Opisthoproctidae (lat. Opisthoproctidae) osmerkimilər dəstəsinə aid heyvan fəsiləsi.
Els peixos follet són la família Opisthoproctidae, peixos marins de l'ordre Osmeriforms, distribuïts pels oceans Pacífic, Atlàntic i Índic.[1] El seu nom procedeix del grec: opisthe (per darrere de) + proktos (anus).[2]
Normalment tenen els ulls de forma tubular; les aletes pectorals les tenen inserides en el lateral en posició baixa; algunes espècies amb aleta adiposa en el dors; de vegades presenten fotòforos; la majoria no presenten bufeta natatoria.[1]
Existeixen 16 espècies, agrupades en els 7 gèneres següents:[3]
Els peixos follet són la família Opisthoproctidae, peixos marins de l'ordre Osmeriforms, distribuïts pels oceans Pacífic, Atlàntic i Índic. El seu nom procedeix del grec: opisthe (per darrere de) + proktos (anus).
Normalment tenen els ulls de forma tubular; les aletes pectorals les tenen inserides en el lateral en posició baixa; algunes espècies amb aleta adiposa en el dors; de vegades presenten fotòforos; la majoria no presenten bufeta natatoria.
Die Gespensterfische (Opisthoproctidae, von griech. οπισθή opisthe ‚hinter‘ und πρωκτός prōktos ‚Anus‘), auch Hochgucker genannt, sind eine aus 20 Arten bestehende Familie von weltweit lebenden Tiefseefischen.
Gespensterfische besitzen einen gedrungenen und seitlich abgeflachten oder langgestreckten, fast zylindrischen Körper und erreichen Standardlängen von 6 bis 50 cm. Bathylychnops exilis ist mit einer maximalen Länge von 50 Zentimetern die größte Art. Seine Verwandten bleiben mit unter 20 Zentimetern deutlich kleiner. Die Gattungen Opisthoproctus und Macropinna haben eher hohe Körper, während Rhynchohyalus, Winteria, Dolichopteryx und Bathylychnops eher schlank gebaut sind. Der Farbton der Körper ist meist ein dunkles Braun, die Kopfoberseite ist oft transparent. Das zahnlose, endständige Maul ist im Gegensatz zu anderen Tiefseefischen nur klein und bei den meisten Arten zugespitzt. Die Prämaxillare ist reduziert oder fehlt. Die Maxillare ist zahnlos, das Pflugscharbein ist bezahnt, auf dem Gaumenbein und auf der Dentale können Zähne vorhanden sein oder fehlen. Die Schuppen sind groß, cycloid und fallen leicht ab. Alle Arten, bis auf die der Gattung Dolichopteryx, deren Bauchflossen flügelartig verlängert sind und die halbe Körperlänge erreichen, haben nur kleine Flossen. Alle Flossen sind ohne Stachelstrahlen. Die Brustflossen setzen tief an den Körperseiten an und haben 9 bis 20 Flossenstrahlen. Die Rückenflosse befindet sich in der hinteren Körperhälfte und wird von 8 bis 16 Flossenstrahlen gestützt, die Afterflosse liegt noch dahinter und hat 8 bis 14 Flossenstrahlen. Die schmalen Bauchflossen sind oft verlängert. Sie liegen unter oder nur wenig vor der Rückenflosse und haben 7 bis 12 Flossenstrahlen. Die Seitenlinie ist unterbrochen, erstreckt sich entlang der Flankenmitte und reicht nicht bis auf die Schwanzflosse. Einige Gespensterfische besitzen eine Fettflosse und Leuchtorgane, andere nicht. Die Schwimmblase fehlt den meisten. Die Anzahl der Branchiostegalstrahlen liegt bei zwei bis vier, die der Wirbel bei 31 bis 84. Hinter dem vierten Kiemenbogen haben die Opisthoproctidae, wie viele andere Arten der Argentiniformes, ein kleines, beutelähnliches Organ, das mit der planktonischen Ernährung der Fische in Verbindung gebracht wird.
Gespensterfische fallen durch ihre röhrenförmigen, aufwärts gerichteten Augen auf. Der Abstand zwischen den Augen ist klein. Durch eine große Linse und eine Netzhaut mit außergewöhnlich hoher Anzahl von Stäbchen und einer hohen Dichte des roten Sehfarbstoffs Rhodopsin sind sie an das Leben in der Tiefsee angepasst. Es gibt keine Zapfen. Bei Winteria sind die Augen eher nach vorn gerichtet. Macropinna microstoma hat unter einer transparenten Hülle, die den oberen Teil des Kopfes einnimmt, bewegliche Augen, so dass er auch nach vorn schauen kann.[1]
Die Gattungen Dolichopteryx, Opisthoproctus, und Winteria verfügen über Leuchtorgane, in denen das biolumineszente Bakterium Photobacterium phosphoreum (Familie Vibrionaceae) für ein schwaches Licht sorgt. Die Leuchtorgane von Dolichopteryx und Opisthoproctus können der Tarnung dienen. Die Fische werden von diffusem Licht umhüllt, so dass sie von unten gesehen in dem von oben kommenden Licht nicht gesehen werden.
