dcsimg

Lifespan, longevity, and ageing

由AnAge articles提供
Maximum longevity: 21.8 years (captivity) Observations: One captive specimen lived for 21.8 years (Richard Weigl 2005).
許可
cc-by-3.0
版權
Joao Pedro de Magalhaes
編輯者
de Magalhaes, J. P.
合作夥伴網站
AnAge articles

Morphology ( 英語 )

由Animal Diversity Web提供

Black wildebeest are dark brown to black in color, males being darker in color than females. Both sexes become lighter in coat color in the summer, and develop shaggier coats in the winter. Like common wildebeest, C. gnou possesses a bushy beard and mane. However, C. gnou has a mane that stands up from its neck, rather than draping across the neck, like that of C. taurinus. This bristly mane is cream to white in color and black at the tips. The beard is black in color and stretches only along the lower jaw, not the length of the neck, as in C. taurinus. Additionally, black wildebeest have an area of longer, dark hair between the forelegs, covering the chest, and another patch of bristly black hair along the bridge of the nose. Male C. gnou stand 111 to 121 cm high and can be up to 2m in length, females are slightly smaller. Paired horns curve down, forward, and then up, like hooks, and are up to 78 cm in length (slightly thinner and shorter in females). The base of the horns is widened and flattened to form a protective shield. These differ from C. taurinus in that they project anteriorly, rather than laterally. Scent glands are present preorbitally, under the hair tuft, and on the forefeet.

Dental formula: 0/3, 0/1, 3/2, 3/3 (Talbot 1963)

Range mass: 110 to 157 kg.

Range length: 2 (high) m.

Other Physical Features: endothermic ; homoiothermic; bilateral symmetry

Sexual Dimorphism: male larger; ornamentation

許可
cc-by-nc-sa-3.0
版權
The Regents of the University of Michigan and its licensors
書目引用
Lundrigan, B. and J. Bidlingmeyer 2000. "Connochaetes gnou" (On-line), Animal Diversity Web. Accessed April 27, 2013 at http://animaldiversity.ummz.umich.edu/site/accounts/information/Connochaetes_gnou.html
編輯者
Barbara Lundrigan, Michigan State University
作者
Jennifer Bidlingmeyer, Michigan State University
作者
George Hammond, Animal Diversity Web
編輯者
Tanya Dewey, Animal Diversity Web
原始內容
參訪來源
合作夥伴網站
Animal Diversity Web

Life Expectancy ( 英語 )

由Animal Diversity Web提供

Black wildebeest can live for 20 years.

Typical lifespan
Status: wild:
20 (high) years.

Average lifespan
Status: wild:
20 years.

Average lifespan
Status: captivity:
20.0 years.

許可
cc-by-nc-sa-3.0
版權
The Regents of the University of Michigan and its licensors
書目引用
Lundrigan, B. and J. Bidlingmeyer 2000. "Connochaetes gnou" (On-line), Animal Diversity Web. Accessed April 27, 2013 at http://animaldiversity.ummz.umich.edu/site/accounts/information/Connochaetes_gnou.html
編輯者
Barbara Lundrigan, Michigan State University
作者
Jennifer Bidlingmeyer, Michigan State University
作者
George Hammond, Animal Diversity Web
編輯者
Tanya Dewey, Animal Diversity Web
原始內容
參訪來源
合作夥伴網站
Animal Diversity Web

Habitat ( 英語 )

由Animal Diversity Web提供

Connochaetes gnou lived in grasslands similar to the habitat of the common wildebeest, Connochaetes taurinus, when it ranged free. However, with its thicker, darker coat, black wildebeest are able to range farther south than the Orange River, past the edge of the acacia savannah, into colder climates. They rarely seek shade, and need little winter shelter.

Habitat Regions: temperate ; tropical

Terrestrial Biomes: savanna or grassland ; scrub forest

許可
cc-by-nc-sa-3.0
版權
The Regents of the University of Michigan and its licensors
書目引用
Lundrigan, B. and J. Bidlingmeyer 2000. "Connochaetes gnou" (On-line), Animal Diversity Web. Accessed April 27, 2013 at http://animaldiversity.ummz.umich.edu/site/accounts/information/Connochaetes_gnou.html
編輯者
Barbara Lundrigan, Michigan State University
作者
Jennifer Bidlingmeyer, Michigan State University
作者
George Hammond, Animal Diversity Web
編輯者
Tanya Dewey, Animal Diversity Web
原始內容
參訪來源
合作夥伴網站
Animal Diversity Web

Distribution ( 英語 )

由Animal Diversity Web提供

Originally, black wildebeest, or white-tailed gnus, ranged the highveld temperate grasslands during the dry winter and the arid karroo during the rains. However, due to hide-hunting in the 19th century, they were reduced to living on protected game farms in southern Africa.

Biogeographic Regions: ethiopian (Native )

許可
cc-by-nc-sa-3.0
版權
The Regents of the University of Michigan and its licensors
書目引用
Lundrigan, B. and J. Bidlingmeyer 2000. "Connochaetes gnou" (On-line), Animal Diversity Web. Accessed April 27, 2013 at http://animaldiversity.ummz.umich.edu/site/accounts/information/Connochaetes_gnou.html
編輯者
Barbara Lundrigan, Michigan State University
作者
Jennifer Bidlingmeyer, Michigan State University
作者
George Hammond, Animal Diversity Web
編輯者
Tanya Dewey, Animal Diversity Web
原始內容
參訪來源
合作夥伴網站
Animal Diversity Web

Trophic Strategy ( 英語 )

由Animal Diversity Web提供

Black wildebeest eat the foliage of karroid bushes and shrubs. They live in somewhat arid regions and can subsist without drinking every day.

Plant Foods: leaves; wood, bark, or stems; flowers

Primary Diet: herbivore (Folivore )

許可
cc-by-nc-sa-3.0
版權
The Regents of the University of Michigan and its licensors
書目引用
Lundrigan, B. and J. Bidlingmeyer 2000. "Connochaetes gnou" (On-line), Animal Diversity Web. Accessed April 27, 2013 at http://animaldiversity.ummz.umich.edu/site/accounts/information/Connochaetes_gnou.html
編輯者
Barbara Lundrigan, Michigan State University
作者
Jennifer Bidlingmeyer, Michigan State University
作者
George Hammond, Animal Diversity Web
編輯者
Tanya Dewey, Animal Diversity Web
原始內容
參訪來源
合作夥伴網站
Animal Diversity Web

Associations ( 英語 )

由Animal Diversity Web提供

Black wildebeest were once important herbivores in the ecosystems in which they live and served as an important prey base for large predators, especially in calving seasons.

許可
cc-by-nc-sa-3.0
版權
The Regents of the University of Michigan and its licensors
書目引用
Lundrigan, B. and J. Bidlingmeyer 2000. "Connochaetes gnou" (On-line), Animal Diversity Web. Accessed April 27, 2013 at http://animaldiversity.ummz.umich.edu/site/accounts/information/Connochaetes_gnou.html
編輯者
Barbara Lundrigan, Michigan State University
作者
Jennifer Bidlingmeyer, Michigan State University
作者
George Hammond, Animal Diversity Web
編輯者
Tanya Dewey, Animal Diversity Web
原始內容
參訪來源
合作夥伴網站
Animal Diversity Web

Benefits ( 英語 )

由Animal Diversity Web提供

Black wildebeest are part of the diverse wildlife that attracts tourists for safari.

Positive Impacts: food ; ecotourism

許可
cc-by-nc-sa-3.0
版權
The Regents of the University of Michigan and its licensors
書目引用
Lundrigan, B. and J. Bidlingmeyer 2000. "Connochaetes gnou" (On-line), Animal Diversity Web. Accessed April 27, 2013 at http://animaldiversity.ummz.umich.edu/site/accounts/information/Connochaetes_gnou.html
編輯者
Barbara Lundrigan, Michigan State University
作者
Jennifer Bidlingmeyer, Michigan State University
作者
George Hammond, Animal Diversity Web
編輯者
Tanya Dewey, Animal Diversity Web
原始內容
參訪來源
合作夥伴網站
Animal Diversity Web

Benefits ( 英語 )

由Animal Diversity Web提供

Wild gnu are seen as competitors of commercial livestock. As well, many bovine diseases, such as rinderpest, travel from wildebeest to cattle. Wildebeest also carry parasites, including several kinds of ticks, flies, lungworms, tapeworms, and paramphistome flukes.

Negative Impacts: causes or carries domestic animal disease

許可
cc-by-nc-sa-3.0
版權
The Regents of the University of Michigan and its licensors
書目引用
Lundrigan, B. and J. Bidlingmeyer 2000. "Connochaetes gnou" (On-line), Animal Diversity Web. Accessed April 27, 2013 at http://animaldiversity.ummz.umich.edu/site/accounts/information/Connochaetes_gnou.html
編輯者
Barbara Lundrigan, Michigan State University
作者
Jennifer Bidlingmeyer, Michigan State University
作者
George Hammond, Animal Diversity Web
編輯者
Tanya Dewey, Animal Diversity Web
原始內容
參訪來源
合作夥伴網站
Animal Diversity Web

Behavior ( 英語 )

由Animal Diversity Web提供

Male wildebeest determine dominance through classic head-ramming and front-pressing behaviors exhibited in most bovids, however the females maintain their rank primarily through head-nods and head-shakes. The white tail is lashed or waved in most C. gnou interactions, signalling anything from dominance to submission, and possibly serving as an auditory signal, as it can be heard up to half a kilometer away.

Communication Channels: visual ; tactile ; acoustic ; chemical

Perception Channels: visual ; tactile ; acoustic ; chemical

許可
cc-by-nc-sa-3.0
版權
The Regents of the University of Michigan and its licensors
書目引用
Lundrigan, B. and J. Bidlingmeyer 2000. "Connochaetes gnou" (On-line), Animal Diversity Web. Accessed April 27, 2013 at http://animaldiversity.ummz.umich.edu/site/accounts/information/Connochaetes_gnou.html
編輯者
Barbara Lundrigan, Michigan State University
作者
Jennifer Bidlingmeyer, Michigan State University
作者
George Hammond, Animal Diversity Web
編輯者
Tanya Dewey, Animal Diversity Web
原始內容
參訪來源
合作夥伴網站
Animal Diversity Web

Conservation Status ( 英語 )

由Animal Diversity Web提供

Indiscriminate hunting and restriction of the best fertile land for farming has reduced the population sizes of many African antelope, including this species. Connochaetes gnou now exists only in contained populations on game farms and in zoos (Macdonald 1995). The IUCN rates it a species of Least Concern because of the large number of captive individuals.

US Federal List: no special status

CITES: no special status

IUCN Red List of Threatened Species: least concern

許可
cc-by-nc-sa-3.0
版權
The Regents of the University of Michigan and its licensors
書目引用
Lundrigan, B. and J. Bidlingmeyer 2000. "Connochaetes gnou" (On-line), Animal Diversity Web. Accessed April 27, 2013 at http://animaldiversity.ummz.umich.edu/site/accounts/information/Connochaetes_gnou.html
編輯者
Barbara Lundrigan, Michigan State University
作者
Jennifer Bidlingmeyer, Michigan State University
作者
George Hammond, Animal Diversity Web
編輯者
Tanya Dewey, Animal Diversity Web
原始內容
參訪來源
合作夥伴網站
Animal Diversity Web

Reproduction ( 英語 )

由Animal Diversity Web提供

Dominant males defend access to a harem of females with which they mate. These territorial bulls are able to mate at any time, will call at twice the normal tempo, and may even froth at the mouth. There is suggestion that this calling helps to stimulate and synchronize female estrus, although there is also evidence that the lunar cycle triggers the mating peak. A rutting bull will never eat nor rest, as long as there are females within his territory. There are few courting rituals, besides males herding females with neck outstretched and chin in-line, urination on demand and flehmen (urine scenting). If a receptive female is uncooperative, a bull may rear in front of her with a full erection in a copulatory display. A receptive female will raise her tail when approached by a bull, swishing it across his face. Her tail remains up, sometimes, vertical, during mating, as the cow stands with her legs bowed, back arched. Females mate dozens of times with a male, often 2 or more times in a minute.

Mating System: polygynous

Offspring gestate for 8 to 8.5 months, only 1 extremely precocial calf is born. Calving peaks in November-December (semi-dependent on timing and location of rains). Like C. taurinus, 80-90% of all calves are dropped within the three week birth peak. Calves can stand at 9 minutes post-parturition, and are grazing at least part time within one month. Calves are weaned after 4 months. Females mature at 1.5 to 2.5 years of age, males don't mature until 3 years of age.

Breeding interval: Females breed once yearly.

Breeding season: The breeding season coincides with the end of the rainy season, February to April.

Range number of offspring: 1 to 2.

Average number of offspring: 1.02.

Range gestation period: 8 to 8.5 months.

Range weaning age: 6 to 9 months.

Range age at sexual or reproductive maturity (female): 1.5 to 2.5 years.

Average age at sexual or reproductive maturity (male): 3 years.

Key Reproductive Features: iteroparous ; seasonal breeding ; gonochoric/gonochoristic/dioecious (sexes separate); sexual ; viviparous

Average birth mass: 11000 g.

Average number of offspring: 1.

Like most mammals, female black wildebeests nourish their young in utero, and then nurse them for several months after birth. Males provide no care for their young. Calves stay with their mothers until the next calf is born. Black wildebeest calves are capable of standing and running within hours of birth.

Parental Investment: altricial ; pre-fertilization (Provisioning, Protecting: Female); pre-hatching/birth (Provisioning: Female, Protecting: Female); pre-weaning/fledging (Provisioning: Female, Protecting: Female); pre-independence (Protecting: Female); post-independence association with parents

許可
cc-by-nc-sa-3.0
版權
The Regents of the University of Michigan and its licensors
書目引用
Lundrigan, B. and J. Bidlingmeyer 2000. "Connochaetes gnou" (On-line), Animal Diversity Web. Accessed April 27, 2013 at http://animaldiversity.ummz.umich.edu/site/accounts/information/Connochaetes_gnou.html
編輯者
Barbara Lundrigan, Michigan State University
作者
Jennifer Bidlingmeyer, Michigan State University
作者
George Hammond, Animal Diversity Web
編輯者
Tanya Dewey, Animal Diversity Web
原始內容
參訪來源
合作夥伴網站
Animal Diversity Web

Brief Summary ( 英語 )

由EOL authors提供

The White-tailed Gnu or Black Wildebeest (Connochaetes gnou) is a stocky, thick-coated antelope with horns that swing down, forward, and upward in tight, angular hooks. The long muzzle is broad, flat-fronted, and covered in dense black fur. The overall color is dark brown, but with a black "beard" and chest tassels. The upright hairs of the mane are whitish with conspicuously black tips. Toward the rear of the animal, the sharp angle of the pelvic bone is prominent.

Although mainly a grazer, the White-tailed Gnu browses woody plants extensively in the winter. Historically, the White-tailed Gnu was migratory over large portions of the Karoo and Highveld in Southern Africa. It moved between temperate grasslands in the Highveld to the east in the winter and Karoo shrublands to the west in the rainy summer. By the mid-19th century, these large-scale movements had been disrupted by European settlement and this gnu had been brought close to extinction. It is now extinct in the wild, but by the mid-1990s the captive population (distributed across many small farms) was around 10,000, up from a world population low of around 300 to 600 individuals.

(Kingdon 1997; Huffman 2011)

許可
cc-by-3.0
版權
Leo Shapiro
原始內容
參訪來源
合作夥伴網站
EOL authors

Swartwildebees ( 南非語 )

由wikipedia AF提供

 src=
'n Swartwildebees op galop in die Kliprivier Natuurreservaat, Johannesburg.

Die swartwildebees (Connochaetes gnou) is 'n groot wildsbok wat in die hoë velde van Suider-Afrika voorkom. Die spesie het uitsterwing in die gesig gestaar, maar bevolkings in privaat gebiede en natuurreservate het na 1994 met sukses toegeneem.

Volwasse swartwildebeeste het 'n gemiddelde massa van 180 kg en 'n hoogte van 120 cm. Hulle lyk baie op die blouwildebees, maar is ietwat kleiner en het 'n wit stert. Die bulle het horings wat tot 68 cm lank kan word.

Die koei is vir 8 tot 8,5 maande dragtig, waarna 'n enkele kalfie gebore word. Swartwildebeeste het 'n moontlike lewensduur van 20 jaar.

Sien ook

Verwysings

  1. (en) IUCN SSC Antelope Specialist Group (2008) Connochaetes gnou In: IUCN 2010. IUBN-rooilys van veilige spesies. Weergawe 2010.2. www.iucnredlist.org Besoek op 28 Augustus 2010.
  2. (en) von Richter, W. (1974). “Connochaetes gnou”. Mammalian Species (50): 1–6.

Bronnelys

Eksterne skakels

許可
cc-by-sa-3.0
版權
Wikipedia skrywers en redakteurs
原始內容
參訪來源
合作夥伴網站
wikipedia AF

Swartwildebees: Brief Summary ( 南非語 )

由wikipedia AF提供
 src= 'n Swartwildebees op galop in die Kliprivier Natuurreservaat, Johannesburg.

Die swartwildebees (Connochaetes gnou) is 'n groot wildsbok wat in die hoë velde van Suider-Afrika voorkom. Die spesie het uitsterwing in die gesig gestaar, maar bevolkings in privaat gebiede en natuurreservate het na 1994 met sukses toegeneem.

Volwasse swartwildebeeste het 'n gemiddelde massa van 180 kg en 'n hoogte van 120 cm. Hulle lyk baie op die blouwildebees, maar is ietwat kleiner en het 'n wit stert. Die bulle het horings wat tot 68 cm lank kan word.

Die koei is vir 8 tot 8,5 maande dragtig, waarna 'n enkele kalfie gebore word. Swartwildebeeste het 'n moontlike lewensduur van 20 jaar.

許可
cc-by-sa-3.0
版權
Wikipedia skrywers en redakteurs
原始內容
參訪來源
合作夥伴網站
wikipedia AF

Gnou lost gwenn ( 布列塔尼語 )

由wikipedia BR提供
lang="br" dir="ltr">

Ar gnou lost gwenn (Connochaetes gnou) a zo un antilopenn hag a vev en Afrika ar su.

許可
cc-by-sa-3.0
版權
Skrivagnerien ha kempennerien Wikipedia |
原始內容
參訪來源
合作夥伴網站
wikipedia BR

Nyu de cua blanca ( 加泰隆語 )

由wikipedia CA提供

El nyu de cua blanca (Connochaetes gnou) és una de les dues espècies existents de nyu (Connochaetes). La seva mida és una mica més petita que la de l'altra espècie, el nyu blau. Aquests animals pesen prop de 150 quilograms i assoleixen una alçada de 120 centímetres a la creu. El cap té el musell gran i els narius molt separats i peluts. El coll té una llarga crinera. La cua és blanca, llarga i espessa. Tant els mascles com les femelles presenten banyes similars. El nyu de cua blanca és una espècie endèmica de l'Àfrica meridional, on fou exterminat gairebé completament. Ha estat reintroduït amb èxit en àrees privades i reserves naturals de Lesotho, Swazilàndia, Sud-àfrica i Namíbia.

 src= A Wikimedia Commons hi ha contingut multimèdia relatiu a: Nyu de cua blanca Modifica l'enllaç a Wikidata


Referències

許可
cc-by-sa-3.0
版權
Autors i editors de Wikipedia
原始內容
參訪來源
合作夥伴網站
wikipedia CA

Nyu de cua blanca: Brief Summary ( 加泰隆語 )

由wikipedia CA提供


許可
cc-by-sa-3.0
版權
Autors i editors de Wikipedia
原始內容
參訪來源
合作夥伴網站
wikipedia CA

Pakůň běloocasý ( 捷克語 )

由wikipedia CZ提供

Pakůň běloocasý, v Africe známý pod názvem gnu (Connochaetes gnou), je velký přežvýkavec obývající travnaté savany Jihoafrické republiky, Namibie a Botswany.

Popis

  • hmotnost: 120-155 kg
  • délka těla: 200-210 cm
  • délka ocasu: 100 cm
  • výška v kohoutku: 110-120 cm

Trup je zbarven černohnědě s purpurovým leskem, Hřbetní hříva a dlouhý ocas, podobný koňskému jsou bílé nebo krémově zbarvené, vousy na čenichu černé. Rohy jsou velmi silné, hákovitého tvaru, směřují dolů, dopředu a vzhůru, takže je má zvíře zdánlivě před očima. Po oblouku mohou rohy měřit až 78 cm. Obě pohlaví jsou si velice podobná, samice jsou menší a mají slabší rohy. Mláďata se rodí bez rohů, mají pískově zbarvenou srst s tmavší kresbou na hlavě.

Chování

Pakoně běloocasí původně žili ve velkých stádech bez výraznější sociální hierarchie (podobně jako dosud pakůň žíhaný), často společně s kvagami, antilopami skákavými, pštrosy a buvolci pestrými. Dříve pakoně běloocasí pravidelně migrovali za potravou, dnes však většinou žijí na omezených (a často i ohrazených) územích, čímž tuto možnost ztratili. V době říje vytváří samci harémy samic a dočasně obhajují teritorium před případnými soky. V této době jsou velmi agresívní, a to i v zajetí, kde mohou napadnout ošetřovatele i jiná zvířata, chovaná s nimi ve výběhu (v ZOO Dvůr Králové např. zebry). Pakoně běloocasí často předvádějí různé zdánlivě nesmyslné pohyby, připomínající jakýsi tanec, často více zvířat současně. Toto chování bylo pozorováno u obou pohlaví. Jejich "tanec" se skládá ze série výskoků, předstíraných výpadů, točení na místě a zvířata při něm šlehají ocasy. Smysl tohoto chování, které lze pozorovat i v zajetí, dosud není jasný.

Dospělý pakůň běloocasý se ozývá temným, protáhlým bučením, které zní jako "gnu-úú", což dalo zvířeti jméno T'gnu v jazyce domorodých Khoikhoiů, které později ve formě gnou či gnu převzali i běloši. Mláďata se ozývají naříkavým bečením, podobně jako malá telata domácího skotu.

