Other Physical Features: ectothermic ; bilateral symmetry
Development - Life Cycle: metamorphosis
Key Reproductive Features: gonochoric/gonochoristic/dioecious (sexes separate)
Leiopelmovití (Leiopelmatidae) je čeleď žab, která se vyskytuje na Severním ostrově a na severních skalnatých ostrůvcích jižního ostrova Novém Zélandu.
Zástupci tohoto rodu (Leiopelma) jsou poměrně malé a nenápadné žáby. Dorůstají maximálně 5 cm délky. Jsou aktivní hlavně v noci.
Rod Ascaphus čeledi Ascaphidae (ocasatkovití) je anatomicky podobný a někteří vědci ho proto zařazují do této čeledi jako další rod.
Synonyma[1]
čeleď Leiopelmatidae
vymřelé druhy:
Leiopelmovití (Leiopelmatidae) je čeleď žab, která se vyskytuje na Severním ostrově a na severních skalnatých ostrůvcích jižního ostrova Novém Zélandu.
Zástupci tohoto rodu (Leiopelma) jsou poměrně malé a nenápadné žáby. Dorůstají maximálně 5 cm délky. Jsou aktivní hlavně v noci.
Rod Ascaphus čeledi Ascaphidae (ocasatkovití) je anatomicky podobný a někteří vědci ho proto zařazují do této čeledi jako další rod.
Synonyma
Leiopelmatina (Mivart, 1869)Die Neuseeländischen Urfrösche (Leiopelmatidae) sind eine Familie von Froschlurchen, deren Arten heute nur auf der Nordinsel von Neuseeland oder auf kleinen, der Südinsel vorgelagerten Felseninseln, wie Stephens Island und Maud Island, vorkommen.
Sie gehören zu den urtümlichsten Froschlurchen der Welt (vergleiche: Archaeobatrachia) und sind sogenannte lebende Fossilien. Als ihre nächsten rezenten Verwandten gelten die nordamerikanischen Schwanzfrösche (Ascaphidae), mit denen sie zumindest einige anatomische Gemeinsamkeiten wie etwa neun Rückenwirbel aufweisen. Von manchen Autoren werden die beiden Ascaphus-Arten deshalb auch direkt der Familie Leiopelmatidae zugeordnet.
Neuseeländische Urfrösche sind eher unscheinbare und relativ kleine Froschlurche – Vertreter heute lebender Arten erreichen maximal 5 cm Kopf-Rumpf-Länge – mit breitem Kopf, runden Pupillen, oberseits glatter bis leicht warziger Haut sowie glatthäutigen Fußsohlen. Anders als viele andere Frösche können sie die Zunge nicht hervorschnellen lassen; stattdessen werden Nahrungstiere durch Vorstoßen des Körpers erbeutet. Wenn sie schwimmen, benutzen sie ihre Hinterbeine nicht gleichzeitig (wie die meisten Froschlurche), sondern immer abwechselnd. Neuseeländische Urfrösche sind nachtaktiv und die Männchen äußern keine Paarungsrufe. Die Tiere können allerdings quieken, wenn sie sich bedroht fühlen. Beim Amplexus wird das Weibchen vom Männchen in der Lendengegend geklammert. Es findet kein aquatiles Kaulquappenstadium, sondern eine direkte Entwicklung der Eier statt. Die Gelege werden von den Erwachsenen bewacht. Bei zwei Arten (Leiopelma archeyi und L. hamiltoni) klettern die Schlüpflinge auf den Rücken der Elterntiere, um dort ihre Entwicklung zu vollenden.
Rezent sind vier Arten bekannt, die zur Gattung Leiopelma zusammengefasst werden:
Darüber hinaus gibt es zahlreiche fossile Funde auch von weiteren Inseln um Neuseeland. Zu diesen ausgestorbenen Arten zählen:
Leiopelma waitomoensis war mit einer Kopf-Rumpf-Länge von 10 cm deutlich größer als rezente Formen.
Nachdem es bis zum Jahr 1964 nur fünfzehn Sichtungen von Leiopelma hamiltoni gab, unternahmen der deutsche Tierfilmer Eugen Schuhmacher und sein Kameramann Helmuth Barth eine Reise nach Stephens Island. So entstanden die ersten Filmaufnahmen (zu sehen im Kinofilm Die letzten Paradiese von 1967) dieser Frösche, deren Familie schon zur Dinosaurierzeit existiert hat.