Gespensterfische bewohnen, vermutlich als Einzelgänger, die mittleren Tiefen von 400 bis 2500 Metern. Sie machen nicht, wie andere in größeren Tiefen lebende Tiere, die tägliche Vertikalwanderung mit, sondern bleiben immer in der Dunkelzone. Ihre angepassten Augen ermöglichen es ihnen, auch hier ihre aus Zooplankton bestehende Beute aufzuspüren. Die Verbreitung der Arten stimmt mit Isothermen der Ozeane überein, so wird der Lebensraum von Opisthoproctus soleatus von der 400-Meter-Isotherme für 8 °C begrenzt.
Hochgucker laichen pelagisch, ihre Eier und Larven treiben mit den Meeresströmungen auch in weniger tiefen Regionen des Meeres. Nach der Metamorphose zur Adultform ziehen sie wieder ins tiefere Wasser. Die Arten der Gattung Dolichopteryx durchlaufen keine Metamorphose und behalten larvale Eigenschaften auch im Erwachsenenalter (Neotenie).
Es gibt 23 Arten in zehn Gattungen:
Die Gespensterfische (Opisthoproctidae, von griech. οπισθή opisthe ‚hinter‘ und πρωκτός prōktos ‚Anus‘), auch Hochgucker genannt, sind eine aus 20 Arten bestehende Familie von weltweit lebenden Tiefseefischen.
Barreleyes, also known as spook fish (a name also applied to several species of chimaera), are small deep-sea argentiniform fish comprising the family Opisthoproctidae found in tropical-to-temperate waters of the Atlantic, Pacific, and Indian Oceans.[2][3][4]
These fish are named because of their barrel-shaped, tubular eyes, which are generally directed upwards to detect the silhouettes of available prey; however, the fish are capable of directing their eyes forward, as well. The family name Opisthoproctidae is derived from the Greek words opisthe 'behind' and proktos 'anus'.
The morphology of the Opisthoproctidae varies between three main forms: the stout, deep-bodied barreleyes of the genera Opisthoproctus and Macropinna, the extremely slender and elongated spookfishes of the genera Dolichopteryx and Bathylychnops, and the intermediate fusiform spookfishes of the genera Rhynchohyalus and Winteria.
All species have large, telescoping eyes, which dominate and protrude from the head, but are enclosed within a large transparent dome of soft tissue.[5] These eyes generally gaze upwards, but can also be directed forwards.[6] The opisthoproctid eye has a large lens and a retina with an exceptionally high complement of rod cells and a high density of rhodopsin (the "visual purple" pigment); no cone cells are present. To better serve their vision, barreleyes have large, dome-shaped, transparent heads; this presumably allows the eyes to collect even more incident light and likely protects the sensitive eyes from the nematocysts (stinging cells) of the siphonophores, from which the barreleye is believed to steal food.[7] It may also serve as an accessory lens (modulated by intrinsic or peripheral muscles), or refract light with an index very close to seawater. Dolichopteryx longipes is the only vertebrate known to use a mirror (as well as a lens) in its eyes for focusing images.[8]
The toothless mouth is small and terminal, ending in a pointed snout. As in related families (e.g. Argentinidae), an epibranchial or crumenal organ is present behind the fourth gill arch. This organ—analogous to the gizzard—consists of a small diverticulum wherein the gill rakers insert and interdigitate for the purpose of grinding up ingested material. The living body of most species is a dark brown, covered in large, silvery imbricate scales, but these are absent in Dolichopteryx, leaving the body itself a transparent white. In all species, a variable number of dark melanophores colour the muzzle, ventral surface, and midline.
Also present in Dolichopteryx, Opisthoproctus, and Winteria species are a number of luminous organs; Dolichopteryx has several along the length of its belly, and Opisthoproctus has a single organ in the form of a rectal pouch. These organs glow with a weak light due to the presence of symbiotic bioluminescent bacteria, specifically, Photobacterium phosphoreum (family Vibrionaceae). The ventral surfaces of Opisthoproctus species are characterised by a flattened and projecting 'sole'; in the mirrorbelly (Opisthoproctus grimaldii) and Opisthoproctus soleatus, this sole may act as a reflector, by directing the emitted light downwards. The strains of P. phosphoreum present in the two Opisthoproctus species have been isolated and cultured in the lab. Through restriction fragment length polymorphism analysis, the two strains have been shown to differ only slightly.[9][10]
In all species, the fins are spineless and fairly small; in Dolichopteryx however, the pectoral fins are greatly elongated and wing-like, extending about half the body's length, and are apparently used for stationkeeping in the water column. The pectoral fins are inserted low on the body, and in some species, the pelvic fins are inserted ventrolaterally rather than strictly ventrally. Several species also possess either a ventral or dorsal adipose fin, and the caudal fin is forked to emarginated. The anal fin is either present or greatly reduced, and may not be externally visible; it is strongly retrorse in Opisthoproctus. A single dorsal fin originates slightly before or directly over the anal fin. A perceptible hump in the back begins just behind the head. The gas bladder is absent in most species, and the lateral line is uninterrupted. The branchiostegal rays (bony rays supporting the gill membranes behind the lower jaw) number two to four. The javelin spookfish (Bathylychnops exilis) is by far the largest species at 50 centimetres (20 in) standard length; most other species are under 20 centimetres (7.9 in).
