'''Tachycineta euchrysea, ye una especie d'ave del xéneru Tachycineta, de la familia Hirundinidae. Distribúyese en d'América del Sur.[1]
Esta especie distribúyese en delles islles del mar Caribe: Xamaica, y La Española, tantu n'Haití como en República Dominicana.[2] Esta golondrina habita xeneralmente n'escamplaes de montes, o sabanes, cerca de l'agua.
Esta golondrina aliméntase principalmente d'inseutos voladores. De normal atópense en pareyes o en pequeños grupos. El so nial asitiar nel buecu d'un árbol, o ente roques o estructures artificiales. Constrúi'l so nial, con plumes y delles fibres vexetales; ellí la fema guara los sos blancos güevos.
Esta especie describióse orixinalmente por Philip Henry Gosse nel añu 1847, sol nome científicu de: Hirundo euchrysea. La so llocalidá tipu ye: «A gran altor en montes del centru de Xamaica».
Nel pasáu asitió-ylo en dos xéneros propios: Lamprochelidon o Kalochelidon, sicasí, los estudios d'ADN indiquen una estrecha rellación con Tachycineta cyaneoviridis y Tachycineta thalassina.
Les especies: Tachycineta leucorrhoa, Tachycineta bicolor, Tachycineta albilinea, Tachycineta stolzmanni, Tachycineta albiventer, y Tachycineta meyeni , dacuando son asitiaes nun xéneru separáu: Iridoprocne, pero estudio de los sos ADN indiquen una estrecha rellación d'estos taxones col clado formáu por: Tachycineta thalassina, Tachycineta euchrysea, y Tachycineta cyaneoviridis, y poro, l'agrupamientu de toos nun solu xéneru.
Esta especie subdividir en 2 subespecies:
'''Tachycineta euchrysea, ye una especie d'ave del xéneru Tachycineta, de la familia Hirundinidae. Distribúyese en d'América del Sur.
Tachycineta euchrysea sclateri.Aderyn a rhywogaeth o adar yw Gwennol euraid (sy'n enw benywaidd; enw lluosog: gwenoliaid euraid) a adnabyddir hefyd gyda'i enw gwyddonol Tachycineta euchrysea; yr enw Saesneg arno yw Golden swallow. Mae'n perthyn i deulu'r Gwenoliaid (Lladin: Hirundinidae) sydd yn urdd y Passeriformes.[1]
Talfyrir yr enw Lladin yn aml yn T. euchrysea, sef enw'r rhywogaeth.[2]
Mae'r gwennol euraid yn perthyn i deulu'r Gwenoliaid (Lladin: Hirundinidae). Dyma rai o aelodau eraill y teulu:
Rhestr Wicidata:
rhywogaeth enw tacson delwedd Gwennol bondo Asia Delichon dasypus Gwennol bondo Nepal Delichon nipalensis Gwennol coed America Tachycineta bicolor Gwennol dinwen y De Tachycineta meyeni Gwennol ddibyn America Petrochelidon pyrrhonota Gwennol ddibyn yddf-frech Petrochelidon spilodera Gwennol euraid Tachycineta euchrysea Gwennol gain Petrochelidon ariel Gwennol mangrôf Tachycineta albilinea Gwennol ogof Petrochelidon fulva Gwennol resog India Petrochelidon fluvicola Gwennol werdd Tachycineta thalassina Gwennol y Bahamas Tachycineta cyaneoviridis Gwennol y bondo Delichon urbicum Gwennol yddfwinau Petrochelidon rufocollarisAderyn a rhywogaeth o adar yw Gwennol euraid (sy'n enw benywaidd; enw lluosog: gwenoliaid euraid) a adnabyddir hefyd gyda'i enw gwyddonol Tachycineta euchrysea; yr enw Saesneg arno yw Golden swallow. Mae'n perthyn i deulu'r Gwenoliaid (Lladin: Hirundinidae) sydd yn urdd y Passeriformes.
