dcsimg

Cynomys ( Asturian )

provided by wikipedia AST

Perrinos de les praderes

Rangu temporal: Pliocenu tardíu al tempranu

Cynomys ludovicianus.jpg

Cynomys ludovicianus Taxonomía Reinu:

Animalia

Filu:

Chordata

Clase:

Mammalia

Orde:

Rodentia

Suborde:

Sciuromorpha

Familia:

Sciuridae

Tribu:

Marmotini

Xéneru:

CynomysRafinesque, 1817

Especies

Cynomys gunnisoni

Cynomys leucurus

Cynomys ludovicianus

Cynomys mexicanus

Cynomys parvidens

[editar datos en Wikidata]

Los perrinos de les praderes (xéneru Cynomys) son animales mamíferos de la familia de los esciúridos. Tán emparentaos coles marmotes y col xéneru Spermophilus.

Etimoloxía

Los perrinos de les praderíes reciben la so denominación pol so hábitat y pol so berríu d'alarma, paecíu al d'un perru. Según el Online Etymology Dictionary la pallabra emplegóse como bien llueu nel añu 1774.[1] Los informes de la espedición de Lewis y Clark indiquen que dambos llegaron en septiembre de 1804 a una población animal llamada polos franceses perrinos de les praderes».[2]

El nome científicu Cynomys» significa en griegu perru royedor', motiváu pol xéneru de los royedores lo mesmo que de les lladríes qu'emiten mientres les lluches xerárquiques.

Tipoloxía

Conócense cinco especies del xéneru biolóxicu de los perrinos de les praderes :

Les primeres d'estes clases resúmense nel subxéneru de los Cynomys, los trés últimos, nel de los Leucocrossuromys.

Carauterístiques

El cuerpu toscu, les pates curties y el rabu apúrren-y al perrín de les praderes una apariencia alloñada a la de les marmotes. Tienen una circunferencia cranial d'ente 30 y 35 cm y un pesu d'ente 800 y 1 400 g. Los machos son en promediu daqué mayores y un 10% más pesaos que les femes.

La piel ta pigmentada nun tonu marrón buxu, daqué más escuru penriba. Los perrinos de cola negra y los mexicanos tienen una cola de punta negra. Mientres que los de cola blanca, los Gunnison y los de Utah #tener de color blancu. Otra manera son les especies difícilmente estremables ente elles. El grandor de les mueles y la forma de les vocalizaciones son de les poques carauterístiques distintives.

Mou de vida

 src=
Perrín de les praderes, Zoolino Zürich
 src=
Dos perrinos de les praderes
 src=
Un perrín de la pradera en Faunia (Madrid).
 src=
Perrín de les praderes de cola negra
 src=
Perrín de les praderes de cola negra
 src=
Perrín de les praderes nel Tierpark Hagenbeck
 src=
Perrín de les praderes con una nuez nel Tiergarten Heidelberg

Los perrinos de les praderes habiten les praderes norteamericanes. L'ecosistema tien d'ufiertar suelos secos según yerba curtio o mediano.

Como animales diurnos pernocten nes cueves que caven. Los túneles son ente 10 y 15 cm d'anchu y 300 m de llargor máximu. Conducen a los niales, d'unos 40 cm d'estensión, forraos de yerba, y escavaos a ente 1 y 5 m de fondura. La tierra estrayío atrópase a la entrada, pa evitar que l'agua entre dientro. La lluriga tien como muncho una o dos entraes, namás en casos raros hasta seis.

El perrín de les praderes de cola blanca envierna mientres seis meses. Sicasí'l de cola negra permanez activu tol añu y sal inclusive mientres les ventisques. Aliméntense de plantes, principalmente yerba. Caltienen les plantes circundantes siempres curties p'ameyorar la visibilidá.

Vida en colonies

Cuatro de les cinco especies de perrinos de praderes habiten en colonies d'organización social complexa. Una esceición ye'l de cola blanca. Les colonies d'esti últimu aseméyense a les de munchos esguiles. Son más pequeñes y menos entamaes. Nuna lluriga habiten de normal namás una fema cola so prole; los otros miembros de la colonia tienen les sos propies construcciones. Los llazos sociales ente los habitantes son escasos.

Los siguientes datos describen la vida social de los perrinos de pradera de cola negra. Anque munchos son tamién aplicables a los mexicanos, los Gunnison y los de Utah, estes especies fueron menos estudiaes, pero tamién creen colonies de complexidá similar, si acasu de menor tamañu.

Les colonies de los perrinos de pradería de cola negra estrémense n'unidaes familiares. Caúna ta compuesta de normal d'un machu adultu, trés o cuatro femes y gran cantidá de críes de dambos sexos. Puede algamar hasta 26 individuos. En dellos casos puede una unidá tar compuesta por más d'un machu. Pareyes d'hermanos, na mayoría de los casos.

Les femes nacíes nuna unidá, permanecen nella, polo que toles femes d'un grupu tán emparentaes. Pela cueta los machos tienen qu'abandonar la familia al algamar el segundu añu vital. Ya intenten, pos, algamar el control d'otra unidá. Pa prevenir l'incestu, camuden los machos adultos la so unidá; en casu contrariu, les femes refuguen apariase con ellos.

El conxuntu de les unidaes conformen una colonia compuesta per cientos d'animales. De cutiu conócense como ciudaes de perrinos de les praderes. Nel s. XIX esistió supuestamente una ciudá en Texas, que tomaba una superficie de 65 000 km² y taba habitada por cuatrocientos millones d'habitantes. La mayor ciudá actual ta asitiada nel noroeste del estáu mexicanu de Chihuahua, entiende 350 km² y tien más d'un millón d'habitantes. Ente les unidaes de la ciudá nun hai interaición social; al contrariu cada unidá defende les sos fronteres de les vecines.

Nun se produz una crianza común. Cada fema esmolezse puramente de los sos propios cachorros y reaiciona mientres l'embaranzu y la lactancia con esceicional agresividá. Dientro de la colonia prodúcense de cutiu ataques recíprocos, nos que les femes intenten matar y comer les críes de les otres. Por esta razón finen cerca del 40% de toles críes d'una mesma colonia. Nun se conoz un comportamientu comparable en nenguna otra especie mamífera. La ventaya ta en que finalmente sobrevive la prole de la fema más fuerte. Los machos pórtense pacíficamente pa con toles críes y procuren defendeles.

El apareamientu produzse ente xineru y abril, según especie y llatitú. Prautícase nel interior de la edificación. La disposición a apariase manifiéstase per aciu determinaos comportamientos: dambes pareyes llamben los xenitales, cohabiten, y los machos recueyen materiales de construcción colos qu'edificar. Les críes lleguen al mundu en marzu o abril, tres d'una xestación de 35 díes. Nuna camada pueden ñacer hasta ocho cachorros, que na ñacencia, desnudos y ciegos, miden 7 cm y pesen 15 gramos. La piel crez hacia les trés selmanes, los güeyos ábriense a les seis. Les críes mamen ente 40 y 50 díes, y dempués abandonen la lluriga per primer vegada. En cuanto son independientes abondo como pa salir fuera y buscar comida, fina'l riesgu de qu'otre madres les maten. La esperanza de vida puede superar en cautividá los ocho años y ye davezu más curtia en llibertá.

Interaición colos humanos

Anque los perrinos de les praderes nunca arralecieron, según informes consistentes esperimentaron a finales del s. XIX una multiplicación esplosiva. Los colonos blancos abrasaron los sos enemigos naturales ya introducieron vaques, encargaes de caltener la vexetación curtia, lo qu'ameyoraba'l biótopo. Escontra 1900 había cerca de cinco mil millones de perrinos de les praderes de cola negra nel territoriu de los Estaos Xuníos, que se convirtió nuna verdadera amenaza a l'agricultura, pos atacaben los plantíos d'hortolices y ceberes. A empiezos del sieglu XX el réxime gubernamental estauxunidense entamó campañes d'esterminiu: envelenáronse los campos en masa, colo que les poblaciones decayeron perdayures. Solamente en Texas aniquiláronse en pocos años cerca del 99,8% de los perrinos de cola negra qu'habitaben esi territoriu; n'otros estaos fueron les cifres comparables. Güei ta considerada una especie pocu amenaciada d'estinción. Al traviés de la finalización de los envelenamientos masivos o les consiguientes midíes protectores son les especies estauxunidenses de nuevu abondosos. El perrín de Utah, amenaciáu hasta 1996, camudó al grupu d'especies dependientes de midíes protectores» na llista colorada del IUCN gracies a un programa eficaz. Pela cueta considérase que los perrinos mexicanos tán bien amenaciaos, pos siguen espuestos a persecuciones y envelenamientos y el so espaciu vital natural foi destruyíu por cuenta de la espansión de l'agricultura.

Munchos pueblos indios cómenlos. Güei empléguense dacuando en llaboratorios y gocien d'una creciente popularidá como animales domésticos, inclusive cuando difícilmente pueden tenese como talos llegalmente. Les ciudaes de perrinos de praderes son destinos turísticos apreciaos polos turistes del oeste estauxunidense.

Meriwether Lewis, quien xuntu con William Clark por mandatu del presidente Thomas Jefferson, investigó l'oeste norteamericanu, llamaba a los perrinos de les praderes «esguiles lladradores». Intentó prindar unu como regalu pal presidente. Como-y resultó imposible por cuenta de la fondura de la lluriga, anubrió la cueva y asina pudo atrapar unu, que vivió na casa blanca inda dalgún tiempu.

La importancia de los perrinos de les praderes como tresmisores d'enfermedaes foi la mayoría de les vegaes esaxerada, como xustificación de les campañes d'esterminiu. Sicasí, les variedaes del sur occidental de los EE.UU. pueden ser posibles tresmisores de la peste. En 2003 producióse una grave epidemia de viruela de los monos, realmente estendida polos perrinos de les praderes. Los responsables fueron n'este caso aguarones de abazones xigantes africanes escapaes de tiendes de mascotes, qu'arimaron a los perrinos de les praderes.

Miscelánea

La intensa persecución que sufrieron condució a la práutica estinción de los furones de pies negros, quien s'alimenten d'ellos nun 90%. Los furones en llibertá #escastar nos años 1980 y namás sobrevivieron gracies a programes de repoblación.

Tamién enemigos de los perrinos de les praderes son ente otros los coyotes, los melandros, les culiebres de cascabel y les aves falconiformes.

Anque considérense emparentaos colos esguiles, paez qu'en realidá les dos especies namás tán rellacionaes por pertenecer al subxéneru de les Spermophilus.

Los perrinos de les praderes desempeñen nel so ecosistema otra función clave: per aciu les sos construcciones soterrañes non yá ufierten acovecen a otros perrinos, según búhos y culiebres y oportunidaes de cría, tamién mullen el suelu que los bisontes y fertilicen cola aportación de yerbes al sosuelu. Pel hibiernu anúbrense les partes inferiores de la lluriga y atropen agua mientres llargu tiempu; d'esa manera pueden desenvolvese delles plantes tamién pel branu con poca agua y asina nutrir a munchos animales.

Demostróse que los perrinos de les praderes de Gunnision disponen d'un sistema comunciativu que-yos dexa unes capacidaes insólites.[3] Asina son a esperesar estremaos berros d'alarma, según s'avere un ferre, un perru o un coyote. D'esa manera pudo demostrase nun esperimentu que –baxo l'aspeutu esterior otra manera idénticu– sollerten del acercamientu d'una persona que s'avera visitiendo una camiseta color verde de manera distinta a si llevara una prenda de color azul.

Bibliografía

  • Ronald M. Nowak: Walker's Mammals of the World. Johns Hopkins University Press, Baltimore/London 1999. ISBN 0-8018-5789-9
  • John L. Hoogland: The Black-Tailed Prairie Dog: Social Life of a Burrowing Mammal. University Press, Chicago 1995. ISBN 0-226-35118-1
  • Christian Ehrlich: Präriehunde, Biologie, Haltung, Zucht. Natur- und Tier, Münster 2004. ISBN 3-931587-97-5
  • John L. Hoogland: Conservation of the Black-Tailed Prairie Dog, Saving North Americas Western Grasslands. Island Press, Washington DC 2005. ISBN 1-55963-498-7

Referencies

  1. Online Etymology Dictionary, prairie.
  2. Journals of the Lewis and Clark expedition, „7th September Friday 1804. a verry Cold morning“
  3. C. N. Slobodchikoff et. al.: Prairie dog alarm calls encode labels about predator colors. Animal Cognition, Band 12, 2009, S. 435–439; doi 10.1007/s10071-008-0203-y
    newscientist.com vom 13. Mai 2009 (identisch mit New Scientist Nr. 2707 vom 9. Mai 2009): Prairie dogs issue warnings in glorious technicolour.
license
cc-by-sa-3.0
copyright
Wikipedia authors and editors
original
visit source
partner site
wikipedia AST

Cynomys: Brief Summary ( Asturian )

provided by wikipedia AST

Los perrinos de les praderes (xéneru Cynomys) son animales mamíferos de la familia de los esciúridos. Tán emparentaos coles marmotes y col xéneru Spermophilus.

license
cc-by-sa-3.0
copyright
Wikipedia authors and editors
original
visit source
partner site
wikipedia AST

Gosset de les praderies ( Catalan; Valencian )

provided by wikipedia CA

Els gossets de les praderies o gosset de la prada (Cynomys) són un gènere de mamífers de l'ordre dels rosegadors i la família dels esciúrids. Són originaris de les praderies americanes.

Malgrat el seu nom, no són gossos, sinó rosegadors de la mateixa família que les marmotes. El seu nom és degut a un so que emeten quan se senten amenaçats i que recorda als lladrucs. A diferència de les marmotes, els gossets de les praderies no hibernen. Són animals amb un cos d'aspecte més aviat curt i pesat, amb una cua curta recoberta per un pelatge de color marró. El seu cap és més aviat curt, amb orelles proporcionalment petites, grans ulls que els permeten detectar potencials depredadors i un morro camús i curt en comparació amb altres rosegadors (el cap guarda certa similitud amb la d'un degú. Posseeix unes llargues ungles, que són utilitzades per excavar els seus caus i, com tots els rosegadors, té dents incisives grans i fortes, que utilitza per tallar les tiges de les plantes que li serveixen d'aliment.

 src= A Wikimedia Commons hi ha contingut multimèdia relatiu a: Gosset de les praderies Modifica l'enllaç a Wikidata
license
cc-by-sa-3.0
copyright
Autors i editors de Wikipedia
original
visit source
partner site
wikipedia CA

Präriehunde ( German )

provided by wikipedia DE

Präriehunde (Cynomys) sind eine nordamerikanische Gattung der Erdhörnchen. Sie sind verwandt mit den Murmeltieren und den Zieseln.

Merkmale

Der plumpe Körper, die kurzen Beine und der kurze Schwanz geben den Präriehunden ein entfernt murmeltierähnliches Aussehen. Präriehunde haben eine Kopf-Rumpf-Länge von 30–35 cm und ein Gewicht von 800–1400 g. Männchen sind im Schnitt etwas größer und um 10 % schwerer als Weibchen.

Das Fell ist graubraun gefärbt und oberseits etwas dunkler als an der Unterseite. Schwarzschwanz- und Mexikanischer Präriehund haben einen Schwanz mit schwarzer Spitze, Weißschwanz-, Gunnison- und Utah-Präriehund einen mit weißer Spitze. Darüber hinaus sind die Arten nur sehr schwer unterscheidbar. Form und Größe der Backenzähne sowie die Art der Lautgebungen gehören zu den wenigen Merkmalen, anhand derer sich die Arten auseinanderhalten lassen.

Lebensweise

 src=
Schwarzschwanz-Präriehund
 src=
Schwarzschwanz-Präriehunde
 src=
Präriehund mit Walnusshälfte im Tiergarten Heidelberg

Präriehunde leben in der Prärie Nordamerikas. Das Habitat muss kurzes oder mittellanges Gras sowie trockenen Boden bieten.

Als tagaktive Tiere bleiben Präriehunde nachts in ihren selbst gegrabenen Erdhöhlen. Die Tunnel sind etwa 10 bis 15 cm breit und können maximale Längen von 34 m erreichen. Sie führen zu Nestkammern, die eine Ausdehnung von etwa 40 cm haben, mit Gras ausgelegt sind und 1 bis 5 m unter der Erdoberfläche liegen. Die beim Graben ausgehobene Erde wird um die Eingänge angehäuft, so dass bei Überschwemmungen kein Wasser hineinlaufen kann. Ein Präriehundbau hat meistens nur einen oder zwei Eingänge, in seltenen Fällen bis zu sechs.

Der Weißschwanz-Präriehund hält einen halbjährigen Winterschlaf. Dagegen ist der Schwarzschwanz-Präriehund ganzjährig aktiv und kommt selbst bei Schneetreiben ins Freie. Präriehunde ernähren sich von Pflanzen, vor allem von Gräsern. Die Pflanzen in der Umgebung des Baus werden stetig kurz gehalten, wodurch den Präriehunden ein weiter Überblick ermöglicht wird.

Leben in Kolonien

Vier der fünf Präriehund-Arten leben in komplexen Kolonien mit einem hohen Grad an sozialer Organisation. Eine Ausnahme bildet allein der Weißschwanz-Präriehund, dessen Kolonien eher denen vieler Ziesel ähneln. Sie sind kleiner und weniger organisiert. In einem Bau lebt meistens nur ein Weibchen mit seinen Jungen; andere Mitglieder der Kolonie haben eigene Baue. Die sozialen Bande zwischen den Gruppenmitgliedern sind gering.

Die folgenden Angaben beschreiben das soziale Leben des Schwarzschwanz-Präriehundes. Vieles dürfte aber auch auf den Mexikanischen, den Gunnison- und den Utah-Präriehund zutreffen. Diese Arten sind weniger gut erforscht, haben aber ähnlich komplexe, wenn auch kleinere Kolonien.

Die Kolonien des Schwarzschwanz-Präriehundes gliedern sich in einzelne Familienverbände. Ein Verband besteht meistens aus einem ausgewachsenen Männchen, drei oder vier Weibchen und einer großen Zahl von jungen und jugendlichen Tieren beiderlei Geschlechts. Er kann insgesamt bis zu 26 Individuen umfassen. In einigen Fällen kann einem Verband mehr als ein Männchen angehören. Dabei handelt es sich dann meistens um Brüderpaare.

Weibchen, die in einem Verband geboren wurden, bleiben dort, so dass alle Weibchen einer Gruppe miteinander verwandt sind. Männchen müssen dagegen vor Erreichen des zweiten Lebensjahrs den Verband verlassen. Sie versuchen dann, die Kontrolle über einen anderen Verband zu erlangen. Um Inzucht zu vermeiden, wechseln auch die ausgewachsenen Männchen jährlich ihren Verband; tun sie dies nicht, verweigern die Weibchen letztlich die Paarung mit ihnen.

Die einzelnen Verbände bilden zusammen eine Kolonie, die aus Hunderten von Tieren besteht. Oft werden diese Kolonien als „Präriehundstädte“ bezeichnet. Im 19. Jahrhundert soll es in Texas eine Präriehundstadt gegeben haben, die eine Fläche von 65.000 km² bedeckte und aus 400 Millionen Einwohnern bestand. Die größte heutige Präriehundstadt liegt im Nordwesten des mexikanischen Bundesstaates Chihuahua, umfasst 350 km² und hat mehr als 1 Million Einwohner. Zwischen den Verbänden einer Stadt gibt es keine soziale Interaktion; im Gegenteil, es verteidigt jeder Verband seine Grenzen gegen den benachbarten.

Eine gemeinsame Aufzucht der Jungen findet nicht statt. Jedes Weibchen kümmert sich ausschließlich um die eigenen Jungen und wird während der Trag- und Stillzeit außerordentlich aggressiv. Innerhalb der Kolonie kommt es oft zu gegenseitigen Attacken, bei denen die Weibchen versuchen, die Jungen anderer Muttertiere zu töten und zu fressen. Auf diese Weise kommen nahezu 40 % aller Jungtiere einer Kolonie ums Leben. Von keinem anderen Säugetier ist ein vergleichbares Verhalten bekannt. Der Vorteil liegt offenbar darin, dass der Nachwuchs der stärksten Mütter letztlich überlebt. Männchen verhalten sich gegenüber allen Jungtieren ihrer Kolonie friedfertig und versuchen, sie zu verteidigen.

Die Paarung findet je nach Art und geografischer Breite zwischen Januar und April statt. Sie wird im Bau vollzogen. Die Paarungsbereitschaft lässt sich an bestimmten Verhaltensweisen ablesen: Beide Partner lecken ihre Geschlechtsteile, sie benutzen denselben Bau, und die Männchen sammeln Nistmaterial, das sie in diesen Bau schaffen. Jungtiere kommen nach einer Tragzeit von 35 Tagen zur Welt. In einem Wurf können sich bis zu acht Junge befinden, die bei der Geburt eine Größe von 7 cm und ein Gewicht von 15 g haben und nackt und blind sind. Das Fell bildet sich im Alter von drei Wochen, die Augen öffnen sich nach sechs Wochen. Die Jungen werden 40 bis 50 Tage gesäugt, dann verlassen sie erstmals ihren Bau. Sobald sie eigenständig genug sind, ins Freie zu gehen und Nahrung zu suchen, endet für die Jungen die Gefahr, von anderen Müttern getötet zu werden. Die Lebensdauer kann in Gefangenschaft über acht Jahre betragen, ist in freier Wildbahn aber für gewöhnlich kürzer.

Systematik

Phylogenetische Systematik der Marmotini nach Herron et al. 2004[1]
Marmotini

Notocitellus


Antilopenziesel (Ammospermophilus)





Otospermophilus


Callospermophilus




Murmeltiere (Marmota)



Ziesel (Spermophilus)




Ictidomys



Franklin-Ziesel (Poliocitellus franklinii)



Präriehunde (Cynomys)


Xerospermophilus





Urocitellus







Vorlage:Klade/Wartung/Style

Die Präriehunde sind eine Gattung der Hörnchen, wo sie den Erdhörnchen (Xerinae) und darin den Echten Erdhörnchen (Xerini) zugeordnet werden. Die wissenschaftliche Erstbeschreibung der Gattung erfolgte durch Constantine S. Rafinesque-Schmaltz im Jahr 1817.

Die Präriehunde wurden 2004 in einer molekularbiologischen Untersuchung als monophyletische Gruppe bestätigt und als Schwestergruppe der gesamten Marmotini mit Ausnahme der ursprünglich den Zieseln zugeordneten Gattung Xerospermophilus identifiziert. Der Franklin-Ziesel (Poliocitellus franklinii) ist die gemeinsame Schwesterart dieses aus den beiden Gruppen gebildeten Taxons.[1]

Aus der Gattung der Präriehunde sind fünf Arten bekannt:

Die ersten beiden dieser Arten werden oft in einer Untergattung Cynomys, die letzten drei in Leucocrossuromys zusammengefasst.

Etymologie

Präriehunde sind benannt nach ihrem Habitat und nach ihrem Warnruf, der dem Bellen eines Hundes ähnelt. Der Name wurde laut Online Etymology Dictionary frühestens 1774 verwendet.[2] Die Berichte der Lewis-und-Clark-Expedition geben an, dass diese im September 1804 „ein Dorf der Tiere erreichte, welche von den Franzosen Präriehunde genannt werden“.[3]

Der wissenschaftliche Name Cynomys bedeutet in griechischer Sprache „Hundemaus“, was sich auf die mäuseartige Lebensweise bezieht.

Menschen und Präriehunde

Zwar waren Präriehunde nie selten, aber nach übereinstimmenden Berichten erlebten sie am Ende des 19. Jahrhunderts eine nahezu explosive Vermehrung. Weiße Siedler dezimierten die natürlichen Feinde der Präriehunde und führten Hausrinder ein, die dafür sorgten, dass die Vegetation kurz gehalten wurde, was den Lebensraum für Präriehunde besonders günstig machte. Um 1900 soll es etwa 5 Milliarden Schwarzschwanz-Präriehunde auf US-Territorium gegeben haben, die zunehmend als eine ernste Bedrohung der Landwirtschaft angesehen wurden, da sie über Getreide- und Gemüsefelder herfielen. Am Anfang des 20. Jahrhunderts organisierte die US-Regierung eine Ausrottungskampagne: Mit Strychnin versetztes Futter wurde massenhaft ausgelegt, wodurch die Populationen überall einbrachen. Allein in Texas wurden binnen weniger Jahre 99,8 % der dort lebenden Präriehunde getötet; in anderen Bundesstaaten waren die Zahlen vergleichbar. Heute gilt der Schwarzschwanz-Präriehund als gering gefährdet. Durch ein Ende der Vergiftungen und darauf folgende Schutzmaßnahmen sind die US-amerikanischen Arten heute wieder recht häufig. Der Utah-Präriehund, der bis 1996 als gefährdet galt, wird nach einem effektiven Schutzprogramm seither in der Roten Liste der IUCN nur noch als „von Schutzmaßnahmen abhängig“ geführt. Dagegen gilt der Mexikanische Präriehund als stark gefährdet, da er noch immer Verfolgung und Vergiftung ausgesetzt ist und sein natürlicher Lebensraum durch Ausbreitung der Landwirtschaft zerstört wird.

Manche Indianervölker haben früher Präriehunde gegessen. Heute werden sie manchmal als Labortiere eingesetzt und erfreuen sich einer zunehmenden Beliebtheit als Heimtiere, wenngleich sie kaum artgerecht gehalten werden können. Die Städte der Präriehunde sind beliebte Reiseziele für Touristen im US-amerikanischen Westen.

Meriwether Lewis, der zusammen mit William Clark im Auftrag des Präsidenten Thomas Jefferson den nordamerikanischen Westen erforschte, nannte den Präriehund „Bellendes Hörnchen“. Er versuchte einen Präriehund lebend als Geschenk für den Präsidenten auszugraben. Da dies wegen der Tiefe des Baus nicht gelang, ließ er die Höhle unter Wasser setzen und konnte so einen Präriehund fangen. Der Präriehund lebte dann noch einige Zeit im Weißen Haus.

Die Bedeutung von Präriehunden als Krankheitsüberträger wurde meistens übertrieben, um Begründungen für die Ausrottungskampagnen zu liefern. Dennoch sind Präriehunde in einigen Regionen im Südwesten der USA mögliche Träger der Pest. 2003 gab es eine aufsehenerregende Affenpocken-Epidemie in den USA, die tatsächlich durch Präriehunde verbreitet wurde. Die Verursacher waren hier aus Zoogeschäften entlaufene afrikanische Riesenhamsterratten, die die Infektion auf die Präriehunde übertragen hatten.

Sonstiges

Die großflächige Verfolgung der Präriehunde hat auch zur fast völligen Ausrottung der Schwarzfußiltisse geführt, die sich zu 90 % von diesen Tieren ernähren. Die Iltisse sind in den 1980er-Jahren in freier Wildbahn ausgestorben und haben nur dank eines Nachzuchtprogramms überlebt. Weitere Feinde der Präriehunde sind unter anderem Kojoten, Silberdachse, Klapperschlangen und Greifvögel.

Während man lange die Ziesel für die Schwestergruppe der Präriehunde hielt, scheint in Wahrheit nur die Ziesel-Untergattung Spermophilus Schwestertaxon der Präriehunde zu sein.

Für Gunnisons Präriehund (Cynomys gunnisoni) wurde nachgewiesen, dass diese Tiere über ein ungewöhnlich stark differenziertes Kommunikationsvermögen verfügen.[4] Demnach äußern sie jeweils unterschiedliche Warnrufe, wenn sich ein Falke, ein Haushund, ein Kojote oder ein Mensch nähert. Weiterhin unterscheiden sich die Warnrufe bei Annäherung kleiner Menschen von denen bei Annäherung großer Menschen. Schließlich konnte in einem Experiment nachgewiesen werden, dass – bei ansonsten gleichem äußeren Erscheinungsbild – vor einer mit grünem T-Shirt sich nähernden Person durch andere Rufe gewarnt wird, als wenn eine Person in blauem T-Shirt gesichtet wird.

Literatur

  • John L. Hoogland: The Black-Tailed Prairie Dog. Social Life of a Burrowing Mammal. University of Chicago Press, Chicago IL 1995, ISBN 0-226-35118-1.
  • Ronald M. Nowak: Walker's Mammals of the World. 2 Bände. 6. Auflage. Johns Hopkins University Press, Baltimore MD u. a. 1999, ISBN 0-8018-5789-9.
  • Christian Ehrlich: Präriehunde. Biologie, Haltung, Zucht. NTV, Münster 2004, ISBN 3-931587-97-5.
  • John L. Hoogland (Hrsg.): Conservation of the Black-Tailed Prairie Dog. Saving North America's Western Grasslands. Island Press, Washington DC u. a. 2006, ISBN 1-55963-498-7.

Einzelnachweise

  1. a b Matthew D. Herron, Todd A. Castoe, Christopher L. Parkinson: Sciurid phylogeny and the paraphyly of holarctic ground squirrels (Spermophilus). Molecular Phylogenetics and Evolution 31, 2004; S. 1015–1030. (doi:10.1016/j.ympev.2003.09.015, Volltext, PMID 15120398)
  2. Online Etymology Dictionary, prairie.
  3. Journals of the Lewis and Clark expedition, „7th September Friday 1804. a verry Cold morning“ (Memento vom 1. Februar 2009 im Internet Archive)
  4. C. N. Slobodchikoff, Andrea Paseka, Jennifer L. Verdolin: Prairie dog alarm calls encode labels about predator colors. In: Animal Cognition. Bd. 12, Nr. 3, 2009, , S. 435–439, doi:10.1007/s10071-008-0203-y.
    newscientist.com vom 13. Mai 2009 (identisch mit New Scientist Nr. 2707 vom 9. Mai 2009): Prairie dogs issue warnings in glorious technicolour.
license
cc-by-sa-3.0
copyright
Autoren und Herausgeber von Wikipedia
original
visit source
partner site
wikipedia DE

Präriehunde: Brief Summary ( German )

provided by wikipedia DE

Präriehunde (Cynomys) sind eine nordamerikanische Gattung der Erdhörnchen. Sie sind verwandt mit den Murmeltieren und den Zieseln.

license
cc-by-sa-3.0
copyright
Autoren und Herausgeber von Wikipedia
original
visit source
partner site
wikipedia DE

Can de prado ( Lingua Franca Nova )

provided by wikipedia emerging languages
 src=
Un de la sinco spesies, la can de prado negracoda

La canes de prado (jenera Cynomys, "sinomus") es rodentes tunelinte e erbivor, abitantes nativa de la prados de SUA ueste, Canada sude-ueste, e Mexico norde. La nom comun orijina en sua abaia canin, cual los usa per comunica sosial e avertinte, an si los no es canes. La nom ia es usada tan temprana como 1774. La nom de jenera deriva de la elinica per "can mus" (κυνος μυός).

license
cc-by-sa-3.0
copyright
Wikipedia authors and editors

Mōtohtli ( Nahuatl )

provided by wikipedia emerging languages
 src=
Mototli

Mototli in tlalyōlcah (caxtillantlahtolli: perrito de la pradera).

license
cc-by-sa-3.0
copyright
Wikipedia authors and editors

Prairiehónj ( Limburgan; Limburger; Limburgish )

provided by wikipedia emerging languages
 src=
'ne Prairiehóndj.