Barreleyes inhabit moderate depths, from the mesopelagic to bathypelagic zone, circa 400–2,500 m deep. They are presumably solitary and do not undergo diel vertical migrations; instead, barreleyes remain just below the limit of light penetration and use their sensitive, upward-pointing tubular eyes—adapted for enhanced binocular vision at the expense of lateral vision—to survey the waters above. The high number of rods in their eyes' retinae allows barreleyes to resolve the silhouettes of objects overhead in the faintest of ambient light (and to accurately distinguish bioluminescent light from ambient light), and their binocular vision allows the fish to accurately track and home in on small zooplankton such as hydroids, copepods, and other pelagic crustaceans. The distribution of some species coincides with the isohaline and isotherm layers of the ocean; for example, in Opisthoproctus soleatus, upper distribution limits coincide with the 400-m isotherm for 8 °C (46 °F).
What little is known of barreleye reproduction indicates they are pelagic spawners; that is, eggs and sperm are released en masse directly into the water. The fertilized eggs are buoyant and planktonic; the larvae and juveniles drift with the currents—likely at much shallower depths than the adults—and upon metamorphosis into adult form, they descend to deeper waters. Dolichopteryx species are noted for their paedomorphic features, the result of neoteny (the retention of larval characteristics).
The bioluminescent organs of Dolichopteryx and Opisthoproctus, together with the reflective soles of the latter, may serve as camouflage in the form of counterillumination. This predator avoidance strategy involves the use of ventral light to break up the fishes' silhouettes, so that (when viewed from below) they blend in with the ambient light from above. Counterillumination is also seen in several other unrelated deep-sea families, which include the marine hatchetfish (Sternoptychidae). Also found in marine hatchetfish and other unrelated families are tubular eyes, such as telescopefish and tube-eye.
Barreleyes, also known as spook fish (a name also applied to several species of chimaera), are small deep-sea argentiniform fish comprising the family Opisthoproctidae found in tropical-to-temperate waters of the Atlantic, Pacific, and Indian Oceans.
These fish are named because of their barrel-shaped, tubular eyes, which are generally directed upwards to detect the silhouettes of available prey; however, the fish are capable of directing their eyes forward, as well. The family name Opisthoproctidae is derived from the Greek words opisthe 'behind' and proktos 'anus'.
Los peces duende, representantes de la familia Opisthoproctidae, son peces marinos del orden Osmeriformes, distribuidos por los océanos Pacífico, Atlántico e Índico.[1] Su nombre procede del griego: opisthe (por detrás de) + proktos (ano).[2]
Normalmente tienen los ojos de forma tubular, con aletas pectorales insertadas en el lateral en posición baja, y algunas especies con aleta adiposa en el dorso; a veces presentan fotóforos y la mayoría no presentan vejiga natatoria.[1]
Existen 18 especies, agrupadas en los 7 géneros siguientes:[3]
Los peces duende, representantes de la familia Opisthoproctidae, son peces marinos del orden Osmeriformes, distribuidos por los océanos Pacífico, Atlántico e Índico. Su nombre procede del griego: opisthe (por detrás de) + proktos (ano).
Normalmente tienen los ojos de forma tubular, con aletas pectorales insertadas en el lateral en posición baja, y algunas especies con aleta adiposa en el dorso; a veces presentan fotóforos y la mayoría no presentan vejiga natatoria.
Opisthoproctidae arrain osmeriformeen familia da, Ozeano Atlantikoko, Ozeano Bareko eta Indiako ozeanoko ur tropikaletatik epeletara bizi dena.[1]
Opisthoproctidae arrain osmeriformeen familia da, Ozeano Atlantikoko, Ozeano Bareko eta Indiako ozeanoko ur tropikaletatik epeletara bizi dena.
Kiikarikalat (Opisthoproctidae) on sillikuorekalojen lahkoon kuuluva heimo. Eräissä lähteissä heimo luokitellaan kuuluvaksi kuorekaloihin. Kiikarikalalajeja tavataan syvistä vesistä kaikista lämpimistä ja lauhkeista valtameristä.
Kiikarikalojen heimoon kuuluu 6 sukua ja noin 11 lajia. Kooltaan ne ovat pienehköjä ja saavuttavat korkeintaan 18–24 cm:n pituuden. Ruumis voi olla joko pitkulainen ja tai selkeästi litteä. Tyypillisiä piirteitä ovat kookkaat, yleensä ylöspäin suuntautuneet putkimaiset silmät, suuri pää ja matalalla sijaitsevat rintaevät. Eräillä kiikarikaloihin kuuluvilla lajeilla on rasvaevä. Heimon kaloilla ei tyypillisesti ole uimarakkoa. Väritykseltään kiikarikalat ovat Opisthoproctus-suvussa hopeanharmaita ja muissa suvuissa ruskehtavia.[1][2][3]
Kiikarikalalajeja tavataan Atlantista, Intian valtamerestä ja Tyynestämerestä. Ne ovat lämpimien ja lauhkeiden alueiden syvissä vesissä eläviä kaloja, joita tavataan tyypillisesti 300–2 000 metrin syvyydestä. Kiikarikalojen ravintoa ovat pienet selkärangattomat eläimet, kuten äyriäiset.[1][2][3]
Kiikarikalat (Opisthoproctidae) on sillikuorekalojen lahkoon kuuluva heimo. Eräissä lähteissä heimo luokitellaan kuuluvaksi kuorekaloihin. Kiikarikalalajeja tavataan syvistä vesistä kaikista lämpimistä ja lauhkeista valtameristä.