Jejich přirozenými predátory jsou velké africké šelmy - lev, hyena skvrnitá a pes hyenovitý, případně krokodýl nilský. Levharti a gepardi jsou nebezpeční pouze mláďatům.

Říje pakoní běloocasých probíhá zpravidla v období dešťů, které v jižní Africe odpovídá evropskému jaru. Teritoriální samec si v této době vytváří harém samic, od nichž zuřivě odhání případné soky. Souboje se často odehrávají v kleče na předních končetinách a bývají velmi urputné. Březost samice trvá 8,5 měsíce, pak se narodí jediné mládě. Mládě je již několik minut po narození schopno postavit se na končetiny a o něco později již následovat stádo.

Ohrožení

Pakůň běloocasý byl dříve považován za škůdce a nevítaného konkurenta domácího skotu. Pro jeho zvědavost ho nebylo těžké zastřelit a již od 18. století byl hromadně vybíjen. Ve volné přírodě tak byl do roku 1900 skoro vyhuben a přežíval pouze na některých soukromých farmách v počtu cca 300 kusů. Chovem v zajetí, reintrodukcí a přísnou ochranou se postupně podařilo populaci obnovit a pakoně vrátit do volnosti a v současnosti je podle Červeného seznamu IUCN klasifikován jako druh závislý na ochraně. Většina pakoní běloocasých v současné době žije v přírodních parcích a rezervacích, někteří na soukromých farmách, kde mohou být i předmětem trofejového lovu.

V kultuře

Pakůň běloocasý byl patrně předlohou pro bájného tvora jménem Catoblephas. Představy o něm vznikly v období antiky, zřejmě na základě špatného popisu pakoně. Později se rozvinuly zvláště na pozadí středověkých a raně novověkých bestiářů. Měl to být černě zbarvený kopytník, který se živí jedovatými rostlinami. Má proto smrtelně nebezpečný pohled (podobně jako bazilišek), případně jedovatý dech, a proto neustále sklání svou šerednou hlavu.

Pakůň běloocasý v českých zoo

Pakůň běloocasý není příliš častým chovancem zoologických zahrad. Problémem může být značná agresivita samců vůči lidem i zvířatům ve společných výbězích. V Česku ho chovají zoologické zahrady ZOO Dvůr Králové nad Labem a ZOO Olomouc.

Odkazy

Reference

  1. Červený seznam IUCN 2018.1. 5. července 2018. Dostupné online. [cit. 2018-08-09]

Literatura

Související stránky

Externí odkazy

許可
cc-by-sa-3.0
版權
Wikipedia autoři a editory
原始內容
參訪來源
合作夥伴網站
wikipedia CZ

Pakůň běloocasý: Brief Summary ( 捷克語 )

由wikipedia CZ提供

Pakůň běloocasý, v Africe známý pod názvem gnu (Connochaetes gnou), je velký přežvýkavec obývající travnaté savany Jihoafrické republiky, Namibie a Botswany.

許可
cc-by-sa-3.0
版權
Wikipedia autoři a editory
原始內容
參訪來源
合作夥伴網站
wikipedia CZ

Hvidhalet gnu ( 丹麥語 )

由wikipedia DA提供

Den hvidhalede gnu (Connochaetes gnou) er en stor antilope, der er nært beslægtet med oksegnuen. Den kendes på sin lange hvide hestelignende hale. Pelsen er mørkebrun eller sort, og mellem forbenene og under maven findes lange sorte hår. Hoved og krop måler 170-220 cm, og vægten er 110-180 kg.[2] Den græsser på græssletter og i Karoos halvørken, hvor den færdes i løse flokke.

Udbredelse

Hvidhalet gnu var engang vidt udbredt i det sydlige Afrika, men blev næsten helt udryddet i 1800-tallet på grund af et omdømme som skadedyr og på grund af værdien af dens skind og kød. Ved hjælp af dyr i fangenskab er den blevet genudsat i naturen i det meste af Lesotho, Swaziland og Sydafrika. Desuden er den genudsat uden for dens historiske udbredelsesområde i Namibia og Kenya. Der menes nu at være mere end 18.000 individer, heraf 7.000 i Namibia. Omkring 80 procent af dyrene findes i private farme, mens de sidste 20 procent findes i fredede områder.[1]

Noter

  1. ^ a b "Connochaetes gnou". IUCN's Rødliste. Hentet 2016-03-31.
  2. ^ Estes, R. D. (2004). The Behavior Guide to African Mammals : Including Hoofed Mammals, Carnivores, Primates (4. [Dr.]. udgave). Berkeley [u.a.]: University of California Press. s. 156-8. ISBN 0-520-08085-8.

Eksterne henvisninger

許可
cc-by-sa-3.0
版權
Wikipedia-forfattere og redaktører
原始內容
參訪來源
合作夥伴網站
wikipedia DA

Hvidhalet gnu: Brief Summary ( 丹麥語 )

由wikipedia DA提供

Den hvidhalede gnu (Connochaetes gnou) er en stor antilope, der er nært beslægtet med oksegnuen. Den kendes på sin lange hvide hestelignende hale. Pelsen er mørkebrun eller sort, og mellem forbenene og under maven findes lange sorte hår. Hoved og krop måler 170-220 cm, og vægten er 110-180 kg. Den græsser på græssletter og i Karoos halvørken, hvor den færdes i løse flokke.

許可
cc-by-sa-3.0
版權
Wikipedia-forfattere og redaktører
原始內容
參訪來源
合作夥伴網站
wikipedia DA

Weißschwanzgnu ( 德語 )

由wikipedia DE提供

Das Weißschwanzgnu (Connochaetes gnou) ist eine afrikanische Antilope aus der Gattung der Gnus. Es kommt ausschließlich im südlichen Afrika vor und ist damit die Gnu-Art, die am weitesten im Süden des afrikanischen Kontinents vorkommt.

Das Weißschwanzgnu war einst sehr zahlreich, aber bereits zum Ende des 19. Jahrhunderts waren die Bestände drastisch zurückgegangen. Farmer begannen die verbliebenen wenigen Weißschwanzgnus auf ihrem Land zu schützen. Im Jahr 1971 lebten wieder 3.100 Individuen in Naturschutzgebieten und auf Privatgelände. Zu Beginn des 21. Jahrhunderts betrug die Zahl wieder mehr als 20.000 Individuen.[1]

Erscheinungsbild

Mit einer Schulterhöhe von bis zu 114 Zentimeter ist das Weißschwanzgnu deutlich kleiner als das Streifengnu. Es erreicht ein Gewicht von bis zu 160 Kilogramm. Die Hörner werden bis zu 67 Zentimeter lang.[2]

Das Weißschwanzgnu trägt einen weißlichen „Pferdeschwanz“ und hat eine schwarze Fellfärbung. Das Gesicht ist mit borstenartigen abstehenden Büscheln bedeckt, auch am Hals und zwischen den Vorderläufen wachsen lange Haare. Vom Nacken bis zu den Schultern steht eine weiße Mähne mit schwarzen Spitzen. Beide Geschlechter tragen hakig nach oben und nach vorn gebogene Hörner, die sich beim Männchen am Ansatz zu einer Art „Helm“ verdicken.

Lebensweise

 src=
Weidendes Weißschwanzgnu
 src=
Verbreitungsgebiet des Weißschwanzgnus

Weißschwanzgnus sind Grasfresser, die gelegentlich auch Laub fressen. Der Lebensraum ist die offene Savanne.

Auf Grund des bereits im 19. Jahrhundert einsetzenden starken Bestandsrückgangs zählt das Weißschwanzgnu zu den Arten, deren Lebensweise nie unter vollständig natürlichen Lebensbedingungen untersucht wurde. Bekannt ist lediglich, dass sie in ihrem natürlichen Verbreitungsgebiet, dem klimatisch gemäßigten südafrikanischen Highveld in großen Herdenverbänden wanderten.[1] Der heutige Bestand wandert dagegen nicht mehr. Territoriale Männchen besetzen Reviere, nicht-territoriale Männchen leben in Herden, werden aber von den territorialen Männchen von den Kühen ferngehalten.[1] Die Kühe ziehen mit den Kälbern herdenweise durch die Reviere der Bullen. In Regionen mit einem geringen Bestand an Weißschwanzgnus beträgt der Abstand der Bullen etwa einen Kilometer voneinander. Der minimale Revierabstand in Regionen mit einem hohen Bestand an Weißschwanzgnus beträgt dagegen etwa 180 Meter.[1]

Die geselligen Tiere sind tagaktiv, allerdings ruhen sie in der Mittagshitze. Die meisten Kälber werden im Sommer geboren. Früher konnten riesige Herden beobachtet werden, wobei sich das inzwischen ausgerottete Quagga zu den Gnus gesellte.

Literatur

  • Richard D. Estes: The Gnu's World: Serengeti Wildebeest Ecology and Life History. University of California Press, Berkeley 2014, ISBN 978-0-520-27319-1.
  • Clive A. Spinage: The Natural History of Antelopes. Croom Helm, London 1986, ISBN 0-7099-4441-1.

Einzelbelege

  1. a b c d Estes: The Gnu's World. S. 78.
  2. Spinage, S. 185
 title=
許可
cc-by-sa-3.0
版權
Autoren und Herausgeber von Wikipedia
原始內容
參訪來源
合作夥伴網站
wikipedia DE

Weißschwanzgnu: Brief Summary ( 德語 )

由wikipedia DE提供

Das Weißschwanzgnu (Connochaetes gnou) ist eine afrikanische Antilope aus der Gattung der Gnus. Es kommt ausschließlich im südlichen Afrika vor und ist damit die Gnu-Art, die am weitesten im Süden des afrikanischen Kontinents vorkommt.

Das Weißschwanzgnu war einst sehr zahlreich, aber bereits zum Ende des 19. Jahrhunderts waren die Bestände drastisch zurückgegangen. Farmer begannen die verbliebenen wenigen Weißschwanzgnus auf ihrem Land zu schützen. Im Jahr 1971 lebten wieder 3.100 Individuen in Naturschutzgebieten und auf Privatgelände. Zu Beginn des 21. Jahrhunderts betrug die Zahl wieder mehr als 20.000 Individuen.

許可
cc-by-sa-3.0
版權
Autoren und Herausgeber von Wikipedia
原始內容
參訪來源
合作夥伴網站
wikipedia DE

Connochaetes gnou ( 蘇格蘭蓋爾語 )

由wikipedia emerging languages提供

'S e seòrsa Antalop a tha ann an Connochaetes gnou (Beurla: black wildebeest, white-tailed gnu). Tha iad a' fuireach ann an Afraga a Deas.

 src=
Roinnean far a bheil Connochaetes gnou a' fuireach

Dealbhan

許可
cc-by-sa-3.0
版權
Ùghdaran agus luchd-deasachaidh Wikipedia
原始內容
參訪來源
合作夥伴網站
wikipedia emerging languages

Connochaetes gnou: Brief Summary ( 蘇格蘭蓋爾語 )

由wikipedia emerging languages提供

'S e seòrsa Antalop a tha ann an Connochaetes gnou (Beurla: black wildebeest, white-tailed gnu). Tha iad a' fuireach ann an Afraga a Deas.

 src= Roinnean far a bheil Connochaetes gnou a' fuireach
許可
cc-by-sa-3.0
版權
Ùghdaran agus luchd-deasachaidh Wikipedia
原始內容
參訪來源
合作夥伴網站
wikipedia emerging languages

Gnu nigre ( 因特語(國際輔助語言協會) )

由wikipedia emerging languages提供

Le gnu nigre (Connochaetes gnou) es un specie de gnu.

Nota
許可
cc-by-sa-3.0
版權
Wikipedia authors and editors
原始內容
參訪來源
合作夥伴網站
wikipedia emerging languages

काला विल्डबीस्ट ( 印地語 )

由wikipedia emerging languages提供

काला विल्डबीस्ट या सफ़ेद पूँछ वाला नू विल्डबीस्ट की दो जातियों में से एक है। यह जाति अफ़्रीका महाद्वीप के दक्षिणी इलाके में पाई जाती है। इसका सबसे करीबी रिशतेदार नीला विल्डबीस्ट है। यह दक्षिण अफ़्रीका, स्वाज़ीलैण्ड और लेसोथो में पाया जाता है। १९वीं शताब्दी के अंत तक अत्यधिक शिकार के कारण इनकी संख्या कुछ ही जानवर केवल दो फ़ार्मों तक सीमित रह गयी थी। तब से इसके संरक्षण का भर्सक प्रयत्न किया गया है और अब इनकी संख्या में लगातार बढ़ोत्तरी हो रही है। इनको इनके प्राकृतिक क्षेत्र के बाहर (नामीबिया) में भी प्रचलित किया गया है। एक अनुमान के मुताबिक इनकी संख्या १८००० के लगभग हो गई है जिसमें ८०% फ़ार्मों में और बचे २०% प्राकृतिक आवासों में रह रहे हैं।[1]

अभिलक्षण

 src=
काला विल्डबीस्ट

नर काला विल्डबीस्ट कंधे तक १११-१२० से.मी. तक ऊँचा होता है[2] और १८० कि. तक वज़नी होता है। मादा कंधे तक १०८ से.मी. तक ऊँची और १५५ कि. तक वज़नी होती है।[3] काला विल्डबीस्ट भूरे रंग के बालों वाला होता है और उसका अयाल क्रीम से लेकर काले रंग का होता है और पूँछ क्रीम के रंग की होती है। इसके सींग आगे को मुड़कर नीचे घूमते हुये ऊपर मुड़ते हैं। यह खुले मैदानी इलाकों में ही रहना पसन्द करता है।[4]अपने करीबी बन्धु नीले विल्डबीस्ट की विपरीत काले विल्डबीस्ट प्रवास नहीं करते हैं।[5]काले विल्डबीस्ट मादा के दूध में नीले विल्डबीस्ट के बनस्बत ज़्यादा प्रोटीन, कम वसा और कम दुग्धशर्करा (lactose) होते हैं।[6]

सन्दर्भ

  1. IUCN SSC Antelope Specialist Group (2008). Connochaetes gnou. 2008 संकटग्रस्त प्रजातियों की IUCN लाल सूची. IUCN 2008. Retrieved on २३/०९/२०१२. डाटाबेस प्रवृष्टि में क्यों यह जाति खतरे से बाहर है इसका कारण दिया गया है
  2. Lundrigan, Barbara. "Connochaetes gnou". अभिगमन तिथि २३/०९/२०१२. |accessdate= में तिथि प्राचल का मान जाँचें (मदद)
  3. "Trophy Hunting Black Wildebeest in South Africa". अभिगमन तिथि २३/०९/२०१२. |accessdate= में तिथि प्राचल का मान जाँचें (मदद)
  4. Ackermann, Rebecca; James S. Brink, Savvas Vrahimis, Bonita de Klerk (2010). "Hybrid Wildebeest (Artiodactyla: Bovidae) Provide Further Evidence For Shared Signatures of Admixture in Mammalian Crania". South African Journal of Science. 106 (11/12): 90–94. डीओआइ:10.4102/sajs.v106i11/12.423.सीएस1 रखरखाव: एक से अधिक नाम: authors list (link)
  5. Hoffman, Louw; Schalkwyk, Sunet van; Muller, Nina (2009). "Effect of Season and Gender on the Physical and Chemical Composition of Black Wildebeest (Connochaetus Gnou) Meat". South African Journal of Wildlife Research. 39 (2): 170–174. डीओआइ:10.3957/056.039.0208.
  6. Osthoff, G.; A. Hugo, M. de Wit (2009). "Comparison of the Milk Composition of Free-ranging Blesbok, Black Wildebeest and Blue Wildebeest of the Subfamily Alcelaphinae (family: Bovidae)". Comparative Biochemistry and Physiology Part B: Biochemistry and Molecular Biology. 154 (1): 48–54. डीओआइ:10.1016/j.cbpb.2009.04.015.
許可
cc-by-sa-3.0
版權
विकिपीडिया के लेखक और संपादक
原始內容
參訪來源
合作夥伴網站
wikipedia emerging languages

काला विल्डबीस्ट: Brief Summary ( 印地語 )

由wikipedia emerging languages提供

काला विल्डबीस्ट या सफ़ेद पूँछ वाला नू विल्डबीस्ट की दो जातियों में से एक है। यह जाति अफ़्रीका महाद्वीप के दक्षिणी इलाके में पाई जाती है। इसका सबसे करीबी रिशतेदार नीला विल्डबीस्ट है। यह दक्षिण अफ़्रीका, स्वाज़ीलैण्ड और लेसोथो में पाया जाता है। १९वीं शताब्दी के अंत तक अत्यधिक शिकार के कारण इनकी संख्या कुछ ही जानवर केवल दो फ़ार्मों तक सीमित रह गयी थी। तब से इसके संरक्षण का भर्सक प्रयत्न किया गया है और अब इनकी संख्या में लगातार बढ़ोत्तरी हो रही है। इनको इनके प्राकृतिक क्षेत्र के बाहर (नामीबिया) में भी प्रचलित किया गया है। एक अनुमान के मुताबिक इनकी संख्या १८००० के लगभग हो गई है जिसमें ८०% फ़ार्मों में और बचे २०% प्राकृतिक आवासों में रह रहे हैं।

許可
cc-by-sa-3.0
版權
विकिपीडिया के लेखक और संपादक
原始內容
參訪來源
合作夥伴網站
wikipedia emerging languages

Black wildebeest ( 英語 )

由wikipedia EN提供

The black wildebeest or white-tailed gnu (Connochaetes gnou) is one of the two closely related wildebeest species. It is a member of the genus Connochaetes and family Bovidae. It was first described in 1780 by Eberhard August Wilhelm von Zimmermann. The black wildebeest is typically 170–220 cm (67–87 in) in head-and-body length, and the typical weight is 110–180 kg (240–400 lb). Males stand about 111–121 cm (44–48 in) at the shoulder, while the height of the females is 106–116 cm (42–46 in). The black wildebeest is characterised by its white, long, horse-like tail. It also has a dark brown to black coat and long, dark-coloured hair between its forelegs and under its belly.

The black wildebeest is an herbivore, and almost the whole diet consists of grasses. Water is an essential requirement. The three distinct social groups are the female herds, the bachelor herds, and the territorial bulls. They are fast runners and communicate using a variety of visual and vocal communications. The primary breeding season for the black wildebeest is from February to April. A single calf is usually born after a gestational period of about 8 and 1/2 months. The calf remains with its mother until her next calf is born a year later. The black wildebeest inhabits open plains, grasslands, and karoo shrublands.

The natural populations of black wildebeest, endemic in the southern part of Africa, were almost completely exterminated in the 19th century, due to their reputation as pests and the value of their hides and meat, but the species has been reintroduced widely from captive specimens, both in private areas and nature reserves throughout most of Lesotho, Eswatini, and South Africa. The species has also been introduced outside its natural range in Namibia and Kenya.

Taxonomy and evolution

The scientific name of the black wildebeest is Connochaetes gnou. The animal is placed in the genus Connochaetes and family Bovidae and was first described by German zoologist Eberhard August Wilhelm von Zimmermann in 1780.[3] He based his description on an article written by natural philosopher Jean-Nicolas-Sébastien Allamand in 1776.[2] The generic name Connochaetes derives from the Greek words κόννος, kónnos, "beard", and χαίτη, khaítē, "flowing hair", "mane".[4] The specific name gnou originates from the Khoikhoi name for these animals, gnou.[5] The common name "gnu" is also said to have originated from the Hottentot name t'gnu, which refers to the repeated calls of "ge-nu" by the bull in the mating season.[2] The black wildebeest was first discovered in the northern part of South Africa in the 1800s.[6]

The black wildebeest is currently included in the same genus as the blue wildebeest (Connochaetes taurinus). This has not always been the case, and at one time the latter was placed under a genus of its own, Gorgon.[7] The black wildebeest lineage seems to have diverged from the blue wildebeest in the mid- to late Pleistocene, and became a distinct species around a million years ago.[8] This evolution is quite recent on a geologic time scale.[9]

Features necessary for defending a territory, such as the horns and broad-based skull of the modern black wildebeest, have been found in their fossil ancestors.[8] The earliest known fossil remains are in sedimentary rock in Cornelia in the Free State and date back about 800,000 years.[10] Fossils have also been reported from the Vaal River deposits, though whether or not they are as ancient as those found in Cornelia is unclear. Horns of the black wildebeest have been found in sand dunes near Hermanus in South Africa. This is far beyond the recorded range of the species and these animals may have migrated to that region from the karoo.[2]

Hybrids

The black wildebeest is known to hybridise with its taxonomically close relative, the blue wildebeest. Male black wildebeest have been reported to mate with female blue wildebeest and vice versa.[11] The differences in social behaviour and habitats have historically prevented interspecific hybridisation, but it may occur when they are both confined within the same area. The resulting offspring is usually fertile. A study of these hybrid animals at Spioenkop Dam Nature Reserve in South Africa revealed that many had disadvantageous abnormalities relating to their teeth, horns, and the wormian bones in the skull.[12] Another study reported an increase in the size of the hybrid as compared to either of its parents. In some animals, the auditory bullae are highly deformed, and in others, the radius and ulna are fused.[13]

Description

The black wildebeest has horns that curve forward.