Talfyrir yr enw Lladin yn aml yn T. euchrysea, sef enw'r rhywogaeth.
The golden swallow (Tachycineta euchrysea) is a swallow endemic to the Caribbean island of Hispaniola (split between the Dominican Republic and Haiti) and was once native to Jamaica, but is now extirpated there. It is restricted to isolated montane forests that primarily consist of the Hispaniolan pine (Pinus occidentalis). This species is considered to be a vulnerable species by the International Union for Conservation of Nature (IUCN). The exact cause of its extirpation from Jamaica is unknown, but likely factors include predation by introduced mammals and habitat loss, although the habitat loss theory is not supported by much evidence. The last sighting of the nominate subspecies was in Hardwar Gap (located on the boundary between Saint Andrew and Portland parishes), with three birds being seen on 8 June 1989.
A relatively small swallow, the Jamaican subspecies had bronze upperparts and bronze sides of the head. The ears and lores were duller and the forehead area was more green than bronze. The shoulders, back, rump, and uppertail-coverts were, on the other hand, a coppery-bronze colour. The lesser and median coverts were more coppery, with the greater and primary-wing-coverts more of a dusky green. The primaries, secondaries, and tail were a dusky bronze-green. The underparts were mostly white. The legs, feet, and irides were dark brown, and the bill was black. The female was similar, but with its breast, and occasionally throat and undertail-coverts, mottled grey-brown. The juvenile was also mottled-grey brown, and duller overall. The Hispaniolan subspecies, T. e. sclateri, is primarily differentiated by its more deeply forked tail, blue-green forehead and uppertail-coverts, and blue-black wings and tail.
In Hispaniola, this swallow breeds from April to July, where it lays a clutch consisting of two to four white eggs. It formerly bred from June to July in Jamaica. The eggs are laid in a cup nest that is mainly found in Hispaniolan pine. It also nests in caves, under the eaves of houses, in burned stands, and in nest boxes. This swallow is an aerial insectivore, foraging for insects at heights that are usually under 20 m (66 ft), and very rarely at heights over 30 m (98 ft). When foraging, it is known to explore most habitats except forests.
The golden swallow was first described as Hirundo euchrysea by English naturalist Henry Gosse, in his 1847 book The Birds of Jamaica,[2] many years after European settlement of the island. Early naturalists were not aware of this species.[3] The current genus Tachycineta, on the other hand, was originally described in 1850 by the ornithologist Jean Cabanis.[4] The binomial name is from Ancient Greek. Tachycineta is from takhukinetos, "moving quickly", and the specific euchrysea is from eukhrusos, meaning "rich in gold". This is derived from eu, meaning "plenty", and khruseios, meaning "golden".[5]
This species has two subspecies; the second, Tachycineta euchrysea sclateri, was originally suspected of being a distinct species by Henry Bryant in 1866, who recorded it as "var. dominicensis?" and noted differences in plumage from the nominate subspecies in Jamaica. However, his report lacked a species description.[6] It was finally described as Hirundo sclateri in 1884 by American ornithologist Charles Cory,[7] who felt it distinct enough to warrant separate species status.[8] The subspecies name sclateri is dedicated to Philip Sclater, an English zoologist.[9] The nominate subspecies, T. e. euchrysea, is extinct.[1]
This swallow, along with the violet-green swallow and Bahama swallow, comprise a clade. It is also considered to be of the subgenus Tachycineta, the nominate subgenus, in addition to the violet-green swallow, Bahama swallow, and tree swallow.[10]
