Salminus brasiliensis és una espècie de peix de la família dels caràcids i de l'ordre dels caraciformes.[4]
És carnívor: menja peixos i crustacis.[7][8]
Viu a zones de clima tropical.[6]
Es troba a Sud-amèrica, a les conques dels rius Paranà, Paraguai, Uruguai i Mamoré, i a Laguna dos Patos.[6]
Pot arribar a viure 9 anys.[9]
Salminus brasiliensis és una espècie de peix de la família dels caràcids i de l'ordre dels caraciformes.
Der Dourado[1] (Salminus brasiliensis), auch Südamerikanischer Lachssalmler, engl. Golden Dorado, Salmo Characin, span. auch Tigre de Rio[2], Damita oder Pirayú genannt, gehört zu den großen Forellen-Raubsalmlern und lebt in tropischen und subtropischen Flüssen Südamerikas.[3]
Obwohl der Dourado den wissenschaftlichen Namen Salminus trägt, ist er weder mit den Lachsen noch mit dem im Salzwasser lebenden Dorado verwandt. Synonyme Bezeichnungen sind Salminus maxillosus, Salmo auratus und Salmo dorado. Nach Ansichten einiger Wissenschaftler handelt es sich um drei Unterarten: S. maxillosus, S. brasiliensis und S. hilarii.[4]
Der Dourado besitzt einen großen Kopf mit kräftigen Kiefern, welche mit scharfen Zahnreihen besetzt sind. Die Geschlechtsreife tritt ca. ab einer Länge von 37 Zentimetern ein, in dieser Periode bilden die Fische ihre typische grün bis gold-irisierende Färbung aus.[3] Die Flossen sind meist hell gelblich bis orangefarben. Ähnlich wie die Salmoniden besitzen Salminus-Arten eine Fettflosse. Die bis 9 Jahre alt werdenden Dourados erreichen durchschnittlich ein Gewicht von drei bis zehn Kilogramm. Der größte bislang mit der Angel gefangene Rekordfisch war 1 Meter lang und wog 31,4 Kilogramm.[3]
Der Dourado ist im Flusssystem des Río de la Plata heimisch und ist in den großen Flüssen Rio Paraná, Río Paraguay Río Uruguay in Brasilien, Paraguay, Argentinien und Uruguay verbreitet. In Bolivien kommt er im Rio Chapare und Rio Mamoré vor. Im Oberlauf des Amazonas wurde er vermutet, jedoch nicht nachgewiesen.[3] Vereinzelt kommt er in einigen Flüssen des Rio São Franciscos wie dem Rio Paraopeba oder Rio Cipó vor.[4] Teilweise sind sie auch in einigen Stauseen verbreitet, die von einem Fließgewässer mit Sauerstoff angereichert werden. Im Iguaçu und zugehörigen Salto Santiago Stausee, einer biogeographischen Region mit hoher Biodiversität und endemischer Ichtyofauna, im brasilianischen Bundesstaat Paraná wurden die Raubfische eingeführt und haben sich mittlerweile etabliert, dabei jedoch lokale Fischarten verdrängt.[5]
Salminus brasiliensis ist ein typischer tagaktiver[6] Raubfisch, der als Hetzjäger eine große Bandbreite von Futterfischen im Freiwasser jagt. Zu seiner häufigsten Beute gehört der im gleichen Habitat lebende Sabalo Prochilodus lineatus, welche Schulen bilden und zwischen ein bis vier Kilogramm schwer werden. Weitere Arten sind Leporinus obtusidens, Pimelodus spp., Parapimelodus valenciennesi und der Palometa (Serrasalmus marginatus), sowie Krustentiere. Dourados leben solitär oder in kleinen Gruppen und halten sich vorwiegend in schnellfließenden Gewässerzonen wie zum Beispiel Stromschnellen auf, wo sie dank ihres muskulösen Körpers hohe Geschwindigkeiten bei der Jagd erreichen können. Die Laichzeit findet in den Monaten Oktober bis November zur Regenzeit statt.[7] Im Pantanal-Sumpfgebiet der brasilianischen Bundesstaaten Mato Grosso und Mato Grosso do Sul wird diese Periode Piracema genannt, wenn u. a. auch der Dourado die Wanderung zu seinen Laichgebieten beginnt. Fischen ist in dieser Zeit streng untersagt und wird von den brasilianischen Bundesbehörden überwacht. Mehrere Milchner folgen einem Rogner, welches auf Kiesgrund bis zu 200.000 Fischeier ablaicht. Ihre Population kann sich je nach Gewässertyp alle 1,5 bis vier Jahre verdoppeln.[4] Der Dourado bevorzugt Wassertemperaturen zwischen 24 und 28 °C und benötigt sauerstoffreiches und nitratarmes Wasser für ideale Lebensbedingungen.[8]
Der Dourado hat bei Sportanglern den gleichen hohen Stellenwert wie der Lachs. Seine große Beliebtheit beruht einerseits auf seinem festen und sehr wohlschmeckenden Fleisch, und andererseits durch seine hohen Sprünge, Aggressivität und Kampfkraft, die an Flüssen mit häufigem Vorkommen internationalen Angeltourismus haben entstehen lassen. Als beste Monate zum Fang der Dourados gelten der Oktober und der November. Als bester Monat zum Fang von kapitalen Exemplaren gilt der Monat Mai[4] Das Angeln auf den Dourado unterliegt einer strengen "Catch & Release" Regelung die besonders in Argentinien strengstens verfolgt wird, außerdem gelten lokal vorgegebene Schonmaße. Am Paso de la Patria[9], einem der besten Fanggebiete für den Dourado am Rio Paraná in Corrientes Argentinien kurz vor der Grenze zu Paraguay findet alljährlich das Festival de la Pesca del Dorado[10] statt. Salminus brasiliensis eignet sich bei entsprechender Sauerstoffzufuhr auch für die Aquakultur.[11] Dourados können als Jungfische bis zu einer gewissen Größe auch in Aquarien gehalten werden.[12]