Black wildebeest are sexually dimorphic, with females being shorter and more slender than males.[2][14] The head-and-body length is typically between 170 and 220 cm (67 and 87 in). Males reach about 111 to 121 cm (44 to 48 in) at the shoulder, while females reach 106 to 116 cm (42 to 46 in).[15] Males typically weigh 140 to 157 kg (309 to 346 lb) and females 110 to 122 kg (243 to 269 lb). A distinguishing feature in both sexes is the tail, which is long and similar to that of a horse.[15] Its bright-white colour gives this animal the vernacular name of "white-tailed gnu",[16] and also distinguishes it from the blue wildebeest, which has a black tail. The length of the tail ranges from 80 to 100 cm (31 to 39 in).[15]

The black wildebeest has a dark brown or black coat, which is slightly paler in summer and coarser and shaggier in the winter. Calves are born with shaggy, fawn-coloured fur. Males are darker than females.[15] They have bushy and dark-tipped manes that, as in the blue wildebeest, stick up from the back of the neck. The hairs that compose this are white or cream-coloured with dark tips. On its muzzle and under its, jaw it has black bristly hair. It also has long, dark-coloured hair between its forelegs and under its belly. Other physical features include a thick neck, a plain back, and rather small and beady eyes.[14]

Both sexes have strong horns that curve forward, resembling hooks, which are up to 78 cm (31 in) long. The horns have a broad base in mature males, and are flattened to form a protective shield. In females, the horns are both shorter and narrower.[14] They become fully developed in females in the third year, while horns are fully grown in males aged four or five.[2] The black wildebeest normally has 13 thoracic vertebrae, though specimens with 14 have been reported, and this species shows a tendency for the thoracic region to become elongated.[2] Scent glands secrete a glutinous substance in front of the eyes, under the hair tufts, and on the forefeet. Females have two teats.[2][15] Apart from the difference in the appearance of the tail, the two species of wildebeests also differ in size and colour, with the black being smaller and darker than the blue.[17]

The black wildebeest can maintain its body temperature within a small range in spite of large fluctuations in external temperatures.[18] It shows well-developed orientation behaviour towards solar radiation, which helps it thrive in hot, and often shadeless, habitats.[19] The erythrocyte count is high at birth and increases till the age of 2–3 months, while in contrast, the leucocyte count is low at birth and falls throughout the animal's life. The neutrophil count is high at all ages. The haematocrit and haemoglobin content decreases till 20–30 days after birth. A peak in the content of all these haemological parameters occurs at the age of 2–3 months, after which the readings gradually decline, reaching their lowest values in the oldest individuals.[20] The presence of fast-twitch fibres and the ability of the muscles to use large amounts of oxygen help explain the rapid running speed of the black wildebeest and its high resistance to fatigue.[21] Individuals may live for about 20 years.[14]

Diseases and parasites

The black wildebeest is particularly susceptible to anthrax, and rare and widely scattered outbreaks have been recorded and have proved deadly.[22] Ataxia related to myelopathy and low copper concentrations in the liver have also been seen in the black wildebeest.[23] Heartwater (Ehrlichia ruminantium) is a tick-borne rickettsial disease that affects the black wildebeest, and as the blue wildebeest is fatally affected by rinderpest and foot-and-mouth disease, it is also likely to be susceptible to these. Malignant catarrhal fever is a fatal disease of domestic cattle caused by a gammaherpesvirus. Like the blue wildebeest, the black wildebeest seems to act as a reservoir for the virus and all animals are carriers, being persistently infected, but showing no symptoms. The virus is transmitted from mother to calf during the gestation period or soon after birth.[24]

Black wildebeest act as hosts to a number of external and internal parasites. A study of the animal in Karroid Mountainveld (Eastern Cape Province, South Africa) revealed the presence of all the larval stages of the nasal bot flies Oestrus variolosus and Gedoelstia hässleri. The first-instar larvae of G. hässleri were found in large numbers on the dura mater of wildebeest calves, specially between June and August, and these later migrated to the nasal passages.[25] Repeated outbreaks of mange (scab) have led to large-scale extinctions.[2] The first study of the protozoa in blue and black wildebeest showed the presence of 23 protozoan species in the rumen, with Diplodinium bubalidis and Ostracodinium damaliscus common in all the animals.[26]

Ecology and behavior

Black wildebeest can run at speeds up to 80 km/h (50 mph)
Lions feeding off a carcass of a black wildebeest at Krugersdorp Game Park in Gauteng, South Africa

Black wildebeest are mainly active during the early morning and late afternoon, preferring to rest during the hottest part of the day.[27] The animals can run at speeds of 80 km/h (50 mph).[27] When a person approaches a herd to within a few hundred metres, the wildebeest snort and run a short distance before stopping and looking back, repeating this behaviour if further approached. They communicate with each other using pheromones detected by flehmen and several forms of vocal communication. One of these is a metallic snort or an echoing "hick", that can be heard up to 1.5 km (1 mi) away.[28] They are preyed on by the lion, spotted hyena, Cape hunting dog, leopard, cheetah, and crocodile. Of these, the calves are targeted mainly by the hyenas, while lions attack the adults.[2]

The black wildebeest is a gregarious animal with a complex social structure comprising three distinct groups, the female herds consisting of adult females and their young, the bachelor herds consisting only of yearlings and older males, and territorial bulls. The number of females per herd is variable, generally ranging from 14 to 32,[14] but is highest in the densest populations[2] and also increases with forage density.[14] A strong attachment exists among members of the female herd, many of which are related to each other. Large herds often get divided into smaller groups. While small calves stay with their mothers, the older ones form groups of their own within the herd.[2] These herds have a social hierarchy,[2] and the females are rather aggressive towards others trying to join the group.[29] Young males are generally repelled by their mothers before the calving season starts. Separation of a young calf from its mother can be a major cause of calf mortality. While some male yearlings stay within the female herd, the others join a bachelor herd. These are usually loose associations, and unlike the female herds, the individuals are not much attached to each other.[2] Another difference between the female and bachelor herds is the lesser aggression on the part of the males. These bachelor herds move widely in the available habitat and act as a refuge for males that have been unsuccessful as territorial bulls, and also as a reserve for future breeding males.[2]

Mature bulls, generally more than 4 years old, set up their own territories through which female herds often pass. These territories are maintained throughout the year,[2] with animals usually separated by a distance around 100–400 m (330–1,310 ft), but this can vary according to the quality of the habitat. In favourable conditions, this distance is as little as 9 m (30 ft), but can be as large as 1,600 m (5,200 ft) in poor habitat.[27] Each bull has a patch of ground in the centre of his territory in which he regularly drops dung, and in which he performs acts of display. These include urinating, scraping, pawing, and rolling on the ground and thumping it with his horns - all of which demonstrate his prowess to other bulls.[2] An encounter between two bulls involves elaborate rituals. Estes coined the term "challenge ritual" to describe this behaviour for the blue wildebeest, but this is also applicable to the black wildebeest, owing to their close similarity in behavior.[2] The bulls approach each other with their heads lowered, resembling a grazing position (sometimes actually grazing). This is usually followed by movements such as standing in a reverse-parallel position, in which one male urinates and the opponent smells and performs flehmen, after which they may reverse the procedure. During this ritual or afterwards, the two can toss their horns at each other, circle one another, or even look away. Then begins the fight, which may be of low intensity (consisting of interlocking the horns and pushing each other in a standing position) or high intensity (consisting of their dropping to their knees and straining against each other powerfully, trying to remain in contact while their foreheads are nearly touching the ground). Threat displays such as shaking the head may also take place.[2]

Diet

The black wildebeest is primarily a grazer

Black wildebeest are predominantly grazers, preferring short grasses, but also feeding on other herbs and shrubs, especially when grass is scarce. Shrubs can comprise as much as 37% of the diet,[15] but grasses normally form more than 90%.[30] Water is essential,[31] though they can exist without drinking water every day.[32] The herds graze either in line or in loose groups, usually walking in single file when moving about. They are often accompanied by cattle egrets, which pick out and consume the insects hidden in their coats or disturbed by their movements.[2]

Before the arrival of Europeans in the area, wildebeest roamed widely, probably in relation to the arrival of the rains and the availability of good forage. They never made such extensive migrations as the blue wildebeest, but at one time, they crossed the Drakensberg Range, moving eastwards in autumn, searching for good pastures. Then they returned to the highvelds in the spring and moved towards the west, where sweet potato and karoo vegetation were abundant. They also moved from north to south as the sourgrass found north of the Vaal River matured and became unpalatable, the wildebeest only consuming young shoots of sourgrass.[2] Now, almost all black wildebeest are in reserves or on farms, and the extent of their movements is limited.[1]

In a study of the feeding activities of a number of female black wildebeest living in a shadeless habitat, they fed mostly at night. They were observed at regular intervals over a period of one year, and with an increase in temperature, the number of wildebeest feeding at night also increased. During cool weather, they lay down to rest, but in hotter conditions they rested while standing up.[18]

Reproduction

Male black wildebeest reach sexual maturity at the age of 3 years, but may mature at a younger age in captivity. Females first come into estrus and breed as yearlings or as 2-year-olds.[2] They breed only once in a year.[14]

A dominant male black wildebeest has a harem of females and will not allow other males to mate with them. The breeding season occurs at the end of the rainy season and lasts a few weeks between February and April. When one of his females comes into estrus, the male concentrates on her and mates with her several times. Sexual behaviour by the male at this time includes stretching low, ears down, sniffing of the female's vulva, performing ritual urination, and touching his chin to the female's rump. At the same time, the female keeps her tail upwards (sometimes vertically) or swishes it across the face of the male. The pair usually separates after copulation, but the female occasionally follows her mate afterwards, touching his rump with her snout. During the breeding season, the male loses condition, as he spends little time grazing.[15] Males are known to mount other males.[33]

A female with a suckling calf at Krugersdorp Game Park in Gauteng, South Africa

The gestation period lasts for about 8.5 months, after which a single calf is born. Females in labour do not move away from the female herd and repeatedly lie down and get up again. Births normally take place in areas with short grass when the cow is in the lying position. She stands up immediately afterwards, which causes the umbilical cord to break, and vigorously licks the calf and chews on the afterbirth. In spite of regional variations, around 80% of the females give birth to their calves within a period of 2–3 weeks after the onset of the rainy season - from mid-November to the end of December.[34] Seasonal breeding has also been reported among wildebeest in captivity in European zoos. Twin births have not been reported.[2]

The calf has a tawny, shaggy coat and weighs about 11 kg (24 lb). By the end of the fourth week, the four incisors have fully emerged and about the same time, two knob-like structures, the horn buds, appear on the head. These later develop into horns, which reach a length of 200–250 mm (8–10 in) by the fifth month and are well developed by the eighth month. The calf is able to stand and run shortly after birth, a period of great danger for animals in the wild. It is fed by its lactating mother for 6–8 months, begins nibbling on grass blades at 4 weeks, and remains with the mother until her next calf is born a year later.[14]

Distribution and habitat

The black wildebeest is native to southern Africa. Its historical range included South Africa, Eswatini, and Lesotho, but in the latter two countries, it was hunted to extinction in the 19th century. It has now been reintroduced there and also introduced to Namibia, where it has become well established.[1]

The black wildebeest inhabits open plains, grasslands, and karoo shrublands in both steep, mountainous regions and lower, undulating hills. The altitudes in these areas vary from 1,350–2,150 m (4,430–7,050 ft).[1] The herds are often migratory or nomadic, otherwise they may have regular home ranges of 1 km2 (11,000,000 sq ft).[27] Female herds roam in home ranges around 250 acres (100 ha; 0.39 sq mi) in size. In the past, black wildebeest occurred on temperate grasslands in highveld during the dry winter season and the arid karoo region during the rains. However, as a result of massive hunting of the animal for its hide, they vanished from their historical range, and are now largely limited to game farms and protected reserves in southern Africa.[32] In most reserves, the black wildebeest shares its habitat with the blesbok and the springbok.[2]

Threats and conservation

The Southern Grasslands: The White-Tailed Gnu diorama at the Milwaukee Public Museum

Where it lives alongside the blue wildebeest, the two species can hybridise, and this is regarded as a potential threat to the maintenance of the species.[1][11] The black wildebeest was once very numerous and was present in Southern Africa in vast herds, but by the end of the 19th century, it had nearly been hunted to extinction and fewer than 600 animals remained.[15] A small number of individuals was still present in game reserves and at zoos, and from these, the population was rescued.[1]

More than 18,000 individuals are now believed to remain, 7,000 of which are in Namibia, outside their natural range, and where they are farmed. Around 80% of the wildebeest occurs in private areas, while the other 20% is confined in protected areas. The population is now trending upward (particularly on private land) and for this reason the International Union for Conservation of Nature, in its Red List of Threatened Species, rates the black wildebeest as being of least concern Its introduction into Namibia has been a success and numbers have increased substantially there from 150 in 1982 to 7,000 in 1992.[1][14]

Uses and interaction with humans

A bag made with wildebeest skin

The black wildebeest is depicted on the coat of arms of the Province of Natal in South Africa. Over the years, the South African authorities have issued stamps displaying the animal and the South African Mint has struck a 5-rand coin with a prancing black wildebeest.[2][35]

Though they are not present in their natural habitat in such large numbers today, black wildebeest were at one time the main herbivores in the ecosystem and the main prey item for large predators such as the lion. Now, they are economically important for human beings, as they are a major tourist attraction, and provide animal products such as leather and meat. The hide makes good-quality leather, and the flesh is coarse, dry, and rather tough.[27] Wildebeest meat is dried to make biltong, an important part of South African cuisine. The meat of females is more tender than that of males, and is at its best during the autumn season.[36] The wildebeest can provide 10 times as much meat as a Thomson's gazelle.[37] The silky, flowing tail is used to make fly-whisks or chowries.[27]

However, black wildebeest can also affect human beings negatively. Wild individuals can be competitors of commercial livestock and can transmit fatal diseases such as rinderpest, and cause epidemics among animals, particularly domestic cattle. They can also spread ticks, lungworms, tapeworms, flies, and paramphistome flukes.[6]

References

  1. ^ a b c d e f g Vrahimis, S.; Grobler, P.; Brink, J.; Viljoen, P.; Schulze, E. (2017). "Connochaetes gnou". IUCN Red List of Threatened Species. 2017: e.T5228A50184962. doi:10.2305/IUCN.UK.2017-2.RLTS.T5228A50184962.en. Retrieved 12 November 2021.
  2. ^ a b c d e f g h i j k l m n o p q r s t u v w x y von Richter, W. (1974). "Connochaetes gnou". Mammalian Species. The American Society of Mammalogists (50): 1–6.
  3. ^ Wilson, D. E.; Reeder, D. M., eds. (2005). Mammal Species of the World: A Taxonomic and Geographic Reference (3rd ed.). Johns Hopkins University Press. p. 676. ISBN 978-0-8018-8221-0. OCLC 62265494.
  4. ^ Benirschke, K. "Wildebeest, Gnu". Comparative Placentation. Retrieved 14 January 2014.
  5. ^ "Gnu". Merriam-Webster. Retrieved 14 January 2014.
  6. ^ a b Talbot, L. M.; Talbot, M. H. (1963). Wildlife Monographs:The Wildebeest in Western Masailand, East Africa. National Academies. pp. 20–31.
  7. ^ Corbet, S. W.; Robinson, T. J. (November–December 1991). "Genetic divergence in South African Wildebeest: comparative cytogenetics and analysis of mitochondrial DNA". The Journal of Heredity. 82 (6): 447–52. doi:10.1093/oxfordjournals.jhered.a111126. PMID 1795096.
  8. ^ a b Bassi, J. (2013). Pilot in the Wild: Flights of Conservation and Survival. South Africa: Jacana Media. pp. 116–8. ISBN 978-1-4314-0871-9.
  9. ^ Hilton-Barber, B.; Berger, L. R. (2004). Field Guide to the Cradle of Humankind : Sterkfontein, Swartkrans, Kromdraai & Environs World Heritage Site (2nd revised ed.). Cape Town: Struik. pp. 162–3. ISBN 177-0070-656.
  10. ^ Cordon, D.; Brink, J. S. (2007). "Trophic ecology of two savanna grazers, blue wildebeest Connochaetes taurinus and black wildebeest Connochaetes gnou" (PDF). European Journal of Wildlife Research. 53 (2): 90–99. doi:10.1007/s10344-006-0070-2. S2CID 26717246.
  11. ^ a b Grobler, J. P.; Rushworth, I.; Brink, J. S.; Bloomer, P.; Kotze, A.; Reilly, B.; Vrahimis, S. (5 August 2011). "Management of hybridization in an endemic species: decision making in the face of imperfect information in the case of the black wildebeest—Connochaetes gnou" (PDF). European Journal of Wildlife Research. 57 (5): 997–1006. doi:10.1007/s10344-011-0567-1. hdl:2263/19462. ISSN 1439-0574. S2CID 23964988.
  12. ^ Ackermann, R. R.; Brink, J. S.; Vrahimis, S.; De Klerk, B. (29 October 2010). "Hybrid wildebeest (Artiodactyla: Bovidae) provide further evidence for shared signatures of admixture in mammalian crania". South African Journal of Science. 106 (11/12): 1–4. doi:10.4102/sajs.v106i11/12.423.
  13. ^ De Klerk, B. (2008). "An osteological documentation of hybrid wildebeest and its bearing on black wildebeest (Connochaetes gnou) evolution (doctoral dissertation)". {{cite journal}}: Cite journal requires |journal= (help)
  14. ^ a b c d e f g h i Lundrigan, B.; Bidlingmeyer, J. (2000). "Connochaetes gnou: black wildebeest". Animal Diversity Web. University of Michigan. Retrieved 2013-08-21.
  15. ^ a b c d e f g h Estes, R. D. (2004). The Behavior Guide to African Mammals : Including Hoofed Mammals, Carnivores, Primates (4. [Dr.]. ed.). Berkeley [u.a.]: University of California Press. pp. 156–8. ISBN 0-520-08085-8.
  16. ^ "Definition of WHITE-TAILED GNU". Merriam-Webster. 2022-02-04. Retrieved 2022-02-04.
  17. ^ Stewart, D. (2004). The Zebra's Stripes and Other African Animal Tales. Cape Town: Struik Publishers. p. 37. ISBN 186-8729-516.
  18. ^ a b Maloney, S. K.; Moss, G.; Cartmell, T.; Mitchell, D. (28 July 2005). "Alteration in diet activity patterns as a thermoregulatory strategy in black wildebeest (Connochaetes gnou)". Journal of Comparative Physiology A. 191 (11): 1055–64. doi:10.1007/s00359-005-0030-4. ISSN 1432-1351. PMID 16049700. S2CID 19400435.
  19. ^ Maloney, S. K.; Moss, G.; Mitchell, D. (2 August 2005). "Orientation to solar radiation in black wildebeest (Connochaetes gnou)". Journal of Comparative Physiology A. 191 (11): 1065–77. doi:10.1007/s00359-005-0031-3. ISSN 1432-1351. PMID 16075268. S2CID 106063.
  20. ^ Vahala, J.; Kase, F. (December 1993). "Age- and sex-related differences in haematological values of captive white-tailed gnu (Connochaetes gnou)". Comparative Haematology International. 3 (4): 220–224. doi:10.1007/BF02341969. ISSN 1433-2973. S2CID 32186518.
  21. ^ Kohn, T. A.; Curry, J. W.; Noakes, T. D. (9 November 2011). "Black wildebeest skeletal muscle exhibits high oxidative capacity and a high proportion of type IIx fibres". Journal of Experimental Biology. 214 (23): 4041–7. doi:10.1242/jeb.061572. PMID 22071196.
  22. ^ Pienaar, U. de V. (1974). "Habitat-preference in South African antelope species and its significance in natural and artificial distribution patterns". Koedoe. 17 (1): 185–95. doi:10.4102/koedoe.v17i1.909.
  23. ^ Penrith, M. L.; Tustin, R. C.; Thornton, D. J.; Burdett, P. D. (June 1996). "Swayback in a blesbok (Damaliscus dorcas phillipsi) and a black wildebeest (Connochaetes gnou)". Journal of the South African Veterinary Association. 67 (2): 93–6. PMID 8765071.
  24. ^ Pretorius, J. A.; Oosthuizen, M. C.; Van Vuuren, M. (29 May 2008). "Gammaherpesvirus carrier status of black wildebeest (Connochaetes gnou) in South Africa" (PDF). Journal of the South African Veterinary Association. 79 (3): 136–41. doi:10.4102/jsava.v79i3.260. PMID 19244822.
  25. ^ Horak, I. G. (14 September 2005). "Parasites of domestic and wild animals in South Africa. XLVI. Oestrid fly larvae of sheep, goats, springbok and black wildebeest in the Eastern Cape Province". Onderstepoort Journal of Veterinary Research. 72 (4): 315–20. doi:10.4102/ojvr.v72i4.188. PMID 16562735.
  26. ^ Booyse, D. G.; Dehority, B. A. (November 2012). "Protozoa and digestive tract parameters in Blue wildebeest (Connochaetes taurinus) and Black wildebeest (Connochaetes gnou), with description of Entodinium taurinus n. sp". European Journal of Protistology. 48 (4): 283–9. doi:10.1016/j.ejop.2012.04.004. hdl:2263/21516. PMID 22683066.
  27. ^ a b c d e f Nowak, R. M. (1999). Walker's Mammals of the World (6th ed.). Baltimore, Maryland: Johns Hopkins University Press. pp. 1184–6. ISBN 0-8018-5789-9.
  28. ^ Estes, R. D. (1993). The Safari Companion : A Guide to Watching African Mammals, Including Hoofed Mammals, Carnivores and Primates. Halfway House: Russel Friedman Books. pp. 124–6. ISBN 0-9583223-3-3.
  29. ^ Huffman, B. "Connochaetes gnou, White-tailed gnu, Black wildebeest". Ultimate Ungulate. Archived from the original on 5 October 2013. Retrieved 14 January 2014.
  30. ^ P., Apps (2000). Wild Ways : Field Guide to the Behaviour of Southern African Mammals (2nd ed.). Cape Town: Struik. p. 146. ISBN 186-8724-433.
  31. ^ Stuart, C.; Stuart, T. (2001). Field guide to mammals of southern Africa (3rd ed.). Cape Town: Struik. p. 202. ISBN 186-8725-375.
  32. ^ a b Estes, R. D. (2004). The Behavior Guide to African Mammals: Including Hoofed Mammals, Carnivores, Primates (4. [Dr.]. ed.). Berkeley [u.a.]: University of California Press. p. 133. ISBN 052-0080-858.
  33. ^ Gunda, M. R. (2010). The Bible and Homosexuality in Zimbabwe : A Socio-historical Analysis of the Political, Cultural and Christian Arguments in the Homosexual Public Debate with Special Reference to the Use of the Bible. Bamberg: University of Bamberg Press. p. 121. ISBN 978-392-3507-740.
  34. ^ "Wildebeest". African Wildlife Foundation. Retrieved 17 January 2014.
  35. ^ "Circulation Coins: Five Rand (R5)". South African Mint Company. 2011. Archived from the original on 8 March 2016. Retrieved 16 February 2014.
  36. ^ Hoffman, L. C.; Van Schalkwyk, S.; Muller, N. (October 2009). "Effect of season and gender on the physical and chemical composition of black wildebeest meat". South African Journal of Wildlife Research. 39 (2): 170–4. doi:10.3957/056.039.0208. S2CID 83957360.
  37. ^ Schaller, G. B. (1976). The Serengeti Lion : A Study of Predator-prey Relations. Chicago: University of Chicago Press. p. 217. ISBN 022-6736-601.

