Yeni Zelandiya kakası— Yeni Zelandiyanın təbii meşələrində yayılmış taksonomik ranq olan Yeni Zelandiya tutuquşularının böyük növlərindən biri olan tutuquşu növüdür. İki yarımnövü məlumdur.
Yeni Zelandiya kakası 1788-ci ildə alman naturalisti İohann Fridrix Gmelin tərəfindən təsvir edilmişdir. Şiamal Adası kakası və Cənub Adası kakası kimi tanınan iki yarımnövü mövcuddur. Kākā adı Maori dilində “tutuquşu” mənasını verir.[1]
Nestor cinsinə dörd növ daxildir: Yeni Zelandiya kakası (lat. Nestor meridionalis), Kea (lat. Nestor notabilis), nəsli kəsilmiş Norfolk kakası (lat. Nestor productus) və nəsli kəsilmiş Çatem kakası (lat. Nestor chathamensis). Bu dörd növün hamısının beş milyon il əvvəl Yeni Zelandiyanın meşələrində məskən salmış "proto-kākā"dan törədiyi fərz edilir.[2][3] Onların ən yaxın qohumu Kakapodur.[2][3][4][5]
Yeni Zelandiya kakası ovalıqlarda və orta yüksəkliyə malik ərazilərdə yaşayır. Onun hal-hazırda yaşadığı yerlər Kapiti adası, Kodfiş adası, Litl-Barrier adasıdır. Kaka Yeni Zelandiyanın kontinent ada sığınacaqlarında (Karori vəhşi təbiət qoruğu) sürətlə çoxalır.
|accessdate=
(kömək) |coauthors=
ignored (kömək); Check date values in: |accessdate=
(kömək); |access-date=
requires |url=
(kömək) |coauthors=
ignored (kömək) Yeni Zelandiya kakası— Yeni Zelandiyanın təbii meşələrində yayılmış taksonomik ranq olan Yeni Zelandiya tutuquşularının böyük növlərindən biri olan tutuquşu növüdür. İki yarımnövü məlumdur.
Ar c'haka(Daveoù a vank) a zo ur spesad perokeded, Nestor meridionalis an anv skiantel anezhañ.
Dont a ra e anv boutin eus ar ger maorieg "kākā" a dalv kement ha peroked.
Anvet e voe Psittacus meridionalis (kentanv) da gentañ-penn (e 1788)[1] gant an naturour alaman Johann Friedrich Gmelin (1748-1804).
Bevañ a ra diwar vleuñv, broñs, divellkeineged, frouezh, greun, had, hugennoù, plant, sev ha sun-bleuñv.
Ar spesad a gaver an daou isspesad anezhañ[2] :
Ar c'haka(Daveoù a vank) a zo ur spesad perokeded, Nestor meridionalis an anv skiantel anezhañ.
Dont a ra e anv boutin eus ar ger maorieg "kākā" a dalv kement ha peroked.
Anvet e voe Psittacus meridionalis (kentanv) da gentañ-penn (e 1788) gant an naturour alaman Johann Friedrich Gmelin (1748-1804).
El kaka[1] (Nestor meridionalis) és un ocell de la família dels estrigòpids (Strigopidae) que habita els boscos de Nova Zelanda.
El kaka (Nestor meridionalis) és un ocell de la família dels estrigòpids (Strigopidae) que habita els boscos de Nova Zelanda.
Aderyn a rhywogaeth o adar yw Caca (sy'n enw gwrywaidd; enw lluosog: cacaod) a adnabyddir hefyd gyda'i enw gwyddonol Nestor meridionalis; yr enw Saesneg arno yw Kaka. Mae'n perthyn i deulu'r Parotiaid (Lladin: Psittacidae) sydd yn urdd y Psittaciformes.[1]
Talfyrir yr enw Lladin yn aml yn N. meridionalis, sef enw'r rhywogaeth.[2]
Mae'r caca yn perthyn i deulu'r Parotiaid (Lladin: Psittacidae). Dyma rai o aelodau eraill y teulu:
Rhestr Wicidata:
rhywogaeth enw tacson delwedd Corbarot brongoch Micropsitta bruijnii Corbarot Finsch Micropsitta finschii Corbarot Meek Micropsitta meeki Corbarot penfelyn Micropsitta keiensis Corbarot wyneblwyd Micropsitta pusio Loricît cain Charmosyna pulchella Loricît Caledonia Newydd Charmosyna diadema Loricît gyddfgoch Charmosyna amabilis Loricît Josephine Charmosyna josefinae Loricît palmwydd Charmosyna palmarum Loricît talcenlas Charmosyna toxopei Macaw Spix Cyanopsitta spixii Macaw torgoch Orthopsittaca manilatusAderyn a rhywogaeth o adar yw Caca (sy'n enw gwrywaidd; enw lluosog: cacaod) a adnabyddir hefyd gyda'i enw gwyddonol Nestor meridionalis; yr enw Saesneg arno yw Kaka. Mae'n perthyn i deulu'r Parotiaid (Lladin: Psittacidae) sydd yn urdd y Psittaciformes.