De prairiehónj (Letien: Cynomys) vörmen e geslech van knaagbieëster die op en óngere gróndj laeve; ze behuuere toete femielje vanne eiketse (Sciuridae). De prairehónj laeven oppe prairies van Naord-Amerika.

De bieëster waere zoeaget 40 cm lank en waoge tösse de 1 en 4 kilo. In gevangsjap waere ze 8 toet 10 jaor aad, mer ze kónne 12 waere bie oetzunjering. Prairiehónj vore zich mit vees graas. De naam prairiehóndj danke zie aan 't sjerp gebletsj det zie perducere.

Prairiehónj zeen sociaal bieëster die same mit mieëder femieljegruup in ei gebied wone, waat m'n e prairiehónjsdörp neump. Dees dörp bevinje zich óngergrundjs, wobie eder femielje 'nen eigen ingank haet nao 'n haol mit mieëdere kamers.

Inkel saorte waere bedreig mit oetsterve.

Taxonomie

Indeiling

De prairiehónj waere wiejer es volg ingedeildj:

license
cc-by-sa-3.0
copyright
Wikipedia authors and editors

Prairiehónj: Brief Summary ( Limburgan; Limburger; Limburgish )

provided by wikipedia emerging languages
 src= 'ne Prairiehóndj.

De prairiehónj (Letien: Cynomys) vörmen e geslech van knaagbieëster die op en óngere gróndj laeve; ze behuuere toete femielje vanne eiketse (Sciuridae). De prairehónj laeven oppe prairies van Naord-Amerika.

De bieëster waere zoeaget 40 cm lank en waoge tösse de 1 en 4 kilo. In gevangsjap waere ze 8 toet 10 jaor aad, mer ze kónne 12 waere bie oetzunjering. Prairiehónj vore zich mit vees graas. De naam prairiehóndj danke zie aan 't sjerp gebletsj det zie perducere.

Prairiehónj zeen sociaal bieëster die same mit mieëder femieljegruup in ei gebied wone, waat m'n e prairiehónjsdörp neump. Dees dörp bevinje zich óngergrundjs, wobie eder femielje 'nen eigen ingank haet nao 'n haol mit mieëdere kamers.

Inkel saorte waere bedreig mit oetsterve.

license
cc-by-sa-3.0
copyright
Wikipedia authors and editors

Prêrjehûnen ( Western Frisian )

provided by wikipedia emerging languages
 src=
It ferspriedingsgebiet fan 'e ûnderskate prêrjehûne-soarten.
(De swartsturtprêrjehûn yn grien; de wytsturtprêrjehûn yn rôs; de Utahprêrjehûn yn blau; de Rocky-Mountainsprêrjehûn yn pears; de Meksikaanske prêrjehûn yn oranje.)

De prêrjehûnen, ek wol stavere as prêryhûnen of prairiehûnen (wittenskiplike namme: Cynomys), foarmje in skaai fan 'e klasse fan 'e sûchdieren (Mammalia), it skift fan 'e kjifdieren (Rodentia), it ûnderskift fan 'e iikhoarntsjes en sliepmûzen (Sciuromorpha), de famylje fan 'e iikhoarntsjes (Sciuridae), de ûnderfamylje fan 'e grûniikhoarntsjes en Afrikaanske beamiikhoarntsjes (Xerinae), de tûke fan 'e grûniikhoarntsjes (Marmotini) en de ûndertûke fan 'e echte grûniikhoarntsjes (Spermophilina). Ta dit skaai hearre 5 soarten út Noard-Amearika.

Algemien

Prêrjehûnen binne in slach grûniikhoarntsjes dat yn koloanjes ûnder de grûn fan 'e prêrjes fan Noard-Amearika libbet. Se kinne sa'n 40 sm lang wurde en se weagje 1-4 kg. Yn finzenskip kinne se 8-10 jier âld wurde, mei útsjitters nei 12 jier. Se waarden foar it earst troch de Westerske wittenskip ûntdutsen troch de ferneamde Ekspedysje fan Lewis en Clark, in ûntdekkingstocht fan 'e rivier de Mississippy nei de Amerikaanske westkust en werom, dy't plakfûn yn 'e jierren 1804-1806.

Namme

It wie Meriwether Lewis en William Clark bekend dat de Frânsk-Kanadeeske pelsjagers sokke bisten teminsten al fan 1774 ôf chiens de prairie ("prêrjehûnen") neamden, mar sysels keazen foar de namme barking squirrel ("blaffend iikhoarntsje"), wat eins yndie in sekuerdere oantsjutting is. Dy namme beklibbe lykwols net, en úteinlik waard yn it Ingelsk prairie dog, in letterlike oersetting fan 'e Frânske beneaming, oernommen. De ferwizing nei hûnen komt fan it blaffende lûd dat prerjehûnen fuortbringe om inoar te warskôgjen foar ûnrie. Ek de wittenskiplike namme Cynomys, dy't komt fan 'e Grykske term foar "hûnemûs", slacht dêrop werom.

Soarten

Boarnen, noaten en referinsjes

license
cc-by-sa-3.0
copyright
Wikipedia auteurs en redakteuren

Prêrjehûnen: Brief Summary ( Western Frisian )

provided by wikipedia emerging languages
 src= It ferspriedingsgebiet fan 'e ûnderskate prêrjehûne-soarten.
(De swartsturtprêrjehûn yn grien; de wytsturtprêrjehûn yn rôs; de Utahprêrjehûn yn blau; de Rocky-Mountainsprêrjehûn yn pears; de Meksikaanske prêrjehûn yn oranje.)

De prêrjehûnen, ek wol stavere as prêryhûnen of prairiehûnen (wittenskiplike namme: Cynomys), foarmje in skaai fan 'e klasse fan 'e sûchdieren (Mammalia), it skift fan 'e kjifdieren (Rodentia), it ûnderskift fan 'e iikhoarntsjes en sliepmûzen (Sciuromorpha), de famylje fan 'e iikhoarntsjes (Sciuridae), de ûnderfamylje fan 'e grûniikhoarntsjes en Afrikaanske beamiikhoarntsjes (Xerinae), de tûke fan 'e grûniikhoarntsjes (Marmotini) en de ûndertûke fan 'e echte grûniikhoarntsjes (Spermophilina). Ta dit skaai hearre 5 soarten út Noard-Amearika.

license
cc-by-sa-3.0
copyright
Wikipedia auteurs en redakteuren

Κυνόμυς ( Greek, Modern (1453-) )

provided by wikipedia emerging languages

Ο κυνόμυς (Cynomys) είναι είδος κοινωνικού τρωκτικού. Διακρίνεται σε 4 ειδη: τον σκύλο των λειμώνων (Cynomys ludovicianus), το Mexican prairie dog (Cynomys mexicanus), το Gunnison's prairie dog (Cynomys gunnisoni) και το Utah prairie dog (Cynomys parvidens). Ο κυνόμυς ζει στις ΗΠΑ και το Μεξικό.

Κοινωνικό ζώο

Όπως και οι σουρικάτες έτσι και οι κυνόμυες είναι ζώα αγέλης και ζουν σε μικρές ομάδες σε λαγουμια τα οποία φυλάει ένας φρουρός. Εάν πλησιάσει κίνδυνος ο φρουρός βγάζει μια κραυγή για να ειδοποιήσει τους υπόλοιπους. Μαλιστα το σκυλί των λειμώνων πήρε την ονομασία του από αυτό το γεγονός,

Γενικά χαρακτηριστικά

Μάζα: Σκύλος των λειμώνων: 1,1 kg, Mexican prairie dog: 900 γρ., Gunnison's prairie dog: 800 γρ., Utah prairie dog: 900 γρ

Κυοφορία: 30 μέρες (εκτός από το σκύλο των λειμώνων που κυοφορεί 33 μέρες)

Μήκος: Σκύλος των λειμώνων: 29 εκ., Mexican prairie dog: 34 εκ., Gunnison's prairie dog: 28 εκ., Utah prairie dog: 29 εκ

Κατάταξη:γένος

Απειλές

Η κύρια απειλή για τους κυνομύες είναι η καταστροφή βιότοπου και η μετατροπή των λιβαδιών σε βοσκοτόπια.

license
cc-by-sa-3.0
copyright
Συγγραφείς και συντάκτες της Wikipedia

Κυνόμυς: Brief Summary ( Greek, Modern (1453-) )

provided by wikipedia emerging languages

Ο κυνόμυς (Cynomys) είναι είδος κοινωνικού τρωκτικού. Διακρίνεται σε 4 ειδη: τον σκύλο των λειμώνων (Cynomys ludovicianus), το Mexican prairie dog (Cynomys mexicanus), το Gunnison's prairie dog (Cynomys gunnisoni) και το Utah prairie dog (Cynomys parvidens). Ο κυνόμυς ζει στις ΗΠΑ και το Μεξικό.

license
cc-by-sa-3.0
copyright
Συγγραφείς και συντάκτες της Wikipedia

தரை நாய் ( Tamil )

provided by wikipedia emerging languages

தரை நாய் (Prairie dog) என்பது வட அமெரிக்காவில் கனடா மற்றும் மெக்சிகோ பகுதியில் பிரெய்ரி என்ற நெடும் பரப்புப் புல்வெளியில் வாழும் எலி வகையைச் சேர்ந்த விலங்கினம் ஆகும். இதனை பிரெய்ரி நாய் என்றும் அழைப்பர். இதற்கு நாய் எனப் பெயர் இருப்பினும் இது நாய் இனத்திலிருந்து உருவத்திலும் வாழ்க்கை முறையிலும் முற்றிலும் வேறுபட்டது.

உடலமைப்பு

 src=
தரை நாய்

தரை நாயின் முகம் , பிளவுபட்ட வாய், மூக்கு, கண் ஆகியவை மிகப்பெரிய அணில் போல இருக்கும். முகத்தில் பூனையைப் போல மீசை மயிர்கள் வாயருகில் இருக்கும். உடல் வெளிறிய செந்நிற முடிகளால் ஆனது.அது கீரிப்பிள்ளையைப் போல் இருக்கும். குட்டையான கால்களையும் தடிமனான வாலையும் பெற்றிருக்கும். அதன் கால்களில் நீளமான விரல்கள் இருக்கும்.

உணவு

தரை நாய் ஒரு தாவர உண்ணி ஆகும். புல், சிலவகைப் பூக்கள், விதைகள் ஆகியவற்றை இது உண்ணும். நீளமான புற்களைத் தன் இரண்டு கைகளாலும் பிடித்துக் கொண்டு அதைத் தன் வாயில் வைத்துத் தின்னும். பிரெய்ரி புல்வெளி மிகப் பரந்து இருப்பதால் தரைநாய்க்கு உணவுப் பற்றாக்குறை என்பது இல்லை. மேலும் அது உண்ணும் புல்லில் உள்ள உயிர்ச்சத்தையும் நீர்ச்சத்தையும் அது பயன் படுத்திக்கொள்வதால் தண்ணீரைத் தேடி அது செல்வதில்லை.

வாழிடம்

தரை நாயானது எலியைப் போல வளைகளை அமைத்து அதில் வாழும். அதன் கூர்மையான விரல்களால் தரையைத் தோண்டி வளையை அமைக்கும். அது மிகவும் நேர்த்தியாக வடிவமைக்கப் பட்டிருக்கும். குறுக்கும் நெடுக்கும் இருக்கும் நகரத்துத் தெருச் சந்துகளைப்போல அது அமைக்கப்பட்டிருக்கும். வளை தோண்டும் போது தன் முகத்தினைக் கைகள் போலப் பயன்படுத்தி முகத்தால் மண்ணைத் தள்ளி இடத்தினை அகலப்படுத்திக் கொள்ளும். பிரெய்ரிப் புல்வகை நீண்டு வளர்வதால், தரை நாயின் வளைக்கு அப்புல்வகையே இயற்கைப் பாதுகாப்பாக அமையும். இவ்வளைகள் கால நிலைக்கேற்ப வெப்பத்தினை சமப்படுத்தும் வகையில் அமைக்கப்படும். குளிர்காலத்தில் இதனுள் 5-10 °செ.வெப்பநிலையும் கோடையில் 15-25 °செ. வெப்ப நிலையும் நிலவுமாறு அமைக்கப்பட்டுள்ளன. இவ்வளைகள் மழை, வெள்ளம்போன்ற இயற்கை சீரழிவுகளால் பாதிக்காத வண்ணம் நல்ல காற்றோட்டத்துடன் காணப்படுகிறது.

வாழ்க்கை முறை

 src=
ஒரு தரை நாய்க் குடும்பம் வளைக்கருகில்

பிரெய்ரி நாய்கள் கூட்டங்கூட்டமாய் வாழ்கின்றன. பெற்றோர் நாய்கள் உணவு தேடி வெளியே செல்கின்றன. அப்போது குட்டிகள் தூரமாகச் செல்லாமல் வளையின் அருகிலேயே விளையாடி மகிழும். கோடைக்காலத்தில் இந்த நாய்களுக்குக் கிடைக்கும் புல் உணவு குளிர் காலத்தில் கிடைப்பதில்லை. பிரெய்ரி புல்வெளிப் பகுதியில் கடும் பனிப்பொழிவு காணப்படும். எனவே குளிர் காலம் வருவதை உணர்ந்து இந்த நாய்கள் பனி வரும் முன்னரே புல்லைக் கடித்து சேமித்து தம் வளைக்குள் வைத்துக் கொள்ளும். உணவாகப் பயன்படும் அந்தப் புற்கள் படுக்கையாகவும் பயன்படும்.
உணவு கிடைக்காத குளிர்காலங்களில் தரை நாய் நீள் உறக்கம் மேற்கொள்ளும். அவை அப்போது தமது வளைக்குள் வசதியாகப் படுத்துக்கொள்கின்றன. நீளுறக்கம் கொள்வதற்கு முன் இனப்பெருக்கத்திற்குரிய இணைவை அது மேற்கொள்ளும். நீள் உறக்கம் கொள்ளும் போது அதன் உடலில் உள்ள கொழுப்பு, உணவு உண்ணாத நிலையை ஈடு செய்து உயிர் காக்க உதவும்.
தரை நாயின் குட்டிகளும் தாய் விலங்குகளும் அன்பாகப் பழகும். குழந்தை தாயின் முகத்தில் தன் வாய் வைக்கும். இதன் மூலம் விளையாட்டுத்தனத்தை மட்டுமின்றி தனது அன்பபையும் தெரிவிக்கும்.

செய்தி பரப்பும் முறை

 src=
கழுகுகள் வந்துள்ளதைத் தரை நாய் தனது கூட்டத்தாருக்கு செய்தி பரப்புதல்

தரை நாய்கள் தங்களுக்குள் செய்தி பரப்பும் முறை மிகவும் வினோதமானதாகும். இது தனது பின்கால்ளைத் தரையில் ஊன்றி எழுந்து நிற்கும். இவைகள் கூட்டமாக வாழ்வதால் பெரும்பாலும் ஆணும் பெண்ணுமாக எழுந்து நிற்கின்றன. சற்று தூரத்தில் பகை உயிரி ஒன்று வருவது இவற்றின் கண்களில் தெரிந்தால், உடனே இவை எச்சரிக்கைக் குரலை எழுப்புகின்றன. இவ்வோசை அணிலின் குரல் போலவே இருக்கும். அந்த ஒலி, சற்று தொலைவில் உள்ள மற்றொரு தரைநாயின் காதில் விழுகிறது. அந்த நாயும் எழுந்து நின்று அதேவகை ஒலியை எழுப்பிக் கத்துகிறது. அதைக் கேட்கும் மற்றொரு நாயும் இவ்வாறே செய்கிறது. இப்படியே அந்த வட்டாரத்தில் எச்சரிக்கை பரப்பப்படுகிறது.

பகை

இந்த நாயினத்திற்கு மூன்று விதமான பகைகள் உள்ளன. இவற்றின் உடலில் ஒருவித ஒட்டுண்ணிகள் வாழ்கின்றன. இவற்றை தரை நாய் தனது வாயால் நீவி அகற்றும். பிரெய்ரிப் புல்வெளிகளில் வாழும் பைசன் எனப்படும் காட்டெருதுகள் வாழ்கின்றன. அவற்றின் உடலில் ஒரு வகை உண்ணிகள் உள்ளன. அவற்றை வெளியேற்றுவதற்காக, அந்தக் காட்டெருமைகள் தரையில் படுத்துப் புரளும் அப்போது அது புரளக்கூடிய இடத்தின் அடிப்பாகத்தில் தரை நாயின் வளை இருந்தால் அவை அழுந்தி நாசமாகின்றன. அதனுள் இருக்கும் சிறிய குட்டிகளும் நசுங்கி இறந்துவிடுகின்றன. பிரெய்ரிப் புல்வெளியில் தங்கக்கழுகு (Golden eagle) என்ற பறவைகளும், ஆந்தைகளும் வாழ்கின்றன. இவை ஏமாந்த நேரத்தில் வளையின் அருகில் விளையாடிக் கொண்டிருக்கும் தரை நாயின் குட்டிகளைத் தூக்கிச் சென்று விடுகின்றன. இவை தவிர அங்கு வாழும் குள்ள நரிகளும் தரை நாய்களுக்குப் பகையாகும்.

படிமங்கள்

உசாத்துணை

முனைவர் மலையமான், 'அறிவியல் ஒளி' அக்டோபர் 2010 இதழ்.

மேலும் காண்க

license
cc-by-sa-3.0
copyright
விக்கிபீடியா ஆசிரியர்கள் மற்றும் ஆசிரியர்கள்

தரை நாய்: Brief Summary ( Tamil )

provided by wikipedia emerging languages

தரை நாய் (Prairie dog) என்பது வட அமெரிக்காவில் கனடா மற்றும் மெக்சிகோ பகுதியில் பிரெய்ரி என்ற நெடும் பரப்புப் புல்வெளியில் வாழும் எலி வகையைச் சேர்ந்த விலங்கினம் ஆகும். இதனை பிரெய்ரி நாய் என்றும் அழைப்பர். இதற்கு நாய் எனப் பெயர் இருப்பினும் இது நாய் இனத்திலிருந்து உருவத்திலும் வாழ்க்கை முறையிலும் முற்றிலும் வேறுபட்டது.

license
cc-by-sa-3.0
copyright
விக்கிபீடியா ஆசிரியர்கள் மற்றும் ஆசிரியர்கள்

Ónonevóneške

provided by wikipedia emerging_languages

Ónonevóneške. Hováhkéso.

 src=
Ónonevóneške
 src=
Ónonevonêškeho
 src=
Ónonevonêškeho
license
cc-by-sa-3.0
copyright
Wikipedia authors and editors

Prairie dog

provided by wikipedia EN

Prairie dogs (genus Cynomys) are herbivorous burrowing ground squirrels native to the grasslands of North America. Within the genus are five species: black-tailed, white-tailed, Gunnison's, Utah, and Mexican prairie dogs.[3] In Mexico, prairie dogs are found primarily in the northern states, which lie at the southern end of the Great Plains: northeastern Sonora, north and northeastern Chihuahua, northern Coahuila, northern Nuevo León, and northern Tamaulipas. In the United States, they range primarily to the west of the Mississippi River, though they have also been introduced in a few eastern locales. They are also found in the Canadian Prairies. Despite the name, they are not actually canines; prairie dogs, along with the marmots, chipmunks, and several other basal genera belong to the ground squirrels (tribe Marmotini), part of the larger squirrel family (Sciuridae).

Prairie dogs are considered a keystone species, with their mounds often being used by other species. Their mound-building encourages grass development and renewal of topsoil, with rich mineral, and nutrient renewal in the soil, which can be crucial for soil quality and agriculture. They are extremely important in the food chain, being important to the diet of many animals such as the black-footed ferret, swift fox, golden eagle, red tailed hawk, American badger, and coyote. Other species, such as the golden-mantled ground squirrel, mountain plover, and the burrowing owl, also rely on prairie dog burrows for nesting areas. Grazing species, such as plains bison, pronghorn, and mule deer, have shown a proclivity for grazing on the same land used by prairie dogs. Prairie dogs have some of the most complex systems of communication and social structures in the animal kingdom.[4]

The prairie dog habitat has been affected by direct removal by farmers, and the more obvious encroachment of urban development, which has greatly reduced their populations. The removal of prairie dogs "causes undesirable spread of brush", the costs of which to livestock range and soil quality often outweighs the benefits of removal. Other threats include disease. The prairie dog is protected in many areas to maintain local populations and ensure natural ecosystems.

Etymology

Prairie dogs raise their heads from their burrows in response to disturbances.

Prairie dogs are named for their habitat and warning call, which sounds similar to a dog's bark. The name was in use at least as early as 1774.[5] The 1804 journals of the Lewis and Clark Expedition note that in September 1804, they "discovered a Village of an animal the French Call the Prairie Dog".[6] Its genus, Cynomys, derives from the Greek for "dog mouse" (κυων kuōn, κυνος kunos – dog; μυς mus, μυός muos – mouse).[7]

The prairie dog is known by several indigenous names. The name wishtonwish was recorded by Lt. Zebulon Pike while on the Arkansas two years after Lewis and Clark's expedition.[8] In Lakota, the word is pispíza or pìspíza.[9][10]

Classification and first identification

The black-tailed prairie dog (Cynomys ludovicianus) was first described by Lewis and Clark in 1804.[6] Lewis described it in more detail in 1806, calling it the "barking squirrel".[11]

Extant species

Description

Full view of a prairie dog

On average, these stout-bodied rodents grow to 30 to 40 cm (12 to 16 in) long, including the short tail, and weigh between 0.5 and 1.5 kilograms (1 and 3 lb). Sexual dimorphism in body mass in the prairie dog varies 105 to 136% between the sexes.[13] Among the species, black-tailed prairie dogs tend to be the least sexually dimorphic, and white-tailed prairie dogs tend to be the most sexually dimorphic. Sexual dimorphism peaks during weaning, when the females lose weight and the males start eating more, and is at its lowest when the females are pregnant, which is also when the males are depleted from breeding.

Ecology and behavior

Diet

Prairie dogs are chiefly herbivorous, though they eat some insects. They feed primarily on grasses and small seeds. In the fall, they eat broadleaf forbs. In the winter, lactating and pregnant females supplement their diets with snow for extra water.[14] They also will eat roots, seeds, fruit, buds, and grasses of various species. Black-tailed prairie dogs in South Dakota eat western bluegrass, blue grama, buffalo grass, six weeks fescue, and tumblegrass,[14] while Gunnison’s prairie dogs eat rabbit brush, tumbleweeds, dandelions, saltbush, and cacti in addition to buffalo grass and blue grama. White-tailed prairie dogs have been observed to kill ground squirrels, a competing herbivore.[15][16]

Habitat and burrowing

Prairie dogs at a burrow entrance

Prairie dogs live mainly at altitudes ranging from 2,000 to 10,000 ft (600 to 3,000 m) above sea level.[17] The areas where they live can get as warm as 38 °C (100 °F) in the summer and as cold as −37 °C (−35 °F) in the winter.[17] As prairie dogs live in areas prone to environmental threats, including hailstorms, blizzards, and floods, as well as drought and prairie fires, burrows provide important protection. Burrows help prairie dogs control their body temperature (thermoregulation) as they are 5–10 °C (41–50 °F) during the winter and 15–25 °C (59–77 °F) in the summer. Prairie dog tunnel systems channel rainwater into the water table, which prevents runoff and erosion, and can also change the composition of the soil in a region by reversing soil compaction that can result from cattle grazing.

Prairie dog burrows are 5–10 m (16–33 ft) long and 2–3 m (6.6–9.8 ft) below the ground.[18] The entrance holes are generally 10–30 cm (3.9–11.8 in) in diameter.[18] Prairie dog burrows can have up to six entrances. Sometimes, the entrances are simply flat holes in the ground, while at other times, they are surrounded by mounds of soil either left as piles or hard-packed.[18] Some mounds, known as dome craters, can be as high as 20–30 cm (7.9–11.8 in). Other mounds, known as rim craters, can be as high as 1 m (3 ft 3 in).[18] Dome craters and rim craters serve as observation posts used by the animals to watch for predators. They also protect the burrows from flooding. The holes also possibly provide ventilation as the air enters through the dome crater and leaves through the rim crater, causing a breeze though the burrow.[18] Prairie dog burrows contain chambers to provide certain functions. They have nursery chambers for their young, chambers for night, and chambers for the winter. They also contain air chambers that may function to protect the burrow from flooding[17] and a listening post for predators. When hiding from predators, prairie dogs use less-deep chambers that are usually 1 m (3 ft 3 in) below the surface.[18] Nursery chambers tend to be deeper, being 2 to 3 m (6 ft 7 in to 9 ft 10 in) below the surface.[18]

Social organization and spacing

Prairie dog family

Highly social, prairie dogs live in large colonies or "towns" and collections of prairie dog families that can span hundreds of acres. The prairie dog family groups are the most basic units of its society.[18] Members of a family group inhabit the same territory.[13] Family groups of black-tailed and Mexican prairie dogs are called "coteries", while "clans" describes family groups of white-tailed, Gunnison’s, and Utah prairie dogs.[13] Although these two family groups are similar, coteries tend to be more closely knit than clans.[19] Members of a family group interact through oral contact or "kissing" and grooming one another.[17][18] They do not perform these behaviors with prairie dogs from other family groups.[18]

A pair of prairie dogs

A prairie dog town may contain 15–26 family groups,[18] with subgroups within a town, called "wards", which are separated by a physical barrier. Family groups exist within these wards. Most prairie dog family groups are made up of one adult breeding male, two or three adult females, and one or two male offspring and one or two female offspring. Females remain in their natal groups for life, thus are the source of stability in the groups.[18] Males leave their natal groups when they mature to find another family group to defend and breed in. Some family groups contain more breeding females than one male can control, so have more than one breeding adult male in them. Among these multiple-male groups, some may contain males that have friendly relationships, but the majority contain males that have largely antagonistic relationships. In the former, the males tend to be related, while in the latter, they tend not to be related. Two or three groups of females may be controlled by one male. However, among these female groups, no friendly relationships exist.[18]

A prairie dog at a zoo.

The typical prairie dog territory takes up 0.05–1.01 hectares (0.12–2.50 acres). Territories have well-established borders that coincide with physical barriers such as rocks and trees.[18] The resident male of a territory defends it, and antagonistic behavior occurs between two males of different families to defend their territories. These interactions may happen 20 times per day and last five minutes. When two prairie dogs encounter each other at the edges of their territories, they stare, make bluff charges, flare their tails, chatter their teeth, and sniff each other's perianal scent glands. When fighting, prairie dogs bite, kick, and ram each other.[18] If their competitor is around their size or smaller, the females participate in fighting. Otherwise, if a competitor is sighted, the females signal for the resident male.

Reproduction and parenting

Female with juvenile

Prairie dog copulation occurs in the burrows, which reduces the risk of interruption by a competing male. They are also at less risk of predation. Behaviors that signal that a female is in estrus include underground consorting, self-licking of genitals, dust-bathing, and late entrances into the burrow at night.[20] The licking of genitals may protect against sexually transmitted diseases and genital infections,[20] while dust-bathing may protect against fleas and other parasites. Prairie dogs also have a mating call which consists of up to 25 barks with a 3- to 15-second pause between each one.[20] Females may try to increase their reproduction success by mating with males outside their family groups. When copulation is over, the male is no longer interested in the female sexually, but will prevent other males from mating with her by inserting copulatory plugs.[20]

Juvenile prairie dogs

For black-tailed prairie dogs, the resident male of the family group fathers all the offspring.[21] Multiple paternity in litters seems to be more common in Utah and Gunnison’s prairie dogs.[19] Mother prairie dogs do most of the care for the young. In addition to nursing the young, the mother also defends the nursery chamber and collects grass for the nest. Males play their part by defending the territories and maintaining the burrows.[18] The young spend their first six weeks below the ground being nursed.[17] They are then weaned and begin to surface from the burrow. By five months, they are fully grown.[17] The subject of cooperative breeding in prairie dogs has been debated among biologists. Some argue prairie dogs will defend and feed young that are not theirs,[22] and young seemingly sleep in a nursery chamber with other mothers; since most nursing occurs at night, this may be a case of communal nursing.[18] In the case of the latter, others suggest communal nursing occurs only when mothers mistake another female's young for their own. Infanticide is known to occur in prairie dogs. Males that take over a family group will kill the offspring of the previous male.[18] This causes the mother to go into estrus sooner.[18] However, most infanticide is done by close relatives.[18] Lactating females will kill the offspring of a related female both to decrease competition for the female’s offspring and for increased foraging area due to a decrease in territorial defense by the victimized mother. Supporters of the theory that prairie dogs are communal breeders state that another reason for this type of infanticide is so that the female can get a possible helper. With their own offspring gone, the victimized mother may help raise the young of other females.

Anti-predator calls

Prairie dog calling

The prairie dog is well adapted to predators. Using its dichromatic color vision, it can detect predators from a great distance; it then alerts other prairie dogs of the danger with a special, high-pitched call. Constantine Slobodchikoff and others assert that prairie dogs use a sophisticated system of vocal communication to describe specific predators.[23] According to them, prairie dog calls contain specific information as to what the predator is, how big it is and how fast it is approaching. These have been described as a form of grammar. According to Slobodchikoff, these calls, with their individuality in response to a specific predator, imply that prairie dogs have highly developed cognitive abilities.[23] He also writes that prairie dogs have calls for things that are not predators to them. This is cited as evidence that the animals have a very descriptive language and have calls for any potential threat.[23]

Alarm response behavior varies according to the type of predator announced. If the alarm indicates a hawk diving toward the colony, all the prairie dogs in its flight path dive into their holes, while those outside the flight path stand and watch. If the alarm is for a human, all members of the colony immediately rush inside the burrows. For coyotes, the prairie dogs move to the entrance of a burrow and stand outside the entrance, observing the coyote, while those prairie dogs that were inside the burrows come out to stand and watch, as well.[24] For domestic dogs, the response is to observe, standing in place where they were when the alarm was sounded, again with the underground prairie dogs emerging to watch.[23]

A black-tailed prairie dog forages above ground for grasses and leaves.

