokodiloj kapablas surprizi per sia rapideco ĝis 12 al 14 km/h. Ili povas naĝi multe pli rapide movante siajn korpojn body kaj vostojn per sinua movmaniero, kaj ili povas plufari tiun movoformon multe pli da 30 al 35 km/h.
Ili havas trikavan koron kiu estas ofte miskomprenita kiel 4-kavan pro longeca kora septum, kiu estas fiziologie simila al la kvarkava koro de birdo, kiuc estas ĉefe efikaj por oksigenigi sian sangon. Ili kutime subnaĝas nur dum paro de minutoj, sed ili povas resti subakve ĝis 30 minutoj se ili estas minacataj, kaj se ili restas senmova ili povas haltigi sian spiron dum 2 horoj. Ili havas ektoterman metabolismon, kaj tiele ili povas survivi longe sen manĝi — kvankam kiam ili povas manĝi, ili povas manĝi ĝis duonon de sia korpopezo dum unu fojo.
Ili havas riĉa voĉon gamon, kaj bonan aŭdkapablon. Ties haŭto havas nombrajn entegmentajn sensorganojn (ISO), kiuj povas reagi al ŝanĝoj en akvopremo.
La forto de la mordo de plenkreska Nila krokodilo estas konsiderata kiel povega ((22 kN)). Tamen la muskoloj responsaj por malfermi la buŝon estas ege malfortaj, permesantaj homon facile reteni fermita la krokodilan buŝon per malgranda forto.[2] Ties buŝon plenas per totalo de 64 al 68 konusformaj dentoj. Je ĉiu flanko de la buŝo estas 5 dentoj fronte de la supra makzelo (la antaŭmakzelaj), 13 aŭ 14 en la resto de la supra makzelo (la makzelaj), kaj 14 aŭ 15 je ĉiu flanko de la malsupra makzelo (la mandibloj). Junuloj rapide perdas haŭtaĵon el la buŝopinto nomatan la ovodenton, per kiuj ili rompas la ovoŝelon dumnaske.
La Nila krokodilo ankaŭ nomata Afrika krokodilo (Crocodylus niloticus) estas afrika krokodilo kiu estas komuna en kelkaj areoj de kelkaj landoj de Orienta Afriko nome en Somalio, Etiopio, Ugando, Kenjo, Egipto, Zambio kaj Zimbabvo sed loĝas ankaŭ en Okcidenta Afriko.
El cocodrilo del Nilo (Crocodylus niloticus) es una especie de saurópsido . Es una de las cuatro especies de cocodrilos que habitan en África —junto con el cocodrilo hociquifino africano, el cocodrilo del desierto y el cocodrilo enano—, y una de las más grandes en tamaño en el mundo, solo superado por el cocodrilo marino.[2] pues puede alcanzar los seis m de largo y pesar hasta 700 kg, aunque sus tallas medias son de cuatro metros y de 225 kg.[3]
Puede medir hasta seis metros de largo y pesar hasta 700 kilogramos de peso. Su coloración puede ser verde oliva brillante, verde oscuro o bronce en el dorso y amarillo pálido en el vientre.[4]
Su fórmula dental es la siguiente: 18-19/15.[4]
Pese a lo que su nombre común podría dar a entender, no es exclusivo del Nilo, sino que se encuentra en prácticamente toda el África subsahariana y en la isla de Madagascar. Vive en lagos y ríos de agua dulce.
Su ceremonia de cortejo es espectacular; el macho defiende un trecho de arena, rugiendo a cualquier intruso. Cuando la hembra se siente atraída por el ruido, el macho sacude el cuerpo y expulsa agua por las fosas nasales.
Se alimenta de animales que se acercan a beber; los arrastra al agua y los ahoga. Al comer, como no pueden masticar, utilizan un método que perfeccionaron durante millones de años. Agarran una parte del cuerpo y mientras la tienen sujeta giran todo su cuerpo sucesivamente hasta arrancar un buen trozo de carne; eso se llama "giro de la muerte".
Esta especie de cocodrilo es particularmente agresiva y peligrosa para los seres humanos,[5] siendo solo superada en riesgo por el cocodrilo marino de Australia y el sudeste asiático.
Ha sido al mismo tiempo odiado y reverenciado por el hombre, especialmente en el Antiguo Egipto, donde los cocodrilos eran momificados y se les rendía culto. Los antiguos egipcios rendían culto a Sobek, un dios-cocodrilo asociado con la fertilidad, la protección, y el poder del faraón. La relación de los egipcios con Sobek era ambivalente: en ocasiones dieron caza a los cocodrilos, e injuriaron al dios, y otras veces lo vieron como el protector del faraón y origen de su poder.
Sobek era representado como un cocodrilo, o como hombre con cabeza de cocodrilo, con la corona Atef. El principal lugar de culto estaba en una ciudad del Imperio Medio, Shedet, en el oasis de El-Fayum, en árabe al-Fayyum, lugar que era conocido por los griegos con el nombre de "Cocodrilópolis", o la ptolemaica Arsínoe. Otro templo de importancia dedicado a Sobek se encuentra en Kom Ombo.
Según Heródoto, en el siglo V a. C., algunos egipcios tenían cocodrilos como animales domésticos. En el estanque del templo de Sobek, en Arsínoe, vivía un cocodrilo sagrado, al que se alimentaba, cubría de joyas y rendía culto. Cuando los cocodrilos morían eran embalsamados, momificados, depositados en sarcófagos y enterrados en tumba sagrada. Han sido hallados cocodrilos momificados en sepulturas egipcias, incluso huevos de cocodrilo embalsamados.
En el antiguo Egipto se utilizaba la magia para aplacar a los cocodrilos. Incluso en la época actual, los pescadores nubios ponen cocodrilos disecados en los umbrales de sus puertas para prevenir el mal.
El cocodrilo se relacionó también en ocasiones con Seth, el dios del mal.
Adulto en el
Parque Nacional Kruger, Sudáfrica.
Adulto en Zambia.
Parque nacional Kruger, Sudáfrica.
skull - MHNT
Crocodylus niloticus - MHNT
El cocodrilo del Nilo (Crocodylus niloticus) es una especie de saurópsido . Es una de las cuatro especies de cocodrilos que habitan en África —junto con el cocodrilo hociquifino africano, el cocodrilo del desierto y el cocodrilo enano—, y una de las más grandes en tamaño en el mundo, solo superado por el cocodrilo marino. pues puede alcanzar los seis m de largo y pesar hasta 700 kg, aunque sus tallas medias son de cuatro metros y de 225 kg.
Niiluse krokodill (Crocodylus niloticus) on krokodilliliik.[1]
Niiluse krokodillidel klassifitseeritakse roomajate andmebaasis järgmised alamliigid[2]:
Neid Aafrika suurimaid (isased kuni 5 m pikkused) krokodille võib kohata Aafrikas, sh Sambias[3], ja Madagaskaril.
Niiluse krokodillid võivad elada 75–100 aasta vanuseks, seega kokkupuuteid inimestega tuleb ikka ette. Ründavad kokkupuuted võib jagada kaheks:
Selles artiklis on kasutatud prantsuskeelset artiklit fr:Crocodile du Nil seisuga 11.03.2014.
Niiluse krokodill (Crocodylus niloticus) on krokodilliliik.
Nilotar krokodilo (Crocodylus niloticus) Crocodylus generoko animalia da. Narrastien barruko Crocodylidae familian sailkatuta dago.
Oro har 5 m inguru izaten da luze eta 225 kg pisatzen du batezbestez, baina krokodiloak hil arte hazten dira eta 6 metro eta 700 kiloko (eta gehiagoko) arrak behin baino gehiagotan ikusi eta aztertu dira. Bere pisua 150-700 kilo artean doa eta inoiz ikusitako nilotar krokodilo handiena 900 kilo inguru pisatzen omen zuela estimatzen zen. Krokodilo azpiespezie hau, beraz, Afrikako espezie guztietan handiena eta mundu mailako bigarren handiena (itsas krokodiloaren atzetik soilik) da. Hiruki egiturako mutur luzea du. Lepotik atzerako gaineko aldean karatxo moduko koskorrak ditu, lerrotan ondo definituak. Orban beltzez beteriko brontze-berdexka kolorekoa du bizkarra, sabela, aldiz, horixka.
Munduko bigarren hozkadarik indartsuena du, soilik itsas krokodilo lehengusuaren atzetik.
Bere hortz-formula: 18-19/15.
Afrikako tropikoko eta inguruetako ibaietan, Madagaskarren, Komore eta Seychelle uharteetan bizi da.
Hondarretan zuloa eginda erruten ditu arrautzak.[2]
Nilotar krokodiloa ehizatu dezakeen guztia jaten du, sarraskiak ere gustora jaten ditu.
300 kiloko krokodilo gazteek antilopeak, narrastiak, arrainak, hegaztiak, ñuak eta zebra gazteak ehizatzen dituzte.
400 kilotik gorako krokodiloek ñuak, zebra helduak, jirafa gazteak eta afrikar bufalo gazteak ehizatzen dituzte.
500-700 kiloko krokodilo heldu garatuak eta erraldoiak edozer gauza ehizatzeko gai dira, aurretik aipatutako harrapakin zerrendari jirafa eta afrikar bufalo heldu eta handienak erantsi beharko genioke. 500 kilotik gorako krokodiloek, elefante, errinozero eta hipopotamo helduak izan ezik, edozein animalia atzeman eta urperatu dezakete itotzeko.
Batzuetan, beste harrapari batzuk erortzen dira bere baraileetan; despistaturiko lehoinabarrak, afrikar txakur basatiak, txakalak, hienak eta lehoiak (soilik krokodilo handienak eta uretan bada).
Niloko krokodiloek, krokodilo guztiek bezala, harrapakin txikiak hozkadez hil eta irensten dituzten bitartean, harrapakin handiei heltzen diete (lepotik, hankatik edo ahal duten edozein lekutik) eta krokodiloa beraren pisua erabiliz harrapakin horiek ibaian urperatuz itotzen dituzte.
Ñuak, zebrak, bufaloak eta tamainu horretako harrapakinei ibaira ur edatera hurbiltzen uzten diete, urpean hurbiletik zelatatzen dituzten bitartean, eta bat batean eraso azkarra egiten dute harrapakinari heltzen saiatzeko. Erasoak helburua lortu badu, orduan harrapakina poliki-poliki ibaira barneratzen saiatuko da (bere pisua erabiliz), itotzeko sakonera nahikoa lortzeko asmoz.
Behin harrapakina hilda dagoenean, bere gorputza ziztu bizian biratuz ("heriotzaren bira" izenaz ezagutzen dena) haragi puskak lortzen ditu, ondoren, osoak irensteko.
Lehorrean dagoenean, abantaila galduta (lurrean animalia motela da), lehoiak benetako arrisku edo mehatxu izan daitezke. Lehorrean lehoiengandik hilik eta ehizatuak suertatu diren krokodiloak ezagutzen dira. Dena den, krokodilo helduak ez dute harraparirik, janariagatik baino gehiago lehoiek lehiakide edo kumeentzat arriskua direlakoan hil ditzakete krokodilo helduak, eta beti ere lehorrean.
Krokodilo gazteak lehoinabarren atzaparretan ere eror daitezke ( lehorrean lehoinabarrak krokodilo gazteak ehizatzen ikusi dira).
Krokodiloak hipopotamoen ur eremuetara sartuko balira, arrisku larrian egongo lirateke. Hipopotamoek biziki defendatzen dute beraien ur-eremua, eta horretarako bertan gonbidapenik gabe sarzen diren animalia ezezagun guztiak erasotzen dituzte (hil arte askotan). Hipopotamoak mehatxu handia dira krokodiloentzat, baita ale erraldoientzat ere (hipopotamoa krokodilo alerik handiena baino 4 aldiz handiagoa da). Hozkada batekin hipopotamo batek krokodilo heldu bat hil lezake, eta hipopotamoen erasoak filmatu dira.
Nilotar krokodilo (Crocodylus niloticus) Crocodylus generoko animalia da. Narrastien barruko Crocodylidae familian sailkatuta dago.
Niilinkrokotiili (Crocodylus niloticus) on yksi Afrikassa elävästä kolmesta krokotiilista ja toiseksi suurin krokotiililaji. Suurin on suistokrokotiili (Crocodylus porosus). Koska niilinkrokotiilin tiedetään syöneen myös ihmisiä, on sitä sekä vihattu että kunnioitettu. Muinaisessa Egyptissä krokotiileja muumioitiin ja palvottiin jumalina. Niilinkrokotiilin koko, maine, laaja levinneisyys ja selkkaukset ihmisten kanssa ovat pitäneet sen tunnetuimpana kaikista krokotiileista.
Kuten kaikilla muillakin krokotiileilla, niilinkrokotiililla on neljä jalkaa ja uimisessa erinomainen voimakas häntä. Sen iho on suomukas, ja selässä sekä hännässä on erityinen luutunut kilpi. Niilinkrokotiilin silmässä on vilkkuluomi, jonka tarkoitus on suojata silmää. Sanonta krokotiilin kyyneleistä ei ole kokonaan mielikuvituksen tuotetta, sillä niilinkrokotiililla on kyynelkanava, ja matelija voi puhdistaa silmänsä kyynelillä.
Sieraimet, korvat sekä silmät sijaitsevat pään yläosassa, jotta muu ruumis voi pysytellä piilossa pinnan alla niilinkrokotiilin väijyessä saalista. Krokotiilin paksu iho on päältä oliivinvihreä ja vatsapuolelta keltainen, mikä auttaa myös piiloutumisessa. Maalla niilinkrokotiilit pääasiallisesti ryömivät, mutta voivat kulkea jaloillaan; pienet yksilöt kykenevät peräti ravaamaan. Sydämessä on neljä kammiota, kuten linnuilla, mikä on erityisen hyödyllistä, kun krokotiili hapettaa verensä. Yleensä niilinkrokotiilit sukeltavat vain muutaman minuutin ajan, mutta uhattuina ne voivat olla pinnan alla 30 minuutista peräti 2 tuntiin, jos ne pysyvät passiivisina.
Leuat ovat erittäin voimakkaat. Niissä on 64 tai 68 kartionmuotoista hammasta. Suun molemmilla puolilla yläleuan etuosassa on 5 hammasta ja taempana 14 tai 15. Alaleuassa on molemmilla puolilla 14 tai 15 hammasta.
Niilinkrokotiilit pystyvät tuottamaan runsaasti erilaisia ääniä, ja niillä on hyvä kuulo. Niiden iholla on vielä vaikeasti selitettävissä olevia tuntoelimiä, jotka voivat reagoida vedenpaineen muutoksiin.
Niilinkrokotiili on suurin Afrikan krokotiileista. Se voi kasvaa peräti viisi metriä pitkäksi, joskus harvoin kuusimetriseksi. Normaalisti naaras painaa 450 kilogrammaa, mutta erittäin harvoin se voi saavuttaa 900 kilogramman painon. Uros voi olla korkeintaan 30 prosenttia suurempi kuin naaras.
On väitetty löydetyn seitsemän metriä tai vielä pidempiäkin yksilöitä, mutta väitteille ei ole luotettavia todisteita. Usein pituusarviot ovatkin karkeasti liioiteltuja. Ei tiedetä, miksi jotkin krokotiilit kasvavat isommiksi kuin toiset. Todennäköisesti kasvuun vaikuttaa ympäristö: suosiollisessa ympäristössä isoksi kasvaminen on mahdollista. Täten nykyisin ei nähtäne niilinkrokotiilien pituusennätyksiä, koska suurien metsästysten jälkeen ei ole suuria populaatioita ja laajoja kosteikkoja, joiden molempien ansiosta suureksi kasvaminen on ollut mahdollista.
On pystytty osoittamaan, että kylmemmässä ilmastossa, kuten Afrikan pohjoisosassa, kasvavat niilinkrokotiilit ovat pienempiä, vain noin neljä metriä pitkiä. Malissa ja Saharan autiomaassa on myös kääpiönkokoisia niilinkrokotiileja, jotka saavuttavat vaivaisen kahden tai kolmen metrin pituuden. Näin pieniin mittoihin todennäköisin syy ovat epäihanteelliset ympäristöolosuhteet.
Urospuoliset krokotiilit tulevat sukukypsiksi noin 3 metrin pituisina ja naaraat 2–2,5 metrin pituisina. Normaaliolosuhteissa molemmat sukupuolet ovat sukukypsiä noin 10-vuotiaana.
Kiimassa urokset viettelevät naaraita mylvimällä, läiskimällä kuonoaan veteen, purskauttelemalla vettä nenästään ja päästelemällä paljon muita ääniä. Naaraat suosivat suurimpia uroksia. Kun naaras on valinnut uroksen, pari livertelee keskenään ja hankaa leukojensa alaosia toisiinsa. Naaraat munivat noin 2 kuukautta parittelun jälkeen.
Pesintä on marras- tai joulukuussa, jolloin pohjoisessa Afrikassa on kuiva kausi ja eteläisessä sateinen. Niilinkrokotiili suosii pesäpaikkanaan hiekkaisia rantoja ja ojanvarsia. Kun sopiva pesäpaikka on löytynyt, naaras kaivaa korkeintaan 0,5 metrin syvyisen kuopan muutaman metrin päähän joenpenkereestä ja munii pesään 25–80 munaa. Munien määrä vaihtelee eri populaatioissa, mutta keskimäärin munia on 50. Useat naaraat voivat pesiä lähekkäin.