Les Opisthoproctidae sont une famille de petits poissons Osmeriformes vivant dans les abysses. Ils ont la particularité d'avoir des yeux énormes situés au milieu d'un crâne transparent et sont communément appelés revenants.
Ces poissons sont nommés barreleye fish en anglais, (barrel signifiant "tonneau"), nommés ainsi pour leurs yeux tubulaires, qui sont généralement dirigés vers le haut afin de détecter les silhouettes de leurs proies. Mais d'après Robison et Reisenbichler ces poissons sont capables de diriger leur regard aussi en avant.
Cette famille contient treize espèces dans six genres (dont quatre sont monotypiques).
Le nom de famille des Opisthoproctidae, dérivé grec ancien ὄπισθεν, opisthen, « derrière » et πρωκτός, prôktós, « anus », fait référence à une apomorphie qui ne concernent en réalité que les Opisthoproctus.
Ils sont originaires des régions tropicales, des eaux tempérées de l'Atlantique, du Pacifique et de l'océan Indien. Ils vivent dans les abysses, où ils sont parmi les seuls animaux à pouvoir encore voir.
Selon FishBase (11 février 2015)[2] :
Les Opisthoproctidae sont une famille de petits poissons Osmeriformes vivant dans les abysses. Ils ont la particularité d'avoir des yeux énormes situés au milieu d'un crâne transparent et sont communément appelés revenants.
Gli Opisthoproctidae sono una famiglia di pesci ossei abissali dell'ordine Osmeriformes.
Vivono in tutti i mari e gli oceani ma sono assenti in molti bacini marginali tra cui il mar Mediterraneo[1]. Molte specie sono batipelagiche e si possono incontrare a profondità di alcune migliaia di metri.
Questi pesci hanno un aspetto assai variabile tra le specie, in alcuni casi (come in Opisthoproctus) il corpo è tozzo mentre in altri (per esempio Dolichopteryx) questo è allungatissimo ed esile. La caratteristica più appariscente sono gli occhi telescopici, presenti in quasi tutte le specie, rivolti talvolta in alto come in Opisthoproctus o in avanti come in Winteria telescopa. Le pinne pettorali (molto ampie in alcune specie come Dolichopteroides binocularis) sono inserite nella parte bassa del corpo; anche le pinne ventrali in alcune specie sono inserite lateralmente e non ventralmente. Pinna adiposa spesso presente. Alcune specie sono dotate di fotofori. Quasi tutti privi di vescica natatoria[1].
La maggior parte delle specie ha piccola taglia e non raggiunge, o supera di poco, i 10 cm. Tuttavia Bathylychnops exilis, che è la specie di maggiori dimensioni, può raggiungere i 50 cm[2].
Praticamente ignota.
Gli Opisthoproctidae sono una famiglia di pesci ossei abissali dell'ordine Osmeriformes.
Stintūninės (lot. Opisthoproctidae, angl. Barreleyes, vok. Gespensterfische) – stintžuvių (Osmeriformes) šeima. Žuvys smulkios, paplitusios tropinio ir subtropinio klimato vandenyse Atlanto, Ramiajame ir Indijos vandenynuose.
Šeimoje yra 6 gentys, 12 rūšių.
Tamsiažiotė stintūnė (Dolichopteryx longipes)
Grimaldžio stintūnė (Opisthoproctus grimaldii)
Trumpasnukė stintūnė (Opisthoproctus soleatus)
Stintūninės (lot. Opisthoproctidae, angl. Barreleyes, vok. Gespensterfische) – stintžuvių (Osmeriformes) šeima. Žuvys smulkios, paplitusios tropinio ir subtropinio klimato vandenyse Atlanto, Ramiajame ir Indijos vandenynuose.
Šeimoje yra 6 gentys, 12 rūšių.
Hemelkijkers, ook wel spookvissen genoemd, (Opisthoproctidae) zijn een familie van straalvinnige diepzeevissen uit de orde van Zilversmelten (Argentiniformes).
Hemelkijkers hebben cilindervormige ogen, waaraan ze hun Engelse naam barreleyes te danken hebben. De Nederlandse naam 'hemelkijker' komt van het feit dat de ogen naar boven gericht zijn, zodat ze het silhouet van mogelijke prooien kunnen ontdekken. Volgens Robinson en Reisenbichler kunnen (sommige van) deze vissen hun ogen ook naar voren richten.[1]
Hemelkijkers leven in de Atlantische, Indische, en Stille Oceaan.
Hemelkijkers, ook wel spookvissen genoemd, (Opisthoproctidae) zijn een familie van straalvinnige diepzeevissen uit de orde van Zilversmelten (Argentiniformes).
Os peixes olho-de-barril são pequenos peixes argentiniformes do oceano profundo compreendem a família Opisthoproctidae. São encontrados em águas tropicais a temperadas dos oceanos Atlântico, Pacífico e Índico.[1][2]
Esses peixes são nomeados por causa de seus olhos tubulares em forma de barril, que geralmente são direcionados para cima para detectar as silhuetas das presas. O nome de família Opisthoproctidae é derivado das palavras gregas opisthe 'atrás' e proktos 'ânus'.