Talfyrir yr enw Lladin yn aml yn N. meridionalis, sef enw'r rhywogaeth.
Nestor kaka (Nestor meridionalis) je druh papouška z čeledi nestorovití (Nestoridae) a rodu nestor (Nestor). Druh popsal Johann Friedrich Gmelin roku 1788.
Nestor kaka je endemickým druhem. Vyskytuje se pouze na Novém Zélandu, kde je rozšířen na Severním i Jižním ostrově.
Měří kolem 45 cm, hmotnost se odhaduje v průměru na 450 g. Má zahnutý zobák. Na rozdíl od nestora key nepojídá maso ve velké míře, živí se především rostlinnou potravou, například semeny, nektarem, květy apod. Někdy však konzumuje také bezobratlé. Potravu si při jídle obvykle přidržuje obratnýma nohama.
IUCN řadí nestora kaku mezi ohrožené druhy. Nebezpečí představují introdukované (nepůvodní) šelmy, především různé lasice, jež se snadno dostanou do dutin ve stromech, kde nestoři hnízdí a loví zde jejich mláďata, což snižuje stavy.[2]
Jsou uznány celkem dva poddruhy nestora kaky:[3]
Poddruh N. m. meridionalis se vyskytuje na Jižním ostrově, zatímco poddruh N. m. septentrionalis na Severním.
V tomto článku byl použit překlad textu z článku New Zealand kaka na anglické Wikipedii.
Nestor kaka (Nestor meridionalis) je druh papouška z čeledi nestorovití (Nestoridae) a rodu nestor (Nestor). Druh popsal Johann Friedrich Gmelin roku 1788.
Kaka (Nestor meridionalis) er en fugl i gruppen New Zealand papegøjer og en af to bevarede arter i slægten Nestor. Arten overlever i kraft af to underarter, og er nært beslægtet med kea (Nestor notabilis). Kaka er endemisk til New Zealand.
Kaka (Nestor meridionalis) er en fugl i gruppen New Zealand papegøjer og en af to bevarede arter i slægten Nestor. Arten overlever i kraft af to underarter, og er nært beslægtet med kea (Nestor notabilis). Kaka er endemisk til New Zealand.
Der Kaka oder Waldpapagei (Nestor meridionalis) ist neben dem Kea (Nestor notabilis) die zweite heute noch lebende Art der Nestorpapageien, die in Neuseeland vorkommen. Eine dritte Art, der Dünnschnabelnestor, lebte bis Mitte des 19. Jahrhunderts auf den Norfolkinseln nördlich und nordöstlich davon.
Der Kaka ist ein Papagei von etwa 40 cm Länge. Bei der Farbe des Gefieders herrschen am Nacken, am Rücken, auf der Brust und auf der Oberseite der Flügel Brauntöne vor. Der Bauch, die Unterseite der Flügel und ein Band zwischen Nacken und Rücken sind rötlich, Stirn und Oberkopf grau-weiß gefärbt.
Beim Männchen ist der Schnabel stärker gekrümmt als beim Weibchen.
Er bewohnt die Wälder Neuseelands, im Sommer die Höhen von 450 bis 850 m, im Winter kommen sie von den flachen Küstenbereichen bis zu den Höhen von 550 m vor, werden gelegentlich jedoch auch in Höhen bis zu 1500 m sowie in Gärten und Parks beobachtet. Auf der Südinsel kommt die Unterart N. meridionalis meridionalis vor, auf der Nordinsel N. meridionalis septentrionalis. Beide Unterarten sind bedroht.
Auf den Chatham-Inseln ist er ausgerottet.