Die Neuseeländischen Urfrösche sind je nach Art gefährdet bis akut vom Aussterben bedroht und auf den Hauptinseln bereits zum größten Teil unter anderem durch eingeführte Tierarten ausgerottet worden. Auch eine Pilzerkrankung (siehe: Chytridiomykose) wird für den Rückgang dieser (und vieler anderer Amphibien weltweit) mitverantwortlich gemacht. Auf Stephens Island machen zudem Brückenechsen Jagd auf die schon stark geschwächten Bestände der Urfrösche, so dass ihre Brutplätze durch echsensichere Zäune geschützt werden mussten.
Zur heutigen Amphibienfauna Neuseelands zählen neben den ursprünglich einheimischen Leiopelma-Arten lediglich noch drei weitere, vom Menschen eingeführte Froscharten – die zu den Australischen Laubfröschen gehörenden Litoria aurea, Litoria ewingii und Litoria raniformis.[1] Zwei davon besiedeln – im Gegensatz zu Leiopelma – auch die gesamte Südinsel und Stewart Island.[2][3][4]
Die Neuseeländischen Urfrösche (Leiopelmatidae) sind eine Familie von Froschlurchen, deren Arten heute nur auf der Nordinsel von Neuseeland oder auf kleinen, der Südinsel vorgelagerten Felseninseln, wie Stephens Island und Maud Island, vorkommen.
Sie gehören zu den urtümlichsten Froschlurchen der Welt (vergleiche: Archaeobatrachia) und sind sogenannte lebende Fossilien. Als ihre nächsten rezenten Verwandten gelten die nordamerikanischen Schwanzfrösche (Ascaphidae), mit denen sie zumindest einige anatomische Gemeinsamkeiten wie etwa neun Rückenwirbel aufweisen. Von manchen Autoren werden die beiden Ascaphus-Arten deshalb auch direkt der Familie Leiopelmatidae zugeordnet.
Жылма буттуулар (лат. Leiopelmidae же Leiopelmatidae) — бакалардын бир тукуму.
Leiopelma is a genus of New Zealand primitive frogs, belonging to the suborder Archaeobatrachia. It is the only genus in the monotypic family Leiopelmatidae. The leiopelmatids' relatively basal form indicates they have an ancient lineage.[1] While some taxonomists have suggested combining the North American frogs of the genus Ascaphus in the family Ascaphidae with the New Zealand frogs of the genus Leiopelma in the family Leiopelmatidae, the current consensus is that these two groups constitute two separate families.[2][3] The four extant species of Leiopelmatidae are only found in New Zealand.[4]
The New Zealand primitive frogs' defining characteristics are their extra vertebrae (for a total of nine) and the remains of the tail muscles (the tail itself is absent in adults, although it is present in the younger frogs, which need the extra skin surface until their lungs are fully developed). The family Ascaphidae (found only in North America), of the same suborder, shares these primitive characteristics, hence the two have often been described as related, or even part of the same family.
Late jump recovery is unique in Leiopelmatidae. When leiopelmatid species jump, they land in a "belly flop" fashion, repositioning their limbs for takeoff for the next jump only after hitting the ground with the ventral surface of their torsos. The appearance of early jump recovery in more advanced taxa is a key innovation in anuran evolution.[5]
They are unusually small frogs, only 5 cm (2.0 in) in length. Most species lay their eggs in moist ground, typically under rocks or vegetation. After hatching, the tadpoles nest in the male's back, all without the need for standing or flowing water. However, Hochstetter's frog lays its eggs in shallow ponds and has free-living tadpoles, although they do not swim far from the place of hatching, or even feed, before metamorphosing into adult frogs.[6] Lifespans may be long (more than 30 years) for such small organisms.[7]
Introduced fauna are thought to have had a negative impact on these native frogs, with 93% of all reported predation events on native frogs being attributed to introduced fauna,[8] primarily ship rats.