A small swallow, the golden swallow measures, on average, 12 cm (4.7 in). The adult of the nominate subspecies' upperparts, including the sides of the head, the cheek, and the chin, are an iridescent bronze. The ear coverts and lores are duller, and the forehead, crown, and nape are more green. This contrasts with the golden or coppery-bronze colouring of the mantle, shoulders, back, rump, and uppertail-coverts. The lesser and median-coverts are more coppery, with the greater and primary wing-coverts being more green and dusky. The edges of the greater coverts and tertials are more golden. The primaries, secondaries, tail, axillaries, and underwing-coverts are dusky bronze-green, with the axillaries and underwing-coverts having this colour only on the edges. The tail is only slightly forked on the nominate subspecies, unlike the more deeply forked tail of the other subspecies, sclateri. Its underparts are white, with dusky bronze streaks on the flanks. The legs and the feet are dark brown and the bill is black. Its irides are also dark brown. The female is similar, although some of the underparts, specifically the breast and occasionally the throat and undertail-coverts, are mottled grey-brown.[11] The mottling around the breast and collar is likely to decrease over time.[12] The juvenile, like the female, is mottled grey-brown. The juvenile also has less glossy plumage and the sides of its head are a dusky grey.[11]
The other subspecies, sclateri, has slightly longer wings and a smaller bill. The plumage is less golden, with the forehead and uppertail-coverts being blue-green, and with both the wings and tail being blue-black.[11] The underparts of T. e. sclateri also vary in being pure white without streaks.[13]
This bird has a soft, two-note call, often described as a tchee-weet, that is repeated.[1][11]
The golden swallow is native to the island of Hispaniola, and formerly Jamaica. The subspecies that resided in Jamaica, Tachycineta euchrysea euchrysea, is extinct. It was found up to elevations of 2,000 m (6,600 ft), from sea level on Jamaica, and currently found from 800 m (2,600 ft) on Hispaniola.[1] It is likely that this species, when not breeding, moves down to lower altitudes.[11] The estimated extent of occurrence for this swallow is 8,100 km2 (3,100 sq mi).[1] Primarily inhabiting hills of the interior of islands, this swallow prefers open country, but will occasionally be seen in forests and over towns.[11] It is restricted to patches of montane forest that consist primarily of Hispaniolan pine.[12] Never common in Jamaica, it was restricted to mountainous limestone country in the island's interior.[3]
The golden swallow usually builds its deep cup nest in dead snags, especially those of the Hispaniolan pine, in holes created by woodpeckers,[11] primarily the Hispaniolan woodpecker. It also nests in caves, under the eaves of houses, and in recently burned stands.[14] The nests are made with fine vegetable fibres like silk, cotton, and pappus, with the seeds being broken off from the fibres. The nests are lined with cotton, silk, and feathers. One nest had a diameter of about 12 cm (4.7 in), and a depth of about 5 cm (2.0 in).[11][12]
The breeding season occurred from June to July in Jamaica, and occurs from April to July in Hispaniola.[11] When breeding, the golden swallow usually nests in pairs and occasionally will nest in colonies.[14] This swallow is not known to compete for nests with any other birds. The only species, an insect, that is known to inhabit nest boxes occupied by golden swallows is Polyancistrus loripes, a species of katydid. Only about 9.6% of nesting attempts are second nesting attempts, although this number may be low.[12]
The clutch of this swallow is two to four white to creamy white eggs with little spotting.[14] The eggs measure around 18.4 mm × 13.1 mm (0.72 in × 0.52 in), and weigh 1.7 g (0.060 oz) on average. They are generally laid one per day, although there are instances of the female skipping a day in laying. The incubation period ranges from 17 to 20 days, with the female incubating the young. The young usually fledge 24 to 27 days after they hatch.[12]
This species is an aerial insectivore,[11] usually feeding on flies, Hemiptera (or true bugs), and various other insects. It usually can be seen to forage low to the ground, either by itself or in small groups.[11] It is not usually found to forage above 20 m (66 ft), and very rarely above 30 m (98 ft). Black swifts flying below 20 m (66 ft) are frequently found near golden swallows when the swallows are foraging. It is known to forage in most habitats except the forest. Generally, the golden swallow starts to forage at dawn, with activity increasing in the morning and decreasing during the afternoon.[12]