Kun naaras on muninut, se peittää munat hiekalla ja vahtii niitä koko 3 kuukautta vievän haudontavaiheen ajan. Usein tuleva isäkin pysyttelee lähistöllä, ja yhdessä pariskunta hyökkää aggressiivisesti kaikkien tunkeilijoiden kimppuun. Naaras jättää munat vain, jos sen tarvitsee viilentää ruumiinsa käymällä pikaisesti vedessä tai varjopaikassa. Vaikka niilinkrokotiilivanhemmat vahtivat hyvin muniaan, niitä varastavat tilaisuuden tullen ihmiset, varaanit ja jotkin muut eläimet.
Ennen kuin niilinkrokotiilinpoikaset kuoriutuvat, ne alkavat äännellä kimeästi. Tämän kuullessaan emo kaivaa pesän auki. Sekä emo että isä voivat kerätä munia suuhunsa, rikkoa kuoren pyörittämällä munaa kielen ja ylemmän kitalaen välissä ja sitten päästää jälkikasvun vapaaksi. Kun poikaset ovat kuoriutuneet, emo saattaa johdattaa ne veteen, tai jopa kantaa suussaan.
Poikasten sukupuoli määräytyy hauduntavaiheen puolenvälin lämpötilan mukaan, ei siis geenien. Jos pesän sisällä on alle 31,7 °C tai yli 34,5 °C, jälkikasvu tulee olemaan naaraspuolinen. Urospuolinen jälkikasvu voi tulla vain, jos lämpötila on 31,7 ja 34,5 celsiusasteen välillä.
Vastasyntyneet poikaset ovat noin 30 cm pitkiä, ja ne kasvavat joka vuosi saman määrän. Emo suojelee poikasiaan korkeintaan kahden ensimmäisen vuoden ajan, ja jos samalla alueella on useampia pesiä, emot voivat muodostaa "lastentarhan". Äidit voivat suojella poikasiaan nappaamalla ne suuhunsa. Kun kaksi vuotta on kulunut, poikaset ovat noin 1,2 metriä pitkiä, ja ne lähtevät luonnollisesti pesäalueelta. Ne joutuvat välttelemään vanhempia ja isompia krokotiileja.
Krokotiilien pitkäikäisyydestä ei olla hyvin varmoja, mutta isommat lajit (niilinkrokotiili mukaan lukien) elävät pidempään, keskimääräisesti peräti 70–100 vuotta.
Niilinkrokotiilia tavataan Saharan eteläpuolisessa Afrikassa sekä Madagaskarin saarella. Pääosin krokotiilia tavataan Aasiassa. Eri lajit elävät eri paikoissa.
Historiallisina aikoina laji on hävinnyt Komoreilta ja Välimeren lähiympäristöstä, jossa sitä tavattiin Algeriassa, Niilinjoen suistossa sekä nykyisten Israelin ja Jordanian alueilta.
Poikaset syövät hyönteisiä ja pieniä selkärangattomia. Pian niiden ruokalistalle kuuluu sammakoita, matelijoita ja lintuja. Kuitenkin jopa 70 prosenttia aikuisista niilinkrokotiileista syö kaloja, vaikkakin suurimmat yksilöt voivat saalistaa minkä tahansa joen rannalle vettä juomaan tulleen selkärankaisen, lukuun ottamatta aikuisia elefantteja ja virtahepoja. Näitä eläimiä vastaan niilinkrokotiilit eivät pärjää. Kuitenkaan niilinkrokotiilien vaarallisuutta ei voi vähätellä, sillä edes leijona ei ole turvassa niiltä. Tunnetusti krokotiilit syövät seeproja, nuoria sarvikuonoja, biisoneita, antilooppeja, kirahveja, isoja kissoja ja toisia krokotiilejakin. On myös dokumentoitu niilinkrokotiili saalistamassa sarvikuonoa.
Aikuiset niilinkrokotiilit käyttävät ruumistaan ja häntäänsä siirtääkseen kalajoukkioita kohti rantapengerta ja sitten kerätäkseen kaloja suuhun nopeilla sivuttaisilla päänheilautuksilla. Ne voivat myös toimia yhteistyössä muodostamalla puoliympyrän muotoisen "muurin" joen poikki, jolloin vaeltavat kalat jäävät ansaan. Hallitsevin krokotiili syö ensin.
Niilinkrokotiilien kyky väijyä lähes kokonaan pinnan alla yhdistettynä lyhyiden etäisyyksien nopeaan kulkemiseen tekee niistä tehokkaita isojen saaliiden saalistajia. Ne nappaavat suurenkin saaliin vahvojen leukojensa väliin, vetävät pinnan alle ja hukuttavat sen. Ne voivat myös syödä haaskoja, vaikka välttävätkin mädäntynyttä lihaa.
Koska krokotiilien hampaat ovat tylsät, ne eivät voi jauhaa saalistaan. Siksi ne repivät sen kappaleiksi vedessä heiluttamalla ruumistaan rajusti ja sen jälkeen nielevät kappaleet. Toisaalta ne voivat piilottaa saaliin kiven tai puunrungon alle mätänemään, jolloin se on helpompi paloitella myöhemmin.
Niilinkrokotiilin purentavoima on noin 350 kg/cm², mikä tekee siitä maailman voimakkaan purijan. [2]
Niilinkrokotiilia pidettiin muinaisessa Egyptissä pyhänä eläimenä. Sittemmin sitä on vihattu ihmissyönnin vuoksi ja himottu arvokkaan nahan saamiseksi. Uhkaavan sukupuuton vuoksi lajia ei saa luvallisesti metsästää monessakaan maassa, mutta ihmisen ekspansion myötä krokotiilin elintila supistuu.
Eri kielissä niilinkrokotiililla on eri nimiä.
Tieteellinen nimi Crocodylus niloticus on peräisin kreikan kielestä. Crocodylus-alkuosan taustalla on kreikan sanat kroko, joka tarkoittaa pientä kiveä, ja deilos, joka tarkoittaa matoa tai miestä. Jälkiosa niloticus voidaan taas kääntää kirjaimellisesti "Niilinjoelta".
Krokotiilit ovat arkosaureja; aikaiset muodot erkanivat muista matelijoista noin 230 miljoonaa vuotta sitten, triaskauden aikana. Krokotiilien lähimpiä sukulaisia ovat linnut, jotka ovat krokotiilien lisäksi ainoa elossa selvinnyt arkosaurien suku. Krokotiilien ruumiin muoto on muuttunut vain hyvin vähän dinosaurusten ajalta.
Niilinkrokotiilien eri populaatioiden välillä on merkittäviä eroja. Virallisia alalajeja ei ole, vaikkakin seitsemää on ehdotettu.
Niilinkrokotiili on tihkunut ihmisten tietoisuuteen, ja siksi se on usein nähtävissä kauhutarinoissa ja elokuvissa. Esimerkiksi elokuvassa Crocodile (2000) on 9-metrinen, 100 vuotta vanha niilinkrokotiili, jota kutsutaan nimellä Flat Dog. Se syö teini-ikäisiä.
Niilinkrokotiili (Crocodylus niloticus) on yksi Afrikassa elävästä kolmesta krokotiilista ja toiseksi suurin krokotiililaji. Suurin on suistokrokotiili (Crocodylus porosus). Koska niilinkrokotiilin tiedetään syöneen myös ihmisiä, on sitä sekä vihattu että kunnioitettu. Muinaisessa Egyptissä krokotiileja muumioitiin ja palvottiin jumalina. Niilinkrokotiilin koko, maine, laaja levinneisyys ja selkkaukset ihmisten kanssa ovat pitäneet sen tunnetuimpana kaikista krokotiileista.
Crocodylus niloticus
Le Crocodile du Nil (Crocodylus niloticus Laurenti, 1768) est une espèce de crocodiliens de la famille des Crocodylidae[1].
Le Crocodile du Nil est l'un des quatre plus grands crocodiliens du monde avec le Crocodile marin, le Gavial du Gange et le Caïman noir. Le mâle adulte mesure entre 3,5 et 5 m de long (4 m en moyenne) et pèse 225 à 750 kg[2]. Cependant, des spécimens dépassant 6,1 m de long et pesant jusqu'à 1 089 kg ont été enregistrés, comme « Gustave » au Burundi[3]. La femelle est plus petite, d'environ 30 %. La force de morsure du Crocodile du Nil est de l'ordre de 22 kilonewtons, soit 2,2 tonnes-force.
L'éventail de ses proies est très varié et dépend de la taille de l'animal, les plus jeunes se nourrissant d'invertébrés aquatiques et d'insectes, les plus grands de poissons, d'amphibiens et de reptiles. Ils peuvent s'attaquer à des antilopes, des buffles ou de jeunes hippopotames. Sa principale technique de chasse est de rester immobile dans l'eau, ne laissant dépasser que le sommet de sa tête et ses narines, puis de saisir brutalement sa proie avant de l'entraîner sous l'eau et de la noyer.
Leur réputation de mangeurs d'hommes n'est pas infondée. Ainsi entre 2010 et 2014, ils seraient responsables de 480 attaques dont 123 mortelles en Afrique[4].
Le crocodile du Nil se propulse dans l’eau grâce à sa longue queue. Ses yeux sont protégés par une membrane protectrice. Il possède au niveau du palais un repli dit « gulaire » qui isole totalement la bouche du pharynx, lui permettant de rester sous l'eau la gueule ouverte sans se noyer[5].
Il possède quatre pattes petites, mais puissantes : deux pattes antérieures qui présentent cinq orteils, et deux pattes postérieures qui présentent quatre orteils et qui sont palmées. Lorsqu’il se déplace sur terre, il utilise ses pattes, mais seuls les avant-bras bougent, et l’avant des pattes forme un angle droit. Il peut courir à 17 km/h sur de courtes distances.
Il a un long museau triangulaire. Ses yeux et ses narines sont situés au sommet du crâne. Ses dents s’emboîtent parfaitement. Lorsqu’il dévore une proie qu’il a chassée et qu'il se casse des dents, elles peuvent repousser une cinquantaine de fois. Certaines dents, notamment la quatrième mandibulaire, particulièrement longue, dépassent sur le côté lorsque la gueule est fermée[6].
À l’éclosion des œufs, le bébé crocodile mesure environ 30 cm et a le même corps que sa mère, qu'il soit mâle ou femelle. Les crocodiles du Nil ne s'alimentent plus si la température est inférieure à 15,6 °C et ils ne sont plus capables de nager si la température est inférieure à 7,6 °C[7].
Crocodile du Nil en Éthiopie.
Crocodile du Nil, Bazoulé, Burkina Faso.
Crocodile du Nil, Ferme aux crocodiles, Pierrelatte, France.
Crocodile du Nil, Planète des crocodiles, Civaux, France.
Crocodile du Nil en Israël.
Crocodylus niloticus - MHNT
Cette espèce se rencontre dans la plupart des régions d'Afrique (à l'exception de l'Afrique du Nord, des Seychelles et des Comores).
Quelques spécimens sont également présent à l'état sauvage dans le sud de la Floride où il a été probablement introduit accidentellement par l'homme et où il s'est parfaitement acclimaté [4]. Contrairement à ce que son nom vernaculaire laisse à penser, il ne vit pas dans le Nil égyptien mais est présent à partir de la troisième cataracte au Soudan[1]. Cependant, des crocodiles ont été signalés plusieurs fois ces dernières années[Quand ?] dans le Lac Nasser, après le Haut Barrage d'Assouan. Des traces sont parfois visibles lorsqu'on s'arrête sur les rives lors d'une croisière entre Assouan et Abou Simbel. La plus grande colonie de crocodiles du Nil est située dans le lac Turkana.[réf. nécessaire]
L'espèce se rencontre dans des habitats très diversifiés : lacs, fleuves, marais d'eau douce ou d'eau saumâtre.
Selon Reptarium Reptile Database (23 janvier 2014)[8] :
Toutes les populations sont inscrites à l'annexe I de la Cites sauf les populations des pays suivants qui sont inscrites à l'annexe II : Afrique du Sud, Botswana, Éthiopie, Kenya, Madagascar, Malawi, Mozambique, Namibie, Ouganda, Tanzanie (soumise à un quota d'exportation annuel de pas plus de 1600 spécimens sauvages, y compris les trophées de chasse, en plus des spécimens de ranchs), Zambie et Zimbabwe.
Les effectifs totaux sont estimés de 250 000 à 500 000 individus. La surchasse dont il a été l'objet durant une partie du XXe siècle est à l'origine de la réduction de ses effectifs. Depuis, les programmes de protection ont plutôt bien réussi : les effectifs de l'espèce sont en hausse dans de nombreux pays et son aire de répartition a augmenté.
Le crocodile du Nil était un animal sacré pour les Égyptiens. Animal sacré de Sobek, le dieu à tête de crocodile, c'était également l'un des douze animaux sacrés associés aux douze heures du jour et de la nuit.
La chanson Ah ! Les crocodiles est une comptine française fameuse[9] où il est question des crocodiles du Nil.
Crocodylus niloticus
Le Crocodile du Nil (Crocodylus niloticus Laurenti, 1768) est une espèce de crocodiliens de la famille des Crocodylidae.
O crocodilo do Nilo (Crocodylus niloticus) é unha especie de saurópsidos (réptil) crocodilo da familia Crocodylidae. É unha das tres especies de crocodilos que habitan en África, e a segunda en tamaño no mundo, pois pode alcanzar os 6 m de longo e pesar máis de 1.000 kg.
Pese ao que o seu nome podería dar a entender, non é exclusivo do Nilo, senón que habita en practicamente toda África subsahariana e na illa de Madagascar.
Pode medir ata cinco ou seis metros de longo. Vive en lagos e ríos de auga doce. Aliméntase de animais que se achegan a beber; arrástraos á auga e afógaos. O crocodilo retorcer dentro da auga para despezar á súa presa.
A súa cerimonia de cortexo é espectacular; o macho defende un treito de area, ruxindo a calquera intruso. Cando a femia séntese atraída polo ruído, o macho sacode o corpo e expulsa auga polas fosas nasais.
Aínda que como especie non se atopa en perigo de extinción, nalgúns países a poboación de crocodilos do Nilo corre un serio perigo de desaparecer a causa do terrible exterminio ocasionado polo ser humano.
Nilski krokodil (lat. Crocodylus niloticus), jedna od tri vrste krokodila koji žive u Africi i druga najveća krokodilska vrsta. Nilski krokodili žive u Africi južno od Sahare i na Madagaskaru. Na lošem su glasu jer napadaju ljude. Iako vrsti ne prijeti izumiranje, populacije u mnogim afričkim državama su u opasnosti od nestajanja.
Znanstveno ime Crocodylus dolazi od grčke riječi krokodeilos koja doslovno znači "šljunak koji gmiže" ili "iz rijeke Nila" (kroko = šljunak; deilos = gmizati ili čovjek) i odnosi se na izgled krokodila. Niloticus na latinskom znači nilski.
Nilski krokodili žive duž rijeka i jezera, nastanjuju slatkovodne močvare, a u nekim slučajevima žive među estuarima i šumama mangrove.
Mogu se naći širom Afrike južno od Sahare pa sve do Južnoafričke Republike. Također naseljavaju sjeverni deo Madagaskara i rijeku Nil. Ne tako davno nilski su krokodili su živeli u Izraelu, Jordanu i Alžiru. Više ne naseljavaju ni deltu Nila, ni priobalne dijelove Sredozemnog mora.
Nilski krokodili imaju kožu koja varira od sive do maslinasto-zelene boje, sa žuto-bijelim obojenim trbuhom sa donje strane od koje se prave skupocjeni predmeti. Kako postaju stariji, boja kože je sve tamnija. Koža je debela i sastavljena od koštanih elemenata u obliku ploča. Imaju dugačak i mišićav rep. Prednje noge imaju po pet prstiju, a zadnje su sa po četiri prsta spojena opnama za plivanje. Kao i sisavci imaju čvrsto nepce koje dijeli puteve zraka od usne šupljine. Nozdrve, uši i oči se nalaze na vrhu glave, tako da je ostali dio tijela pod vodom. Posjeduju dva očna kapka i prozirnu opnu žmurnjaču koja leži ispod njih. Njihove snažne vilice su opremljene sa ukupno 64-68 oštrih zuba u obliku kupe. Sa svake strane usta se nalaze pet zuba na prednjem dijelu gornje vilice, 13 ili 14 u ostalom dijelu gornje vilice i 14 ili 15 zuba sa obje strane donje vilice. Nemaju pljuvačne žlezde i mokraćni mjehur. Želudac im je mišićav i sadrži kamenčiće za mljevenje hrane. Kao i kod ptica i sisavaca, srce je podijeljeno na dvije komore i dvije pretkomore.
Nilski krokodil je najveći afrički gmaz. Dostiže dužinu do 5 metara, a rijetko kad i do 6.1 m. Odrasli mužjaci teže 500 kilograma, dok je bilo primjeraka od preko 900 kg. Kao i svi krokodili i kod nilskih je prisutan spolni dimorfizam - mužjaci su za 30% krupniji od ženki. Najveći živi primjerak je krokodil ljudožder iz Burundija po imenu Gustav; vjeruje se da je dugačak 5, 5 m. Takvi divovi su danas rijetki; mnogo više ih je bilo prije masovnog lova tijekom 1940-tih i 1950-tih godina.