A morfologia do Opisthoproctidae varia entre três formas principais: os peixes robustos dos generos Opisthoproctus e Macropinna, os peixes alongados dos generos Dolichopteryx e Bathylychnops, e os peixes fusiformes intermediários dos generos Rhynchohyalus e Winteria .
Todas as espécies têm olhos telescópicos, que projetam-se da cabeça, mas ficam dentro de uma grande cúpula transparente de tecido mole.[3] Na maioria dos peixes da família, os olhos são direcionados para cima, também podendo ser voltados para a frente.[4] O olho opistoproctídeo tem uma lente grande e uma retina com um alto número de bastonetes, com alta densidade de rodopsina; não há cones presentes. Os olhos em barril têm cabeças transparentes em forma de cúpula; isso presumivelmente permite que os olhos coletem ainda mais luz e protege os olhos sensíveis dos nematocistos (células urticantes) dos sifonóforos, dos quais acredita-se os olho-de-barril podem roubar comida.[5] Também pode servir como lente acessória ou refratar a luz com um índice muito próximo ao da água do mar. Dolichopteryx longipes é o único vertebrado conhecido que usa um espelho em seus olhos para focar imagens.[6]
A boca dos peixes olho-de-barril é desdentada e pequena, terminando em focinho pontiagudo. Como em famílias relacionadas (por exemplo Argentinidae), um órgão epibranquial ou crumenal está presente atrás do quarto arco branquial . Este órgão - análogo à moela - consiste em um pequeno divertículo em que os rastros branquiais se inserem para triturar a comida. O corpo vivo da maioria das espécies é marrom escuro, coberto por grandes escamas prateadas, ausentes em Dolichopteryx, deixando o corpo branco transparente. Em todas as espécies, um número variável de melanóforos escuros colorem o focinho, a superfície ventral e a linha média.
Também presentes nas espécies Dolichopteryx, Opisthoproctus e Winteria estão órgãos luminosos. Dolichopteryx possui vários ao longo do comprimento de sua barriga, e Opisthoproctus possui um único órgão luminoso na forma de uma bolsa retal. Esses órgãos brilham devido à presença de bactérias bioluminescentes simbiontes, em particular Photobacterium phosphoreum (família Vibrionaceae). As superfícies ventrais das espécies de Opisthoproctus são caracterizadas por uma 'sola' achatada e saliente; em Opisthoproctus grimaldii e Opisthoproctus soleatus, esta sola pode atuar como um refletor, direcionando a luz emitida para baixo.[7][8]
A família possui 23 espécies em 10 generos:
|arquivourl=
(ajuda). New Scientist. Arquivado do original em |arquivourl=
requer |arquivodata=
(ajuda)
Os peixes olho-de-barril são pequenos peixes argentiniformes do oceano profundo compreendem a família Opisthoproctidae. São encontrados em águas tropicais a temperadas dos oceanos Atlântico, Pacífico e Índico.
Esses peixes são nomeados por causa de seus olhos tubulares em forma de barril, que geralmente são direcionados para cima para detectar as silhuetas das presas. O nome de família Opisthoproctidae é derivado das palavras gregas opisthe 'atrás' e proktos 'ânus'.
Họ Cá mắt thùng (danh pháp khoa học: Opisthoproctidae) là một họ cá sống ở vùng biển sâu, trong khu vực ôn đới và nhiệt đới thuộc Đại Tây Dương, Thái Bình Dương và Ấn Độ Dương.[1][2][3]
Tên khoa học của họ Opisthoproctidae có nguồn gốc từ tiếng Hy Lạp opisthe ("sau") và proktos ("hậu môn").
Loài cá này có cơ thể dài chừng 15 cm, đôi mắt hình ống của chúng có thể hấp thu được ánh sáng ở độ sâu lên tới 2.500m. Chúng có cái đầu trong suốt, mắt là hai khối cầu hình ống màu xanh lục nằm trên đỉnh đầu, bên trong khối chất lỏng trong suốt, đôi mắt hình ống có thể xoay tròn trong chiếc đầu trong suốt của mình, cho phép chúng có thể quan sát các hướng và kiếm mồi đôi mắt của cá cực kỳ nhạy sáng và chứa sắc tố màu xanh lục. Đây là một "vũ khí" vô cùng lợi hại giúp chúng có thể tồn tại dưới đáy biển sâu khi săn mồi và trốn kẻ thù.
Đôi mắt loài cá này còn có thể xoay được, cho phép chúng nhìn thẳng về phía trước hoặc nhìn lên phía trên để quan sát mọi thứ trên đỉnh đầu. Khi phát hiện ra con mồi, đôi mắt sẽ phát ra ánh sáng màu xanh lục, đồng thời cá đảo mắt lên và bơi đến mục tiêu để bắt. Cá mắt thùng ăn sứa và những con cá nhỏ. Sắc tố màu xanh trong mắt của chúng có thể lọc ánh sáng mặt trời chiếu trực tiếp từ mặt biển, giúp cá mắt thùng phát hiện sứa và những động vật khác bên trên đầu của nó. Khi phát hiện con mồi, cá mắt thùng sẽ xoay mắt về phía trước và bơi lên.
