L'esquirol volador de Hodgson (Petaurista magnificus) és una espècie de rosegador de la família dels esciúrids. Viu al Bhutan, la Xina, l'Índia i el Nepal. Els seus hàbitats naturals són els boscos perennifolis tropicals i subtropicals i els boscos de frondoses. Està amenaçat per la destrucció del seu entorn per l'agricultura, la tala d'arbres a petita escala, els incendis forestals i la caça.[1]
L'esquirol volador de Hodgson (Petaurista magnificus) és una espècie de rosegador de la família dels esciúrids. Viu al Bhutan, la Xina, l'Índia i el Nepal. Els seus hàbitats naturals són els boscos perennifolis tropicals i subtropicals i els boscos de frondoses. Està amenaçat per la destrucció del seu entorn per l'agricultura, la tala d'arbres a petita escala, els incendis forestals i la caça.
Das Hodgson-Riesengleithörnchen (Petaurista magnificus) ist ein Gleithörnchen aus der Gattung der Riesengleithörnchen (Petaurista). Es ist im Himalaya im nördlichen Indien, Bhutan, Nepal sowie im südlichen Tibet verbreitet.
Das Hodgson-Riesengleithörnchen erreicht eine Kopf-Rumpf-Länge von 36 bis 42 Zentimetern sowie eine Schwanzlänge von 41,5 bis 48 Zentimetern. Die Hinterfußlänge beträgt 72 bis 78 Millimeter, die Ohrlänge 41 bis 43 Millimeter.[1] Die Art ist damit innerhalb der Gattung relativ groß. Die Rückenfärbung ist braun bis rötlich-braun mit einem dunkelbraunen bis schwarzen Streifen, der vom Kopf über den Rücken bis zum Schwanzansatz verläuft. Auf den Schultern befinden sich gelblich-braune Flecken, die rotbraun eingefasst sind, auch die Oberseite der Flughaut ist rotbraun gefärbt. Der Bauch und die Kehle sowie die Füße sind heller rotbraun. Die Schwanzbasis ist dunkelbraun, danach ist der Schwanz über den größten Teil der Länge rotbraun und hat eine schwarze Spitze.[1][2] Im Vergleich zum Gefleckten Riesengleithörnchen (Petaurista elegans), mit dem es teilweise sympatrisch vorkommt, ist es etwa 25 % größer.[1]
Wie alle Riesengleithörnchen hat es eine große und behaarte Flughaut, die Hand- und Fußgelenke miteinander verbindet und durch eine Hautfalte zwischen den Hinterbeinen und dem Schwanzansatz vergrößert wird. Die Flughaut ist muskulös und am Rand verstärkt, sie kann entsprechend angespannt und erschlafft werden, um die Richtung des Gleitflugs zu kontrollieren.
Die Gesamtlänge des Schädels beträgt 65 bis 74 Millimeter.[1]
Das Hodgson-Riesengleithörnchen kommt am Südrand des Himalaya im nördlichen Indien im Bundesstaat Sikkim, weiterhin in Nepal und Bhutan sowie im südlichen Tibet in der Volksrepublik China (Provinz Xizang) vor.[2][1] Zudem ist die Art wahrscheinlich im nördlichen und nordwestlichen Myanmar heimisch.[3]
Das Hodgson-Riesengleithörnchen lebt in immergrünen Wäldern und Laubwäldern des Himalaya von den Tälern bis in Höhen von 3000 Metern, eine Bevorzugung von sommergrünen Wäldern wird angenommen. Es ist strikt baumlebend sowie weitgehend nachtaktiv und ernährt sich von Blättern, Knospen und Blüten der Rhododendren und anderen Bäumen sowie von Früchten und Gräsern. Wie alle anderen Flughörnchen ist auch diese Art in der Lage, weite Strecken gleitend zurückzubringen, indem sie von einem Baum abspringt. Dabei wurden Individuen der Art beobachtet, wie sie 60 bis 100 Meter gleitend zurücklegen und zur Landung einen leichten Bogen nach oben vollziehen.