Mužjaci postaju spolno zreli kada dostignu dužinu tijela od oko 3 metara. Ženke su spolno zrele kada su od 2 do 2, 5 metara dugačke. Da bi narasli do te dužine, potrebno je da prođe oko deset godina.
Tijekom sezone parenja, mužjaci privlače ženke rikom, udaranjem njihovim njuškama po vodi, izduhavanjem vode iz nosa i drugim oglašavanjima. Veći mužjaci nastoje da budu uspješniji u tom pothvatu. Kada uspiju privući ženku, počinju se međusobno dodirivati i maze svoje čeljusti i trepere pod vodom. Ženke polažu jaja dva mjeseca nakon parenja.
Gnježdenje traje u studenom ili prosincu, u vrijeme sušne sezone u sjevernoj Africi i kišne sezone na jugu Afrike. Najprivlačnije oblasti gnježdenja su pješčane obale, riječna korita ili riječne obale. Ženka tada iskopava rupu nekoliko metara udaljenu od obale, duboku i do 50 centimetara. U nju će položiti između 25 i 80 jaja. Broj jaja varira od populacije do populacije, dok je prosječan broj oko 50. Više ženki se u blizini zajedno gnjezditi. Jaja su slična kokošjim, ali imaju mnogo tanju ljusku.
Nakon što ih snese, buduća majka jaja zakopava pijeskom, a inkubacija traje tri mjeseca. Mužjak obično ostane u blizini gnijezda da bi ga oba roditelja mogla braniti od bilo koga ko se približi njihovim jajima. Ženka napušta gnijezdo samo da bi se rashladila, tako što bi se samo nakratko zagnjurila u vodu ili sklonila u hladovinu. I pored prevelike roditeljske brige, ljudi, varani i druge životinje uspiju opustošiti gnijezdo dok je majka nakratko odsutna.
Prije nego što se trebaju izleći, mladi se oglašavaju proizvodeći zvukove visoke frekvencije, slične zviždanju, što je znak da majka može otkopati gnijezdo. I mužjak i ženka imaju običaj da uzmu jaja u usta, prevrtajući ga između jezika i gornjeg nepca da bi pomogli mladima da probiju ljusku i izlegu se. Kada se izlegu, ženka vodi mlade ili ih čak stavlja u usta da bi ih prenijela do vode.
Krokodili su organizmi, poput kornjača, čiji spol ne ovisi o genetici, već od prosječne temperature tijekom njihove inkubacije. Ako je temperatura u gnijezdu ispod 31, 7 °C ili iznad 34, 5 °C na svijet će doći ženka. Mužjaci se kote jedino ako je temperatura u granicama raspona tih pet stupnjeva.
Mladi su oko 30 centimetara dugački kada se izlegu, i za toliko rastu svake godine. Majka će mlade štititi u naredne dvije godine. Ponekad ih nosi na leđima da bi spriječila da budu pojedeni od kornjača i vodenih zmija. Kada napune dvije godine, mladi su već oko 1, 2 metra dugački. Tada napuštaju oblast oko gnijezda, izbjegavajući teritorije starijih i krupnijih krokodila.
Životni vijek nilskih krokodila nije sasvim određen, ali veće vrste kao nilski krokodil žive duže, od 70 do 100 godina. U zatočeništvu žive do 56 godina.
Mladi se hrane kukcima i malim vodenim beskralježnjacima, ali ubrzo prelaze na krupniji ulov - jedu vodozemce, gmazove i ptice. Kod odraslih krokodila, 70% prehrane čine ribe i drugi manji kralješnjaci, iako mogu uloviti skoro svakog kralježnjaka koji dođe piti vodu do obale, osim odraslih slonova i vodenkonja. Poznato je da jedu zebre, mlade vodenkonje, bivole, pavijane, gnuove i druge antilope.
Nilski krokodil (lat. Crocodylus niloticus), jedna od tri vrste krokodila koji žive u Africi i druga najveća krokodilska vrsta. Nilski krokodili žive u Africi južno od Sahare i na Madagaskaru. Na lošem su glasu jer napadaju ljude. Iako vrsti ne prijeti izumiranje, populacije u mnogim afričkim državama su u opasnosti od nestajanja.
Znanstveno ime Crocodylus dolazi od grčke riječi krokodeilos koja doslovno znači "šljunak koji gmiže" ili "iz rijeke Nila" (kroko = šljunak; deilos = gmizati ili čovjek) i odnosi se na izgled krokodila. Niloticus na latinskom znači nilski.
Buaya nil (bahasa Latin: Crocodylus niloticus) adalah salah satu dari empat spesies buaya yang dapat ditemui di Afrika dan spesies buaya terbesar kedua. Buaya nil dapat ditemui di kebanyakan Afrika dan pulau Madagaskar. Buaya nil dapat, dan kadang-kadang akan dengan mudah menangkap dan menelan manusia. Karena buaya ini tidak ditangani agar tidak punah, populasi spesies ini di banyak negara rawan hilang.
Makanan utama buaya nil adalah wild the beast yaitu sejenis banteng yang merupakan endemik dari negara tersebut, jumlah wild the beast sangat banyak sehingga membuat buaya nil tidak terancam akan pasokan makanan, setiap musim wild the beast selalu pindah dari suatu tempat ketempat lain untuk mencari pasokan rumput segar dan mengharuskan banteng ini menyebrangi sungai nil hal ini menjadi kesempatan buaya nil untuk berburu banteng ini pada saat menyebrang
Buaya nil (bahasa Latin: Crocodylus niloticus) adalah salah satu dari empat spesies buaya yang dapat ditemui di Afrika dan spesies buaya terbesar kedua. Buaya nil dapat ditemui di kebanyakan Afrika dan pulau Madagaskar. Buaya nil dapat, dan kadang-kadang akan dengan mudah menangkap dan menelan manusia. Karena buaya ini tidak ditangani agar tidak punah, populasi spesies ini di banyak negara rawan hilang.
Makanan utama buaya nil adalah wild the beast yaitu sejenis banteng yang merupakan endemik dari negara tersebut, jumlah wild the beast sangat banyak sehingga membuat buaya nil tidak terancam akan pasokan makanan, setiap musim wild the beast selalu pindah dari suatu tempat ketempat lain untuk mencari pasokan rumput segar dan mengharuskan banteng ini menyebrangi sungai nil hal ini menjadi kesempatan buaya nil untuk berburu banteng ini pada saat menyebrang
Nílarkrókódíll (fræðiheiti: Crocodylus niloticus) er stór krókódílategund sem lifir í Afríku. Hann er ein af stærstu tegundum ættarinnar og er hættulegur bæði dýrum og mönnum. Hann dregur nafn sinn af ánni Níl. Nílarkrókódíll er næststærsti krókódíll í heimi. Hann getur orðið allt að 6 metrar á lengd og allt að 730 kg að þyngd. Meðalstærð krókódílsins er 5 metrar og 225 kg. Það eru engin dýr nema maðurinn sem ógna krókódílnum eitthvað.
Nílarkrókódíll er ein af stærstu krókódílategundum heims. Stærstu einstaklingarnir sem fundist hafa voru yfir sex metra langir og vógu 750 kg. Nílarkrókódílar eru stór eðlulaga skriðdýr, með fjóra stuttar lappir og stóra vöðvastæltann hala. krókódílinn er með dökkan ólívulit.
Nílarkrókódíll er með langa kjálka og tennurnar sjást þótt kjafturinn sé lokaður. Eins og aðrir krókódílar getur hann bitið en ekki tuggið. Þetta getur orðið vandamál þegar bráðin er stór, t.d. sebrahestur eða gnýr. Nílarkrókódíllinn tekur á þeim vanda með því að draga bráðina niður í vatnið og snúa sér snöggt til að rífa af henni stykki.
Nílar krókódílinn borðar næstum hvað sem er út vatninu, t.d. fiska, skjaldbökur, eða fugla. Þessir krókódílar eiga það til að borða fólk ef fólkið er óheppið að verða á vegi krókódílsins. Þegar þeir eru að veiða í vatni þá eru þeir næstum ósýnilegir, það eina sem sést í þá er í raun augun og nefið.
Nílarkrókódílar makast frá nóvember til desember. Kvendýrið grefur holu rétt frá bakanum og holan er um það bil hálfur metri á dýft. Hún verpir 40-60 eggjum í einu og verndar eggin allan tímann. Það tekur 80-90 daga fyrir eggin að klekjast út. Eftir að þau klekjast út þá verndar móðirin ungana með því að halda þeim með munninum.
Hann lifir í ám, ferskvatni, fenjum og mýrum. hann býr sér til greni til að fela sig í þegar það verður of heitt.
Nílarkrókódílar finnast í stöðuvötnum, ám og fenjum um nær alla Afríku og á Madagaskar.
Nílarkrókódílar höfðu mikilvægt hlutverk í trúarbrögðum Forn-Egypta. Guðinn Sebek var með krókódílshöfuð og bærinn Krókódílópólis var vígður honum og krókódílum hans. Margir smurðir krókódílar hafa fundist í gröfum um allt Egyptaland.
Nílarkrókódíllinn er auk þess það rándýr sem drepur flest fólk í Afríku árlega.
Nílarkrókódíll (fræðiheiti: Crocodylus niloticus) er stór krókódílategund sem lifir í Afríku. Hann er ein af stærstu tegundum ættarinnar og er hættulegur bæði dýrum og mönnum. Hann dregur nafn sinn af ánni Níl. Nílarkrókódíll er næststærsti krókódíll í heimi. Hann getur orðið allt að 6 metrar á lengd og allt að 730 kg að þyngd. Meðalstærð krókódílsins er 5 metrar og 225 kg. Það eru engin dýr nema maðurinn sem ógna krókódílnum eitthvað.
Il coccodrillo del Nilo (Crocodylus niloticus Laurenti, 1768) è un rettile acquatico dell'ordine crocodylia, diffuso in Africa lungo il fiume Nilo.
Il coccodrillo del Nilo è un pericolo mortale per gli animali che vivono nel suo stesso ambiente. Possiede robuste zampe dotate di artigli con le quali si arrampica sugli argini dei fiumi con agilità. La femmina grazie agli artigli scava una fossa in cui verranno deposte le uova.
Le narici permettono al coccodrillo di respirare anche quando è sott'acqua perché sono poste nella parte alta del muso. Uno strato di pelle impedisce all'acqua di entrare nelle narici.
I suoi denti sono robusti consentendo così all'animale di strappare grandi brandelli di carne dalla preda. La forza del morso del coccodrillo del Nilo arriva fino a 16460 N (1678 chilogrammi forza)[1], la seconda più alta in natura dopo quella del coccodrillo marino.[2][3]. Solo il Tirannosauro, nella storia evolutiva , sembra abbia avuto un morso più potente; mentre il morso dello squalo bianco è oltre dieci volte più debole[4]. La pressione mascellare registrata è quasi pari a quella sul fondo della fossa delle Marianne, ovvero 900 kg/cm2[5]. I denti crescono in continuazione e vengono sostituiti da altri sempre nuovi. La curiosità è che il coccodrillo non può masticare. Le mascelle si chiudono a scatto ad una velocità di diverse centinaia di chilometri orari.
Gli occhi sono situati nella parte più alta della testa per permettere al coccodrillo di individuare e sorvegliare prede quando è sommerso.
La lunghezza di un esemplare adulto varia da 3,5 metri a 5 metri con un peso compreso tra i 225 e i 750 Kg[6], la specie presenta dimorfismo sessuale e in genere i maschi sono più grandi delle femmine di circa il 30%[7]. In alcuni rari casi possono esserci esemplari che raggiungono i 6 metri di lunghezza e un peso di 1000 Kg[6][7].
Il coccodrillo del Nilo presenta una forma della testa irregolare senza creste ben marcate e 18-19 denti sul lato della mascella, 14-15 sulla mandibola. Da 4 o 6 scudi carenati nella regione post occipitale e 6 sulla nuca, disposti in serie trasversali e 6-8 serie longitudinali sul dorso dove tutti gli scudi presentano una forte chiglia longitudinale. La zampa anteriore ha 5 dita e quella posteriore ne ha 4 interamente palmate. Presenta un colore verdastro scuro, con notevoli variazioni individuali, che possono arrivare al bruno o al color cioccolato.
Siccome i rettili, al contrario dei mammiferi e degli uccelli, non hanno il sangue caldo, il coccodrillo per riscaldarsi deve costantemente crogiolarsi al sole. Per evitare che il suo corpo si surriscaldi troppo, il coccodrillo del Nilo si rifugia all'ombra o si tuffa nell'acqua. Il coccodrillo del Nilo morde ma non può masticare.
La fauna disponibile è il fattore che determina la taglia del coccodrillo: più ci sono prede disponibili più il coccodrillo può crescere in dimensione.
I suoi lunghi denti non riescono a tagliare il cibo e a masticare, perciò si limita a staccare la carne dalla preda in grosse quantità. Quando il coccodrillo afferra una preda con le sue potenti mascelle, questa non ha più possibilità di scampo, dato che questo grosso rettile dal morso tanto potente comincerà a ruotare su se stesso annegandola. Il morso rompe e disintegra qualunque osso. Alle volte porta la preda sotto un tronco o una pietra sul fondo del fiume per lasciare la carne a macerare, per poi successivamente staccare grossi pezzi e ingurgitarli. Il coccodrillo attacca spesso animali di grandi dimensioni come gnu, bufali, zebre, alcelafi o impala, soprattutto quando le grosse mandrie di erbivori devono guadare un fiume per raggiungere i pascoli più vicini durante le stagioni secche africane. In alcuni casi dei coccodrilli hanno attaccato con successo anche ippopotami, rinoceronti ed elefanti, tuttavia si tratta di circostanze particolari. In alcune zone questa predazione è eccezionale mentre in altre è quasi normale[8][9]. Sono stati visti più volte attaccare leopardi o ghepardi quando questi sono stati costretti ad uccidere le loro prede vicino all'acqua.
La stagione secca è il periodo in cui i coccodrilli si riproducono. La stagione delle piogge è il periodo in cui le uova si schiudono.
Ogni maschio si accoppia con più femmine possibili, quindi, a volte, si verificano combattimenti tra rivali. Il nido è una buca scavata nel terreno vicino alle rive dei fiumi. Fino alla schiusura delle uova il nido viene sorvegliato.
La femmina può deporre da 25 a 100 uova dal guscio molle. Una volta nati i piccoli vengono protetti per 4 settimane dall'attacco dei predatori. Il sesso dei coccodrilli è determinato dalla temperatura dell'ambiente. Se la temperatura è inferiore ai 29 °C (al momento della nascita), tutti gli individui saranno femmine.
Il coccodrillo del Nilo si trova in Africa presso molti specchi d'acqua: fiumi, laghi, bacini idrici e pozze. Non è presente nel Nilo a nord del Lago Nasser.
Durante i periodi di siccità può vagare anche per 25 chilometri in cerca d'acqua. Può anche vivere in acque salate, infatti è stato avvistato nel canale che divide il Madagascar dall'Africa.
Nel Lago Tanganica, un grande lago dell'Africa orientale, che si trova al confine tra Tanzania, Repubblica Democratica del Congo, Burundi e Zambia, sul versante settentrionale del fiume Ruzizi imperversa da decenni un mostruoso coccodrillo del Nilo ribattezzato dagli abitanti dei villaggi limitrofi "Gustave". L'enorme rettile di oltre 7 metri secondo Patrice Faye, un erpetologo francese che insegue il mostro dal '98, avrebbe divorato almeno 300 persone (stando alle testimonianze degli abitanti, anche di più), tanto che la sua cattura è stata tentata anche dall'esercito congolese, ma senza risultati.
Nel 2004 una spedizione scientifica organizzata da National Geographic Channel e guidata dallo stesso professor Faye ha tentato con una gabbia in acciaio di 9 metri di catturare l'animale, anche stavolta senza successo. Nel 2005 le autorità locali sostennero di aver catturato "il mostro del Tanganica", ma il rettile abbattuto è stato confermato essere un esemplare di "soli" 5 metri, quindi non Gustave.
L'ultimo avvistamento risale al giugno 2015, quando un residente ha dichiarato di averlo visto sulla riva di un fiume mentre trascinava in acqua la carcassa di un bufalo adulto. Attualmente Gustave è ancora in circolazione[10][11][12].
Nel 2007 la storia del gigantesco e feroce Gustave ha ispirato il film Primeval-Paura primordiale.
Il coccodrillo del Nilo (Crocodylus niloticus Laurenti, 1768) è un rettile acquatico dell'ordine crocodylia, diffuso in Africa lungo il fiume Nilo.
Crocodylus niloticus est reptile familiae crocodylidarum, in Africa Septentrionali et media—Aegypto, Aethiopia, Kenia, Somalia, Uganda, Zambia, Zimbabua—et Madagascaria endemicum. In fluviis et lacubus habitat.
Crocodylus niloticus est reptile familiae crocodylidarum, in Africa Septentrionali et media—Aegypto, Aethiopia, Kenia, Somalia, Uganda, Zambia, Zimbabua—et Madagascaria endemicum. In fluviis et lacubus habitat.
