El cérvol de les Filipines (Cervus mariannus) és una de les tres espècies de cérvol que són nadiues dels boscos de gran part de les Filipines.[1]
El cérvol de les Filipines (Cervus mariannus) és una de les tres espècies de cérvol que són nadiues dels boscos de gran part de les Filipines.
Der Philippinenhirsch (Cervus mariannus, Syn.: Rusa marianna) ist eine Säugetierart aus der Familie der Hirsche (Cervidae).
Dieser Hirsch ist mit einer Kopfrumpflänge von 100 bis 151 Zentimetern, eine Schulterhöhe von 55 bis 70 Zentimetern und einem Gewicht von 40 bis 60 Kilogramm einer der kleinsten der Echten Hirsche. Sein Fell ist zumeist dunkelbraun gefärbt, wobei die Unterseite und die Beine etwas heller sind, nur die Unterseite des kurzen (rund 8 bis 12 Zentimeter langen) Schwanzes ist weiß. Einige Tiere, darunter eine auf Mindanao lebende Gruppe, haben hingegen ein gelbgraues Fell. Das Geweih, das wie bei fast allen Hirschen nur die Männchen tragen, ist verhältnismäßig klein.
Philippinenhirsche sind auf den Philippinen beheimatet, sie leben auf den Inseln Luzon, Mindoro, Mindanao und Basilan. Von den Spaniern wurden sie auf mehreren westpazifischen Inselgruppen eingeführt – das Artepitheton mariannus leitet sich davon ab, dass die Art anhand von Tieren, die auf den Nördlichen Marianen lebten, erstbeschrieben wurde. Die Bestände auf diesen Inseln sind heute zumeist erloschen, lediglich auf Pohnpei gibt es nach einigen Autoren noch eine kleine Population.
Sie bewohnen verschiedene Habitate von offenem Buschland über tropische Regenwälder bis zu Gebirgswäldern bis in 2900 Metern Seehöhe.
Über die Lebensweise ist wenig bekannt. Philippinenhirsche sind scheue, nachtaktive Tiere, die einzelgängerisch oder in kleinen Gruppen leben. Die Nahrung besteht aus Gräsern und Kräutern.
Die Bejagung und die Zerstörung des Lebensraumes stellen die Hauptbedrohung für die Philippinenhirsche dar. In abgelegenen Regionen sind sie noch häufig, generell gehen aber die Bestände zurück. Von der IUCN wird die Art als „gefährdet“ (vulnerable) eingestuft.
Es haben sich zahlreiche Unterarten gebildet, die sich in der Färbung so voneinander unterscheiden, dass E. H. Taylor 1934 in seinem Werk Philippine Land Mammals noch acht verschiedene Arten beschrieb, die nach heutiger Auffassung aber alle dieser Art zuzuordnen sind. Als eigene Art wird hingegen der Prinz-Alfred-Hirsch der Visayas betrachtet.
Der Philippinenhirsch (Cervus mariannus, Syn.: Rusa marianna) ist eine Säugetierart aus der Familie der Hirsche (Cervidae).
The Philippine deer (Rusa marianna), also known as the Philippine sambar or Philippine brown deer, is a vulnerable deer species endemic to the Philippines.[1] It was first described from introduced populations in the Mariana Islands, hence the specific name.
Cervus mariannus was the scientific name proposed by Anselme Gaëtan Desmarest in 1822. It was subordinated to the genus Rusa.[2] Four subspecies are currently recognized:[1]
The Philippine brown deer is relatively smaller than its relative, the sambar deer. Its head-and-body length and shoulder height measures 100 to 151 cm (39 to 59 in), and 55 to 70 cm (22 to 28 in), respectively. Its weight usually ranges from 40 to 60 kg. Generally, its color is brown with white tail underside. Antlers are common among males which measures 20 to 40 cm. Variations in morphology were observed especially in Mindanao populations, but is still unknown at present.
The Philippine deer is endemic to the Philippines, where it occurs in the islands of Luzon, Polillo and Catanduanes, Mindoro, Samar, Mindanao and Leyte. It is possibly extinct in Biliran, Bohol and Marinduque.[3][4][5] It has also been declared extinct in Dinagat and Siargao Islands.[6][7] Across the country, its population is severely fragmented and reduced.