許可
cc-by-sa-3.0
版權
Wikipedia authors and editors
原始內容
參訪來源
合作夥伴網站
wikipedia EN

Black wildebeest: Brief Summary ( 英語 )

由wikipedia EN提供

The black wildebeest or white-tailed gnu (Connochaetes gnou) is one of the two closely related wildebeest species. It is a member of the genus Connochaetes and family Bovidae. It was first described in 1780 by Eberhard August Wilhelm von Zimmermann. The black wildebeest is typically 170–220 cm (67–87 in) in head-and-body length, and the typical weight is 110–180 kg (240–400 lb). Males stand about 111–121 cm (44–48 in) at the shoulder, while the height of the females is 106–116 cm (42–46 in). The black wildebeest is characterised by its white, long, horse-like tail. It also has a dark brown to black coat and long, dark-coloured hair between its forelegs and under its belly.

The black wildebeest is an herbivore, and almost the whole diet consists of grasses. Water is an essential requirement. The three distinct social groups are the female herds, the bachelor herds, and the territorial bulls. They are fast runners and communicate using a variety of visual and vocal communications. The primary breeding season for the black wildebeest is from February to April. A single calf is usually born after a gestational period of about 8 and 1/2 months. The calf remains with its mother until her next calf is born a year later. The black wildebeest inhabits open plains, grasslands, and karoo shrublands.

The natural populations of black wildebeest, endemic in the southern part of Africa, were almost completely exterminated in the 19th century, due to their reputation as pests and the value of their hides and meat, but the species has been reintroduced widely from captive specimens, both in private areas and nature reserves throughout most of Lesotho, Eswatini, and South Africa. The species has also been introduced outside its natural range in Namibia and Kenya.

許可
cc-by-sa-3.0
版權
Wikipedia authors and editors
原始內容
參訪來源
合作夥伴網站
wikipedia EN

Connochaetes gnou ( 西班牙、卡斯蒂利亞西班牙語 )

由wikipedia ES提供

El ñu negro o ñu de cola blanca (Connochaetes gnou) es una especie de mamífero artiodáctilo (que quiere decir que sus patas terminan en un número par de dedos) de la familia Bovidae. Es una de las dos especies existentes del género Connochaetes, siendo de tamaño ligeramente menor que la otra especie, el ñu azul (Connochaetes taurinus).

El ñu negro es una especie que proviene del África austral, donde fue exterminada casi por completo. Históricamente, esta especie se distribuyó amplia y abundantemente por su hábitat original, pero su número se redujo drásticamente. En el año 1900, el ñu negro fue llevado al borde de la extinción por la caza y las enfermedades. Los efectivos restantes, que se habían mantenido encerrados en granjas, se multiplicaron tan bien en áreas protegidas, que, en 1975, vivían ya de nuevo en Sudáfrica unos 3500 ñúes de cola blanca. Ha sido reintroducida con éxito en áreas privadas y reservas naturales de Lesoto, Suazilandia, Sudáfrica y Namibia. Esta especie es criada asimismo en algunos parques zoológicos.[1]

Descripción

Estos animales pesan cerca de 150 kilos y alcanzan una altura de 1,20 m hasta la cruz. La cabeza tiene el hocico grande y los orificios nasales muy separados y peludos. El cuello presenta una larga crin. La cola es blanca, larga y poblada, parecida a la de un caballo. Tanto los machos como las hembras presentan cuernos similares, cuyas bases abultadas casi se tocan en la coronilla. Los cuernos están primero curvados hacia abajo y hacia adelante, y con las puntas casi perpendicularmente dobladas hacia arriba. La región pélvica sobresale claramente de la cadera. El suave pelaje es de color castaño oscuro. Sobre el dorso del morro se encuentran cepillos de pelos tiesos. Desde la nuca hasta la cruz aparece una erecta crin blanca y negra. Del pecho cuelga una barba negra.

Hábitat

El ñu vive en llanuras, en algunos prados, sabanas herbosas y con zarzas.

Forma de vida

Esta especie es sedentaria. Los rebaños comprenden 20-30 animales. Los jóvenes y machos que no poseen un territorio constituyen manadas propias. Antes, el ñu de cola blanca vivía junto con cuagas y avestruces. Típicos movimientos del ñu de cola blanca son los ostensibles golpes de cola y saltos del macho. Su voz es un resoplido. La llamada de dominancia suena como "ge-nu". Leones, leopardos, hienas y perros salvajes africanos fueron en otros tiempos sus enemigos. Los chacales atacan las crías del ñu.

Reproducción

Los machos en febrero-marzo entran en celo. El tiempo de gestación de las hembras es de 240-255 días. La cría puede seguir ya a la madre poco después del parto.

Alimentación

El ñu de cola blanca se apoya al pastar sobre las muñecas y pace así la hierba. Además, come follaje de los matorrales del Karoo y plantas suculentas. Bebe agua diariamente.

Referencias

  1. a b IUCN SSC Antelope Specialist Group (2008). «Connochaetes gnou». Lista Roja de especies amenazadas de la UICN 2010.4 (en inglés). ISSN 2307-8235. Consultado el 13 de enero de 2011.

 title=
許可
cc-by-sa-3.0
版權
Autores y editores de Wikipedia
原始內容
參訪來源
合作夥伴網站
wikipedia ES

Connochaetes gnou: Brief Summary ( 西班牙、卡斯蒂利亞西班牙語 )

由wikipedia ES提供

El ñu negro o ñu de cola blanca (Connochaetes gnou) es una especie de mamífero artiodáctilo (que quiere decir que sus patas terminan en un número par de dedos) de la familia Bovidae. Es una de las dos especies existentes del género Connochaetes, siendo de tamaño ligeramente menor que la otra especie, el ñu azul (Connochaetes taurinus).

El ñu negro es una especie que proviene del África austral, donde fue exterminada casi por completo. Históricamente, esta especie se distribuyó amplia y abundantemente por su hábitat original, pero su número se redujo drásticamente. En el año 1900, el ñu negro fue llevado al borde de la extinción por la caza y las enfermedades. Los efectivos restantes, que se habían mantenido encerrados en granjas, se multiplicaron tan bien en áreas protegidas, que, en 1975, vivían ya de nuevo en Sudáfrica unos 3500 ñúes de cola blanca. Ha sido reintroducida con éxito en áreas privadas y reservas naturales de Lesoto, Suazilandia, Sudáfrica y Namibia. Esta especie es criada asimismo en algunos parques zoológicos.​

許可
cc-by-sa-3.0
版權
Autores y editores de Wikipedia
原始內容
參訪來源
合作夥伴網站
wikipedia ES

Connochaetes gnou ( 巴斯克語 )

由wikipedia EU提供

Connochaetes gnou Connochaetes generoko animalia da. Artiodaktiloen barruko Alcelaphinae azpifamilia eta Bovidae familian sailkatuta dago

Erreferentziak

  1. (Ingelesez)Mammals - full taxonomy and Red List status Ugaztun guztien egoera 2008an
  2. Zimmermann (1780) 2 Geogr. Gesch. Mensch. Vierf. Thiere 102. or..

Kanpo estekak

(RLQ=window.RLQ||[]).push(function(){mw.log.warn("Gadget "ErrefAurrebista" was not loaded. Please migrate it to use ResourceLoader. See u003Chttps://eu.wikipedia.org/wiki/Berezi:Gadgetaku003E.");});
許可
cc-by-sa-3.0
版權
Wikipediako egileak eta editoreak
原始內容
參訪來源
合作夥伴網站
wikipedia EU

Connochaetes gnou: Brief Summary ( 巴斯克語 )

由wikipedia EU提供

Connochaetes gnou Connochaetes generoko animalia da. Artiodaktiloen barruko Alcelaphinae azpifamilia eta Bovidae familian sailkatuta dago

許可
cc-by-sa-3.0
版權
Wikipediako egileak eta editoreak
原始內容
參訪來源
合作夥伴網站
wikipedia EU

Valkohäntägnuu ( 芬蘭語 )

由wikipedia FI提供

Valkohäntägnuu (Connochaetes gnou) on eteläisessä Afrikassa elävä sorkkaeläin. Buurit ehtivät metsästää sen melkein sukupuuttoon, mutta laji on sittemmin runsastunut suojelun ansiosta. Suvun nimi tulee kreikan sanoista Konnos ("parta") ja khaite ("soljuvat hiukset/karvat"). Lajinimi Gnou on khoi-kansan nimitys tälle lajille.[2]

Koko ja ulkonäkö

Valkohäntägnuu muistuttaa paljon juovagnuuta mutta on sitä pienempi ja kevyempi. Lisäksi selkä on suorempi.[3] Ruumiinpituus on 170–220 senttiä ja säkäkorkeus 90–120 senttiä. Painoa on 110–180 kiloa ja hännän pituus on 80–100 senttiä. Valkohäntägnuun turkki on lyhyt ja kiiltävä kesäisin, mutta talvella se muuttuu takkuisemmaksi.[2] Koiraat ovat naaraita kookkaampia.[4] Turpaa, niskaa ja säkää pitkin kulkee pysty harjasmainen harja. Eläimellä on myös kurkkuparta ja rynnäshapsut etujalkojen välissä.[3] Naamassa on tupsuina mustia ja pitkiä harjamaisia karvoja.[2] Häntä on pitkäkarvainen, väritykseltään puhtaanvalkoinen lukuun ottamatta tummaa tyveä.[3] Silmät ovat pienet ja nappimaiset. Sekä koirailla että naarailla on 45–78 senttiä pitkät sarvet.[2] Sarvet ovat tyvestä leveät ja miltei kiinni toisistaan. Ne kaartuvat ensin alas ja eteenpäin ja kiertyvät sitten melko jyrkästi ylöspäin. Niiden litteä ja paksu tyvi suojaa koiraita niiden otellessa keskenään.[4] Turkin pohjaväri on tummanruskea, lukuun ottamatta niska- ja hartiaharjasten kellertävänvaaleita juuria.[3]

 src=
Piirros valkohäntägnuusta

Levinneisyys ja elinympäristö

Valkohäntägnuita tavattiin alun perin suurina laumoina Etelä-Afrikassa, Swazimaassa ja Lesothossa Limpopojoen eteläpuolella,[3][1] mutta valkoiset uudisasukkaat hävittivät ne lähes tyystin, koska he pitivät niitä tuhoeläiminä ja käyttivät niiden häntiä kärpäslätkinä.[2] 1800-luvun lopulla valkohäntägnuita eli enää kahdella tilalla Free Staten provinssissa Etelä-Afrikassa. Tilallisten ja luonnonsuojelijoiden ansiosta laji on kuitenkin elpynyt, ja se on palannut osaan aiemmasta elinalueestaan. Sitä on istutettu myös alkuperäisen levinneisyysalueen ulkopuolelle Namibiaan. Valkohäntägnuista 20 prosenttia elää suojelualueilla ja 80 prosenttia yksityisillä tiloilla. Kannan kooksi arvioidaan yli 18 000 yksilöä, joista yli 7 000 Namibiassa, ja se kasvaa yhä. Laji ei ole enää uhanalainen, vaan suurin uhka on risteytyminen juovagnuun kanssa, kun lajit eristetään luonnonvastaisesti samaan aitaukseen. Hybridit ovat lisääntymiskykyisiä, joten lajit tulisi pitää erillään.[1] Valkohäntägnuita on myös eläintarhoissa, ja vilkkaina eläiminä ne usein ilahduttavat kävijöitä yltiöpäisillä tempuillaan.[3] Täysin luonnonvaraisia valkohäntägnuita ei enää ole.[2]

Lajin elinympäristöä ovat avoimet, lyhytruohoiset ruohotasangot ja karoo-pensastomaat. Alueelle ominaisia ovat matalat ja aaltoilevat kukkulat sekä vuoristoalueet 1350–2150 metrin korkeudessa meren pinnasta.[1] Alun perin valkohäntägnuut elivät ruohotasangoilla talvisin ja karoossa sadeaikaan.[4]

Elintavat

 src=
Valkohäntägnuu laiduntamassa ranskalaisessa Thoiryn eläintarhassa.

Valkohäntägnuut elivät aiemmin vaeltelevina laumoina, mutta niitä ei ole tutkittu luonnollisessa ympäristössä. Laumakoon määrää nykyään ihminen ja aidat estävät vaellukset. Naaraat ja poikaset elävät nykyään noin 11–50 yksilön ryhminä ja koiraat omissa ryhmissään. Naaraiden johtamissa ryhmissä on tiukka hierarkia, ja naaraiden on nähty kamppailevan vieraiden yksilöiden kanssa. Koiraiden ryhmissä sen sijaan ei tapahdu aggressioita.[2] Lauman elinalue on keskimäärin yhden neliökilometrin laajuinen, mutta koko vaihtelee kasvillisuuden ja tilan saatavuuden mukaan.[4] Suurin nykylauma käsittää reilut 300 eläintä. Valkohäntägnuu on juovagnuuta aggressiivisempi. Koska niiden sarvissa on ulkonema, ne eivät sui tai hiero otsiaan sukulaislajien tavoin, mutta toisinaan ne hierovat poskiaan lajitoverin kaulaan. Koiraiden arvoasteikko määräytyy muiden onttosarvisten tavoin päitä yhteen puskemalla ja vastustajaa työntämällä. Naarailla se määräytyy enimmäkseen pään nyökyttelyllä ja ravistelulla. Hännällä piiskaaminen ja huiskuttelu voi tarkoittaa mitä vain alistumisesta valta-asemaan. Se saattaa olla myös äänimerkki, sillä se voi kuulua puolen kilometrin päähän.[4] Laji on melko äänekäs. Eläimet tuhahtelevat ja pitävät sointuvaa hik-ääntä. Koiraat perustavat 4-vuotiaina lisääntymistä varten reviirin, jonka läpi naaraslauma kulkee. Se merkitään lantakasalla, johon reviirin omistaja virtsaa, kuopii ja kierii. Reviirikiistoissa koiraat pöyhistelevät ja taistelevat sarvineen rituaalisesti. Sitä seuraa toitottava ja kaksiosainen "ge-nu"-ääni. Lajin vihollisia ovat leijonat, täplähyeenat, savannikoirat, krokotiilit, gepardit ja leopardit.[2] Valkohäntägnuun pääravintoa ovat ruohot ja satunnaisesti myös karoon pensaat ja yrtit.[5] Niiden ei tarvitse juoda joka päivä.[4]

Lisääntyminen

Valkohäntägnuiden kiima ajoittuu helmi-huhtikuuhun, jolloin sateet ovat päättyneet. Reviirin perustanut valkohäntägnuukoiras on aina valmis paritteluun. Rykimäaikaan se ei syö tai lepää niin kauan kuin naaraita on tarjolla sen reviirillä. Se houkuttelee naaraita kutsuhuudoin ja saattaa jopa vaahdottaa suutaan. Kuun kierron uskotaan myös vaikuttavan paritteluhaluihin. Koiras paimentaa naarasta kaula ojennettuna ja kuono suorana. Vastaanottavainen naaras saattaa kohottaa häntäänsä ja huiskia sillä koiraan naamaa. Gnu-pari parittelee kymmeniä kertoja, jopa useamman kerran minuutissa. Naaraan kantoaika kestää 8-8,5 kuukautta ja se synnyttää yleensä yhden, harvoin kaksi poikasta. Vasoja syntyy eniten marras-joulukuussa, mutta sateiden ajankohta vaikuttaa poikimisaikaan. Vasoista syntyy kuitenkin 80-90 % kolmen viikon aikana. Vasa pystyy seisomaan 9 minuutin ikäisenä ja se aloittaa ruohon syönnin alle kuukauden ikäisenä, mutta saa emoltaan maitoa noin 4 kuukautta. Vasat pysyvät emonsa luona, kunnes uusi poikanen syntyy. Urokset tulevat sukukypsiksi 3-vuotiaina, naaraat 1,5–2,5 vuoden ikäisinä. Valkohäntägnuut voivat elää 20 vuotta.[4]

Lähteet

  1. a b c d IUCN SSC Antelope Specialist Group: Connochaetes gnou IUCN Red List of Threatened Species. Version 2014.2. 2008. International Union for Conservation of Nature, IUCN, Iucnredlist.org. Viitattu 28.7.2014. (englanniksi)
  2. a b c d e f g h Brent Huffman: White-tailed gnu, Black wildebeest 23.3.2004. Ultimate Ungulate. Viitattu 2.6.2009.
  3. a b c d e f Lahti, S., Lahti, T. & Raasmaja, A. (toim): Zoo Suuri eläinkirja 2: Nisäkkäät, s. 294. WSOY, 1978. ISBN 951-0-08247-3.
  4. a b c d e f g Dr. Barbara Lundrigan & Jennifer Bidlingmeyer: ADW Connochaetes gnou Information 2000. University of Michigan Museum of Zoology. Viitattu 5.7. 2009.
  5. Kruger national park: Black Wildebeest Connnochaetes Gnou South Africa Siyabona Africa Travel. Viitattu 5.7. 2009.
許可
cc-by-sa-3.0
版權
Wikipedian tekijät ja toimittajat
原始內容
參訪來源
合作夥伴網站
wikipedia FI

Valkohäntägnuu: Brief Summary ( 芬蘭語 )

由wikipedia FI提供

Valkohäntägnuu (Connochaetes gnou) on eteläisessä Afrikassa elävä sorkkaeläin. Buurit ehtivät metsästää sen melkein sukupuuttoon, mutta laji on sittemmin runsastunut suojelun ansiosta. Suvun nimi tulee kreikan sanoista Konnos ("parta") ja khaite ("soljuvat hiukset/karvat"). Lajinimi Gnou on khoi-kansan nimitys tälle lajille.

許可
cc-by-sa-3.0
版權
Wikipedian tekijät ja toimittajat
原始內容
參訪來源
合作夥伴網站
wikipedia FI

Gnou noir ( 法語 )

由wikipedia FR提供

Connochaetes gnou

Le gnou noir (Connochaetes gnou) ou gnou à queue blanche est une espèce de gnou de la famille des bovidés qui semble ne plus exister à l'état sauvage que dans les réserves d'Afrique du Sud où sa population est stable voire croissante. Très grégaire, il vit en troupes importantes de 10 à 50 individus.

Morphologie

Les gnous à queue blanche ont un pelage marron chocolat. Il possède une barbe et une crinière touffue, cependant cette dernière est dressée contrairement à celle du gnou bleu. Cette crinière est blanche et noir à l’extrémité. Ils sont reconnaissables également avec la touffe de poils qu’ils portent sur l’arrête du nez. Son pelage est plus épais que celui du gnou bleu, car il peut habiter des régions plus froides, il fait donc une mue au printemps. La queue longue de 80 à 100 cm est toujours blanche. Ses cornes courbés et pointés vers l'avant comme un guidon sont bien développés et peuvent mesurer de 50 à 80 cm. Les gnous à queue blanche sont de taille plus réduite que le gnou bleu, leurs corps mesurent de 170 à 220 cm de longueur, pour 100 cm à 120 cm de hauteur au garrot (1,10 m en moyenne) et un poids allant de 110 à 180 kg maximum, avec une moyenne de 130 kg pour les femelles et de 160 kg pour les mâles.

Habitat

Les gnous à queue blanche vivent sur des grandes prairies, des savanes d’acacias ou des bois clairs, à proximité de l'eau. Leur pelage épais leur permet d’accéder à des zones plus froides.

Distribution

Le gnou queue blanche se trouve en Afrique du Sud, en Eswatini et au Lesotho. Il a été introduit en Namibie. Autrefois présent dans une bonne partie de l’Afrique, la chasse excessive du XIXe siècle les a obligé à réduire leur aire de répartition. Il a tout de même pu être réintroduit dans quelques régions.

Alimentation

C'est un ruminant, herbivore, qui se nourrit principalement d'herbes, de feuilles de buissons et d’arbustes. Il est capable de ne pas boire pendant une semaine.

Reproduction

  • Nombre de petits: 1, parfois 2
  • Gestation: 8 à 8,5 mois
  • Maturité sexuelle: femelles 1,5 à 2,5 ans, mâles 3 ans
  • Longévité: jusqu'à 20 ans

Le mâle dominant ne s’accouple qu’avec les femelles de son harem, il défend farouchement son territoire contre les autres mâles. Il a été remarqué que les femelles d’un même groupe vont accoucher à quelques jours d’intervalle pour assurer la survie des petits. Le jeune est sevré au bout de 4 mois, mais il reste encore quelques mois aux côtés de sa mère jusqu’à ce qu’elle ait un nouveau petit[1].

Prédateurs

Black Wildebeest.jpg

Les gnous à queue blanche peuvent parfois se faire attaquer par les lions, les hyène brunes, les léopards, les lycaons et les crocodiles. Le gnou à queue blanche est une antilope, avec ses membres longs et fins, il peut courir jusqu'à 80 km/h pour échapper à ses prédateurs. De plus, il n'hésite pas à charger s'il se sent menacé.

Statut

Les dernières estimations de population sont positives puisque le nombre d’individu augmente. Selon l'Union internationale pour la conservation de la nature (UICN), il y a 18 000 gnous à queue blanche aujourd'hui dont 80 % dans des réserves privées en Afrique du Sud[2]. Cependant, il est passé très près de l’extinction puisqu'en 1982, il n'en restait que 150.