Wildbestände des Dourados sind durch Überfischung, Gewässerverschmutzung und Kraftwerkbau am Rio Paraná wie zum Beispiel der Yacyretá-Staudamm stark dezimiert worden. 2005 wurde in Argentinien per gesetzlichen Dekret der Dourado zu einem Fisch von nationalem Interesse erklärt. In den 1980er Jahren wurden jährlich noch 200 Tonnen Dourados gefangen, die Fangquote ging kontinuierlich zurück. Mittlerweile sind am Yacretá-Staudamm Fischleitern und -treppen gebaut worden, um dem Fisch ähnlich wie dem Lachs in Europa den Laichaufstieg zu ermöglichen. Mittlerweile haben sich die Bestände im Naturreservat Esteros del Iberá gut erholt. Natürliche Feinde der Dourado-Jungfische sind Kaimane und Palometa-Piranhas. Derzeit läuft ein Forschungsprojekt zur Untersuchung der Douradopopulationen in den Flüssen Paraná, Uruguay und Guaíba.[13]
Der Dourado (Salminus brasiliensis), auch Südamerikanischer Lachssalmler, engl. Golden Dorado, Salmo Characin, span. auch Tigre de Rio, Damita oder Pirayú genannt, gehört zu den großen Forellen-Raubsalmlern und lebt in tropischen und subtropischen Flüssen Südamerikas.
Salminus brasiliensis (dourado, dorado, golden dorado, river tiger or jaw characin) is a large, predatory characiform freshwater fish found in central and east-central South America.[1] Despite having Salminus in its name, the dorado is not related to any species of salmon,[2] nor to the saltwater fish also called dorado. It is very popular among recreational anglers and supports large commercial fisheries.[3]
Dorado, both in the name of the fish and other uses such as the El Dorado legend, originates from the Latin word for gold, auratus (later modified into dauratus in Vulgar Latin, and subsequently oro in Spanish and ouro in Portuguese).
The Portuguese word dourado and Spanish dorado both mean 'golden' and is applied to the fish due to its color displaying golden reflections.
The golden dorado has a large head, with powerful jaws filled with sharp teeth.[2] Adults are yellow-golden in color, but juveniles are more silvery.[4] Immatures (to a lesser extent adults) resemble Brycon hilarii and Salminus hilarii.[4][5] It reaches maturity around 37 cm (15 in) long. The average size of the golden dorado is about 3–10 kg (6.6–22.0 lb). The largest recorded size is 1.3 m (51 in) in length and 34 kg (75 lb) in weight.[6] Females grow considerably larger than males, but otherwise the sexes are similar.[4] It is the largest scaled freshwater fish in the Río de la Plata Basin (the only fish that can surpass it in size are certain river stingrays and catfish; both scaleless).[4]
The golden dorado is native to warm freshwater habitats in southern Brazil, Paraguay, Uruguay, Bolivia and northern Argentina. Here it inhabits the Paraguay (including the Pantanal), Paraná, Uruguay, Chapare, Mamoré and Guaporé River basins, and the drainage of the Lagoa dos Patos.[1][7] Outside its native range, the golden dorado has been introduced to several southeast Brazilian river basins, notably Doce, Paraíba do Sul, Iguazu and Guaraguaçu.[8]
Other South American river basins hold relatives of this species: S. franciscanus in the São Francisco Basin, S. hilarii in the upper Paraná, Amazon and Orinoco basins, and S. affinis in the Santiago and Magdalena basins in Ecuador and Colombia.[9]
The golden dorado generally prefers water temperatures between 20 and 28 °C (68–82 °F).[2] It is migratory in response to temperature, season and food sources, and moves upstream, typically about 400 km (250 mi), to spawn in the spring and summer.[4] It is generally a solitary species, but migrates in groups.[4] The females reach maturity when 4–5 years old and can lay up to 2 million eggs,[4] which are released near the water surface.[2] Golden dorados can reach an age of more than 15 years.[4]
The golden dorado is the apex predator in its freshwater habitat.[5] They are primarily piscivores, eating a wide variety of fish, but have also been recorded feeding on large insects, crustaceans and small vertebrates (for example, rodents, lizards and birds).[1][4] One of the adult dorado's favorite prey is the streaked prochilod (Prochilodus lineatus), a species of schooling fish that also is migratory.[2]