Der Kaka lebt vorwiegend im Wald, aber auch Buschwerk, Parks und Gärten werden von ihm aufgesucht. Er benötigt Bäume als Sitzplatz. Kakas sind äußerst geschickte Kletterer, wobei sie durchaus kopfüber an einem Ast hängend Nahrung aufnehmen können, und nutzen ihren Schnabel als dritten Fuß. Durch die in ihrem Kopfgefieder aufgenommenen Pollen sorgen die Vögel auch für eine Bestäubung anderer Pflanzen. Außer während der Brutzeit lebt er in kleineren Gruppen von bis zehn Exemplaren zusammen. Normalerweise ist dieser Vogel in der Morgen- und Abenddämmerung und hellen Nächten aktiv. Innerartliches Aggressionsverhalten (z. B. bei Nahrungsknappheit) äußert sich in Knurren, Kreischen und/oder einem Aufstellen der Flügel verbunden mit Schnabelschlagen. Ansonsten können Kakas auch melodisch pfeifen und trillern; regionale Populationen der Art verfügen auch über die Fähigkeit zu unterschiedlichen Dialekten.
Der Kaka ernährt sich von Früchten, Samen, Knospen, Insekten und deren Larven und Puppen, aber auch von Blüten-Nektar (Honigtau) und Trieben. Ein wichtiger Bestandteil seiner Nahrung sind die Sekrete einer in der Rinde von Bäumen lebenden Schildlaus und bei der Aufzucht der Jungen der Samen der Südbuche. Diese unübliche Nahrung ist neben der Einengung der Lebensräume mit auch ein Grund für die Bedrohung der Art.
Nicht regelmäßig jedes Jahr, sondern etwa alle zwei bis vier Jahre findet bei den Kakas eine Paarung, die darauf folgende Eiablage, die 21 Tage dauernde Brut und anschließende Aufzucht der 4–5 Jungen (von denen meist aber nur 2 überleben) statt. Zunächst dachte man, dass dieser unregelmäßige Brutzyklus allein vom wechselnden Angebot des energiespendenden Honigtaus abhängen würde. Später haben Forscher jedoch die in erster Linie direkte Abhängigkeit vom Fruchtzyklus der Südbuche festgestellt. In den Jahren, in denen diese Bäume besonders viele Samen entwickeln und daher ein großes Futterangebot für die Kakas und ihre Jungen gewährleistet ist, kommt es auch regelmäßig zur Brut.
Vermutlich leben die Vögel auch außerhalb der Brutzeit überwiegend monogam. Während der Balz präsentiert das Männchen seine leuchtenden Flügelunterseiten, fächert die Schwanzfedern und bewegt den Kopf vertikal. Durch Sitzhaltung und seitlich weggedrehte Schwanzfedern signalisiert das Weibchen seine Paarungsbereitschaft, woraufhin das Männchen sich mit gespreizten Flügeln auf dem Rücken der Partnerin festhält.
Kakas brüten in Baumhöhlen, selten auch in Felsspalten oder einem Kiwibau. Der Kaka benutzt einmal gewählte Baumhöhlen über mehrere Bruten hinweg. Der Boden wird mit abgeknabberten Holzspänen bedeckt. Meist brütet das Weibchen, nur hin und wieder löst das Männchen, das in dieser Zeit der Partnerin Futter bringt, es ab.
Mit etwa 10 Wochen sind die Jungen flügge und verlassen das Nest.
Die Māori jagen die Papageien wegen ihres Fleisches und stellen aus ihren roten Federn Mäntel für Zeremonien her.
Die explosionsartige Vermehrung eingeschleppter europäischer Wespen-Arten (jetzt die Gemeine Wespe), die ebenfalls vom energiereichen Honigtau der Schildläuse sowie von Insekten leben, hat die Nahrungsgrundlage der Kakas derart verknappt, dass sie auf Dauer in ihrem Bestand ernsthaft gefährdet sind, sollte es nicht gelingen, den Bestand der Gemeinen Wespen entscheidend zu reduzieren.
Durch die Einschleppung des in Neuseeland ursprünglich nicht beheimateten Wiesels ist der Kaka noch stärker gefährdet, da diesen Räubern in einem Brutzyklus viele in Baumhöhlen brütende Kakaweibchen regelmäßig zum Opfer fallen. Im Nationalpark Eglinton-Tal auf der neuseeländischen Südinsel, wo Kakas mit Sendern versehen wurden, konnte 2008 anhand dieser Daten und Berechnungen in einer Studie nachgewiesen werden, dass Kakas nur eine Überlebenschance haben, wenn auch weiterhin dieselbe Zahl an Hermelinfallen wie seit Beginn der 1990er Jahre aufgestellt wird.