Captivité

Le gnou à queue blanche n'est pas très courant en parc zoologique, en Europe on compte sa présence dans quinze parcs dont quatre en France :

Voir aussi

Notes et références

許可
cc-by-sa-3.0
版權
Auteurs et éditeurs de Wikipedia
原始內容
參訪來源
合作夥伴網站
wikipedia FR

Gnou noir: Brief Summary ( 法語 )

由wikipedia FR提供

Connochaetes gnou

Le gnou noir (Connochaetes gnou) ou gnou à queue blanche est une espèce de gnou de la famille des bovidés qui semble ne plus exister à l'état sauvage que dans les réserves d'Afrique du Sud où sa population est stable voire croissante. Très grégaire, il vit en troupes importantes de 10 à 50 individus.

許可
cc-by-sa-3.0
版權
Auteurs et éditeurs de Wikipedia
原始內容
參訪來源
合作夥伴網站
wikipedia FR

Ñu negro ( 加利西亞語 )

由wikipedia gl Galician提供

O ñu negro o ñu de cola branca, Connochaetes gnou, é unha especie de mamífero artiodáctilo ruminante da familia dos bóvidos, subfamilia dos alcelafinos e tribo dos alcelafininos.

É unha das dúas especies que compoñen o xénero Connochaetes, sendo de tamaño lixeiramente menor que a outra especie, o ñu azul (Connochaetes taurinus).

O ñu negro é un animal endémico da África austral, onde historicamente se distribuía ampla e abundantemente. Pero no século XIX, debido á caza, á destrución do seu hábitat e ás enfermidades, a súa poboación reduciuse extraordinariamente, de xeito que en 1900 a especie estaba ao bordo da extinción.

Taxonomía

A especie foi descrita en 1780 polo zoólogo alemán Eberhard August Wilhelm von Zimmermann,[2] baixo o nome de Antiolope gnou, na páxina 102 do segundo volume da súa obra Geographische Geschichte des Menschen und der vierfüßigen Tiere, editada en Leipzig en 1783.[3]

Posteriormente foi reclasificada no xénero Connochaetes, que describira en 1812 o seu compatriota Lichtenstein.

Non se coñecen subespecies.[2][3]

Sinónimos

Ao longo da súa historia, a especie foi coñecida cos seguintes sinónimos:[3]

  • Bos gnou (Zimmermann, 1777)
  • Antilope capensis (Gatterer, 1780)
  • Antilope gnou (Zimmermann, 1780)
  • Antilope gnu (Gmelin, 1788)
  • Catoblepas operculatus (Brookes, 1828)
  • Bos connochaetes (Forster, 1844)

Características

As principais características morfolóxicas do ñu negro son:[4][5]

 src=
Lámina representando ao ñu de cola branca en The Book of Antelopes, de Philip Sclater e Oldfield Thomas, 1894.
 src=
Ñu de cola branca.
  • Antílope grande (de tamaño similar ao do cervo) e aspecto inconfundíbel, de constitución pesada e coas agullas macizas, máis altas que as ancas, e cos cuartos traseiros delgados.
  • Medidas:
    • lonxitude de cabeza e tronco, de 165 a 220 cm nos machos, e de 170 a 205 cm nas femias:
    • lonxitude da cola, de 90 a 100 cm nos machos, e de 80 a 100 cm nas femias;
    • altura na cruz, de 100 a 120 cm nos machos, e de 90 a 105 cm nas femias;
    • peso, uns 180 kg nos machos, e uns 160 kg nas femias.
  • Cornos (presentes en ambos os sexos) de 45 a 60 cm (máximo, 78,5 cm) nos machos, e a metade de longos e máis delgados nas femias, moi anchos e case unidos na base, curvados cara a abaixo e cara a adiante, e virados despois cara a arriba, e rematados en punta case verticalmente.
  • Cabeza moi maciza, coa cara cuberta por unha guedella de pelo a xeito de cepillo, cos pelos tesos dirixidos cara a arriba.
  • Barba debaixo da garganta, e unha guedella de pelos no peito, entre as patas dianteiras. Crina sobre o pescozo e os ombros, de cor branca amarelada apagada na base e escura nos extremos.
  • Cola longa, que case acada o chan, de cor negra na base e despois de cor branca pura, característica.
  • Coloración xeral parda escura, negra acibeche nos machos vellos coa pelaxe acabada de mudar.

Bioloxía

Hábitat e distribución

 src=
O Veld surafricano ao norte de Xohanesburgo (Highveld).
 src=
Grupo de ñus negros no Bushveld (veld arborado).

Hábitat

O ñu de cola branca vive en grandes praderías (veld aberto), sabanas arboradas con acacias, matogueiras do karoo ou en bosques claros, nas proximidades da auga. A súa mesta pelaxe permítelle acceder a zonas frías en zonas montañosas con altitudes que van desde os 1.350 aos 2.150 m sobre o nivel do mar.[3][6]

Distribución

Antigamente o ñu negro estaba amplamente distribuído por toda a meseta central de Suráfrica (antigas provincias do Cabo, Estado Libre de Oranxe, o sur de Transvaal e Natal).[4]

Na actualidade vive en Suráfrica, Suacilandia e Lesoto. A finais do século XIX, a excesiva caza reducira a súa poboación, anteriormente ampla, a tan só uns poucos individuos que sobrevivían en dúas granxas na provincia do Estado Libre de Oranxe en Suráfrica. Desde aquela, a protección por parte dos agricultores e das axencias de conservación permitiron que a especie se recuperara.[7]

Hoxe en día foi reintroducido en zonas da súa antiga área de distribución (Suazilandia occidental e Lesotho occidental) e en áreas de cultivo fóra da súa área de distribución natural (Namibia).[3]

Costumes

 src=
Ñus negros deitados no zoo de Madrid.
 src=
Ñu negro pastando.
 src=
Ñu negro correndo ao galope.
 src=
Ñu negro no zoo de Córdoba (España).

Os ñus de cola branca son animais gregarios que viven en pequenos rabaños de até 20 ou 30 cabezas. Antigamente formaban grandes mandas, asociados a cebras e avestruces. Os machos teñen un terriorio, polo menos durante algunhas épocas do ano,[4] que marcan coas secrecións das glándulas que teñen na cabeza, defendéndoo contra outros machos rivais.[5]

Son sedentarios, e non fan grandes migracións como o seu conxénere o ñu azul.[5]

Coas súas longas e delgadas patas poden correr a gran velocidade (até os 90 km/h), e son característicos os seus extraordinarios brincos.[4]

Os machos son agresivos, loitando entre si na época de celo.[4]

A súa voz é un sonoro bufido bradante. Disto deriva o seu nome, do khoisan t'gnou. Ás veces tamén emiten unha especie de son asubiante.[4]

Alimentación

Fitófago, aliméntase principalmente de herba, prefirindo as herbas curtas das praderías do Veld,[3] aínda que tamén come algunhas plantas suculentas e follas de arbustos do Karoo e outras matogueiras. A miúdo axeóllase mentres pace.[4]

Bebe regularmente,[4], aínda que pode pasar unha semana sen facelo.

Reprodución

As femias alcanzan a madurez sexual entre o ano e medio e os doua anos e medio de idade, e os machos aos tres anos.

Os machos dominantes non se emparellan máis que coas femias do seu harén, e defenden ferozmente o seu territorio contra os outros machos.

A xestación dura de 8 a 8,5 meses, ao cabo dos cales as femias paren unha cría (ás veces, dúas).[5]

Observouse que as femias dun mesmo grupo paren escalonadamente durante varios días, para así asegurar a supervivencia dos pequenos. A desteta prodúcese aos 4 meses, pero os tenreiros permanecen canda a nai durante un par de meses máis, ao cabo dos cales esta pode preñar de novo.[8]

A lonxevidade do ñu negro en catividade é de até os 20 anos.[5]

Inimigos

Os ñus de cola branca poden ser atacados ás veces por leóns, hienas, leopardos, guepardos, licaóns e crocodilos.[8] Pero a maioría das veces escapan correndo velozmente para fuxir dos seus depredadores. Ademais, non dubidan en trucar de sentirse ameazados.

Estado de conservación

O ñu de cola branca distribuíase historicamente ampla e abundantemente por toda a África austral, onde era unha especie endémica. Pero ao longo do século XIX, debido á caza, á destrución do seu hábitat e ás enfermidades, a súa poboación reduciuse drasticamente, de xeito que en 1900 estaba ao bordo da extinción. Porén, algúns dos espécimes que sobreviviron, que se mantiveran pechados en granxas e parques zoolóxicos, ceibáronse en áreas protexidas onde se multiplicaron tan ben que, en 1975, vivían xa de novo en Suráfrica uns 3.500 ñus de cola branca. A especie foi reintroducida con éxito en áreas privadas e reservas naturais de Lesoto, Suacilandia, Suráfrica e Namibia.[6]

Segundo a UICN, o status da especie, na actualidade (2014), é de LC (pouco preocupante).[6]

En catividade

O ñu de cola branca non é moi frecuente nos parques zoolóxicos. En Europa contan coa súa presenza tan só 15 parques, entre eles dous en España.[Cómpre referencia]

Notas

  1. IUCN SSC Antelope Specialist Group. "{{{taxon}}}". Lista Vermella de especies ameazadas. (en inglés). Unión Internacional para a Conservación da Natureza.
  2. 2,0 2,1 Wilson, D. E. & Reeder, D. M. (editors) (2005): Mammal Species of the World,
  3. 3,0 3,1 3,2 3,3 3,4 3,5 von Richter, EWolfgamng (1974): Mammalian Species nº 50, pp. 1-6. PDF Arquivado 29 de novembro de 2014 en Wayback Machine. The Americamn Socuety of Mammalogists.
  4. 4,0 4,1 4,2 4,3 4,4 4,5 4,6 4,7 Dorst, J. & Dandelot, P. (1973), pp. 234-235.
  5. 5,0 5,1 5,2 5,3 5,4 Haltenorth, T. & Diller, H. (1986). pp. 86-87.
  6. 6,0 6,1 6,2 Connochaetes gnou na Lista Vermella da IUCN. Versión 2014.2. Consultada o 16 de novembro de 2014.
  7. East, R. (1999): African Antelope Database 1999. Gland, Switzerland and Cambridge, UK: IUCN.
  8. 8,0 8,1 Connochaetes gnou en Ulimateungulate.

Véxase tamén

Bibliografía

  • Dorst, J. & Dandelot, P. (1973): Guía de campo de los mamíferos salvajes de África, Barcelona: Ediciones Omega, S. A.
  • Groves, Colin & Peter Grubb (2011): 'Tribe Alcelaphini in Wallace, 1876 en Ungulate Taxonomy. Baltimore, Maryland, USA: The Johns Hopkins University Press. ISBN 978-1-4214-0093-8.
  • Haltenorth, T. & Diller, H. (1986): A Field Guide of the Mammals of Africa including Madagascar. London: William Collins Sons & Co Ltd. ISBN 0-00-219778-2.
  • Rodríguez de la Fuente, F. (1970): Enciclopedia Salvat de la fauna. Tomo I. África (Región etiópica). Pamplona: Salvat, S. A. de Ediciones, pp. 55–72.
  • Wilson, D. E. & Reeder, D. M. (editors) (2005): Mammal Species of the World — A Taxonomic and Geographic Reference. Third edition. Baltimore, Maryland, USA: Johns Hopkins University Press. ISBN 0-8018-8221-4.

Outros artigos

許可
cc-by-sa-3.0
版權
Autores e editores de Wikipedia
原始內容
參訪來源
合作夥伴網站
wikipedia gl Galician

Ñu negro: Brief Summary ( 加利西亞語 )

由wikipedia gl Galician提供

O ñu negro o ñu de cola branca, Connochaetes gnou, é unha especie de mamífero artiodáctilo ruminante da familia dos bóvidos, subfamilia dos alcelafinos e tribo dos alcelafininos.

É unha das dúas especies que compoñen o xénero Connochaetes, sendo de tamaño lixeiramente menor que a outra especie, o ñu azul (Connochaetes taurinus).

O ñu negro é un animal endémico da África austral, onde historicamente se distribuía ampla e abundantemente. Pero no século XIX, debido á caza, á destrución do seu hábitat e ás enfermidades, a súa poboación reduciuse extraordinariamente, de xeito que en 1900 a especie estaba ao bordo da extinción.

許可
cc-by-sa-3.0
版權
Autores e editores de Wikipedia
原始內容
參訪來源
合作夥伴網站
wikipedia gl Galician

Wildebeest hitam ( 印尼語 )

由wikipedia ID提供

Wildebeest hitam (Connochaetes gnou) atau wildebeest berekor putih adalah salah satu spesies wildebeest. Wildebeest hitam pertama kali dijelaskan oleh Eberhard August Wilhelm von Zimmermann pada tahun 1870. Wildebeest hitam memiliki panjang tubuh 170–220 cm (67–87 in), dengan berat 110–180 kg (240–400 lb). Wildebeest hitam jantan memiliki tinggi 111–121 cm (44–48 in).Sedangkan wildebeest biru memiliki tinggi 106–116 cm (42–46 in). Wildebeest hitam memiliki ciri khas berupa ekornya yang berwarna putih, panjang, dan terlihat seperti ekor kuda.

許可
cc-by-sa-3.0
版權
Penulis dan editor Wikipedia
原始內容
參訪來源
合作夥伴網站
wikipedia ID

Wildebeest hitam: Brief Summary ( 印尼語 )

由wikipedia ID提供

Wildebeest hitam (Connochaetes gnou) atau wildebeest berekor putih adalah salah satu spesies wildebeest. Wildebeest hitam pertama kali dijelaskan oleh Eberhard August Wilhelm von Zimmermann pada tahun 1870. Wildebeest hitam memiliki panjang tubuh 170–220 cm (67–87 in), dengan berat 110–180 kg (240–400 lb). Wildebeest hitam jantan memiliki tinggi 111–121 cm (44–48 in).Sedangkan wildebeest biru memiliki tinggi 106–116 cm (42–46 in). Wildebeest hitam memiliki ciri khas berupa ekornya yang berwarna putih, panjang, dan terlihat seperti ekor kuda.

許可
cc-by-sa-3.0
版權
Penulis dan editor Wikipedia
原始內容
參訪來源
合作夥伴網站
wikipedia ID

Connochaetes gnou ( 義大利語 )

由wikipedia IT提供

Lo gnu dalla coda bianca (Connochaetes gnou Zimmermann, 1780) era una volta molto comune e diffuso in tutta l'Africa meridionale, ma verso la metà del XIX secolo divenne bersaglio delle armi degli allevatori boeri che lo uccidevano per nutrire i loro lavoranti e per vendere la pelle, usata per confezionare borse e altri accessori. La caccia incontrollata durò per più di un secolo, raggiungendo il culmine nel 1870 quando i cacciatori eseguirono vari stermini per arricchirsi con il commercio delle pelli, che venivano vendute sul mercato europeo. Solo 600 gnu sopravvissero a questo sterminio, grazie agli sforzi di due proprietari terrieri boeri che vollero salvarne la specie.

Lo gnu dalla coda bianca vive ora, attentamente protetto, nei parchi e nelle riserve naturali della Repubblica Sudafricana e non viene più considerato una specie in via di estinzione. Si distingue dallo gnu striato per il dorso diritto, il mantello nero o marrone scuro, la coda bianca e per una zona di peli duri, a spazzola, che ha sul muso. Le corna scendono in avanti prima di puntare verso l'alto (quelle dello gnu striato si curvano in basso e lateralmente prima di rivolgersi verso l'alto e l'interno).

Bibliografia

 title=
許可
cc-by-sa-3.0
版權
Autori e redattori di Wikipedia
原始內容
參訪來源
合作夥伴網站
wikipedia IT

Connochaetes gnou: Brief Summary ( 義大利語 )

由wikipedia IT提供

Lo gnu dalla coda bianca (Connochaetes gnou Zimmermann, 1780) era una volta molto comune e diffuso in tutta l'Africa meridionale, ma verso la metà del XIX secolo divenne bersaglio delle armi degli allevatori boeri che lo uccidevano per nutrire i loro lavoranti e per vendere la pelle, usata per confezionare borse e altri accessori. La caccia incontrollata durò per più di un secolo, raggiungendo il culmine nel 1870 quando i cacciatori eseguirono vari stermini per arricchirsi con il commercio delle pelli, che venivano vendute sul mercato europeo. Solo 600 gnu sopravvissero a questo sterminio, grazie agli sforzi di due proprietari terrieri boeri che vollero salvarne la specie.

Lo gnu dalla coda bianca vive ora, attentamente protetto, nei parchi e nelle riserve naturali della Repubblica Sudafricana e non viene più considerato una specie in via di estinzione. Si distingue dallo gnu striato per il dorso diritto, il mantello nero o marrone scuro, la coda bianca e per una zona di peli duri, a spazzola, che ha sul muso. Le corna scendono in avanti prima di puntare verso l'alto (quelle dello gnu striato si curvano in basso e lateralmente prima di rivolgersi verso l'alto e l'interno).

許可
cc-by-sa-3.0
版權
Autori e redattori di Wikipedia
原始內容
參訪來源
合作夥伴網站
wikipedia IT

Baltauodegė gnu ( 立陶宛語 )

由wikipedia LT提供
Binomas Connochaetes gnou

Baltauodegė gnu (lot. Connochaetes gnou, angl. Black Wildebeest, White-tailed Gnu, vok. Weißschwanzgnu) – dykaraginių (Bovidae) šeimos žinduolis.


Vikiteka

Nebaigta Šis straipsnis apie zoologiją yra nebaigtas. Jūs galite prisidėti prie Vikipedijos papildydami šį straipsnį.
許可
cc-by-sa-3.0
版權
Vikipedijos autoriai ir redaktoriai
原始內容
參訪來源
合作夥伴網站
wikipedia LT

Witstaartgnoe ( 荷蘭、佛萊明語 )

由wikipedia NL提供

De witstaartgnoe (Connochaetes gnou) is een gnoe die inheems is in het zuiden van Afrika.

Kenmerken

De witstaartgnoe heeft een schofthoogte van circa 120 cm. Kenmerkend voor de soort is de witte staart en de zware hoorns. De hoornlengte is 75 cm en het gewicht van een volwassen individu is ongeveer 150 kg.[2]

Verspreiding

De witstaartgnoe leeft voornamelijk op met gras begroeide savannen. De soort is inheems in Zuid-Afrika en is geherintroduceerd in Swaziland en Lesotho. In het natuurlijke verspreidingsgebied werden de aantallen door het IUCN geschat op meer dan 11.000 exemplaren in 2008. Daarnaast komt de soort ook buiten het natuurlijk verspreidingsgebied voor in Namibië, waar deze in privéreservaten worden gehouden. De aantallen werden eveneens in 2008 op circa 7.000 exemplaren geschat. Momenteel komt circa 80% van de wilde exemplaren voor op private gronden en 20% in natuurreservaten.[3]

Bescherming

De witstaartgnoe werd bijna geheel uitgeroeid door de jacht, ziektes en het verdwijnen van zijn leefgebied. Aan het eind van de 19e eeuw kwam de soort nog slechts voor in twee privégebieden in de Vrijstaat. Sindsdien is er een fokprogramma opgestart door boeren en natuurbeschermingsorganisaties. Nadat de aantallen weer stegen is de soort opnieuw uitgezet op privégebieden en natuurreservaten. Dankzij het gerichte fokprogramma is de populatie gestegen van 150 in 1982 naar meer dan 7.000 in 1992. De witstaartgnoe is iets kleiner dan de gelijkende blauwe gnoe (Connochaetes taurinus). Hybridisering tussen de twee soorten is mogelijk en dit vormt heden ten dage de grootste bedreiging voor de witstaartgnoe.[3]

 src=
Witstaartgnoe in de dierentuin van Thoiry
Bronnen, noten en/of referenties
  1. (en) Witstaartgnoe op de IUCN Red List of Threatened Species.
  2. Westra, A. & Vlugt, B. (1982). Safari. Haarlem: Uitgeverij J.H. Gottmer/H.J.W. Becht BV.
  3. a b (en) IUCN (2008). Connochaetes gnou. Geraadpleegd op 09-04-2015, via http://www.iucnredlist.org/details/5228/0
許可
cc-by-sa-3.0
版權
Wikipedia-auteurs en -editors
原始內容
參訪來源
合作夥伴網站
wikipedia NL

Witstaartgnoe: Brief Summary ( 荷蘭、佛萊明語 )

由wikipedia NL提供

De witstaartgnoe (Connochaetes gnou) is een gnoe die inheems is in het zuiden van Afrika.

許可
cc-by-sa-3.0
版權
Wikipedia-auteurs en -editors
原始內容
參訪來源
合作夥伴網站
wikipedia NL

Gnu brunatne ( 波蘭語 )

由wikipedia POL提供
Commons Multimedia w Wikimedia Commons

Gnu brunatne[3] (Connochaetes gnou) – gatunek gnu żyjący wyłącznie w południowej Afryce[4][2]. Jest mniejsze i żyjące w mniej licznych stadach niż gnu pręgowane.

Ubarwienie sierści ciemnobrunatne, na brodzie i podgardlu długie czarne włosy, ogon biały w części końcowej. Długie zakrzywione rogi występują u obojga płci.

Żyje na terenach stepowych, odżywiając się roślinami.

Wysokość w kłębie

do 120 cm

Długość z głową

175-240 cm

Długość ogona

70-100 cm

Waga

120-180 kg

Ubarwienie

sierść brunatna

Przypisy

  1. Connochaetes gnou, w: Integrated Taxonomic Information System (ang.).
  2. a b Connochaetes gnou. Czerwona księga gatunków zagrożonych (IUCN Red List of Threatened Species) (ang.).
  3. Włodzimierz Cichocki, Agnieszka Ważna, Jan Cichocki, Ewa Rajska, Artur Jasiński, Wiesław Bogdanowicz: Polskie nazewnictwo ssaków świata. Warszawa: Muzeum i Instytut Zoologii Polskiej Akademii Nauk, 2015, s. 297. ISBN 978-83-88147-15-9.
  4. Wilson Don E. & Reeder DeeAnn M. (red.) Connochaetes gnou. w: Mammal Species of the World. A Taxonomic and Geographic Reference (Wyd. 3.) [on-line]. Johns Hopkins University Press, 2005. (ang.) [dostęp 15 czerwca 2010]
許可
cc-by-sa-3.0
版權
Autorzy i redaktorzy Wikipedii
原始內容
參訪來源
合作夥伴網站
wikipedia POL

Gnu brunatne: Brief Summary ( 波蘭語 )

由wikipedia POL提供

Gnu brunatne (Connochaetes gnou) – gatunek gnu żyjący wyłącznie w południowej Afryce. Jest mniejsze i żyjące w mniej licznych stadach niż gnu pręgowane.