Họ này gồm 19 loài trong 8 chi.
Các loài cá trong họ này nói chung là cá nhỏ, với chiều dài phổ biến từ 6–24 cm, trong đó Dolichopteryx minuscula ở Ấn Độ Dương-Thái Bình Dương chỉ dài 6 cm, nhưng loài Bathylychnops exilis ở đông Đại Tây Dương dài tới 50 cm. Chúng thường có đôi mắt to hình ống lồi ra, được bao bọc trong một vòm mô mềm trong suốt.[4] Các mắt này nói chung hướng lên trên, nhưng cũng có thể hướng về phía trước.[5]
Hình thái của họ Opisthoproctidae dao động giữa 3 dạng chính: các chi Opisthoproctus và Macropinna có hình thể to mập, thân sâu; các chi Dolichopteryx và Bathylychnops có hình thể thanh mảnh và thon dài; các dạng trung gian hình thoi thuộc về các chi Rhynchohyalus và Winteria.
Mắt của cá trong họ này có thủy tinh thể lớn và võng mạc chứa rất nhiều tế bào que và mật độ rhodopsin (sắc tố "tím thị giác") lớn; nhưng không có tế bào nón. Để phục vụ tốt hơn cho thị giác của chúng, cá mắt thùng có đầu to, trong suốt hình vòm; điều này có lẽ là để mắt có thể thu được nhiều ánh sáng chiếu tới và có lẽ để bảo vệ đôi mắt nhạy cảm trước các tế bào châm (thích ti bào) của các loài thủy tức Siphonophorae, mà người ta cho rằng bị chúng trộm cướp thức ăn. Nó cũng có thể có vai trò như là một thủy tinh thể phụ (được điều chỉnh theo bản năng hay bằng các cơ bên), hoặc để khúc xạ ánh sáng với chiết suất rất gần với nước biển. Nghiên cứu gần đây chỉ ra rằng Dolichopteryx longipes là loài động vật có xương sống duy nhất biết sử dụng các tinh thể phản xạ nhỏ xíu tương tự các tấm gương cũng như thủy tinh thể có trong mắt nó để tập trung hình ảnh.[6]
Miệng không răng, nhỏ và ở chót, kết thúc ở cái mõm nhọn. Giống như các họ có quan hệ họ hàng gần (như Argentinidae), chúng có một cơ quan mang ngoài (epibranchial) phía sau cung mang thứ tư. Cơ quan này—tương tự như mề—bao gồm một túi thừa nhỏ trong đó các cào mang lồng vào và đan vào nhau phục vụ cho mục đích nghiền các loại thức ăn đã nuốt vào. Cơ thể phần lớn các loài có màu nâu sẫm, được che phủ bằng các vảy lớn, xếp đè lên nhau và có màu ánh bạc; nhưng không thấy có ở Dolichopteryx với cơ thể màu trắng trong suốt. Ở tất cả các loài một lượng thay đổi các tế bào hắc tố sẫm màu tô điểm cho mõm, mặt bụng và đường giữa.
Các loài thuộc Dolichopteryx, Opisthoproctus và Winteria có một loạt các cơ quan dạ quang; ở Dolichopteryx chúng nằm dọc theo phần bụng, còn ở Opisthoproctus thì chỉ là một cơ quan duy nhất dưới dạng túi trực tràng. Các cơ quan này phát ra ánh sáng yếu do sự hiện diện của các vi khuẩn lân quang sinh học cộng sinh; cụ thể là Photobacterium phosphoreum (họ Vibrionaceae). Bề mặt bụng của các loài Opisthoproctus có một đế phẳng và lồi ra; ở cá bụng gương (Opisthoproctus grimaldii) và cá mắt thùng Opisthoproctus soleatus thì cái đế này có thể có vai trò như một cái gương phản xạ, hướng ánh sáng phát ra xuống phía dưới. Các chủng của P. phosphoreum có trong 2 loài Opisthoproctusđã được cô lập và nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Bằng phân tích kỹ thuật RFLP (đa hình chiều dài đoạn cắt giới hạn), hai chủng này chỉ hơi khác nhau một chút.[7][8]
Vây của tất các loài đều không có gai vây và khá nhỏ, tuy nhiên ở Dolichopteryx thì các vây ngực thuôn dài khá lớn và giống như cánh, với chiều dài lên tới nửa chiều dài thân, và dường như được dùng để duy trì vị trí trong cột nước. Ở tất cả các loài thì vây ức đều nằm thấp trên cơ thể, và ở một vài loài thì vây chậu nằm ở vị trí bụng-bên thay vì ở mặt bụng. Vài loài có vây béo ở mặt lưng hay mặt bụng, vây đuôi từ chẻ tới có khía. Vây hậu môn hoặc có hoặc bị suy giảm nhiều, và có thể không nhìn thấy ở bề ngoài; và nó là lộn ngược ở Opisthoproctus. Vây lưng có vị trí bắt đầu ở ngay phía trên hoặc hơi dịch về trước một chút so với vị trí của vây hậu môn ở bụng. Có một bướu có thể nhận thấy ở lưng, bắt đầu ngay phía sau đầu. Bong bóng không có ở phần lớn các loài, và đường bên không đứt đoạn. Số lượng tia xương màng mang hàm dưới (branchiostegal) là 2–4.