Die Art baut Nester aus Moos und anderem Weichmaterial mit einem runden Eingang in hohlen Bäumen oder im Geäst höherer Bäume in Höhen von 10 bis 15 Metern. Die Kommunikation erfolgt über verschiedene Töne, wobei ein monoton dröhnender Laut typisch für ihr abendliches Auftreten ist. Über das Fortpflanzungsverhalten liegen nur wenige Daten vor.[1]
Das Hodgson-Riesengleithörnchen wird als eigenständige Art innerhalb der Gattung der Riesengleithörnchen (Petaurista) eingeordnet, die insgesamt acht[4] bis neun Arten[2] enthält. Die wissenschaftliche Erstbeschreibung stammt von Brian Houghton Hodgson aus dem Jahr 1836 anhand von Individuen aus dem zentralen und nördlichen Nepal.[4] Ursprünglich beinhaltete die Art auch das Bhutan-Riesengleithörnchen (Petaurista nobilis), das allerdings mittlerweile als eigene Art anerkannt wurde.[4]
Innerhalb der Art werden neben der Nominatform P. m. magnificus keine weiteren Unterarten unterschieden.[4]
Das Hodgson-Riesengleithörnchen wird von der International Union for Conservation of Nature and Natural Resources (IUCN) aufgrund seines großen Verbreitungsgebietes und seiner angenommen großen Bestände als nicht gefährdet (least concern) eingestuft.[3] In Teilen des Verbreitungsgebietes wird es als selten betrachtet und man geht von einem Rückgang der Populationen vor allem aufgrund von Lebensraumverlusten durch die Umwandlung von ehemaligen Waldgebieten in Teepflanzungen und andere landwirtschaftliche Kulturen wie Kardamomfelder aus. Hinzu kommen der Holzeinschlag und Waldbrände sowie andere anthropogene Einflüsse als Gefährdungsursachen, darunter auch regional die Jagd nach den Tieren als Fleischlieferant. Im Bereich des Typenfundorts in Nepal ist das ursprüngliche Habitat bereits vollständig umgewandelt.[3]
Das Hodgson-Riesengleithörnchen (Petaurista magnificus) ist ein Gleithörnchen aus der Gattung der Riesengleithörnchen (Petaurista). Es ist im Himalaya im nördlichen Indien, Bhutan, Nepal sowie im südlichen Tibet verbreitet.
Hodgson's giant flying squirrel (Petaurista magnificus) is a species of rodent in the family Sciuridae.[2] This large flying squirrel lives in Himalayan forests in Asia. Like other flying squirrels, it is nocturnal and able to glide (not actually fly like a bat) long distances between trees by spreading out its patagium, skin between its limbs.[3][4]
The Hodgson's giant flying squirrel is native to the Himalayan region where found in Nepal, Bhutan, southern Xizang (Tibet) in China, and the Indian states of Sikkim, far northern West Bengal and much of Arunachal Pradesh.[3][5][6] Although also reported from Bangladesh,[7] Myanmar (Burma),[2] and the Indian states of Assam[8] and Meghalaya,[9] its presence south and east of the Indian part of the Brahmaputra (Siang) River is questionable and likely the result of misidentifications of other species of giant flying squirrels.[8][10] A taxonomic review of all flying squirrels did not include Bangladesh, Myanmar, Assam or Meghalaya as part of the range of the Hodgson's giant flying squirrel,[11] a checklist and distribution review of mammals of India did not include Assam or Meghalaya as part of its range,[6] and a guide to the mammals of Mainland Southeast Asia did not recognise the species as part of the fauna of Myanmar.[12]
The Hodgson's giant flying squirrel occurs at altitudes of between 400 and 3,700 m (1,300–12,100 ft),[2] but it is mostly reported from 1,500 to 2,700 m (4,900–8,900 ft).[3][13] It is found in tropical forests, subtropical forests and temperate broadleaf forests.[2][14] Although found in both forests that are deciduous and evergreen, it appears to prefer the former.[15]
The Hodgson's giant flying squirrel was named by Brian Houghton Hodgson in 1836 as Sciuropterus magnificus. It was later moved to the genus Petaurista, along with the other giant flying squirrels.[11] The English name was coined later to honour Hodgson.[16] Hodgson, who has been called the "father of Indian vertebrate zoology",[8] planned on making a major book covering mammals and birds of Nepal, but to his disappointment it was never published. However, the illustrations intended for the book, including one showing three Hodgson's giant flying squirrels, are in the collection of London's Natural History Museum.[1]
Two subspecies have been described: P. m. magnificus (at least in Nepal) and P. m. hodgsoni (at least in Darjeeling; scientific name also honouring Hodgson). The latter has somewhat darker fur and differs in certain cranial measurements.[8] Some authorities recognise both subspecies,[17][18][19] while others consider the species monotypic with P. m. hodgsoni being a synonym.[4][11][20]