Nilo krokodilas (lot. Crocodylus niloticus) – roplys, priklausantis tikriesiems krokodilams (Crocodylidae), didžiausias ir pavojingiausias Afrikos krokodilas. Paplitęs visame žemyne, išskyrus šiaurinę jo dalį ir Sacharos dykumą. Mėgsta upių ir ežerų pakrantes. Ilgis nuo galvos iki uodegos galo – iki 6 m. Gali sverti iki 750 kg. Gyvena pavieniui arba tokio paties dydžio krokodilų grupėmis, nes didesni krokodilai užmuša mažesnius.
Maistas – žinduoliai (gazelės, buivolai, laukiniai šunys, kartais net liūtai ar žmonės), paukščiai, ropliai, žuvys, dvėsena.
Medžioklės taktika – auką pulti iš pasalų. Medžiodamas krokodilas plūduriuoja seklumoje ir laukia atsigerti ateinančių gyvūnų. Jo galva yra tokios sandaros, kuri leidžia akis, ausis ir šnerves iškišti į paviršių, o likęs kūnas nugrimzta. Kartais krokodilas praryja vieną kitą akmenį, kūno masei padidinti. Aukai pakankami priartėjus, šis žaibiškai ją puola ir stipriai laikydamas nasruose, bando nusitemti į vandenį ir paskandinti.
Dantys visiškai nepritaikyti kąsti ir kramtyti, todėl iš pradžių krokodilas paslepia grobį ir palieka irti. Visada suėda visą gyvūną, nepalieka jokių atliekų. Jo skrandis prisitaikęs skaidyti net sunkiai virškinamas gyvūnų dalis. Vikiteka
Nilo krokodilas (lot. Crocodylus niloticus) – roplys, priklausantis tikriesiems krokodilams (Crocodylidae), didžiausias ir pavojingiausias Afrikos krokodilas. Paplitęs visame žemyne, išskyrus šiaurinę jo dalį ir Sacharos dykumą. Mėgsta upių ir ežerų pakrantes. Ilgis nuo galvos iki uodegos galo – iki 6 m. Gali sverti iki 750 kg. Gyvena pavieniui arba tokio paties dydžio krokodilų grupėmis, nes didesni krokodilai užmuša mažesnius.
Nīlas krokodils (Crocodylus niloticus). Tam ir tumši olīvbrūns līdz pelēks ķermenis ar tumšām šķērsjoslām. Šie krokodili dod priekšroku lielākām upēm, ezeriem un purviem, bet sastopami arī upju grīvās; karstās dienās mēdz iznākt krastā, lai pagozētos saulē. Barojas ar zivīm, antilopēm, zebrām un pat bifeļiem. Reizēm pakampj ligzdojošus putnus vai ievelk ūdenī dzert atnākušos dzīvniekus. Kaut gan pēc dabas šie krokodili ir vientuļnieki, viņi mēdz apvienoties nelielās grupās, lai izdzītu seklumā zivju barus. Tēviņi ieņem individuālās teritorijās, kurās iedibina hierarhiskas attiecības. Mātīte krastā krietni virs jūras līmeņa izrok alu un iedēj tajā 16-80 olas. Šo ligzdas vietu viņa izmanto visu mūžu. Viņa sargā, līdz izšķiļas mazuļi. Kad pienācis šķilšanās laiks, mazuļi čirkst; tad māte viņus izrok, uzmanīgi paņem mutē un pa grupām aiznes līdz ūdenim. Mazuļi turas kopā ar māti 6-8 nedēļas, tad pakāpeniski izklīst. Pirmos 4 vai 5 gadus viņi dzīvo 3m garās alās. Nīlas krokodilam ir gari žokļi un zobi ir redzami arī tad, ja mute ir aizvērta. Tāpat kā citi krokodili, viņi spēj kost, bet nevar sakošļāt barību — tas sagādā problēmas, kad jāsadala tāds liels medījums kā zebra vai bifelis. Nīlas krokodili mēdz izaugt līdz 6m garumam, bet rekords ir 7,5m. Nīlas krokodils sastopams gandrīz visā Āfrikas teritorijā — no Ēģiptes dienvidiem līdz Āfrikas dienvidiem, tas nedzīvo vēsākajās teritorijās Āfrikas ziemeļos, kā arī Sahāras tuksnesī.
Buaya nil (Crocodylus niloticus) ialah buaya Afrika dan dianggap sebagai reptilia yang kedua terbesar di dunia, selepas buaya air masin (Crocodylus porosus).[1] Buaya ini mempunyai ekor panjang dan rahang yang kuat. Kaki belakang mereka berselaput untuk berenang.
Nama binomial Crocodylus niloticus berasal daripada bahasa Greek, κροκό, kroko ("kerikil"), δειλος, deilos ("cacing" atau "manusia"), merujuk kepada kulit kasarnya; dan niloticus, yang bermaksud "dari Sungai Nil". Buaya nil dipanggil tanin ha-yeor dalam bahasa Ibrani, timsah al-nil dalam bahasa Arab, mamba dalam bahasa Swahili, garwe dalam bahasa Shona, ngwenya dalam bahasa Ndebele, ngwena dalam bahasa Venda, kwena dalam bahasa Sotho dan Tswana. Buaya ini juga kadangkala disebut sebagai buaya Afrika, buaya Ethiopia, buaya biasa atau buaya hitam.[2][3][4]
Buaya nil ialah pemangsa apeks di seluruh julatnya. Di dalam air, spesies ini ialah pemburu tangkas dan pesat yang bergantung kepada kedua-dua pergerakan dan sensor tekanan untuk menangkap seseorang mangsa yang berada di dalam atau berhampiran tepi pantai.[5] Di luar air, buaya Nil hanya boleh bergantung pada anggota badannya, kerana ia melompat di tanah yang padat, untuk mengejar mangsa.[6] Tidak kira di mana mereka menyerang mangsa, buaya lain mengambil hampir semua makanan mereka dengan serangan hendap, yang memerlukan mereka untuk merebut mangsanya untuk berjaya.[2] Mereka mempunyai metabolisme ektotermik, jadi mereka boleh bertahan untuk jangka masa panjang antara makan—walaupun ketika mereka makan, mereka boleh memakan hingga separuh berat badan mereka pada satu masa.
Walau bagaimanapun, bagi haiwan besar seperti itu, perut mereka agak kecil. Buaya muda makan lebih aktif daripada buaya tua mereka mengikut kajian di Uganda dan Zambia. Secara umum, pada saiz terkecil (0.3–1 m (1 kaki 0 inci–3 kaki 3 inci), buaya Nil mungkin mempunyai perut penuh (17.4% penuh setiap Cott); Orang dewasa pada 3–4 m (9 kaki 10 inci—13 kaki 1 inci) panjang kemungkinan besar mempunyai perut kosong (20.2%). Kajian-kajian lain juga menunjukkan sejumlah besar buaya Nil dewasa mempunyai perut kosong. Sebagai contoh, di Tasik Turkana, Kenya, 48.4% buaya mempunyai perut kosong.[7] Perut buaya betina selalunya kosong, bererti mereka dapat hidup beberapa bulan tanpa makanan.[2]
Buaya nil kebanyakannya memburu dalam air, sama ada menyerang mangsa akuatik atau haiwan terestrial apabila mereka datang ke air untuk minum atau menyeberang.[8] Buaya terutamanya memburu haiwan darat dengan hampir sepenuhnya menyemai badannya di bawah air. Sekali-sekala, buaya secara senyap-senyap muncul supaya hanya matanya (untuk memeriksa kedudukan) dan hidungnya kelihatan, lalu berenang secara senyap ke arahnya.[3] Serangan itu tiba-tiba berlaku dan tidak dapat diramalkan. Buaya mengeluarkannya dari air dengan praktikalnya dengan hanya sekelip mata dan menggenggam mangsanya. Banyak mangsa yang diambil jauh lebih kecil daripada buaya itu sendiri dan mangsa seperti ini dapat dikalahkan dan ditelan dengan mudah.[3]
Mereka membesar sehingga 6.45 m (21.2 kaki) panjang dan boleh beratnya boleh ditimbang sehingga 1,090 kg (2,400 lb).[9] Buaya jantan biasanya lebih besar daripada buaya betina.
Buaya nil yang muda akan memakan serangga dan ikan kecil, manakala buaya dewasa dapat menangkap dan memakan kuda belang, antelop, dan kerbau. Pasangan buaya nil akan mengawan di dalam air, dan kemudian buaya betina akan bertelur dan meletakkan telurnya ke dalam lubang yang digali di tanah. Mereka boleh mengeluarkan 60 biji telur yang mengambil masa kira-kira 90 hari untuk menetas.[10] Buaya betina menjaga sarangnya setiap masa. Buaya muda mampu membiak ketika mereka berusia sekitar 12 tahun.[10]
Buaya nil ialah buaya yang paling umum di Afrika hari ini dan boleh dilihat di seluruh benua. Antara buaya dewasa hari ini, hanya buaya air masin berada di kawasan geografi yang lebih luas.[11] Walau bagaimanapun, spesies bersejarah ini lebih luas. Mereka dijumpai sejauh utara sehingga pantai Mediterranean di delta Nil dan menyeberangi Laut Merah di Israel dan Syria. Herodotus pernah mencatatkan spesies yang mendiami Tasik Moeris di Mesir. Selain itu, buaya nil diketahui daripada sisa-sisa fosil yang pernah mendiami Tasik Edward di sempadan antara Republik Demokratik Congo dan Uganda. Mereka dianggap telah pupus di Seychelles pada awal abad ke-19 (1810-1820).[2][8] Pada masa ini, buaya Nil banyak ditemui di Somalia, Ethiopia, Uganda, Kenya, Mesir, Republik Afrika Tengah, Republik Demokratik Congo, Guinea Khatulistiwa, Tanzania, Rwanda, Burundi, Zambia, Zimbabwe, Gabon, Angola, Afrika Selatan, Mozambique, Sudan, Sudan Selatan, Botswana, dan Cameroon.[12]
Buaya nil juga terdapat di Madagaskar.[13] Mereka juga dijumpai di Jordan dan Israel sebelum ini. Mereka hidup di habitat yang berlainan termasuk tasik, sungai, dan muara.[10]
Buaya nil (Crocodylus niloticus) ialah buaya Afrika dan dianggap sebagai reptilia yang kedua terbesar di dunia, selepas buaya air masin (Crocodylus porosus). Buaya ini mempunyai ekor panjang dan rahang yang kuat. Kaki belakang mereka berselaput untuk berenang.
Nilkrokodillen (Crocodylus niloticus) er ein stor krokodilleart som lever i Afrika. Han høyrer til mellom dei største artane i familien, og er farleg både for dyr og menneske.
Nilkrokodilla høyrer til mellom dei største krokodilleartane i verda. Dei største eksemplara ein har funne var over seks meter lange og vog 750 kg. Sjå òg krokodille-artikkelen.
Nilkrokodillar førekjem i innsjøar, elvar, våtmarkar og sumpar over nesten heile Afrika og på Madagaskar.
Nilkrokodillar hadde ei særs viktig rolle i gamal-egyptisk religion. Guden Sebek hadde sogar krokodillehovud, og byen Krokodiliopolis var i sin heilskap vigd til han og krokodillane hans. Det er funne ei rekke balsamerte nilkrokodillar fleire stadar i landet.
Nilkrokodillen er òg det dyret som drep flest menneske i Afrika på årsbasis.
Nilkrokodillen (Crocodylus niloticus) er ein stor krokodilleart som lever i Afrika. Han høyrer til mellom dei største artane i familien, og er farleg både for dyr og menneske.
Nilkrokodillen (Crocodylus niloticus) er en av tre arter av krokodiller som lever i Afrika. Den er den nest største bevarte reptil i verden etter saltvannskrokodille (Crocodylus porosus).[1] Hannen kan bli opptil 5,5 meter lang, men 3,5-5 meter er mer typisk.
Nilkrokodillen har en olivenfarget til grå kropp med mørkere tverrstriper. Den foretrekker elver, innsjøer og sumper, men lever også i elveutløp. På varme dager kan den trekke opp på land for å sole seg. Den spiser fisker, antiloper, sebraer og til og med bøfler. Når nilkrokodillen jakter ligger den og venter når dyrene står og drikker ved bredden, så bykser den frem og drar dyret under vann og drukner det. Selv om de lever alene, kan flere nilkrokodiller samles for å drive fisk inn på grunt vann.
Hunnen legger 16-80 egg i en grop hun graver på bredden, og bruker samme reirstedet hele livet. Krokodillemødre er av de beste mødrene i dyreverden, hun vokter eggene gjennom hele rugetiden. Like før eggene klekker, kvitrer ungene. Moren graver ungene opp, tar dem forsiktig i kjeften og bærer dem ned til vannet. Ungene holder seg sammen med moren i seks-åtte uker og vandrer deretter av gårde. De første fire-fem årene lever ungene i opptil tre meter lange jordganger.
Nilkrokodillen (Crocodylus niloticus) er en av tre arter av krokodiller som lever i Afrika. Den er den nest største bevarte reptil i verden etter saltvannskrokodille (Crocodylus porosus). Hannen kan bli opptil 5,5 meter lang, men 3,5-5 meter er mer typisk.
Nilkrokodillen har en olivenfarget til grå kropp med mørkere tverrstriper. Den foretrekker elver, innsjøer og sumper, men lever også i elveutløp. På varme dager kan den trekke opp på land for å sole seg. Den spiser fisker, antiloper, sebraer og til og med bøfler. Når nilkrokodillen jakter ligger den og venter når dyrene står og drikker ved bredden, så bykser den frem og drar dyret under vann og drukner det. Selv om de lever alene, kan flere nilkrokodiller samles for å drive fisk inn på grunt vann.
Hunnen legger 16-80 egg i en grop hun graver på bredden, og bruker samme reirstedet hele livet. Krokodillemødre er av de beste mødrene i dyreverden, hun vokter eggene gjennom hele rugetiden. Like før eggene klekker, kvitrer ungene. Moren graver ungene opp, tar dem forsiktig i kjeften og bærer dem ned til vannet. Ungene holder seg sammen med moren i seks-åtte uker og vandrer deretter av gårde. De første fire-fem årene lever ungene i opptil tre meter lange jordganger.
Krokodyl nilowy (Crocodylus niloticus) – jeden z trzech gatunków krokodyli występujących w Afryce. Drugi pod względem wielkości, zaraz po krokodylu różańcowym współcześnie żyjący gad i analogicznie drugi w rodzinie krokodylowatych. Może osiągać długość 5,5 metrów i masę blisko 1 tony. Występuje prawie w całej Afryce na południe od Sahary i na Madagaskarze. Był czczony w starożytnym Egipcie.
Badania Mereditha i współpracowników (2011) sugerują, że jeśli populacje krokodyla nilowego z zachodniej i wschodniej Afryki uznać za należące do jednego gatunku (co nie jest pewne – patrz niżej), to wówczas krokodyl nilowy byłby przodkiem czterech amerykańskich gatunków krokodyli (krokodyla z Orinoko, krokodyla kubańskiego, amerykańskiego i meksykańskiego). Z przeprowadzonych przez autorów analiz genomu mitochondrialnego wynika, że wschodnioafrykańskie populacje krokodyla nilowego są bliżej spokrewnione z amerykańskimi gatunkami krokodyli niż z populacjami zachodnioafrykańskimi. Wynik ten, w połączeniu z analizą zapisu kopalnego, sugeruje, że afrykańskie krokodyle skolonizowały Amerykę po przepłynięciu przez Atlantyk ok. 7 mln lat temu[5]. Także z analizy przeprowadzonej przez Oaksa (2011) wynika, że krokodyle zaliczane do gatunku C. niloticus w rzeczywistości należą do dwóch odrębnych gatunków, które nie tworzą kladu, lecz są sukcesywnie bardziej odległymi grupami zewnętrznymi w stosunku do kladu obejmującego amerykańskie gatunki z rodzaju Crocodylus[6]. Również wyniki badań Hekkali i współpracowników (2011) sugerują odrębność gatunkową krokodyli nilowych z zachodniej i wschodniej Afryki oraz bliższe pokrewieństwo populacji wschodnioafrykańskich z amerykańskimi gatunkami z rodzaju Crocodylus niż z krokodylami z zachodniej Afryki[7].
Płeć krokodyli zależy od temperatury, w jakiej przebywają jaja – jeśli średnia temperatura w gnieździe wynosi poniżej 31,7 °C lub powyżej 34,5 °C, z jaj wylęgną się samice.
Występuje prawie w całej Afryce. Nie zamieszkuje chłodnych obszarów Afryki północnej oraz pustynnych obszarów Sahary. Zamieszkuje brzegi rzek, jezior i zbiorników wodnych. Dni spędza na brzegu, a na noc zanurza się w wodzie.
Tara Shine odkryła kilka izolowanych populacji krokodyli w Mauretanii na Saharze. W miejscu ich występowania przez parę miesięcy z wody deszczowej tworzą się obszerne i porośnięte roślinnością stawy. Przez większość roku panuje tam absolutna susza, woda wysycha, a krokodyle zapadają w letarg zakopane w głębokich na kilkanaście metrów jamach. Dorosłe osobniki nie przekraczają 2–3 metrów długości. Wraz z resztą populacji krokodyli nilowych zasiedlających zachodnią część Afryki mogą stanowić odrębny gatunek od populacji wschodnioafrykańskich[8][9].