The Philippine brown deer generally thrives in a terrestrial environment from sea level up to at least 2,900 m (9,500 ft). It prefers to forage in grasslands under primary and secondary forests.[8][9][10][11] However, due to forest denudation and excessive hunting, they are driven uphill to hide in the remaining patches of forests.[1]
It was introduced to Guam by Mariano Tobias sometime around 1771 to 1772 to be used in recreational hunting. The deer subsequently populated other neighboring locales in Micronesia, including the islands of Rota, Saipan and Pohnpei. However, in the absence of a natural predator, its population is rapidly expanding in Guam, posing serious threats to the native ecosystem and agricultural lands due to overgrazing. Hence, management programs are imposed to significantly reduce the deer population.[12] In addition, there have been reports of introduction in Ogasawara Islands, Japan during the late 18th and 19th centuries, which immediately went extinct in 1925. A population from Guam was re-introduced after World War II, but followed the same fate years later.[13]
Philippine deer are generally nocturnal, foraging for food (grasses, leaves, fallen fruits and berries) at night. During the daytime, they rest in the dense forest thickets.
The mating season is usually from September to January. During this time, females gather in small groups, composed of at most eight deer; males are drawn to them by the females' pheromones. During these intense few months, males are virile, more vocal (to call females), and aggressively solitary. As with some other species of deer, one male will defend an area about the size of a football field against any intruding males. The two males will huff, scrape the ground and lock antlers. Fights do not often lead to bloodshed or death, but hormones are nonetheless heightened at this time. Many tense encounters between males result in nothing more than bluff charges, and the loser willingly retreats or is chased off of the boundaries of the territory. These boundaries are constantly updated through urinating, defecating in key spots, and rubbing oil scent glands on surrounding plants. Any other male setting foot within another's range is seen as a potential threat.
Once the mating season comes to an end, males will often reconvene into their small bachelor herds. However, some male deer may spend time alone, regardless of mating success, before joining any others' company. After approximately six months, females give birth to a single fawn with light-colored spots, which will eventually disappear after several weeks.
The Bagobo-Tagabawa tribe in Barangay Sibulan, Toril, Davao City identified the Philippine brown deer as a "cultural keystone species" (CKS). This means that the deer plays a vital role in their culture. As a matter of fact, tribesmen claimed that their tribe would be incomplete without the deer. To preserve their cultural pride by avoiding over-hunting, the tribe has declared hunting and non-hunting zones in the forest.[14]
There are several threats that contribute to the rapidly declining population of the Philippine brown deer. Habitat loss and fragmentation drive the deer to hide in the remaining patches of forest with scarce food to eat. While they forage in grasslands, the deer prefer forest shade as hiding places, especially during daytime. The deer also has low fertility, giving birth to a single fawn in each conception. This means that excessive hunting has a high tendency of declining their population. The deer is hunted for meat, usually sold at PhP150-250 per kilogram. Ethnoecological evidences also reveal that the antler of the deer aside from being a common household decoration, is also used to treat stomach ache, tooth ache, fever, etc. This is done by scratching the surface of the antler with a sharp object (e.g. knife), then adding the powder into a glass of water before drinking.[15]
The deer was rare (R) in 1994, data deficient (DD) in 1996, and vulnerable (VU) since 2008 up to present. This is because of the rapid population decline estimated to be more than 30% in the last 24 years or three generations due to excessive hunting, shrinkage in distribution, and habitat loss and fragmentation.[1]
In prehistoric times, the Sunda island of Borneo might have been connected to Palawan during the penultimate and previous glacial events, judging from the molecular phylogeny of murids.[16] In Palawan, two articulated phalanx bones of a tiger were found amidst an assemblage of other animal bones and stone tools in Ille Cave near the village of New Ibajay. The other animal fossils were ascribed to deer, macaques, bearded pigs, small mammals, lizards, snakes and turtles. From the stone tools, besides the evidence for cuts on the bones, and the use of fire, it would appear that early humans had accumulated the bones.[17][18]
Using the work of Von den Driesch,[19] all chosen anatomical features of appendicular elements' anatomical features which were chosen, besides molars, were measured to distinguish between taxa that had close relationships, and see morphometric changes over ages, though not for pigs or deer. For the latter two, cranial and mandibular elements, besides teeth of deer from Ille Cave were compared with samples of the Philippine brown deer, Calamian hog deer, and Visayan spotted deer, and thus two taxa of deer have been identified from the fossils: Axis and Cervus.[20] Throughout deposits of the Terminal Pleistocene and early Holocene and Terminal Pleistocene at Ille Cave, elements of deer skeletons are regular, gradually becoming less before vanishing in the Terminal Holocene. One 'large' and one 'small' taxon can be easily differentiated by the significant change in size observed in the postcranial elements and dentition.[20] The Philippine brown deer from Luzon appears to be closely matched to the 'large' taxon of deer found in the Palawanese fossils, from dental biometric comparisons which are similar between the latter and extant members of the genus Cervus or Rusa, particularly the Philippine brown deer (C. mariannus) and spotted deer (C. alfredi). However, the Philippine brown deer shows significant variation across its range, with populations on Mindanao Island being smaller than those of Luzon. Thus, it is possible that the overlap between the Luzonese brown deer and the archaeological material is coincidental, and that the fossils could belonged to another species of Cervus that had occurred in Palawan, with the taxonomic classification being unresolved.[21] Otherwise, members of the genus Cervus are no longer seen in the region of Palawan.[20]
The Philippine deer (Rusa marianna), also known as the Philippine sambar or Philippine brown deer, is a vulnerable deer species endemic to the Philippines. It was first described from introduced populations in the Mariana Islands, hence the specific name.