Ubarwienie sierści ciemnobrunatne, na brodzie i podgardlu długie czarne włosy, ogon biały w części końcowej. Długie zakrzywione rogi występują u obojga płci.

Żyje na terenach stepowych, odżywiając się roślinami.

Wysokość w kłębie

do 120 cm

Długość z głową

175-240 cm

Długość ogona

70-100 cm

Waga

120-180 kg

Ubarwienie

sierść brunatna

許可
cc-by-sa-3.0
版權
Autorzy i redaktorzy Wikipedii
原始內容
參訪來源
合作夥伴網站
wikipedia POL

Gnu-de-cauda-branca ( 葡萄牙語 )

由wikipedia PT提供

O gnu-de-cauda-branca, ou boi-cavalo-de-cauda-branca (Connochaetes gnou; em Inglês é uma das duas espécies de gnu. A outra espécie é o Connochaetes taurinus, o gnu-de-cauda-preta. O gnu-de-cauda-branca é uma espécie de gnu que, devido à ação humana, deixou de ser uma espécie migratória.[1]

O Connochaetes gnou é uma das duas estreitamente relacionadas espécies de gnu. É um membro dos género Connochaetes e família Bovidae. Ele foi primeiro descrita em 1780 por Eberhard August Wilhelm von Zimmermann. O gnu-de-cauda-branca tem tipicamente entre 170–220 cm (67-87 dentro) de comprimento cabeça-e-corpo, eo peso médio é de 110–180 kg. Os machos levantar-se para cerca de 111–121 cm (44-48 polegadas), no ombro, enquanto que a altura das fêmeas é 106–116 cm. O gnu-de-cauda-branca é caracterizado pela sua cauda branca, parecida com um rabo de cavalo e longa. Também exibe a cor marrom escuro a preto e pelos longos, de cor escura, entre suas patas dianteiras e sob a sua barriga.

O gnu-de-cauda-branca é herbívoro, e quase toda a dieta consiste em ervas. A água é um requisito essencial. Há três grupos distintos sociais: os efetivos do sexo feminino, os rebanhos de jovens e os touros territoriais. Eles são corredores rápidos, e se comunicar usando uma variedade de comunicação visual e vocal. A época de reprodução principal para o gnu-de-cauda-branca é de fevereiro a abril. A única vitela é geralmente nascem após um período de gestação de cerca de oito meses e meio. O bezerro permanece com sua mãe até sua próxima bezerro nasce um ano depois. O gnu-de-cauda-branca habita planícies, savanas a paisagem arbustiva do Karoo.

As populações naturais de gnus-de-cauda-branca, endêmicas para a parte sul da África, foram quase completamente exterminados no século XIX, devido à sua reputação como pragas e o valor de suas peles e carne. No entanto, a espécie tem sido amplamente reintroduzido a partir de espécimes em cativeiro, tanto em áreas particulares e reservas naturais ao longo de mais de Lesoto, Essuatíni e África do Sul. Também foi introduzida fora de sua escala natural na Namíbia e no Quênia.

Referências

  1. IUCN SSC Antelope Specialist Group (2008). «Connochaetes gnou». Lista Vermelha de Espécies Ameaçadas. 2008. Consultado em 28 de agosto de 2010old-form url
 title=
許可
cc-by-sa-3.0
版權
Autores e editores de Wikipedia
原始內容
參訪來源
合作夥伴網站
wikipedia PT

Gnu-de-cauda-branca: Brief Summary ( 葡萄牙語 )

由wikipedia PT提供

O gnu-de-cauda-branca, ou boi-cavalo-de-cauda-branca (Connochaetes gnou; em Inglês é uma das duas espécies de gnu. A outra espécie é o Connochaetes taurinus, o gnu-de-cauda-preta. O gnu-de-cauda-branca é uma espécie de gnu que, devido à ação humana, deixou de ser uma espécie migratória.

O Connochaetes gnou é uma das duas estreitamente relacionadas espécies de gnu. É um membro dos género Connochaetes e família Bovidae. Ele foi primeiro descrita em 1780 por Eberhard August Wilhelm von Zimmermann. O gnu-de-cauda-branca tem tipicamente entre 170–220 cm (67-87 dentro) de comprimento cabeça-e-corpo, eo peso médio é de 110–180 kg. Os machos levantar-se para cerca de 111–121 cm (44-48 polegadas), no ombro, enquanto que a altura das fêmeas é 106–116 cm. O gnu-de-cauda-branca é caracterizado pela sua cauda branca, parecida com um rabo de cavalo e longa. Também exibe a cor marrom escuro a preto e pelos longos, de cor escura, entre suas patas dianteiras e sob a sua barriga.

O gnu-de-cauda-branca é herbívoro, e quase toda a dieta consiste em ervas. A água é um requisito essencial. Há três grupos distintos sociais: os efetivos do sexo feminino, os rebanhos de jovens e os touros territoriais. Eles são corredores rápidos, e se comunicar usando uma variedade de comunicação visual e vocal. A época de reprodução principal para o gnu-de-cauda-branca é de fevereiro a abril. A única vitela é geralmente nascem após um período de gestação de cerca de oito meses e meio. O bezerro permanece com sua mãe até sua próxima bezerro nasce um ano depois. O gnu-de-cauda-branca habita planícies, savanas a paisagem arbustiva do Karoo.

As populações naturais de gnus-de-cauda-branca, endêmicas para a parte sul da África, foram quase completamente exterminados no século XIX, devido à sua reputação como pragas e o valor de suas peles e carne. No entanto, a espécie tem sido amplamente reintroduzido a partir de espécimes em cativeiro, tanto em áreas particulares e reservas naturais ao longo de mais de Lesoto, Essuatíni e África do Sul. Também foi introduzida fora de sua escala natural na Namíbia e no Quênia.

許可
cc-by-sa-3.0
版權
Autores e editores de Wikipedia
原始內容
參訪來源
合作夥伴網站
wikipedia PT

Vitsvansad gnu ( 瑞典語 )

由wikipedia SV提供

Vitsvansad gnu (Connochaetes gnou) är en art i släktet gnuer.

Utseende

Med en mankhöjd av cirka 1,20 meter är den lite mindre än strimmig gnu. Den vita svansen skiljer sig tydlig från den i övrigt svarta pälsen. Kroppslängden med svans är 2,1 till 2,4 meter och svanslängden 0,3 till 0,45 meter. Honor är med en vikt av 110 till 122 kg mindre än hannar som väger 140 till 157 kg. På bålen är pälsen mörkbrun till svart och även svansens övre del är mörk. I ansiktet finns borstlika långa hår och även vid halsen och mellan de främre extremiteterna är håret längre. På halsens baksida finns en vit man med svarta hårspetsar. Hos bägge kön finns horn som är böjda framåt och uppåt. Hos hannen bildar hornens rot ett slags hjälm.[2]

Utbredning

Arten förekommer naturligt i Sydafrika, Swaziland och Lesotho. I de senare två var vitsvansad gnu utrotad vid slutet av 1800-talet men den blev framgångsrik återintroducerad. Dessutom finns arten i några privata inhägnader i Namibia.[1]

Ekologi

Vitsvansad gnu livnär sig främst av gräs och ibland av blad. Habitatet är den öppna savannen med några glest fördelade buskar. Utbredningsområdet ligger huvudsakligen 1350 till 2150 meter över havet.[1]

Honor och deras ungdjur lever i flockar som vandrar genom hannarnas revir. Dessutom finns ungkarlsflockar. Individerna är aktiva på dagen (främst på morgonen och på eftermiddagen) men vilar under dagens hetaste timmar. Ofta dokumenteras blandade flockar med andra arter av underfamiljen Alcelaphinae.[2]

Ungdjur faller ofta offer för fläckig hyena och äldre exemplar jagas främst av lejonflockar. Allmänt är alla stora rovdjur som lever i samma region potentiella fiender.[2]

Status

Arten är idag mera sällsynt än strimmig gnu. Under slutet av 1800-talet var de nästan utrotade men numera har arten återhämtat sig och beståndet uppskattas till 18 000 individer (uppskattning för 2008).[1]

Referenser

Den här artikeln är helt eller delvis baserad på material från tyskspråkiga Wikipedia, 28 maj 2008.

Noter

  1. ^ [a b c d] Connochaetes gnouIUCN:s rödlista, auktor: Mallon, D. et. al. (2008), besökt 13 november 2008.
  2. ^ [a b c] Richter, Wolfgang von (28 juni 1974). Connochaetes gnou (på engelska). Mammalian Species #50. American Society of Mammalogists. http://www.science.smith.edu/departments/Biology/VHAYSSEN/msi/pdf/i0076-3519-050-01-0001.pdf. Läst 11 mars 2017.

Externa länkar

許可
cc-by-sa-3.0
版權
Wikipedia författare och redaktörer
原始內容
參訪來源
合作夥伴網站
wikipedia SV

Vitsvansad gnu: Brief Summary ( 瑞典語 )

由wikipedia SV提供

Vitsvansad gnu (Connochaetes gnou) är en art i släktet gnuer.

許可
cc-by-sa-3.0
版權
Wikipedia författare och redaktörer
原始內容
參訪來源
合作夥伴網站
wikipedia SV

Чорний гну ( 烏克蘭語 )

由wikipedia UK提供

Зовнішній вигляд

Забарвлення чорних гну варіює від темно-коричневого до чорного кольору. У самців забарвлення темніше, ніж у самиць. Влітку забарвлення світліше, ніж взимку. Як і блакитний гну, чорний гну має густу бороду і гриву. Ця грива білого кольору, чорна на кінцях. Борода чорного кольору і тягнеться уздовж нижньої щелепи. Хвіст білого кольору[2].

Ріст дорослих самців сягає 111–121 см, довжина тіла може досягати 2 м. У самок ці розміри трохи менше. Маса тіла рідко перевищує 160–270 кг[2], в середньому становить 180 кг[3].

Парні роги спрямовані спочатку вниз, вперед, а потім вгору, як гачки. Довжина рогів у самців 78 см, у самок трохи менше. Запах присутній під передочними пасмами волосся і на передніх ногах.

Поведінка

Чорні гну тримаються групами до кількох десятків голів. Під час сезонних кочівель утворюють величезні стада, нерідко разом з іншими порожнисторогими. Мешкають на відкритих теренах, порослих травою, чагарниками і рідкісними деревами. Активні вранці та ввечері. Харчуються трав'янистими рослинами.

Розмноження у білохвостого гну позасезонні. Вагітність триває близько 8 місяців, народжуються 1-2 дитинчат. Лактація продовжується до 8 місяців, попри те, що теля вже через тиждень після народження починає харчуватися травою.

Тривалість життя 20 років.

Поширення і чисельність популяції

Чорний гну колись був широко поширений в Південній Африці, де водилися сотні тисяч голів цього виду. До 1930 в результаті безконтрольної полювання і руйнувань місць проживання збереглося всього кілька сотень тварин. Попри те, що загроза вимирання вже минула, це одна з найрідкісніших антилоп Африки.

Примітки

  1. Database entry includes a brief justification of why this species is of least concern.
  2. а б Жизнь животных / Под ред. С. П. Наумова, А. П. Кузякина. — Москва : Просвещение, 1971. — Т. 6. — С. 501-502. — 300 000 прим.
  3. http://www.krugosvet.ru/enc/nauka_i_tehnika/biologiya/ANTILOPI.html

Посилання

許可
cc-by-sa-3.0
版權
Автори та редактори Вікіпедії
原始內容
參訪來源
合作夥伴網站
wikipedia UK

Linh dương đầu bò đen ( 越南語 )

由wikipedia VI提供

Linh dương đầu bò đen (trong tiếng Anh có tên là: black wildebeest hoặc white-tailed gnu (linh dương đầu bò đuôi trắng)) (danh pháp hai phần: Connochaetes gnou) là một trong hai loài linh dương đầu bò (wildebeest) có liên quan chặt chẽ với nhau. Là thành viên thuộc chi Connochaetes, họ Bovidae. Lần đầu được mô tả vào năm 1780 bởi Eberhard August Wilhelm von Zimmermann. Linh dương đầu bò đen có chiều dài điển hình từ đầu đến hết thân khoảng giữa 170–220 cm (67–87 in), có cân nặng trung bình khoảng 110–180 kg (240–400 lb). Con đực khi đứng, bờ vai cao xấp xỉ 111–121 cm (44–48 in), trong khi con cái có chiều cao khoảng 106–116 cm (42–46 in). Linh dương đầu bò đen đặc trưng bởi chiếc đuôi trắng, dài giống như loài ngựa. Lông phủ toàn thân có màu từ sẫm nâu đến màu đen. Lông dài sẫm màu giữa hai chân trước và dưới bụng.

Linh dương đầu bò đen là loài ăn cỏ, gần như toàn bộ chế độ ăn uống gồm cỏ các loại. Nước là một nhu cầu thiết yếu. Có ba nhóm bầy đàn khác biệt: đàn con cái, đàn con đực đơn thân và đàn con đực chiếm lãnh thổ. Chúng chạy nhanh, giao tiếp bằng cách sử dụng một loạt thông báo thị giác và âm thanh. Mùa sinh sản chính của linh dương đầu bò đen từ tháng Hai đến tháng Tư. Con non duy nhất thường được sinh ra sau thai kỳ khoảng tám tháng rưỡi. Thú non vẫn ở với con cái cho đến khi con non tiếp theo của linh dương cái được sinh ra sau đó một năm. Linh dương đầu bò đen sống tại đồng bằng rộng, đồng cỏ và vùng cây bụi ở Karoo.

Quần thể tự nhiên của linh dương đầu bò đen, loài đặc hữu tại khu vực phía nam châu Phi, gần như hoàn toàn bị tiêu diệt trong thế kỷ 19, do danh tiếng loài cũng như dịch bệnh, giá trị da cùng thịt linh dương. Tuy nhiên, loài này được tái nhập rộng rãi từ những mẫu vật sống được nuôi nhốt, cả ở khu bảo tồn thiên nhiên lẫn khu tư nhân xuyên suốt Lesotho, Swaziland, và Nam Phi. Chúng cũng được du nhập bên ngoài phạm vi tự nhiên ở NamibiaKenya.

Phân loại và tiến hóa

Danh pháp hai phần của linh dương đầu bò đen là Connochaetes gnou. Loài được xếp vào chi Connochaetes, họ Bovidae và được mô tả lần đầu bởi nhà động vật học người Đức, Eberhard August Wilhelm von Zimmermann năm 1780.[3] Ông mô tả dựa trên một bài báo được viết bởi nhà triết học tự nhiên Jean-Nicolas-Sébastien Allamand năm 1776.[2] Danh pháp chi Connochaetes xuất phát từ tiếng Hy Lạp là κόννος, kónnos, "beard" (râu), và χαίτη, khaítē, "flowing hair" (mái tóc), "mane" (bờm).[4] Danh pháp loài "gnou" bắt nguồn từ tên theo tiếng Khoikhoi dành cho nhiều loài động vật, gnou.[5] Tên phổ biến "gnu" cũng được cho có nguồn gốc từ tên theo tiếng Hottentot là T'gnu, nó đề cập đến tiếng kêu lặp đi lặp lại "ge-nu" của con đực trong mùa giao phối.[2] Linh dương đầu bò đen lần đầu tiên được phát hiện ở miền phía Bắc của Nam Phi trong những năm 1800.[6]

Linh dương đầu bò đen hiện tại được bao gồm trong chi tương tự với linh dương đầu bò xanh (Connochaetes taurinus). Điều này không phải luôn như vậy và một thời gian sau này được xếp dưới một chi riêng biệt do loài này làm chủ, Gorgon.[7] Dòng dõi linh dương đầu bò đen dường như phân tách từ linh dương đầu bò xanh vào thời gian từ giữa đến cuối thế Pleistocene, trở thành loài riêng biệt khoảng một triệu năm về trước.[8] Sự tiến hóa này khá gần trong một niên đại địa chất.[9]

Đặc điểm cần thiết cho tập tính bảo vệ lãnh thổ như cặp sừng và hộp sọ rộng của linh dương đầu bò đen hiện đại, được tìm thấy trên hóa thạch tổ tiên của loài.[8] Hóa thạch phát hiện sớm nhất là đá trầm tích ở Cornelia tại Orange Free State có niên đại khoảng tám trăm ngàn năm.[10] Hóa thạch cũng được báo cáo từ trầm tích sông Vaal, mặc dù không rõ ràng dù chúng có cổ xưa như những gì tìm được tại Cornelia hay không. Sừng của linh dương đầu bò đen phát hiện được tại những đụn cát gần Hermanus, Nam Phi. Đây là phạm vi vượt xa những gì ghi nhận được về loài này dẫn đến đề xuất cho rằng số con vật có thể di cư đến khu vực này từ Karoo.[2]

Phép lai

Linh dương đầu bò đen được cho lai giống với họ hàng phân loại gần, linh dương đầu bò xanh. Linh dương đầu bò đen đực giao phối với linh dương đầu bò xanh cái và ngược lại.[11] Sự khác biệt hành vi xã hội và môi trường sống trong lịch sử đã ngăn cản lai ghép giữa 2 loài, tuy nhiên lai có thể xảy ra khi cả hai đều bị giới hạn phạm vi cùng khu vực. Kết quả con lai thường tốt giống. Một nghiên cứu về động vật lai tại khu bảo tồn thiên nhiên Spioenkop Dam ở Nam Phi cho biết có nhiều bất lợi dị thường liên quan đến răng, sừng và xương khớp nối trong hộp sọ.[12] Một nghiên cứu khác báo cáo sự gia tăng kích thước con lai so với một trong hai bố mẹ nó. Ở vài con vật khoang thính giác bị biến dạng cao. Ở số khác xương quayxương trụ được hợp nhất.[13]

Mô tả

 src=
Linh dương đầu bò đen có cặp sừng cong ngược về sau

Linh dương đầu bò đen là loài lưỡng hình giới tính, con cái có kích thước nhỏ hơn và mảnh mai hơn con đực.[2][14][15] Chiều dài điển hình từ đầu đến hết thân khoảng giữa 170–220 cm (67–87 in).[16] Con đực có bờ vai cao xấp xỉ khoảng từ 111 đến 121 cm (44 đến 48 in), trong khi con cái cao khoảng từ 106 đến 116 cm (42 đến 46 in).[17] Con đực có cân nặng điển hình khoảng từ 140 đến 157 kg (309 đến 346 lb), con cái cân nặng khoảng từ 110 đến 122 kg (243 đến 269 lb).[17] Đặc điểm phân biệt có ở cả hai giới là chiếc đuôi dài, màu trắng tương tự đuôi ngựa.[17] Màu trắng sáng của đuôi đem đến cho loài này tên theo tiếng địa phương là "white-tailed gnu" (linh dương đầu bò đuôi trắng), phân biệt với linh dương đầu bò xanh, vốn có đuôi màu đen.[15] Chiều dài đuôi khoảng từ 80 đến 100 cm (31 đến 39 in).[16]

Linh dương đầu bò đen có lông phủ toàn thân có màu nâu hoặc đen, hơi nhạt màu hơn vào mùa hè, thô hơn và dày hơn vào mùa đông. Con non mới sinh có lông xù xì, vàng nhạt.[15] Con đực sẫm màu hơn so với con cái.[17] Linh dương có bờm rậm, ngọn bờm đen, cũng như linh dương đầu bò xanh, đính lên từ phía sau cổ. Lông sắp xếp theo màu trắng hoặc màu kem với ngọn sẫm tối. Trên mõm lẫn dưới cằm, có râu cứng đen. Lông dài sẫm tối mọc giữa hai chân trước và dưới bụng. Những đặc điểm thể chất khác bao gồm chiếc cổ dày, lưng phẳng, đôi mắt khá nhỏ và tròn sáng.[14]

Cả hai giới đều có cặp sừng khỏe, cong về phía trước, giống như lưỡi câu và dài lên đến 78 cm (31 in). Cặp sừng rộng lớn ở con đực trưởng thành, dát phẳng tạo thành lá chắn bảo vệ. Ở con cái, cặp sừng ngắn hơn và hẹp hơn.[14][15] Sừng phát triển đầy đủ ở con cái trong năm thứ ba, nhưng sừng không phát triển đầy đủ trước tuổi thứ 4 hoặc 5 ở con đực.[2] Linh dương đầu bò đen thường có 13 đốt sống ngực, mặc dù mẫu vật có 14 được báo cáo, loài này cho thấy xu hướng rằng vùng ngực trở nên thon dài.[2] Tuyến mùi hơi tiết ra một chất dính phía trước đôi mắt, dưới búi lông và trên bàn chân trước. Con cái có hai núm vú.[2][17] Ngoài sự khác biệt tại đuôi, hai loài linh dương đầu bò cũng khác nhau về kích thước và màu sắc, loài đen nhỏ hơn, sẫm màu hơn so với loài xanh.[18]

Linh dương đầu bò đen có thể duy trì nhiệt độ cơ thể trong phạm vi nhỏ bất chấp những biến động lớn của nhiệt độ bên ngoài.[19] Cho thấy loài này phát triển tốt hành vi định hướng bức xạ Mặt Trời giúp linh dương phát triển mạnh dưới nắng nóng và môi trường sống không có bóng râm.[20] Hồng cầu đếm được khi sinh cao và tăng khi đến 2-3 tháng tuổi. Trong khi ngược lại, bạch cầu đếm được lúc sinh thấp và giảm trong suốt cuộc đời. Bạch cầu hạt trung tính đếm được cao ở tất cả lứa tuổi. Lượng hematocrithemoglobin giảm khi được 20-30 ngày tuổi sau khi sinh. Cao điểm liều lượng của tất cả thông số hemoglobin khi linh dương đạt 2-3 tháng tuổi, sau đó giảm dần, đạt giá trị thấp nhất ở cá thể lớn tuổi nhất.[21] Sự hiện diện sợi co giật nhanh và cơ bắp có khả năng sử dụng một lượng lớn oxy hỗ trợ, đã giải thích cho tốc độ chạy nhanh của linh dương đầu bò đen cùng sức đề kháng cao đến lúc mệt mỏi.[22] Loài này có thể sống được chừng 20 năm.[14][15]

Bệnh tật và ký sinh trùng

Linh dương đầu bò đen đặc biệt nhạy cảm với bệnh than, dịch hiếm, phân tán rộng rãi từng được ghi nhận và có khả năng gây tử vong cao.[23] Mất điều hòa liên quan đến bệnh lý tủy và nồng độ đồng thấp trong gan cũng được phát hiện ờ loài này.[24] Bệnh tim nước (Ehrlichia ruminantium) là 1 chứng bệnh ký sinh do nhóm vi khuẩn rickettsia gây ra có ảnh hưởng đến linh dương đầu bò đen, cũng như linh dương đầu bò xanh bị ảnh hưởng chí tử do dịch tả trâu bòlở mồm long móng, người ta tin rằng linh dương đầu bò đen cũng có khả năng mẫn cảm với nhiều loại bệnh trên. Sốt viêm ác tính trâu bò là một căn bệnh gây tử vong cho bò nhà, gây ra bởi vi rút gammaherpesvirus. Dường như, giống với linh dương đầu bò xanh, linh dương đầu bò đen tích chứa vi rút và giống tất cả động vật mang mầm bệnh, liên tục bị nhiễm bệnh nhưng không có triệu chứng thể hiện. Vi rút lây truyền từ mẹ sang con trong thai kỳ hoặc ngay sau khi sinh.[25]

Linh dương đầu bò đen hoạt động như vật chủ của số ký sinh trùng bên ngoài và bên trong. Một nghiên cứu tại Karroid Mountainveld (Đông Cape, Nam Phi) cho thấy sự hiện diện tất cả giai đoạn ấu trùng loài ruồi ký sinh dưới mũi, Oestrus variolosusGedoelstia hässleri. Giai đoạn giữa hai lần thay lông đầu tiên của ấu trùng G hässleri phát hiện với số lượng lớn trên màng cứng ở linh dương non, đặc biệt từ tháng 6 đến tháng 8, sau đó di chuyển đến đoạn mũi.[26] Dịch bệnh ghẻ lở lặp đi lặp lại đã dẫn đến sự tuyệt chủng quy mô lớn.[2] Nghiên cứu đầu tiên về động vật nguyên sinh trong linh dương đầu bò xanh và đen cho thấy sự hiện diện 23 loài sinh vật đơn bào trong dạ cỏ, có cả Diplodinium bubalidisOstracodinium damaliscus phổ biến ở tất cả cá thể.[27]

Sinh thái và hành vi

 src=
Linh dương đầu bò đen có tốc độ lên đến 80 km/h (50 mph).