Krokodyl nilowy może żyć nawet 100 lat. Poluje na różne zwierzęta (m.in. bawoły, antylopy, młode osobniki słoni). Złapane ofiary wciąga pod wodę. Krokodyl nilowy może wstrzymać oddech pod wodą na ponad 45 minut.
Z wielu obszarów krokodyl nilowy zniknął, m.in. z dolnego biegu Nilu, wskutek polowań i przemian siedliska. Dziś większe populacje żyją na terenach rezerwatów i parków narodowych.
Krokodyl nilowy ma największy w stosunku do wielkości ciała mózg, spośród wszystkich współczesnych gadów.
Poczta Polska wyemitowała 21 sierpnia 1972 r. znaczek pocztowy przedstawiający głowę krokodyla nilowego o nominale 3,40 zł, w serii Zwierzęta ZOO. Druk w technice offsetowej na papierze kredowym. Autorem projektu znaczka był Janusz Grabiański. Znaczek pozostawał w obiegu do 31 grudnia 1994 r.[10].
Krokodyl nilowy (Crocodylus niloticus) – jeden z trzech gatunków krokodyli występujących w Afryce. Drugi pod względem wielkości, zaraz po krokodylu różańcowym współcześnie żyjący gad i analogicznie drugi w rodzinie krokodylowatych. Może osiągać długość 5,5 metrów i masę blisko 1 tony. Występuje prawie w całej Afryce na południe od Sahary i na Madagaskarze. Był czczony w starożytnym Egipcie.
O crocodilo-do-nilo (Crocodylus niloticus) é uma espécie de crocodilo africano, cuja distribuição se estende desde a bacia do Nilo às regiões a sul do deserto do Saara a Madagáscar e ao arquipélago das Comores. Esta espécie, é uma das maiores do mundo (o maior crocodilo é o crocodilo-de-água-salgada), é bastante perigosa para o Homem e foi venerada como divindade no Antigo Egito.
O crocodilo-do-nilo é, assim como as demais espécies de crocodilos, um animal carnívoro, embora sua boca longa e cheia de dentes curtos e afiados não seja própria para devorar pedaços de carne. Por esse motivo ele carrega a vítima para dentro da água e espera até que a carne fique mais macia.
Os ovos da fêmea do crocodilo-do-nilo são colocados em ninhos na areia e os filhotes demoram de 11 a 14 semanas para nascer. Os ovos e os filhotes são alvos fáceis de predadores, incluindo outros crocodilos maiores. Como é próprio da espécie, os crocodilos-do-nilo fêmeas são mães atenciosas. Constroem grandes ninhos perto da água nos quais põem os ovos, tomam conta dos ninhos por dois a três meses até os filhotes saírem dos ovos e cuidam das crias nos dois primeiros anos. Na maior parte da vida, os crocodilos são solitários; grande número de crocodilos é encontrado junto a locais onde existem alimentos, mas sem formar grupos como manadas ou cardumes, que têm um sentido técnico em outras espécies.Se a temperatura do ninho está de 31°C a 34°C os filhotes são machos. Se a temperatura está de 30°C ou menos os filhotes são fêmeas.
Habitam em água doce ou águas salubres, como rios e lagos da África subsariana.
Crocodilos-do-nilo têm uma coloração bronze escura na parte superior, com manchas pretas na parte de trás e na cauda, com um branco sujo no ventre. Os flancos, que são verde-amarelado na cor, têm manchas escuras dispostas em listras oblíquas. Existe alguma variação da coloração em relação ao meio ambiente; espécimes que habitam rios de águas velozes tendem a ser de cor mais clara do que os que habitam em lagos ou pântanos, onde água é parada e com um maior número de algas que se prendem á pele do animal. Eles têm olhos verdes.
Como todos os crocodilos, o crocodilo do Nilo é um quadrúpede, com quatro curtas espalmadas pernas, uma longa e poderosa cauda e um par de mandíbulas destrutivas e poderosas. O seu couro grosso, com uma fileira de placas ósseas e escamas duras o protege de qualquer ataque, sendo os olhos o único ponto fraco. Geralmente vivem por muitos anos e seus dentes e patas crescem novamente se perdidos, além disso eles conseguem passar longos períodos debaixo da água e esta capacidade aumenta com os anos. Outra característica sofisticada é que seus olhos possuem pupilas que se dilatam de noite, assim como acontece com os gatos, permitindo que os crocodilos enxerguem muito bem no escuro. Também possuem membranas nictitantes para proteger os olhos e glândulas lacrimais, limpando os olhos com as lágrimas. As narinas, olhos e ouvidos estão situados na parte superior da cabeça, de modo que o resto do corpo pode ficar escondida debaixo de água. A coloração também ajuda a camuflá-lo; juvenis são cinzentos, amarelados ou marrons, com faixas transversais escuras na cauda e corpo. À medida que amadurece, tornam-se mais escuros e as faixas cruzadas desaparecem, especialmente aquelas sobre a parte superior do corpo.
O crocodilo-do-nilo possui um comportamento de predação única caracterizada pela capacidade de predar tanto dentro de seu habitat natural quanto fora dele, o que muitas vezes resulta em ataques imprevisíveis em qualquer outro animal até, mesmo que tenha dobro do seu tamanho. Entre suas várias técnicas de caça, usa a cauda para encurralar peixes ou para abater presas terrestres, atacam de emboscada animais grandes e, com as mandíbulas, arrastam-nos até a água ou até mesmo aprisionam-os sob árvores ou pedras para afogá-los.
Os crocodilos-do-nilo são o ápice dos predadores em toda a sua gama. Na água, são caçadores ágeis e rápidos, contando com os dois sensores de movimento na cabeça, perto dos olhos e usando a pressão da mordida para capturar qualquer presa distraída o suficiente para apresentar-se dentro ou perto da água. Fora da água, porém, o crocodilo do Nilo só pode contar com a seus membros curtos. Mesmo assim consegue até galopar em terra firme, para perseguir a presa. A maioria das caças em terra firme é feita à noite, na qual o crocodilo fica deitado, armando uma emboscada, perto de trilhas ou estradas, até 50 m a partir da borda da água.
As presas terrestres são capturadas em ataques de emboscada. Quando o animal se aproxima da água para beber ou atravessar. O crocodilo mantém-se escondido com o corpo quase que totalmente submerso e, em outras ocasiões, sua cabeça e costas tornam-se visíveis. O animal aproxima-se lentamente quase imperceptível usando a camuflagem,sendo confundido um pedaço de madeira, ou ainda, se escondem em rios de águas barrentas, local preferido pelos crocodilos. O ataque é súbito e imprevisível. O crocodilo lança seu corpo fora da água e em um piscar de olhos e agarra a presa com suas poderosas mandíbulas. Os dentes de um crocodilo não são feitos para rasgar a carne, mas sim para segurar a presa,enquanto ele a arrasta para as profundezas do rio, afogando-a. A imensa força da mordida, superior a 1 tonelada em grandes adultos, assegura que a presa não pode escapar-se quando pega. O resto depende de energia do corpo do crocodilo e peso para puxar a presa de volta para a água onde ela é ou se afoga até a morte. Por terem dificuldade em retirar pedaços das presas, os crocodilos executam o "rolo da morte", na qual mordem a presa e rolam o corpo usando seu próprio peso para despedaçar e arrancar a carne das vítimas.
O tamanho da presa depende principalmente do tamanho do crocodilo. Filhotes geralmente se alimentam de presas menores, preferindo pequenos peixes, sapos, insetos e pequenos invertebrados aquáticos antes de predar peixes maiores, anfíbios e pequenos répteis. Os juvenis e subadultos ter uma maior variedade de presas com adições, tais como aves, tartarugas, cobras, lagartos-monitores-do-nilo e mamíferos de pequeno e médio porte, tais como vários macacos, antílopes ,roedores, mangustos, lebres, pangolins, porcos-espinhos, morcegos, e outros. Várias espécies aves também entram no cardápio do crocodilo, tais como cegonhas, pequenas aves pernaltas, aves aquáticas, águias pescadoras e até mesmo pequenas aves voadoras velozes também são apanhadas. Ao longo de suas vidas, os crocodilos podem se alimentar de peixes e outros pequenos vertebrados na ocasião, quando grande comida é ausente, como uma dieta de lado. Os peixes maiores, como o peixe-gato de água doce e de baixo são os preferidos pelos adultos. Peixes muito pequenos tendem a ser consumidos apenas em caso de descoberta súbita, principalmente na estação seca lagoas rasas, onde tanto esforço não é necessário para pegar uma presa pequena. Quase 70% da dieta de um jovem adulto são peixes. Isso muda drasticamente, no entanto, quando se tornam adultos maduros.
Os adultos são predadores de diversas aves, répteis e mamíferos. Grandes aves, como avestruz e grandes cobras, tais como as pítons, estão entre presas não-mamíferos. Entre os mamíferos, a maior parte das presas são antílopes. Em geral, as gazelas, impalas, kudus, palancas negras e os gnus estão entre as vítimas mais comuns.[1] Zebras, javalis e babuínos também são atacados pelos ferozes predadores. Quando crocodilos crescem eles preferem presas maiores para a eficiência energética. Portanto grandes adultos raramente caçam pequenas presas. Grandes adultos, ás vezes, arriscam atacar presas maiores, como girafas, búfalos, jovens hipopótamos e jovens elefantes. Em vários casos, os grandes crocodilos foram observados abatendo presas muito maiores, como o rinoceronte-negro e hipopótamo. No entanto, diferente de casos raros, os adultos destas espécies não são consideradas como presas regulares e são atacados em último caso. Crocodilos do Nilo também são conhecidos por atacar outros grandes predadores como as hienas, guepardos, cães selvagens africanos, chacais, leopardos e até mesmo leões, dependendo da ocasião. No entanto esses predadores são geralmente mais inteligentes e cautelosos em seus arredores do que as presas e são mais difíceis de serem caçados, uma vez que geralmente evitam águas infestadas por crocodilos. A fim de economizar energia, crocodilos não preferem tais animais ágeis como a maioria das vezes será de mãos vazias. Eles geralmente só atacam outros predadores, na ausência de presas regulares. Heródoto afirmava que os crocodilos-do-nilo tinham uma relação simbiótica com determinadas aves, como a tarambola egípcia (pássaro-palito), que entrava na boca do crocodilo e se alimentava sanguessugas que parasitavam o réptil além de remover restos alimentares dos dentes dos crocodilos e estes, porém, não atacavam o pássaro. No entanto, não há nenhuma evidência dessa interação que ocorra realmente com qualquer espécie de crocodilo e é mais ficção mítica ou alegórica provável.
Crocodilos que vivem perto de aldeias e outras áreas populosas também predam animais domésticos. Quando dada a chance, eles são conhecidos por atacarem galinhas, cabras, ovelhas e o gado. Crocodilos-do-nilo também atacam em seres humanos com freqüência, com muito mais freqüência do que outras espécies de crocodilos, embora em partes das Filipinas e na Nova Guiné, ataques de crocodilo-de-água-salgada também são comuns.
Sub-adultos e adultos menores usam seus corpos e caudas para encurralarem peixes em direção a um banco de areia, e comê-los com empurrões laterais rápidos de suas cabeças. Eles também cooperam entre si, bloqueando peixes migratórios, formando um semicírculo em frente ao rio. O crocodilo dominante come primeiro. Sua capacidade de se manter escondido com a maioria de seu corpo debaixo d'água, combinada com a sua velocidade em distâncias curtas, torna-o um eficaz caçador oportunista de presas maiores. Agarram tal presa em suas mandíbulas poderosas, arraste-o para a água, e mantenha-o por baixo até que ele se afogue. Eles também costumam roubar a caça de outros predadores, como leões e leopardos. Grupos de crocodilos do Nilo podem viajar centenas de metros de uma hidrovia para encontrar uma carcaça. Eles também se alimentam de hipopótamos mortos como um grupo, tolerando um ao outro. Uma vez que a presa está morta, eles arrancar e engolir pedaços de carne. Quando os grupos estão compartilhando uma caça, eles usam uns aos outros para alavancagem, mordendo com força e, em seguida, torcendo seus corpos de arrancar grandes pedaços de carne em um "rolo da morte". Eles também podem obter a alavancagem necessária, prendendo suas presas sob galhos ou pedras, antes de rolar e rasgando.
O crocodilo-do-nilo é caçado pelo homem devido ao valor do seu couro, mas não chega a ser uma espécie ameaçada. Entre seus inimigos o que se destaca é o elefante, pois suas patas destroem qualquer crocodilo distraído que estiver no caminho.
O crocodilo-do-nilo é o maior crocodilo da África e é o segundo maior crocodilo do mundo após o crocodilo-de-água-salgada. O crocodilo macho geralmente mede de 3,5 a 5 m; os mais antigos podem crescer até 5,5 m ou mais .Crocodilos fêmeas medem 2,4 a 3,8 m. Como em todos os crocodilos, há um grande dimorfismo sexual, com os machos até 30% maiores do que as fêmeas, embora a diferença seja menor em comparação com algumas espécies, como o crocodilo-de-água-salgada
O peso típico do crocodilo-do-nilo é de 225 a 550 kg, embora os machos excepcionalmente grandes podem variar apesar até 1 tonelada. A maior medida com precisão foi a de um crocodilo macho, baleado perto de Mwanza, Tanzânia, que medida 6,45 m e pesava cerca de 1,090 kg. Outro gigante notável, foi capturado vivo por JG Kulmann em Venda , África do Sul , medindo 5,5 m de comprimento e pesando 905,7 kg. Espécimes de sete metros e maiores têm sido relatados, mas essa super estimativa de tamanho é comum em relatos suspeitos. O maior espécime vivo é suposto ser um verdadeiro "devorador de homens" de Burundi é um crocodilo chamado Gustave. Acredita-se que ele tenha mais do que 6,1 m de comprimento e mais de 1 tonelada. Tais gigantes são raros hoje em dia; antes da caça pesada na década de 1940 e 1950, uma base de população maior e mais extensa nos habitats de zonas úmidas revelou ter animais enormes.
Existem evidências de crocodilos-do-nilo de climas mais frios, como o extremo sul da África, menores e podem atingir comprimentos de apenas 4 m. As populações menores de Mali, no deserto do Saara e em outros lugares na África Ocidental atingem apenas de 2 a 3 m de comprimento, mas são agora reconhecidas como uma espécie separada de Crocodylus niloticus, o crocodilo-do-oeste-africano (Crocodylus suchus).
O crocodilo-do-nilo é o crocodilo mais comum encontrado na África hoje. Eles são comuns em grande parte do continente. Sua gama histórica no entanto, foi ainda maior. Eles foram encontrados no norte, como a costa do Mediterrâneo, no delta do Rio Nilo (por isso o nome "crocodilo-do-nilo"). Hoje eles são comuns na Somália, Etiópia, Uganda, Quênia, Egito, República Centro Africana, República Democrática do Congo, Guiné Equatorial, Tanzânia, Ruanda, Burundi, Zâmbia, Zimbabué, Gabão, Angola, África do Sul, Malawi, Moçambique, Sudão, o Sudão do Sul, Botswana e Camarões. As populações isoladas também existem em Madagascar. São registrados por Heródoto terem habitado o Lago Moeris. Pensaram ter sido extintos crocodilos em Seychelles, no início do século 19. Eles são conhecidos a partir de restos fósseis que uma habitaram o lago Edward. A atual gama do crocodilo-do-nilo de distribuição se estende desde o Sudão ao Cunene e no Delta do Okavango. Em Madagascar, crocodilos ocorrem nas partes oeste e sul de Sembirano para Port Dauphin. Eles têm sido ocasionalmente vistos em Zanzibar e Comoros.
No leste da África, eles são encontrados principalmente em rios, lagos, pântanos, e represas. Eles foram conhecidos habitando o mar em algumas áreas, com um indivíduo que foi visto a 11 km (6,8 milhas)de Santa Lucia Bay em 1917. Em Madagascar, eles se adaptaram a viver em cavernas.
A espécie foi previamente pensado para estender em toda a África Ocidental, mas essas populações são agora reconhecidos como uma espécie distinta. Apesar desta confusão, o crocodilo-do-nilo é mais relacionado com os crocodilos das Américas ( norte-americanos , cubanos, os Morelet e os do Orinoco ) do que para o crocodilo-do-Oeste-Africano.
Os crocodilos têm um coração com quatro câmaras, embora modificadas por sua natureza ectotérmico, devido a um septo cardíaco alongado, fisiologicamente semelhante ao coração das aves, o que é especialmente eficiente para oxigenar o sangue. Eles normalmente mergulham por apenas alguns minutos, mas podem ficar submerso por até 30 minutos se ameaçados. Ao mergulharem entram em um estado de apneia onde permanecem inativos, segurando a respiração por até duas horas. Como possuem um metabolismo ectotérmico, podem sobreviver por longos períodos entre a próxima refeição, embora quando se alimentam conseguem consumir até metade do seu peso corporal de cada vez.