In the larval stage, golden dorados feed on plankton.[2] As they grow larger, they switch to insects and small fish.[2] At up to 30 cm (12 in) long, juveniles are aggressive mimics of Brycon hilarii in both general shape and color, often staying near schools of this frugivorous species to be able to surprise smaller prey fish such as Astyanax and Moenkhausia tetras.[5] In contrast, adult dorados have been known to eat Brycon hilarii.[5]
The golden dorado has declined because of overfishing and dams, which restricts its breeding migration.[4] It is listed as a threatened species in Rio Grande do Sul in Brazil[4] and in Paraguay; in the latter country, a five-year fishing ban was put into effect.[10]
In contrast, the golden dorado has been introduced for fishing to several rivers outside its native range.[8] Being a large highly predatory species, this represents a serious threat to the native fish in these rivers.[8]
The golden dorado is highly sought-after by anglers, both for its meat and its fighting ability. From the 2000s onwards, the dorado has been increasingly recognized as a fly-fishing targeted species. Its aggressive behavior and initiative taking flies, paired with great fight energy, frequently going airborne in the attempt to loosen itself from the hook, make this species a true game fish.
This fish usually takes flies both on the surface and sub-surface; anglers tend to make use of heavier fly tackle (#6 and up, reaching #12 in some places) for placing bulky flies which are seen to be more attractive to the dorado.
Also often used by fly fishermen are intermediate and sinking-tip fly lines once the species feeds on fast currents. The dorado is an avid hunter but can be a lazy chaser. Anglers make use of either very slow or very fast movement of the flies to spark attacks by the dorado, depending on the region and season, denoting gregarious behavior and an ambush feeding strategy. It does not move after prey and attacks passing-by fish or reacts only when the prey make a deliberate attempt to escape.
Shiny, flashy material is very attractive to this fish, which led to the development of flies with much shiny, colorful material, or in opposition, dark or black ones, suggesting lesser visual accuracy of the species.
Fly fishermen use minnow-like flies, streamers and other fish-imitating flies, but the fish's preference for large flies that swim below the surface led to the creation of a specific pattern – the Andino Deceiver.
Due to the dorado's very sharp teeth, anglers use steel wire or fluorocarbon monofilament bite tippets to prevent the fish from cutting the line.
Salminus brasiliensis (dourado, dorado, golden dorado, river tiger or jaw characin) is a large, predatory characiform freshwater fish found in central and east-central South America. Despite having Salminus in its name, the dorado is not related to any species of salmon, nor to the saltwater fish also called dorado. It is very popular among recreational anglers and supports large commercial fisheries.
El dorado, damita o pirayú (Salminus brasiliensis) es un pez caraciforme de gran tamaño que habita las aguas tropicales de las cuencas de los ríos Paraná, Paraguay, Uruguay, Chapare y Mamoré en América del Sur.
Es uno de los principales objetos de pesca deportiva en Argentina, junto con las distintas especies de surubí (Pseudoplatystoma spp.), y una de las presas más exigentes de la pesca de agua dulce en el mundo; supera el metro de largo y supera los 30 kg de peso,[1] y la fuerte musculatura que debe a su hábitat, los rápidos fluviales de la región, lo hacen de captura difícil.
La pesca intensiva, deportiva y comercial, ha mermado sensiblemente su población en el río Paraná, que fuera antaño su principal reservorio, y los daños ecológicos causados por la represa de Yacyretá han agravado la situación. Hoy su pesca en Argentina está controlada, existiendo veda en la época de reproducción y restricciones al tamaño mínimo de las piezas cobradas.
S. brasiliensis es un pez de cuerpo salmonoide, robusto, moderadamente comprimido lateralmente. Los ejemplares registrados de mayor tamaño rondaban en 1,10 metros y 25 kg de peso. La cabeza es grande, hasta un cuarto de largo total, de forma aproximadamente cónica con el frente superior oblicuo. Su boca alcanza aproximadamente la mitad de la cabeza, y muestra sus dientes fuertes de forma cónica; los ojos son pequeños, y están ubicados en posición retrasada. Los opérculos son de buen tamaño, presentando estrías radiales.