Family Leiopelmatidae
Three extinct species are known by subfossil remains, also from New Zealand. They became extinct during the past 1,000 years.[9]
One species from the late Pliocene period has recently been described.[12]
Two species are known from Miocene deposits of the Saint Bathans fauna, with indeterminate remains possibly representing additional species[13][14]
DNA analysis indicates that Leiopelmatidae share a distant common ancestry with Ascaphidae to the exclusion of all other frogs, and Leiopelmatidae and Ascaphidae diverged from all other frogs around 200 million years ago.[15] L. archeyi and L. hochstetteri are thought to have diverged from each other between 40 and 50 million years ago, based on genomic divergence estimates. Fossils of the genus are known from the early Miocene (19-16 million years ago) aged St Bathans Fauna of New Zealand.[13]
AnuraLeiopelmatidae
Bombianura Costata Pipanura Xenoanura Acosmanura Anomocoela Pelobatoidea Neobatrachia Phthanobatrachia Sooglossoidea Notogaeanura Australobatrachia Nobleoanura Brachycephaloidea (Terrarana) Athesphatanura Leptodactyliformes Agastorophrynia Diphyabatracea Ranoides Allodapanura Afrobatrachia Xenosyneunitanura Laurentobatrachia Natatanura Victoranura Pyxicephaloidea Saukrobatrachia AglaioanuraLeiopelma is a genus of New Zealand primitive frogs, belonging to the suborder Archaeobatrachia. It is the only genus in the monotypic family Leiopelmatidae. The leiopelmatids' relatively basal form indicates they have an ancient lineage. While some taxonomists have suggested combining the North American frogs of the genus Ascaphus in the family Ascaphidae with the New Zealand frogs of the genus Leiopelma in the family Leiopelmatidae, the current consensus is that these two groups constitute two separate families. The four extant species of Leiopelmatidae are only found in New Zealand.
La Leiopelmatedoj (Leiopelmatidae) estas la familio de Novzelandaj praranoj, kiuj apartenas al la subordo Arkeobatrakoj. La relative primitiva formo de Leiopelmatedoj indikas ke ili havas antikvan stirpon.[1][2] Kvankam kelkaj taksonomiistoj sugestis kombini la nordamerikajn ranojn de la genro Ascaphus en la familio Askafedoj kun la novzelandaj ranoj de la genro Leiopelma en la familio de Leiopelmatedoj, la nuna konsento estas ke tiu du grupoj konstituas du separatajn familiojn.[3][4][5] La kvar nunaj specioj de Leiopelmatedoj troviĝas nur en Novzelando.[6]
Familio LEIOPELMATIDAE
La Leiopelmatedoj (Leiopelmatidae) estas la familio de Novzelandaj praranoj, kiuj apartenas al la subordo Arkeobatrakoj. La relative primitiva formo de Leiopelmatedoj indikas ke ili havas antikvan stirpon. Kvankam kelkaj taksonomiistoj sugestis kombini la nordamerikajn ranojn de la genro Ascaphus en la familio Askafedoj kun la novzelandaj ranoj de la genro Leiopelma en la familio de Leiopelmatedoj, la nuna konsento estas ke tiu du grupoj konstituas du separatajn familiojn. La kvar nunaj specioj de Leiopelmatedoj troviĝas nur en Novzelando.
Los leiopelmátidos (Leiopelmatidae) son una familia de anfibios anuros primitivos restringidos a Nueva Zelanda. Actualmente está representado por 4 especies y un solo género (Leiopelma). Además, se conoce el género extinto Vieraella Reig, 1961, del Jurásico de Patagonia (Argentina).
Los leiopelmátidos (Leiopelmatidae) son una familia de anfibios anuros primitivos restringidos a Nueva Zelanda. Actualmente está representado por 4 especies y un solo género (Leiopelma). Además, se conoce el género extinto Vieraella Reig, 1961, del Jurásico de Patagonia (Argentina).
Kantasammakot[1] (Leiopelmatidae) on erittäin vanha heimo, johon kuuluu ilmeisesti vain neljä lajia. Kyseisiä sammakkoeläimiä tavataan ainoastaan Uudessa-Seelannissa.