Eles normalmente rastejam em suas barrigas, mas também pode "caminhar" com as patas levantadas acima do solo. Espécimes menores podem até galopar, e crocodilos ainda maiores são capazes de explosões surpreendentes de velocidade, atingindo brevemente até 12 a 14 km / h. Eles podem nadar muito mais rápido, movendo seus corpos e caudas de forma sinuosa, e eles podem sustentar essa forma de movimento muito maior em cerca de 30 a 35 km / h.
Eles têm uma vasta gama vocal, e boa audição. A sua pele tem um certo número de órgãos dos sentidos unitegumentares que podem reagir a variações na pressão da água.
A força de mordida exercida por um crocodilo-do-nilo adulto foi mostrado pelo Dr. Brady Barr medindo mais de 1 tonelada de pressão. No entanto, os músculos responsáveis pela abertura da boca são excepcionalmente fracos, permitindo que um homem consiga segurar facilmente a boca de um crocodilo fechada com uma pequena quantidade de força. Suas bocas tem um total de 64 a 68 dentes facetados em forma de cone, que aparecem mesmo quando o animal está com a boca fechada. Em cada lado da boca, há cinco dentes na frente da mandíbula superior (pré-maxila), 13 ou 14 no resto do maxilar superior e 14 ou 15, em ambos os lados do maxilar inferior ( mandíbula ).O quarto dente da mandíbula inferior é maior e aparece mesmo com a boca fechada. Filhotes rapidamente perdem um pedaço de pele endurecida na parte superior da boca chamado de dente do ovo, que eles usam para romper os seus ovos ao nascerem.
A longevidade do crocodilo não está bem estabelecida, mas espécies maiores, como o crocodilo-do-nilo vivem por bastante tempo e pode atingir cerca de 70 a 100 anos de idade.
Para os machos, o início da maturidade sexual ocorre quando eles estão com cerca de 3 metros de comprimento, enquanto que para as fêmeas, ocorre quando elas atingem de 2 a 2,5 metros de comprimento. Isto leva cerca de 10 anos para ambos os sexos, em condições normais.
Durante a época de acasalamento ocorrem violentas lutas entre os machos por posse territórios para atrair as fêmeas; os machos atraem as fêmeas emitindo sons graves característicos, batendo seus focinhos na água, soprando-a de seus narizes, e fazendo uma série de outros ruídos. Os machos maiores de uma população tendem a ser mais bem sucedidos. Uma vez que uma fêmea foi atraída, o par gorjeia e esfrega a parte inferior de suas mandíbulas juntas. As fêmeas colocam seus ovos cerca de dois meses após o acasalamento.
A nidificação é em novembro ou dezembro, que é a estação seca no norte da África, e a estação chuvosa no sul. Locais de nidificação preferidos são praias arenosas , leitos secos ou margens de rios. A fêmea então cava um buraco a poucos metros do banco de areia, com até 2 m de profundidade, e põe entre 25 e 50 ovos. Várias fêmeas podem ninho juntos.Os ovos se assemelham a ovos de galinha, mas têm uma casca muito mais fina.
Diferentemente da maioria dos outros crocodilianos, crocodilos do Nilo fêmeas enterram seus ovos na areia em vez de incubar-los na vegetação apodrecida. Depois de enterrar os ovos, a fêmea então guarda-los para o período de incubação de três meses. O pai, muitas vezes, fica perto, e ambos os pais ferozmente atacam qualquer coisa que aproxima os seus ovos. A fêmea só vai deixar o ninho se ela precisa para se refrescar ( termorregulação ), tomando um rápido mergulho ou procurar um pedaço de sombra. Apesar dos cuidados atentos de ambos os pais, os ninhos são frequentemente invadida por seres humanos e lagartos e outros animais, enquanto ela está temporariamente ausente.
Os filhotes começam a fazer um barulho estridente assim que saem dos ovos, que é o sinal para que a mãe os tire do ninho. As mães podem pegar os ovos na boca, e juntá-las entre seus língua e parte superior do palato para ajudar a quebrar a casca e libertar seus filhotes. Uma vez que os ovos eclodem, a fêmea pode levar os filhotes para a água, ou mesmo levá-los lá em sua boca, como foi observado, nos fêmeas de aligátores
Crocodilos-do-nilo têm a determinação do sexo dependente da temperatura (TSD), o que significa o sexo de seus filhotes não é determinado pela genética, mas pela média de temperatura durante o terço médio do período de incubação. Se a temperatura no interior do ninho é abaixo de 31,7 ° C (89,1 ° F), ou superior a 34,5 ° C (94,1 ° F), a descendência será fêmea. Os machos só pode nascer se a temperatura estiver dentro dessa faixa estreita.
Os filhotes são cerca de 30 cm de comprimento ao nascer e crescem rapidamente a cada ano. As mães protegem suas proles por até dois anos e, se houver vários ninhos na mesma área, as mães podem formar uma creche. Durante este tempo, as mães podem pegar seus filhos, quer em suas bocas ou no papo da garganta, para manter os bebês seguros. A mãe, às vezes, leva-os nas costas dela para evitar que sejam comidos por tartarugas, cobras de água e até por outros crocodilos. No final dos dois anos, os filhotes serão cerca de 1,2 m de comprimento e, naturalmente, partem da área do ninho em busca da vida independente, evitando os territórios de crocodilos mais velhos e maiores.
O crocodilo tem sido tanto odiado e reverenciado pelo homem, especialmente no Egito Antigo, onde os crocodilos eram considerados animais sagrados e foram mumificados e adorados pelos egípcios. Os antigos egípcios adoravam Suco, um deus parecido com um crocodilo associado a fertilidade, proteção e poder do faraó.
Suco foi descrito como um crocodilo ou homem com cabeça de crocodilo com a coroa Atefe. O principal local de culto a Suco foi em uma cidade de Reino Médio, Shedet, no oásis de Faium, um lugar que era conhecido pelos gregos com o nome de "Crocodilópolis" ou o ptolomaico Arsinoé. Outro templo importante dedicado a Suco é em Com Ombo.
De acordo com Heródoto, no século V a.C., alguns egípcios tinham crocodilos como animais de estimação. Na lagoa templo Suco em Arsinoé viveu um crocodilo sagrado, que foi alimentado, coberto de jóias, e o adoravam. Quando os crocodilos morreram eram embalsamados, mumificados, colocados em caixões e enterrado em um túmulo sagrado. Eles foram encontrados em tumbas egípcias crocodilos mumificados, até mesmo ovos de crocodilo empalhados.
No antigo Egito, a magia era usada para apaziguar crocodilos. Mesmo nos tempos modernos, os pescadores núbios colocam um crocodilo de pelúcia no limiar da porta para afugentar o mal.
O crocodilo também é por vezes associada a Seti, o deus egípcio do mal.
O crocodilo-do-nilo (Crocodylus niloticus) é uma espécie de crocodilo africano, cuja distribuição se estende desde a bacia do Nilo às regiões a sul do deserto do Saara a Madagáscar e ao arquipélago das Comores. Esta espécie, é uma das maiores do mundo (o maior crocodilo é o crocodilo-de-água-salgada), é bastante perigosa para o Homem e foi venerada como divindade no Antigo Egito.
O crocodilo-do-nilo é, assim como as demais espécies de crocodilos, um animal carnívoro, embora sua boca longa e cheia de dentes curtos e afiados não seja própria para devorar pedaços de carne. Por esse motivo ele carrega a vítima para dentro da água e espera até que a carne fique mais macia.
Os ovos da fêmea do crocodilo-do-nilo são colocados em ninhos na areia e os filhotes demoram de 11 a 14 semanas para nascer. Os ovos e os filhotes são alvos fáceis de predadores, incluindo outros crocodilos maiores. Como é próprio da espécie, os crocodilos-do-nilo fêmeas são mães atenciosas. Constroem grandes ninhos perto da água nos quais põem os ovos, tomam conta dos ninhos por dois a três meses até os filhotes saírem dos ovos e cuidam das crias nos dois primeiros anos. Na maior parte da vida, os crocodilos são solitários; grande número de crocodilos é encontrado junto a locais onde existem alimentos, mas sem formar grupos como manadas ou cardumes, que têm um sentido técnico em outras espécies.Se a temperatura do ninho está de 31°C a 34°C os filhotes são machos. Se a temperatura está de 30°C ou menos os filhotes são fêmeas.
Habitam em água doce ou águas salubres, como rios e lagos da África subsariana.
Crocodilul de Nil (Crocodylus niloticus) este o specie de crocodil ,unul dintre nativii Africii. Crocodilul de Nil este a doua cea mai mare reptilă în viață din lume, după Crocodylus porosus.
Crocodilul de Nil trăiește în fluviul Nil sau în lacurile formate de acesta. Iese pe uscat pentru a se încălzi sau când depune ouă.
Crocodilul de Nil poate atinge 6 m lungime. Capul mare și plat are un bot lung, în vârful căruia, pe partea superioară, se găsesc nările. Gura largă are pe maxilare dinți conici, inegali , puternici, înfipți în niște cavități ale maxilarelor, denumite alveole. Ochii, așezați înapoi și mult în sus, au o privire cruntă. Datorită așezării nărilor, când animalul se retrage în apă și rămâne numai cu capul la suprafață, poate respira aerul atmosferic. În apă, nările și urechile se închid. Corpul este acoperit cu plăci cornoase, dublate dedesubt cu plăci osoase; ele formează un excelent scut de apărare pentru animal. Coada este aproximativ de aceeași lungime cu corpul și foarte puternică, este turtită lateral; ea este organul principal pentru mișcarea în apă. Membrele scurte, așezate pe laturile corpului, se termină cu degete; cele anterioare au degetele libere, iar cele posterioare au degetele unite printr-o membrană înotătoare. Bun înotător, crocodilul se târăște greu pe uscat.
Primăvara femela sapă un cuib pe malul râului, unde își depune ouăle. Cuibul trebuie să fie suficient de aproape de apă pentru ca femela să-l poată păzi de acolo, dar în același timp suficient de departe, pentru ca eventualele ieșiri din albie ale apelor să nu-l distrugă. Împerecherea are loc după câteva ritualuri introductive, în apa puțin adâncă. Cele 30-70 de ouă, cu coaja groasă, acoperite de nisip, sunt păzite de femelă timp de 90 de zile, până când puii încep să țipe. La acest semnal femela iese din apă și îi dezgroapă, iar în caz de necesitate sparge coaja ouălor. Dacă femela nu ajunge la timp, puii au un dinte special numit "dinte de ou" cu care sparg coaja oului. După ieșirea din ou, puilor le cade acest dinte. De îndată ce puii au ieșit din ou, femela îi ia unul câte unul în gură și îi duce în apă. Numai câțiva crocodili ating maturitatea. Dacă ouăle nu sunt mâncate de varani, hiene sau berze, atunci puii cad victimă altor crocodili, vulturilor sau peștilor mai mari când ajung în apă.
Un prieten nedespărțit al crocodilului este pasărea pluvian. Ea se hrănește cu resturile de carne dintre dinții crocodilului, iar crocodilul primește un spălat pe dinți, între ei existând astfel o relație de simbioză.
Crocodilul de Nil (Crocodylus niloticus) este o specie de crocodil ,unul dintre nativii Africii. Crocodilul de Nil este a doua cea mai mare reptilă în viață din lume, după Crocodylus porosus.
Krokodíl nílsky (lat. Crocodylus niloticus) je druh krokodíla z čeľade krokodílovité. Vyskytuje sa v strednej a južnej Afrike.
Dospelý jedinec krokodíla nílskeho meria 4 až 6 metrov a dosahuje hmotnosti okolo 750 kg. Je sfarbený olivovožltou alebo sivou farbou. Mláďatá merajú po narodení 15 až 18 cm.
Krokodíl nílsky má plochú hlavu. V čeľusti má dvojcentimetrové zuby, ktoré keď sa zahryznú do koristi tak už nepustia. Jeho stisk je taký silný, že dokáže stiahnuť do vody aj dospelú žirafu. Krokodíl nílsky má spolu 60 zubov. Svoje ústa dokáže otvoriť do veľkosti až 1 meter, čím sa stal jedným zo živočíchov s najdlhšími ústami na Zemi. Má dve nozdry, pri ktorých má receptory, ktorými vníma teplo okolia. Má malé čierne oči. Krokodíly sú známe aj tým že, matky prenášajú svoje mláďatá do vody v ústach.
Síce má krokodíl nílsky prispôsobené končatiny na plávanie vo vode, ale používa ich aj ako chodenie po súši. Vďaka svojim malým končatinám dokážu rýchlo behať na súši. Na prstoch majú krokodíly plávacie blany a pazúry. Na svojich končatinách a chvoste majú platničky, ktoré im umožňujú vnímať teplo potravy. Krokodíly sa dokážu plaziť po súši rovnako ako aj vo vode. Predné končatiny sú kratšie ako zadné. Chvost mu slúži ako kormidlo, ktorým sa riadi vo vode.
Krokodíl nílsky má lebku v tvare trojuholníka, veľmi hlboké očné priehlbiny a hornú sánku hrubšiu ako dolnú. Vďaka dolnej sánke dokáže otvoriť čeľuste až do jedného metra. Má veľmi veľkú chrbticu tvorenú tridsiatimi stavcami. Má malý krk.
Krokodíl nílsky je mäsožravec. Živí sa prevažne dospelými jedincami, ale niekedy aj mláďatami. Jeho hlavnú potravu tvoria pakone, zebry, levy, ryby, opice, vtáky, antilopy, gazely, gepardy a dokonca aj mláďatá krokodílov, prípadne dospelé krokodíly.
Krokodíl nílsky sa vyskytuje od juhovýchodného Egypta a Sudánu cez celú strednú Afriku až po východ a sever južnej Afriky. Žije v močiaroch, brehoch riek a obrovských bahnách, kde vyčkáva na svoju potravu.
Krokodíly sa pária väčšinou vo vode. Pohlavne dospievanie jedincov nastáva, keď samce dovŕšia tri metre a samice dva metre. To trvá približne desať rokov. Samec privoláva samicu bitím o vodu svojimi čeľusťami, pričom vydáva zvuky. Väčšie samce sú úspešnejšie. Samice kladú vajíčka asi dva mesiace po párení. Vajíčka kladú v novembri až decembri, na severe je vtedy obdobie sucha a na juhu je obdobie dažďov. Samica vyhľadáva piesčité brehy a vyschnuté korytá, kde nakladie vajíčka. Potom vykope dieru dlhú 50 cm, kde nakladie 25 – 80 vajec. Vajíčka sa podobajú slepačím vajíčkam, ale majú oveľa tenšiu škrupinu. Potom samica vajíčka zahrabe. Obaja rodičia pozorne sledujú vajíčka a bránia ich pred potenciálnym nepriateľom bez ohľadu na veľkosť nepriateľa. Po vyliahnutí prídu k vajíčkam a pomocou hornej čeľuste rozlúsknu škrupinu vajíčka. Potom mláďatá opatrne prenesú v ústach do vody.
V starovekom Egypte si krokodíla nílskeho veľmi spodobňovali s bohom Sobekom. Sobek mal ľudské telo v nadživotnej veľkosti a hlavu krokodíla. Vo Fajjúme mu bol vystavaný chrám.
Krokodíl nílsky (lat. Crocodylus niloticus) je druh krokodíla z čeľade krokodílovité. Vyskytuje sa v strednej a južnej Afrike.
Nil timsahı (Crocodylus niloticus), timsahgiller (Crocodylidae) familyasından sürüngen türü.
Afrika'daki 3 timsah türünün en büyüğüdür. Ayrıca tuzlu su timsahının ardından dünyanın ikinci en büyük timsahıdır. Uzunluğu ortalama 5 m'dir. Hatta 6,1 m uzunluğu erişebilen bir timsah kaydedilmiştir. Yetişkin bir erkeğin ağırlığı 500 kg civarındadır. Fakat 900 kg ağırlığa ulaşabilen devler de vardır. Dişiler erkeklerden yaklaşık % 30 oranında daha küçüktür. Bazı yerliler 7 metre uzunluğunda ve ağırlığı 1 tonu geçen timsahların olduğunu söylemektedir. Nil timsahlarının ağızlarını bir bantla bile kapalı tutabilirsiniz. Çünkü ağzını açmasına yarayan kaslar çok zayıftır. Fakat ağzını çok hızlı kapatır ve size çok güçlü bir ısırık verebilir. 5 cm'lik dişleri cm²'ye binlerce kg'lık basınç uygulayabilir. Nil timsahları soğukkanlı hayvanlardır. Gündüz güneş altında enerji depolarlar. Fakat eninde sonunda suya girmelidirler çünkü vücutları sürekli ısınarak onları ölüme sürükleyebilir.
Nil timsahı göç ederken su içmek için nehirlere gelen zebraları, kobraları, bufaloları, Güney Afrika antiloplarını, Thompson ceylanlarını, impalaları vb. hayvanları avlarlar. Ayrıca yavru su aygırlarını da yedikleri olur. Bunun yanında kuşlar, maymunlar, balıklar da besininin önemli bir kısmını karşılar. Nil timsahları hiçbir avı çürütmez. Aksine diğer timsah türleri gibi avını her zaman taze sever. Büyük avlarının etini ısırır, sonra da meşhur dönme hareketi yaparak bu et parçasını koparıp bütün halinde yutar. Gerisini midesindeki çok güçlü sindirim sıvıları halleder.
Nil timsahı Orta, Doğu ve Güney Afrika'nın bir bölümünde ve Madagaskar'ın batı tarafında yaşar.