Linh dương đầu bò đen hoạt động chủ yếu vào sáng sớm và chiều tối, ưa thích nghỉ ngơi tại thời điểm nóng nhất trong ngày.[28] Linh dương có thể chạy với tốc độ 80 km/h (50 mph).[28] Khi một đối tượng đến gần đàn khoảng vài trăm mét, linh dương thở phì rồi chạy một khoảng ngắn trước khi dừng và nhìn lại, lặp đi lặp lại hành vi này nếu tiếp tục đến gần. Chúng giao tiếp với nhau bằng cách sử dụng pheromone dò tìm phản ứng flehmen và một số hình thức truyền thông phát âm. Một trong số đó là tiếng thở lách cách như kim loại hoặc tiếng vọng "hick",[16] có thể nghe cách đó đến 1500 mét (1 dặm).[29] Động vật săn thịt loài này gồm có sư tử, linh cẩu đốm, chó hoang châu Phi, báo hoa, báo gêpa và cá sấu. Thú non là mục tiêu chính của linh cẩu, trong khi sư tử tấn công linh dương trưởng thành.[2][16]

Linh dương đầu bò đen là loài động vật xã hội có cấu trúc xã hội phức tạp bao gồm ba nhóm riêng biệt: thứ nhất, đàn linh dương cái, bao gồm con cái trưởng thành và con non; thứ hai, đàn con đực đơn thân, gồm chỉ con non 1 tuổi và con đực lớn tuổi; thứ ba, con đực chiếm lãnh thổ. Số con cái mỗi đàn biến thiên, thường từ 14 đến 32,[14] nhưng cao nhất trong các quần thể dày đặc[2] và cũng gia tăng mật độ thức ăn.[14] Có sự gắn bó chặt chẽ giữa các thành viên trong đàn linh dương cái, nhiều con trong số đó có quan hệ chặt chẽ. Đàn lớn thường được chia thành nhiều nhóm nhỏ hơn. Trong khi con non ở lại cùng linh dương mẹ, những con lớn tuổi hình thành các nhóm riêng trong đàn.[2] Bầy đàn hình thành hệ thống phân cấp xã hội,[2] con cái khá hung dữ với những con khác cố gắng tham gia nhóm.[16] Con đực thường bị linh dương mẹ khước từ trước mùa sinh bắt đầu. Tách thú non từ mẹ nó có thể là nguyên nhân chính gây tử vong cho linh dương non. Trong khi một số con đực 1 tuổi ở lại trong đàn con cái, những con khác tham gia đàn con đực đơn thân. Đây thường là những liên kết lỏng lẻo và không giống như đàn linh dương cái, chúng không gắn bó chặt với nhau.[2] Một sự khác biệt giữa đàn con cái và con đực đơn thân là sự xâm lược thấp hơn trên một phần linh dương đực.[16] Đàn linh dương đực đơn thân di chuyển rộng rãi trong sinh cảnh và hoạt động như nơi trú ẩn cho con đực không thành công như linh dương đực chiếm lãnh thổ, cũng là một khu bảo vệ con đực nòi giống tương lai.[2]

Con đực trưởng thành, thường hơn 4 tuổi, thiết lập lãnh thổ riêng thông qua đó đàn con cái thường đi xuyên qua.[16] Lãnh thổ này được duy trì suốt cả năm,[2] các cá thể thường cách biệt nhau một khoảng 100–400 m (330–1.310 ft), nhưng điều này có thể thay đổi tùy theo chất lượng môi trường sống. Điều kiện thuận lợi, khoảng cách này ít nhất 9 m (30 ft), nhưng có thể lớn khoảng 1.600 m (5.200 ft) khi môi trường sống nghèo nàn.[28] Mỗi con có một mảng đất ở trung tâm lãnh thổ của mình, trong đó nó thường thả phân, có hành vi phô bày. Bao gồm tiểu, cào, gãi, lăn trên mặt đất và húc sừng mạnh - tất cả đều chứng tỏ sức mạnh của nó với những con khác.[2][16] Cuộc gặp gỡ giữa hai con đực liên quan đến việc xây dựng nghi thức. Estes đặt ra thuật ngữ "nghi thức thách thức" ("Challenge Ritual") nhằm mô tả hành vi này ở linh dương đầu bò xanh, nhưng điều đó cũng được áp dụng cho cả linh dương đầu bò đen, nhờ vào tương đồng gần gũi trong hành vi ở cả hai loài.[2] Những con đực đến gần mỗi con khác với con đầu đàn yếu đi, tương tự vị trí gặm cỏ (đôi khi điểm gặm cỏ thực sự). Điều này thường tiếp nối bằng những động tác như đứng ở một vị trí ngược-song song, theo đó một con đực tiểu, đối phương ngửi mùi và thực hiện phản ứng flehmen, sau đó chúng có thể đảo ngược thủ tục. Xuyên suốt nghi thức này hoặc sau đó, hai con linh dương có thể áp sừng vào nhau, đi vòng quanh một con khác, hoặc thậm chí nhìn xa. Sau đó chúng bắt đầu đấu nhau, trận đấu có thể diễn ra với cường độ thấp (lồng sừng vào nhau và xô đẩy trong tư thế đứng) hoặc cường độ cao (húc đầu gối, chống trả đối phương mạnh bạo, cố giữ tiếp xúc khi trán đang gần chạm mặt đất). Phô bày sự đe dọa như rung lắc đầu cũng có thể diễn ra.[2]

Khẩu phần

Linh dương đầu bò đen chủ yếu ăn cỏ, thích cỏ ngắn nhưng cũng ăn các loại thảo mộc và cây bụi khác, đặc biệt khi cỏ xanh khan hiếm. Cây bụi có thể chiếm nhiều đến 37% trong chế độ ăn[17] nhưng cỏ thường chiếm hơn 90%.[15][30] Nước là nhu cầu cần thiết,[31] mặc dù chúng có thể tồn tại mà không cần uống nước mỗi ngày.[32] Đàn gặm cỏ hoặc theo đường thẳng hoặc theo nhóm lỏng lẻo, thường đi bộ theo dãy đơn khi di chuyển. Chúng thường đi kèm với cò ma, cò chọn ra và tiêu thụ côn trùng ẩn trong lông hoặc bị nhiễu loạn khi di chuyển.[2]

Trước khi người châu Âu xuất hiện trong khu vực, linh dương đầu bò lang thang rộng rãi, hầu như chắc chắn có tương quan đến mùa mưa và thức ăn xanh tốt có sẵn. Loài này không bao giờ thực hiện hành trình di cư lớn như linh dương đầu bò xanh nhưng tại một thời gian, chúng vượt qua dãy núi Drakensberg, di chuyển về phía đông vào mùa thu, tìm kiếm đồng cỏ tốt. Sau đó linh dương trở về thảo nguyên núi cao vào mùa xuân, di chuyển về phía tây, nơi khoai lang cùng thảm thực vật Karoo khá phong phú. Loài này cũng di chuyển từ Bắc vào Nam, loại cỏ chua tìm được tại phía bắc sông Vaal, sinh trưởng thành thục, trở nên có mùi khó chịu, linh dương đầu bò chỉ ăn chồi non cỏ chua.[2] Ngày nay, hầu như tất cả linh dương đầu bò đen sống tại khu dự trữ hoặc trang trại, mức độ chuyển động của loài bị hạn chế.[15]

Theo một nghiên cứu về hoạt động gặm cỏ của số linh dương cái sống trong môi trường không bóng râm, phát hiện rằng chúng gặm cỏ chủ yếu vào ban đêm. Quan sát trong thời gian đều đặn trên thời kỳ một năm. Phát hiện rằng khi gia tăng nhiệt độ, số lượng linh dương gặm cỏ vào ban đêm cũng tăng lên. Khi thời tiết mát mẻ, chúng nằm xuống nghỉ ngơi nhưng khi điều kiện nóng hơn chúng nghỉ ngơi lúc đứng lên.[19]

Sinh sản

Video linh dương cái sinh con

Linh dương đực động dục khi được 3 năm tuổi nhưng có thể thành thục khi đạt tuổi trẻ hơn trong điều kiện nuôi nhốt. Linh dương cái đầu tiên đến theo mùa và sinh sản như con non 1 tuổi hoặc 2 tuổi.[2] Loài này sinh sản chỉ một lần trong một năm.[14]

Một con linh dương đầu bò đen đực vượt trội sẽ có một quần tụ nhiều con cái và không cho phép những con đực khác giao phối với chúng. Mùa sinh sản xảy ra vào cuối mùa mưa, kéo dài một vài tuần giữa tháng hai và tháng tư. Khi một con cái của nó đi vào chu kỳ động dục, con đực tập trung vào con cái đó và giao phối với con cái đó nhiều lần. Hành vi giao phối của con đực vào thời điểm này bao gồm việc kéo căng chậm, úp tai xuống, đánh hơi âm hộ, thể hiện nghi thức tiểu tiện và chạm cằm vào mông con cái. Đồng thời, con cái vẩy đuôi lên (đôi khi theo chiều dọc) hoặc hôn dọc theo mặt con đực. Cặp đôi thường tách ra sau khi giao phối, nhưng đôi khi linh dương cái nối theo bạn đời về sau, dùng mõm chạm vào mông con đực. Trong mùa sinh sản, con đực mất điều kiện như trải qua ít thời gian gặm cỏ hơn.[17] Linh dương đực được biết đến còn có thể gắn kết với những con đực khác.[33]

Thai kỳ kéo dài khoảng 8 tháng rưỡi, sau đó linh dương non duy nhất được sinh ra. Con cái đau đẻ không di chuyển ra khỏi đàn con cái, liên tục nằm xuống rồi đứng lên vài lần. Sinh sản thường diễn ra tại khu vực cỏ ngắn khi linh dương cái ở cùng vị trí. Nó đứng lên ngay sau đó làm dây rốn đứt ra, liếm sạch trên thân con non và nhai nhau thai. Mặc dù khác biệt vùng miền, khoảng 80% số con cái sinh sản trong khoảng thời gian 2-3 tuần sau khi bắt đầu mùa mưa - từ giữa tháng 11 đến cuối tháng 12.[34] Sinh sản theo mùa cũng được báo cáo giữa những cá thể linh dương đầu bò nuôi nhốt tại vườn thú châu Âu. Sinh đôi không có báo cáo nào.[2]

Thú non có bộ lông hung hung, xù xì và cân nặng khoảng 11 kilôgam (24 lb). Đến cuối tuần thứ 4, bốn răng cửa xuất hiện đầy đủ và tại khoảng thời gian đó, hai cấu trúc nhô lên giống như cục u, sừng non xuất hiện trên đầu. Về sau phát triển thành sừng đạt chiều dài 200–250 mm (8–10 in) vào tháng thứ 5 và phát triển tốt vào tháng thứ 8. Con non có thể đứng và chạy ngay sau khi sinh, một khoảng thời gian rất nguy hiểm đối với động vật non trong tự nhiên. Linh dương đầu bò non được nuôi bằng sữa mẹ đến khi đạt 6 đến 8 tháng tuổi, bắt đầu gặm cỏ khi được 4 tuần và vẫn còn với mẹ cho đến khi con non tiếp theo của linh dương cái sinh ra sau đó một năm.[14][15]

Phân bố và môi trường sống

Linh dương đầu bò đen có nguồn gốc từ phía nam châu Phi. Phạm vi sinh sống trong lịch sử bao gồm Nam Phi, Swaziland và Lesotho, nhưng tại hai quốc gia sau đã bị săn bắt đến tuyệt chủng vào thế kỷ 19. Loài được tái nhập và cũng du nhập đến Namibia, nơi trở nên được thiết lập tốt.[1]

Linh dương đầu bò đen sống tại đồng bằng rộng, đồng cỏ và đất cây bụi ở Karoo; tại cả hai khu vực miền núi dốc lẫn đồi núi nhấp nhô thấp. Độ cao tại nhiều khu vực biến thiên trong khoảng 1.350–2.150 m (4.430–7.050 ft).[1][15] Đàn thường di trú hoặc du mục, nếu không, chúng có thể có phạm vi định cư thường khoảng 1 km2 (11.000.000 sq ft).[28] Đàn con cái đi lang thang theo phạm vi định cư dao động quanh kích thước 250 mẫu Anh (100 ha; 0,39 sq mi).[16] Trong quá khứ, linh dương đầu bò đen sinh sống trên đồng cỏ ôn đới tại Highveld xuyên suốt mùa đông khô và vùng Karoo khô hạn vào mùa mưa. Tuy nhiên, do kết quả săn bắt quy mô lớn nhằm lấy da, linh dương biến mất khỏi phạm vi sống lịch sử. Hiện nay phần lớn giới hạn tại nông trại nuôi thú săn hoặc khu bảo tồn dự trữ phía nam châu Phi.[32] Tại hầu hết khu bảo tồn, linh dương đầu bò đen chia sẻ môi trường sống với linh dương blesboklinh dương nhảy.[2]

Mối đe dọa và bảo tồn

Nơi loài sống cùng với linh dương đầu bò xanh, hai loài này có thể lai giống, điều này được xem là mối đe dọa tiềm năng cho việc duy trì loài thuần chủng.[1][11] Linh dương đầu bò đen từng rất đông đúc và hiện diện tại miền nam châu Phi với nhiều đàn lớn. Nhưng đến cuối thế kỷ XIX, gần như bị săn bắt đến tuyệt chủng và chỉ còn ít hơn 600 cá thể còn lại.[17] Một số lượng nhỏ các cá thể vẫn còn hiện diện tại khu bảo tồn thú săn, vườn thú, đó là những quần thể được cứu sống.[1]

Hiện nay, được cho là có hơn 18.000 cá thể, 7.000 trong số đó ở Namibia, ngoài phạm vi tự nhiên, nơi mà loài được nuôi nhốt. Khoảng 80% linh dương đầu bò đen sống tại những khu tư nhân, trong khi 20% khác được giới hạn tại khu vực bảo vệ. Số lượng hiện nay đang có xu hướng tăng lên (đặc biệt trên đất tư nhân). Vì lý do đó mà IUCN, trong sách đỏ IUCN, liệt kê linh dương đầu bò đen vào nhóm "loài ít quan tâm". Du nhập đến Namibia là một thành công và số lượng đã tăng đáng kể từ 150 vào năm 1982 lên 7.000 vào năm 1992.[1][14]

Quan hệ với con người

 src=
1 chiếc túi làm từ da linh dương

Linh dương đầu bò đen được vẽ trên phù hiệu áo giáp của tỉnh Natal tại Nam Phi. Trong những năm qua các nhà chức trách Nam Phi đã ban hành tem trưng bày động vật và kho bạc Nam Phi đúc 5 đồng tiền rand với hình một con linh dương đầu bò đen đang nhảy dựng lên.[2][35]

Mặc dù chúng không hiện diện trong môi trường tự nhiên với số lượng lớn ngày hôm nay, nhưng linh dương đầu bò đen tại một thời gian là động vật ăn cỏ chính trong hệ sinh thái và là mục tiêu săn mồi chủ yếu của động vật ăn thịt lớn như sư tử. Ngày nay, chúng rất quan trọng về mặt kinh tế đối với con người, là một điểm thu hút du lịch lớn cũng như cung cấp sản phẩm động vật như da và thịt. Da sống sản xuất thành da thuộc có chất lượng tốt. Thịt linh dương thô, khô ráo, bảo quản lâu.[28] Thịt linh dương đầu bò được sấy khô làm thịt muối sấy, một phần quan trọng trong ẩm thực Nam Phi. Thịt linh dương cái mềm hơn so với con đực, chất lượng nhất vào mùa thu.[36] Linh dương đầu bò có thể cung cấp thịt gấp mười lần thịt linh dương Thomson.[37] Đuôi mượt, mềm rũ được sử dụng làm "phất trần" hoặc "chowries".[28]

Tuy nhiên, linh dương đầu bò đen cũng có thể ảnh hưởng tiêu cực đến con người. Cá thể tự nhiên có thể được xem là đối thủ cạnh tranh với vật nuôi thương mại, có thể truyền nhiễm bệnh hiểm nghèo như dịch tả trâu bò và là nguyên nhân gây ra dịch bệnh động vật, đặc biệt trên gia súc. Chúng cũng có thể lây lan ve ký sinh vật nuôi, giun ký sinh phổi (lungworm), sán dây (tapeworm), ruồi và sán paramphistome.[6]