In Europa werden Kakas nur in der Stuttgarter Wilhelma gehalten.
Der Kaka oder Waldpapagei (Nestor meridionalis) ist neben dem Kea (Nestor notabilis) die zweite heute noch lebende Art der Nestorpapageien, die in Neuseeland vorkommen. Eine dritte Art, der Dünnschnabelnestor, lebte bis Mitte des 19. Jahrhunderts auf den Norfolkinseln nördlich und nordöstlich davon.
Ko te Kākā he manu ngahere nō Aotearoa, hopukia ai hei mōkai i ngā wā o mua. Ko te kākā mōkai hei whakangē, kia rere mai ai ētahi atu kākā. Ko te kākā, he manu tino turituri. Haruru ana te ngahere i te turituri o te tangi a tēnei manu. Koirā te whakataukī: He kūkū ki te kāinga, he kākā ki te haere. Ko te kūkū, arā, te kererū, kahore e rangona ana e turituri ana tana tangi; he manu āta tangi. He whakatauakī tēnei mō tētahi tangata, i tōna ake kāinga, marae rānei, kāhore āna kōrero, wahangū noa iho ia. Engari ki te haere atu ana ki te kāinga, marae rānei o tētahi atu, kei runga ia e pahupahu ana e whakaturituri ana. Ka whakaritea ngā tāngata pēnei ki te kūkū i ngā wā o te nohopuku. ā ki te kākā i ngā wā e puta whakarere ai āna kōrero. Ko te ingoa pūtaiao ko Nestor meridionalis.
The New Zealand kākā (Nestor meridionalis) is a large species of parrot of the family Nestoridae found in New Zealand's native forests. The species is often known by the abbreviated name kākā, although it shares this name with the recently extinct Norfolk kākā and Chatham kākā. Two subspecies of New Zealand kākā are recognised. It is endangered and has disappeared from much of its former range, though the re-introduction of North Island kākā at Zealandia in Wellington has led to an increasing population of the birds across the city.
The New Zealand kākā was formally described in 1788 by the German naturalist Johann Friedrich Gmelin in his revised and expanded edition of Carl Linnaeus's Systema Naturae. He placed it with the parrots in the genus Psittacus and coined the binomial name Psittacus meridionalis.[3] The specific epithet meridionalis is Latin meaning "southern".[4] Gmelin based his description on the "Southern brown parrot" from New Zealand that had been described in 1781 by the English ornithologist John Latham in his book A General Synopsis of Birds. Latham had examined a preserved specimen in the Leverian Museum in London.[5] The New Zealand kākā is now placed in the genus Nestor that was introduced in 1830 by René Lesson.[6]
There are two subspecies, the North Island kākā, Nestor meridionalis septentrionalis, and the South Island kākā, N. m. meridionalis, although more recent research has ruled out allopatric subspeciation.[7] The Māori language name kākā means "parrot", possibly related to kā, 'to screech'.[8]
The genus Nestor contains four species: the New Zealand kākā (Nestor meridionalis), the kea (N. notabilis), the extinct Norfolk kākā (N. productus), and the extinct Chatham kākā (N. chathamensis). All four are thought to stem from a "proto-kākā", dwelling in the forests of New Zealand five million years ago.[9][10] Their closest relative is the kākāpō (Strigops habroptilus).[9][10][11][12] Together, they form the parrot superfamily Strigopoidea, an ancient group that split off from all other Psittaciformes before their radiation.[9][10][12][13]
The New Zealand kākā is a medium-sized parrot, measuring 45 cm (18 in) in length and weighing from 390 to 560 g (14 to 20 oz), with an average of 452 g (0.996 lb).[14] It is closely related to the kea, but has darker plumage and is more arboreal. The forehead and crown are greyish-white and the nape is greyish brown. The neck and abdomen are more reddish, while the wings are more brownish. Both sub-species have a strongly patterned brown/green/grey plumage with orange and scarlet flashes under the wings; colour variants that show red to yellow colouration especially on the breast are sometimes found.