Debate exists over whether the alarm calling of prairie dogs is selfish or altruistic. Prairie dogs may alert others to the presence of a predator so they can protect themselves, but the calls could be meant to cause confusion and panic in the groups and cause the others to be more conspicuous to the predator than the caller. Studies of black-tailed prairie dogs suggest that alarm-calling is a form of kin selection, as a prairie dog’s call alerts both offspring and indirectly related kin, such as cousins, nephews, and nieces.[18] Prairie dogs with kin close by called more often than those that did not have kin nearby. In addition, the caller may be trying to make itself more noticeable to the predator.[18] Predators, though, seem to have difficulty determining which prairie dog is making the call due to its "ventriloquistic" nature.[18]

Perhaps the most striking of prairie dog communications is the territorial call or "jump-yip" display of the black-tailed prairie dog.[25] A black-tailed prairie dog stretches the length of its body vertically and throws its forefeet into the air while making a call. A jump-yip from one prairie dog causes others nearby to do the same.[26]

Conservation status

A prairie dog and his hole

Ecologists consider this rodent to be a keystone species. They are an important prey species, being the primary diet in prairie species such as the black-footed ferret, swift fox, golden eagle, red tailed hawk, American badger, coyote, and ferruginous hawk. Other species, such as the golden-mantled ground squirrel, mountain plover, and the burrowing owl, also rely on prairie dog burrows for nesting areas. Even grazing species, such as plains bison, pronghorn, and mule deer have shown a proclivity for grazing on the same land used by prairie dogs.[27]

Nevertheless, prairie dogs are often identified as pests and exterminated from agricultural properties because they are capable of damaging crops, as they clear the immediate area around their burrows of most vegetation.[28]

Skeleton of a black-footed ferret (Mustela nigripes) with a prairie dog skeleton, articulated to show the predator-prey relationship between them. (Museum of Osteology)

As a result, prairie dog habitat has been affected by direct removal by farmers, as well as the more obvious encroachment of urban development, which has greatly reduced their populations. The removal of prairie dogs "causes undesirable spread of brush", the costs of which to livestock range may outweigh the benefits of removal.[29] Black-tailed prairie dogs comprise the largest remaining community.[30] In spite of human encroachment, prairie dogs have adapted, continuing to dig burrows in open areas of western cities.[31]

One common concern, which led to the widespread extermination of prairie dog colonies, was that their digging activities could injure horses[32] by fracturing their limbs. According to writer Fred Durso, Jr., of E Magazine, though, "after years of asking ranchers this question, we have found not one example."[33] Another concern is their susceptibility to bubonic plague.[34] As of July 2016 the U.S. Fish and Wildlife Service plans to distribute an oral vaccine it had developed by unmanned aircraft or drones.[35]

In captivity

Prairie dogs are gaining popularity as zoo animals.
South-central Wisconsin, U.S.
Pet prairie dogs can be leash trained
Prairie dog at the Minnesota Zoo

Until 2003, primarily black-tailed prairie dogs were collected from the wild for the exotic pet trade in Canada, the United States, Japan, and Europe. They were removed from their burrows each spring, as young pups, with a large vacuum device.[36] They can be difficult to breed in captivity,[37] but breed well in zoos. Removing them from the wild was a far more common method of supplying the market demand.[38]

They can be difficult pets to care for, requiring regular attention and a very specific diet of grasses and hay. Each year, they go into a period called rut that can last for several months, in which their personalities can drastically change, often becoming defensive or even aggressive. Despite their needs, prairie dogs are very social animals and come to seem as though they treat humans as members of their colony.

In mid-2003, due to cross-contamination at a Madison, Wisconsin-area pet swap from an unquarantined Gambian pouched rat imported from Ghana, several prairie dogs in captivity acquired monkeypox, and subsequently a few humans were also infected. This led the Centers for Disease Control and Prevention (CDC) and Food and Drug Administration (FDA) to issue a joint order banning the sale, trade, and transport within the United States of prairie dogs (with a few exceptions).[39] The disease was never introduced to any wild populations. The European Union also banned importation of prairie dogs in response.[40]

All Cynomys species are classed as a "prohibited new organism" under New Zealand's Hazardous Substances and New Organisms Act 1996, preventing them from being imported into the country.[41]

Prairie dogs are also very susceptible to bubonic plague, and many wild colonies have been wiped out by it.[42][43][44][45] Also, in 2002, a large group of prairie dogs in captivity in Texas were found to have contracted tularemia.[46] The prairie dog ban is frequently cited by the CDC as a successful response to the threat of zoonosis.[47]

Prairie dogs that were in captivity at the time of the ban in 2003 were allowed to be kept under a grandfather clause, but were not to be bought, traded, or sold, and transport was permitted only to and from a veterinarian under quarantine procedures.[48]

On 8 September 2008, the FDA and CDC rescinded the ban, making it once again legal to capture, sell, and transport prairie dogs.[49] Although the federal ban has been lifted, several states still have in place their own ban on prairie dogs.[50]

The European Union has not lifted its ban on imports from the U.S. of animals captured in the wild. Major European Prairie Dog Associations, such as the Italian Associazione Italiana Cani della Prateria, remain against import from the United States, due to the high death rate of wild captures.[51][52] Several zoos in Europe have stable prairie dog colonies that generate enough surplus pups to saturate the EU internal demand, and several associations help owners to give adoption to captive-born animals.[53]

Prairie dogs in captivity may live up to 10 years.[54]

Literary descriptions

  • From George Wilkins Kendall's account of the Texan Santa Fe Expedition: "In their habits, they are clannish, social, and extremely convivial, never living alone like other animals, but on the contrary, always found in villages or large settlements. They are a wild, frolicsome, madcap set of fellows when undisturbed, uneasy and ever on the move, and appear to take especial delight in chattering away the time, and visiting from hole to hole to gossip and talk over each other's affairs—at least so their actions would indicate. On several occasions I crept close to their villages, without being observed, to watch their movements. Directly in the centre of one of them I particularly noticed a very large dog, sitting in front of the door or entrance to his burrow, and by his own actions and those of his neighbors it really seemed as though he was the president, mayor, or chief—at all events, he was the 'big dog' of the place. For at least an hour I secretly watched the operations in this community. During that time the large dog I have mentioned received at least a dozen visits from his fellow-dogs, which would stop and chat with him a few moments, and then run off to their domiciles. All this while he never left his post for a moment, and I thought I could discover a gravity in his deportment not discernible in those by which he was surrounded. Far is it from me to say that the visits he received were upon business, or had anything to do with the local government of the village; but it certainly appeared so. If any animal has a system of laws regulating the body politic, it is certainly the prairie dog."[55]
"Dog Town" or settlement of prairie dogs, from Commerce of the Prairies
  • From Josiah Gregg's journal, Commerce of the Prairies: "Of all the prairie animals, by far the most curious, and by no means the least celebrated, is the little prairie dog. ...The flesh, though often eaten by travelers, is not esteemed savory. It was denominated the 'barking squirrel', the 'prairie ground-squirrel', etc., by early explorers, with much more apparent propriety than the present established name. Its yelp, which resembles that of the little toy-dog, seems its only canine attribute. It rather appears to occupy a middle ground betwixt the rabbit and squirrel—like the former in feeding and burrowing—like the latter in frisking, flirting, sitting erect, and somewhat so in its barking. The prairie dog has been reckoned by some naturalists a species of the marmot (arctomys ludoviciana); yet it seems to possess scarce any other quality in common with this animal except that of burrowing. ...I have the concurrent testimony of several persons, who have been upon the Prairies in winter, that, like rabbits and squirrels, they issue from their holes every soft day; and therefore lay up no doubt a hoard of 'hay' (as there is rarely anything else to be found in the vicinity of their towns) for winter's use. A collection of their burrows has been termed by travelers a 'dog town,' which comprises from a dozen or so, to some thousands in the same vicinity; often covering an area of several square miles. They generally locate upon firm dry plains, coated with fine short grass, upon which they feed; for they are no doubt exclusively herbivorous. But even when tall coarse grass surrounds, they seem commonly to destroy this within their 'streets,' which are nearly always found 'paved' with a fine species suited to their palates. They must need but little water, if any at all, as their 'towns' are often, indeed generally, found in the midst of the most arid plains—unless we suppose they dig down to subterranean fountains. At least they evidently burrow remarkably deep. Attempts either to dig or drown them out of their holes have generally proved unsuccessful. Approaching a 'village,' the little dogs may be observed frisking about the 'streets'—passing from dwelling to dwelling apparently on visits—sometimes a few clustered together as though in council—here feeding upon the tender herbage—there cleansing their 'houses,' or brushing the little hillock about the door—yet all quiet. Upon seeing a stranger, however, each streaks it to its home, but is apt to stop at the entrance, and spread the general alarm by a succession of shrill yelps, usually sitting erect. Yet at the report of a gun or the too near approach of the visitor, they dart down and are seen no more till the cause of alarm seems to have disappeared.[56]

In culture

In companies that use large numbers of cubicles in a common space, employees sometimes use the term "prairie dogging" to refer to the action of several people simultaneously looking over the walls of their cubicles in response to a noise or other distraction. This action is thought to resemble the startled response of a group of prairie dogs.[57][58] The same term is also vulgar slang to refer to one who is on the verge of defecating (often involuntarily), with the implication that fecal matter has already begun partially exiting the anus.[59]

The Amarillo Sod Poodles, a minor league baseball team, use a nickname for prairie dogs as their cognomen.

See also

Notes

  1. ^ Fossils of genus Cynomys have been dated to as far back as the late Blancan and as far back as the early Irvingtonian for both black- and white-tailed prairie dogs, but fossils of prairie dogs are scarce prior to the late Irvingtonian.[1]

References

  1. ^ Goodwin, Thomas H. (23 February 1995). "Pliocene-Pleistocene Biogeographic History of Prairie Dogs, Genus Cynomys (Sciuridae)". Journal of Mammalogy. 76 (1): 100–122. doi:10.2307/1382319. JSTOR 1382319 – via Oxford Academic.
  2. ^ Wilson, D. E.; Reeder, D. M., eds. (2005). Mammal Species of the World: A Taxonomic and Geographic Reference (3rd ed.). Johns Hopkins University Press. ISBN 978-0-8018-8221-0. OCLC 62265494.
  3. ^ "Basic Facts About Prairie Dogs". Defenders of Wildlife. 15 March 2012. Retrieved 18 February 2019.
  4. ^ Fitzgerald, James P.; Lechleitner, Robert R. (1974). "Observations on the Biology of Gunnison's Prairie Dog in Central Colorado". The American Midland Naturalist. 92 (1): 146–163. doi:10.2307/2424208. JSTOR 2424208 – via JSTOR.
  5. ^ prairie. Online Etymology Dictionary
  6. ^ a b "Journals of the Lewis and Clark expedition, "7th September Friday 1804. a verry Cold morning"". Libtextcenter.unl.edu. Archived from the original on 1 February 2009. Retrieved 9 February 2009.
  7. ^ Palmer, T.S. (1904). "Index Generum Mammalium: a List of the Genera and Families of Mammals". North American Fauna. 23: 212. doi:10.3996/nafa.23.0001.
  8. ^ Cutright, Paul Russell (1989). Lewis and Clark, Pioneering Naturalists. University of Nebraska Press. p. 80. ISBN 0-8032-6434-8.
  9. ^ Ingham, Bruce (2013). English-Lakota Dictionary. Routledge. p. 188.
  10. ^ Karol, Joseph S.; Rozman, Stephen L. (1974). Everyday Lakota: An English-Sioux Dictionary for Beginners. Rosebud Educational Society. p. 55.
  11. ^ "Journal of the Lewis and Clark Expedition, Tuesday July 1st 1806". Libtextcenter.unl.edu. Archived from the original on 1 February 2009. Retrieved 9 February 2009.
  12. ^ Basic Biology (2015). "Rodents".
  13. ^ a b c Hoogland, J. L. (2002). "Sexual Dimorphism of Prairie Dogs". Journal of Mammalogy. 84 (4): 1254–1266. doi:10.1644/BME-008.
  14. ^ a b Long, K. (2002) Prairie Dogs: A Wildlife Handbook, Boulder, CO: Johnson Books.
  15. ^ Hoogland, John L.; Brown, Charles R. (23 March 2016). "Prairie dogs increase fitness by killing interspecific competitors". Proceedings of the Royal Society B: Biological Sciences. 283 (1827): 20160144. doi:10.1098/rspb.2016.0144. PMC 4822469. PMID 27009223.
  16. ^ Irwin, Aisling (23 March 2016). "Cute prairie dogs are serial killers savaging ground squirrels". New Scientist. Retrieved 26 March 2016.
  17. ^ a b c d e f Chance, G.E. (1976). "Wonders of Prairie Dogs", New York, NY: Dodd, Mead, and Company.
  18. ^ a b c d e f g h i j k l m n o p q r s t u v w Hoogland, J.L. (1995) The Black- tailed Prairie Dog: Social Life of a Burrowing Mammal, Chicago, IL: The University of Chicago Press.
  19. ^ a b Haynie, M., Van Den Bussche, R. A., Hoogland, J.L., & Gilbert, D.A. (2002). "Parentage, Multiple Paternity, and Breeding Success in Gunnison's and Utah Prairie Dogs". Journal of Mammalogy. 84 (4): 1244–1253. doi:10.1644/BRB-109.{{cite journal}}: CS1 maint: multiple names: authors list (link)
  20. ^ a b c d Hoogland, J. L. (1998). "Estrus and Copulation of Gunnison's Prairie Dogs". Journal of Mammalogy. 79 (3): 887–897. doi:10.2307/1383096. JSTOR 1383096.
  21. ^ Foltz, D. & Hoogland, J. L. (1981). "Analysis of the Mating System in the Black- Tailed Prairie Dog (Cynomys ludovicianus) by Likelihood of Paternity". Journal of Mammalogy. 62 (4): 706–712. doi:10.2307/1380592. JSTOR 1380592.
  22. ^ Hoogland, J. L. (1983). "Black- Tailed Prairie Dog Coteries are Cooperatively Breeding Units". The American Naturalist. 121 (2): 275–280. doi:10.1086/284057. S2CID 84323285.
  23. ^ a b c d Slobodchikoff, C. N. (2002) "Cognition and Communication in Prairie Dogs", In: The Cognitive Animal (pp. 257–264), M. Beckoff, C. Allen, and G. M. Burghardt (eds) Cambridge: A Bradford Book.
  24. ^ "Cognition and Communication in Prairie Dogs", C.N Slobodchikoff
  25. ^ C. N. Slobodchikoff; Bianca S. Perla; Jennifer L. Verdolin (2009). Prairie Dogs: Communication and Community in an Animal Society. Harvard University Press. pp. 249–. ISBN 978-0-674-03181-4.
  26. ^ Hoogland, J. (1996). "Cynomys ludovicianus" (PDF). Mammalian Species (535): 1–10. doi:10.2307/3504202. JSTOR 3504202.
  27. ^ Associated Species Archived 10 November 2013 at the Wayback Machine. Prairie Dog Coalition. Retrieved on 2013-01-04.
  28. ^ Slobodchikoff, C. N.; Kiriazis, Judith; Fischer, C.; Creef, E. (1991). "Semantic information distinguishing individual predators in the alarm calls of Gunnison's prairie dogs" (PDF). Animal Behaviour. 42 (5): 713–719. doi:10.1016/S0003-3472(05)80117-4. S2CID 53174059.
  29. ^ "Mammals of Texas: Black-tailed Prairie Dog". Retrieved 18 April 2006.
  30. ^ Mulhern, Daniel W.; Knowles, Craig J. (17 August 1995). "Black-tailed prairie dog status and future conservation planning" (PDF). In Uresk, Daniel W.; Schenbeck, Greg L.; O'Rourke, James T. (eds.). Conserving biodiversity on native rangelands: symposium proceedings. Fort Collins, CO: U.S. Department of Agriculture, Forest Service, Rocky Mountain Forest and Range Experiment Station. pp. 19–29. Gen. Tech. Rep. RM-GTR-298. Retrieved 6 January 2017.
  31. ^ "Public, mayor react to prairie dog poisoning at Elmer Thomas Park". KSWO Lawton. Retrieved 25 March 2012.
  32. ^ "The Diary of Virginia D. (Jones-Harlan) Barr b. 1866". Kansasheritage.org. 22 May 1940. Archived from the original on 31 January 2009. Retrieved 9 February 2009.
  33. ^ Motavalli, Jim; Durso, Fred Jr. (2 July 2004). "Open Season on "Varmints" For Saving Endangered Prairie Dogs, It's the Eleventh Hour". E–The Environmental Magazine. 15 (4).
  34. ^ "Prairie Dogs". DesertUSA. Retrieved 9 February 2009.
  35. ^ McCollister, Matthew; Matchett, Randy (31 March 2016). "Use of Unmanned Aerial Systems to Deliver Prairie Dog Sylvatic Plague Vaccination" (PDF). Environmental Assessment. U.S. Fish and Wildlife Service. p. 9. Retrieved 18 July 2016.
  36. ^ "CNN: What's that giant sucking sound on prairie?". 16 December 1996. Retrieved 10 October 2009.
  37. ^ Pilny, A.; Hess, Laurie (2004). "Prairie dog care and husbandry". Veterinary Clinics of North America: Exotic Animal Practice. 7 (2): 269–282. doi:10.1016/j.cvex.2004.02.001. PMID 15145390.
  38. ^ Tynes, Valarie V. (7 September 2010). Behavior of Exotic Pets. John Wiley & Sons. ISBN 9780813800783.
  39. ^ "CDC: Questions & Answers About Monkey Pox". Retrieved 18 April 2006.
  40. ^ "Born Free: EU bans rodent imports following monkeypox outbreak". bornfree.org.uk. June 2003. Archived from the original on 1 May 2006. Retrieved 13 October 2011.
  41. ^ Hazardous Substances and New Organisms Act 2003 – Schedule 2 Prohibited new organisms, New Zealand Government, retrieved 26 January 2012
  42. ^ "Plague and Black-Tailed Prairie Dogs". U.S. Fish and Wildlife Service. 23 March 1999.
  43. ^ "Biologist Studies Plague and Prairie Dogs". California State University. Archived from the original on 10 February 2008.
  44. ^ Robbins, Jim (18 April 2006). "Endangered, Rescued, Now in Trouble Again". The New York Times. Retrieved 22 May 2010.
  45. ^ Hoogland, John L. (1995). The Black-Tailed Prairie Dog: Social Life of a Burrowing Mammal. University of Chicago Press. p. 80. ISBN 0-226-35117-3.
  46. ^ "AVMA: Tularemia Outbreak Identified In Pet Prairie Dogs". Archived from the original on 2 April 2006. Retrieved 18 April 2006.
  47. ^ "Monkeypox-Outbreak: How was the outbreak contained?". Retrieved 6 January 2017.
  48. ^ "CDC: Notice of Embargo… of certain rodents and Prairie dogs issued 06/18/2003". 18 June 2003. Retrieved 6 January 2017.
  49. ^ Federal Register / Vol. 73, No. 174 Archived 25 February 2012 at the Wayback Machine. (PDF) . Retrieved on 2013-01-04.
  50. ^ "Born Free: Summary of State Laws Relating to Private Possession of Exotic Animals". Retrieved 6 January 2017.
  51. ^ "Untitled Document". www.mondocdp.it.
  52. ^ "Cane della prateria". www.canedellaprateria.it.
  53. ^ "Adoptapet.com: Prairie Dogs". Retrieved 6 January 2017.
  54. ^ Vanderlip, Sharon Lynn (2002). Vanderlip, S. L. (2002). Prairie Dogs: Everything about Purchase, Care, Nutrition, Handling, and Behavior. Barron's Educational Series. p. 19. ISBN 9780764121036. Retrieved 6 January 2017.
  55. ^ Kendall, Texan Santa Fé Expedition, i, p. 192.
  56. ^ Gregg, Josiah." Gregg's Commerce of the prairies: or, The journal of a Santa Fé trader, 1831. A. H. Clark, 1905. Vol.2, p. 277.
  57. ^ "Definition of prairie-dogging | Dictionary.com". www.dictionary.com. Retrieved 29 August 2022.
  58. ^ "Definition of 'prairie-dogging'". Collins Dictionary (Dictionary). Collins. Retrieved 29 August 2022.
  59. ^ "Farlex Dictionary of Idioms". The Free Dictionary by Farlex. Farlex Inc. Retrieved 29 August 2022.

license
cc-by-sa-3.0
copyright
Wikipedia authors and editors
original
visit source
partner site
wikipedia EN

Prairie dog: Brief Summary

provided by wikipedia EN

Prairie dogs (genus Cynomys) are herbivorous burrowing ground squirrels native to the grasslands of North America. Within the genus are five species: black-tailed, white-tailed, Gunnison's, Utah, and Mexican prairie dogs. In Mexico, prairie dogs are found primarily in the northern states, which lie at the southern end of the Great Plains: northeastern Sonora, north and northeastern Chihuahua, northern Coahuila, northern Nuevo León, and northern Tamaulipas. In the United States, they range primarily to the west of the Mississippi River, though they have also been introduced in a few eastern locales. They are also found in the Canadian Prairies. Despite the name, they are not actually canines; prairie dogs, along with the marmots, chipmunks, and several other basal genera belong to the ground squirrels (tribe Marmotini), part of the larger squirrel family (Sciuridae).

Prairie dogs are considered a keystone species, with their mounds often being used by other species. Their mound-building encourages grass development and renewal of topsoil, with rich mineral, and nutrient renewal in the soil, which can be crucial for soil quality and agriculture. They are extremely important in the food chain, being important to the diet of many animals such as the black-footed ferret, swift fox, golden eagle, red tailed hawk, American badger, and coyote. Other species, such as the golden-mantled ground squirrel, mountain plover, and the burrowing owl, also rely on prairie dog burrows for nesting areas. Grazing species, such as plains bison, pronghorn, and mule deer, have shown a proclivity for grazing on the same land used by prairie dogs. Prairie dogs have some of the most complex systems of communication and social structures in the animal kingdom.

The prairie dog habitat has been affected by direct removal by farmers, and the more obvious encroachment of urban development, which has greatly reduced their populations. The removal of prairie dogs "causes undesirable spread of brush", the costs of which to livestock range and soil quality often outweighs the benefits of removal. Other threats include disease. The prairie dog is protected in many areas to maintain local populations and ensure natural ecosystems.

license
cc-by-sa-3.0
copyright
Wikipedia authors and editors
original
visit source
partner site
wikipedia EN

Cinomuso ( Esperanto )

provided by wikipedia EO

Prerihundojcinomusoj kaj ankaŭ laŭ etimilogio hundomusoj (Cynomys) estas genro de plejparte herbovoraj nestotruaj ronĝuloj praloĝantaj en la herbejoj de Norda Ameriko. Tiuj ĉi bestoj estas malpli longaj kaj malpli pezaj ol marmotoj. La kvin specioj de cinomusoj estas: nigravosta cinomuso, blankavosta cinomuso, gunisona cinomuso, meksika cinomuso, kaj allena cinomuso. Ili estas speco de ter-sciuro (Tribo: Marmoteno) kiu troviĝas en Usono, Kanado, kaj Meksiko. En Meksiko, cinomusoj plejparte troviĝas en la nordaj ŝtatoj, kiuj lokiĝas ĉe la suda fino de la Grandaj Ebenaĵoj, nordorienta Sonora, norda Nuevo Leon, kaj norda Tamaulipas. En Usono, tiuj plejparte etendiĝas de okcidento de la rivero Misisipo, kvankam ili ankaŭ enkondukiĝis en kelkaj orientaj lokoj.

Etimologio

La nomo prerihundo venas de la habitato kaj la averta voko, kiu sonas kiel la bojo de hundo. La genra nomo cinomuso devenas de la grekaj vortoj por "hunda muso".

Priskribo

Mezaveraĝe, tiuj ĉi korpulentaj ronĝuloj kreskas al longo inter 30 kaj 40 cm inkludante mallongan voston kaj kun pezo inter 0,5 kaj 1,5 kg. Seksa dimorfismo de korpa maso de cinomusoj varias inter 105 kaj 136 percentoj inter la seksoj.[1] Inter la specioj la nigravosta cinomuso tendencas esti la malplej sekse dimorfa, kaj la blankavosta cinomuso tendencas esti la plej sekse dimorfa. Seksa dimorfismo plej altiĝas dum demamigo, kiam inaj cinomusoj perdas pezon kaj viraj cinomusoj komencas manĝi pli, kaj plej malaltiĝas kiam inoj estas gravedaj, kiam viraj cinomusoj estas lacaj pro seksumado.

Ekologio kaj konduto

Dieto

Cinomusoj estas ĉefe herbovoraj, kvankam ili manĝas iom da insektoj. Ili ĉefe manĝas gresojn kaj malgrandajn semojn. Aŭtune, ili manĝas floreblajn ne-poacajn vegetalojn. Vintre laktonutrantaj kaj gravedaj inoj aldonas al siaj dietoj neĝon por kroma akvo.[2] Ili ankaŭ mangas radikojn, semojn, fruktojn, kaj burĝonojn. Ankaŭ poacoj de variaj specioj estas manĝataj. Nigravostaj cinomusoj en Suda Dakoto manĝas okcidentan poon, herbojn de specioj Bouteloua gracilis (angle: blue grama), Bouteloua dactyloides (angle: buffalograss), Festuca octoflora (angle: six-weeks fescue) kaj rultigarojn,[2] dum gunisona cinomuso manĝas rultigarojn, taraksakonleontodon, plantojn el genroj Chrysothamnus (angle rabbitbrush) kaj Atriplex (angle: saltbrush), kaj iam ankaŭ kaktojn aldone al Bouteloua dactyloides (angle: buffalograss) kaj Bouteloua gracilis (angle: blue grama).

Habitato kaj nestokonstruado

Cinomusoj ĉefe loĝas je altitudo de 600 ĝis 3000 m super marnivelo.[3] La regionoj kie ili loĝas povas varmiĝi ĝis 38 °C somere kaj malvarmiĝi ĝis -37 °C vintre. Pro tio, ke cinomusoj loĝas en regionoj emaj al mediaj minacoj inkludantaj hajlŝtormojn, neĝventegojn, inundojn, trosekecoj, kaj preriajn brulegojn, nestotruoj provizas gravajn protektadojn. Nestotruoj helpas al cinomusoj reguli siajn korpajn temperaturojn ĉar ili estas 5–10 °C vintre kaj 15–25 °C somere.Tunelaj sistemoj de cinomusoj enkanaligas pluvakvon en la subteran akvujon kiu malebligas disfluadon kaj erozion, kaj povas ŝanĝi la konsiston de la grundo en regiono per renversado de grunda densigo kiu povas rezulti de paŝtado de bovoj.

Nestotruoj de cinomusoj estas 5-10 m longaj kaj 2-3 m sub la tersurfaco.[4] La enirtruoj estas ĉefe 10-30 cm diametra.[4] Cinomusaj nestotruoj povas havi ĝis ses enirejoj. Foje la enirejoj estas simplaj plataj truoj en la tero, dum alifoje ili estas ĉirkaŭata de altaĵetoj de grundo aŭ lasitaj kiel stakoj aŭ dense pakitaj.[4] Iom da altaĵetoj, kiuj nomiĝas kupolaj krateroj, povas esti tiel alta kiel 0,2-0,3nbsp;m. Aliaj altaĵetoj, kiuj nomiĝas randaj krateroj, povas esti tiel alta kiel 1 m.[4] Kupolaj krateroj kaj randaj krateroj funkcias kiel observejojn uzitajn de la bestoj por rigardi al predantoj. Ili ankaŭ protektas la nestotruojn de inundo. La truoj ankaŭ eble provizas ventoladon dum la aero eniras tra la kupola altaĵeto kaj eliras tra la randa kratero, kiu kaŭzas brizon tra la nestotruo.[4] Cinomusaj nestotruoj entenas ĉambrojn por provizi certajn funkciojn. Ili havas vartejojn por siaj infanojn, ĉambrojn por la nokto, kaj ĉambrojn por la vintro. Ili ankaŭ entenas aerajn ĉambrojn kiuj eble funkcias por protekti la nestotruon de inundo[3] kaj aŭskulĉambroj por predantoj. Dum ili kaŝiĝas de predantoj, cinomusoj uzas malpli profundaj ĉambroj kiuj kutime estas metron sub la surfaco.[4] Vartejoj emas esti pli profundaj, estante du aŭ tri metrojn sub la surfaco.[4]

Socia organizado kaj interspacado

Alte sociaj cinomusoj loĝas en grandaj koloioj aŭ urbetoj, kaj kolektoj de cinomusaj familioj povas etendiĝi ĝis centoj da hektaroj. La cinomusa familia grupo estas la plej baza unuo de ĝia societo.[4] Anoj de familia grupo loĝas en la sama teretorio.[1] Anoj de familiaj grupoj interagas tra buŝa kontakto aŭ “kisado” kaj striglado de unu la alian.[3][4] Ili ne kondutas ĉi tiel kun cinomuoj de aliaj familiaj grupoj.[4]

 src=
Paro de cinomusoj

Cinomusa urbeto povas enteni 15-26 familiaj grupoj.[4] Povas ankaŭ esti subgrupoj ene de urbetoj, kiuj nomiĝas “kvarteloj”, kiuj apartiĝas de fizikaj bariloj. Familiaj grupoj ekzistas interne de tiuj ĉi kvarteloj. La plej multaj familiaj grupoj komponiĝas de unu adolta reprodukta masklo, du ĝis tri adoltaj inoj kaj unu aŭ du masklidoj kaj unu aŭ du inidoj. inoj restas en sia naska grupo vivdaŭre kaj tiel estas la fonto de stabileco en la grupoj.[4] Maskloj foriras de siaj naskaj grupoj kiam ili maturiĝas por trovi alian familian grupon por defendi kaj reprodukti. Iom da familiaj grupoj entenas pli da reprodukaj inoj ol unu masklo povas regi, do enhavas pli ol unu adolta masklo en si. Inter tiuj ĉi mult-masklaj grupoj, iom eblas enteni maskloj kiuj amike interrilatiĝas, sed la pli multo entenas maskloj kiuj antagonisme interrilatiĝas. Ene de la antaŭaj, la maskloj emas esti parencaj, dum inter la postaj ili emas ne esti parencaj. Du ĝi tri grupoj de inoj povas esti regata de unu masklo. Tamen, inter tiuj ĉi inaj grupoj, ne estas amikaj rilatoj.[4]

La averaĝa cinomusa teritorio ampleksas 0,05-1,01 hektarojn. Teritorioj havas bone establitajn limojn kiuj koicidas kun fizikaj bariloj tiaj kiaj ŝtonoj kaj arboj.[4] La enloĝanta masklo de teritorio defendas ĝin kaj antagonisma konduto ja okazas inter du maskloj de malsamaj familioj por defendi iliajn teritoriojn. Tiuj interagoj povus okazi 20 fojojn tage kaj daŭras kvin minutojn. Kiam du cinomusoj renkontas unu la alian ĉe la rando de siajn teritoriojn, ili komencas per fiksrigardado, farado de falsaj kuratakoj, ekpligrandigo de la vosto, klakigo de la dentoj, kaj flaresplorado la proksim-anusaj odorglandoj de unu la alian. Dum batalado, cinomusoj mordas, piedbatas, kaj ramas unu la alian[4]. Se ties konkuranto estas proksimume la saman grandeco, la inoj partoprenas en baraktado. Alie, se la konkuranto vidiĝas, la inoj signalas al la loĝanta masklo.

Reproduktado kaj gepatrado

 src=
ino kun ido

Cinomusa koito okazas en la nestotruoj, kaj tiel malpliigas la risko de interrompo de konkuranta masklo. Ili ankaŭ estas je malplia risko de predado. Kondutoj kiuj signas ke la ino estas en oestro inkludante subtera akompanado, memlikado de generilo, polvobanado, kaj malfrua nokta eniro en la nestotruo.[5] La likado de generilo eble protektas kontraŭ sekse transdonitaj malsanoj kaj malsanoj de la generilo[5] dum polvobanado eble protektas kontraŭ parazitoj. Cinomusoj ankaŭ havas seksparigan vokon kiu konsistas el aro de 2 ĝis 25 bojoj kun 3 ĝis 15 sekundan paŭzon inter ĉiu.[5] inoj povas provi pliigi sian reproduktan sukceson per sekskuniĝo kun maskloj ekster siaj familiaj grupoj. Kiam koito finiĝas, la virseksulo ne plu sekse interesiĝas pri la ino, sed preventas al aliaj maskloj koiti.[5]

Patrinaj cinomusoj plejmulte zorgas pri idoj. Aldone al mamnutrado de idoj, la patrino ankaŭ defendas la vartejan ĉambron kaj kolektas herbojn por la nesto. Virseksuloj rolas sian parton per defendado de la teritorio kaj tenado de la nestotruo.[4] La idoj travivas siajn unuajn ses semajnojn sub la tero estante mamnutritaj.[3] Ili estas demamigitaj kaj komencas alsupri de la nestotruo. Antaŭ kvin monatoj, ili plene kreskiĝas.[3] La temo de kooperacia vartado inter cinomusoj jam estas longe debatita inter biologoj. Kelkaj argumentas ke cinomusoj defendas kaj nutras idojn kiuj ne estas siaj. [6] kaj ŝajnas ke idoj foje dormas en la vartĉambro kun aliaj patrinoj; pro tio ke mamnutrado okazas dumnokte, ĉi tio eblas esti kazo de komuna mamnutrado.[4] En la posta kazo, aliaj sugestas ke komuna mamnutrado okazas nur kiam patrino misidentigas idon de alia patrino kiel sian propran.