El abdomen es largo. La aleta dorsal se ubica hacia la mitad del dorso; la adiposa es casi inexistente. Las ventrales se colocan tangencialmente por delante de la inserción de la dorsal, mientras que la anal está próxima a la caudal, que es poco lobulada, con los radios medios elongados. El pedúnculo de la cola es potente y robusto, como corresponde a su hábito de veloz nadador. Está recubierto de escamas grandes, algo mayores junto al pedúnculo caudal, amarillo-anaranjado en el opérculo, con el dorso ligeramente más oscuro y con reflejos verdosos, y el vientre plateado o blanquecino. Cada escama en el flanco presenta una pequeña mancha de color pardo oscuro. Las aletas son anaranjadas, con un reborde de color carmesí; una mancha negra faja el extremo de los radios caudales.
S. brasiliensis es un voraz predador. Habita las fuertes corrientes que se forman en bajíos pedregosos o desembocaduras de afluentes, donde su superior musculatura le permite maniobrar con más facilidad que sus presas, en general otros peces, y atacar cuando este está inerme en la corriente.
Migra regularmente a lo largo de los ríos de su medio siguiendo a sus presas favoritas, en especial al sábalo (Prochilodus lineatus). Otras especies que captura son la boga (Leporinus obtusidens), el bagre (Pimelodus spp., Parapimelodus valenciennesi) y la palometa (Serrasalmus marginatus), así como crustáceos del género Macrobrachium.
Para la reproducción remonta la corriente en la migración llamada piracema, a lo largo de los meses de octubre y noviembre. Varios machos siguen a cada hembra, cortejándola; en el ritual de cortejo los ejemplares saltan, despegándose del agua en una imagen distintiva. La fecundación es externa, depositándose hasta 200.000 huevas en una puesta. No cuidan las huevas, depositadas en sitios correntosos, de las que tras una incubación de un día eclosionan los alevines, de unos 5 mm de longitud. La madurez sexual se alcanza en el segundo año para los machos y el tercero para las hembras; los especímenes inmaduros se alimentan de protistas y luego de crustáceos e insectos.
Pueden alcanzar los 14 años de edad.
El dorado se busca en las aguas de fuerte corriente donde este acecha a su presa; el momento ideal es entre mayo y agosto, cuando los ejemplares tienen mejor tamaño antes de emprender la fatigosa migración para la puesta. Se practica sobre todo la modalidad de pesca de espera embarcado, con carnada de fondo o de flote.
Entre los principales reservorios pesqueros se cuenta la localidad correntina de Paso de la Patria, donde anualmente se celebra el Festival de la Pesca del Dorado.
En el 2005 la Ley N.º 26.021 del Congreso de la Nación Argentina declaró pez de interés nacional al dorado. Reglamentada por el decreto N.º 381/2005, la ley ratifica una iniciativa de la Secretaría de Medio Ambiente, que buscaba potenciar la conservación de la especie, amenazada por la pesca comercial y la construcción de represas que interrumpen sus flujos migratorios.
La pesca declarada de dorado alcanzó las 200 t anuales durante los años 1980, [cita requerida] provocando una merma significativa en las poblaciones. La reposición de las mismas se dificulta por los obstáculos erigidos a su migración reproductiva, sobre todo por la represa de Yacyretá. En esta se preveían cuatro elevadores para facilitar el tránsito de los peces río arriba, pero solo dos se han construido, y uno de ellos no se encuentra en funcionamiento. [cita requerida] La imposibilidad de desovar en el sitio adecuado arrastra a los alevines río abajo antes de que estén preparados para enfrentarse a las condiciones que esto les impone, y provoca una mortandad generalizada entre los mismos.
Los proyectos de conservación incluyen la potenciación del reservorio de los Esteros del Iberá, que proporcionan un buen hábitat para la siembra de juveniles de piscifactoría. El principal rival en esta zona para los ejemplares inmaduros es la palometa, presente en exceso por la falta de su predador natural, el yacaré (Caiman yacare, C. latirostris), afectado por la caza furtiva.
El dorado, damita o pirayú (Salminus brasiliensis) es un pez caraciforme de gran tamaño que habita las aguas tropicales de las cuencas de los ríos Paraná, Paraguay, Uruguay, Chapare y Mamoré en América del Sur.
Es uno de los principales objetos de pesca deportiva en Argentina, junto con las distintas especies de surubí (Pseudoplatystoma spp.), y una de las presas más exigentes de la pesca de agua dulce en el mundo; supera el metro de largo y supera los 30 kg de peso, y la fuerte musculatura que debe a su hábitat, los rápidos fluviales de la región, lo hacen de captura difícil.
La pesca intensiva, deportiva y comercial, ha mermado sensiblemente su población en el río Paraná, que fuera antaño su principal reservorio, y los daños ecológicos causados por la represa de Yacyretá han agravado la situación. Hoy su pesca en Argentina está controlada, existiendo veda en la época de reproducción y restricciones al tamaño mínimo de las piezas cobradas.