The golden swallow is victim to various mammalian nest predators, including the introduced small Indian mongoose, feral cats, and multiple species of rats.[14] These predators are thought to be linked to the extinction of the nominate subspecies in Jamaica.[3] Nests on or near the ground in mines are especially vulnerable.[14]
The golden swallow is considered to be a vulnerable species by the IUCN. This status is on account of the small, fragmented, and decreasing population and range. The nominate subspecies is extinct; predation appears to be a factor.[3] The remaining T. e. sclateri population is declining, mostly due to shifting agriculture and predation by introduced mammalian species.[15] The population is estimated to be anywhere from 1,500 to 7,000 mature birds, in an area estimated to be 8,100 km2 (3,100 sq mi).[1]
This swallow is legally protected in Jamaica,[11] although it is extinct there.[1] Not known to the early settlers on the island,[3] it was considered to be common in the 1800s, but it declined and eventually became rare in the 1890s. In the last half of the 1900s, it was restricted to the area of Cockpit Country east to the Blue Mountains.[15] The last specimens collected were a pair from Portland Parish on 9 August 1908; the last confirmed sighting was in the Blue Mountains in 1950. It was regarded as rare from the 1960s to the 1980s, although its precarious status was not realised at the time.[3] In 1987, the last major roosting site of this subspecies was destroyed.[15] Birdwatchers in the Gosse Bird Club reported two probable sightings of several birds on Barbecue Bottom Road in Trelawny Parish in August and September 1982, while the last (and unconfirmed) report is of three birds at Hardwar Gap (located on the boundary between Saint Andrew and Portland parishes) on 8 June 1989.[3]
Curator of Birds Gary R. Graves of the Smithsonian Institution spent 18 years scouring the island for evidence of the subspecies without success. He is doubtful of its survival, as it is diurnal, and Jamaica is a popular destination for birdwatchers. The exact cause of the extinction is unknown, but predation by introduced mammals, especially the black rat and the Indian mongoose, is thought to be a factor. Graves points out that there is little evidence habitat loss has played a role.[3] Graves also added that the swallows adapted to nesting in man-made structures.[3] In general, this swallow is not affected by being near human disturbance.[12]
It is proposed that nest boxes be used to counter habitat loss and predation in Hispaniola.[14]
The golden swallow (Tachycineta euchrysea) is a swallow endemic to the Caribbean island of Hispaniola (split between the Dominican Republic and Haiti) and was once native to Jamaica, but is now extirpated there. It is restricted to isolated montane forests that primarily consist of the Hispaniolan pine (Pinus occidentalis). This species is considered to be a vulnerable species by the International Union for Conservation of Nature (IUCN). The exact cause of its extirpation from Jamaica is unknown, but likely factors include predation by introduced mammals and habitat loss, although the habitat loss theory is not supported by much evidence. The last sighting of the nominate subspecies was in Hardwar Gap (located on the boundary between Saint Andrew and Portland parishes), with three birds being seen on 8 June 1989.
A relatively small swallow, the Jamaican subspecies had bronze upperparts and bronze sides of the head. The ears and lores were duller and the forehead area was more green than bronze. The shoulders, back, rump, and uppertail-coverts were, on the other hand, a coppery-bronze colour. The lesser and median coverts were more coppery, with the greater and primary-wing-coverts more of a dusky green. The primaries, secondaries, and tail were a dusky bronze-green. The underparts were mostly white. The legs, feet, and irides were dark brown, and the bill was black. The female was similar, but with its breast, and occasionally throat and undertail-coverts, mottled grey-brown. The juvenile was also mottled-grey brown, and duller overall. The Hispaniolan subspecies, T. e. sclateri, is primarily differentiated by its more deeply forked tail, blue-green forehead and uppertail-coverts, and blue-black wings and tail.