El sambar filipino (Rusa marianna) es un cérvido endémico de algunas islas de Filipinas en peligro de extinción. Ha sido introducido en las islas Marianas; concretamente, se describió por vez primera un ejemplar de la isla de Guam.[2]
Se reconocen cuatro subespecies:[1]
El sambar filipino (Rusa marianna) es un cérvido endémico de algunas islas de Filipinas en peligro de extinción. Ha sido introducido en las islas Marianas; concretamente, se describió por vez primera un ejemplar de la isla de Guam.
Se reconocen cuatro subespecies:
Rusa m. marianna de Luzón e islas adyacentes; R. m. barandana de Mindoro; R. m. nigella de montanos en Mindanao; R. m. nigricans las tierras bajas en Mindanao y la isla adyacente de Basilán.Rusa marianna Rusa generoko animalia da. Artiodaktiloen barruko Cervinae azpifamilia eta Cervidae familian sailkatuta dago
Cervus mariannus
Le cerf des Philippines (Cervus mariannus ou Rusa marianna) est un mammifère herbivore de la famille des cervidés. Il provient, comme son nom l'indique, des Philippines.
Il cervo delle Filippine (Rusa marianna Desmarest, 1822), noto anche come sambar delle Filippine, è una specie vulnerabile di cervo diffusa nelle foreste e nelle praterie di quasi tutte le isole maggiori delle Filippine, sebbene il suo areale si sia molto frammentato a causa della deforestazione e della caccia. Anche il cervo macchiato delle Visayas e il cervo delle Calamian sono originari delle Filippine, ma hanno areali più limitati.
Dato l'areale insulare, col tempo si sono formate numerose sottospecie di cervo delle Filippine, che differiscono l'una dall'altra soprattutto per la colorazione; E. H. Taylor, nel suo Philippine Land Mammals (1934) ne elencò ben otto, tra cui il cervo macchiato delle Visayas, considerato attualmente una specie separata. Attualmente gli studiosi ne riconoscono quattro[1]:
Il cervo delle Filippine misura 100-151 cm di lunghezza, 55-70 cm di altezza al garrese e pesa 40-60 kg; è, quindi, uno dei più piccoli rappresentanti della tribù dei Cervini. Ha generalmente un manto di color marrone scuro, con le regioni inferiori e le zampe più chiare e solo la parte inferiore della breve coda (8-12 cm) bianca. Alcuni esemplari, tra cui quelli che vivono su Mindanao, presentano, tuttavia, una colorazione grigio-giallastra. I palchi, presenti, come in quasi tutti i cervi, solo nei maschi, sono relativamente piccoli.
Il cervo delle Filippine, endemico di queste isole, vive sulle isole di Luzon, Mindoro, Mindanao e Basilan. È stato introdotto dagli spagnoli in diversi gruppi di isole del Pacifico occidentale - l'epiteto specifico marianna, infatti, deriva dal fatto che la specie è stata descritta sulla base di esemplari catturati nelle Isole Marianne Settentrionali. La maggior parte di queste popolazioni introdotte, però, è quasi scomparsa; solo su Pohnpei è ancora presente una piccola popolazione.
Si incontra in vari habitat, dalle boscaglie aperte delle foreste pluviali tropicali alle foreste alpine a 2.900 metri di altitudine.
La biologia del cervo delle Filippine è ancora in gran parte sconosciuta. È un timido animale notturno che vive da solo o in piccoli gruppi. La sua dieta consiste di erba e piante.