Salminus brasiliensis Salminus generoko animalia da. Arrainen barruko Actinopterygii klasean sailkatzen da, Bryconidae familian.
Salminus brasiliensis Salminus generoko animalia da. Arrainen barruko Actinopterygii klasean sailkatzen da, Bryconidae familian.
Le dourado, damita ou pirayú (Salminus brasiliensis ou Salminus maxillosus) est un poisson de l'ordre des characiformes, de grande taille qui habite les eaux tropicales et subtropicales de certaines zones de l'Amérique du Sud, dans les bassins des fleuves río Paraná, río Paraguay, Uruguay, ainsi que dans les rivières Chapare et Mamoré du bassin de l'Amazone en Bolivie. C'est un des principaux objets de la pêche sportive en Argentine, avec les différentes espèces de surubi (Pseudoplatystoma).
Adulte, il dépasse le mètre de long et atteint 25 kg de poids. Il a une forte musculature liée à son habitat, les rapides fluviaux de la région, ce qui rend sa capture difficile. Salminus brasiliensis est un poisson de corps salmonoide, robuste, modérément comprimé latéralement. Les exemplaires enregistrés de très grande taille atteignaient 110 et même 116 cm. La tête est grande, jusqu'au quart de la longueur totale, de forme conique. La bouche atteint la moitié de la tête. Elle est ornée de fortes dents côniques.
Salminus brasiliensis est un prédateur vorace. On le surnomme tigre del río. Il habite les courants forts qui se forment dans les fonds pierreux ou dans les embouchures des affluents, là où sa musculature supérieure lui permet de manœuvrer avec plus de facilité que ses proies, en général d'autres poissons, et d'attaquer lorsque celles-ci sont désarmées dans le courant.
Il migre régulièrement au long des rivières de son domaine, poursuivant ses proies favorites, spécialement le sábalo (Prochilodus lineatus). Les autres espèces qu'il capture sont la boga (Leporinus obtusidens), le bagre (du genre Pimelodus et le Parapimelodus valenciennesi, poissons-chats de la famille des pimelodidae) et le piraña ou palometa (Serrasalmus marginatus), ainsi que des crustacés du genre Macrobrachium.
Pour la reproduction, ils remontent le courant lors d'une migration connue sous le nom de piracema, pendant les mois de printemps austral (octobre et novembre). Plusieurs mâles courtisent et suivent la même femelle. Lors de ce rituel d'approche les individus sautent hors de l'eau, et il est alors facile de les repérer et de les observer. La fécondation est externe, la femelle pondant jusque 200 000 œufs en une seule fois. Ils ne surveillent pas les œufs, déposés dans des endroits d'eau vive. Après une incubation d'un jour les alevins éclosent; ils ont plus ou moins 5 mm de longueur. La maturité sexuelle est atteinte la seconde année chez les mâles et la troisième chez les femelles. Les exemplaires immatures s'alimentent de protistes et ensuite de crustacés et d'insectes. Le salminus brasiliensis peut atteindre quatorze ans d'âge.
En 2005 la loi Nº 26.021 du Congreso de la Nación Argentina a déclaré le dorado poisson d'intérêt national. La loi a ratifié une initiative du Secrétariat au Milieu Ambiant, qui cherchait à renforcer la conservation de l'espèce, menacée par la pêche commerciale et la construction de barrages hydroélectriques qui interrompent les flux migratoires[1].
Durant les années 1980, la pêche déclarée de dorado atteignit les 200 tonnes annuelles, provoquant une chute significative des populations. La récupération des effectifs de cette espèce se heurte aux nouveaux obstacles érigés sur leur migration reproductive (trame bleue ; surtout le barrage de Yacyretá. Lors de la construction de ce dernier, quatre élévateurs étaient prévus pour faciliter le transit des poissons vers l'amont, mais seuls deux d'entre eux ont été construits, et l'un d'eux ne fonctionne pas. L'impossibilité de pondre dans des sites adéquats force l'alevinage à se produire en aval avant que les alevins ne soient préparés à affronter les conditions qui y règnent et qui leur sont imposées, ce qui provoque une mortalité élevée parmi eux.
Les projets de conservation de l'espèce incluent le renforcement du réservoir existant dans les Étangs de l'Iberá, qui représentent un bon habitat pour l'ensemencement de juvéniles produits industriellement en pisciculture. Le principal danger dans cette zone pour les exemplaires immatures est le piraña palometa (Serrasalmus marginatus), présent en excès par manque de son prédateur naturel, le caïman ou yacaré (caiman jacaré et caiman latirostris) lequel régresse en raison du braconnage pratiqué à son égard.