This large flying squirrel has a head-and-body length of about 36–51 cm (14–20 in), a tail length of 41.5–55 cm (16.5–21.5 in) and a weight of c. 1.35–1.8 kg (3.0–4.0 lb).[3][4][14] There are some variations in the proportions; some individuals have a longer tail than the head-and-body,[4] but it is shorter in others.[14]
The shoulders of the Hodgson's giant flying squirrel are cream–buff or golden–yellowish. This contrasts clearly with the reddish–chestnut, maroon or russet upperparts, including flanks.[3][8][15] The "saddle" region of the back always appears overall dark and it is sometimes mixed with some black hairs, but it can also have some hairs that are white-tipped.[8] The top of the head is dark and connected by dark thin line or broad patch to the dark "saddle". There is typically no obvious light crown patch,[3][8] but if present it only consists of a yellowish spot that occasionally forms a streak.[19] The underparts are chestnut–orange or orange–buff.[8] The tail is dark brown at the base, the rest being reddish-brown, apart from the tip which is black. The feet are also black.[15]
Despite already being scientifically described by John Edward Gray in 1842, the Bhutan giant flying squirrel (Petaurista nobilis) has often been confused with the Hodgson's giant flying squirrel, which is found in the same general region. In 1863, Edward Blyth considered the Bhutan giant flying squirrel as a synonym of the Hodgson's giant flying squirrel.[11] Many—but not all—later sources followed this and William Thomas Blanford considered the two as seasonal variants of one species, with the Bhutan giant flying squirrel being the "summer form" and the Hodgson's giant flying squirrel being the "winter form". This was repeated by others, even authorities with access to museum specimens showing that neither colour pattern is restricted to a specific season.[8] The situation was further confused by mislabeled museum specimens, including a misidentified Bhutan giant flying squirrel that was recognised as a paratype for the Hodgson's giant flying squirrel in 1918.[8] This confusion was the source of the incorrect reports of "Hodgson's giant flying squirrels" with a light stripe along the mid-back,[8] a claim sometimes still repeated based on the original misunderstanding by Blanford.[13] Only in the late 1970s and early 1980s was it firmly established that the two species differ both in their colour patterns and size.[8][21] In addition to its larger average size (although its tail may be shorter) and differences in the skull, the Bhutan giant flying squirrel has flanks that are roughly the same colour as the shoulder patches, it often—but not always—has a light stripe along the mid-back, and it often—but not always—has a distinct pale fulvous or orange–buff band/patch on the crown (making the dark top of the head appear rather like a bandit mask).[4][8][13]
Hodgson's giant flying squirrel is a nocturnal species. At dusk its booming calls can be heard as it emerges from its daytime hiding place in the canopy. It then glides down from the treetops to the rhododendrons and bushes growing below; the glide may cover a distance of as much as 100 m (330 ft) and terminates with a short upward movement.[15] This squirrel feeds on fruits (especially nuts, chestnuts and acorns), young leaves, buds, flowers, grass, tree resin and insects.[3][15] It sleeps during the day in a tree hole 5–15 m (15–50 ft) above the ground, lined with soft vegetation and fur.[15][17] Little is known of its reproductive behaviour, but pregnant females have been recorded in November.[17] There is typically only one young in each litter (as typical of giant flying squirrels),[3] occasionally two.[17]
The total number of Hodgson's giant flying squirrels is thought to be decreasing, but it is found in several protected areas and it is sufficiently widespread to be recognised as least concern by the IUCN.[2] The primary threat is habitat loss and degradation.[2][13] Secondary threats are hunting for bushmeat and its pelt,[5] and capture for the local pet trade.[16] Captives are generally short-lived.[22] Free-ranging dogs sometimes kill Hodgson's giant flying squirrels.[14]
{{cite book}}
: CS1 maint: multiple names: authors list (link) Hodgson's giant flying squirrel (Petaurista magnificus) is a species of rodent in the family Sciuridae. This large flying squirrel lives in Himalayan forests in Asia. Like other flying squirrels, it is nocturnal and able to glide (not actually fly like a bat) long distances between trees by spreading out its patagium, skin between its limbs.