Kantasammakot kuuluvat alkukantaisimpiin nykyisin elossa oleviin sammakoihin ja niillä on ne monista muista sammakoista poikkeavia piirteitä. Kantasammakoilta puuttuvat tärykalvo, sekä äänirakko ja jälkimmäisen puuttumisen takia ne eivät myöskään kurnuta. Häirittynä ne saattavat kuitenkin päästää hiljaisia vingahduksia. Kantasammakot eivät käytä kieltään hyönteisten saalistamisessa, vaan nappaavat ne suullaan. Ne eivät myöskään kude veteen, vaan muihin kosteisiin paikkoihin. Tästä syystä poikaset kuoriutuvat vasta toukkavaiheen jälkeen, kun taas monien muiden sammakoiden toukat kuoriutuvat ja viettävät toukkavaiheensa vedessä.[2]
Kantasammakoiden erikoisuus on niiden "ylimääräinen" nikama sekä lihas, joka mahdollistaa hännän liikuttamisen. Samat ominaisuudet on myös Ascaphidae-heimoon kuuluvilla, joita tavataan ainoastaan Pohjois-Amerikassa.[2]
Kahta kantasammakkolajia (koskisammakko ja L. archeyi) tavataan Uuden-Seelannin Pohjoissaarella. Stephensaartensammakkoa tavataan vain Stephen-saarella ja L. pakekaa tavattiin alun perin vain Maud-saarella, joskin niitä on sittemmin istutettu suojelusyistä muualle. Kolme tunnettua sukupuuttoon kuollutta kantasammakkolajia ovat L. auroraensis, L. markhami ja L. waitomoensis. L. waitomoensis tunnetaan vain Pohjoissaarelta, L. markhamin jäännöksiä on löydetty Pohjoissaarelta ja Eteläsaarelta ja L. auroraensis tunnetaan vain yhdestä luolasta Eteläsaarelta löydetyistä jäännöksistä.[2]
Kantasammakkoja uhkaa Batrachochytrium dendrobatidis-sienitauti, joka L. archeyi-yksilöissä vuonna 2001 kantojen romahtamisen jälkeen. Sienitauti on vaikuttanut sammakkokantoihin myös muualla maailmassa ja Uuteen-Seelantiin se on levinnyt todennäköisesti lemmikeiksi maahan tuotujen sammakoiden mukana. Tulokaslajeista myös rottien tiedetään syövän joskus kantasammakkoja. Muiden sammakkolajien tulo Uuteen-Seelantiin tulokaslajeina on pyritty estämään, koska ne saattaisivat kilpailla kantasammakkojen kanssa elintilasta. Toinen uhka kantasammakoille on elinympäristöjen tuhoutuminen metsähakkuiden ja jopa teidenrakentamisen takia. Viime vuosisatojen aikana kantasammakkojen esiintymisalue onkin pienentynyt huomattavasti. Ilmastonmuutos saattaa myös olla uhka tulevaisuudessa. Kantasammakkojen vahingoittaminen ja luonnosta kerääminen on ollut laitonta vuodesta 1921. Yksittäisillä saarilla alun perin tavattuja kantasammakkolajeja on istutettu muille saarille ja L. archeyi-lajin yksilöitä kasvatetaan tarhaolosuhteissa siltä varalta, että luonnonvarainen kanta häviää esimerkiksi sienitautien takia.[3]
Kantasammakot (Leiopelmatidae) on erittäin vanha heimo, johon kuuluu ilmeisesti vain neljä lajia. Kyseisiä sammakkoeläimiä tavataan ainoastaan Uudessa-Seelannissa.
Les Leiopelmatidae sont une famille d'amphibiens. Elle a été créée par George Jackson Mivart en 1869[1].
Les espèces de son genre sont endémiques de Nouvelle-Zélande[1].
Selon Amphibian Species of the World (10 juin 2017)[2] :
et le genre fossile :
Les Leiopelmatidae sont une famille d'amphibiens. Elle a été créée par George Jackson Mivart en 1869.
Leiopelma Fitzinger, 1861 è l'unico genere di anfibi anuri della famiglia Leiopelmatidae, endemico della Nuova Zelanda.
Questi anfibi sono di piccole dimensioni, contenute entro 5 centimetri.
Presentano caratteri anatomici primitivi, alcuni dei quali sono condivisi con specie fossili risalenti al Giurassico (da 195 a 136 milioni di anni fa), quali la presenza di 9 vertebre presacrali di tipo anficelico (la maggior parte delle specie di Anuri viventi ne hanno 8 o meno) e di costole libere (cioè non attaccate alle vertebre) e la persistenza nell'adulto del muscolo della coda.
Alcuni di questi caratteri sono condivisi anche con le specie viventi del genere Ascaphus, filogeneticamente molto vicino a Leiopelma.
Le loro abitudini sono molto varie, infatti alcune specie vivono nei sottoboschi, mentre altre hanno più abitudini acquatiche e vivono vicino ai corsi d'acqua.
Lo sviluppo dei Leiopelma è molto differente da quello delle altre rane, che per svilupparsi hanno bisogno di una serie di metamorfosi, mentre per questi anuri c'è la particolarità che l'intero sviluppo larvale avviene dentro l'uovo per nascere poi come piccola ranocchia già formata.
Il genere Leiopelma è endemico della Nuova Zelanda.
Sono presenti in numero limitatissimo, e sono severamente protetti dal governo neozelandese.
Comprende tre specie viventi:
Altre tre specie attribuite a questo genere sono note allo stato di fossile:
Leiopelma Fitzinger, 1861 è l'unico genere di anfibi anuri della famiglia Leiopelmatidae, endemico della Nuova Zelanda.