Le dourado, damita ou pirayú (Salminus brasiliensis ou Salminus maxillosus) est un poisson de l'ordre des characiformes, de grande taille qui habite les eaux tropicales et subtropicales de certaines zones de l'Amérique du Sud, dans les bassins des fleuves río Paraná, río Paraguay, Uruguay, ainsi que dans les rivières Chapare et Mamoré du bassin de l'Amazone en Bolivie. C'est un des principaux objets de la pêche sportive en Argentine, avec les différentes espèces de surubi (Pseudoplatystoma).
Salminus brasiliensis is een straalvinnige vissensoort uit de familie van de karperzalmen (Characidae).[1] De wetenschappelijke naam van de soort is voor het eerst geldig gepubliceerd in 1816 door Cuvier.
Bronnen, noten en/of referentiesO dourado (Salminus brasiliensis; antigamente Salminus maxillosus)[1] é um peixe dos rios do Brasil e outros países da América do Sul. Ocorre na Bacia do Prata, na bacia do Rio Magdalena e nos rios do Peru da bacia do rio Amazonas.
O dourado é um peixe dos rios do Brasil; é sinônimo de Salminus maxillosus, e é também chamado popularmente doirado, piraju, pirajuba e saijé.[2] Muito apreciado pelos pescadores esportivos, é lendário por sua bravura e resistência uma vez fisgado. Se o salmão é frequentemente citado como o alvo mais cobiçado da pescaria esportiva no hemisfério norte, na América do Sul impera o dourado. Aliás, o dourado, como indica seu nome científico (salminus = pequeno salmão), ocupa o mesmo nicho ecológico de trutas e salmões mesmo sendo de outra ordem (Characiformes), a qual fazem parte a piranha, o lambari, o tambaqui, o pacu, a traíra e o néon. O dourado, também chamado de pirajú e tigre de rio (por causa das listras na lateral do corpo) é um dos mais conhecidos predadores do rio Paraná. Ele está presente nas regiões Sul, Sudeste e Centro-oeste do Brasil, principalmente no Rio Doce, Rio Casca, Rio Paraná, Rio da Prata, Rio Paraguai e seus afluentes. Atinge grande porte, podendo alcançar 130cm de comprimento e pesar 25kg. É um peixe muito difícil de se manter no anzol, pois sua boca é muito dura, dificultando a penetração do anzol. Quando fisgado, salta para fora da água na expectativa de se livrar do anzol. Apresenta uma linda coloração amarelo ouro, com listras pretas nas laterais, as barbatanas emitem um efeito alaranjado, possui também um risco preto no meio da cauda. Tem dentes muito afiados e perigosos, são muito agressivos com outros peixes, principalmente quando estão se alimentando. Houve diversos relatos de ataques de dourado a seres humanos, inclusive um em que um garoto teve os genitais mutilados por esse peixe.
Inúmeras empresas turísticas, especialmente na Argentina, Paraguai e no Brasil, oferecem pacotes turísticos a pescadores com o objetivo de pescar dourados na bacia do Rio Paraná.
"Dourado" e "doirado" são referências a sua cor dourada tendente ao vermelho.[2] "Piraju" e "pirajuba" se originaram do tupi antigo piraîuba, que significa "peixe amarelo" (pirá, peixe + îuba, amarelo).[3][4]
Salminus brasiliensis = Salminus maxillosus = Salminus affinis = Salminus franciscanus
O nome Salminus brasiliensis é o mais encontrado na bibliografia, mas outros sinônimos são usados. O primeiro nome científico do dourado foi Hydrocynus brasiliensis, sendo identificado com o African Tigerfish (peixe-tigre africano), mas em seguida foi reclassificado a Salminus maxillosus, atualmente Salminus brasiliensis.
Inicialmente, Salminus brasiliensis referia-se apenas ao dourado da bacia do rio da Prata, quando se achava que eram espécies diferentes. Para o dourado de outras bacias hidrográficas (Bacia do São Francisco, do Rio Magdalena, do Rio Orinoco e da Bacia Amazônica), a forma usada era Salminus affinis. E na bacia do Rio São Francisco, a forma usada era Salminus franciscanus.
Outros sinônimos da espécie:
É muito apreciado pelos pescadores esportivos. É lendário por sua bravura e resistência uma vez fisgado. Inúmeras empresas turísticas, especialmente na Argentina, Paraguai e no Brasil, oferecem pacotes turísticos a pescadores com o objetivo de pescar dourados na bacia do Rio Paraná.
Pertence à ordem Characiformes, da qual fazem parte a piranha, o lambari, o tambaqui, o pacu, a traíra, o néon, a piraputanga e muitos outros peixes sul-americanos e também africanos, como os da família Alestiidae, por exemplo.
Obs: a genética molecular indica que o gênero Salminus seria próximo a Brycon.
O dourado (Salminus brasiliensis; antigamente Salminus maxillosus) é um peixe dos rios do Brasil e outros países da América do Sul. Ocorre na Bacia do Prata, na bacia do Rio Magdalena e nos rios do Peru da bacia do rio Amazonas.