Infanmurdo ankaŭ okazas inter cinomusoj. Maskloj kiuj ekregas familia grupo foje mortigas la idojn de la antaŭa masklo.[4] Tio ĉi kaŭzas la patrinon pli frue ekoestri.[4] Tamen, plejmulto de infanmortigoj estas farita de proksimaj parencoj.[4] Laktantaj inoj foje mortigas la idojn de parencaj inoj kaj por malpliigi la konkuron por la idoj de la ino, kaj por pliigi la furaĝa areo de la viktima patrino per malpliigo de ŝia teritoria defendo. Subtenantoj de la hipotezo ke cinomusoj estas komunaj vartantoj diras ke plia kialo de infanmortigo por tiu ĉi specio estas tio ke la ino povas ekhavi eblan helpanton. Ne havante proprajn idojn, la viktima patrino povas helpi nutri kaj prizorgi idojn de la alia ino.

Kontraŭ-predantaj vokoj

 src=
Vokanta Cinomuso

La cinomuso estas bone adaptita al predantoj. Uzi ties diĥromatan koloran vizion, ĝi povas detekti predantojn de malproksima distanco; ĝi tiam avertas aliajn cinomusojn pri la danĝero kun spciala alt-frekvenca voko. Constantine Slobodchikoff kaj aliaj asertas ke cinomusoj uzas uzas kompleksa sistemo de voĉa komunikado por preskribi specifajn predantojn.[7] Laŭ ili, cinomusaj vokoj entenas specifajn informojn relatajn al kiu predanto, kiom granda ĝi estas, kaj kiom rapide ĝi alproksimiĝas. Tiuj ĉi estis preskribitaj en la formo de gamatiko. Laŭ Slobodchikoff, tiuj ĉi vokoj, kun sia individueco responde al specifa predanto, implicas ke cinomusoj havas alte disvolvitajn kognajn kapablecojn.[7] Li ankaŭ skribas ke cinomusoj havas vokojn por aferoj kiuj ne estas predantoj al si. Tio ĉi estas citita kiel indikaĵo ke la bestoj havas tre priskriba linvo kaj havas vokojn por iajn eventualajn minacon.[7]

Alarm-responda konduto varias laŭ la speco de predanto anoncita. Se la alarmo indikas akcipitron plonĝantan al la kolonio, ĉiuj cinomusoj laŭ ĝia fluga pado plonĝas en siajn truojn, dum tiuj ekster la fluga pado staras kaj rigardas. Se la alarmo estas por homo, ĉiuj membroj de la kolonio tuj rapidas en la truojn. Por kojotoj, la cinomusoj moviĝas al la enirejo de la tunelo kaj staras ekster la enireĵo, observante la kojoton, dum la kojotoj kiuj estis ene de la tuneloj elvenos por ankaŭ stari kaj rigardi. Por aldomigitaj hundoj, la respondo estas observi, starantaj en la loko kie ili estis kiam la alarmo soniĝis, denove kun la subteraj cinomusoj elvenantaj por rigardi.[7]

Estas debato pri ĉu la alarma vokado de la cinomusoj estas egoisma aŭ altruisma. Eblas ke cinomusoj avertas aliajn pri la ĉeesto de predanto por proteki sin mem. Tamen ankaŭ eblas ke la voko estas intencata kaŭzi konfuzon kaj panikon en la grupoj kaj igi ke aliaj estu pli atentokapta al predantoj ol la vokanto. Studoj de nigravosta cinomuso sugestas ke la alarm-vokado estas formo de parenc-selektado, ĉar la voko de la cinomuso avertas kaj idojn kaj nedevenajn parencojn, tiel kiel kuzojn, nevojn, kaj nevinojn.[4] Cinomusoj kun parencoj proksimaj vokas pli ofte ol tiuj kiuj ne havas parencojn proksimajn. Aldone , la vokanto eble estas provanta igi sin pli rimarkinda al la predanto.[4] Predantoj, tamen, ŝajnas havi malfacilecon decidi kiun cinomuson vokas pro ĝia ventroparolan naturon. [4]

Eble la plej frapa cinomusa komunikado estas la teritoria voko aŭ “salt-jelpa” montraĵo de la nigravosta cinomuso.[8] Nigravosta cinomuso kutime streĉas la longon de sia korpo kaj pelas sian antaŭpiedoj en la aeron dum farante vokon. Salt-jelpo de unu cinomuso kaŭzas aliajn proksimajn fari same.[9]

Referencoj

  1. 1,0 1,1 Hoogland, J. L. (2002). “Sexual Dimorphism of Prairie Dogs”, Journal of Mammalogy 84 (4), p. 1254–1266. doi:10.1644/BME-008.
  2. 2,0 2,1 Long, K. (2002) Prairie Dogs: A Wildlife Handbook, Boulder, CO: Johnson Books.
  3. 3,0 3,1 3,2 3,3 3,4 Chance, G.E. (1976). "Wonders of Prairie Dogs", New York, NY: Dodd, Mead, and Company.
  4. 4,00 4,01 4,02 4,03 4,04 4,05 4,06 4,07 4,08 4,09 4,10 4,11 4,12 4,13 4,14 4,15 4,16 4,17 4,18 4,19 4,20 4,21 4,22 Hoogland, J.L. (1995) The Black- tailed Prairie Dog: Social Life of a Burrowing Mammal, Chicago, IL: The University of Chicago Press.
  5. 5,0 5,1 5,2 5,3 Hoogland, J. L. (1998). “Estrus and Copulation of Gunnison's Prairie Dogs”, Journal of Mammalogy 79 (3), p. 887–897. doi:10.2307/1383096.
  6. Hoogland, J. L. (1983). “Black- Tailed Prairie Dog Coteries are Cooperatively Breeding Units”, The American Naturalist 121 (2), p. 275–280. doi:10.1086/284057.
  7. 7,0 7,1 7,2 7,3 Slobodchikoff, C. N. (2002) "Cognition and Communication in Prairie Dogs", In: The Cognitive Animal (pp. 257–264), M. Beckoff, C. Allen, and G. M. Burghardt (eds) Cambridge: A Bradford Book.
  8. (2009) Prairie Dogs: Communication and Community in an Animal Society. Harvard University Press, p. 249–. ISBN 978-0-674-03181-4.
  9. Hoogland, J. (1996). “Cynomys ludovicianus”, Mammalian Species 535 (535), p. 1–10. doi:10.2307/3504202.
license
cc-by-sa-3.0
copyright
Vikipedio aŭtoroj kaj redaktantoj
original
visit source
partner site
wikipedia EO

Cinomuso: Brief Summary ( Esperanto )

provided by wikipedia EO

Prerihundoj aŭ cinomusoj kaj ankaŭ laŭ etimilogio hundomusoj (Cynomys) estas genro de plejparte herbovoraj nestotruaj ronĝuloj praloĝantaj en la herbejoj de Norda Ameriko. Tiuj ĉi bestoj estas malpli longaj kaj malpli pezaj ol marmotoj. La kvin specioj de cinomusoj estas: nigravosta cinomuso, blankavosta cinomuso, gunisona cinomuso, meksika cinomuso, kaj allena cinomuso. Ili estas speco de ter-sciuro (Tribo: Marmoteno) kiu troviĝas en Usono, Kanado, kaj Meksiko. En Meksiko, cinomusoj plejparte troviĝas en la nordaj ŝtatoj, kiuj lokiĝas ĉe la suda fino de la Grandaj Ebenaĵoj, nordorienta Sonora, norda Nuevo Leon, kaj norda Tamaulipas. En Usono, tiuj plejparte etendiĝas de okcidento de la rivero Misisipo, kvankam ili ankaŭ enkondukiĝis en kelkaj orientaj lokoj.

license
cc-by-sa-3.0
copyright
Vikipedio aŭtoroj kaj redaktantoj
original
visit source
partner site
wikipedia EO

Cynomys ( Spanish; Castilian )

provided by wikipedia ES

Los perritos de las praderas (género Cynomys) son animales mamíferos de la familia de los esciúridos. Están emparentados con las marmotas y con el género Spermophilus.

Etimología

Los perritos de las praderas reciben su denominación por su hábitat y por su grito de alarma, parecido al ladrido canino. Según el Online Etymology Dictionary la palabra se empleaba ya en el año 1774.[1]​ Los informes de la expedición de Lewis y Clark indican que ambos llegaron en septiembre de 1804 a una población animal llamada por los franceses «perritos de las praderas».[2]

El nombre científico Cynomys» significa en griego 'perro roedor', motivado por el género de los roedores así como de los ladridos que emiten durante las luchas jerárquicas.

Tipología

Se conocen cinco especies del género biológico de los perritos de las praderas :

Las primeras de estas clases se resumen en el subgénero de los Cynomys, los tres últimos, en el de los Leucocrossuromys.

Características

El cuerpo tosco, las cortas piernas y el rabo le proporcionan al perrito de las praderas una apariencia lejana a la de las marmotas. Tienen una circunferencia craneal de entre 30 y 35 cm y un peso de entre 800 y 1400 g. Los machos son en promedio algo mayores y un 10 % más pesados que las hembras.

La piel está pigmentada en un tono marrón grisáceo, algo más oscuro por arriba. Los perritos de cola negra y los mexicanos tienen una cola de punta negra. Mientras que los de cola blanca, los Gunnison y los de Utah la tienen de color blanco. Por lo demás son las especies difícilmente distinguibles entre sí. El tamaño de las muelas y la forma de las vocalizaciones son de las pocas características distintivas.

Modo de vida

 src=
Perrito de las praderas, Zoolino Zürich
 src=
Dos perritos de las praderas
 src=
Un perrito de la pradera en Faunia (Madrid).
 src=
Perrito de las praderas de cola negra
 src=
Perrito de las praderas de cola negra
 src=
Perrito de las praderas en el Tierpark Hagenbeck
 src=
Perrito de las praderas con una nuez en el Tiergarten Heidelberg

Los perritos de las praderas habitan las praderas norteamericanas. El ecosistema debe ofrecer suelos secos así como hierba corta o mediana.

Como animales diurnos pernoctan en las cuevas que cavan. Los túneles son entre 10 y 15 cm de ancho y 300 m de longitud máxima. Conducen a los nidos, de unos 40 cm de extensión, forradas de hierba, y excavadas a entre 1 y 5 m de profundidad. La tierra extraída se acumula a la entrada, para prevenir posibles inundaciones. La madriguera tiene como mucho una o dos entradas, solo en casos raros hasta seis.

El perrito de las praderas de cola blanca hiberna durante seis meses. En cambio el de cola negra permanece activo durante todo el año y sale incluso durante las ventiscas. Se alimentan de plantas, principalmente hierba. Mantienen las plantas circundantes siempre cortas para mejorar la visibilidad.

Vida en colonias

Cuatro de las cinco especies de perritos de praderas habitan en colonias de organización social compleja. Una excepción es el de cola blanca, cuyas colonias se asemejan a las de muchas ardillas. Son más pequeñas y menos organizadas. En una madriguera habitan normalmente solo una hembra con su prole; los demás miembros de la colonia tienen sus propias construcciones. Los lazos sociales entre los habitantes son escasos.

Los siguientes datos describen la vida social de los perritos de pradera de cola negra. Aunque muchos son también aplicables a los mexicanos, los Gunnison y los de Utah, estas especies han sido menos estudiadas, pero también crean colonias de complejidad similar, si acaso de menor tamaño.

Las colonias de los perritos de pradera de cola negra se dividen por unidades familiares. Cada una compuesta normalmente de un macho adulto, tres o cuatro hembras y gran cantidad de jóvenes de ambos sexos. Puede alcanzar hasta 26 individuos. En algunos casos puede una unidad estar compuesta por más de un macho. Parejas de hermanos, en la mayoría de los casos.

Las hembras nacidas en una unidad, permanecen en ella, por lo que todas las hembras de un grupo están emparentadas. Por el contrario los machos tienen que abandonar la familia al alcanzar el segundo año vital. E intentan, pues, alcanzar el control de otra unidad. Para prevenir el incesto, cambian los machos adultos su unidad; en caso contrario, las hembras rechazan aparearse con ellos.

El conjunto de las unidades conforman una colonia compuesta por cientos de animales. A menudo se las conoce como ciudades de perritos de las praderas. En el siglo XIX existió supuestamente una ciudad en Texas, que abarcaba una superficie de 65 000 km² y estaba habitada por cuatrocientos millones de habitantes. La mayor ciudad actual está situada en el noroeste del estado mexicano de Chihuahua, comprende 350 km² y tiene más de un millón de habitantes. Entre las unidades de la ciudad no hay interacción social; al contrario cada unidad defiende sus fronteras de las convecinas.

No se produce una crianza común. Cada hembra se preocupa exclusivamente de sus propios cachorros y reacciona durante el embarazo y la lactancia con excepcional agresividad. Dentro de la colonia se producen a menudo ataques recíprocos, en los que las hembras intentan matar y comerse a las crías de las otras. Por esta razón fallecen cerca del 40 % de todas las crías de una misma colonia. No se conoce un comportamiento comparable en ninguna otra especie mamífera. La ventaja reside en que finalmente sobrevive la prole de la hembra más fuerte. Los machos se comportan pacíficamente para con todas las crías y procuran defenderlas.

El apareamiento se produce entre enero y abril, según especie y latitud. Se practica en el interior de la edificación. La disposición a aparearse se manifiesta mediante determinados comportamientos: ambas parejas se lamen los genitales, cohabitan, y los machos recolectan materiales de construcción conque edificar. Las crías llegan al mundo en marzo o abril, tras una gestación de 35 días. En una camada pueden nacer hasta ocho cachorros, que en el nacimiento, desnudos y ciegos, miden 7 cm y pesan 15 gramos. La piel se desarrolla hacia las tres semanas, los ojos se abren a las seis. Las crías se amamantan entre 40 y 50 días, y después abandonan la madriguera por primera vez. En cuanto son lo bastante independientes como para salir afuera y buscarse la comida, se termina el riesgo de ser muertos por otras madres. La esperanza de vida puede superar en cautividad los ocho años y es habitualmente más corta en libertad.

Interacción con los humanos

Aunque los perritos de las praderas nunca escasearon, según informes consistentes experimentaron a finales del siglo XIX una multiplicación explosiva. Los colonos blancos diezmaron sus enemigos naturales e introdujeron vacas, encargadas de mantener la vegetación corta, lo que mejoraba el biotopo. Hacia 1900 había cerca de cinco mil millones de perritos de las praderas de cola negra en el territorio de los Estados Unidos, que se convirtió en una verdadera amenaza a la agricultura, pues atacaban las plantaciones de hortalizas y cereales. A comienzos del siglo XX el régimen gubernamental estadounidense organizó campañas de exterminio: se envenenaron los campos en masa, con lo que las poblaciones decayeron por todas partes. Solamente en Texas fueron aniquilados en pocos años cerca del 99,8 % de los perritos de cola negra que habitaban ese territorio; en otros estados fueron las cifras comparables. Hoy está considerada una especie poco amenazada de extinción. A través de la finalización de los envenenamientos masivos o las consiguientes medidas protectoras son las especies estadounidenses de nuevo abundantes. El perrito de Utah, amenazado hasta 1996, ha cambiado al grupo de especies «dependientes de medidas protectoras» en la lista roja del IUCN gracias a un programa eficaz. Por el contrario se considera que los perritos mexicanos están muy amenazados, pues continúan expuestos a persecuciones y envenenamientos y su espacio vital natural ha sido destruido debido a la expansión de la agricultura.

Muchos pueblos indios se los comían. Hoy se los utiliza a veces en laboratorios y gozan de una creciente popularidad como animales domésticos, incluso cuando difícilmente pueden tenerse como tales legalmente. Las ciudades de perritos de praderas son destinos turísticos apreciados por los turistas del oeste estadounidense.

Meriwether Lewis, quien junto con William Clark por mandato del presidente Thomas Jefferson, investigó el oeste norteamericano, llamaba a los perritos de las praderas «ardillas ladradoras». Intentó capturar uno como regalo para el presidente. Como le resultó imposible debido a la profundidad de la madriguera, inundó la cueva y así pudo atrapar uno, que vivió en la casa blanca todavía algún tiempo.

La importancia de los perritos de las praderas como transmisores de enfermedades ha sido la mayoría de las veces exagerada, como justificación de las campañas de exterminio. Sin embargo, las variedades del sur occidental de los EE. UU. pueden ser posibles transmisores de la peste. En 2003 se produjo una grave epidemia de viruela de los monos, realmente extendida por los perritos de las praderas. Los responsables fueron en este caso ratas de abazones gigantes africanas escapadas de tiendas de mascotas, que contagiaron a los perritos de las praderas.

Miscelánea

La intensa persecución que sufrieron condujo a la práctica extinción de los hurones de pies negros, quienes se alimentan de ellos en un 90 %. Los hurones en libertad se extinguieron en los años 1980 y solo han sobrevivido gracias a programas de repoblación.

También enemigos de los perritos de las praderas son entre otros los coyotes, los tejones, las serpientes de cascabel y las aves falconiformes.

Aunque se los consideraba emparentadas con las ardillas, parece que en realidad solo estar relacionadas por pertenecer al subgénero de las Spermophilus.

Los perritos de las praderas desempeñan en su ecosistema otra función clave: mediante sus construcciones subterráneas no solo ofrecen cobijan a otros perritos, así como búhos y serpientes y oportunidades de cría, también mullen el suelo que los bisontes y lo fertilizan con la aportación de hierbas al subsuelo. En invierno se inundan las partes inferiores de la madriguera y acumulan agua durante largo tiempo; de esa manera pueden desarrollarse algunas plantas también en verano con poca lluvia y así nutrir a muchos animales.

Se demostró que los perritos de las praderas de Gunnision disponen de un sistema comunicativo que les permite unas capacidades insólitas.[3]​ Así pues expresan diferentes gritos de alarma, según si se les acerca un halcón, un perro o un coyote. De esa manera pudo en un experimento demostrarse, que —bajo aspecto exterior por lo demás idéntico— alertan del acercamiento de una persona que se acerca vistiendo una camiseta color verde de manera distinta a si llevara una prenda de color azul.

Véase también

Bibliografía

license
cc-by-sa-3.0
copyright
Autores y editores de Wikipedia
original
visit source
partner site
wikipedia ES

Cynomys: Brief Summary ( Spanish; Castilian )

provided by wikipedia ES

Los perritos de las praderas (género Cynomys) son animales mamíferos de la familia de los esciúridos. Están emparentados con las marmotas y con el género Spermophilus.

license
cc-by-sa-3.0
copyright
Autores y editores de Wikipedia
original
visit source
partner site
wikipedia ES

Rohtlahaukur ( Estonian )

provided by wikipedia ET

Rohtlahaukur (Cynomys) on Põhja-Ameerika rohumaadel elavate näriliste perekond, mis kuulub oravlaste sugukonda. Rohtlahaukureid on viis liiki. Eesti keeles on levinud ka nimetus "preeriakoer".

Käitumiselt mõnevõrra sarnased loomad Euraasia mandril on suslikud ja ümisejad,[1] Lõuna-Aafrikas aga surikaadid (kuigi taksonoomiliselt on nad kauged).

Etümoloogia

Rohtlahaukurid on nimetuse saanud oma elukoha ja hoiatushüüde järgi, mis kõlab nagu koera haukumine. Nimetus võeti kasutusele juba 1774. aastal.[2] Perekonna Cynomys nimi tuleneb kreeka keelest ning tähendab koerhiirt. Ettevõtetes, kus töötatakse boksides, kasutatakse vahetevahel terminit "prairie dogging" (rohtlahaukur ing k prairie dog), viidates tegevusele, mil mitu töötajat samaaegselt üle boksi seina piiluvad. See meenutab rohtlahaukurite käitumist häire korral.[3]

Esimene liigikirjeldus

Mustsaba-rohtlahaukurit kirjeldati esimest korda Lewise ja Clarki ekspeditsioonil 1804. aastal. Lewis kirjeldas liiki detailsemalt aastal 1806 ning kutsus neid haukuvateks oravateks.[4]

Välimus

 src=
Valgesaba-rohtlahaukur

Rohtlahaukurid on üsna turske kehaehitusega, kasvavad umbes 30–40 cm pikkuseks (saba kaasa arvatud). Kehakaalus, mis jääb vahemikku 0,5–1,5 kg, esineb suguline dimorfism (kaalu erinevus sugude vahel 105–136%[5]). Valgesaba-rohtlahaukuritel esineb tugevaim suguline dimorfism, mustsaba-rohtlahaukuritel on sugude erinevus aga kõige väiksem. Suguline dimorfism on väikseim emaste tiinusperioodil, mil isased on paaritumisest väsinud. Suurim esineb aga perioodil, mil emased ei toida enam poegi piimaga ning isased hakkavad rohkem sööma.

Ökoloogia ja käitumine

Toitumine

Rohtlahaukurid on herbivoorid, söövad vahetevahel ka putukaid. Toituvad mitmesugustest rohuliikidest, samuti juurikatest, seemnetest, puuviljadest ja pungadest. Neile meeldib süüa päikesepaistelisel päeval. Vihmase ja külma ilmaga eelistab ta pigem söömata joomata oma urus magada. Talvel täiendavad tiined emased oma dieeti lumega, et saada lisavett.[6]

Levila ja elupaik

Rohtlahaukurid elavad Põhja-Ameerika rohumaadel. Liik peab muutliku kliima tõttu taluma üpris ekstreemseid tingimusi. Elupaiku ähvardavad sageli lumetormid, üleujutused, rahe, põud ja tulekahjud, seega urud on nende jaoks hädavajalikud. Rohtlahaukurite elupaigas võivad suvised temperatuurid tõusta kuni 38 kraadini ning talvised langeda kuni −37 kraadini Celsiuse järgi.[7] Urgudes on temperatuur suvel 15–25 kraadi ja talvel 5–10 kraadi Celsiuse järgi.

Eluviis

 src=
Mustsaba-rohtlahaukurite urg

Rohtlahaukurite urud on 5–10 m pikad ning ulatuvad 2–3 m maa alla. Uru sissekäigu diameeter on ligikaudu 10–30 cm, sissekäike võib olla 1–6. Sissekäik võib olla kas maaga paralleelne auk või olla ümbritsetud mullakuhjaga. Kuhi võib ulatuda 0,2–0,3 m kõrgusele, mõnel juhul ka 1 m kõrgusele. Kuhjad on rohtlahaukuritele vaatepostiks, mida nad kasutavad lähenevate kiskjate märkamiseks. Samuti on need kaitseks üleujutuste eest, võimalik, et tagavad ka ventilatsiooni. Rohtlahaukurite urgudes on erinevate funktsioonidega kambrid: õhukamber, kamber öiseks ajaks, talveks ja poegade jaoks. Kiskjate eest põgenedes kasutavad rohtlahaukurid umbes 1 m sügavusi kambreid.[8]

Talvitumine

Talveund magavad valgesaba-, gunnisoni ja utah' rohtlahaukur, teised liigid mitte. Sõltuvalt laiuskraadist ja kõrgusest võib talvitumine alata juba hilissügisel, kuid tavaliselt siiski talvel. Valgesaba-rohtlahaukurite talvitumine kestab kõige kauem, alates oktoobrist kuni märtsi-aprillini. Kuigi mehhiko rohtlahaukur ja mustsaba-rohtlahaukur ei maga talveund, veedavad nad talvel paar nädalat urus.[6]

Suvine aeg

Suvel veedavad täiskasvanud rohtlahaukurid enamik aega päevast urust väljas. Mõne allika järgi veedavad nad 95% päikselisest ajast urust väljas, teiste allikate kohaselt aga 1/3–1/4 ajast urus. Uruväliste tegevuste alla kuulub perekonnaliikmete tervitamine, kiskjate lähenemise jälgimine ja puhkamine. Rohtlahaukurid võivad veeta 40–50% oma ajast olles valves, et potentsiaalset ohtu märgata. Ilm mõjutab aega, mis rohtlahaukurid urus veedavad. Väga palavaga teevad rohtlahaukurid perioodilisi käike urgu, kus nad naudivad jahutavat varjualust. Samuti lähevad rohtlahaukurid urgu ekstreemsetes ilmaoludes.[6]

Sotsiaalsus

 src=
Suudlevad rohtlahaukurid

Rohtlahaukurid on väga sotsiaalsed loomad. Nad elavad suurtes kolooniates või isegi "linnades", kus elavad koos mitmed perekondlikud seltsingud, võttes enda alla sadu aakreid maad. Mustsaba- ja mehhiko rohtlahaukurite perekondi kutsutakse kildkondadeks, valgesaba-, gunnisoni utah' rohtlahaukurite puhul kutsutakse neid klannideks. Kildkondade isendeid peetakse omavahel lähedastemaks kui klanniliikmeid.[9] Tähtis on ka "nuusutamisrituaal": kui kohtuvad kaks rohtlahaukurit, hakkavad nad üksteist nuusutama.[10] Perekonnaliikmed suhtlevad omavahel "suudeldes" ja üksteist sugedes.[7][8]

Rohtlahaukurite linn võib koosneda 15–26 perekonnast. Perekonnas on tavaliselt üks täiskasvanud suguküps isane, 2–3 täiskasvanud emast ning 1–2 isast ja 1–2 emast poega. Emased jäävad oma sünniperekonda kogu eluks ning on seega gruppide stabiilsuse aluseks. Isased aga lahkuvad sünnikohast suguküpseks saades, et leida uus perekond, mida kaitsta ja kus paarituda. Mõnes perekonnas on ühe isase kohta liialt palju emaseid, sel juhul on perekonnas juures üks isane. Mõnedes sellistes perekondades on isaste vahel sõbralik läbisaamine, mõnede puhul aga antagonistlik suhe. Viimase puhul ei ole, vastupidiselt esimesele, isased omavahel suguluses.[8]

Rohtlahaukurid magavad kambris gruppides. Magamispositsioon on kas ette painutatud kehaga istuv või selili lamav, toetades pea teisele rohtlahaukurile.[6]

Keskmine rohtlahaukuri territoorium on 0,05–1,01 hektarit ning on tavaliselt piiritletud kivide või puudega.[8] Territooriumi kaitseb seal elav isane, kahel pool piiri on isaste suhted vaenulikud. Kohtudes rohtlahaukurid jõllitavad üksteist, ajavad saba üles, plagistavad hambaid ja nuusutavad üksteist. Selliseid interaktsioone võib päeva jooksul juhtuda 20 korda ning need kestavad 5 minutit. Kaklevad rohtlahaukurid hammustavad, löövad või rammivad teist liigikaaslast.[8] Kui konkurent on sama suur või väiksem, võivad ka emased kaklusest osa võtta. Kui ei, annavad emased spetsiaalse märguandega isastele konkurendist teada.

Sigimine

 src=
Mustsaba-rohtlahaukuri pojad

Kopulatsioon leiab aset urus. See vähendab riski, et konkureeriv isane neid segaks, ning on kaitseks kiskjate eest. Emaste paaritumisvalmidust näitab enda genitaalide lakkumine, tolmu sees kümblemine ja hiline urgu sisenemine. Genitaalide lakkumine on kaitse seksuaalselt levivate haiguste ja genitaaliinfektsioonide eest ning kümblemine aitab ära hoida kirpe ja muid parasiite.[11]

Rohtlahaukuritel on paaritushüüe, mis koosneb 2–25 haugatusest, mille vahel on 3–15-sekundiline paus. Paaritumisedukuse tõstmiseks võivad emased paarituda isastega väljaspool nende perekonda. Paaritumisjärgselt ei ole isane emasest enam seksuaalselt huvitatud, kuid ei lase teisi isaseid emasega paarituma.[11]

Pojad

Mustsaba-rohtlahaukurite puhul hooldab isane kõiki poegi.[12] Mitme vanema hoolitsus on rohkem levinud utah' ja gunnisoni rohtlahaukurite puhul. Tehes enamiku hoolitsustööst, kaitseb emane ka kambrit ja korjab pesa jaoks rohtu. Isaste roll on kaitsta territooriumi ja hooldada urge.[8] Teiste närilistega võrreldes on nende poegade arv väga väike. Emasloomad sünnitavad vaid korra aastas, pesakonnas on keskmiselt 4 poega.[3] Pojad veedavad esimesed kuus nädalat urus. Täiskasvanuks saavad nad viiekuuselt. On teada, et isased, kes võtavad üle perekonna, tapavad eelnevad pojad, et emase innaaeg kiiremini tuleks.[8] Emased võivad tappa suguluses oleva emase pojad, et vähendada konkurentsi ja suurendada toidukogumisala, kuna poegadeta emane ei ole nii kaitsev oma territooriumi suhtes.

Hoiatushüüded

 src=
Hoiatushüüe

Rohtlahaukurid on kiskjatega hästi kohanenud, nad märkavad neid juba kaugelt ja hoiatavad liigikaaslaseid spetsiaalse häälitsusega. Rohtlahaukurid ajavad end kahele tagajalale püsti, et kaugemale näha. Constantine Slobodchikoff on kindlaks teinud, et rohtlahaukuritel on keerukas vokaalne kommunikatsioonisüsteem, kirjeldamaks spetsiifilisi kiskjaid. Hoiatushüüded annavad edasi informatsiooni, millise kiskjaga on tegemist, kui suur ta on ja kui kiiresti ta läheneb. See rohtlahaukurite omadus annab mõista, et neil on hästi arenenud kognitiivsed võimed. Samuti on Slobodchikoff märkinud, et rohtlahaukuritel on vokaalsed märguanded ka teiste potentsiaalsete ohuallikate jaoks.[13]

Pole täpselt selgunud, kas rohtlahaukurid on isekad või altruistlikud. Võib-olla on hoiatussignaalid hoopis selleks, et iseennast kaitsta. On ka võimalik, et hüüded tekitavad teistes rohtlahaukurites paanikat ja segadust ning nad on seega kiskjatele paremini nähtavad.[8]

Rohtlahaukurid, kelle sugulased on lähemal, tekitavad hüüdeid tihedamini ning võivad ennast kiskjale paremini nähtavamaks teha. Kiskjal on aga tegelikult raske aru saada, milline rohtlahaukur heli tekitab, kuna nende hüüded tunduksid nagu tulevat teisest suunast. Samuti, kui rohtlahaukur tekitab ohusignaali, ei jookse teised urgudesse, vaid seisavad küngastele, tehes end kiskjale nähtavaks. [8]

Tähtsus

Ökoloogid loevad rohtlahaukureid tugiliikide hulka. Nad on tähtsad saakloomad, olles põhiliseks toiduks mustjalg-tuhkrule, välerebasele, kaljukotkale, vöötkährile jt. Preeriatüllile on rohtlahaukuri urud vajalikud pesa tegemiseks. Mõningad mäletsejad nagu ameerika piison, harksarvik, mustsaba hirv eelistavad süüa rohtlahaukurite poolt kasutatud maa-alal.[14] Urusüsteemid aitavad vihmavett põhjavette suunata, et vältida äravoolu ja erosiooni. Samuti aitab see parandada karjatamise tõttu tekkinud mulla liigset tihenemist.