De Nieuw-Zeelandse oerkikkers[1] (Leiopelmatidae) een familie van kikkers (orde Anura). De familie is monotypisch; alle soorten behoren tot het geslacht Leiopelma.[2]
Alle soorten worden beschouwd als zeer primitief, sommige worden beschouwd als levend fossiel.[3] Er zijn fossielen van meer Leiopelma- soorten bekend, maar deze zijn uitgestorven; Leiopelma auroraensis, Leiopelma markhami en Leiopelma waitomoensis; deze laatste soort kon 10 centimeter lang worden, in tegenstelling tot de nog levende soorten die rond de 5 cm blijven.
Toen de kikkers rond 1860 werden ontdekt vroeg men zich af hoe de dieren zich voortplantten. Toentertijd wist kende men alleen kikkers die zich in oppervlaktewater ontwikkelden maar deze nieuwe soort leefde hoog in de bergen in afwezigheid van oppervlaktewater. Pas enige tijd later werd beschreven dat de kikkers de eieren op vochtige plaatsen afzetten op het land. De kikkervisjes ontwikkelen zich volledig in het ei en komen als kleine kikkertjes uit het ei geslopen. De staart is nog wel aanwezig, met de staart worden krachtige bewegingen gemaakt om zich uit het ei te begeven.[1]
De indeling van de Nieuw-Zeelandse oerkikkers is al meerdere malen veranderd. Vroeger werden ook de staartkikkers (Ascaphidae) tot de familie gerekend. Dit werd later weer teruggedraaid en tegenwoordig worden de staartkikkers opnieuw als een aparte familie gezien en niet langer tot de Nieuw-Zeelandse oerkikkers gerekend. Hierdoor is de literatuur niet altijd eenduidig over deze groep.
Familie Leiopelmatidae
De Nieuw-Zeelandse oerkikkers (Leiopelmatidae) een familie van kikkers (orde Anura). De familie is monotypisch; alle soorten behoren tot het geslacht Leiopelma.
Alle soorten worden beschouwd als zeer primitief, sommige worden beschouwd als levend fossiel. Er zijn fossielen van meer Leiopelma- soorten bekend, maar deze zijn uitgestorven; Leiopelma auroraensis, Leiopelma markhami en Leiopelma waitomoensis; deze laatste soort kon 10 centimeter lang worden, in tegenstelling tot de nog levende soorten die rond de 5 cm blijven.
Toen de kikkers rond 1860 werden ontdekt vroeg men zich af hoe de dieren zich voortplantten. Toentertijd wist kende men alleen kikkers die zich in oppervlaktewater ontwikkelden maar deze nieuwe soort leefde hoog in de bergen in afwezigheid van oppervlaktewater. Pas enige tijd later werd beschreven dat de kikkers de eieren op vochtige plaatsen afzetten op het land. De kikkervisjes ontwikkelen zich volledig in het ei en komen als kleine kikkertjes uit het ei geslopen. De staart is nog wel aanwezig, met de staart worden krachtige bewegingen gemaakt om zich uit het ei te begeven.
Liopelmowate (Leiopelmatidae) – rodzina płazów bezogonowych. Ich względnie prosta budowa wskazuje na pradawne pochodzenie [2][3].
Do rodziny należy jeden rodzaj, Leiopelma, obejmujący gatunki żyjące na Nowej Zelandii[4].
Najbliższymi żyjącymi krewnymi liopelmowatych są przedstawiciele północnoamerykańskiego rodzaju Ascaphus[5][6][7][8], przy czym ostatni wspólny przodek rodzajów Ascaphus i Leiopelma żył jeszcze w mezozoiku[7][9]. Na tej podstawie niektórzy autorzy zaliczają także rodzaj Ascaphus do liopelmowatych[5][6], inni natomiast wydzielają go do osobnej rodziny ogończakowatych (Ascaphidae), uznając jednocześnie liopelmowate i ogończakowate za taksony siostrzane[7][8].
Liopelmowate (Leiopelmatidae) – rodzina płazów bezogonowych. Ich względnie prosta budowa wskazuje na pradawne pochodzenie .
Leiopelmatidae é uma família de anfíbios da ordem Anura. Endêmica da Nova Zelândia,[2] contém um único gênero, o Leiopelma e quatro espécies recentes.[1]
A família Leiopelmatidae incluía dois gêneros, Leiopelma e Ascaphus, entretanto, o gênero Ascaphus foi reclassificado em sua própria família, Ascaphidae.