O dourado é um peixe dos rios do Brasil; é sinônimo de Salminus maxillosus, e é também chamado popularmente doirado, piraju, pirajuba e saijé. Muito apreciado pelos pescadores esportivos, é lendário por sua bravura e resistência uma vez fisgado. Se o salmão é frequentemente citado como o alvo mais cobiçado da pescaria esportiva no hemisfério norte, na América do Sul impera o dourado. Aliás, o dourado, como indica seu nome científico (salminus = pequeno salmão), ocupa o mesmo nicho ecológico de trutas e salmões mesmo sendo de outra ordem (Characiformes), a qual fazem parte a piranha, o lambari, o tambaqui, o pacu, a traíra e o néon. O dourado, também chamado de pirajú e tigre de rio (por causa das listras na lateral do corpo) é um dos mais conhecidos predadores do rio Paraná. Ele está presente nas regiões Sul, Sudeste e Centro-oeste do Brasil, principalmente no Rio Doce, Rio Casca, Rio Paraná, Rio da Prata, Rio Paraguai e seus afluentes. Atinge grande porte, podendo alcançar 130cm de comprimento e pesar 25kg. É um peixe muito difícil de se manter no anzol, pois sua boca é muito dura, dificultando a penetração do anzol. Quando fisgado, salta para fora da água na expectativa de se livrar do anzol. Apresenta uma linda coloração amarelo ouro, com listras pretas nas laterais, as barbatanas emitem um efeito alaranjado, possui também um risco preto no meio da cauda. Tem dentes muito afiados e perigosos, são muito agressivos com outros peixes, principalmente quando estão se alimentando. Houve diversos relatos de ataques de dourado a seres humanos, inclusive um em que um garoto teve os genitais mutilados por esse peixe.
Inúmeras empresas turísticas, especialmente na Argentina, Paraguai e no Brasil, oferecem pacotes turísticos a pescadores com o objetivo de pescar dourados na bacia do Rio Paraná.
Cá Dorado vàng (Danh pháp khoa học: Salminus brasiliensis) còn được gọi là cá Dorado, cọp sông là một loài cá nước ngọt thuộc nhóm cá ăn thịt cở lớn lớn trong họ cá hoàng đế Characidae thuộc bộ cá chép mỡ Characiformes phân bố ở vùng trung tâm và đông nam Trung Mỹ. Mặc dù có pháp danh Salminus trong tên của nó, nhưng cá Dorado không liên quan đến bất kỳ loài cá hồi nào cũng không phải là cá nước mặn. Đây là loài cá rất phổ biến trong số những người câu cá giải trí. Tên gọi "Dorado" bắt nguồn từ huyền thoại El Dorado (thành phố vàng truyền thuyết) từ tiếng Bồ Đào Nha dourado có nghĩa là "vàng" và được chỉ về chúng cho cá do màu sắc của nó phản chiếu ánh vàng.
Cá Dorado vàng có nguồn gốc ở các môi trường nước ngọt ở Nam Brazil, Paraguay, Uruguay, Bolivia và phía bắc Argentina. Ở đây, nó sống ở vùng Paraguay (gồm cả Pantanal), Paraná, Uruguay, Chapare, Mamoré và sông Guaporé, và hệ thống thoát nước của Lagoa dos Patos.
Ngoài phạm vi tự nhiên của nó, dorado vàng đã được du nhập đến một số lưu vực sông đông nam của Braxin, đặc biệt là Doce, Paraíba do Sul, Iguazu và Guaraguaçu. Các lưu vực sông Nam Mỹ khác có chứa các họ hàng của loài này: Salminus franciscanus ở lưu vực São Francisco, Salminus hilarii ở các lưu vực sông Paraná, Amazon và Orinoco, và Salminus affinis ở các lưu vực Santiago và Magdalena ở Ecuador và Colombia.
Cá Dorado vàng có cái đầu lớn, có hàm răng đầy răng sắc nhọn. Những con cá trưởng thành có màu hoàng kim, nhưng những cái còn lại bạc lợt hơn. Nó đạt đến độ trưởng thành khoảng 37 cm (15 in). Kích thước trung bình của cá Dorado vàng là khoảng 3–10 kg (6.6-22.0 lb). Kích thước ghi nhận lớn nhất là 1,3 m (51 in) chiều dài và trọng lượng 34 kg (75 lb). Con cái lớn đáng kể so với con đực. Đây là loài cá nước ngọt có kích thước lớn nhất ở lưu vực sông Río de la Plata
Cá Dorado vàng thường thích nhiệt độ nước từ 20 đến 28 °C (68-82 °F). Nó di cư để đáp ứng với nhiệt độ, mùa và các nguồn thực phẩm, và di chuyển ngược dòng, thường khoảng 400 km (250 dặm) để sinh sản vào mùa xuân và mùa hè. Nó thường là một loài đơn độc, nhưng di cư theo nhóm. Các con cái đạt được trưởng thành khi 4-5 tuổi và có thể chứa đến 2 triệu quả trứng được phóng ra gần mặt nước. Cá Dorados vàng có thể đạt đến độ tuổi hơn 15 năm.