I principali fattori che minano la sopravvivenza del cervo delle Filippine sono la caccia e la deforestazione. Nelle regioni più remote, la specie è ancora piuttosto numerosa, ma nelle altre è in diminuzione ovunque. La IUCN lo inserisce tra le specie «vulnerabili».
Il cervo delle Filippine (Rusa marianna Desmarest, 1822), noto anche come sambar delle Filippine, è una specie vulnerabile di cervo diffusa nelle foreste e nelle praterie di quasi tutte le isole maggiori delle Filippine, sebbene il suo areale si sia molto frammentato a causa della deforestazione e della caccia. Anche il cervo macchiato delle Visayas e il cervo delle Calamian sono originari delle Filippine, ma hanno areali più limitati.
Filipinų elnias (lot. Rusa marianna) – elninių šeimos rūšis, gyvenanti didžiosiose Filipinų salose.[1]
Kūno ilgis nuo 100 iki 150 cm, svoris nuo 40 iki 60 kg. Kailis tamsiai rudas, apačia ir galūnės yra šiek tiek šviesesnės. Turi palyginti trumpus ragus.
De Filipijnse sambar (Cervus mariannus soms ook wel Rusa mariannus) is een zeldzame hertensoort die van oorsprong alleen op de Filipijnen voorkomt.
De Filipijnse sambar is gemiddeld van grootte met een rossig bruine vacht. Een gemiddeld mannetje weegt zo'n 40 tot 60 kilogram.
De Filipijnse sambar komt van oorsprong alleen op de Filipijnen voor. De soort is echter ook geïntroduceerd op de Marianen. In de Filipijnen kan de soort op veel plaatsen gevonden worden, met uitzondering van Batanes, de Negros-Panay bioregio, Palawan en de omliggende eilanden en de Sulu-eilanden.
Het leefgebied van de Filipijnse sambar zijn de oerwouden en bossen tot zo'n 2900 meter hoogte.
Bronnen, noten en/of referentiesDe Filipijnse sambar (Cervus mariannus soms ook wel Rusa mariannus) is een zeldzame hertensoort die van oorsprong alleen op de Filipijnen voorkomt.
Sambar filipiński[4] (Rusa marianna) – gatunek ssaka parzystokopytnego z rodziny jeleniowatych (Cervidae), blisko spokrewniony z sambarem sundajskim i sambarem jednobarwnym, najmniejszy z sambarów.
Naturalny zasięg występowania gatunku obejmuje Filipiny. Jego siedlisko to wilgotne lasy i tereny trawiaste. Został introdukowany na Wyspach Mariańskich i w Japonii.
Ubarwienie ciemnobrązowe, spodem jaśniejsze. Poroże krótkie, 30-40 cm. Żywi się trawami i ziołami.
Populacja sambara filipińskiego jest uważana za stabilną. Za potencjalne zagrożenie uznaje się polowania oraz ograniczony zasięg występowania. Nie jest objęty konwencją waszyngtońską CITES. W Czerwonej księdze gatunków zagrożonych Międzynarodowej Unii Ochrony Przyrody i Jej Zasobów został zaliczony do kategorii VU (vulnerable – narażony na wyginięcie)[3]
Sambar filipiński (Rusa marianna) – gatunek ssaka parzystokopytnego z rodziny jeleniowatych (Cervidae), blisko spokrewniony z sambarem sundajskim i sambarem jednobarwnym, najmniejszy z sambarów.
Rusa marianna (även Cervus mariannus) är ett däggdjur som ingår i familjen hjortdjur. Ett stort antal underarter finns beskrivna men några av dessa är omstridd. Alfreds hjort som tidigare räknades till arten utgör numera en självständig art.
Med en kroppslängd av 100 till 150 centimeter, en mankhöjd mellan 55 och 70 centimeter och en vikt mellan 40 och 60 kilogram är arten en av de minsta i underfamiljen Cervinae. Pälsen har en mörkbrun färg och undersidan samt extremiteterna är lite ljusare. Bara den 8 till 12 cm långa svansen har en helt vit undersida. Horn finns liksom hos de flesta hjortdjur bara hos hannarna och är jämförelsevis korta.
Arten förekommer på Filippinerna, till exempel på öarna Luzon, Mindoro, Mindanao och Basilan. Djuret infördes av spanska nybyggare på andra öar i västra Stilla havet. Artens epitet marianna syftar på ögruppen Nordmarianerna där den först blev införd och senare beskriven på vetenskapligt sätt. Beståndet på dessa öar är numera utdött, bara på Pohnpei ska det enligt olika auktorer finnas individer kvar.