In Hispaniola, this swallow breeds from April to July, where it lays a clutch consisting of two to four white eggs. It formerly bred from June to July in Jamaica. The eggs are laid in a cup nest that is mainly found in Hispaniolan pine. It also nests in caves, under the eaves of houses, in burned stands, and in nest boxes. This swallow is an aerial insectivore, foraging for insects at heights that are usually under 20 m (66 ft), and very rarely at heights over 30 m (98 ft). When foraging, it is known to explore most habitats except forests.
La golondrina dorada (Tachycineta euchrysea), es una especie de ave del género Tachycineta, de la familia Hirundinidae. Se distribuye en de América del Sur.[1]
Esta especie se distribuye en algunas islas del mar Caribe: Jamaica, y La Española, tanto en Haití como en República Dominicana.[2] Esta golondrina habita generalmente en claros de bosques, o sabanas, cerca del agua.
Esta golondrina se alimenta principalmente de insectos voladores. Normalmente se encuentran en parejas o en pequeños grupos. Su nido lo sitúa en el hueco de un árbol, o entre rocas o estructuras artificiales. Construye su nido, con plumas y algunas fibras vegetales; allí la hembra incuba sus blancos huevos.
Esta especie fue descrita originalmente por Philip Henry Gosse en el año 1847, bajo el nombre científico de: Hirundo euchrysea. Su localidad tipo es: «A gran altura en montañas del centro de Jamaica».
En el pasado se la ha colocado en dos géneros propios: Lamprochelidon o Kalochelidon, sin embargo, los estudios de ADN indican una estrecha relación con Tachycineta cyaneoviridis y Tachycineta thalassina.
Las especies: Tachycineta leucorrhoa, Tachycineta bicolor, Tachycineta albilinea, Tachycineta stolzmanni, Tachycineta albiventer, y Tachycineta meyeni , a veces son colocadas en un género separado: Iridoprocne, pero estudios de sus ADN indican una estrecha relación de estos taxones con el clado formado por: Tachycineta thalassina, Tachycineta euchrysea, y Tachycineta cyaneoviridis, y por lo tanto, el agrupamiento de todos en un solo género.
Esta especie se subdivide en 2 subespecies:
La golondrina dorada (Tachycineta euchrysea), es una especie de ave del género Tachycineta, de la familia Hirundinidae. Se distribuye en de América del Sur.
Tachycineta euchrysea sclateri.Tachycineta euchrysea Tachycineta generoko animalia da. Hegaztien barruko Hirundinidae familian sailkatua dago.
Tachycineta euchrysea Tachycineta generoko animalia da. Hegaztien barruko Hirundinidae familian sailkatua dago.
Tachycineta euchrysea
L'Hirondelle dorée (Tachycineta euchrysea) est une espèce de passereaux de la famille des Hirundinidae.
Cet oiseau vit en République dominicaine, à Haïti et en de rares zones montagneuses de la Jamaïque.
Cet oiseau est représenté par deux sous-espèces :
Tachycineta euchrysea
L'Hirondelle dorée (Tachycineta euchrysea) est une espèce de passereaux de la famille des Hirundinidae.
De goudzwaluw (Tachycineta euchrysea) is een zangvogel uit de familie Hirundinidae (zwaluwen).
Deze soort telt 2 ondersoorten:
De goudzwaluw (Tachycineta euchrysea) is een zangvogel uit de familie Hirundinidae (zwaluwen).