Nil timsahı (Crocodylus niloticus), timsahgiller (Crocodylidae) familyasından sürüngen türü.
Afrika'daki 3 timsah türünün en büyüğüdür. Ayrıca tuzlu su timsahının ardından dünyanın ikinci en büyük timsahıdır. Uzunluğu ortalama 5 m'dir. Hatta 6,1 m uzunluğu erişebilen bir timsah kaydedilmiştir. Yetişkin bir erkeğin ağırlığı 500 kg civarındadır. Fakat 900 kg ağırlığa ulaşabilen devler de vardır. Dişiler erkeklerden yaklaşık % 30 oranında daha küçüktür. Bazı yerliler 7 metre uzunluğunda ve ağırlığı 1 tonu geçen timsahların olduğunu söylemektedir. Nil timsahlarının ağızlarını bir bantla bile kapalı tutabilirsiniz. Çünkü ağzını açmasına yarayan kaslar çok zayıftır. Fakat ağzını çok hızlı kapatır ve size çok güçlü bir ısırık verebilir. 5 cm'lik dişleri cm²'ye binlerce kg'lık basınç uygulayabilir. Nil timsahları soğukkanlı hayvanlardır. Gündüz güneş altında enerji depolarlar. Fakat eninde sonunda suya girmelidirler çünkü vücutları sürekli ısınarak onları ölüme sürükleyebilir.
Cá sấu sông Nin, tên khoa học Crocodylus niloticus là một loài cá sấu trong họ Crocodylidae. Loài này được Laurenti mô tả khoa học đầu tiên năm 1768.[1] Chúng là loài cá sấu châu Phi lớn nhất và là động vật ăn thịt thượng hạng trong khu vực sinh sống của chúng, là khu vực bao gồm phần lớn miền nam sa mạc Sahara cũng như đảo Madagascar. Được biết đến như là động vật ăn thịt người, chúng vừa bị ghét vừa được sùng kính, đặc biệt là ở Ai Cập cổ đại khi mà các con cá sấu đã được ướp xác và tôn thờ như là thánh thần. Trong khi chúng chưa bị đe dọa tuyệt chủng thì quần thể tại nhiều quốc gia vẫn đang bị nguy hiểm do số lượng sụt giảm.
Chuyên khảo lớn và hiện đại đầu tiên về cá sấu là Các kết quả khoa học về yêu cầu trong sinh thái học và địa vị kinh tế của cá sấu sông Nin (Crocodilus niloticus) ở Uganda của Hugh B. Cott. Kích thước, danh tiếng, phạm vi sinh sống rộng và quan hệ với loài người của chúng vẫn tiếp tục làm cho chúng nổi tiếng hơn cả trong các loài cá sấu.
Giống như mọi loài cá sấu khác, chúng là động vật tứ chi với 4 chân ngắn và bàn chân bẹt; đuôi dài và rất khỏe; da có vảy với các hàng mai hóa xương chạy dọc theo lưng và đuôi của chúng; và các quai hàm khỏe. Chúng có màng nhầy để bảo vệ mắt của mình, và mặc dù có huyền thoại "về nước mắt cá sấu" nhưng chúng có tuyến lệ và có thể làm vệ sinh mắt bằng nước mắt.
Các lỗ mũi, mắt và tai nằm ở phần đỉnh của đầu chúng, vì thế các phần còn lại của cơ thể có thể che giấu dưới nước. Màu sắc cũng giúp chúng ngụy trang rất tốt: Những con non có màu xám, xanh ôliu sẫm hoặc nâu, với các dải màu nằm ngang sẫm hơn tên cơ thể và đuôi. Khi chúng trưởng thành thì màu của chúng sẫm hơn và các dải màu nằm ngang mờ dần đi, đặc biệt là các dải màu trên cơ thể. Lớp da dưới bụng màu vàng và được sử dụng để chế tạo da cá sấu chất lượng cao.
Cá sấu sông Nin thông thường trườn dọc theo bụng của chúng, nhưng chúng có thể "nhảy cao". Các cá thể nhỏ hơn có thể phóng nhanh, và thậm chí cả các cá thể lớn hơn cũng có khả năng tăng tốc độ đột biến đáng ngạc nhiên, đạt tới 12–14 km/h (7,5-8,5 dặm/h). Chúng có thể bơi khá nhanh bằng cách chuyển động cơ thể và đuôi của chúng theo đường hình sin, và chúng có thể duy trì kiểu chuyển động này khá lâu.
Chúng có tim 4 ngăn, giống như chim, điều đó rất có hiệu quả trong việc chuyên chở và cung cấp ôxy cho máu của chúng. Thông thường chúng chỉ lặn trong vài phút, nhưng có thể ẩn mình dưới nước tới 30 phút nếu gặp nguy hiểm, và nếu chúng ngừng hoạt động thì có thể giữ cho hơi thở kéo dài tới 2 giờ dưới nước. Chúng có sự trao đổi chất thuộc hệ máu lạnh, vì thế chúng có thể sống rất lâu giữa hai lần có thức ăn — vì thế khi ăn, chúng có thể ăn một khối lượng thức ăn bằng một nửa khối lượng cơ thể mỗi lần.
Chúng có thể phát ra các âm thanh trong một khoảng rộng và có cơ quan thính giác tốt. Trên da của chúng có một loạt các giác quan mà con người vẫn chưa hiểu hết, giúp cho chúng có phản ứng kịp thời với các thay đổi trong áp lực nước.
Quai hàm của chúng có khả năng tạo ra một lực mạnh khi chúng bắt giữ con mồi. Miệng của chúng có tổng cộng 64 - 68 răng hình nón. Trên mỗi hàm có 5 răng cửa, 13 hay 14 răng trên mỗi bên của hàm trên, và 14 hay 15 răng trên mỗi bên của hàm dưới. Cá sấu moiứ sinh nhanh chóng mất đi mảnh da cứng trên đỉnh miệng của chúng (gọi là răng trứng, do chúng sử dụng cái này để phá vỡ vỏ trứng để chui ra khi mới sinh).
Cá sấu sông Nin có thể dài tới 5 m (16 ft), ít khi thấy chúng dài tới 5,5 m (18 ft). Cá sấu trưởng thành nặng khoảng 225 kg (500 lb), và có một số cá thể có thể nặng tới 700 kg (1.500 lb). Giống như các loài cá sấu khác, chúng là lưỡng hình theo giới, với con đực thông thường to hơn con cái khoảng 30%, mặc dù khác biệt này là nhỏ hơn so với các loài cá sấu khác, chẳng hạn cá sấu nước mặn.
Người ta cũng thông báo là có các cá thể dài tới 7 m (23 ft) và lớn hơn, nhưng điều này bị nghi ngờ do người ta thường hay thổi phồng các số liệu tổng thể. Người ta vẫn chưa biết tại sao một số cá sấu sông Nin to lớn hơn các cá sấu sông Nin khác, nhưng có lẽ là do chúng có môi trường sống thích hợp hơn. Vì thế cá sấu sông Nin ngày nay trong hoang dã khó có thể phá vỡ các kỷ lục: trước khi diễn ra các cuộc săn bắt trên quy mô lớn trong những năm thập niên 1940 và 1950, các quần thể lớn hơn sinh sống ở các môi trường đầm đất lầy có thể to lớn hơn bây giờ.
Có một số chứng cứ cho thấy cá sấu sông Nin ưa thích khí hậu mát mẻ. Các cá sấu sông Nin ở miền nam châu Phi nhỏ hơn, và chỉ dài khoảng 4 m (13 ft). Cá sấu sông Nin lùn cũng tồn tại ở Mali và sa mạc Sahara, chúng chỉ dài từ 2 – 3 m (6,5 – 10 ft). Chúng suy giảm kích thước có lẽ là do không có môi trường sống lý tưởng, chứ không phải do di truyền.
Con đực đạt đến độ tuổi trưởng thành sinh dục khi chúng dài khoảng 3 m (10 ft); trong khi con cái thì khi chúng dài 2 - 2,5 m (6,5 – 8 ft). Điều này diễn ra vào khoảng năm thứ 10 cho cả hai giới trong các điều kiện bình thường.
Trong mùa sinh sản, con đực hấp dẫn con cái bằng cách gầm rống, đập mõm của chúng xuống nướcr, phun nước ra từ mũi, và phát ra đủ mọi thứ tiếng động. Các con đực to lớn có xu hướng thắng thế hơn. Khi con cái bị hấp dẫn thì cặp cá sấu này cọ xát mặt bên dưới của quai hàm của chúng với nhau. Con cái đẻ trứng khoảng 2 tháng sau khi giao phối.
Việc làm ổ đẻ diễn ra trong tháng 11 hoặc tháng 12, là mùa khô ở miền bắc châu Phi, và là mùa mưa ở miền nam. Các chỗ ưa thích làm ổ là các bờ cát, bờ sông hay các chỗ khô ráo. Con cái đào lỗ cách bờ sông vài mét và sâu khoảng 50 cm (20 inch) và đẻ từ 25 đến 80 trứng. Số lượng trứng dao động theo từng quần thể, nhưng trung bình khoảng 50 quả. Các ổ trứng cá sấu có thể rất gần nhau.
Khi đẻ trứng xong, con cái phủ lấp trứng bằng cát và bảo vệ chúng khoảng 3 tháng của thời kỳ ấp trứng. Con đực thường nằm gần đó và cả hai sẵn sàng tán công bất kể người hay động vật nào đến gần trứng của chúng. Con cái chỉ rời ổ khi chúng cần điều chỉnh thân nhiệt bằng cách ngâm mình rất nhanh xuống nước hay tìm chỗ có bóng râm. Mặc dù các ổ trứng được cha mẹ chúng bảo vệ kỹ lưỡng nhưng chúng vẫn bị con người hay các loài thằn lằn (các loài bò sát thuộc chi Varanus) hay các động vật khác lấy đi khi con mẹ tạm thời vắng mặt.
Trước khi chào đời con non bao giờ cũng phát ra các tiếng kêu nhỏ, đây là tín hiệu để con mẹ phá bỏ ổ. Cả hai con mẹ và cha có thể đưa trứng vào miệng và lăn chúng giữa lưỡi và vòm miệng trên của chúng để giúp con sơ sinh phá vỡ lớp vỏ trứng để chui ra. Sau khi chúng sinh ra, con mẹ sẽ dẫn chúng xuống nước hoặc đem chúng xuống trong miệng của mình.
Cá sấu sông Nin có sự xác định giới tính phụ thuộc nhiệt độ (TSD), có nghĩa là giới tính của con sơ sinh sẽ không phụ thuộc vào di truyền mà phụ thuộc vào nhiệt độ trung bình trong khoảng giữa của thời kỳ ấp trứng của chúng. Nếu nhiệt độ trong ổ là thấp hơn 31,7 °C (89,1 °F), hay cao trên 34,5 °C (94,1 °F), con non sinh ra sẽ là con cái. Con đực chỉ có thể sinh ra khi nhiệt độ nằm trong khoảng hẹp chỉ 2,8 độ (31,7 - 34,5).
Con non dài khoảng 30 cm (12 inch) khi mới sinh. Con mẹ sẽ bảo vệ chúng cho đến khi chúng được 2 năm tuổi, và nếu có nhiều ổ trứng trong cùng một khu vực, các con mẹ có thể tạo ra crèche. Trong thời gian này, các con mẹ có thể bảo vệ các con của mình bằng cách cho chúng vào trong miệng hoặc trong cổ họng. Vào cuối năm thứ hai, con non sẽ dài khoảng 1,2 m (4 ft), và sẽ dời bỏ khu vực ổ, tránh xa lãnh thổ của các con cá sấu già và lớn hơn.
Tuổi thọ của cá sấu sông Nin chưa được xác định rõ, nhưng các loài to lớn như cá sấu sông Nin thường sống lâu hơn và có tuổi thọ khoảng 70 năm.
Con sơ sinh ăn côn trùng và các loài động vật không xương sống nhỏ dưới nước, và nhanh chóng thích nghi với các thức ăn từ động vật lưỡng cư, bò sát và chim. Tuy nhiên, 70% thức ăn của cá sấu sông Nin là cá, mặc dù những con cá sấu lớn có khả năng ăn thịt gần như bất kỳ động vật có xương sống nào khi chúng đi uống nước, ngoại trừ chỉ có voi và hà mã trưởng thành. Chúng cũng ăn thịt ngựa vằn, hà mã non, trâu, linh dương như gnu (phát âm nu - các loài động vật thuộc chi Connochaetes, trông giống như bò), và thậm chí cả các động vật lớn thuộc họ Mèo và các con cá sấu khác.
Cá sấu sông Nin trưởng thành sử dụng thân hình và đuôi của chúng để dồn cá thành một bầy về phía bờ sông để ăn thịt chúng với những cú cắn ngang đầu chúng. Chúng cũng hợp tác để ngăn chặn cá di cư bằng cách tạo ra các cung tròn ngang trên sông. Những con cá sấu to lớn nhất được ăn đầu tiên.
Khả năng ngụy trang bằng cách ngâm mình dưới nước cùng với tốc độ cao trong những khoảng cách nhỏ giúp chúng có hiệu quả trong việc săn bắt các con mồi lớn. Chúng ngoạm các con mồi như thế bằng trong các hàm cực khỏe và kéo con mồi xuống nước, và cố gắng giữ con mồi ở đó cho đến khi chúng bị chết đuối vì ngạt thở. Chúng cũng sẽ ăn thịt các loài chết đã lâu, mặc dù chúng tránh không ăn thịt thối rữa. Các nhóm cá sấu sông Nin có thể bò hàng trăm mét xa nguồn nước để săn tìm thức ăn tươi sống.
Khi con mồi của chúng đã chết, chúng xé toạc và ăn từng tảng thịt to. Khi nhóm cá sấu sông Nin chia sẻ thức ăn, chúng sử dụng nhau như là đòn bẩy, cắn sâu vào cơ thể con mồi và sau đó vặn xoắn cơ thể chúng để tách ra những lớp thịt lớn. Chúng cũng có thể tạo ra đòn bẩy cần thiết bằng cách hãm con mồi ở dưới các tảng đá hay cành cây, trước khi cắn xé và vặn mình.
Cá sấu sông Nin còn nổi tiếng với quan hệ cộng sinh với một số loài chim như choi choi. Theo các báo cáo, cá sấu há miệng rộng và sau đó các con chim choi choi sẽ rỉa các miếng thịt nhỏ còn rắt trong răng của cá sấu. Điều này rất khó kiểm chứng, nó có lẽ không phải là quan hệ cộng sinh thực thụ.
Khu vực sinh sống ưa thích của cá sấu sông Nin là dọc theo các con sông, trong các đầm lầy nước ngọt hoặc trong các hồ; trong một số trường hợp chúng sinh sôi ở các vùng nước lợ chẳng hạn dọc theo các cửa sông hay ở các vùng ngập lụt có đước mọc.
Chúng được tìm thấy ở các vùng của châu Phi về phía nam sa mạc Sahara, ở Madagascar và dọc theo lưu vực sông Nin. Theo dòng lịch sử thì chúng đã từng tồn tại trên quần đảo Comoros (nằm giữa Madagascar và Mozambique), nhưng ngày nay không còn. Gần đây thôi cá sấu sông Nin còn hiện diện ở Israel, Jordan và Algérie. Sự vắng mặt của chúng ở nhiều nơi được quy cho là do sự mở rộng của khí hậu khô cằn và tương ứng với nó là sự suy giảm của các vùng đất ẩm ướt. Người ta gần như không còn tìm thấy chúng ở vùng đồng bằng châu thổ sông Nin hay dọc theo các vùng ven bờ biển Địa Trung Hải. Khu vực sinh sống của chúng đã bị thu hẹp chỉ còn trong vùng sinh thái nhiệt đới châu Phi.
Từ những năm 1940 đến cuối thập niên 1960, cá sấu sông Nin đã bị săn bắn rất nhiều, chủ yếu để lấy da cá sấu có chất lượng cao được ưa thích trên thị trường hàng tiêu dùng bằng da, ngoài ra còn để lấy thịt và các chất làm thuốc chữa bệnh. Quần thể cá sấu sông Nin đã bị suy giảm mạnh và loài này gần như đối mặt với nguy cơ tuyệt chủng. Luật pháp các quốc gia trong khu vực cũng như các quy định của thương mại quốc tế đã giúp cho loài này hồi sinh ở nhiều khu vực và loài này trên tổng thể đã thoát khỏi họa diệt chủng.
Hiện nay, người ta ước tính còn khoảng từ 250.000 đến 500.000 cá thể còn sống trong tự nhiên. Cá sấu sông Nin cũng phân bổ rộng rãi với các quần thể đã được xác định ở nhiều quốc gia ở miền đông và nam châu Phi, chẳng hạn ở Ethiopia, Kenya và Zambia. Các chương trình chăn nuôi cá sấu để lấy da đã được thực hiện với kết quả tốt trong khu vực này và thậm chí các quốc gia có hạn ngạch cho xuất khẩu cũng dịch chuyển sang việc chăn nuôi cá sấu. Năm 1993, 80.000 cá sấu sông Nin đã được sử dụng để sản xuất da, chủ yếu từ chăn nuôi ở Zimbabwe và Nam Phi.