Probleemid

Rohtlahaukureid peetakse kahjuriteks ning neid aetakse põllumaadelt välja, kuna kahjustavad saaki (rohtlahaukurid puhastavad oma uruümbruse taimedest).[15]

Rohtlahaukuri elupaigad ja populatsioon on vähenenud linnastumise tõttu. Sellegipoolest on rohtlahaukurid kohanemisvõimelised ning jätkavad urgude uuristamist linnades.

Rohtlahaukureid hävitati, kuna kardeti, et hobused võivad rohtlahaukuri urgu astudes oma jala murda.[16] Samuti kardeti, et nad levitavad muhkkatku.[17]

2003. aasta keskel imporditi Ghanast USA-sse aafrika hamsterrott, kelle tõttu nakatusid Madisoni ja Wisconsini osariigis mitmed rohtlahaukurid ahvirõugetesse ning nakatusid ka inimesed. See tõstatas rohtlahaukurite müügi, vahetuse ja transpordi keelustamise küsimuse USAs.[18] Kuigi haigus ei levinud edasi metsikutele rohtlahaukuritele, keelustas nende impordi ka Euroopa Liit.[19]

Rohtlahaukurid on vastuvõtlikud muhkkatkule, mitmed kolooniad on selle tõttu hävinud.[20][21][22][23] 2002. aastal avastati Texases vangistuses hoitud rohtlahaukuritel tulareemia.[24] 2008. aasta 8. septembrist on rohtlahaukurite püüdmine, müümine ja transportimine taas lubatud.[25] Mitmes USA osariigis keeld siiski kehtib. Rohtlahaukurid elavad vangistuses 8 aastat või kauemgi.[26]

Kinnistes tingimustes

 src=
Mustsaba-rohtlahaukur Philadelphia loomaaias

Kuni 2003. aastani püüti eksootilisteks lemmikloomadeks põhiliselt mustsaba-rohtlahaukureid Kanadas, USAs, Jaapanis ja Euroopas. Suure vaakumseadeldisega eemaldati nad noorte poegadena urust.[27][28] Paaritada on neid vangistuses raske, loomaaias aga kergem. Levinud viis nende püüdmiseks oli siiski otse loodusest.

Lemmikloomadena on neid üsna keerukas pidada, kuna nad vajavad palju tähelepanu ja spetsiifilist dieeti. Innaaja vältel võivad nad muutuda agressiivseks. Nad on väga sotsiaalsed loomad, kes võivad inimest kohelda kui oma koloonia liiget ning isegi oma nimele reageerida.

See artikkel on täielikult või osaliselt tõlgitud artikli(te)st Prairie dog.

Viited

  1. [1] "Rohtlates elavad loomad"
  2. Online Etymology Dictionary, prairie.
  3. Deck, Annie. Revolt of the Cube-Berts. Business First of Buffalo. 14 Jan. 2000.
  4. "Journal of the Lewis and Clark Expedition, Tuesday July 1st 1806". Libtextcenter.unl.edu. Vaadatud 9.02.2009.
  5. Hoogland, J.L. (2002). "Sexual Dimorphism of Prairie Dogs", Journal of Mammology, 84(4): 1254–1266.
  6. 6,0 6,1 6,2 6,3 Long, K. (2002) Prairie Dogs: A Wildlife Handbook, Boulder, CO: Johnson Books.
  7. 7,0 7,1 Chance, G.E. (1976). "Wonders of Prairie Dogs", New York, NY: Dodd, Mead, and Company.
  8. 8,0 8,1 8,2 8,3 8,4 8,5 8,6 8,7 8,8 Hoogland, J.L. (1995) The Black- tailed Prairie Dog: Social Life of a Burrowing Mammal, Chicago, IL: The University of Chicago Press.
  9. Haynie, M., Van Den Bussche, R. A., Hoogland, J.L., & Gilbert, D.A. (2002) "Parentage, Multiple Paternity, and Breeding Success in Gunnison's and Utah Prairie Dogs", Journal of Mammalogy, 84 (4): 1244–1253.
  10. [2] "Ühis-rohtlahaukur"
  11. 11,0 11,1 Hoogland, J.L. (1998) "Estrus and Copulation of Gunnison's Prairie Dogs", Journal of Mammalogy, 79(3):887–897.
  12. Foltz, D., and Hoogland, J.L. (1981) "Analysis of the Mating System in the Black- Tailed Prairie Dog (Cynomys Ludovicianus) by Likelihood of Paternity", Journal of Mammalogy 62(4):706–712.
  13. Slobodchikoff, C. N. (2002) "Cognition and Communication in Prairie Dogs", In: The Cognitive Animal (pp. 257–264), M. Beckoff, C. Allen, and G. M. Burghardt (eds) Cambridge: A Bradford Book.
  14. Prairie Dog Coalition – Associated Species
  15. Slobodchikoff, C. N., Judith Kiriazis, C. Fischer, and E. Creef (1991). "Semantic information distinguishing individual predators in the alarm calls of Gunnison's prairie dogs". Animal Behaviour 42 (5): 713–719. doi:10.1016/S0003-3472(05)80117-4.
  16. "The Diary of Virginia D. (Jones-Harlan) Barr b. 1866". Kansasheritage.org. 22. mai 1940. Vaadatud 9.02.2009.
  17. "Prairie Dogs – Desert USA". DesertUSA. Vaadatud 9.02.2009.
  18. "CDC: Questions & Answers About Monkey Pox". Vaadatud 18.04.2006.
  19. "Born Free: EU bans rodent imports following monkeypox outbreak". bornfree.org.uk. juuni 2003. Originaali arhiivikoopia seisuga 1.05.2006. Vaadatud 13.10.2011.
  20. "Plague and Black-Tailed Prairie Dogs".
  21. "Biologist Studies Plague and Prairie Dogs".
  22. Robbins, Jim (18. aprill 2006). "Endangered, Rescued, Now in Trouble Again". The New York Times. Vaadatud 22.05.2010.
  23. Hoogland, John L. (1995). The Black-Tailed Prairie Dog: Social Life of a Burrowing Mammal. University of Chicago Press. p. 80. ISBN 0-2263-5117-3.
  24. "AVMA: Tularemia Outbreak Identified In Pet Prairie Dogs". Vaadatud 18.04.2006.
  25. Federal Register / Vol. 73, No. 174
  26. Prairie Dogs by Jen Green
  27. "CNN: What's that giant sucking sound on prairie?". Vaadatud 10.10.2009.
  28. Pilny, A. Prairie dog care and husbandry in Veterinary Clinics of North America: Exotic Animal Practice, Volume 7, Issue 2, Pages 269–282.
license
cc-by-sa-3.0
copyright
Vikipeedia autorid ja toimetajad
original
visit source
partner site
wikipedia ET

Rohtlahaukur: Brief Summary ( Estonian )

provided by wikipedia ET

Rohtlahaukur (Cynomys) on Põhja-Ameerika rohumaadel elavate näriliste perekond, mis kuulub oravlaste sugukonda. Rohtlahaukureid on viis liiki. Eesti keeles on levinud ka nimetus "preeriakoer".

Käitumiselt mõnevõrra sarnased loomad Euraasia mandril on suslikud ja ümisejad, Lõuna-Aafrikas aga surikaadid (kuigi taksonoomiliselt on nad kauged).

license
cc-by-sa-3.0
copyright
Vikipeedia autorid ja toimetajad
original
visit source
partner site
wikipedia ET

Cynomys ( Basque )

provided by wikipedia EU
(RLQ=window.RLQ||[]).push(function(){mw.log.warn("Gadget "ErrefAurrebista" was not loaded. Please migrate it to use ResourceLoader. See u003Chttps://eu.wikipedia.org/wiki/Berezi:Gadgetaku003E.");});
license
cc-by-sa-3.0
copyright
Wikipediako egileak eta editoreak
original
visit source
partner site
wikipedia EU

Cynomys: Brief Summary ( Basque )

provided by wikipedia EU

Cynomys Sciuridae animalia familiako generoa da, karraskarien barruan sailkatua.

license
cc-by-sa-3.0
copyright
Wikipediako egileak eta editoreak
original
visit source
partner site
wikipedia EU

Preeriakoirat ( Finnish )

provided by wikipedia FI

Preeriakoirat (Cynomys) ovat pieniä maan alla asustavia Amerikan ruohoarojen jyrsijöitä, jotka kuuluvat maassa asuviin oraviin (Marmotini) ja ovat sukua maaoraville ja murmeleille. Nimensä ne ovat saaneet koiran haukuntaa muistuttavista varoitushuudoistaan. Preeriakoiria on viisi lajia.

Täysikasvuiset preeriakoirat ovat 30–40 cm korkeita ja painavat 0,5–1,5 kg. Niitä tavataan Pohjois-Amerikassa Meksikosta Kanadaan. Yhdysvalloissa niiden alue sijaitsee lähinnä Mississippistä länteen. Ne ovat kaikkiruokaisia kasvinsyöjiä. Perheyhteisöjen rakentamat kolot ovat tärkeitä preerian ekologiselle systeemille, vaikka maanviljelijät pitivät niitä vuosikausia tuholaisina.

Lajit

Lähteet

  1. Wilson, Don E. & Reeder, DeeAnn M. (toim.): Viverrinae Mammal Species of the World. A Taxonomic and Geographic Reference (3rd ed). 2005. Johns Hopkins University Press. Viitattu 18.6.2013. (englanniksi)

Aiheesta muualla

Tämä nisäkkäisiin liittyvä artikkeli on tynkä. Voit auttaa Wikipediaa laajentamalla artikkelia.
license
cc-by-sa-3.0
copyright
Wikipedian tekijät ja toimittajat
original
visit source
partner site
wikipedia FI

Preeriakoirat: Brief Summary ( Finnish )

provided by wikipedia FI

Preeriakoirat (Cynomys) ovat pieniä maan alla asustavia Amerikan ruohoarojen jyrsijöitä, jotka kuuluvat maassa asuviin oraviin (Marmotini) ja ovat sukua maaoraville ja murmeleille. Nimensä ne ovat saaneet koiran haukuntaa muistuttavista varoitushuudoistaan. Preeriakoiria on viisi lajia.

Täysikasvuiset preeriakoirat ovat 30–40 cm korkeita ja painavat 0,5–1,5 kg. Niitä tavataan Pohjois-Amerikassa Meksikosta Kanadaan. Yhdysvalloissa niiden alue sijaitsee lähinnä Mississippistä länteen. Ne ovat kaikkiruokaisia kasvinsyöjiä. Perheyhteisöjen rakentamat kolot ovat tärkeitä preerian ekologiselle systeemille, vaikka maanviljelijät pitivät niitä vuosikausia tuholaisina.

license
cc-by-sa-3.0
copyright
Wikipedian tekijät ja toimittajat
original
visit source
partner site
wikipedia FI

Chien de prairie ( French )

provided by wikipedia FR

Cynomys

Les chiens de prairie (Cynomys) forment un genre de rongeurs qui comprend cinq espèces. Les espèces de ce genre tirent leur nom de leur habitat principal, les prairies, et du fait que leur cri s’apparente à l’aboiement du chien.

Description

Ils ressemblent aux marmottes européennes, en plus petit.

Nourriture

Les chiens de prairie se nourrissent d'herbe et de graines qu'ils trouvent dans la prairie. Ils en consomment beaucoup plus avant l'hiver, afin de constituer des réserves de graisse. Ils se nourrissent également de fruits épineux et d'insectes tels que les chenilles[réf. souhaitée]. Ils mesurent 30 à 40 cm de long pour un poids d'environ 500 grammes à 1 kg.

Comportement

Les individus d'une même colonie sont capables de communiquer en rampant, avec une agitation de leur queue, en se reniflant et en poussant des cris aigus semblables aux aboiements des chiens pour avertir les autres d'un danger ou donner la position d'un prédateur. Ils disposent ainsi d'un véritable système de surveillance : postés sur des monticules qu'ils construisent eux-mêmes, ils montent la garde et avertissent du danger par des cris spécifiques au danger en question.

Les chiens de prairie vivent en famille ; les jeunes mâles devenus adultes sont vite chassés par le père pour aller créer leur propre foyer. Ils sont capables de cohabiter avec d'autres animaux vivant dans le même habitat (écureuils, chouettes...), par exemple l’Écureuil terrestre Urocitellus elegans qui peut partager son terrier. En cas de danger, le chien des prairies peut également utiliser le terrier d'autres familles comme refuge.

Toutefois, cette cohabitation a des limites : chaque groupe a tendance à protéger son terrier face à d'autres animaux et d'autres chiens de prairie, n'hésitant pas à les mordre et à pousser des hurlements pour provoquer la fuite de l'adversaire[réf. souhaitée].

De plus une étude récente a montré que face à une espèce concurrente comme les Écureuils terrestres (qui semblent occuper exactement la même niche écologique) ils pouvaient aller jusqu'à tuer[1], non pas pour en faire une source de nourriture mais pour éviter toute source de compétition. Il a ainsi été démontré que le chien de prairie à queue blanche (Cynomys leucurus) était capable de tuer un ou deux Écureuils terrestres (Urocitellus elegans) par an en situation de concurrence ; la proie est tuée et un peu mastiquée, puis abandonnée aux charognards[1]. Dans une situation où les écureuils sont abondants, on a même pu remarquer que plus une femelle chien de prairie tue d'écureuils sur son territoire et plus sa progéniture est nombreuse[2].

Répartition et habitat

Les chiens de prairie vivent dans plusieurs régions d'Amérique du Nord. Au Mexique, on les rencontre dans les Etats du nord (Sonora, Coahuila, Nuevo León, Zacatecas et San Luis Potosí). Aux États-Unis, ils vivent à l'ouest du fleuve Mississippi, en particulier dans la prairie. En hiver, ils vivent dans un terrier en groupe. En retournant la terre et en déféquant, les chiens de prairie participent à la bonne qualité des sols. L'herbe qui se trouve à côté de leurs "villes" pousse plus rapidement et est plus chargée en nutriments que d'habitude, du fait de leur travail sur le sol. Il se servent de leurs cinq longues griffes pour creuser et de leur museau pour battre la terre. Ils garnissent leur terrier d'herbe et de poil de bison avant l'hiver [réf. souhaitée]. Ils n'hibernent pas, mais hivernent et perdent généralement un quart de leur masse graisseuse pendant cette période.

Liste des espèces

Selon Mammal Species of the World (version 3, 2005) (2 juin 2016)[3] et ITIS (2 juin 2016)[4] :

Histoire

Leur origine remonte à l'éocène (il y a environ 52 millions d'années). Au début du XXe siècle 98 % de la population a disparu par extermination (ils sont considérés comme nuisibles). En 100 ans environ, le nombre d'individus passe de 800 millions à seulement 2 millions[réf. nécessaire]. Plus récemment, des chercheurs se sont rendu compte que les herbes des prairies où étaient présents ces animaux étaient plus riches en minéraux et permettaient au bétail d'être mieux alimenté, car le rongeur retourne la terre en creusant des terriers[6].

Entre-temps la domestication a été possible, mais depuis 2003 leur commerce est interdit aux États-Unis, à la suite d'une épidémie de monkeypox[7].

Dans le droit français, leur détention nécessite un certificat de capacité car ils sont considérés comme étant des animaux sauvages maintenus en captivité[8].

En Belgique, le Chien de prairie à queue noire (Cynomys ludovicianus) peut être détenu en tant qu'animal domestique[9].

Prédateurs

[réf. souhaitée]

Notes et références

  1. a et b Patrick Monahan (2016) Prairie dogs reap rewards from being cold-blooded killers ; 22 mars 2016, in Plants & Animals ; DOI: 10.1126/science.aaf4025
  2. John L. Hoogland, Charles R. Brown (2016), Prairie dogs increase fitness by killing interspecific competitors ; Volume: 283 Issue: 1827 ; 23 mars 2016. DOI: 10.1098/rspb.2016.0144 (résumé)
  3. Mammal Species of the World (version 3, 2005), consulté le 2 juin 2016
  4. Integrated Taxonomic Information System (ITIS), www.itis.gov, CC0 https://doi.org/10.5066/F7KH0KBK, consulté le 2 juin 2016
  5. Annexes au Journal officiel des Communautés européennes du 18 décembre 2000. Lire en ligne.
  6. Documentaire animalier.
  7. (en) K.D. Reed, « The detection of Monkeypox in Humans in the Western Hemisphere », The New England Journal of Medicine, nos 350 ; 4,‎ 22 janvier 2004, p.349
  8. RongeurS.net : Législation des rongeurs et lapins
  9. 4

license
cc-by-sa-3.0
copyright
Auteurs et éditeurs de Wikipedia
original
visit source
partner site
wikipedia FR

Chien de prairie: Brief Summary ( French )

provided by wikipedia FR

Cynomys

Les chiens de prairie (Cynomys) forment un genre de rongeurs qui comprend cinq espèces. Les espèces de ce genre tirent leur nom de leur habitat principal, les prairies, et du fait que leur cri s’apparente à l’aboiement du chien.

license
cc-by-sa-3.0
copyright
Auteurs et éditeurs de Wikipedia
original
visit source
partner site
wikipedia FR

Marmat machaire ( Irish )

provided by wikipedia GA

Ainmhí is ea an marmat machaire.


Ainmhí
Is síol ainmhí é an t-alt seo. Cuir leis, chun cuidiú leis an Vicipéid.
Má tá alt níos forbartha le fáil i dteanga eile, is féidir leat aistriúchán Gaeilge a dhéanamh.


license
cc-by-sa-3.0
copyright
Údair agus eagarthóirí Vicipéid
original
visit source
partner site
wikipedia GA

Anjing padang rumput ( Indonesian )

provided by wikipedia ID

Anjing padang rumput adalah hewan pengerat (rodentia) dan penggali kecil dari genus Cynomys yang berasal dari padang rumput Amerika Utara. Hewan ini rata-rata dapat memiliki panjang antara 30–40 cm, termasuk ekor pendeknya. Hewan ini ditemukan di Amerika Serikat, Kanada, dan Meksiko. Di AS, anjing prairi terutama ditemukan di bagian barat Sungai Mississippi, walaupun ditemukan pula pada beberapa daerah di sebelah timur.

Pranala luar

license
cc-by-sa-3.0
copyright
Penulis dan editor Wikipedia
original
visit source
partner site
wikipedia ID

Anjing padang rumput: Brief Summary ( Indonesian )

provided by wikipedia ID

Anjing padang rumput adalah hewan pengerat (rodentia) dan penggali kecil dari genus Cynomys yang berasal dari padang rumput Amerika Utara. Hewan ini rata-rata dapat memiliki panjang antara 30–40 cm, termasuk ekor pendeknya. Hewan ini ditemukan di Amerika Serikat, Kanada, dan Meksiko. Di AS, anjing prairi terutama ditemukan di bagian barat Sungai Mississippi, walaupun ditemukan pula pada beberapa daerah di sebelah timur.

license
cc-by-sa-3.0
copyright
Penulis dan editor Wikipedia
original
visit source
partner site
wikipedia ID

Sléttuhundur ( Icelandic )

provided by wikipedia IS

Sléttuhundur (fræðiheiti: Cynomys ) eru nagdýr og jarðíkornategund sem var fyrr á öldum var mjög algeng á Sléttunum miklu í Bandaríkjunum. Sléttuhundar búa til jarðgöng sem þeir búa í og við opin á göngunum gera þeir hóla sem eru áberandi í landslaginu á sléttunum. Hólarnir eru taldir vörn gegn flóðum. Á undanförnum áratugum hefur sléttuhundum fækkað mjög. Sléttuhundar eru jurtaætur.

license
cc-by-sa-3.0
copyright
Höfundar og ritstjórar Wikipedia
original
visit source
partner site
wikipedia IS

Cynomys ( Italian )

provided by wikipedia IT

I cani della prateria (Cynomys Rafinesque, 1817) sono un genere di mammiferi appartenenti all'ordine dei Roditori e alla famiglia Sciuridae, diffusi nelle praterie americane.

Nonostante il nome, non sono dunque canidi, bensì roditori, della stessa famiglia delle marmotte. Devono il loro nome a un suono, simile a un latrato, che emettono in caso di pericolo. Diversamente dalle marmotte, non vanno in letargo.

Descrizione

Pesano da 800 a 1 500 grammi per circa 30–35 cm di lunghezza.

Biologia

Sono animali estremamente socievoli e vivono in grandi colonie, formate da gruppi familiari di un maschio, 3-4 femmine e i piccoli dell'anno. La femmina, dopo una gestazione di 33-37 giorni, mette al mondo da 1 a 8 piccoli, che nascono molto immaturi e necessitano delle cure materne prima di poter uscire dal nido per almeno altri 40 giorni. Allo stato selvatico vivono per circa 5 anni, in cattività fino a 8 o 10.

I cani della prateria sono animali dotati di elevata intelligenza e capaci di emettere più di 25 suoni diversi in base al tipo di pericolo che si avvicina (un uccello, un bovino, un uomo, ecc.).

Tassonomia

Il genere include le seguenti specie:

Distribuzione e habitat

Presenti originalmente in colonie di milioni di individui, le popolazioni si riducono oggi a poche centinaia di migliaia per i cani della prateria dalla coda nera e a numeri molto più ridotti per le altre specie, considerate ormai a rischio di estinzione.

Gli allevatori di bovini americani hanno fatto loro e fanno tutt'oggi una guerra indiscriminata, sostenendo che competono per l'erba con le mandrie. La convivenza tra le specie in un ambiente così povero di risorse e dall'equilibrio ecologico fragilissimo è invece fondamentale: dal cane della prateria dipendono per nidificare la civetta delle tane e il serpente delle praterie. Esso costituisce inoltre un cibo necessario alle aquile e ai coyote.

L'habitat del cane della prateria è infine fortemente minacciato dalla progressiva urbanizzazione.

Diversi tentativi sono stati fatti per ricollocare le colonie e per mettere gli animali sotto tutela, ma per ora persiste l'indiscriminata uccisione, che mette in serio pericolo la sopravvivenza della specie.

In cattività

Da alcuni anni il cane della prateria ha avuto diffusione, sia negli USA sia in Europa, come animale da compagnia. Prima di pensare all'acquisto si consiglia un'approfondita informazione e possibilmente contatti con persone già esperte, per non avere spiacevolissime sorprese.

In Italia esiste un'associazione di volontariato specificamente dedicata a fornire gratuitamente tutte le informazioni utili alla corretta tenuta di questi animali, combatterne il commercio speculativo e favorire la riproduzione mantenendo un pool genetico sufficientemente vasto. Tutte le attività della associazione sono a disposizione del pubblico gratuitamente e in modo anonimo.

Per la sua grande socievolezza il cane della prateria è particolarmente adatto al ruolo di animale di compagnia, ma non va mai dimenticato che si tratta di animale selvatico, dal carattere molto forte e spiccato, che necessita di ampi spazi (non va tenuto assolutamente in gabbie per conigli) e che deve sempre essere tenuto almeno in coppia. Non è consigliabile tuttavia tenere due maschi, perché durante il periodo del calore difendono accanitamente il proprio territorio, con liti anche mortali. Non è adatto ai bambini.

Un episodio di trasmissione di vaiolo delle scimmie tramite un roditore tenuto vicino a un cane della prateria in un negozio newyorkese ha portato nel 2003 al blocco delle esportazioni e al divieto di importazione in Europa. Non essendo più disponibili tali animali alla vendita, alcuni rivenditori hanno iniziato a vendere un altro roditore, il citello, originario dell'Ungheria, come "mini cane della prateria", pratica che può essere ritenuta una falsa informazione commerciale finalizzata a un guadagno eccessivo. Il citello in effetti, essendo indigeno europeo e di facile riproduzione, ha un costo molto inferiore al cane della prateria. Le linee guida AICDP fissano per il citello un costo "giusto" di 90 euro e massimo di 150, per il cane della prateria un costo ritenuto corretto di 200 euro e massimo 400 euro.

Esigenze abitative in cattività e riproduzione

Purtroppo il cane della prateria viene tenuto spesso in condizioni di gabbia inadatte. L'Associazione Italiana del Cane della Prateria (AICDP) considera auspicabile una tenuta in recinti esterni, opportunamente preparati per evitare le fughe degli animali che sono eccellenti scavatori e sfruttano la loro intelligenza elevata per trovare vie di fuga, o gabbie che abbiano almeno un metro quadro di calpestabile per animale. Consigliando contemporaneamente di tenere questi animali solo in gruppi di almeno una coppia, questo comporta che una gabbia dovrebbe offrire almeno due metri quadrati. La gabbia deve essere articolata e permettere la presenza di pertugi, tunnel e percorsi che stimolano e corrispondono all'intelligenza dell'animale. Inoltre deve essere presente una zona riempita con terra, di almeno un mezzo metro cubo, per permettere le attività naturali di scavo.

In queste condizioni corrette di tenuta è possibile avere un ciclo vitale normale con la presenza di cuccioli. Questi sono considerati molto rari, ma evidentemente la rarità deriva dalla tenuta non corretta degli animali. Citando nuovamente l'AICDP, che tiene un registro italiano, sono noti diversi casi di nascite in recinti esterni, e alcuni casi di nascite in gabbie idonee, in un caso sono state registrate tre nascite con 14 cuccioli da due coppie in una tenuta in gabbia idonea di più di un metro per animale, sviluppata su cinque piani e con un metro cubo di terra di scavo.

Esigenze alimentari

Il cane della prateria è un erbivoro stretto, non un granivoro. Questo comporta che il normale cibo per conigli e - peggio ancora - scoiattoli, è troppo calorico per lui e porta a obesità in breve tempo. Il suo alimento base è costituito da fieno, che deve essere sempre presente in abbondanza, anche per fare il nido (almeno 0,25 m3) ed erba e insalata fresca. Vanno evitati semi, granaglie e ghiande. Esistono alcuni alimenti pressati e non specifici in commercio, ma data la rarità dell'animale non sono sempre facilmente reperibili. Si consiglia di controllare che il contenuto di fibre sia superiore al 20% e che nel mangime vi sia poca o nulla erba medica (Medicago sativa) o Medicago spp., leguminose molto ricche di proteine e perciò ingrassanti.

Come si trova, diffusione e presenza come animale da compagnia

Il cane della prateria, come detto, è endemico dell'America settentrionale, e pertanto in Europa non esiste in forma libera. Dal 2004 ne è stata vietata l'esportazione dagli USA per timore di diffusione di alcuni casi di vaiolo delle scimmie, e conseguentemente ne venne vietata l'importazione nell'Unione europea. Gli animali presenti da noi sono pertanto frutto di importazioni prima di quella data o di nascite in uno degli stati dell'Unione europea.

Nel settembre 2008 negli USA, non essendo stati riscontrati casi di vaiolo, è stato sospeso il blocco dell'esportazione, e il commercio è ripreso. Va comunque posta attenzione perché l'Unione europea non ha ancora eliminato il divieto all'importazione, pertanto essa resta sempre vietata. La presenza nei negozi di animali deve essere documentata dal negoziante come proveniente da allevamento europeo. Altrimenti si rischiano sanzioni per avere acquistato, anche inconsapevolmente, animali vietati. Chi fosse interessato deve essere avvisato dell'obbligo di richiedere al negoziante dichiarazione scritta che l'animale non proviene da importazione extra-UE.[1] Solo in questo modo l'acquirente può tutelarsi nel caso di controlli nei confronti di mercanti mendaci o disonesti.

Note

  1. ^ (EN) Bernard SM, Anderson SA., Qualitative assessment of risk for monkeypox associated with domestic trade in certain animal species, United States., in Emerg Infect Dis., vol. 12, n. 12, dicembre 2006, pp. 1827-33, PMID 17326932. URL consultato il 4 novembre 2010 (archiviato dall'url originale il 24 aprile 2009).

Bibliografia

  • (EN) D.E. Wilson e D.M. Reeder, Cynomys, in Mammal Species of the World. A Taxonomic and Geographic Reference, 3ª ed., Johns Hopkins University Press, 2005, ISBN 0-8018-8221-4.

 title=
license
cc-by-sa-3.0
copyright
Autori e redattori di Wikipedia
original
visit source
partner site
wikipedia IT

Cynomys: Brief Summary ( Italian )

provided by wikipedia IT

I cani della prateria (Cynomys Rafinesque, 1817) sono un genere di mammiferi appartenenti all'ordine dei Roditori e alla famiglia Sciuridae, diffusi nelle praterie americane.

Nonostante il nome, non sono dunque canidi, bensì roditori, della stessa famiglia delle marmotte. Devono il loro nome a un suono, simile a un latrato, che emettono in caso di pericolo. Diversamente dalle marmotte, non vanno in letargo.

license
cc-by-sa-3.0
copyright
Autori e redattori di Wikipedia
original
visit source
partner site
wikipedia IT

Cynomys ( Latin )

provided by wikipedia LA
Schlaegel und eisen yellow.svg -2 Latinitas huius rei dubia est. Corrige si potes. Vide {{latinitas}}.

Cynomys (Graece κύων 'canis' + μῦς 'mus) est genus rodentiorum familiae Sciuridarum quae in America Septentrionali habitant.

Secundum investigationem Stephani Vogel et aliorum, cynomyes cuniculos construunt quibus sunt duo aditus ut auram in cuniculo producant.[1] In ratione eorum, cum ventus supra duas cuniculi aperturas movetur, quarum una altior quam alterum est, aura supra altiorem aperturam velocior est quam aura supra alterum. Secundum legem Bernoullianam, fluidum velocius minorem pressuram habet. Unde oritur differentia pressurarum inter duas aperturas, quae differentia facit aerem fluere in cuniculo et aerem recentem cynomyibus praebet.

Notae

Nexus externi

Wikidata-logo.svg Situs scientifici:ITISNCBIBiodiversityEncyclopedia of LifeFossilworks
Commons-logo.svg Vicimedia Communia plura habent quae ad Cynomyn spectant.
Wikispecies-logo.svg Vide "Cynomyn" apud Vicispecies.
license
cc-by-sa-3.0
copyright
Et auctores varius id editors
original
visit source
partner site
wikipedia LA

Cynomys: Brief Summary ( Latin )

provided by wikipedia LA
Schlaegel und eisen yellow.svg -2 Latinitas huius rei dubia est. Corrige si potes. Vide {{latinitas}}.

Cynomys (Graece κύων 'canis' + μῦς 'mus) est genus rodentiorum familiae Sciuridarum quae in America Septentrionali habitant.