Bronssvala[2] (Tachycineta euchrysea) är en fågel i familjen svalor inom ordningen tättingar.[3]
Bronssvala delas in i två underarter:[3]
IUCN kategoriserar arten som sårbar.[1]
Tachycineta euchrysea là một loài chim trong họ Hirundinidae.[2] Hai phân loài được công nhận, Jamaican T. e. Euchrysea và T. e. Sclateri của Hispaniola (Haiti và Cộng hòa Dominican). Nó thường sống ở các ngọn đồi bên hòn đảo, thích nước mở. Hiện tại, sự nuốt này chỉ giới hạn ở các khu rừng núi đơn lập chủ yếu bao gồm thông Hispaniolan. Loài này được Liên minh Bảo vệ Thiên nhiên Quốc tế (IUCN) coi là một loài dễ bị tổn thương, mặc dù các phân loài được chỉ định, T. e. Euchrysea, có thể bị tuyệt chủng. Nguyên nhân chính xác của sự tuyệt chủng chưa được biết đến, nhưng các yếu tố có thể bao gồm việc ăn thịt của động vật có vú và môi trường sống bị mất, mặc dù lý thuyết mất môi trường sống không được chứng minh bởi rất nhiều bằng chứng. Lần nhìn thấy cuối cùng của phân loài được chỉ định là ở Hardwar Gap (nằm trên ranh giới giữa Saint Andrew và các giáo xứ Portland), với ba con chim được nhìn thấy vào ngày 8 tháng 6 năm 1989.
Ếch vàng lần đầu tiên được mô tả là Hirundo euchrysea bởi nhà tự nhiên học người Anh Henry Gosse, trong cuốn sách The Birds of Jamaica,[3], nhiều năm sau khi châu Âu định cư trên đảo. Các nhà tự nhiên học sớm đã không biết đến loài này[4]. Các chi Tachycineta hiện nay, mặt khác, được mô tả ban đầu vào năm 1850 bởi nhà nghiên cứu khoa học Jean Cabanis. Jean Cabanis.[5] Tên cụ thể là từ tiếng Hy Lạp cổ đại. Tachycineta là từ takhukinetos, "di chuyển nhanh", và euchrysea cụ thể là từ eukhrusos, có nghĩa là "giàu chất vàng". Điều này có nguồn gốc từ eu, có nghĩa là "rất nhiều", và khruseios, có nghĩa là "vàng".[6]
Loài này có hai phân loài; Thứ hai, Tachycineta euchrysea sclateri, ban đầu bị nghi ngờ là khác biệt bởi Henry Bryant năm 1866, người ghi lại nó là "var dominicensis?" Và ghi nhận sự khác biệt về bộ lông từ các phân loài được đề cử. Tuy nhiên, báo cáo của ông thiếu mô tả loài.[7] Cuối cùng nó được mô tả như là Hirundo sclateri vào năm 1884 bởi nhà khoa học người Hoa Kỳ Charles Cory,[8], người cảm thấy nó khác biệt rõ rệt để đảm bảo trạng thái loài riêng biệt[9]. Tên phân loài sclateri được dành riêng cho Philip Sclater, một nhà động vật học người Anh[10]. Đề cử phân loài, T. e. euchrysea, có thể bị tuyệt chủng[1].
Tachycineta euchrysea là một loài chim trong họ Hirundinidae. Hai phân loài được công nhận, Jamaican T. e. Euchrysea và T. e. Sclateri của Hispaniola (Haiti và Cộng hòa Dominican). Nó thường sống ở các ngọn đồi bên hòn đảo, thích nước mở. Hiện tại, sự nuốt này chỉ giới hạn ở các khu rừng núi đơn lập chủ yếu bao gồm thông Hispaniolan. Loài này được Liên minh Bảo vệ Thiên nhiên Quốc tế (IUCN) coi là một loài dễ bị tổn thương, mặc dù các phân loài được chỉ định, T. e. Euchrysea, có thể bị tuyệt chủng. Nguyên nhân chính xác của sự tuyệt chủng chưa được biết đến, nhưng các yếu tố có thể bao gồm việc ăn thịt của động vật có vú và môi trường sống bị mất, mặc dù lý thuyết mất môi trường sống không được chứng minh bởi rất nhiều bằng chứng. Lần nhìn thấy cuối cùng của phân loài được chỉ định là ở Hardwar Gap (nằm trên ranh giới giữa Saint Andrew và các giáo xứ Portland), với ba con chim được nhìn thấy vào ngày 8 tháng 6 năm 1989.