Tình trạng của cá sấu sông Nin ở miền tây và trung châu Phi là nguy ngập hơn, dù đây là 2/3 diện tích khu vực sinh trưởng của chúng. Quần thể cá sấu sông Nin ở đây thưa thớt hơn và vẫn chưa được khảo sát chính xác. Quần thể cá sấu sông Nin trong khu vực này có thể ít hơn vì điều kiện môi trường ít thuận lợi hơn cũng như do có sự cạnh tranh của các loài cá sấu khác cùng khu vực sinh sống như cá sấu mõm thon và cá sấu lùn, do vậy tình trạng tuyệt chủng có thể nguy cấp hơn so với các khu vực khác. Các yếu tổ bổ sung cho vấn đề này là sự suy giảm nghiêm trọng của các vùng đất ẩm ướt cũng như sự săn bắn của con người trong những năm thập niên 1970. Các chương trình khảo sát sinh thái và quản lý bổ sung là cần thiết cho vấn đề này.
Cá sấu sông Nin là động vật ăn thịt hàng đầu trong môi trường của chúng và chúng duy trì quần thể các loài khác chẳng hạn cá da trơn có râu (cũng là động vật ăn thịt có thể ăn thịt hết các loài cá khác), cũng như các loài chim. Cá sấu sông Nin còn ăn cả động vật đã chết, mà nếu không thì các xác chết này có thể gây ô nhiễm môi trường nước. Đe dọa chủ yếu đối với cá sấu sông Nin lại là con người. Trong khi việc săn bắn trộm không còn là vấn đề chính thì chúng lại bị đe dọa bởi ô nhiễm, săn bắn cũng như bị mắc vào các lưới đánh cá.
Phần lớn lý do săn bắn chúng nảy sinh từ tiếng tăm của chúng như những động vật ăn thịt người, điều này vẫn chưa lý giải được hoàn toàn. Không giống như các loài cá sấu "ăn thịt người" khác, chẳng hạn cá sấu nước mặn, cá sấu sông Nin sinh sống gần với các tụ điểm dân cư, vì thế sự va chạm với chúng cũng là thường xuyên. Tuy chưa có con số chính xác, nhưng cá sấu sông Nin có thể đã giết chết vài trăm người trong một năm, con số này lớn hơn so với tất cả các loài cá sấu khác cộng lại.
Tình trạng bảo tồn của cá sấu sông Nin theo sách đỏ năm 1996 của liên minh bảo tồn thế giới (IUCN) là "ít nguy cấp". Công ước về thương mại quốc tế các loài động, thực vật đang nguy cấp (CITES) liệt kê cá sấu sông Nin vào Phụ lục I (đe dọa tuyệt chủng) ở phần lớn các khu vực sinh sống của chúng cũng như vào Phụ lục II (không bị đe dọa, nhưng cần kiểm soát việc buôn bán) ở các khu vực còn lại, điều này hoặc là cho phép chăn nuôi hay thiết lập hạn ngạch hàng năm về sản lượng da thu hoạch từ cá sấu sống hoang dã.
Những người Ai Cập cổ đại tôn thờ Sobek, một vị thần liên quan đến độ màu mỡ của đất đai, bảo vệ và sức mạnh của Pharaôn (vua Ai Cập). Họ có quan hệ nước đôi với Sobek, giống như họ đối xử với cá sấu sông Nin; đôi khi họ săn bắt cá sấu sông Nin và chửi rủa Sobek, nhưng đôi khi họ lại coi ông như là người bảo vệ và là nguồn sức mạnh của Pharaôn.
Sobek được mô tả như một con cá sấu, cũng như là một con cá sấu đã ướp xác, hoặc như là một người với đầu là đầu cá sấu. Trung tâm thờ cúng ông là thành phố Arsinoe của Ai Cập cổ đại (khoảng từ năm 1986 TCN đến năm 1633 TCN) ở ốc đảo Faiyum (hiện nay là El Faiyûm), được người Hy Lạp cổ đại biết đến như là "Crocodopolis". Một đền thờ lớn của Sobek khác ở Kom-Ombo và các đền thờ khác nằm rải rác khắp nước này.
Theo Herodotus (thế kỷ 5 TCN), một số người Ai Cập cổ đại giam hãm cá sấu như là con vật nuôi. Trong đền thờ Sobek ở Arsinoe, cá sấu được nuôi giữ trong ao của đền thờ, chúng được cho ăn, được trang sức và thờ cúng. Khi các con cá sấu chết, chúng được tẩm chất thơm và ướp xác cũng như đặt vào trong quan tài đá, và sau đó được hỏa thiêu trong hầm mộ thánh thần. Rất nhiều xác ướp cá sấu đã được tìm thấy trong các hầm mộ Ai Cập, thậm chí còn tìm thấy cả trứng cá sấu.
Bùa chú được sử dụng ở Ai Cập cổ đại bằng các xác ướp cá sấu thậm chí cả những ngư dân Nubia cận đại cũng nhồi xác các con cá sấu và đặt ở cửa ra vào để phòng ma quỷ.
Cá sấu đôi khi cũng được gắn liền với Sutekh (tên khác: Set, Setesh), vị thần của ma quỷ.
Cá sấu cũng xuất hiện trong các phim ảnh và truyện kinh dị. Ví dụ, một kẻ xấu trong phim loại B Crocodile (sản xuất năm 2000) là một con cá sấu sông Nin 100 năm tuổi dài 9 m (30 ft) được gọi là "Flat Dog" (con chó bẹp), chuyên môn ăn thịt những đứa trẻ từ 13 đến 19 tuổi (tuổi teen).
Trong thế giới viễn tưởng Discworld, được mô tả trong sách của Terry Pratchett, một trong những vị thần của Discworld là Offler là vị thần cá sấu. Ông được thờ cúng chủ yếu ở Klatch và các quốc gia nóng bức khác gần các con sông lớn.
Cá sấu sông Nin được gọi là Mamba ở Swahili, Garwe ở Shona, Ngwenya ở Ndebele và Olom ở Nubia.
tên gọi khoa học Crocodylus niloticus có nguồn gốc từ tiếng Hy Lạp kroko ("đá cuội"), deilos ("bọ", hay "người"), để chỉ tới lớp da sần sùi của chúng; và niloticus, có nghĩa là "từ sông Nin".
Cá sấu là các archosaur; được hình thành sớm từ sự chia tách ra khỏi phần còn lại của lớp bò sát khoảng 230 triệu năm trước đây, trong thời kỳ của kỷ Triassic. Họ hàng gần nhất của chúng còn tồn tại đến ngày nay là hậu duệ duy nhất còn sống sót của archosaur: chim. Giống như chim, chúng có mề và tim 4 ngăn. Không giống như chim, (là hậu duệ của khủng long (dinosaur)), hình dạng cơ thể cơ bản của cá sấu thay đổi rất ít theo thời gian
Crocodylus niloticus sinh sống trong một khu vực rộng lớn và vì thế có nhiều khác biệt giữa các quần thể của loài này. Tuy nhiên, không có phân loài chính thức, mặc dù có ít nhất 7 phân loài đã được đưa ra. Đó là:
Bằng tiếng Anh:
Cá sấu sông Nin, tên khoa học Crocodylus niloticus là một loài cá sấu trong họ Crocodylidae. Loài này được Laurenti mô tả khoa học đầu tiên năm 1768. Chúng là loài cá sấu châu Phi lớn nhất và là động vật ăn thịt thượng hạng trong khu vực sinh sống của chúng, là khu vực bao gồm phần lớn miền nam sa mạc Sahara cũng như đảo Madagascar. Được biết đến như là động vật ăn thịt người, chúng vừa bị ghét vừa được sùng kính, đặc biệt là ở Ai Cập cổ đại khi mà các con cá sấu đã được ướp xác và tôn thờ như là thánh thần. Trong khi chúng chưa bị đe dọa tuyệt chủng thì quần thể tại nhiều quốc gia vẫn đang bị nguy hiểm do số lượng sụt giảm.
尼罗鳄(學名:Crocodylus niloticus)是一種大型鱷魚,非洲最大的爬行動物,體型僅次於河口鱷,為全數23種鱷魚當中被人類研究最多的一種。
雌性尼羅鱷身長2.5至3.9米,雄性體長3.5至5.5米,雌性體重227至300公斤, 雄性500至1090公斤,平均壽命達70至100年。[1]吻阔略呈长三角形,上颌每侧有牙齿16-19枚,下颌每侧14-15枚;躯干背面有坚固的厚鳞甲6-8纵列;四肢的外侧有锯齿缘,趾间有蹼。
体色背面为暗橄榄褐色,腹面淡黄色,幼体颜色较淡,有黑色的斑點及網狀花紋。其下顎第四齒由上顎的V字形凹陷中向外面突出。尼羅鱷非常強壯,尾巴強而有力,有助於游泳。成年尼羅鱷的體重可以重達一噸。
尼羅鱷出現在非洲東部、中部及南部的大部分地區,以及馬達加斯加島,主要棲身於河流及湖泊之中。自公元9世紀開始,牠們已經成為人類的獵殺對象,因為牠們的皮於當時非常名貴。目前在尼羅河一帶,尼羅鱷已經絕跡。
尼羅鱷喜愛獨居,尼羅鱷夜間會在水內,日出時則會上岸日光浴。牠們會埋伏在水池邊緣,偷襲捕食羚羊、斑馬、水牛等,甚至可以獵殺河馬(只食用河馬屍體,或捕食年紀衰老及生病受傷的河馬,或河馬幼崽,不會去攻擊健康強壯的成年河馬)、獅子(通常避免硬碰硬)以及人類(以上三種動物也能獵殺鱷魚)。成年尼羅鱷會吞下石塊以作壓艙物之用,有助於水底保持平衡。在毛里塔尼亚旱季期間,尼羅鱷會躲藏於地底之下,直到下一個雨季來臨為止。尼羅鱷身體的代謝作用很低,並能夠藉日光浴保持體溫,所以並不需要大量的食物,一次吃下羚羊後,可以一年內不用吃任何東西。[2]
繁殖方面,雌性尼羅鱷會於沙質的河岸挖洞造巢,每次可生25至100隻蛋。對於這種鱷魚的蛋來說,水災同尼羅河巨蜥是最大的威脅。
迪斯尼動物世界裏面一群尼羅鱷
ナイルワニ(Crocodylus niloticus)は、爬虫綱ワニ目クロコダイル科クロコダイル属に分類されるワニ。
サハラ砂漠と南端部を除いたアフリカ大陸、マダガスカル西部[4][5][6][7]
模式標本の産地(模式産地)はエジプト[5]。種小名niloticus は「ナイル川の」の意で、和名や英名と同義[5]。
全長400-550センチメートル[7]。口吻は長く基部横幅の1.5-2倍で、瘤や隆起はない[4]。頚部に並ぶ鱗(頸鱗板)は四角形で、4枚。背面に並ぶ鱗(背鱗板)は規則的に並ぶ[4]。体色は暗黄褐色[4]。
後肢の水掻きは発達する[4]。幼体は黒褐色の横縞が入るが、成長に伴い不明瞭になって色が薄くなる[4]。
6亜種に分ける説もある。
主に河川や湖に生息するが、河口や入江、マングローブ林などの汽水域に生息することもある[6]。捕食者としては卵を食べるナイルオオトカゲなどが挙げられる[4]。ライオンに襲われることもある[8]
食性は動物食で、魚類やカエルなどを食べるが、大型個体はシマウマなどの中・大型哺乳類も食べる[5]。幼体は昆虫、クモ、甲殻類などを食べる[5][6][7]。
繁殖形態は卵生。雨季に水辺に穴を掘り10-20個の卵を産む[4]。卵は84-90日で孵化する[6][7]。卵や幼体は一定期間親に保護されて育つ[4][6]。
気性が荒く[9]、家畜や人間を襲うこともあるが、地域差があるとされる[4]。日本ではクロコダイル科単位で特定動物に指定されている[10]。
古代エジプトでは信仰の対象とされ[4]、増水時に現れる事から豊穣や永遠を司る神や神の使者(セベクなど)のモチーフとされたり太陽神ラーと習合されることもあった(セベクラー)[5][7]。クロコディロポリスの神殿では貴金属や宝石で装飾した個体を飼育し、死後はミイラにされた[5]。卵や幼体も含めてミイラにされることもあった[5]。
開発による生息地の破壊、皮革用の乱獲、漁業による混獲などにより生息数が減少している[5][6]。多くの生息地では法的に保護の対象とされている[6]。エジプトの個体群は1972年に一度絶滅したが、南部にのみ再導入された個体が生息する[5]。
나일악어(학명: Crocodylus niloticus)는 아프리카 일대에서 서식하는 크로커다일과의 악어로, 아프리카에서는 가장 큰 민물 파충류·포식자이다. 아메리카의 대형 악어들인 오리노코악어와 아메리카악어와 근연종으로, 크로커다일에 속하며, 바다악어를 뒤이어 두 번째로 큰 현생 파충류이다.[2] 아프리카에 서식하는 악어들 중에서 가장 서식 범위가 넓고 흔히 볼 수 있는 악어 종이며, 멸종 위기에 처해있지 않은 종이다(세계자연보전연맹에 의해 작성된 IUCN 적색 목록에도 관심 대상, 즉 위협을 거의 받고 있지 않은 종으로 등록되어 있다). 주로 강, 호수, 늪에서 서식하지만, 바다에 나가는 일도 종종 있고 해안에서 11km 떨어진 바다 한가운데서 발견된 사례도 있다. 마다가스카르의 개체군은 특이하게도 동굴 안에서 서식한다고 한다.
주로 작은 새, 물고기를 잡아먹지만 얼룩말, 영양, 혹멧돼지도 잡아먹는다.
나일악어는 아프리카에서 가장 큰 육식동물이다. 주로 얼룩말, 영양, 혹멧돼지를 사냥한다. 덩치 큰 수컷 나일악어는 기린, 아프리카물소도 단독으로 사냥할 수 있다.
기본적으로 호전적인 크로커다일 종인데 그중에서도 대형이고 그 중에서도 대형이고 호전성도 특히 강해서 굉장히 위험한 살육기계다. 악어가 3m가 넘어가면 육지든 물이든 사람은 상대도 되지 않는다.근데 3m은 나일악어에게 그리 큰 크기가 아니며 더군다나 수컷 기준으로는 작은크기다.즉 어지간한 성체 나일악어는 사람 정도는 충분히 죽일 수 있다고 볼수 있다.
육식동물중 사람을 가장 많이 습격하고 악어중에서는 거의 압도적이어서 다른 악어들 모두를 합친 것보다 훨씬 많다. 아프리카 개발도상국 주민이 주 희생자라 수가 정확히 집계되지는 않지만 적개는 200,많으면 1000명의 피해자가 발생하는 것으로 나타난다.이는 대단히 높은 숫자로 나일악어보다 사람을 많이 죽이는 동물은 직접적인 공격은 개,코끼리이며 그왼 독,기생충등의 생물들이다.즉 야생동물에서는 나일악어가 독보적으로 많은축에 속한다.대중적으로 비슷한 이미지를 가진 상어와 다른 대부분의 악어와 비교했을 때 위험성이 과장 되기 힘든 상황.괜히 식인악어 구스타브가 사람 300명을 잡아먹었다는 애기가 도는게 아니다.
무서운것은 사망자만 봤을 때 애기로 부상자까지 합치면 피해자수는 더 늘어나며 강에 갔다가 실종된 사람까지 합치면 그야말로 상상 할 수 없는 숫자가 나올것이다.공격하고 마는게 아니라 잡아먹는데다가 물에 살고 뼈까지 씹어먹는 특성상 시신의 발견이 힘들어서 많은 피해자들이 실종으로 처리되어 있을것이다.게다가 공격 받은 60-80%의 인원이 목숨을 잃는데 이는 공격을 받기만 해도 죽었다고 볼수 있는 수준이다.
포악함으로 절대 지지 않는 바다악어도 이쪽으론 상대가 절대로 안된다.바다악어에게 죽는 사람은 많아도 50명을 넘기지 않는다.아프리카에 사는 또 다른 대형 포식자인 사자와 비교해도 확연한데 사자에게 목숨을 잃는 사람은 매년 200명이 조금 되지 않는다.이정도도 결국 적지 않은데 나일악어보다는 적다.
일단 가장 좋은 방법은 물가에 가까이 가지 않는것이다.지역 주민들에겐 거의 불가능한 일이긴 하지만.사망으로 이어지는 습격은 주로 강어귀에서 있다가 발생한다고 한다.육지에 있어도 안심하기 이르기는 나일악어는 육지에서도 최대 15km이 속도를 낼수 있다.허둥저둥 달리는 인간 정도는 금세 따라잡는다.
그리고 나일악어의 꼬리도 반드시 조심해야 된다.엄청난 35톤의 힘을 내는 꼬리에 맞는다고 생각해 보자.악어 꼬리의 워험성은 동물 프로그램,내셔널 지오그래픽등에서 여러차례 나온 사실이다.
나일악어는 두 번째로 거대한 현생 악어로 수컷 기준 평균 3.5m에서 5m의 몸길이를 가지고 있으며, 최대 6m까지 성장한다. 무게는 평균 225kg에서 700kg을 가지고 있다. 암컷은 수컷에 비해 몸길이와 무게가 30%정도 작은 편이다.