Cá mắt thùng sinh sống ở độ sâu vừa phải, từ vùng biển khơi giữa tới vùng biển sâu, khoảng 400–2.500 m. Người ta cho rằng chúng sống đơn độc và không tham gia vào di cư theo chiều thẳng đứng mỗi ngày; thay vì thế chúng chỉ sống ở dộ sâu ngay phía dưới giới hạn chiếu xuyên xuống của ánh sáng mặt trời và sử dụng đôi mắt hình ống lồi ra hướng lên trên và nhạy cảm của mình—đã thích nghi cho thị giác hai mắt được tăng cường được trả giá bằng khiếm khuyết của thị giác bên—để thám sát vùng nước phía trên. Một lượng lớn tế bào que trong võng mạc mắt giúp chúng phân giải hình bóng các vật thể phía trên đầu trong ánh sáng mờ nhạt của môi trường xung quanh cũng như để phân biệt chính xác ánh sáng lân quang sinh học với ánh sáng tự nhiên từ môi trường, và thị giác hai mắt của chúng cho phép các loài cá này theo dõi và lao vào các động vật phiêu sinh nhỏ như thủy tức, động vật chân kiếm cũng như các loại động vật giáp xác biển khơi khác một cách chính xác. Sự phân bố của một số loài trùng khớp với các lớp đẳng mặn và đẳng nhiệt của đại dương; chẳng hạn, giới hạn phân bố trên của Opisthoproctus soleatus trùng với đường đẳng nhiệt 8 °C ở độ sâu 400-m.
Những gì ít ỏi mà người ta biết về sinh sản của cá mắt thùng chỉ ra rằng chúng là cá đẻ trứng biển khơi; nghĩa là trứng và tinh trùng được phóng ra hàng loạt ngay vào nước. Trứng được thụ tinh trôi nổi theo dòng nước; ấu trùng và cá bột trôi dạt theo dòng nước—có lẽ ở các độ sâu gần bề mặt hơn so với cá trưởng thành—và sau khi biến thái thành cá trưởng thành thì chúng chui xuống các độ sâu lớn hơn. Các loài Dolichopteryx đáng chú ý vì các đặc trưng duy trì nhi tính của chúng, kết quả của duy trì tính trạng ấu nhi (sự duy trì các đặc trưng của ấu trùng).
Các cơ quan lân quang sinh học của Dolichopteryx và Opisthoproctus, cùng với "đế" phản xạ của các loài chi sau, có thể có vai trò như lớp ngụy trang dưới dạng chống chiếu sáng. Chiến lược phòng tránh kẻ thù này bao gồm việc sử dụng ánh sáng từ bụng để phá vỡ hình bóng cá, sao cho chúng hòa lẫn với ánh sáng môi trường xung quanh khi nhìn từ phía dưới lên. Chống chiếu sáng cũng được ghi nhận ở một vài họ cá biển sâu khác không có quan hệ họ hàng gì với cá mắt thùng, bao gồm các họ Sternoptychidae, Giganturidae, Stylephoridae.
|month=
bị phản đối (trợ giúp); Kiểm tra giá trị ngày tháng trong: |date=
(trợ giúp) Họ Cá mắt thùng (danh pháp khoa học: Opisthoproctidae) là một họ cá sống ở vùng biển sâu, trong khu vực ôn đới và nhiệt đới thuộc Đại Tây Dương, Thái Bình Dương và Ấn Độ Dương.
Tên khoa học của họ Opisthoproctidae có nguồn gốc từ tiếng Hy Lạp opisthe ("sau") và proktos ("hậu môn").
Loài cá này có cơ thể dài chừng 15 cm, đôi mắt hình ống của chúng có thể hấp thu được ánh sáng ở độ sâu lên tới 2.500m. Chúng có cái đầu trong suốt, mắt là hai khối cầu hình ống màu xanh lục nằm trên đỉnh đầu, bên trong khối chất lỏng trong suốt, đôi mắt hình ống có thể xoay tròn trong chiếc đầu trong suốt của mình, cho phép chúng có thể quan sát các hướng và kiếm mồi đôi mắt của cá cực kỳ nhạy sáng và chứa sắc tố màu xanh lục. Đây là một "vũ khí" vô cùng lợi hại giúp chúng có thể tồn tại dưới đáy biển sâu khi săn mồi và trốn kẻ thù.
Đôi mắt loài cá này còn có thể xoay được, cho phép chúng nhìn thẳng về phía trước hoặc nhìn lên phía trên để quan sát mọi thứ trên đỉnh đầu. Khi phát hiện ra con mồi, đôi mắt sẽ phát ra ánh sáng màu xanh lục, đồng thời cá đảo mắt lên và bơi đến mục tiêu để bắt. Cá mắt thùng ăn sứa và những con cá nhỏ. Sắc tố màu xanh trong mắt của chúng có thể lọc ánh sáng mặt trời chiếu trực tiếp từ mặt biển, giúp cá mắt thùng phát hiện sứa và những động vật khác bên trên đầu của nó. Khi phát hiện con mồi, cá mắt thùng sẽ xoay mắt về phía trước và bơi lên.