The calls include a harsh ka-aa and a whistling u-wiia.[15]
The New Zealand kākā lives in lowland and mid-altitude native forest. Its strongholds are currently the offshore reserves of Kapiti Island, Codfish Island and Little Barrier Island. It is breeding rapidly in the mainland island sanctuary at Zealandia with over 800 birds banded since their reintroduction in 2002.[16] From their reintroduction in 2002, North Island kākā continue to recolonise Wellington and a 2015 report showed a significant increase in their numbers over the preceding 12 years.[17]
New Zealand kākā are still considered common and easy to find in certain large forested areas of the South Island. Kākā can be found in Rotoiti Nature Recovery Project, along the Milford Track and in the Eglinton Valley in Fiordland National Park[18]
New Zealand kākā can also be found around Stewart Island and the offshore Islands of Whenua Hou and Ulva Island.
In 2015 Project Janszoon first released New Zealand kākā into Abel Tasman National Park with an additional release in 2019.
New Zealand kākā are mainly arboreal and occupy mid-to-high canopy. They are often seen flying across valleys or calling from the top of emergent trees. They are very gregarious and move in large flocks that often include kea, where they are present. They are highly active at dawn and dusk and can sometimes be heard calling loudly.
The New Zealand kākā nests in cavities in hollow trees. The entrance hole is often three to six metres above the ground,[19] but can be as low as ground level on predator-free offshore islands.[20] The nest floor is lined with small wood chips[20] and powder.[19] They lay eggs any time between September (late winter) and March (summer).[19] Occasionally, in a good fruiting year, a pair can double clutch, often utilising the same nest hole for the second clutch and extending breeding into winter.[20] They typically lay four eggs,[19][20] though it can be up to eight,[21] with two chicks fledging.[19] Only the female incubates the eggs, for about 24 days,[19] and cares for the nestlings, but she is regularly fed by the male throughout breeding.[20] Both parents feed the chicks after they have fledged.[20]
New Zealand kākā typically eat fruits, berries, seeds, flowers, buds, nectar, sap, plants and invertebrates. They use their strong beak to shred the cones of the kauri tree to obtain the seeds.[22] It has a brush tongue with which it feeds on nectar, and it uses its strong beak to dig out the grubs of the huhu beetle and to remove bark to feed on sap.[23]
New Zealand kākā are considered vulnerable, having greatly declined across their traditional range as a result of habitat loss, predation by introduced predators such as cats, rats, possums and stoats, and competition from wasps and bees for the honeydew excreted by scale insects. A closely related species, Nestor productus, the Norfolk kākā, became extinct in 1851 for similar reasons. New Zealand kākā are absolutely protected under New Zealand's Wildlife Act 1953.[24] The species is also listed under Appendix II of the Convention on International Trade in Endangered Species of Wild Fauna and Flora (CITES) meaning international export/import (including parts and derivatives) is regulated.[2] Under the New Zealand Threat Classification System (NZTCS), the North Island kaka is considered to be "At Risk", but with an increasing population, while the South Island kaka is considered "Threatened" and "Nationally Vulnerable".[25][26]
As cavity nesters with a long incubation period that requires the mother to stay on the nest for at least 90 days, New Zealand kākā are particularly vulnerable to predation. Stoats were the main cause of death of nesting adult females, nestlings and fledglings, but possums were also important predators of adult females, eggs and nestlings.[27] There is strong evidence that predation of chicks and females has led to a serious age and sex imbalance, even amongst ostensibly healthy populations.[28]
In parts of the country, the Department of Conservation and local conservation groups have attempted to control predators of New Zealand kākā through the use of traps, ground baiting and the aerial deployment of sodium fluoroacetate (1080). Where pest control has been carried out, there has been a significant recovery of New Zealand kākā populations. For example, in Pureora Forest Park 20 kākā were radio-tracked in an area to be treated with aerial 1080 in 2001. In nearby Waimanoa Forest, which was not to be treated with 1080, nine kākā were radio-tracked. In the area where 1080 was used, all 20 birds survived that season. Of the nine birds tagged in the untreated area, five were killed by predators that same season.[29]
Research has shown that honeydew is very important for breeding New Zealand kākā, especially for those breeding in southern beech forests. The difficult nature of controlling wasps makes the future of the New Zealand kākā very uncertain.
Re-introduction of North Island kākā at Zealandia in Wellington, combined with conservation efforts, has led to a large increase in the population of the birds in the city. [30] Many kākā visit residential gardens and reserves, and this in turn has led to more interactions with people.[31][32] People have been feeding the birds unsuitable food such as nuts, various grains and cheese.[31] Feeding kākā has resulted in metabolic bone disease in kākā chicks.[31] In 2016 80% of the kākā chicks being monitored by the Wellington City Council died from this disease.[33] There have also been instances of kākā nesting in the roofs of houses.[34]
The New Zealand kākā (Nestor meridionalis) is a large species of parrot of the family Nestoridae found in New Zealand's native forests. The species is often known by the abbreviated name kākā, although it shares this name with the recently extinct Norfolk kākā and Chatham kākā. Two subspecies of New Zealand kākā are recognised. It is endangered and has disappeared from much of its former range, though the re-introduction of North Island kākā at Zealandia in Wellington has led to an increasing population of the birds across the city.