Chú thích

  1. ^ a ă â b c d IUCN SSC Antelope Specialist Group (2008). Connochaetes gnou. Sách Đỏ IUCN các loài bị đe dọa. Phiên bản 2012.2. Liên minh Bảo tồn Thiên nhiên Quốc tế. Truy cập ngày 28 tháng 8 năm 2010. Database entry includes a brief justification of why this species is of least concern.
  2. ^ a ă â b c d đ e ê g h i k l m n o ô ơ p q r s t u von Richter, W. (1974). “Connochaetes gnou”. Mammalian Species (The American Society of Mammalogists) (50): 1–6.
  3. ^ Wilson, D. E.; Reeder, D. M. biên tập (2005). Mammal Species of the World . Baltimore: Nhà in Đại học Johns Hopkins, 2 tập (2.142 trang). tr. 676. ISBN 978-0-8018-8221-0. OCLC 62265494.
  4. ^ Benirschke, K. “Wildebeest, Gnu”. Comparative Placentation. Truy cập ngày 14 tháng 1 năm 2014.
  5. ^ “Gnu”. Merriam-Webster. Truy cập ngày 14 tháng 1 năm 2014.
  6. ^ a ă Talbot, L. M.; Talbot, M. H. (1963). Wildlife Monographs:The Wildebeest in Western Masailand, East Africa. National Academies. tr. 20–31.
  7. ^ Corbet, S. W.; Robinson, T. J. (November–December 1991). “Genetic divergence in South African Wildebeest: comparative cytogenetics and analysis of mitochondrial DNA”. The Journal of heredity 82 (6): 447–52. PMID 1795096.
  8. ^ a ă Bassi, J. (2013). Pilot in the Wild: Flights of Conservation and Survival. South Africa: Jacana Media. tr. 116–8. ISBN 978-1-4314-0871-9.
  9. ^ Hilton-Barber, B.; Berger, L. R. (2004). Field Guide to the Cradle of Humankind: Sterkfontein, Swartkrans, Kromdraai & Environs World Heritage Site (ấn bản 2). Cape Town: Struik. tr. 162–3. ISBN 177-0070-656. Bảo trì CS1: Văn bản dư (link)
  10. ^ Cordon, D.; Brink, J. S. (2007). “Trophic ecology of two savanna grazers, blue wildebeest Connochaetes taurinus and black wildebeest Connochaetes gnou”. European Journal of Wildlife Research 53 (2): 90–99. doi:10.1007/s10344-006-0070-2.
  11. ^ a ă Grobler, J. P.; Rushworth, I.; Brink, J. S.; Bloomer, P.; Kotze, A.; Reilly, B.; Vrahimis, S. (ngày 5 tháng 8 năm 2011). “Management of hybridization in an endemic species: decision making in the face of imperfect information in the case of the black wildebeest—Connochaetes gnou”. European Journal of Wildlife Research 57 (5): 997–1006. ISSN 1439-0574. doi:10.1007/s10344-011-0567-1.
  12. ^ Ackermann, R. R.; Brink, J. S.; Vrahimis, S.; De Klerk, B. (ngày 29 tháng 10 năm 2010). “Hybrid wildebeest (Artiodactyla: Bovidae) provide further evidence for shared signatures of admixture in mammalian crania”. South African Journal of Science 106 (11/12): 1–4. doi:10.4102/sajs.v106i11/12.423.
  13. ^ De Klerk, B. (2008). “An osteological documentation of hybrid wildebeest and its bearing on black wildebeest (Connochaetes gnou) evolution (Doctoral dissertation)”.
  14. ^ a ă â b c d đ e ê Lundrigan, B.; Bidlingmeyer, J. (2000). Connochaetes gnou: black wildebeest”. Animal Diversity Web. University of Michigan. Truy cập ngày 21 tháng 8 năm 2013.
  15. ^ a ă â b c d đ e ê “Black wildebeest (Connochaetes gnou)”. ARKive. Wildscreen. Truy cập ngày 21 tháng 8 năm 2013.
  16. ^ a ă â b c d đ e ê Huffman, B. Connochaetes gnou, White-tailed gnu, Black wildebeest”. Ultimate Ungulate. Truy cập ngày 14 tháng 1 năm 2014.
  17. ^ a ă â b c d đ e Estes, R. D. (2004). The Behavior Guide to African Mammals: Including Hoofed Mammals, Carnivores, Primates . Berkeley [u.a.]: University of California Press. tr. 156–8. ISBN 0-520-08085-8.
  18. ^ Stewart, D. (2004). The Zebra's Stripes and Other African Animal Tales. Cape Town: Struik Publishers. tr. 37. ISBN 186-8729-516.
  19. ^ a ă Maloney, S. K.; Moss, G.; Cartmell, T.; Mitchell, D. (ngày 28 tháng 7 năm 2005). “Alteration in diet activity patterns as a thermoregulatory strategy in black wildebeest (Connochaetes gnou)”. Journal of Comparative Physiology A 191 (11): 1055–64. ISSN 1432-1351. doi:10.1007/s00359-005-0030-4.
  20. ^ Maloney, S. K.; Moss, G.; Mitchell, D. (ngày 2 tháng 8 năm 2005). “Orientation to solar radiation in black wildebeest (Connochaetes gnou)”. Journal of Comparative Physiology A 191 (11): 1065–77. ISSN 1432-1351. doi:10.1007/s00359-005-0031-3.
  21. ^ Vahala, J.; Kase, F. (tháng 12 năm 1993). “Age- and sex-related differences in haematological values of captive white-tailed gnu (Connochaetes gnou)”. Comparative Haematology International 3 (4): 220–224. ISSN 1433-2973. doi:10.1007/BF02341969.
  22. ^ Kohn, T. A.; Curry, J. W.; Noakes, T. D. (ngày 9 tháng 11 năm 2011). “Black wildebeest skeletal muscle exhibits high oxidative capacity and a high proportion of type IIx fibres”. Journal of Experimental Biology 214 (23): 4041–7. PMID 22071196. doi:10.1242/jeb.061572.
  23. ^ Pienaar, U. de V. (1974). “Habitat-preference in South African antelope species and its significance in natural and artificial distribution patterns”. Koedoe: African Protected Area Conservation and Science 17 (1): 185–95. doi:10.4102/koedoe.v17i1.909.
  24. ^ Penrith, M. L.; Tustin, R. C.; Thornton, D. J.; Burdett, P. D. (tháng 6 năm 1996). “Swayback in a blesbok (Damaliscus dorcas phillipsi) and a black wildebeest (Connochaetes gnou)”. Journal of the South African Veterinary Association 67 (2): 93–6. PMID 8765071.
  25. ^ Pretorius, J. A.; Oosthuizen, M. C.; Van Vuuren, M. (ngày 29 tháng 5 năm 2008). “Gammaherpesvirus carrier status of black wildebeest (Connochaetes gnou) in South Africa”. Journal of the South African Veterinary Association 79 (3): 136–41. doi:10.4102/jsava.v79i3.260.
  26. ^ Horak, I. G. (ngày 14 tháng 9 năm 2005). “Parasites of domestic and wild animals in South Africa. XLVI. Oestrid fly larvae of sheep, goats, springbok and black wildebeest in the Eastern Cape Province”. Onderstepoort Journal of Veterinary Research 72 (4): 315–20. doi:10.4102/ojvr.v72i4.188.
  27. ^ Booyse, D. G.; Dehority, B. A. (tháng 11 năm 2012). “Protozoa and digestive tract parameters in Blue wildebeest (Connochaetes taurinus) and Black wildebeest (Connochaetes gnou), with description of Entodinium taurinus n. sp.”. European Journal of Protistology 48 (4): 283–9. doi:10.1016/j.ejop.2012.04.004.
  28. ^ a ă â b c d Nowak, R. M. (1999). Walker's Mammals of the World (ấn bản 6). Baltimore, Maryland: Johns Hopkins University Press. tr. 1184–6. ISBN 0-8018-5789-9.
  29. ^ Estes, R. D. (1993). The Safari Companion: A Guide to Watching African Mammals, Including Hoofed Mammals, Carnivores and Primates. Halfway House: Russel Friedman Books. tr. 124–6. ISBN 0-9583223-3-3.
  30. ^ P., Apps (2000). Wild Ways: Field Guide to the Behaviour of Southern African Mammals (ấn bản 2). Cape Town: Struik. tr. 146. ISBN 186-8724-433. Bảo trì CS1: Văn bản dư (link)
  31. ^ Stuart, C.; Stuart, T. (2001). Field guide to mammals of southern Africa (ấn bản 3). Cape Town: Struik. tr. 202. ISBN 186-8725-375.
  32. ^ a ă Estes, R. D. (2004). The Behavior Guide to African Mammals: Including Hoofed Mammals, Carnivores, Primates . Berkeley [u.a.]: University of California Press. tr. 133. ISBN 052-0080-858.
  33. ^ Gunda, M. R. (2010). The Bible and Homosexuality in Zimbabwe: A Socio-historical Analysis of the Political, Cultural and Christian Arguments in the Homosexual Public Debate with Special Reference to the Use of the Bible. Bamberg: University of Bamberg Press. tr. 121. ISBN 392-3507-747.
  34. ^ “Wildebeest”. African Wildlife Foundation. Truy cập ngày 17 tháng 1 năm 2014.
  35. ^ “Circulation Coins: Five Rand (R5)”. South African Mint Company. 2011. Truy cập ngày 16 tháng 2 năm 2014.
  36. ^ Hoffman, L. C.; Van Schalkwyk, S.; Muller, N. (tháng 10 năm 2009). “Effect of season and gender on the physical and chemical composition of black wildebeest meat”. South African Journal of Wildlife Research 39 (2): 170–4. doi:10.3957/056.039.0208.
  37. ^ Schaller, G. B. (1976). The Serengeti Lion: A Study of Predator-prey Relations. Chicago: University of Chicago Press. tr. 217. ISBN 022-6736-601.

Liên kết ngoài

  • Thông tin trên ITIS
 src= Wikimedia Commons có thư viện hình ảnh và phương tiện truyền tải về Linh dương đầu bò đen  src= Wikispecies có thông tin sinh học về Linh dương đầu bò đen
Đây là một bài viết tốt. Nhấn vào đây để biết thêm thông tin.
許可
cc-by-sa-3.0
版權
Wikipedia tác giả và biên tập viên
原始內容
參訪來源
合作夥伴網站
wikipedia VI

Linh dương đầu bò đen: Brief Summary ( 越南語 )

由wikipedia VI提供

Linh dương đầu bò đen (trong tiếng Anh có tên là: black wildebeest hoặc white-tailed gnu (linh dương đầu bò đuôi trắng)) (danh pháp hai phần: Connochaetes gnou) là một trong hai loài linh dương đầu bò (wildebeest) có liên quan chặt chẽ với nhau. Là thành viên thuộc chi Connochaetes, họ Bovidae. Lần đầu được mô tả vào năm 1780 bởi Eberhard August Wilhelm von Zimmermann. Linh dương đầu bò đen có chiều dài điển hình từ đầu đến hết thân khoảng giữa 170–220 cm (67–87 in), có cân nặng trung bình khoảng 110–180 kg (240–400 lb). Con đực khi đứng, bờ vai cao xấp xỉ 111–121 cm (44–48 in), trong khi con cái có chiều cao khoảng 106–116 cm (42–46 in). Linh dương đầu bò đen đặc trưng bởi chiếc đuôi trắng, dài giống như loài ngựa. Lông phủ toàn thân có màu từ sẫm nâu đến màu đen. Lông dài sẫm màu giữa hai chân trước và dưới bụng.

Linh dương đầu bò đen là loài ăn cỏ, gần như toàn bộ chế độ ăn uống gồm cỏ các loại. Nước là một nhu cầu thiết yếu. Có ba nhóm bầy đàn khác biệt: đàn con cái, đàn con đực đơn thân và đàn con đực chiếm lãnh thổ. Chúng chạy nhanh, giao tiếp bằng cách sử dụng một loạt thông báo thị giác và âm thanh. Mùa sinh sản chính của linh dương đầu bò đen từ tháng Hai đến tháng Tư. Con non duy nhất thường được sinh ra sau thai kỳ khoảng tám tháng rưỡi. Thú non vẫn ở với con cái cho đến khi con non tiếp theo của linh dương cái được sinh ra sau đó một năm. Linh dương đầu bò đen sống tại đồng bằng rộng, đồng cỏ và vùng cây bụi ở Karoo.

Quần thể tự nhiên của linh dương đầu bò đen, loài đặc hữu tại khu vực phía nam châu Phi, gần như hoàn toàn bị tiêu diệt trong thế kỷ 19, do danh tiếng loài cũng như dịch bệnh, giá trị da cùng thịt linh dương. Tuy nhiên, loài này được tái nhập rộng rãi từ những mẫu vật sống được nuôi nhốt, cả ở khu bảo tồn thiên nhiên lẫn khu tư nhân xuyên suốt Lesotho, Swaziland, và Nam Phi. Chúng cũng được du nhập bên ngoài phạm vi tự nhiên ở NamibiaKenya.

許可
cc-by-sa-3.0
版權
Wikipedia tác giả và biên tập viên
原始內容
參訪來源
合作夥伴網站
wikipedia VI

Белохвостый гну ( 俄語 )

由wikipedia русскую Википедию提供
Царство: Животные
Подцарство: Эуметазои
Без ранга: Вторичноротые
Подтип: Позвоночные
Инфратип: Челюстноротые
Надкласс: Четвероногие
Подкласс: Звери
Инфракласс: Плацентарные
Надотряд: Лавразиотерии
Подотряд: Жвачные
Семейство: Полорогие
Подсемейство: Бубалы
Род: Гну
Вид: Белохвостый гну
Международное научное название

Connochaetes gnou Zimmermann, 1780

Ареал

изображение

Охранный статус Wikispecies-logo.svg
Систематика
на Викивидах
Commons-logo.svg
Изображения
на Викискладе
ITIS 625078NCBI 59528EOL 308530FW 133833

Белохво́стый гну[1][2][3], или обыкновенный гну[2], или чёрный гну[3] (лат. Connochaetes gnou) — млекопитающее из рода гну подсемейства бубалов семейства полорогих.

Внешний вид

Окрас белохвостых гну варьирует от тёмно-коричневого до чёрного цвета. У самцов окрас более тёмный, чем у самок. Летом окраска более светлая, чем зимой. Как и голубой гну, чёрный гну обладает густой бородой и гривой. Эта грива белого цвета, чёрная на концах. Борода чёрного цвета и тянется вдоль нижней челюсти. Хвост белого цвета[4].

Gnou Thoiry 19802.jpg

Рост взрослых самцов составляет 111—121 см, длина тела может достигать 2 м. У самок эти размеры немного меньше. Масса тела редко превышает 160—270 кг[4], в среднем составляет 180 кг[5].

Парные рога направлены сначала вниз, вперёд, а затем вверх, как крючки. Длина рогов у самцов 78 см, у самок немного меньше. Запах присутствует под предглазничными прядями волос и на передних ногах.

Поведение

Белохвостые гну держатся группами до нескольких десятков особей. Во время сезонных кочёвок образуют огромные стада, нередко вместе с другими полорогими. Обитают на открытых пространствах, поросших травой, кустарниками и редкими деревьями. Активны утром и вечером. Питаются травянистыми растениями.

Размножение у белохвостого гну внесезонное. Беременность длится около 8 месяцев, рождаются 1-2 детёныша. Лактация продолжается до 8 месяцев, несмотря на то, что телёнок уже через неделю после рождения начинает питаться травой.

Продолжительность жизни 20 лет.

Распространение и численность популяции

Белохвостый гну прежде был широко распространён в Южной Африке, где водились сотни тысяч особей этого вида. К 1930 году в результате бесконтрольной охоты и разрушений мест обитания сохранилось всего несколько сотен животных.[5]. Однако благодаря мерам, принятым в национальных парках, численность чёрного гну вновь возросла. Несмотря на то, что угроза вымирания уже миновала, это одна из самых редких антилоп Африки[4].

См. также

Примечания

  1. Жизнь животных. Том 7. Млекопитающие / под ред. В. Е. Соколова. — 2-е изд. — М.: Просвещение, 1989. — С. 478. — 558 с. — ISBN 5-09-001434-5
  2. 1 2 Соколов В. Е. Пятиязычный словарь названий животных. Млекопитающие. Латинский, русский, английский, немецкий, французский. / под общей редакцией акад. В. Е. Соколова. — М.: Рус. яз., 1984. — С. 131. — 10 000 экз.
  3. 1 2 Полная иллюстрированная энциклопедия. «Млекопитающие» Кн. 2 = The New Encyclopedia of Mammals / под ред. Д. Макдональда. — М.: Омега, 2007. — С. 123, 470. — 3000 экз.ISBN 978-5-465-01346-8.
  4. 1 2 3 Под ред. С. П. Наумова, А. П. Кузякина. Жизнь животных, том 6 . — Москва: Просвещение, 1971. — Т. 6. — С. 501—502. — 628 с. — 300 000 экз. Архивировано 6 июня 2011 года. (Проверено 13 декабря 2010)
  5. 1 2 АНТИЛОПЫ — статья из энциклопедии «Кругосвет» (Проверено 13 декабря 2010)
許可
cc-by-sa-3.0
版權
Авторы и редакторы Википедии

Белохвостый гну: Brief Summary ( 俄語 )

由wikipedia русскую Википедию提供

Белохво́стый гну, или обыкновенный гну, или чёрный гну (лат. Connochaetes gnou) — млекопитающее из рода гну подсемейства бубалов семейства полорогих.

許可
cc-by-sa-3.0
版權
Авторы и редакторы Википедии

白尾角马 ( 漢語 )

由wikipedia 中文维基百科提供
二名法 Connochaetes gnou
(Zimmermann, 1780)

白尾角马学名Connochaetes gnou)是角马属的一种。白尾角马的种群曾一度接近消亡,现在又得到了重新的引进,分布在非洲南部的莱索托斯威士兰南非纳米比亚,其他地区也有部分引进。

參考來源

  1. ^ IUCN SSC Antelope Specialist Group. Connochaetes gnou. IUCN Red List of Threatened Species 2014.1. International Union for Conservation of Nature. 2013 [2014-07-06].

外部链接

 title=
許可
cc-by-sa-3.0
版權
维基百科作者和编辑
原始內容
參訪來源
合作夥伴網站
wikipedia 中文维基百科

白尾角马: Brief Summary ( 漢語 )

由wikipedia 中文维基百科提供

白尾角马(学名:Connochaetes gnou)是角马属的一种。白尾角马的种群曾一度接近消亡,现在又得到了重新的引进,分布在非洲南部的莱索托斯威士兰南非纳米比亚,其他地区也有部分引进。

許可
cc-by-sa-3.0
版權
维基百科作者和编辑
原始內容
參訪來源
合作夥伴網站
wikipedia 中文维基百科

オジロヌー ( 日語 )

由wikipedia 日本語提供
オジロヌー オジロヌー
オジロヌー Connochaetes gnou
保全状況評価[a 1] LEAST CONCERN
(IUCN Red List Ver.3.1 (2001))
Status iucn3.1 LC.svg 分類 : 動物界 Animalia : 脊索動物門 Chordata 亜門 : 脊椎動物亜門 Vertebrata : 哺乳綱 Mammalia : ウシ目 Artiodactyla 亜目 : ウシ亜目 Ruminantia : ウシ科 Bovidae 亜科 : ブルーバック亜科 Hippotraginae : ヌー属 Connochaetes : オジロヌー C. gnou 学名 Connochaetes gnou
(Zimmermann, 1780) 和名 オジロヌー 英名 Black wildebeest
White-tailed gnu
Connochaetes gnou map.svg
生息域

オジロヌーConnochaetes gnou)は、ウシ科ヌー属に分類される偶蹄類

分布[編集]

スワジランドナミビア南アフリカ共和国[1][2][3]レソト[a 1]

形態[編集]

体長170-220センチメートル[1][3]。尾長80-100センチメートル[1][3]。肩高90-120センチメートル[1][3]体重160-180キログラム[1][3]。顔は上方へ向かう房状の体毛で被われる[1][2][3]。下顎や前胸[2]の体毛は伸長するが、喉の体毛は伸長しない[1][3]。毛衣は暗褐色で、頭部や胴体で伸長した体毛は黒い[1][3]。尾は白い[1][2][3]

前方および下方へ湾曲し、先端が上方へ向かう角がある[1][2][3]。角長53-74cm[2]

生態[編集]

草原に生息する[1][3]。オスと5-10頭のメスからなる群れを形成し生活する[1][3]。季節的な長距離移動は行わない[1][3]

食性は植物食で、主にイネ科)を食べる[1][3]

繁殖形態は胎生。妊娠期間は8-8か月半[1][3]。1回に1頭の幼獣を産む[1][3]。オスは生後3年、メスは生後18-27か月で性成熟する[1]

人間との関係[編集]

家畜との競合などにより生息数が激減し、野生個体は20世紀前半に絶滅した[1]。しかしレソト西部などの農場にいた個体が保護され、生息数は増加傾向にある[1]

関連項目[編集]

参考文献[編集]

[ヘルプ]
  1. ^ a b c d e f g h i j k l m n o p q r s 今泉忠明 『絶滅野生動物の事典 4版』、東京堂出版2003年、144-145頁。
  2. ^ a b c d e f 今泉吉典監修 D.W.マクドナルド編 『動物大百科4 大型草食獣』、平凡社1986年、131頁。
  3. ^ a b c d e f g h i j k l m n o p 今泉吉典監修 『世界の動物 分類と飼育7 (偶蹄目III)』、東京動物園協会、1988年、36-37頁。

外部リンク[編集]

 src= ウィキメディア・コモンズには、オジロヌーに関連するカテゴリがあります。  src= ウィキスピーシーズにオジロヌーに関する情報があります。
  1. ^ a b The IUCN Red List of Threatened Species
    • IUCN SSC Antelope Specialist Group 2008. Connochaetes gnou. In: IUCN 2010. IUCN Red List of Threatened Species. Version 2010.4.
執筆の途中です この項目は、動物に関連した書きかけの項目です。この項目を加筆・訂正などしてくださる協力者を求めていますPortal:生き物と自然プロジェクト:生物)。
 title=
許可
cc-by-sa-3.0
版權
ウィキペディアの著者と編集者
原始內容
參訪來源
合作夥伴網站
wikipedia 日本語

オジロヌー: Brief Summary ( 日語 )

由wikipedia 日本語提供

オジロヌー(Connochaetes gnou)は、ウシ科ヌー属に分類される偶蹄類

許可
cc-by-sa-3.0
版權
ウィキペディアの著者と編集者
原始內容
參訪來源
合作夥伴網站
wikipedia 日本語

흰꼬리누 ( 韓語 )

由wikipedia 한국어 위키백과提供

흰꼬리누(white-tailed gnu, 학명: Connochaetes gnou)는 소과 누속에 속하는 포유류의 일종이다. 학명은 1780년 짐머만(Eberhard August Wilhelm von Zimmermann)이 처음 기술했다. 몸길이는 170~220cm, 몸무게는 평균 110~180kg 정도이다. 수컷의 어깨 높이는 약 111~121cm 인데 비해 암컷은 106~116cm 정도이다.

전체적인 털빛은 짙은 갈색에서 검은색이며 말처럼 희고 긴 꼬리를 갖고 있다. 초식성 동물로 주로 새로 자란 짧은 풀을 뜯어먹으며 살아간다. 서식장소는 대고원(大高原)과 목초지이며 남아프리카에 주로 분포되어 있다.

각주

  1. IUCN SSC Antelope Specialist Group (2008). Connochaetes gnou. 《멸종 위기 종의 IUCN 적색 목록. 2010.2판》 (영어). 국제 자연 보전 연맹. 2010년 8월 28일에 확인함. Database entry includes a brief justification of why this species is of least concern.
許可
cc-by-sa-3.0
版權
Wikipedia 작가 및 편집자
原始內容
參訪來源
合作夥伴網站
wikipedia 한국어 위키백과

흰꼬리누: Brief Summary ( 韓語 )

由wikipedia 한국어 위키백과提供

흰꼬리누(white-tailed gnu, 학명: Connochaetes gnou)는 소과 누속에 속하는 포유류의 일종이다. 학명은 1780년 짐머만(Eberhard August Wilhelm von Zimmermann)이 처음 기술했다. 몸길이는 170~220cm, 몸무게는 평균 110~180kg 정도이다. 수컷의 어깨 높이는 약 111~121cm 인데 비해 암컷은 106~116cm 정도이다.

전체적인 털빛은 짙은 갈색에서 검은색이며 말처럼 희고 긴 꼬리를 갖고 있다. 초식성 동물로 주로 새로 자란 짧은 풀을 뜯어먹으며 살아간다. 서식장소는 대고원(大高原)과 목초지이며 남아프리카에 주로 분포되어 있다.

許可
cc-by-sa-3.0
版權
Wikipedia 작가 및 편집자
原始內容
參訪來源
合作夥伴網站
wikipedia 한국어 위키백과