Petaurista magnificus es una especie de roedor de la familia Sciuridae.
Se encuentran en India y Nepal.
Su hábitat natural son: los bosques templados.
Se encuentra amenazada de extinción por la pérdida de su hábitat natural
Petaurista magnificus Petaurista generoko animalia da. Karraskarien barruko Sciurinae azpifamilia eta Sciuridae familian sailkatuta dago.
Petaurista magnificus Petaurista generoko animalia da. Karraskarien barruko Sciurinae azpifamilia eta Sciuridae familian sailkatuta dago.
Il petaurista di Hodgson (Petaurista magnificus Hodgson, 1836), noto in cinese come Lihe Wushu, è uno scoiattolo volante originario della regione himalayana.
Con una lunghezza testa-corpo di 35,9-42 cm, una coda di 41,5-48 cm e un peso di circa 1350 g, il petaurista di Hodgson è una delle specie più grandi del genere Petaurista. Il colore marrone scuro o rossiccio del dorso, con una striscia di colore marrone scuro o nerastro che va dalla testa alla base della coda, contrasta nettamente con le macchie gialle presenti sulle spalle, contornate ai lati dal colore ruggine scuro dei fianchi e del patagio; le regioni inferiori e le zampe sono di colore rossiccio chiaro, mentre la coda, di colore rossiccio scuro alla base, è quasi del tutto rossiccia, con una piccola macchia nera all'estremità; i piedi sono neri.
Il petaurista di Hodgson è diffuso nelle regioni meridionali del Tibet, in Nepal, Sikkim e Bhutan. Vive nelle foreste sempreverdi e di latifoglie, dalle pianure fino a 3000 m di quota; sembra prediligere le foreste decidue. È più grande di circa il 25% di P. elegans, che vive nello stesso habitat.
Il petaurista di Hodgson ha abitudini prevalentemente notturne e arboricole, e si nutre di foglie, gemme, fiori di rododendri e di altri alberi, frutta e perfino erbe. È altamente vocale e quando esce dal nido, al crepuscolo, emette sempre un profondo e monotono richiamo rimbombante. La sera può essere visto planare per distanze di 60-100 m dagli alberi di quercia fino a quelli di rododendro sottostanti. Occupa nidi con un'entrata circolare situati a 5-15 m dal suolo, imbottiti con muschio e altro materiale morbido. Le abitudini riproduttive sono sconosciute, ma si sa che le madri condividono lo stesso nido con i piccoli.
La distruzione e il degrado dell'habitat per far posto a coltivazioni di cardamomo e tè, la raccolta del legname, altre attività umane e gli incendi boschivi sono le principali minacce per questa specie, che ha già perso gran parte del proprio areale originario. In alcune aree viene anche cacciato a scopo alimentare. Tuttavia, è ancora molto diffuso e la IUCN lo colloca tra le specie a rischio minimo.
Il petaurista di Hodgson (Petaurista magnificus Hodgson, 1836), noto in cinese come Lihe Wushu, è uno scoiattolo volante originario della regione himalayana.
Petaurista magnificus is een zoogdier uit de familie van de eekhoorns (Sciuridae). De wetenschappelijke naam van de soort werd voor het eerst geldig gepubliceerd door Hodgson in 1836.