Rusa marianna lever i olika habitat som buskland, tropisk regnskog och bergsregioner upp till 2 900 meter över havet.
Det är inte mycket känt om artens beteende. Individerna är aktiva på natten och lever ensamma eller i små grupper. Födan utgörs av gräs och örter.
Djuret hotas av förstöringen av levnadsområdet. Det antas att ett större bestånd lever i avlägsna regioner. IUCN listar arten som sårbar (vulnerable).[1]
Rusa marianna (även Cervus mariannus) är ett däggdjur som ingår i familjen hjortdjur. Ett stort antal underarter finns beskrivna men några av dessa är omstridd. Alfreds hjort som tidigare räknades till arten utgör numera en självständig art.
Filipinler sambar geyiği, Filipinler sambarı ya da Filipinler kahverengi geyiği (Cervus mariannus) geyikgiller (Cervidae) familyasından Filipinler'e özgü bir geyik türüdür. Japonya, Guam ve Kuzey Mariana Adaları'na insanlar tarafından sokulmuştur.
Çift toynaklılar ile ilgili bu madde bir taslaktır. Madde içeriğini geliştirerek Vikipedi'ye katkıda bulunabilirsiniz.Rusa marianna là một loài động vật có vú trong họ Hươu nai, bộ Guốc chẵn. Loài này được Desmarest mô tả năm 1822.[2] Đây là loài bản địa từ các khu rừng và đồng cỏ trên hầu hết các đảo lớn của Philippines, Những hòn đảo lớn mà loài này không hiện diện là Negros, Panay, Palawan, Sulu, và Babuyan và Batanes. Nai Philippines là một loài kích thước trung bình, nhưng thường nhỏ hơn nhiều so với loài anh em họ của nó, là nai. Chiều dài đầu và thân là 100–151 cm, chiều cao vai là 55–70 cm, và trọng lượng cơ thể là 40–60 kg. Chúng chủ yếu có màu nâu đồng đều, ngoại trừ mặt dưới của đuôi màu trắng. Ở Mindanao, màu lông được ghi nhận có màu xám cát và nhợt nhạt. Con đực có sừng khá nhỏ, chỉ dài 20–40 cm.
Phương tiện liên quan tới Cervus mariannus tại Wikimedia Commons
Rusa marianna là một loài động vật có vú trong họ Hươu nai, bộ Guốc chẵn. Loài này được Desmarest mô tả năm 1822. Đây là loài bản địa từ các khu rừng và đồng cỏ trên hầu hết các đảo lớn của Philippines, Những hòn đảo lớn mà loài này không hiện diện là Negros, Panay, Palawan, Sulu, và Babuyan và Batanes. Nai Philippines là một loài kích thước trung bình, nhưng thường nhỏ hơn nhiều so với loài anh em họ của nó, là nai. Chiều dài đầu và thân là 100–151 cm, chiều cao vai là 55–70 cm, và trọng lượng cơ thể là 40–60 kg. Chúng chủ yếu có màu nâu đồng đều, ngoại trừ mặt dưới của đuôi màu trắng. Ở Mindanao, màu lông được ghi nhận có màu xám cát và nhợt nhạt. Con đực có sừng khá nhỏ, chỉ dài 20–40 cm.
Rusa marianna
(Desmarest, 1822)
Филиппинский замбар[1] (лат. Rusa marianna) — млекопитающее семейства оленевых.
Филиппинский замбар достигает в длину от 100 до 151 см, высота в холке — от 55 до 70 см, вес — от 40 до 60 кг. Шерсть имеет преимущественно тёмно-коричневый окрас, причём нижняя часть тела и ноги немного светлее. Нижняя сторона короткого (длиной примерно от 8 до 12 см) хвоста белая. Несколько животных, в том числе группа, обитающая на Минданао, имеют, напротив, жёлто-серый окрас шерсти. Рога самцов относительно небольшие.
Филиппинский замбар обитает на Филиппинских островах Лусон, Миндоро, Минданао и Басилан. Испанцы интродуцировали этот вид на несколько западно-тихоокеанских островов. Но на сегодняшний день сохранилась лишь одна маленькая популяция на острове Понпеи.
Они населяют различные биотопы от открытого буша и тропических влажных джунглей до горных лесов вплоть до высоты 2 900 метров над уровнем моря.