황금제비(영어: Golden swallow)는 카리브해 섬 히스파니올라섬에 서식하는 제비이다. 한때 자메이카에서도 서식했지만 현재는 자메이카에 서식하지 않는다. 주로 히스패니올란 소나무(Pinus occidentalis)로 이루어진 숲에서 서식한다. 황금제비는 국제자연보전연맹(IUCN)에 의해 취약종으로 지정되었다. 자메이카에서 사라진 정확한 원인은 알려지지 않았다. 외래종인 포유류에 의해 포식당했거나 서식지 손실 등으로 사라졌을 수 있다. 황금제비가 마지막으로 목격된 것은 1989년 6월 8일, 하드워 갭에서 세 마리의 황금제비가 목격되었을 때이다.
비교적 작은 제비인 자메이카 아종의 머리 윗부분과 옆면은 청동색이었다. 귀와 로어는 청동색보다 흐리고 이마 부분은 청동색보다 초록색에 가까웠다. 반면 어깨, 등, 뒤통수, 위꼬리 덮깃은 구릿빛의 청동색이었다. 작은 덮깃과 중간의 덮깃은 더 조잡했고, 큰 덮깃과 일차 날개 덮깃은 더 탁한 초록색이었다. 일차, 이차, 꼬리의 덮깃은 탁한 청동 녹색이었다. 아랫부분은 대부분 흰색이었다. 다리, 발, 홍채는 짙은 갈색이며 부리는 검은색이었다. 암컷은 비슷하지만 젖가슴이 있고, 때로는 목구멍과 꼬리 덮깃이 있었으며 덮깃의 색은 얼룩덜룩한 회갈색이다. 청소년 시기의 개체는 전체적으로 색이 더 흐리고 얼룩덜룩한 회갈색으로 나타났다. 히스파니올란 아종인 T. e. sclateri는 주로 더 깊게 파인 꼬리, 청록색 이마와 위꼬리 덮깃, 청록색 날개와 꼬리 부분 등으로 구별된다.
황금제비(영어: Golden swallow)는 카리브해 섬 히스파니올라섬에 서식하는 제비이다. 한때 자메이카에서도 서식했지만 현재는 자메이카에 서식하지 않는다. 주로 히스패니올란 소나무(Pinus occidentalis)로 이루어진 숲에서 서식한다. 황금제비는 국제자연보전연맹(IUCN)에 의해 취약종으로 지정되었다. 자메이카에서 사라진 정확한 원인은 알려지지 않았다. 외래종인 포유류에 의해 포식당했거나 서식지 손실 등으로 사라졌을 수 있다. 황금제비가 마지막으로 목격된 것은 1989년 6월 8일, 하드워 갭에서 세 마리의 황금제비가 목격되었을 때이다.
비교적 작은 제비인 자메이카 아종의 머리 윗부분과 옆면은 청동색이었다. 귀와 로어는 청동색보다 흐리고 이마 부분은 청동색보다 초록색에 가까웠다. 반면 어깨, 등, 뒤통수, 위꼬리 덮깃은 구릿빛의 청동색이었다. 작은 덮깃과 중간의 덮깃은 더 조잡했고, 큰 덮깃과 일차 날개 덮깃은 더 탁한 초록색이었다. 일차, 이차, 꼬리의 덮깃은 탁한 청동 녹색이었다. 아랫부분은 대부분 흰색이었다. 다리, 발, 홍채는 짙은 갈색이며 부리는 검은색이었다. 암컷은 비슷하지만 젖가슴이 있고, 때로는 목구멍과 꼬리 덮깃이 있었으며 덮깃의 색은 얼룩덜룩한 회갈색이다. 청소년 시기의 개체는 전체적으로 색이 더 흐리고 얼룩덜룩한 회갈색으로 나타났다. 히스파니올란 아종인 T. e. sclateri는 주로 더 깊게 파인 꼬리, 청록색 이마와 위꼬리 덮깃, 청록색 날개와 꼬리 부분 등으로 구별된다.