Bronnen, noten en/of referentiesPetaurista magnificus[2][3][4] är en däggdjursart som först beskrevs av Hodgson 1836. Den ingår i släktet jätteflygekorrar och familjen ekorrar.[5][6] Inga underarter finns listade i Catalogue of Life.[5]
En stor flygekorre med en rödbrun till mörkbrun ryggpäls med ett mörkare band längs ryggen och ljusare, gula partier på skuldrorna. Undersidan är ljust rödbrun, medan svansen är mörkbrun vid roten, rödbrun till den större delen och svart i spetsen. Mellan fram- och bakben har arten en flygmembran. Kroppslängden är 36 till 42 cm, ej inräknat den 41,5 till 48 cm långa svansen. Vikten är omkring 1,35 kg.[7]
Denna flygekorre förekommer i bergstrakter i norra Sydasien, södra Kina och västra Sydostasien. En population lever i östra Nepal, i angränsande, södra delen av provinsen Xizang i södra Kina, nordöstra Indien (delstaten Sikkim[7]) och Bhutan. Två andra populationer finns i västra och norra Burma.[1]
Utbredningsområdet sträcker sig från låglänta områden upp till bergstrakter 3 000 meter över havet. I Sydasien (Indien, Bhutan och Nepal) håller den sig inom 1 500 till 2 250 meters höjd. Habitatet utgörs av tropiska, städsegröna eller lövfällande skogar, av vilka arten förefaller föredra de senare.[1]
Ekorren är en nattaktiv, trädlevande art, som tillbringar dagen i bon med en rund ingång, som den bygger av mossa och andra mjuka material i träd cirka 5 till 15 meter över marken. Födan utgörs av blad, knoppar och blommor av rododendronarter och träd, frukt och gräs. Individerna glidflyger 60 till 100 meter från träden till rododendronbuskarna nedanför. Arten är mycket ljudlig, med ett djupt, monotomt, genljudande rop som den ger ifrån sig i skymningen.[7]
Litet är känt om fortplantningen, utom att det endast är honan som tar hand om avkomman.[7]
IUCN kategoriserar arten globalt som livskraftig. Populationerna minskar emellertid; som troliga anledningar anges habitatförlust genom skogsavverkning till förmån för kardemumma- och teplantager och även för småskalig timmerindustri samt mänskligt nybyggande. Skogsbränder och jakt kan också vara lokala orsaker.[1]
Petaurista magnificus är en däggdjursart som först beskrevs av Hodgson 1836. Den ingår i släktet jätteflygekorrar och familjen ekorrar. Inga underarter finns listade i Catalogue of Life.
Sóc bay khổng lồ Hodgson (Petaurista magnificus) là một loài gặm nhấm trong họ Sóc. Loài này có ở Ấn Độ và Nepal. Nơi sinh sống của nó là các khu rừng ôn đới. Loài này bị đe dọa bởi sự mất môi trường sinh sống tự nhiên.
Loài sóc bay lớn này có chiều dài đầu và thân 360–420 mm và đuôi dài 415–480 mm. Cân nặng khoảng 1.350 g. Các lông trên lưng là màu nâu sẫm với một sọc đốt sống đen và các mảng màu nâu vàng trên vai. Sườn và màng trượt có màu nâu đỏ trong khi các phần dưới và chân tay nhợt nhạt là màu nâu đỏ. Đuôi có màu nâu sẫm ở gốc, phần còn lại là màu nâu đỏ, ngoài những đầu mút đuôi có màu đen. Bàn chân cũng có màu đen[2].
Sóc bay khổng lồ Hodgson là một loài hoạt động về đêm. Vào lúc chạng vạng cuộc gọi lớn của chúng có thể được nghe thấy khi chúng ra khỏi nơi ẩn nấp vào ban ngày trong tán lá. Sau đó chúng lướt xuống từ ngọn cây đến bụi cây mọc ở dưới; chúng có thể lượn một khoảng cách lên tới 100 m và chấm dứt với một chuyển động lên ngắn. Chúng ăn lá, nụ, các loại cỏ, hoa và trái cây. Chúng làm tổ trong lỗ tròn lên đến 15 m (50 ft) so với mặt đất, lót bằng thảm thực vật mềm. Người ta ít biết hành vi sinh sản của loài này.
Sóc bay khổng lồ Hodgson (Petaurista magnificus) là một loài gặm nhấm trong họ Sóc. Loài này có ở Ấn Độ và Nepal. Nơi sinh sống của nó là các khu rừng ôn đới. Loài này bị đe dọa bởi sự mất môi trường sinh sống tự nhiên.