Об образе жизни известно мало. Это робкие, ночные животные, которые ведут одиночный образ жизни или живут в маленьких группах. Питаются травой.
Филиппинский замбар (лат. Rusa marianna) — млекопитающее семейства оленевых.
필리핀사슴(Philippine deer, 학명: Rusa marianna)은 필리핀 대부분의 주요 섬의 숲과 초원 지대에서 발견되는 사슴의 일종이다.[2] 잘 발견되지 않는 주요 섬 지역은 네그로스섬과 파나이섬, 바부얀 제도, 바탄 제도 등이다. 필리핀삼바사슴(Philippine sambar) 또는 필리핀갈색사슴(Philippine brown deer)으로도 알려져 있다. 서식지 감소와 과도한 사냥때문에 개체군 서식 지역의 파편화가 증가하여 국제자연보전연맹(IUCN)이 멸종 취약종으로 분류했다.
필리핀사슴은 중형 크기의 사슴으로 근연종인 삼바사슴보다 일반적으로 작은 편이다. 머리에서 몸까지의 길이는 100~151cm이고, 어깨 높이는 55~70cm, 몸무게는 40~60kg 정도이다.[3] 흰색을 띄는 꼬리 안쪽을 제외하고, 주로 갈색을 띤다. 민다나오섬에서 연한 갈색을 띠는 경우가 일부 전해지고 있다. 수컷은 일반적으로 20~40cm 정도의 아주 짧은 가지뿔을 갖고 있다.[3]
필리핀의 다양한 서식지에서 발견된다. 저지대 숲부터 산악 숲 경사면까지, 해발 고도 2900m까지 높이에서 서식한다. 짝짓기 철은 대개 9월부터 1월로 암컷이 한번에 한 마리의 새끼를 낳고, 새끼의 몸에 나타나는 연한 색의 반점은태어난 지 수주 후에 사라진다. 발정기 동안 암컷은 최대 8마리로 이루어진 작은 무리를 형성하는 반면에 수컷은 홀로 생활하며 호전적이다. 필리핀사슴은 야행성 동물로 대부분의 활동을 밤에 하며, 낮에는 울창한 숲의 잡목 속에서 휴식을 취한다. 일반적으로 자연 숲 주변에 모여 살며, 풀과 나뭇잎 그리고 떨어진 열매 등을 먹이로 먹는다.[3]
필리핀사슴(Philippine deer, 학명: Rusa marianna)은 필리핀 대부분의 주요 섬의 숲과 초원 지대에서 발견되는 사슴의 일종이다. 잘 발견되지 않는 주요 섬 지역은 네그로스섬과 파나이섬, 바부얀 제도, 바탄 제도 등이다. 필리핀삼바사슴(Philippine sambar) 또는 필리핀갈색사슴(Philippine brown deer)으로도 알려져 있다. 서식지 감소와 과도한 사냥때문에 개체군 서식 지역의 파편화가 증가하여 국제자연보전연맹(IUCN)이 멸종 취약종으로 분류했다.
필리핀사슴은 중형 크기의 사슴으로 근연종인 삼바사슴보다 일반적으로 작은 편이다. 머리에서 몸까지의 길이는 100~151cm이고, 어깨 높이는 55~70cm, 몸무게는 40~60kg 정도이다. 흰색을 띄는 꼬리 안쪽을 제외하고, 주로 갈색을 띤다. 민다나오섬에서 연한 갈색을 띠는 경우가 일부 전해지고 있다. 수컷은 일반적으로 20~40cm 정도의 아주 짧은 가지뿔을 갖고 있다.
필리핀의 다양한 서식지에서 발견된다. 저지대 숲부터 산악 숲 경사면까지, 해발 고도 2900m까지 높이에서 서식한다. 짝짓기 철은 대개 9월부터 1월로 암컷이 한번에 한 마리의 새끼를 낳고, 새끼의 몸에 나타나는 연한 색의 반점은태어난 지 수주 후에 사라진다. 발정기 동안 암컷은 최대 8마리로 이루어진 작은 무리를 형성하는 반면에 수컷은 홀로 생활하며 호전적이다. 필리핀사슴은 야행성 동물로 대부분의 활동을 밤에 하며, 낮에는 울창한 숲의 잡목 속에서 휴식을 취한다. 일반적으로 자연 숲 주변에 모여 살며, 풀과 나뭇잎 그리고 떨어진 열매 등을 먹이로 먹는다.