Quatro espécies recentes são reconhecidas:[1]
Três espécies extintas são conhecidas através de material subfóssil:[3]
Leiopelmatidae é uma família de anfíbios da ordem Anura. Endêmica da Nova Zelândia, contém um único gênero, o Leiopelma e quatro espécies recentes.
Stjärtmuskelgrodor (Leiopelmatidae) är en primitiv familj bland de stjärtlösa groddjuren.
Familjen uppstod redan under tidig jura för 200 miljoner år sedan. Den kännetecknas bland annat av att den har muskler för att röra svansen, trots att en sådan saknas. Ett annat kännetecken är att medlemmarna har revbensliknande broskstavar i bukmuskulaturen. Alla arter saknar trumhinna och struphuvud, och kan endast ge ifrån sig svaga kväkanden.[2] Dessa groddjur är alla små, och vuxna exempar blir som mest 5 cm långa.
Familjen omfattar ett eller enligt vissa taxonomer två släkten. Släktet Leiopelma omfattar 4 arter, som alla lever endemiskt på Nya Zeeland.[3] Med undantag för arten Leiopelma hochstetteri[4] har arterna i släktet inget egentligt yngelstadium med frisimmande yngel, som brukligt hos alla andra stjärtlösa groddjur, utan äggen ger upphov till ungar som fullgör sin utveckling på pappans rygg.
Ibland räknas också arterna i det nordamerikanska släktet Ascaphus hit, alltså de båda arterna svansgroda och Ascaphus montanus. Enligt en del taxonomer bör dock detta släkte rätteligen istället föras till en egen familj, Ascaphidae.[5] De avviker något från de nyzeeländska arterna, främst genom att ha ett frisimmande yngelstadium.[6]
Stjärtmuskelgrodor (Leiopelmatidae) är en primitiv familj bland de stjärtlösa groddjuren.
Familjen uppstod redan under tidig jura för 200 miljoner år sedan. Den kännetecknas bland annat av att den har muskler för att röra svansen, trots att en sådan saknas. Ett annat kännetecken är att medlemmarna har revbensliknande broskstavar i bukmuskulaturen. Alla arter saknar trumhinna och struphuvud, och kan endast ge ifrån sig svaga kväkanden. Dessa groddjur är alla små, och vuxna exempar blir som mest 5 cm långa.
Загальна довжина представники цієї родини коливається від 2,5 до 5 см від інших представників свого ряду та підряду відрізняються наявність 9 спинних хребців, які вонуті і мають хрящові міжхребцеві диски. Мають доволі гладеньку шкіру, особливо кінцівки. Також особливістю цих жаб є відросток у самців позаду — від клоаки, своєрідний «хвіст», що й дало другу назву цієї родині. Втім цей відросток найбільше розвинений в існуючого роду Ascaphus й вимерлого — Vieraella. У ліопельм «хвіст» майже не помітний.
Забарвлення переважно коричневого, оливкового або бурого кольору з різними відтінками.
Полюбляють водойми із швидкою течією у лісовій місцині. Не бояться холодних водойм. Переважно перебувають у воді. Час від час здатні виходити на суходіл. Активні у присмерку або вночі. Живляться безхребетними та зеленими водоростями.
Це яйцекладні амфібії. Статева зрілість настає у 7—8 роки. Самці використовують свій «хвіст» для спрямування своїх сперматоформ до самиці. У цих земноводних внутрішнє запліднення. Самиці відкладають до 50—70 яєць. За рік буває до 2 кладок. Метаморфоз триває 1—4 роки.
Мешкають на півночі США, у Канаді та Новій Зеландії.
Họ Ếch chân nhẵn hay họ Ếch nguyên thủy New Zealand và Bắc Mỹ (danh pháp khoa học: Leiopelmatidae) là một họ ếch nhái thuộc về phân bộ Archaeobatrachia. Hình thái tương đối nguyên thủy của chúng chỉ ra rằng chúng có nguồn gốc cổ xưa[2][3]. Hai loài ếch đuôi nguyên thủy sinh sống tại Bắc Mỹ của chi Ascaphus có thể được xếp riêng trong họ Ascaphidae của chính chúng hoặc được hợp nhất cùng 4 loài ếch nguyên thủy sinh sống tại New Zealand của chi Leiopelma trong họ Leiopelmatidae[4][5], mặc dù sự rẽ nhánh ra của chúng là có từ rất xa xưa. Như thế tổng cộng hiện đã biết có 4-6 loài còn sinh tồn được coi là thuộc về họ này, tùy theo cách định nghĩa cho họ[6][7]. Các loài của chi Leiopelma chỉ được tìm thấy tại New Zealand[8]. Các loài của chi Ascaphus chỉ được tìm thấy tại Bắc Mỹ[7].