Cá Dorado vàng là loài ăn thịt bậc cao trong môi trường sống nước ngọt của nó. Chúng chủ yếu ăn cá, ăn nhiều loại cá nhỏ, nhưng cũng đã được ghi nhận là ăn côn trùng, động vật giáp xác và động vật có xương sống nhỏ (ví dụ loài gặm nhấm, thằn lằn và chim). Một trong những con mồi ưa thích của cá dorado trưởng thành là Prochilodus lineatus. Trong giai đoạn ấu trùng, dorados vàng ăn sinh vật phù du. Khi chúng lớn lên, chúng chuyển sang côn trùng và cá nhỏ. Với chiều dài đến 30 cm (12 inch), những con non là những con mồi hung hăng của Brycon hilarii có hình dạng và màu sắc chung chung,
Cá Dorado vàng đã giảm vì đánh bắt quá mức và đập ngăn cản sự di cư của nó. Nó được liệt kê là một loài bị đe dọa ở Rio Grande do Sul ở Braxin và ở Paraguay và lệnh cấm đánh bắt cá năm năm đã có hiệu lực. Ngược lại, Dorado vàng đã được đưa ra để đánh bắt cho một số con sông bên ngoài phạm vi tự nhiên của nó Là một loài ăn thịt lớn, nó là một mối đe dọa nghiêm trọng đối với cá bản địa ở những con sông này.
Từ những năm 2000 trở đi, Dorado ngày càng được công nhận là một loài đánh bắt cá. Hành vi hung hăng của nó và sáng kiến dùng ruồi như một kẻ săn mồi tích cực, kết hợp với năng lượng chiến đấu tuyệt vời, thường xuyên đi không bay trong nỗ lực để tự giải phóng khỏi móc, làm cho loài này là một cá câu thể thao thật sự. Nói chung đây là một loài cá thể thao được ưa thích.
Cá Dorado vàng (Danh pháp khoa học: Salminus brasiliensis) còn được gọi là cá Dorado, cọp sông là một loài cá nước ngọt thuộc nhóm cá ăn thịt cở lớn lớn trong họ cá hoàng đế Characidae thuộc bộ cá chép mỡ Characiformes phân bố ở vùng trung tâm và đông nam Trung Mỹ. Mặc dù có pháp danh Salminus trong tên của nó, nhưng cá Dorado không liên quan đến bất kỳ loài cá hồi nào cũng không phải là cá nước mặn. Đây là loài cá rất phổ biến trong số những người câu cá giải trí. Tên gọi "Dorado" bắt nguồn từ huyền thoại El Dorado (thành phố vàng truyền thuyết) từ tiếng Bồ Đào Nha dourado có nghĩa là "vàng" và được chỉ về chúng cho cá do màu sắc của nó phản chiếu ánh vàng.
大顎小脂鯉,為輻鰭魚綱脂鯉目脂鯉亞目脂鯉科的其中一個種。分布於南美洲巴拉圭河、巴拉那河及烏拉圭河流域,體長可達100公分,棲息在底中層水域,以魚類及甲殼類為食,生活習性不明可做為食用魚及養殖魚及觀賞魚,水族市面上稱為黃金河虎。
Salminus maxillosus
(Valenciennes, 1840)
ドラド(ドラードとも、dorado、dourado)は、カラシン目カラシン科サルミヌス属(ドラド属)に分類される魚類の一種。
広義には、サルミヌス属のさまざまな淡水魚を意味することもある。また、シイラなどシイラ属(Coryphaena)の海水魚や、ナマズ目ピメロドゥス科(Pimelodidae)の1種の淡水魚ジャウー(Zungaro zungaro)を意味することもある。しかし、日本ではこのような使い方は一般的ではない。
外見や属名(Salminus)からサケの仲間という誤解があるが、サケに近縁ではなく、回遊もしない。
大型魚で、大きいものでは1メートルに達する。なお、カラシン科の小型魚はテトラであり、ドラドも幼魚ではテトラに似る。
その名のとおり金色だが、程度には各種ある。鮮やかな金色になるには強い太陽光が必要で、飼育下では金色が薄れやすい。
引きが強く、釣りの対象に好まれる。
ドラド(ドラードとも、dorado、dourado)は、カラシン目カラシン科サルミヌス属(ドラド属)に分類される魚類の一種。
広義には、サルミヌス属のさまざまな淡水魚を意味することもある。また、シイラなどシイラ属(Coryphaena)の海水魚や、ナマズ目ピメロドゥス科(Pimelodidae)の1種の淡水魚ジャウー(Zungaro zungaro)を意味することもある。しかし、日本ではこのような使い方は一般的ではない。