Secundum investigationem Stephani Vogel et aliorum, cynomyes cuniculos construunt quibus sunt duo aditus ut auram in cuniculo producant. In ratione eorum, cum ventus supra duas cuniculi aperturas movetur, quarum una altior quam alterum est, aura supra altiorem aperturam velocior est quam aura supra alterum. Secundum legem Bernoullianam, fluidum velocius minorem pressuram habet. Unde oritur differentia pressurarum inter duas aperturas, quae differentia facit aerem fluere in cuniculo et aerem recentem cynomyibus praebet.

license
cc-by-sa-3.0
copyright
Et auctores varius id editors
original
visit source
partner site
wikipedia LA

Preriniai šuniukai ( Lithuanian )

provided by wikipedia LT

Preriniai šuniukai (lot. Cynomys, angl. Prairie dogs, vok. Prärierhunde) – voverinių (Sciuridae) šeimos graužikų gentis. Paplitę JAV, Kanadoje ir Meksikoje. Gyvena didelėmis kolonijomis, rausia gilius urvus. Gentyje 5 rūšys:

Nuorodos

Vikiteka

license
cc-by-sa-3.0
copyright
Vikipedijos autoriai ir redaktoriai
original
visit source
partner site
wikipedia LT

Preriniai šuniukai: Brief Summary ( Lithuanian )

provided by wikipedia LT

Preriniai šuniukai (lot. Cynomys, angl. Prairie dogs, vok. Prärierhunde) – voverinių (Sciuridae) šeimos graužikų gentis. Paplitę JAV, Kanadoje ir Meksikoje. Gyvena didelėmis kolonijomis, rausia gilius urvus. Gentyje 5 rūšys:

Gunnisono prerinis šuniukas (Cynomys gunnisoni) Baltauodegis prerinis šuniukas (Cynomys leucurus) Juodauodegis prerinis šuniukas (Cynomys ludovicianus). Pav. Meksikinis prerinis šuniukas (Cynomys mexicanus) Cynomys parvidens
license
cc-by-sa-3.0
copyright
Vikipedijos autoriai ir redaktoriai
original
visit source
partner site
wikipedia LT

Anjing prairie ( Malay )

provided by wikipedia MS
Rencana ini ialah mengenai haiwan. Untuk kegunaan lain, sila lihat Anjing prairie (nyahkekaburan).

Anjing prairie (genus Cynomys) ialah rodensia yang menggali lubang yang asli di padang rumput Amerika Utara.

Rujukan







Pautan luar

Wikimedia Commons mempunyai media berkaitan: Prairie dogs.

Templat:S. Xerinae1 nav

license
cc-by-sa-3.0
copyright
Pengarang dan editor Wikipedia
original
visit source
partner site
wikipedia MS

Anjing prairie: Brief Summary ( Malay )

provided by wikipedia MS
Rencana ini ialah mengenai haiwan. Untuk kegunaan lain, sila lihat Anjing prairie (nyahkekaburan).

Anjing prairie (genus Cynomys) ialah rodensia yang menggali lubang yang asli di padang rumput Amerika Utara.

license
cc-by-sa-3.0
copyright
Pengarang dan editor Wikipedia
original
visit source
partner site
wikipedia MS

Prairiehonden ( Dutch; Flemish )

provided by wikipedia NL

Prairiehonden (Cynomys) zijn een geslacht van op en onder de grond levende knaagdieren uit de familie eekhoorns (Sciuridae). Ze komen voor op de prairies van Noord-Amerika.

Kenmerken

De dieren kunnen ongeveer 40 cm lang worden en wegen tussen de 1 en 4 kilo. In gevangenschap kunnen ze 8 tot 10 jaar oud worden met uitschieters naar 12 jaar. Vers gras is het meest gebruikte voedsel. De naam heeft het dier te danken aan het scherpe geblaf dat het laat horen.

Prairiehonden zijn sociale dieren, die in meerdere familiegroepen samen in één gebied wonen: een zogenaamd prairiehondendorp. Deze dorpen bevinden zich onder de grond, waarbij elke familie zijn eigen ingang heeft met meerdere kamers.

Bedreiging

Het dier vormt een aantrekkelijke prooi voor allerlei roofdieren. Vanwege de vele vervolging door de mens, die het beestje als ongedierte beschouwt, wordt de zwartstaartprairiehond met uitsterven bedreigd. Prairiehonden bevolkten ooit in zeer grote getale de graslanden van Noord-Amerika, maar na de komst van de vele kolonisten is hun aantal sterk gedaald.

Onderverdeling

Er zijn vijf soorten, waarvan enkele bedreigd zijn in hun voortbestaan.

Afbeeldingen

license
cc-by-sa-3.0
copyright
Wikipedia-auteurs en -editors
original
visit source
partner site
wikipedia NL

Prairiehonden: Brief Summary ( Dutch; Flemish )

provided by wikipedia NL

Prairiehonden (Cynomys) zijn een geslacht van op en onder de grond levende knaagdieren uit de familie eekhoorns (Sciuridae). Ze komen voor op de prairies van Noord-Amerika.

license
cc-by-sa-3.0
copyright
Wikipedia-auteurs en -editors
original
visit source
partner site
wikipedia NL

Præriehunder ( Norwegian )

provided by wikipedia NO

Præriehunder er en amerikansk slekt av gnagere i ekornfamilien. De fem artene er utbredt i prærieområder i Nord-Amerika, fra Canada til Mexico.

Navnet «hund» har de fått på grunn av sin gjøende stemme. De har underjordiske bol, og det dannes mange jordhauger under utgravingen. De lever sammen i store grupper og danner et nettverk av ganger under bakken. Præriehundene kan bli 45 cm lange. De sitter gjerne oppreist på bakbena og speider etter fiender.

Præriehunder er svært sosiale dyr som hilser hverandre med at de presser leppene mot hverandre (kysser). De har også utviklet et språk for trusler og ukjente dyr.

Eksterne lenker

zoologistubbDenne zoologirelaterte artikkelen er foreløpig kort eller mangelfull, og du kan hjelpe Wikipedia ved å utvide den.
Det finnes mer utfyllende artikkel/artikler på .
license
cc-by-sa-3.0
copyright
Wikipedia forfattere og redaktører
original
visit source
partner site
wikipedia NO

Præriehunder: Brief Summary ( Norwegian )

provided by wikipedia NO

Præriehunder er en amerikansk slekt av gnagere i ekornfamilien. De fem artene er utbredt i prærieområder i Nord-Amerika, fra Canada til Mexico.

Navnet «hund» har de fått på grunn av sin gjøende stemme. De har underjordiske bol, og det dannes mange jordhauger under utgravingen. De lever sammen i store grupper og danner et nettverk av ganger under bakken. Præriehundene kan bli 45 cm lange. De sitter gjerne oppreist på bakbena og speider etter fiender.

Præriehunder er svært sosiale dyr som hilser hverandre med at de presser leppene mot hverandre (kysser). De har også utviklet et språk for trusler og ukjente dyr.

license
cc-by-sa-3.0
copyright
Wikipedia forfattere og redaktører
original
visit source
partner site
wikipedia NO

Nieświszczuk ( Polish )

provided by wikipedia POL
Commons Multimedia w Wikimedia Commons Wikisłownik Hasło w Wikisłowniku
 src=
Zaniepokojony nieświszczuk wygląda z nory
Pieski preriowe
 src=
Udomowiony piesek preriowy zbiera materiały do budowy legowiska

Nieświszczuk[6] (Cynomys) – rodzaj ssaka z podrodziny afrowiórek (Xerinae) w rodzinie wiewiórkowatych (Sciuridae). Nieświszczuki zostały po raz pierwszy naukowo opisane w 1805 roku podczas ekspedycji Lewisa i Clarka.

Rozmieszczenie geograficzne

Występują w Ameryce Północnej i Środkowej. W Stanach Zjednoczonych nieświszczuki głównie występują na zachód od rzeki Missisipi, choć można je spotkać w kilku rejonach na wschodzie[7]. Zostały wytępione w pewnych rejonach Wielkich Równin, ponieważ farmerzy uważali je za szkodniki.

Opis

Są to nieduże, o zwartej budowie, kopiące obszerne nory gryzonie z krótką szczęką. Nazywane są „pieskami”, ponieważ w chwili zagrożenia lub zainteresowania wydają odgłosy podobne do szczekania. Osiągają długość ciała ok. 30 cm oraz długość ogona ok. 10 cm. Waga do 1,7 kg. Są roślinożerne. Na wolności mieszkają w licznych koloniach nazywanych potocznie „miastami”, które podzielone są na rodziny, zwane też koteriami. Sieć płytkich tuneli i komór zamieszkiwana przez jedną kolonię zajmuje zwykle ok. 100 ha powierzchni, jednak największa odkryta kolonia obejmowała obszar 65 tys. km2 i mieszkało w niej 400 mln osobników[8].

Zagrożenia i udomawianie

W wielu rejonach rolniczych powodują poważne straty finansowe – kolonia skupiająca 25 tys. nieświszczuków zjada tyle pożywienia, co 100 krów lub 800 owiec, przez co od wielu lat są ofiarą zarówno masowego trucia i zatapiania całych kolonii, jak i niekontrolowanego odstrzału zwierząt. Szacuje się, że w porównaniu z rokiem 1800, pod koniec lat 90. XX wieku w USA przetrwało tylko 5% populacji zwierząt. Takie zmniejszenie liczebności doprowadziło do zagrożenia wymarciem tchórza czarnonogiego, który poluje na te zwierzęta.

Z uwagi na ukształtowane podczas życia w koloniach duże umiejętności społeczne oraz czytelną mowę ciała, od początku lat 90. XX wieku coraz częściej są udomawiane – najpierw w USA, a potem również w Europie. Udomawianie tych gryzoni przyczynia się do coraz większego nacisku opinii publicznej na wprowadzenie prawnej ochrony nieświszczuków. W USA stwierdzono też, iż coraz częściej nieświszczuki potrafią się adaptować do życia w wielkich miastach, budując mniejsze kolonie na niezabudowanych obszarach miast. Również w USA farmerzy coraz częściej zachowują „miasta” nieświszczuków, traktując je jako atrakcję turystyczną, pokazywaną odpłatnie przyjezdnym.

W Polsce nieświszczuki można zobaczyć w Nowym Zoo w Poznaniu i w Zoo opolskim.

Nieświszczuki w kulturze masowej

  • Nieświszczuki są pokazywane w pierwszych scenach filmu Indiana Jones i Królestwo Kryształowej Czaszki
  • „Dramatic Prairie Dog” i „Dramatic Chipmunk” to tytuły przeróbek filmu pokazującego zaskoczonego pieska preriowego, umieszczane przez ich autorów na YouTube

Systematyka

Etymologia

  • Cynomys (Cynomomus): gr. κυων kuōn, κυνος kunos – pies; μυς mus, μυός muos – mysz[9].
  • Monax: łac. monax – samotny[10]. Gatunek typowy: Monax missouriensis Warden, 1819 (= Arctomys ludoviciana Ord, 1815).
  • Mamcynomiscus: modyfikacja zaproponowana przez meksykańskiego przyrodnika Alfonso Luisa Herrerę w 1899 roku polegająca na dodaniu do nazwy rodzaju przedrostka Mam (od Mammalia)[11].
  • Leucocrossuromys: gr. λευκος leukos – biały; κροσσοι krossoi – frędzel; ουρα oura – ogon; μυς mus, μυός muos – mysz[12]. Gatunek typowy: Spermophilus gunnisoni Baird, 1855.

Podział systematyczny

Do rodzaju należą następujące dwa podrodzaje z następującymi gatunkami[6][7]:

Podrodzaj: Cynomys Rafinesque, 1817

Podrodzaj: Leucocrossuromys Hollister, 1916[12]

Przypisy

  1. Cynomys, w: Integrated Taxonomic Information System (ang.).
  2. C.S. Rafinesque. Descriptions of seven new genera of North American Quadrupeds. „The American Monthly Magazine and Critical Review”. 2 (1), s. 45, 1817 (ang.).
  3. D.B. Warden: A statistical, political, and historical account of the United States of North America: from the period of their first colonization to the present day. Cz. 1. Philadelphia: A. Constable and co., 1819, s. 226. (ang.)
  4. H.F. Osborn. Notes on Geomys bursarius, the pockt-gopher. „Science”. 23 (577), s. 103 (przypis), 1894 (ang.).
  5. A. L. Herrera: Sinonimia vulgar y cientifica de los principales vertebrados mexicanos. Mexico: Officina Tipografica de la Secretan'a de Foment, 1899, s. 22. (hiszp.)
  6. a b W. Cichocki, A. Ważna, J. Cichocki, E. Rajska-Jurgiel, A. Jasiński & W. Bogdanowicz: Polskie nazewnictwo ssaków świata. Warszawa: Muzeum i Instytut Zoologii PAN, 2015, s. 208. ISBN 978-83-88147-15-9. (pol.ang.)
  7. a b Wilson Don E. & Reeder DeeAnn M. (red.) Cynomys. w: Mammal Species of the World. A Taxonomic and Geographic Reference (Wyd. 3.) [on-line]. Johns Hopkins University Press, 2005. (ang.) [dostęp 2018-02-07]
  8. Guy Musser: Prairie dog. Encyclopædia Britannica. [dostęp 2016-09-08].
  9. Palmer 1904 ↓, s. 212.
  10. Palmer 1904 ↓, s. 430.
  11. Palmer 1904 ↓, s. 25.
  12. a b N. Hollister. A systematic account of the prairie-dogs. „North American Fauna”. 40, s. 23, 1916 (ang.).

Bibliografia

  1. T.S. Palmer: Index Generum Mammalium: a List of the Genera and Families of Mammals. Washington: Government Printing Office, 1904, s. 71-718, seria: North American Fauna. (ang.)

Literatura

  • Pat Stroer (1996) Prairie Dog Pets. A Guide to Their Proper Care and Enjoyment. Wydane nakładem autorki ​ISBN 1-888144-04-1
  • Dorothy Hinshaw Patent (2006) Prairie Dogs. New York, Clarion Books ​ISBN 0-395-52601-9
  • Sharon L. Vanderlip. (2002) Prairie Dogs. New York, Barron's ​ISBN 0-7641-2103-0

Linki zewnętrzne

license
cc-by-sa-3.0
copyright
Autorzy i redaktorzy Wikipedii
original
visit source
partner site
wikipedia POL

Nieświszczuk: Brief Summary ( Polish )

provided by wikipedia POL
 src= Zaniepokojony nieświszczuk wygląda z nory Pieski preriowe  src= Udomowiony piesek preriowy zbiera materiały do budowy legowiska

Nieświszczuk (Cynomys) – rodzaj ssaka z podrodziny afrowiórek (Xerinae) w rodzinie wiewiórkowatych (Sciuridae). Nieświszczuki zostały po raz pierwszy naukowo opisane w 1805 roku podczas ekspedycji Lewisa i Clarka.

license
cc-by-sa-3.0
copyright
Autorzy i redaktorzy Wikipedii
original
visit source
partner site
wikipedia POL

Cão-da-pradaria ( Portuguese )

provided by wikipedia PT

O cão-da-pradaria é um mamífero roedor da família Sciuridae, classificado no género Cynomys. O grupo inclui cinco espécies, todas elas nativas da América do Norte, que habitam as pradarias dos Estados Unidos da América, Canadá e México. O nome do seu género deriva do grego cyno (cão) + mys (rato).

Os cães-da-pradaria são animais de constituição robusta, com comprimento situado entre 30 e 40 cm, incluindo a cauda, que é relativamente curta. Têm hábitos gregários e vivem em colónias numerosas, constituidas por um ou mais grupos familiares. Cada um destes é composto por um macho, 2 a 4 fémeas e respectivas crias.

As colónias de cães-da-pradaria habitam um sistema complexo de túneis que pode abarcar vários acres e chegar aos 10 metros de profundidade. Os túneis têm diversas saídas para a superfície e englobam inúmeras cavidades com funções específicas como comer, dormir, cuidar das crias ou passar o tempo. Para além de servirem de habitação aos cães-da-pradaria, os seus túneis têm funções ecológicas importantes no seu ecossistema, servindo como canal de escoamento das águas da chuva para os aquíferos subterrâneos, como travão para a erosão e compacção dos solos. Uma vez abandonados pelos cães-da-pradaria, os túneis mostram-se úteis a muitas outras espécies, principalmente como local de nidificação para aves.

Os cães-da-pradaria têm uma alimentação sobretudo herbívora e complementam a dieta com pequenos insectos. Por outro lado, são a principal fonte de alimento para diversos predadores das pradarias como raposas, doninhas e aves de rapina. Para prevenir estes ataques, há sempre um indivíduo de grupo de vigia, enquanto os restantes membros da colónia se alimentam no exterior. Em caso de perigo, o vigilante emite um grito de alerta, específico para o tipo de predador em causa.

Apesar da sua importância ecológica, os cães-da-pradaria foram caçados em grandes números, sobretudo no século XIX, por serem considerados como ameaça às colheitas. Como resultado disto e do impacto humano no seu meio ambiente, as populações diminuiram bastante. Os cães-da-pradaria são também caçados na Natureza enquanto juvenis para serem criados como mascotes.

Espécies

Cultura Popular

Um cão-da-pradaria "surpreso" incorretamente identificado em português como um esquilo aparece no video da internet Dramatic Chipmunk(em inglês) ou "Esquilo Dramático", que se tornou um popular fenômeno na internet.

Referências

  • HOFFMAN, R. S.; THORINGTON, R. W. Family Sciuridae. In: WILSON, D. E.; REEDER, D. M. (Eds.). Mammal Species of the World: A Taxonomic and Geographic Reference. 3. ed. Baltimore: Johns Hopkins University Press, 2005. v. 2, p. 754-818.

 title=
license
cc-by-sa-3.0
copyright
Autores e editores de Wikipedia
original
visit source
partner site
wikipedia PT

Cão-da-pradaria: Brief Summary ( Portuguese )

provided by wikipedia PT

O cão-da-pradaria é um mamífero roedor da família Sciuridae, classificado no género Cynomys. O grupo inclui cinco espécies, todas elas nativas da América do Norte, que habitam as pradarias dos Estados Unidos da América, Canadá e México. O nome do seu género deriva do grego cyno (cão) + mys (rato).

Os cães-da-pradaria são animais de constituição robusta, com comprimento situado entre 30 e 40 cm, incluindo a cauda, que é relativamente curta. Têm hábitos gregários e vivem em colónias numerosas, constituidas por um ou mais grupos familiares. Cada um destes é composto por um macho, 2 a 4 fémeas e respectivas crias.

As colónias de cães-da-pradaria habitam um sistema complexo de túneis que pode abarcar vários acres e chegar aos 10 metros de profundidade. Os túneis têm diversas saídas para a superfície e englobam inúmeras cavidades com funções específicas como comer, dormir, cuidar das crias ou passar o tempo. Para além de servirem de habitação aos cães-da-pradaria, os seus túneis têm funções ecológicas importantes no seu ecossistema, servindo como canal de escoamento das águas da chuva para os aquíferos subterrâneos, como travão para a erosão e compacção dos solos. Uma vez abandonados pelos cães-da-pradaria, os túneis mostram-se úteis a muitas outras espécies, principalmente como local de nidificação para aves.

Os cães-da-pradaria têm uma alimentação sobretudo herbívora e complementam a dieta com pequenos insectos. Por outro lado, são a principal fonte de alimento para diversos predadores das pradarias como raposas, doninhas e aves de rapina. Para prevenir estes ataques, há sempre um indivíduo de grupo de vigia, enquanto os restantes membros da colónia se alimentam no exterior. Em caso de perigo, o vigilante emite um grito de alerta, específico para o tipo de predador em causa.

Apesar da sua importância ecológica, os cães-da-pradaria foram caçados em grandes números, sobretudo no século XIX, por serem considerados como ameaça às colheitas. Como resultado disto e do impacto humano no seu meio ambiente, as populações diminuiram bastante. Os cães-da-pradaria são também caçados na Natureza enquanto juvenis para serem criados como mascotes.

license
cc-by-sa-3.0
copyright
Autores e editores de Wikipedia
original
visit source
partner site
wikipedia PT

Câinele de preerie ( Romanian; Moldavian; Moldovan )

provided by wikipedia RO
 src=
Câinele de preerie

Câinele de preerie (Cynomys) reprezintă un gen de rozătoare nord-americane al familiei Sciuridae, animalele fiind înrudite cu marmota.

Denumirea lor provine de la habitatul în care trăiesc și după semnalul de alarmă dat de animal în caz de pericol. Numele științific al lor Cynomys, înseamnă în limba greacă șorecar, numele de câine îi este atribuit după sunetele produse asemănătoare lătratului date în timpul luptelor ierarhice. Există cinci specii cunoscute:

  • Cynomys gunnisoni
  • Cynomys leucurus
  • Cynomys ludovicianus
  • Cynomys mexicanus
  • Cynomys parvidens

Legături externe

Commons
Wikimedia Commons conține materiale multimedia legate de Câinele de preerie


Azureus.png Acest articol referitor la subiecte din zoologie este un ciot. Puteți ajuta Wikipedia prin completarea sa.
license
cc-by-sa-3.0
copyright
Wikipedia autori și editori
original
visit source
partner site
wikipedia RO

Câinele de preerie: Brief Summary ( Romanian; Moldavian; Moldovan )

provided by wikipedia RO
 src= Câinele de preerie

Câinele de preerie (Cynomys) reprezintă un gen de rozătoare nord-americane al familiei Sciuridae, animalele fiind înrudite cu marmota.

Denumirea lor provine de la habitatul în care trăiesc și după semnalul de alarmă dat de animal în caz de pericol. Numele științific al lor Cynomys, înseamnă în limba greacă șorecar, numele de câine îi este atribuit după sunetele produse asemănătoare lătratului date în timpul luptelor ierarhice. Există cinci specii cunoscute:

Cynomys gunnisoni Cynomys leucurus Cynomys ludovicianus Cynomys mexicanus Cynomys parvidens
license
cc-by-sa-3.0
copyright
Wikipedia autori și editori
original
visit source
partner site
wikipedia RO

Präriehundar ( Swedish )

provided by wikipedia SV
 src=
Två präriehundar vid ingången till boet.

Präriehundar (Cynomys) är ett släkte i ekorrfamiljen (Sciuridae) som förekommer i Nordamerika. De är nära släkt med murmeldjur och sislar.

Etymologi

Präriehunden är uppkallad efter sitt habitat och sitt varningsläte, som liknar hundarnas skällande. Enligt Online Etymology Dictionary används namnet tidigast 1774[1]. I dagböckerna från Lewis och Clarks expedition berättas hur de i september 1804 "nådde en by med dessa djur som fransmännen kallar präriehund"[2].

Släktnamnet Cynomys kommer från grekiska och betyder "mushund".

Arter och utbredning

Hittills är fem arter kända[3][4]:

De två förstnämnda arterna sammanfattas ofta i undersläktet Cynomys och de andra i undersläktet Leucocrossuromys.

Utseende

Med sin klumpiga kropp, sina korta ben och korta svans liknar präriehunden murmeldjuret. Kroppens längd (huvud och bål) är 28–33 cm, svanslängden är 3,0 till 11,5 cm och vikten varierar mellan 700 och 1400 g.[5] Hanarna är vanligtvis något större och i genomsnitt 10 procent tyngre än honorna.

Pälsen är spräcklig gulbrun och är på ryggsidan något mörkare än på bukens sida. Svansens spets är hos några arter svart och hos andra vit.[5] Det kan vara svårt att bestämma arten efter utseendet. Kindtändernas form och storlek och djurens läte är några kännetecken som används för att skilja arterna från varandra.

Levnadssätt

 src=
Präriehundar som pussas.

Som namnet antyder lever präriehundar på Nordamerikas prärie i låglandet eller på platå.[5] Habitatet bör bestå av kort eller medellångt gräs och torr mark.

Präriehundarna är aktiva på dagen och stannar över natten i de jordtunnlar de grävt. Tunnlarna är 10–15 cm breda och uppnår en maximal längd av 34 meter. I mitten av tunnelsystemet finns ett bo som är cirka 40 cm i diameter och ligger 1–5 m under markytan. Jorden som grävts ur tunnlarna placeras runt ingångarna för att skydda mot vatten. Tunnelsystemet har oftast en eller två ingångar, men kan i undantagsfall ha upp till sex ingångar.[5]

Mexikansk präriehund är aktiv under vintern, svartsvansad präriehund kan vara slö under kalla vinterdagar och de andra arterna håller vinterdvala. Arterna samlar inget förråd före den kalla årstiden. Födan utgörs av örter och gräs.[5]

Kolonier

Fyra av de nämnda arterna lever i kolonier med ett utvecklat socialt beteende. Ett undantag är arten Cynomys leucurus som liknar sislar i detta avseende. Kolonier av Cynomys leucurus är mindre och den sociala organisationen är mindre utvecklad.[5] I boet lever oftast bara honan med sina ungar. Kolonierna av Cynomys ludovicianus är uppdelade i olika familjer. En familj består oftast av en vuxen hane, tre eller fyra honor och ett stort antal ungar av bägge könen. Familjen kan uppgå till 26 individer. I enstaka fall ingår två vuxna hanar i familjen. Dessa är då oftast bröder. Ibland förekommer en hane som är dominant över två mindre grupper med honor.[5]

Honorna stannar i den familj de föds. På så sätt är alla honor i gruppen släkt med varandra. Hanarna lämnar familjen före två års ålder. De försöker då bilda en egen familj. Även vuxna hanar byter efter varje framgångsrik parning grupp innan ungarna är könsmogna för att undvika inavel.[5]

De olika grupperna bildar en koloni av hundra eller fler individer. Kolonierna kallas ibland ”präriehundstäder”. Det finns uppgifter om en koloni på 1800-talet i Texas som bestod av 400 miljoner individer. Kolonins territorium uppskattades till 64 000 km².[5] Den största präriehundstaden som finns idag ligger i nordvästra Mexiko och är 350 km² stor med uppskattningsvis en miljon djur. Mellan de enskilda grupperna i kolonin finns inga sociala relationer.

Honan ansvarar ensam för ungarna. Honorna kan uppträda aggressivt när de är dräktiga eller ger di. Det är vanligt att honor dödar andra honors ungar. På så sätt dör varje år 40 procent av kolonins ungdjur. Fördelen är troligtvis att bara de starkaste honornas ungar överlever.[5] Hanar visar inga aggressiva drag mot andra hanars ungar.

Parningen sker, beroende på art och geografisk utbredning, mellan januari och april. Dräktighetens längd är 28 till 37 dagar och en kull består av upp till tio ungar. Ungen är vid födelsen naken och blind, cirka 7 cm lång och väger 15 g. Efter tre veckor börjar pälsen växa och efter fem till sex veckor öppnar ungarna ögonen. De första 35–50 dagarna får ungarna di och sedan lämnar de tidvis sina bon. Medellivslängden för djur i fångenskap uppgår till åtta år. I naturen är livslängden oftast kortare.[5]

Naturliga fiender

Präriehundar jagas bland annat av prärievarg, svartfotad iller, nordamerikansk grävling, skallerormar och rovfåglar (exempel för svartsvansad präriehund).[6]

Människor och präriehundar

Beståndet av präriehundar ökade kraftigt i slutet av 1800-talet. De vita bönder som koloniserade landet dödade präriehundarnas naturliga fiender och de nya boskapsdjuren höll gräset kort. På så sätt förbättrades präriehundarnas villkor.[5] Enligt samtida uppgifter fanns det omkring år 1900 ungefär fem miljarder individer av Cynomys ludovicianus i USA. Dessa utgjorde en fara för landets jordbruk och i början av 1900-talet beslutade regeringen att väsentligt minska populationen. I Texas avlivades 99,8 procent av beståndet med hjälp av gift och i andra delstater var siffrorna liknande. Präriehundarnas betydelse som bärare av sjukdomar blev ofta överdrivet framställd som försvar för utrotningen. Efter denna aktion vidtogs skyddsåtgärder för att skydda präriehundarna från utrotning.

Präriehundar används idag ibland som försöksdjur och också som sällskapsdjur. De ökar i popularitet, trots att de sällan får boplatser som tillfredsställer deras naturliga behov. Präriehundarnas ”städer” är omtyckta turistmål i västra USA.

Mexikansk präriehund och Utahpräriehund listas av IUCN som starkt hotad (EN) och de andra arterna som livskraftiga (LC).[4]

Källor

Noter

  1. ^ Online Etymology Dictionary, prairie.
  2. ^ Journals of the Lewis and Clark expedition, "7th September Friday 1804. a verry Cold morning" Arkiverad 1 februari 2009 hämtat från the Wayback Machine.
  3. ^ Wilson, Don E., and DeeAnn M. Reeder, eds. (2005) , Mammal Species of the World: A Taxonomic and Geographic Reference, 3rd ed., Cynomys
  4. ^ [a b] CynomysIUCN:s rödlista, besökt 23 januari 2019.
  5. ^ [a b c d e f g h i j k l] Ronald M. Nowak, red (1999). ”Prairie Dogs” (på engelska). Walker’s Mammals of the World. The Johns Hopkins University Press. sid. 1258-1260. ISBN 0-8018-5789-9
  6. ^ Nancy Shefferly (1999). Cynomys ludovicianus black-tailed prairie dog” (på engelska). Animal Diversity Web (University of Michigan). http://animaldiversity.org/accounts/Cynomys_ludovicianus/. Läst 4 april 2016.

Externa länkar

license
cc-by-sa-3.0
copyright
Wikipedia författare och redaktörer
original
visit source
partner site
wikipedia SV

Präriehundar: Brief Summary ( Swedish )

provided by wikipedia SV
 src= Två präriehundar vid ingången till boet.

Präriehundar (Cynomys) är ett släkte i ekorrfamiljen (Sciuridae) som förekommer i Nordamerika. De är nära släkt med murmeldjur och sislar.

license
cc-by-sa-3.0
copyright
Wikipedia författare och redaktörer
original
visit source
partner site
wikipedia SV

Çayır köpeği ( Turkish )

provided by wikipedia TR

Çayır köpeği (Cynomys), sincapgiller familyasının yer sincapları oymağına ait Kuzey Amerika'nın otlaklarında doğal olarak bulunan bir kemirici hayvan cinsidir.

İri gövdesi kuyruğuyla beraber yaklaşık olarak 30–40 cm boylarındadır. ABD, Kanada ve Meksika'da yaşarlar. Amerika'da birkaç doğu bölgede bulunsalar da, daha çoğunlukla Mississippi nehrinin batısında yerleşim gösterirler.

Etimoloji

Çayır köpekleri, isimlerini yaşadıkları habitatdan ve köpek havlamasına benzer olan bağırışlarından alırlar. Latince adları Cynomys, Yunanca'da "fare köpek" anlamına gelir.

Yaşam ve davranış

Çayır köpekleri büyük koloniler halinde yaşarlar, koloniler yüzlerce dönüm araziye yayılabilirler. Aileler genelikle 1 erkek ve onun hükmettiği 2 ila 4 dişiden oluşur. Yavrular eşeysel olgunluğa 3 yaşları civarında ulaşır, üçüncü kışlarında baskın erkek koloninin diğer taraflarında ailesini kurmak üzere yavruyu aileden uzaklaştırır. Baskın erkek, ailesinin sınırlarını rakip çayır köpeklerinden korur, tartışmalar kavgayla çözümlenir.