栗褐鼯鼠(學名:Petaurista magnificus)是松鼠科鼯鼠屬的一種動物,分佈於印度北部、尼泊爾、不丹、緬甸和中華人民共和國西藏自治區南部等山區。這種鼯鼠的自然棲息地為熱帶與亞熱帶森林,其物種數量則因為棲息地破壞而受到威脅。
栗褐鼯鼠的身體長度為360毫米至420毫米(14英寸至17英寸),而尾巴長度則有415毫米至480毫米(16英寸至19英寸),其重量約為1350克(48安士)。這種鼯鼠擁有深棕色的背毛、黑色脊椎條紋和足部、深棕紅色的脅腹與滑翔膜以及淺棕紅色的下體和四肢,而肩上則有棕黃色斑點。另一方面,栗褐鼯鼠的尾巴頂端與末端分別為黑色和深棕色,而其餘部分則是棕紅色。[2]
栗褐鼯鼠分佈在印度北部、尼泊爾、不丹與中華人民共和國西藏自治區南部等海拔1500米至3000米(4900至9800英尺)的喜馬拉雅山脈地區以及緬甸西部,而其自然棲息地則是位於熱帶與亞熱帶的常綠和落葉森林。[1]
栗褐鼯鼠是一種夜行動物,他們會在黃昏時離開於日間逗留與隱藏的樹冠區域,並因而發出響亮的聲音。隨後栗褐鼯鼠會利用皮膚上的小型襟翼從樹梢滑翔至杜鵑花以及生長在杜鵑花下方的灌木叢,其滑翔距離可以達到最多100米(330英尺)並能夠透過短暫的上升動作來停止。這種鼯鼠以樹葉、花蕾、草、花朵和果實為糧食,並於距離地面最高15米(50英尺)的圓形洞穴築巢,以及使用柔軟的植被予以填塞洞穴;而現時動物學家仍未完全了解其繁殖習性。[2]
由於現今人類不斷破壞森林棲息地以種植茶葉與豆蔻籽等農作物,因此不少學家均認為栗褐鼯鼠的總數量正在減少。但是因為這種鼯鼠擁有廣大的分佈地域以及其數量現時依然比較多,所以世界自然保育聯盟仍把栗褐鼯鼠評為無危物種。[1]
栗褐鼯鼠(學名:Petaurista magnificus)是松鼠科鼯鼠屬的一種動物,分佈於印度北部、尼泊爾、不丹、緬甸和中華人民共和國西藏自治區南部等山區。這種鼯鼠的自然棲息地為熱帶與亞熱帶森林,其物種數量則因為棲息地破壞而受到威脅。
호지슨자이언트날다람쥐(Petaurista magnificus)는 다람쥐과에 속하는 설치류의 일종이다.[2] 인도 북부와 네팔, 부탄, 미얀마, 중국 남부 지역의 산악 지대에서 발견된다. 자연 서식지는 열대와 아열대 숲이고 서식지 파괴로 위협을 받고 있다.
대형 날다람쥐로 머리부터 몸까지 길이가 360~420mm, 꼬리 길이가 415~480mm이다. 몸무게는 약 1350g이다. 등 쪽의 털은 짙은 갈색이고 등 가운데를 따라 검은색 줄무늬가 있고, 어깨에는 누르스름한 갈색 반점이 나 있다. 옆구리와 활강 비막은 불그스레한 짙은 갈색을 띠는 반면에 배 쪽과 다리는 불그스레한 연한 갈색이다. 몸 쪽 꼬리는 짙은 갈색이고, 나머지 부분은 붉은 갈색을 띠며 끝은 검다. 다리도 검다.[3]
호지슨자이언트날다람쥐는 네팔과 인도 북부, 부탄, 중국 티베트 자치구 등의 해발 1500~3000m 히말라야 지역의 토착종이다. 미얀마 서부 지역에서도 발견된다. 자연 서식지는 열대와 아열대 기후 지역의 상록수림과 낙엽수림이다.[1]
호지슨자이언트날다람쥐는 야행성 동물이다. 날이 저물면 낮동안에 머물던 수관층 은신처에서 빠져 나오며 내는 요란한 소리를 들을 수 있다. 그런 다음 나무 꼭대기에서 진달래와 덤불이 자라는 아래로 활강한다. 활강 거리는 최대 100m에 이르기도 하며, 윗쪽으로 이동은 짧게 끝난다.[3] 먹이는 식물 잎과 새싹, 풀, 꽃, 열매 등이다. 땅으로부터 최대 15m 위에 부드러운 식물을 쌓아 둥근 구멍 속에 둥지를 만든다. 번식 행동은 잘 알려져 있지 않다. 비행을 위해 피부의 작은 덮개를 이용한다.[3]
차나 카다멈과 같은 농작물을 재배하기 위해 숲 서식지가 파괴되고 있기 때문에 호지슨자이언트날다람쥐의 전체 개체수가 감소 추세를 보이는 것으로 간주되고 있다. 그러나 분포 지역이 넓고, 전체 개체수가 많기 때문에 국제 자연 보전 연맹(IUCN)이 보전 등급을 "관심대상종"으로 분류하고 있다.[1]