Opisthoproctidae
Опистопроктовые[1] (лат. Opisthoproctidae) — семейство необычных глубоководных рыб из отряда аргентинообразных (Argentiniformes), обитающих в тропических и умеренных водах Тихого, Атлантического и Индийского океанов. Характерным признаком рыб являются глаза цилиндрической формы, направленные вверх. Некоторые представители имеют фотофоры и прозрачный лоб.
Удлиненное, почти цилиндрическое слабое тело одних видов и короткое, сжатое с боков других, крошечный рот и огромные, сложно устроенные глаза, отсутствие брюшной мускулатуры или брюшная «подошва». Внешний облик и особенности скелета одного из видов настолько необычны, что в своё время даже было высказано мнение, будто это не самостоятельный вид, а видоизмененная форма другого, неизвестного вида. При этом недоразвитость скелета связывалась с недостатком витамина D в рационе. Максимальная длина тела большинства видов не превышает 10 см, и только батилихнопсы (Bathylychnops exilis) достигает почти полуметровой длины.
Семейство включает 8 родов с 19 видами[2][1]:
Некоторые из них очень редкие и известны по единичным экземплярам, другие встречаются чаще.
Опистопроктовые (лат. Opisthoproctidae) — семейство необычных глубоководных рыб из отряда аргентинообразных (Argentiniformes), обитающих в тропических и умеренных водах Тихого, Атлантического и Индийского океанов. Характерным признаком рыб являются глаза цилиндрической формы, направленные вверх. Некоторые представители имеют фотофоры и прозрачный лоб.
后肛鱼科(Opisthoproctidae)是辐鳍鱼纲水珍魚目的其中一科,已发现8属约19种。
後肛魚科其下分8個屬,如下:
デメニギス科(学名:Opisthoproctidae)は、ニギス目に所属する魚類の分類群(科)の一つ。中層遊泳性の深海魚のみで構成されるグループで、デメニギスなど8属19種が含まれる[1]。
デメニギス科の魚類はすべて海水魚で、太平洋・インド洋・大西洋などの熱帯から温帯域にかけての深海に広く分布する[1]。海底から離れた中層を不活発に漂い、ほとんどの種類では水深1,000mまでの中深層が生息範囲となっている[2]。
本科魚類の食性は深海魚としては独特であり、クラゲなどゼラチン質の浮遊生物を主な餌としている[3][4]。デメニギス類の口は一般に小さく、顎には細かい歯が無数に並んでいる[4]。浮遊するクラゲをついばむように食べる習性を反映しているとみられ、腸管も長くなっている[4]。ゼラチン質生物を専食する性質は、近縁のミクロストマ科・セキトリイワシ科とも共通する特徴である[4]。
管状眼をもつ種が多い[1]。管状眼はデメニギス属・Opsthoproctus 属では上方を向くが、他の属では斜め前方の場合もある[2][5]。体はやや側扁し、細長いものから体高の高いものまでさまざま。ほとんどの種が浮き袋を欠く[1]。
一部の種類は発光器をもち、発光バクテリアによる共生発光を行う[1]。Opisthoproctus 属の発光器は肛門の近くに位置し、半透明になった筋肉を反射板のように利用して、腹部全体を光らせることができる[2][3][6]。ヒナデメニギス属の一部がもつ発光器は眼の近くにあり、視野の拡大に寄与するとみられる[2]。
胸鰭の基底部は体の側面に位置し、近縁のニギス科との鑑別点となっている[1]。鰭に棘条はなく、背鰭・臀鰭はそれぞれ8-17本・6-14本の軟条で構成される[7]。脂鰭をもつ種類もある[1]。前頭骨は癒合する一方、頭頂骨は正中線で癒合しない[1]。鰓条骨は2-4本[1]。
デメニギス科にはNelson(2016)の体系において8属19種が認められている[1]。
통안어과(Opisthoproctidae)는 샛멸목에 속하는 조기어류 과의 하나이다.[1] 심해에서 사는 작은 물고기로 대서양과 태평양 그리고 인도양의 열대 및 온대 해역에서 발견된다. 통 모양의 눈을 갖고 있어 통안어(Barreleyes, Spooky, spook fish)라는 이름이 붙여졌다. 이 물고기는 2개씩 달린 총 2쌍의 눈을 가졌으며, 아래쪽에 달린 눈이 작은 거울을 이용해 적은 양의 빛을 모아 컴컴한 심해에서 시야를 확보한다는 사실이 최근에 밝혀졌다.[2]
통안어과 분류는 다음과 같다.[1]
통안어과(Opisthoproctidae)는 샛멸목에 속하는 조기어류 과의 하나이다. 심해에서 사는 작은 물고기로 대서양과 태평양 그리고 인도양의 열대 및 온대 해역에서 발견된다. 통 모양의 눈을 갖고 있어 통안어(Barreleyes, Spooky, spook fish)라는 이름이 붙여졌다. 이 물고기는 2개씩 달린 총 2쌍의 눈을 가졌으며, 아래쪽에 달린 눈이 작은 거울을 이용해 적은 양의 빛을 모아 컴컴한 심해에서 시야를 확보한다는 사실이 최근에 밝혀졌다.