Çayır köpekleri avcıları olan porsuklara ve yılanlara karşı da oldukça sinirlidirler. Sosyal hayvanlardır, birbirlerini oldukça sık ziyaret ederler ve koklaşarak selamlaşırlar.[1]

Çayır köpeklerinin yuvaları olan tünel sistemleri, yağmur suyunun yataktan akmasını ve erozyonu engeller, otlamayla sıkışmış olan bölgelerde toprağın kompozisyonunu değiştirebilir. Tünellerin genellikle birkaç odası olur, dikey olarak 5 metreye, yatay olarak 30 metreye kadar uzayabilir. Tünellerin bir tarafının yüksek, diğer tarafının alçak olan yapısı nedeniyle içeride sürekli temiz hava bulunur.

Çayır köpekleri, oyuklarının çevresini izole etmek için otlarla çevrelerler, yuvaları için kazdıkları toprak yığınını deliğin çevresine yığarlar. Bu tümsekleri etrafı gözlemek için kullanırlar.[1]

Çayır köpekleri avcılarına karşı da uyum sağlamışlardır. Dikromatik görme özelliklerini kullanarak, avcılarını uzaktan görürler ve yüksek sesle tehlike alarmı verirler. Bilim adamları bu ses sistemli iletişimin avcılara özel olduğunu ispatlamışlardır.[2]

Çayır köpekleri ayrıca kolonilerin etraflarındaki bitkileri de temizlerler, bunun sebebinin avcılarına karşı daha iyi gözlem yapmak olduğu sanılmaktadır.[3]

Çayır köpekleri, bazı böcekleri yeseler de, çoğunlukla otçul olarak beslenirler. Öncelikli besinleri otlar ve çiçekli bitkilerin sürgünleridir.

Çayır köpekleri her yıl 4 üzerinde yavru meydana getirirler, yavrular doğduklarında kör ve tüysüzdürler, yaklaşık 30 gün annelerinin yanında bakılırlar.

Önemleri

Ekologlar, bu kemirici türünün "kilittaşı tür" olduğunu düşünmektedirler. Önemli avcı türlerin, öncelikle kara ayaklı gelincik, ova tilkisi, kaya kartalı, porsuk ve pas atmacası gibi türlerin besinlerini oluşturmaktadırlar.

Diğer türlerden, dağ yağmurcunları ve de yer baykuşları çayır köpeklerine yuvalama alanları için güvenirler. Hatta otlayan türlerden, bizonlar, antiloplar ve katır geyikleri, çayır köpekleriyle aynı alanlarda otlama eğilimi gösterirler. Bu türlerin, çayır köpeklerinin sonrasında bıraktıkları otlak alanlarını tercih ettikleri sanılmaktadır.

Kolonilerindeki sayılarının 400 milyon civarında olduğu fakat, bu sayının zehirlenmiş ürünler ve ekili alanların yok olması yüzünden azaldığı bilinmektedir. Bu nedenle onları avlayan bazı hayvanlar korkutularak kaçırtılmaktadır.

Ekolojik önemlerine rağmen, sık sık büyük hayvan çiftliği sahiplerince ürünlere zarar verdikleri gerekçesiyle yok edilmektedirler.[4]

Çayır köpekleri, çiftçiler ve hayvan çiftliği sahipleri tarafınca bulundukları alanlardan sürülmektedirler. Günümüzdeki azalmış tür sayıları bunun bir sonucudur.

Tutsaklıkları

2003'e kadar, öncelikle kara kuyruklu çayır köpeği başta olarak, vahşi doğalarından alınıp, Kanada, Amerika, Japonya ve Avrupa'daki bazı egzotik hayvan dükkânlarına gönderilmekteydiler. Yeraltı yuvalarındaki her kaynaktan yavrular vakum cihazlarıyla alınmakta, doğal hayatlarından koparılmaları pazar taleplerinin sonucunda olmaktadır.

Ev hayvanı olarak bakılmaları zordur, düzenli dikkat ve çok özel beslenme gerektirirler. Tutsaklıkları sırasında doğurmaları güçtür, fakat bunun için bazı fırsatlar olabilir. Her yılın birkaç ayı kızışma dönemlerine girerler, kişilikleri kendilerini savunma yönünde ve kızışma sinirliliği olarak değişir. Çayır köpekleri ihtiyaçları doğrultusunda çok üreyen hayvanlardır. Kolonilerine onları görmeye gelen insanlara, isimlerinin doğrultusunda "havlayarak" yanıt verirler.

Çayır köpeklerinin esarete alınmasına 2003'ün başlarına kadar izin verilmiş; ticaretlerinin yapılamayacağı ya da veterinere karantina prosüdürlerine uymadan götürelemeyeceği bildirilmiştir.

Resim galerisi

Kaynakça

  1. ^ a b Mondadori, Arnoldo Ed. Great Book of the Animal Kingdom. Arch Cape Press, NY 1988 p271
  2. ^ http://www.rednova.com/news/display/?id=108412
  3. ^ Nebraska Game and Park Commission: the Prairie Dog.
  4. ^ Slobodchikoff, C. N., Judith Kiriazis, C. Fischer, and E. Creef (1991). "http://jan.ucc.nau.edu/~cns3/SlobodchikoffSemantics1991.pdf," Animal Behaviour, 42, 713-719.

Dış bağlantılar

license
cc-by-sa-3.0
copyright
Wikipedia yazarları ve editörleri
original
visit source
partner site
wikipedia TR

Çayır köpeği: Brief Summary ( Turkish )

provided by wikipedia TR

Çayır köpeği (Cynomys), sincapgiller familyasının yer sincapları oymağına ait Kuzey Amerika'nın otlaklarında doğal olarak bulunan bir kemirici hayvan cinsidir.

İri gövdesi kuyruğuyla beraber yaklaşık olarak 30–40 cm boylarındadır. ABD, Kanada ve Meksika'da yaşarlar. Amerika'da birkaç doğu bölgede bulunsalar da, daha çoğunlukla Mississippi nehrinin batısında yerleşim gösterirler.

license
cc-by-sa-3.0
copyright
Wikipedia yazarları ve editörleri
original
visit source
partner site
wikipedia TR

Лучний собачка ( Ukrainian )

provided by wikipedia UK

Поширення

Мешкають в західній половині США (хоча існують інтородуковані популяції на сході), в Канаді і на півночі Мексики.

Етимологія

грец. κύων — «пес»; грец. μῦς (родовий відмінок грец. μυός) — «миша»[2].

Види роду

Відомо 5 сучасних видів лучних собачок (українські назви не усталені):

Особливості відносин та життя

Лучні собачки риють складну систему підземних ходів, поєднаних один з одним: таке «підземне місто» лучних собачок населяють сотні жителів. Учені вважають, що в цих соціальних і комунікабельних тварин досить складна «мова»: вони обмінюються звуковою інформацією, наприклад, про розмір, вид та напрямок руху хижака, що наближається, — і підрахували, що у них лексикон складається із не менш ста «слів». Крім цього у них складне «товариське» життя: помічено навіть випадки проявів ніжності між тваринами окремих статей, — точніше, вони «цілуються»[3].

Примітки

  1. Рід Cynomys за російсько-українським зоологічним словником Маркевича і Татарка (1983) подається як «лучний собачка».
  2. John J. Pizzimenti and G. Donald Collier Cynomys parvidens. Mammalian Species N. 52, pp. 1-3
  3. У зоопарку США лугові собачки заманюють відвідувачів поцілунками
license
cc-by-sa-3.0
copyright
Автори та редактори Вікіпедії
original
visit source
partner site
wikipedia UK

Cầy thảo nguyên ( Vietnamese )

provided by wikipedia VI

Cầy thảo nguyên, còn gọi là sóc đồng cỏ, sóc chó tên khoa học Cynomys là loài gặm nhấm ăn cỏ biết đào hang có nguồn gốc từ những đồng cỏBắc Mỹ. Có năm loài như sau: Cầy thảo nguyên đuôi đen, Cầy thảo nguyên đuôi trắng, Cầy thảo nguyên Gunnison, Cầy thảo nguyên UtahCầy thảo nguyên Mexico. Chúng là một loại sóc đất, được tìm thấy ở Hoa Kỳ, CanadaMexico. Ở Mexico, cầy thảo nguyên được tìm thấy chủ yếu ở các bang phía bắc, nằm ở cuối phía nam của Đại Bình nguyên Bắc Mỹ; đông bắc Sonora, phía bắc và đông bắc Chihuahua, phía bắc Coahuila, phía bắc Nuevo León và phía bắc Tamaulipas. Ở Hoa Kỳ, chúng chủ yếu phân bố ở phía tây sông Mississippi, dù đã được đưa vào một vài miền địa phương phía đông. Khác hẳn với tên gọi, chúng không thuộc họ Cầy.

Nguồn gốc tên gọi

 src=
Cầy thả nguyên ngẩng đầu nhìn từ trong hang, phản ứng với những xáo trộn.

Cầy thảo nguyên được đặt tên theo môi trường sống và gọi cảnh báo của chúng, nghe giống như tiếng sủa của chó. Tên gọi này được sử dụng sớm nhất là vào năm 1774.[2] Nhật ký thám hiểm của Lewis và Clark năm 1804 có ghi chú rằng vào tháng 9 năm 1804, họ "đã phát hiện ra một “ngôi làng” của một loài động vật mà người Pháp gọi là cầy thảo nguyên".[3] Chi của nó, Cynomys, có nguồn gốc từ tiếng Hy Lạp gọi là " chó chuột" (κυων kuōn, κυνος kunos - chó; μυς mus, μυός muos - chuột).[4]

Phân loại và nhận dạng đầu tiên

Cầy thảo nguyên đuôi đen (Cynomys ludovicianus) lần đầu tiên được Lewis và Clark mô tả vào năm 1804.[3] Lewis mô tả chi tiết hơn vào năm 1806, gọi nó là "con sóc sủa".[5]

Mô tả

 src=
Toàn thân cầy thảo nguyên

Trung bình, những loài gặm nhấm mập mạp này sẽ phát triển chiều dài cơ thể từ 30 đến 40 cm (bao gồm phần đuôi ngắn) và cân nặng từ 0,5 đến 1,5 kg. Dị hình giới tính trong khối lượng cơ thể của cầy thảo nguyên thay đổi từ 105 đến 136% giữa các giới tính.[6] Trong số các loài, ầy thảo nguyên đuôi đen có xu hướng dị hình giới tính thấp nhất, còn ở cầy thảo nguyên đuôi trắng là cao nhất. Dị hình giới tính cao nhất là trong thời kỳ cai sữa, khi con cái giảm cân và con đực bắt đầu ăn nhiều hơn, và thấp nhất là khi con cái đang mang thai, cũng là lúc con đực trở nên mệt mỏi sau khi sinh sản.

Sinh thái và hành vi

Chế độ ăn

Cầy thảo nguyên ăn chủ yếu là cỏ, mặc dù chúng cũng ăn một vài loại côn trùng. Chúng ăn chủ yếu cỏ và các loại hạt nhỏ. Vào mùa thu, chúng ăn những thực vật có hoa không phải là cỏ (Forb). Vào mùa đông, những con cái đang mang thai và cho con bú bổ sung chế độ ăn của chúng với tuyết để bù thêm nước.[7] Chúng cũng ăn rễ, hạt, quả và chồi, cũng như các loài cỏ khác nhau. Cầy thảo nguyên đuôi đen ở South Dakota ăn cỏ xanh, Buchloe dactyloides, Vulpia octoflora[7] trong khi cầy thảo nguyên Gunnison ăn cỏ rabbitbrush, cỏ lăn, bồ công anh, cỏ saltbush và xương rồng ngoài cỏ xanh ra. Cầy thảo nguyên đuôi trắng bị cho là có giết sóc đất, một loài động vật ăn cỏ cạnh tranh khác.[8][9]

Môi trường sống và thói quen đào hang

 src=
Cầy thảo nguyên tại lối vào hang

Cầy thảo nguyên sống chủ yếu ở độ cao từ 2.000 đến 10.000 ft trên mực nước biển.[10] Các khu vực nơi chúng sinh sống có thể ấm lên đến 38 °C (100 °F) vào mùa hè và lạnh đến −37 °C (−35 °F) vào mùa đông.[10] Vì sống trong các khu vực dễ bị ảnh hưởng bởi các hiểm họa từ môi trường, bao gồm mưa đá, bão tuyết, và lũ lụt, cũng như hạn hán và hỏa hoạn trên đồng cỏ, hang trú ẩn cung cấp sự bảo vệ thiết yếu. Hang giúp cầy thảo nguyên kiểm soát nhiệt độ cơ thể của chúng (Điều hòa thân nhiệt) ở mức là 5-10 °C trong mùa đông và 15-25 °C trong mùa hè. Hệ thống đường hầm của cầy thảo nguyên dẫn nước mưa vào chỗ trũng giúp tránh được dòng chảy mặtxói mòn, và cũng có thể thay đổi thành phần của đất trong một khu vực bằng cách đảo ngược sự nén chặt đất có thể là do sự chăn thả gia súc gây ra.

Hang cầy thảo nguyên dài 5–10 m (16–33 ft) và 2–3 m (6.6–9.8 ft) nằm bên dưới mặt đất.[11] Các lối vào hang thường có đường kính 10–30 cm (3,9–11,8 in).[11] Hang cầy thảo nguyên có thể có đến sáu lối vào. Đôi khi lối vào chỉ đơn giản là các lỗ phẳng trên mặt đất, hoặc cũng có thể được bao quanh bởi các ụ đất chất thành đống hoặc ép cứng.[11] Một số gò, được gọi là miệng hố vòm, có thể cao tới 20–30 cm (7,9–11,8 in). Các gò đất khác, được gọi là miệng hố vành, có thể cao tới 1 m.[11] Miệng hố vòm và miệng hố vành có tác dụng là nơi quan sát được sử dụng bởi các loài động vật để cảnh giác các loài thú ăn thịt. Chúng cũng giúp bảo vệ các hang khỏi lũ lụt. Các lỗ cũng có thể giúp tạo sự thông thoáng khi không khí đi qua miệng hố vòm và rời khỏi miệng hố vành, tạo một cơn gió nhẹ cho hang.[11] Các hang của cầy thảo nguyên gồm các “phòng” với một số chức năng nhất định. Chúng có các “phòng” dành cho con non, “phòng” cho ban đêm và các “phòng” cho mùa đông. Chúng cũng có các “phòng” khí với chức năng bảo vệ hang khỏi lũ lụt [10] và một chỗ để nghe ngóng những loài động vật săn mồi. Khi trốn những động vật săn mồi, cầy thảo nguyên sử dụng những “phòng” ở vị trí nông, thường là một mét bên dưới mặt đất.[11] Các “phòng” cho con non thường ở vị trí sâu hơn, cách mặt đất từ hai đến ba mét.[11]

Tổ chức xã hội và không gian sống

 src=
Gia đình cầy thảo nguyên

Với đặt tính xã hội cao, cầy thảo nguyên sống trong các bầy lớn hoặc "thị trấn", và các gia đình cầy thảo nguyên có thể trải rộng hàng trăm mẫu Anh. Các nhóm gia đình cầy thảo nguyên là những đơn vị cơ bản nhất trong xã hội của chúng.[11] Các thành viên của một nhóm gia đình sống trên cùng một lãnh thổ.[6] Các nhóm gia đình cầy thảo nguyên đuôi đencầy thảo nguyên Mexico được gọi là "phe phái", trong khi "gia tộc" được sử dụng để mô tả các nhóm gia đình cầy thảo nguyên đuôi trắng, GunnisonUtah.[6] Mặc dù hai nhóm gia đình này tương tự nhau, nhưng các “phe phái” có khuynh hướng gắn bó chặt chẽ hơn là các “gia tộc”.[12] Các thành viên của một nhóm gia đình tương tác thông qua hình thức giao tiếp bằng miệng hoặc "hôn" và chải chuốt lẫn nhau.[10][11] Chúng không thực hiện những hành vi này với những con cầy thảo nguyên đến từ các nhóm gia đình khác.[11]

 src=
Một cặp cầy thảo nguyên

Một “thị trấn” cầy thảo nguyên có thể có 15–26 nhóm gia đình.[11] Cũng có thể có các những phân nhóm trong một thị trấn, được gọi là "phường", được ngăn cách bởi một rào chắn. Các nhóm gia đình tồn tại trong các “phường” này. Hầu hết các nhóm gia đình cầy thảo nguyên được tạo thành từ một con đực trưởng thành, hai đến ba con cái trưởng thành và một đến hai con non đực và một đến hai con non cái. Cầy thảo nguyên cái sống cả đời trong nhóm sinh sản và do đó đảm bảo sự ổn định của nhóm.[11] Cầy thảo nguyên đực rời khỏi nhóm sinh sản khi chúng trưởng thành để tìm một nhóm gia đình khác nhằm tiếp tục bảo vệ và sinh sản. Một số nhóm gia đình có nhiều con cái sinh sản hơn nên một con đực không thể kiểm soát, vì vậy có hơn một con đực trưởng thành trong chúng. Trong số các nhóm có nhiều con đực này, một số con có thể có mối quan hệ thân thiện với nhau, nhưng phần lớn trong số chúng đều có môi quan hệ thù địch. Từ hai đến ba nhóm những cầy thảo nguyên cái có thể được kiểm soát bởi một con cầy thảo nguyên đực. Tuy nhiên, giữa các nhóm cầy thảo nguyên cái này thì không có mối quan hệ thân thiện.[11]

Lãnh thổ của cầy thảo nguyên trung bình chiếm 0,05-1,01 ha. Các vùng lãnh thổ có biên giới được thiết lập tốt, trùng với các rào cản vật lý như đá và cây cối.[11] Các con đực trong cùng một lãnh thổ bảo vệ nơi đó và có hành vi thù địch với những con đực ở các gia đình khác để bảo vệ lãnh thổ của chúng. Những lần tương tác này có thể xảy ra 20 lần mỗi ngày và kéo dài khoảng năm phút. Khi hai con cầy thảo nguyên đụng độ nhau ở rìa lãnh thổ của chúng, chúng sẽ bắt đầu lườm nhau, làm các động tác vờn, xòe đuôi, nghiến răng và ngửi các tuyến mùi hương của nhau. Khi chiến đấu, cầy thảo nguyên sẽ cắn, đá và ủi vào nhau.[11] Nếu đối thủ của chúng có kích thước bằng hoặc nhỏ hơn, thì con cái sẽ tham gia chiến đấu. Còn nếu không, khi nhìn thấy đối thủ, con cái sẽ ra hiệu cho con đực.

Sinh sản và nuôi con

 src=
Cầy thảo nguyên cái và con nhỏ

Cầy thảo nguyên giao hợp ở trong hang, và điều này làm giảm nguy cơ bị gián đoạn bởi một con đực cạnh tranh khác. Chúng cũng ít có nguy cơ bị ăn thịt. Những hành vi cho thấy rằng một con cầy thảo nguyên cái đang trong chu kỳ động dục bao gồm việc kết giao dưới lòng đất, tự liếm bộ phận sinh dục, tắm bụi và vào hang trễ vào ban đêm.[13] Việc liếm bộ phận sinh dục có thể bảo vệ chúng chống lại các bệnh lây truyền qua đường tình dục và nhiễm trùng sinh dục,[13] trong khi việc tắm bụi có thể bảo vệ chống lại bọ chét và ký sinh trùng khác. Cầy thảo nguyên cũng có tiếng gọi giao phối, từ 2 đến 25 tiếng sủa và ngừng lại từ 3 đến 15 giây giữa mỗi đợt.[13] Cầy thảo nguyên cái có thể cố gắng để tăng sự thành công của việc sinh sản của bằng cách giao phối với con đực bên ngoài nhóm gia đình của chúng. Khi quá trình giao hợp kết thúc, con đực không còn quan tâm đến con cái nữa, nhưng sẽ ngăn chặn những con đực khác giao phối với con cái bằng cách “cắm nút”.[13]

 src=
Cầy thảo nguyên con

Đối với cầy thảo nguyên đuôi đen, những con đực cư trú trong nhóm gia đình là cha của tất cả các con non.[14] Các lứa con có nhiều cha mẹ có vẻ phổ biến hơn ở cầy thảo nguyên Utah và Gunnison.[12] Cầy thảo nguyên mẹ làm hầu hết mọi việc để chăm sóc cho con non. Ngoài việc nuôi dưỡng, con cái cũng bảo vệ “phòng” chăm sóc và thu thập cỏ để làm tổ. Con đực đóng vai trò bảo vệ các vùng lãnh thổ và duy trì các hang.[11] Con non dành sáu tuần đầu tiên của chúng dưới mặt đất được nuôi dưỡng.[10] Sau đó chúng được cai sữa và bắt đầu ra khỏi hang. Sau năm tháng, chúng phát triển hoàn toàn.[10] Chủ đề về sự hợp tác sinh sản ở cầy thảo nguyên đã gây tranh cãi giữa các nhà sinh vật học. Một số người cho rằng cầy thảo nguyên sẽ bảo vệ và nuôi con non không phải của chúng,[15] và có vẻ như con non sẽ ngủ trong một “phòng” với con cái khác; vì hầu hết việc chăm sóc diễn ra vào ban đêm, điều này có thể là một trường hợp chăm sóc lẫn nhau.[11] Trong trường hợp này, những người khác cho rằng việc chăm sóc lẫn nhau chỉ xảy ra khi các con cái nhầm con non của chúng. Tình trạng giết con non được biết là có xảy ra ở cầy thảo nguyên. Những con đực nào tiếp quản một nhóm gia đình sẽ giết con non của con đực trước đó.[11] Điều này khiến cho con cái sớm bị động dục.[11] Tuy nhiên, hầu hết tình trạng giết con non được thực hiện bởi những thành viên thân thuộc.[11] Con cái đang trong thời kỳ cho con bú sẽ giết con non của một con cái khác có liên quan để giảm sự cạnh tranh cho con của nó và để tăng diện tích tìm thức ăn do giảm sự bảo vệ lãnh thổ của con cái bị mất con. Những người ủng hộ lý thuyết mà cho rằng cầy thảo nguyên là loài nuôi dưỡng lẫn nhau nói rằng có một lý do khác cho tình trạng giết con non này, là để con cái có thể có được một người trợ giúp khác. Khi mà không còn con non nữa, con cái nào bị mất con có thể giúp nuôi dưỡng con non của những con cái khác.

Tiếng kêu báo động thú săn mồi

 src=
Cầy thảo nguyên cất tiếng kêu

Cầy thảo nguyên thích nghi tốt với những kẻ săn mồi. Sử dụng khả năng nhìn phân biệt hai màu sắc, nó có thể phát hiện được kẻ thù từ một khoảng cách xa; sau đó nó cảnh báo những con cầy thảo nguyên khác về mối nguy hiểm với một tiếng kêu cao độ đặc biệt. Constantine Slobodchikoff và những người khác khẳng định rằng cầy thảo nguyên sử dụng một hệ thống truyền âm tinh vi để mô tả những kẻ săn mồi cụ thể.[16] Theo họ, những tiếng kêu đó chứa những thông tin cụ thể về kẻ săn mồi, nó lớn đến mức nào và tốc độ tiếp cận nhanh như thế nào. Những thông tin này được mô tả như một dạng ngữ pháp. Theo Slobodchikoff, những tiếng kêu này, với đặc tính cá nhân của chúng nhằm tương ứng với một loài động vật ăn thịt cụ thể, ngụ ý rằng cầy thảo nguyên có khả năng phát triển nhận thức cao.[16] Ông cũng viết rằng cầy thảo nguyên có những tiếng kêu đối với những thứ không phải là động vật săn chúng. Điều này được trích dẫn là bằng chứng cho thấy các loài động vật có một ngôn ngữ mang tính mô tả và những tiếng kêu đối với bất kỳ mối đe dọa tiềm năng nào.[16]

Hành vi phản ứng báo động thay đổi tùy theo loại động vật ăn thịt được thông báo. Nếu báo động cho biết là có một con diều hâu lao thẳng về phía bầy, tất cả những con cầy thảo nguyên đang nằm trong đường bay của nó sẽ nhảy vào lỗ hang, trong khi những con ở bên ngoài đứng và quan sát. Nếu báo động là có con người, tất cả các thành viên trong bầy ngay lập tức lao vào trong hang. Đối với sói đồng cỏ, cầy thảo nguyên di chuyển đến lối vào của hang và đứng bên ngoài lối vào, quan sát chúng, trong khi những con cầy thảo nguyên bên trong hang cũng sẽ ra ngoài và quan sát. Đối với chó nhà, phản ứng là quan sát, đứng yên tại chỗ khi mà chúng vừa nghe báo động, và một lần nữa với những con cầy thảo nguyên đang ở dưới lòng đất thì sẽ trồi lên để quan sát.[16]

Có một sự tranh cãi về việc liệu tiếng kêu báo động của cầy thảo nguyên là vì lòng ích kỷ hay mang tính vị tha. Có thể là cầy thảo nguyên cảnh báo những con khác về sự hiện diện của động vật ăn thịt để chúng có thể tự bảo vệ mình. Tuy nhiên, cũng có thể là những tiếng kêu ấy nhằm mục đích gây nhầm lẫn và hoảng loạn trong các nhóm và làm những con khác để dễ bị nhìn thấy hơn bởi động vật ăn thịt so với con nào phát ra tiếng kêu. Các nghiên cứu về cầy thảo nguyên đuôi đen gợi ý rằng tiếng kêu báo động là một hình thức lựa chọn người thân, vì tiếng kêu của chúng cảnh báo cả con non và kể cả những con họ hàng xa, chẳng hạn như anh em họ, cháu chắt.[11] Những con cầy thảo nguyên với quan hệ thân thuộc thường được gọi nhiều hơn là những con khác. Ngoài ra, con cầy thảo nguyên đứng kêu có thể đang cố gắng làm cho nó trở nên đáng chú ý hơn đối với kẻ săn mồi.[11]] Mặc dù những kẻ săn mồi dường như cũng gặp khó khăn trong việc xác định xem con cầy thảo nguyên nào đang kêu do bản chất tiếng kêu “như nói bằng bụng” của nó.[11]

Có lẽ nổi bật nhất trong việc liên lạc của cầy thảo nguyên là tiếng kêu theo lãnh thổ hay còn gọi là "jump-yip" được thực hiện bởi cầy thảo nguyên đuôi đen.[17] Một con cầy thảo nguyên đuôi đen duỗi người của nó theo chiều dọc và tung hai chân trước của nó lên không trong khi thực hiện tiếng kêu. Động tác này làm cho những con cầy thảo nguyên gần đó thực hiện điều tương tự.[18]

Trạng thái bảo tồn

Các nhà sinh thái học xem loài động vật gặm nhấm này là một loài chủ chốt. Chúng là con mồi quan trọng, chế độ ăn chính của các loài sống trên thảo nguyên như chồn sương chân đen, cáo chạy nhanh, đại bàng vàng,ưng đuôi lửa, lửng châu Mỹ, sói đồng cỏchim ưng. Các loài khác, chẳng hạn như sóc đất vàng, chim choi choi núi, và cú đào hang, cũng nhờ vào hang mà cầy thảo nguyên đã đào để làm tổ. Ngay cả những loài gặm cỏ, chẳng hạn như bò rừng bizon đồng bằng, linh dương sừng nhánh, và hươu la đã cho thấy thiên hướng thích gặm cỏ trên vùng đất được sử dụng bởi cầy thảo nguyên.[19]

Tuy nhiên, cầy thảo nguyên thường được xác định là loài gây hại và bị tiêu diệt khỏi các khu vực tài sản nông nghiệp bởi vì chúng có khả năng gây tổn hại cho cây trồng, khi mà chúng dọn sạch hầu hết thảm thực vật tại khu vực xung quanh hang của chúng ngay lập tức.[20]

 src=
Cầy thảo nguyên đuôi đen ăn cỏ và lá trên mặt đất.

Kết quả là, môi trường sống của cầy thảo nguyên đã bị ảnh hưởng bởi việc loại bỏ trực tiếp của nông dân, cũng như sự lấn chiếm thấy rõ của việc phát triển đô thị, làm giảm đáng kể số lượng của chúng. Việc loại bỏ cầy thảo nguyên "gây ra sự lây lan không mong muốn của cây bụi", trong khi đó chi phí chăn nuôi gia súc có thể lớn hơn lợi ích của việc loại bỏ cầy thảo nguyên.[21] Cầy thảo nguyên đuôi đen bao gồm nhóm lớn nhất còn lại.[22] Bất chấp sự lấn chiếm của con người, những con cầy thảo nguyên đã thích nghi, tiếp tục đào hang ở những khu vực mở của những thành phố phía tây.[23]

Một mối lo lắng chung dẫn đến việc loại trừ các bầy cầy thảo nguyên ở nhiều nơi là vì hoạt động đào hang của chúng có thể làm tổn thương những con ngựa [24] bằng cách làm gãy chân của chúng (sụp hố). Tuy nhiên, theo nhà văn Fred Durso, Jr., của tạp chí E Magazine, “sau nhiều năm hỏi những người chủ nông trại câu hỏi này, chúng tôi chẳng tìm thấy một ví dụ nào cả.” [25] Một mối lo khác là tính nhạy cảm của chúng đối với bệnh dịch hạch.[26] Kể từ tháng 7 năm 2016, Cục cá và động vật hoang dã Hoa Kỳ dự định phân phối một loại vắc-xin qua đường miệng mà họ đã phát triển bởi máy bay không người lái.[27]

Trong điều kiện nuôi nhốt

 src=
Cầy thảo nguyên ngày càng phổ biến tại các vườn bách thú.
Cầy thảo nguyên tại Wisconsin, Hoa Kỳ
 src=
Cầy thảo nguyên làm thú nuôi

Cho đến năm 2003, cầy thảo nguyên đuôi đen được bắt chủ yếu là từ tự nhiên để bán làm một loại thú cưng kỳ lạ ở Canada, Hoa Kỳ, Nhật Bảnchâu Âu. Chúng được lấy ra khỏi hang ngầm vào mỗi mùa xuân, khi còn là những con non, với một thiết bị chân không lớn.[28] Chúng có thể khó sinh sản trong điều kiện nuôi nhốt,[29] nhưng sinh sản tốt trong các vườn bách thú. Tách chúng khỏi tự nhiên là một phương pháp phổ biến hơn trong việc đáp ứng nhu cầu thị trường.[30]

Cầy thảo nguyên có thể là những vật nuôi khó chăm sóc, đòi hỏi sự chú ý thường xuyên và chế độ ăn cụ thể bao gồm cỏ và cỏ khô. Mỗi năm, chúng rơi vào một thời kỳ giao phối có thể kéo dài vài tháng, khi mà tính cách của chúng có thể thay đổi đáng kể, thường trở nên phòng thủ hoặc thậm chí hung hăng. Mặc dù với những nhu cầu như trên, cầy thảo nguyên là động vật rất mang tính xã hội và đến mức dường như là chúng đối xử với con người như thành viên trong bầy của chúng, trả lời những tiếng sủa và chíp, và thậm chí còn đến gần khi được gọi bằng tên.