Các đặc trưng xác định của chúng là các đốt xương sống phụ thêm của chúng (tổng cộng là 9) và các dấu tích của các cơ đuôi (không có đuôi ở các cá thể trưởng thành, nhưng có ở các cá thể non, và chúng cần lớp da phụ thêm cho tới khi phổi của chúng phát triển đầy đủ).
Sự phục hồi bước nhảy muộn là duy nhất ở họ Leiopelmatidae. Khi một cá thể nào đó trong họ này nhảy, nó tiếp đất theo kiểu "tiếp xúc bụng", di chuyển các chân của nó để chuẩn bị cho bước nhảy kế tiếp chỉ sau khi tiếp đất bằng mặt bụng của nửa thân trên. Sau khi tiếp đất, các loài Ascaphus hãm lại một lúc trước khi phục hồi. Sự xuất hiện của sự hồi phục bước nhảy sớm ở các đơn vị phân loại tân tiến hơn là điều sáng tạo mới then chốt trong tiến hóa của ếch nhái[9].
Chúng là những loài ếch nhái nhỏ bất thường, chỉ dài khoảng 5 cm (2 inch). Phần lớn các loài đẻ trứng trong đất ẩm ướt, thông thường là dưới các tảng đá hay thảm thực vật. Sau khi nở, các con nòng nọc ẩn mình trên lưng ếch bố, tất cả đều không cần có nguồn nước tù đọng hay nguồn nước chảy. Tuy nhiên, riêng loài ếch Hochstetter đẻ trứng của nó trong các ao hồ nông và có nòng nọc sinh sống tự do, mặc dù chúng không bơi hay kiếm ăn quá xa nơi nở ra, trước khi biến thái thành ếch trưởng thành[1]. Tuổi thọ của chúng là khá cao (trên 30 năm) đối với các sinh vật nhỏ như vậy[10].
Họ LEIOPELMATIDAE
Hiện đã biết 3 loài tuyệt chủng theo các dấu tích gần như hóa thạch tại New Zealand. Chúng đã tuyệt chủng trong vòng 1.000 năm qua.
Các hóa thạch cổ xưa hơn, có niên đại tới kỷ Jura và được coi là thuộc họ này cũng đã được tìm thấy tại Argentina, chẳng hạn như Notobatrachus hay Vieraella[1].
|month=
bị phản đối (trợ giúp); Kiểm tra giá trị ngày tháng trong: |date=
(trợ giúp) |coauthors=
bị phản đối (trợ giúp); Kiểm tra giá trị ngày tháng trong: |date=
(trợ giúp) |coauthors=
bị phản đối (trợ giúp) Họ Ếch chân nhẵn hay họ Ếch nguyên thủy New Zealand và Bắc Mỹ (danh pháp khoa học: Leiopelmatidae) là một họ ếch nhái thuộc về phân bộ Archaeobatrachia. Hình thái tương đối nguyên thủy của chúng chỉ ra rằng chúng có nguồn gốc cổ xưa. Hai loài ếch đuôi nguyên thủy sinh sống tại Bắc Mỹ của chi Ascaphus có thể được xếp riêng trong họ Ascaphidae của chính chúng hoặc được hợp nhất cùng 4 loài ếch nguyên thủy sinh sống tại New Zealand của chi Leiopelma trong họ Leiopelmatidae, mặc dù sự rẽ nhánh ra của chúng là có từ rất xa xưa. Như thế tổng cộng hiện đã biết có 4-6 loài còn sinh tồn được coi là thuộc về họ này, tùy theo cách định nghĩa cho họ. Các loài của chi Leiopelma chỉ được tìm thấy tại New Zealand. Các loài của chi Ascaphus chỉ được tìm thấy tại Bắc Mỹ.
Các đặc trưng xác định của chúng là các đốt xương sống phụ thêm của chúng (tổng cộng là 9) và các dấu tích của các cơ đuôi (không có đuôi ở các cá thể trưởng thành, nhưng có ở các cá thể non, và chúng cần lớp da phụ thêm cho tới khi phổi của chúng phát triển đầy đủ).