Vào giữa năm 2003, do sự lây nhiễm chéo tại một khu vực trao đổi thú cưng ở Madison, Wisconsin từ một con chuột túi Gambia không được kiểm dịch nhập khẩu từ Ghana, một số con cầy thảo nguyên được nuôi nhốt bị mắc bệnh đậu mùa khỉ, và sau đó một số người cũng bị nhiễm bệnh. Điều này đã khiến CDCFDA ban hành lệnh cấm buôn bán, trao đổi và vận chuyển những con cầy thảo nguyên trong phạm vi Hoa Kỳ (với một vài trường hợp ngoại lệ).[31] Căn bệnh này đã không bao giờ bị lây cho bất kỳ quần thể hoang dã nào. Liên minh châu Âu cũng cấm nhập khẩu cầy thảo nguyên sau đó.[32]

Tất cả các loài Cynomys được xếp vào loại "sinh vật mới bị cấm" theo một đạo luật ở New Zealand năm 1996 (Hazardous Substances and New Organisms Act 1996), không được nhập khẩu vào trong nước.[33]

Cầy thảo nguyên cũng rất dễ bị bệnh dịch hạch, và nhiều bầy hoang dã đã bị xóa sổ bởi căn bệnh này.[34][35][36][37] Ngoài ra, vào năm 2002, một nhóm lớn cầy thảo nguyên nuôi nhốt ở Texas đã bị phát hiện mắc chứng tularemia.[38] Lệnh cấm cầy thảo nguyên thường được CDC trích dẫn như là một phản ứng thành công đối với mối đe dọa từ những động vật lây truyền bệnh.[39]

Những con cầy thảo nguyên được nuôi nhốt tại thời điểm có lệnh cấm vào năm 2003 được phép cho giữ lại theo điều khoản từ trước đó, nhưng không được mua, trao đổi hoặc bán, và với việc vận chuyển thì chỉ được phép đến và đi từ những bác sĩ thú y kèm theo các thủ tục kiểm dịch.[40]

Vào ngày 8 tháng 9 năm 2008, FDA và CDC đã hủy bỏ lệnh cấm, một lần nữa cho phép nuôi nhốt, bán và vận chuyển cầy thảo nguyên..[41] Mặc dù lệnh cấm liên bang đã được dỡ bỏ, một số tiểu bang vẫn có lệnh cấm riêng của họ đối với cầy thảo nguyên.[42]

Liên minh châu Âu không dỡ bỏ lệnh cấm nhập khẩu từ Mỹ những động vật bị bắt trong tự nhiên. Các Hiệp hội cầy thảo nguyên lớn của Châu Âu, chẳng hạn như ở Ý là Associazione Italiana Cani della Prateria (AICDP), vẫn chống lại việc nhập khẩu từ Hoa Kỳ, do tỷ lệ cầy thảo nguyên tử vong cao.[43][44] Một số vườn thú ở châu Âu có những đàn cầy thảo nguyên ổn định, sinh ra đủ số lượng con non để đáp ứng nhu cầu của riêng châu Âu, và một số hội giúp chủ sở hữu nhận nuôi chúng.[45]

Cầy thảo nguyên trong điều kiện nuôi nhốt có thể sống đến mười năm.[46]

Tham khảo

  1. ^ Wilson, D. E.; Reeder, D. M. biên tập (2005). “Cynomys”. Mammal Species of the World . Baltimore: Nhà in Đại học Johns Hopkins, 2 tập (2.142 trang). ISBN 978-0-8018-8221-0. OCLC 62265494.
  2. ^ prairie. Online Etymology Dictionary
  3. ^ a ă “Journals of the Lewis and Clark expedition, "7th September Friday 1804. a verry Cold morning". Libtextcenter.unl.edu. Bản gốc lưu trữ ngày 1 tháng 2 năm 2009. Truy cập ngày 9 tháng 2 năm 2009. Đã bỏ qua tham số không rõ |df= (trợ giúp)
  4. ^ Palmer, T.S. (1904). “Index Generum Mammalium: a List of the Genera and Families of Mammals”. North American Fauna 23: 212.
  5. ^ “Journal of the Lewis and Clark Expedition, Tuesday July 1st 1806”. Libtextcenter.unl.edu. Truy cập ngày 9 tháng 2 năm 2009.
  6. ^ a ă â Hoogland, J. L. (2002). “Sexual Dimorphism of Prairie Dogs”. Journal of Mammalogy 84 (4): 1254–1266. doi:10.1644/BME-008.
  7. ^ a ă Long, K. (2002) Prairie Dogs: A Wildlife Handbook, Boulder, CO: Johnson Books.
  8. ^ Hoogland, John L.; Brown, Charles R. (23 tháng 3 năm 2016). “Prairie dogs increase fitness by killing interspecific competitors”. Proceedings of the Royal Society B: Biological Sciences 283: 20160144. PMC 4822469. PMID 27009223. doi:10.1098/rspb.2016.0144. Truy cập ngày 26 tháng 3 năm 2016.
  9. ^ Irwin, Aisling (23 tháng 3 năm 2016). “Cute prairie dogs are serial killers savaging ground squirrels”. New Scientist. Truy cập ngày 26 tháng 3 năm 2016.
  10. ^ a ă â b c d Chance, G.E. (1976). "Wonders of Prairie Dogs", New York, NY: Dodd, Mead, and Company.
  11. ^ a ă â b c d đ e ê g h i k l m n o ô ơ p q r s Hoogland, J.L. (1995) The Black- tailed Prairie Dog: Social Life of a Burrowing Mammal, Chicago, IL: The University of Chicago Press.
  12. ^ a ă Haynie, M., Van Den Bussche, R. A., Hoogland, J.L., & Gilbert, D.A. (2002). “Parentage, Multiple Paternity, and Breeding Success in Gunnison's and Utah Prairie Dogs”. Journal of Mammalogy 84 (4): 1244–1253. doi:10.1644/BRB-109.
  13. ^ a ă â b Hoogland, J. L. (1998). “Estrus and Copulation of Gunnison's Prairie Dogs”. Journal of Mammalogy 79 (3): 887–897. doi:10.2307/1383096.
  14. ^ Foltz, D. & Hoogland, J. L. (1981). “Analysis of the Mating System in the Black- Tailed Prairie Dog (Cynomys ludovicianus) by Likelihood of Paternity”. Journal of Mammalogy 62 (4): 706–712. doi:10.2307/1380592.
  15. ^ Hoogland, J. L. (1983). “Black- Tailed Prairie Dog Coteries are Cooperatively Breeding Units”. The American Naturalist 121 (2): 275–280. doi:10.1086/284057.
  16. ^ a ă â b Slobodchikoff, C. N. (2002) "Cognition and Communication in Prairie Dogs"[liên kết hỏng], In: The Cognitive Animal (pp. 257–264), M. Beckoff, C. Allen, and G. M. Burghardt (eds) Cambridge: A Bradford Book.
  17. ^ C. N. Slobodchikoff; Bianca S. Perla; Jennifer L. Verdolin (2009). Prairie Dogs: Communication and Community in an Animal Society. Harvard University Press. tr. 249–. ISBN 978-0-674-03181-4.
  18. ^ Hoogland, J. (1996). Cynomys ludovicianus (PDF). Mammalian Species 535 (535): 1–10. doi:10.2307/3504202.
  19. ^ Associated Species Lưu trữ 10 November 2013 tại Wayback Machine.. Prairie Dog Coalition. Retrieved on 2013-01-04.
  20. ^ Slobodchikoff, C. N., Judith Kiriazis, C. Fischer, and E. Creef (1991). “Semantic information distinguishing individual predators in the alarm calls of Gunnison's prairie dogs” (PDF). Animal Behaviour 42 (5): 713–719. doi:10.1016/S0003-3472(05)80117-4.
  21. ^ “Mammals of Texas: Black-tailed Prairie Dog”. Truy cập ngày 18 tháng 4 năm 2006.
  22. ^ “Mulhern, Daniel W.; Knowles, Craig J. 1997. Black-tailed prairie dog status and future conservation planning. In: Uresk, Daniel W.; Schenbeck, Greg L.; O'Rourke, James T., tech. coords. Conserving biodiversity on native rangelands: symposium proceedings; 1995 August 17; Fort Robinson State Park, NE. Gen. Tech. Rep. RM-GTR-298. Fort Collins, CO: U.S. Department of Agriculture, Forest Service, Rocky Mountain Forest and Range Experiment Station: 19–29.” (PDF). Truy cập ngày 6 tháng 1 năm 2017.
  23. ^ “Public, mayor react to prairie dog poisoning at Elmer Thomas Park”. KSWO Lawton. Truy cập ngày 25 tháng 3 năm 2012.
  24. ^ “The Diary of Virginia D. (Jones-Harlan) Barr b. 1866”. Kansasheritage.org. 22 tháng 5 năm 1940. Bản gốc lưu trữ ngày 31 tháng 1 năm 2009. Truy cập ngày 9 tháng 2 năm 2009. Đã bỏ qua tham số không rõ |df= (trợ giúp)
  25. ^ Motavalli, Jim; Durso, Fred, Jr. “Open Season on "Varmints" For Saving Endangered Prairie Dogs, It’s the Eleventh Hour”. E Magazine 15 (4).
  26. ^ “Prairie Dogs”. DesertUSA. Truy cập ngày 9 tháng 2 năm 2009.
  27. ^ Matthew McCollister, Randy Matchett (31 tháng 3 năm 2016). “Use of Unmanned Aerial Systems to Deliver Prairie Dog Sylvatic Plague Vaccination” (PDF). Environmental Assessment. U.S. Fish and Wildlife Service. tr. 9. Truy cập ngày 18 tháng 7 năm 2016.
  28. ^ “CNN: What's that giant sucking sound on prairie?”. 16 tháng 12 năm 1996. Truy cập ngày 10 tháng 10 năm 2009.
  29. ^ Pilny, A.; Hess, Laurie (2004). “Prairie dog care and husbandry”. Veterinary Clinics of North America: Exotic Animal Practice 7 (2): 269–282. doi:10.1016/j.cvex.2004.02.001.
  30. ^ Tynes, Valarie V. (7 tháng 9 năm 2010). Behavior of Exotic Pets (bằng tiếng Anh). John Wiley & Sons. ISBN 9780813800783.
  31. ^ “CDC: Questions & Answers About Monkey Pox”. Truy cập ngày 18 tháng 4 năm 2006.
  32. ^ “Born Free: EU bans rodent imports following monkeypox outbreak”. bornfree.org.uk. Tháng 6 năm 2003. Bản gốc lưu trữ ngày 1 tháng 5 năm 2006. Truy cập ngày 13 tháng 10 năm 2011.
  33. ^ Hazardous Substances and New Organisms Act 2003 – Schedule 2 Prohibited new organisms, New Zealand Government, truy cập ngày 26 tháng 1 năm 2012
  34. ^ “Plague and Black-Tailed Prairie Dogs”. U.S. Fish and Wildlife Service. 23 tháng 3 năm 1999.
  35. ^ “Biologist Studies Plague and Prairie Dogs”. California State University. Bản gốc lưu trữ ngày 10 tháng 2 năm 2008.
  36. ^ Robbins, Jim (18 tháng 4 năm 2006). “Endangered, Rescued, Now in Trouble Again”. The New York Times. Truy cập ngày 22 tháng 5 năm 2010.
  37. ^ Hoogland, John L. (1995). The Black-Tailed Prairie Dog: Social Life of a Burrowing Mammal. University of Chicago Press. tr. 80. ISBN 0-226-35117-3.
  38. ^ “AVMA: Tularemia Outbreak Identified In Pet Prairie Dogs”. Bản gốc lưu trữ ngày 2 tháng 4 năm 2006. Truy cập ngày 18 tháng 4 năm 2006. Đã bỏ qua tham số không rõ |df= (trợ giúp)
  39. ^ “Monkeypox-Outbreak: How was the outbreak contained?”. Truy cập ngày 6 tháng 1 năm 2017.
  40. ^ “CDC: Notice of Embargo… of certain rodents and Prairie dogs issued 06/18/2003”. Truy cập ngày 6 tháng 1 năm 2017.
  41. ^ Federal Register / Vol. 73, No. 174. (PDF). Retrieved on 2013-01-04.
  42. ^ “Born Free: Summary of State Laws Relating to Private Possession of Exotic Animals”. Truy cập ngày 6 tháng 1 năm 2017.
  43. ^ http://www.mondocdp.it
  44. ^ http://www.canedellaprateria.it
  45. ^ “Adoptapet.com: Prairie Dogs”. Truy cập ngày 6 tháng 1 năm 2017.
  46. ^ “Vanderlip, S. L. (2002). Prairie Dogs: Everything about Purchase, Care, Nutrition, Handling, and Behavior. Barron’s Educational Series. p. 19”. Truy cập ngày 6 tháng 1 năm 2017.

Liên kết ngoài

 src= Wikimedia Commons có thư viện hình ảnh và phương tiện truyền tải về
Cynomys
(Prairie dogs)

Bản mẫu:S. Xerinae1 nav


Hình tượng sơ khai Bài viết liên quan đến Họ Sóc này vẫn còn sơ khai. Bạn có thể giúp Wikipedia bằng cách mở rộng nội dung để bài được hoàn chỉnh hơn.
  1. ^ “Archived copy”. Bản gốc lưu trữ ngày 9 tháng 5 năm 2007. Truy cập ngày 31 tháng 5 năm 2007. Đã bỏ qua tham số không rõ |df= (trợ giúp)
  2. ^ “Archived copy”. Bản gốc lưu trữ ngày 7 tháng 10 năm 2006. Truy cập ngày 31 tháng 5 năm 2007. Đã bỏ qua tham số không rõ |df= (trợ giúp)
license
cc-by-sa-3.0
copyright
Wikipedia tác giả và biên tập viên
original
visit source
partner site
wikipedia VI

Cầy thảo nguyên: Brief Summary ( Vietnamese )

provided by wikipedia VI

Cầy thảo nguyên, còn gọi là sóc đồng cỏ, sóc chó tên khoa học Cynomys là loài gặm nhấm ăn cỏ biết đào hang có nguồn gốc từ những đồng cỏBắc Mỹ. Có năm loài như sau: Cầy thảo nguyên đuôi đen, Cầy thảo nguyên đuôi trắng, Cầy thảo nguyên Gunnison, Cầy thảo nguyên UtahCầy thảo nguyên Mexico. Chúng là một loại sóc đất, được tìm thấy ở Hoa Kỳ, CanadaMexico. Ở Mexico, cầy thảo nguyên được tìm thấy chủ yếu ở các bang phía bắc, nằm ở cuối phía nam của Đại Bình nguyên Bắc Mỹ; đông bắc Sonora, phía bắc và đông bắc Chihuahua, phía bắc Coahuila, phía bắc Nuevo León và phía bắc Tamaulipas. Ở Hoa Kỳ, chúng chủ yếu phân bố ở phía tây sông Mississippi, dù đã được đưa vào một vài miền địa phương phía đông. Khác hẳn với tên gọi, chúng không thuộc họ Cầy.

license
cc-by-sa-3.0
copyright
Wikipedia tác giả và biên tập viên
original
visit source
partner site
wikipedia VI

Луговые собачки ( Russian )

provided by wikipedia русскую Википедию
Об одноимённом фильме см. статью Луговые собачки (фильм)
Научная классификация Царство: Животные Тип: Хордовые Класс: Млекопитающие Отряд: Грызуны Семейство: Беличьи Род: Луговые собачки Латинское название Cynomys
Rafinesque, 1817
Виды
  • См. текст

wikispecies:
Систематика
на Викивидах

commons:
Изображения
на Викискладе

ITIS 180183 NCBI 45478

Луговые собачки (лат. Cynomys, от др.-греч. κῠνο- +μῦς «собакомышь») — грызуны из семейства беличьих. Обитают в Северной Америке. Типичные представители животного мира прерии.

Описание

Неуклюжее тело, короткие ноги и короткий хвост придают луговым собачкам вид, благодаря которому они отдалённо напоминают сурков. Длина тела луговых собачек — 30-35 см, вес — от 800 до 1 400 г. Самцы в среднем примерно на 10 % крупнее и тяжелее, чем самки.

Окраска меха — серо-бурая, верхняя часть тела немного темнее, чем нижняя. У чернохвостой и мексиканской луговых собачек кончик хвоста чёрный, у остальных видов он белый. У различных видов разные по форме и размерам коренные зубы, а также способ подачи звуковых сигналов. Кроме этих нюансов, других ярко выраженных отличий нет — виды очень сложно отличить друг от друга.

Образ жизни

Луговые собачки живут в прерии Северной Америки. Местообитание — это сухая земля, покрытая короткой или средней длины травой.

Луговые собачки активны днём, а ночью скрываются в своих самостоятельно выкопанных норах. Туннели шириной примерно от 10 до 15 см могут достигать максимальной длины 300 м. Они ведут к выложенным травой гнездовым камерам, расположенным на глубине от 1 до 5 м и длиной примерно 40 см. У норы луговой собачки часто только один или два входа, в редких случаях до шести.

Белохвостая луговая собачка впадает в полугодовую зимнюю спячку. Чернохвостая луговая собачка, напротив, активна круглый год и даже передвигается по снегу.

Питание

Луговые собачки питаются растениями, прежде всего травами. Растения вокруг норы непрерывно поедаются, вследствие чего луговые собачки имеют лучший обзор.

Виды

Известно пять видов[1]:

Примечания

  1. Полная иллюстрированная энциклопедия. «Млекопитающие» Кн. 2 = The New Encyclopedia of Mammals / под ред. Д. Макдональда. — М.: Омега, 2007. — С. 441. — 3000 экз.ISBN 978-5-465-01346-8.
license
cc-by-sa-3.0
copyright
Авторы и редакторы Википедии

Луговые собачки: Brief Summary ( Russian )

provided by wikipedia русскую Википедию

Луговые собачки (лат. Cynomys, от др.-греч. κῠνο- +μῦς «собакомышь») — грызуны из семейства беличьих. Обитают в Северной Америке. Типичные представители животного мира прерии.

license
cc-by-sa-3.0
copyright
Авторы и редакторы Википедии

草原犬鼠 ( Chinese )

provided by wikipedia 中文维基百科

古氏土撥鼠Cynomys gunnisoni
白尾土撥鼠Cynomys leucurus
黑尾土撥鼠Cynomys ludovicianus
墨西哥土撥鼠Cynomys mexicanus
猶他土撥鼠Cynomys parvidens

草原犬鼠Cynomys)也常稱作土撥鼠,是一種小型穴棲性嚙齒目動物,原產於北美洲大草原,當地人稱之為“草原犬”(Prairie dogs)。如果算上短尾巴,土撥鼠身長平均约為30至40厘米。土拨鼠棲息在美國加拿大墨西哥,在美國,土撥鼠主要產於在密西西比河以西,但在東部幾個地點亦有發現。

 src= 维基共享资源中相關的多媒體資源:草原犬鼠分類 src= 维基物种中的分类信息:草原犬鼠
Sciurus carolinensis.jpg 草原犬鼠是一個與松鼠科相關的小作品。你可以通过編輯或修訂擴充其內容。
规范控制
 title=
license
cc-by-sa-3.0
copyright
维基百科作者和编辑

草原犬鼠: Brief Summary ( Chinese )

provided by wikipedia 中文维基百科
license
cc-by-sa-3.0
copyright
维基百科作者和编辑

プレーリードッグ ( Japanese )

provided by wikipedia 日本語
Question book-4.svg
この記事は検証可能参考文献や出典が全く示されていないか、不十分です。
出典を追加して記事の信頼性向上にご協力ください。2011年8月
プレーリードッグ Cynomys ludovicianus5.jpg
オグロプレーリードッグ
分類 : 動物界 Animalia : 脊索動物門 Chordata 亜門 : 脊椎動物亜門 Vertebrata : 哺乳綱 Mammalia : ネズミ目(齧歯目) Rodentia 亜目 : リス亜目 Sciuromorpha : リス科 Sciuridae 亜科 : Xerinae : Marmotini : プレーリードッグ属 Cynomys 学名 Cynomys Rafinesque, 1817 和名 プレーリードッグ 英名 prairie dog

プレーリードッグ (prairie dog) は、ネズミ目(齧歯類)リス科プレーリードッグ属の動物の総称。すべてが北米原産で、北米の草原地帯(プレーリー)に穴を掘って巣穴をつくり、群れで生活する。体長30-40cmほどで、毛色はおおむね淡い茶色。草食で、ムラサキウマゴヤシ(アルファルファ)、イネ科の植物を好む。プレリードッグとも呼ばれる。

生態[編集]

雄1匹に対し、雌数匹という一夫多妻制で、コテリーと呼ばれる家族を形成する。なわばり意識が強く、他のコテリーの雄が進入してきた場合、互いにお尻の臭腺から臭いを出し威嚇し合う。なわばり争いでは敵対する雄を生き埋めにすることもある。稀に、埋められた穴の反対側から生還する個体もいる。また、口と口でキスをしたり、抱き合ったりすることで挨拶を交す。

巣穴は地中深く複雑になっており、出入り口も複数存在する。巣穴内の平均気温は年間を通し、15 °C前後といわれている。巣穴周辺の草がプレーリードッグの身長より高く育つと、プレーリードッグは視界確保のためにそれらを刈り取るため、草原が荒れることはない。刈り取ったあとにはやわらかく栄養価の高い草が伸びてくるため、コテリー周辺にはそれを求める動物が集まる。逆にプレーリードッグのいなくなった草原は荒れ、砂漠化が進む。

巣穴周辺には、巣を掘った際の土が積み上げられており、バッファロー等の土浴びの場として多くの動物が利用している。巣穴の入口周辺に土を盛り上げたマウントと呼ばれる見張り台を造り、歩哨のように立って見張りをする習性がある。コヨーテタカなどの天敵が近づくと、「キャンキャン」というイヌのような鳴き声を発して仲間に警告することから、プレーリードッグ(草原のイヌ)という名がついた。この鳴き声は情報量が多く、1秒程度の鳴き声に「接近する生物の種類(人間、タカなど)」「色」「大きさ」「だいたいの形」「脅威の程度」などの情報が入っていることが確認されている。なお、巣穴や見張りのシステムを利用して外敵から身を守るウサギなども数多く見出されている。

食性[編集]

主にカロリーが低く繊維質の多いイネ科の牧草を食べ、付着した土や虫なども同時に食べることでミネラルの補給をする。同じ牧草でもマメ科のアルファルファは、カルシウムが多くカロリーも高いのでプレーリードッグの食物としては適さない。カルシウムが多い食物は尿管結石を作りやすいので注意が必要である。種子をはじめとしたカロリーの高い食物は嗜好性が高く、よく食べるが健康上は好ましくない。野生では降水の少ない地域に生息するため、水はあまり飲まずに食物から水分を摂取する。ただし、飼育環境ではその限りではない。

[編集]

オグロプレーリードッグ (black-tailed prairie dog, Cynomys ludovicianus)
最も一般的な種で、生息範囲が広く個体数も多い。通常、日本で「プレーリードッグ」という場合はオグロプレーリードッグを指す。その名の通り、尾が黒い。なお、体毛が白い「ホワイト種」と呼ばれる変種がある。
オジロプレーリードッグ (white-tailed prairie dog, C. leucurus)
オグロプレーリードッグよりも標高の高いところに生息する。その名の通り、尾が白い。
メキシコプレーリードッグ (Mexican prairie dog, C. mexicanus)
メキシコに生息する種。絶滅危惧種である。
ガニソンプレーリードッグ (Gunnison's prairie dog, C. gunnisoni)
コロラド州アリゾナ州に生息する種。オジロプレーリードッグに類似しているが、体毛に一部黒毛が混じる。個体数はあまり多くない。
ユタプレーリードッグ (Utah prairie dog, C. parvidens)
ユタ州にのみ生息する種で、体長はやや小ぶり。これも個体数が少なく、絶滅危惧種である。

人間との関わり[編集]

その姿の可愛らしさから日本では人気があり、一時期ペットとして輸入されていたが、ペスト野兎病などの感染症を媒介するおそれがあり、2003年3月から輸入は禁止されている(現在、日本国内で販売されている個体は、輸入禁止以前の個体から国内で繁殖されたものである)。ただし、これらの感染症に対してプレーリードッグは弱く、感染してから発症、死亡に至るまで長くとも数週間である。そのため、感染源から隔離されている状態で、その期間以上健常な個体からは感染の危険はない。そのため、2008年8月に米FDAにて輸出禁止を解除する方針が示された。ただし、日本国内への輸入に関しては未だ禁止の状態である。

アメリカなどでは、牧草地において家畜が巣穴で足を折るなどした事故や、入植者たちの畑を荒らしたことなどから害獣扱いされてきた。また、町外れに作られた野球場が巣穴でぼろぼろになったなどの話が各地に残る。そのため、アメリカなどでは駆除対象として扱われる種もある。大規模な駆除の多くは毒物により行われ、現在でも毒ガスが用いられることがある[要出典]。駆除によりプレーリードッグを捕食してきたクロアシイタチが絶滅寸前に追い込まれ、現在レッドリストへ登録されている。生きたまま駆除する場合には、巣穴にホースを差し込んでプレーリードッグを吸い出す掃除機のような機械が開発されている。その機械の影響で、手足を失ったり、死亡する個体も多い。また最近では草原の生態系の重要な一部を成す存在として保護が進んでいる地域もあるが、そもそも崩れたバランスの中での保護のあり方に模索が続いている。

オグロプレーリードッグの2000年代の個体数は1842万頭であり、やや減少傾向にある[1]

参考文献[編集]

  1. ^ Cynomys ludovicianus Redlist
 src= ウィキメディア・コモンズには、プレーリードッグに関連するメディアおよびカテゴリがあります。  src= ウィキスピーシーズにプレーリードッグに関する情報があります。 執筆の途中です この項目は、動物に関連した書きかけの項目です。この項目を加筆・訂正などしてくださる協力者を求めていますPortal:生き物と自然プロジェクト:生物)。
 title=
license
cc-by-sa-3.0
copyright
ウィキペディアの著者と編集者
original
visit source
partner site
wikipedia 日本語

プレーリードッグ: Brief Summary ( Japanese )

provided by wikipedia 日本語

プレーリードッグ (prairie dog) は、ネズミ目(齧歯類)リス科プレーリードッグ属の動物の総称。すべてが北米原産で、北米の草原地帯(プレーリー)に穴を掘って巣穴をつくり、群れで生活する。体長30-40cmほどで、毛色はおおむね淡い茶色。草食で、ムラサキウマゴヤシ(アルファルファ)、イネ科の植物を好む。プレリードッグとも呼ばれる。

license
cc-by-sa-3.0
copyright
ウィキペディアの著者と編集者
original
visit source
partner site
wikipedia 日本語

프레리도그 ( Korean )

provided by wikipedia 한국어 위키백과

프레리도그(영어: prairie dog)는 개쥐라고도 한다. 캐나다 중부로부터 미국을 거쳐 멕시코 북부를 지나 로키 산맥 동쪽에 발달한 남북으로 긴 대평원인 프레리에서 큰 떼를 지어 산다. 다리가 짧고, 발톱은 길고 날카로우며, 꼬리는 짧고 편평하다. 성체는 밝은 갈색이고 짧은 꼬리의 끝만이 검은 갈색이다. 몸길이가 30-50cm이고 몸무게는 0.5-1kg이다. 구멍을 파고 살며, 낮에 먹이를 구하기 위해서만 나온다. 주로 식물성을 먹으며, 때로는 메뚜기 등의 곤충도 먹는다.

프레리도그는 전형적인 사회적 동물이다. 500마리 이상 되는 많은 수가 무리를 지어 사는데, 인간 사회로 말하면 촌락이라고 할 만하다. 또 이 촌락은 십여 마리로 이루어진 가족 집단의 패거리로 나뉘는데 이 패거리는 수컷 한 마리에 암컷 서너 마리와 여러 마리의 새끼로 이루어진다. 한 패거리는 일정한 텃세권을 형성하고 생활한다. 한 텃세권에는 50-100개의 굴이 있으며, 굴은 입구가 적어도 두 개인데 환기를 위해서, 또 적이 공격할 때 도망가기 위해서 만든다. 서로 위험을 알려 줄때는 크게 짖는 소리 또는 쩍쩍대는 소리를 낸다.

천적은 퓨마, 코요테, 늑대, 아메리카오소리, 검은발족제비, 대형맹금류 등이다. 2-3월에 짝짓기를 하고 임신기간은 약 34일이며, 새끼는 1-6마리를 낳는다. 새끼는 태어난 지 5-6주가 되면 굴에서 나온다. 점프 실력은 유달리 매우 뛰어난 수준을 가지고 있다.

하위 종

계통 분류

다음은 2009년 헬겐(Helgen) 등의 연구에 기초한 계통 분류이다.[1]

마멋족      

열대땅다람쥐속

   

영양다람쥐속

         

바위다람쥐속

   

황금망토땅다람쥐속

     

마멋속

         

땅다람쥐속

       

작은땅다람쥐속

     

프랭클린땅다람쥐속

    프레리도그속    

검은꼬리프레리도그

   

멕시코프레리도그

       

유타프레리도그

     

거니슨프레리도그

   

흰꼬리프레리도그

         

피그미땅다람쥐속

         

전북구땅다람쥐속

       

각주

  1. Helgen, Kristofer M.; Cole, F. Russell; Helgen, Lauren E.; Wilson, Don E. (April 2009). “Generic Revision in the Holarctic Ground Squirrel Genus Spermophilus” (PDF). 《Journal of Mammalogy》 90 (2): 270–305. doi:10.1644/07-MAMM-A-309.1. 2011년 10월 22일에 원본 문서 (PDF)에서 보존된 문서.
license
cc-by-sa-3.0
copyright
Wikipedia 작가 및 편집자

프레리도그: Brief Summary ( Korean )

provided by wikipedia 한국어 위키백과

프레리도그(영어: prairie dog)는 개쥐라고도 한다. 캐나다 중부로부터 미국을 거쳐 멕시코 북부를 지나 로키 산맥 동쪽에 발달한 남북으로 긴 대평원인 프레리에서 큰 떼를 지어 산다. 다리가 짧고, 발톱은 길고 날카로우며, 꼬리는 짧고 편평하다. 성체는 밝은 갈색이고 짧은 꼬리의 끝만이 검은 갈색이다. 몸길이가 30-50cm이고 몸무게는 0.5-1kg이다. 구멍을 파고 살며, 낮에 먹이를 구하기 위해서만 나온다. 주로 식물성을 먹으며, 때로는 메뚜기 등의 곤충도 먹는다.

프레리도그는 전형적인 사회적 동물이다. 500마리 이상 되는 많은 수가 무리를 지어 사는데, 인간 사회로 말하면 촌락이라고 할 만하다. 또 이 촌락은 십여 마리로 이루어진 가족 집단의 패거리로 나뉘는데 이 패거리는 수컷 한 마리에 암컷 서너 마리와 여러 마리의 새끼로 이루어진다. 한 패거리는 일정한 텃세권을 형성하고 생활한다. 한 텃세권에는 50-100개의 굴이 있으며, 굴은 입구가 적어도 두 개인데 환기를 위해서, 또 적이 공격할 때 도망가기 위해서 만든다. 서로 위험을 알려 줄때는 크게 짖는 소리 또는 쩍쩍대는 소리를 낸다.

천적은 퓨마, 코요테, 늑대, 아메리카오소리, 검은발족제비, 대형맹금류 등이다. 2-3월에 짝짓기를 하고 임신기간은 약 34일이며, 새끼는 1-6마리를 낳는다. 새끼는 태어난 지 5-6주가 되면 굴에서 나온다. 점프 실력은 유달리 매우 뛰어난 수준을 가지고 있다.

license
cc-by-sa-3.0
copyright
Wikipedia 작가 및 편집자