Sự phục hồi bước nhảy muộn là duy nhất ở họ Leiopelmatidae. Khi một cá thể nào đó trong họ này nhảy, nó tiếp đất theo kiểu "tiếp xúc bụng", di chuyển các chân của nó để chuẩn bị cho bước nhảy kế tiếp chỉ sau khi tiếp đất bằng mặt bụng của nửa thân trên. Sau khi tiếp đất, các loài Ascaphus hãm lại một lúc trước khi phục hồi. Sự xuất hiện của sự hồi phục bước nhảy sớm ở các đơn vị phân loại tân tiến hơn là điều sáng tạo mới then chốt trong tiến hóa của ếch nhái.
Chúng là những loài ếch nhái nhỏ bất thường, chỉ dài khoảng 5 cm (2 inch). Phần lớn các loài đẻ trứng trong đất ẩm ướt, thông thường là dưới các tảng đá hay thảm thực vật. Sau khi nở, các con nòng nọc ẩn mình trên lưng ếch bố, tất cả đều không cần có nguồn nước tù đọng hay nguồn nước chảy. Tuy nhiên, riêng loài ếch Hochstetter đẻ trứng của nó trong các ao hồ nông và có nòng nọc sinh sống tự do, mặc dù chúng không bơi hay kiếm ăn quá xa nơi nở ra, trước khi biến thái thành ếch trưởng thành. Tuổi thọ của chúng là khá cao (trên 30 năm) đối với các sinh vật nhỏ như vậy.
滑蹠蟾科(学名:Leiopelmatidae)是两栖纲无尾目的一个科,现存1属4种,有时也将北美洲尾蟾属列入其下。滑蹠蟾科是世界上最原始的蛙类,滑蹠蟾属现仅分布于新西兰,也是新西兰唯一的两栖动物。生活在近水的潮湿地带,雌蛙将卵产在地面,由雄蛙负责保护直至孵化,卵孵出的时候已经长有四肢,接近完成变态。
滑蹠蟾科(学名:Leiopelmatidae)是两栖纲无尾目的一个科,现存1属4种,有时也将北美洲尾蟾属列入其下。滑蹠蟾科是世界上最原始的蛙类,滑蹠蟾属现仅分布于新西兰,也是新西兰唯一的两栖动物。生活在近水的潮湿地带,雌蛙将卵产在地面,由雄蛙负责保护直至孵化,卵孵出的时候已经长有四肢,接近完成变态。
滑蹠蟾属(Leiopelma) 阿氏滑蹠蟾(Leiopelma archeyi) 哈氏滑蹠蟾(Leiopelma hamiltoni) 何氏滑蹠蟾(Leiopelma hochstetteri) 毛德岛滑蹠蟾(Leiopelma pakek) 尾蟾属(Ascaphus) 尾蟾(Ascaphus truei)ムカシガエル科は両生綱カエル目に属する原始的な一群。ニュージーランドに1属4種のみが生息している。もともとは7種生息しており、現存する種も絶滅が危惧されている。
骨格が約2億年前の中生代ジュラ紀のものとほぼ同じで、生きている化石とも呼ばれる。現代の普通のカエルに比べると背骨の数は多く、肋骨がほとんど退化しているが、 2対ほど残っている。また、成体となっても僅かに尾の筋肉が残っている。
ムカシガエル科は両生綱カエル目に属する原始的な一群。ニュージーランドに1属4種のみが生息している。もともとは7種生息しており、現存する種も絶滅が危惧されている。
骨格が約2億年前の中生代ジュラ紀のものとほぼ同じで、生きている化石とも呼ばれる。現代の普通のカエルに比べると背骨の数は多く、肋骨がほとんど退化しているが、 2対ほど残っている。また、成体となっても僅かに尾の筋肉が残っている。
「https://ja.wikipedia.org/w/index.php?title=ムカシガエル科&oldid=59878715」から取得 カテゴリ: 動物の画像提供依頼カエル生きている化石隠しカテゴリ: 出典を必要とする記事/2015年7月
옛개구리속 또는 뉴질랜드원시개구리속(Leiopelma)은 개구리목 원와아목에 속하는 양서류 속의 하나이다. 옛개구리과(Leiopelmatidae)의 유일속이다. 비교적 원시적인 형태를 띠고 있다.[1] 일부 분류학자들은 북아메리카의 꼬리개구리과와 뉴질랜드의 옛개구리과를 통합하여 분류할 것을 제안하고 있는 상태지만, 현재까지 합의된 분류 방식은 2개의 별도 과로 분류하는 것이다.[2][3][4] 현존하는 4개 종이 뉴질랜드에서만 발견되고 있다.[5]
2012년 현재, 개구리목의 계통 분류는 다음과 같다.[8]
양서류 개구리목