Kako (maorie Kākā) estas endemia arbara papago de Nov-Zelando. La vorto Kākā estas plej ĝenerala vorto por papago en maoria lingvo, kaj la birdo nomiĝas tiel ĉar ĝi iam estis plej kutima papago en la lando. Ekzistas du subspecioj: Kako de Norda Insulo, Nestor meridionalis septentrionalis, kaj Kako de Suda Insulo, N. m. meridionalis.
Kakoj estas tre parencaj al Keoj (Nestor notabilis). La tria specio de sama genro, Nestor productus (Kako de Norfolk Insulo), formortis en 1851.
El kaka[2] (Nestor meridionalis) es una especie de ave de la familia Psittacidae nativo de los bosques de Nueva Zelanda.
Existen dos subespecies, el kaka de la Isla del Norte (Nestor meridionalis septentrionalis) y el kaka de la Isla del Sur (Nestor meridionalis meridionalis). El nombre kaka viene del idioma maorí y es el término general polinesio para papagayo.
Desarrollan el nicho de los pájaros carpinteros en los bosques mixtos de mañíos y hayas del sur de Nueva Zelanda, este papel lo ejerció junto con la extinta huia.
El kaka (Nestor meridionalis) es una especie de ave de la familia Psittacidae nativo de los bosques de Nueva Zelanda.
Existen dos subespecies, el kaka de la Isla del Norte (Nestor meridionalis septentrionalis) y el kaka de la Isla del Sur (Nestor meridionalis meridionalis). El nombre kaka viene del idioma maorí y es el término general polinesio para papagayo.
Desarrollan el nicho de los pájaros carpinteros en los bosques mixtos de mañíos y hayas del sur de Nueva Zelanda, este papel lo ejerció junto con la extinta huia.
Nestor meridionalis Nestor generoko animalia da. Hegaztien barruko Strigopidae familian sailkatua dago.
Nestor meridionalis Nestor generoko animalia da. Hegaztien barruko Strigopidae familian sailkatua dago.
Kaka (Nestor meridionalis) on Uudessa-Seelannissa elävä uudenseelanninpapukaijalaji.
Kaka on noin 45 cm pitkä ja yli puoli kiloa painava kookas lintu, jolla on pääosin ruskea höyhenpuku. Sen otsa ja päälaki ovat vaaleat ja korvan peitinhöyhenet kellahtavat. Vatsapuoli, pyrstön alapuoli ja niska ovat viininpunaisia. Voimakas nokka on ruskeahtavan harmaa, iiris tummanruskea ja koivet tumman harmaat. Koiraan ylänokka on pidempi kuin naaraan. Nuori lintu muistuttaa muuten aikuista mutta sen alanokan tyvi on keltainen.
Kakat elävät Uuden-Seelannin molemmilla pääsaarilla sekä joillakin pääsaarten läheisillä saarilla. Nimialalaji meridionalis elää Eteläsaarella ja Stewart Islandilla, alalaji septentrionalis Pohjoissaarella. Se on elänyt myös Chathamsaarilla, josta on löydetty fossiileja. Lajin populaation koko on vähemmän kuin 10 000 yksilöä. Pääosa kannasta elää nykyisin pienillä saarilla ja pääsaarilla elää tuskin puolia koko kannasta. Kaka on harvinainen häkkilintuna.
Kakat asuvat alavien maiden metsissä. Ne ovat uhanalaistuneet metsien hakkuiden, metsästyksen ja vieraiden lajien aiheuttamien pesimätuhojen takia.
Lisääntymiskausi on syyskuusta maaliskuulle. Pesä on suuren puun kolossa ja pari käyttää sitä vuodesta toiseen. Naaras munii 2–5 munaa, tavallisesti neljä, ja hautoo niitä kolmesta neljään viikkoon. Molemmat emot huolehtivat poikasista, jotka lähtevät pesästä 9–10 viikon ikäisinä. Poikaset itsenäistyvät vasta noin seitsemän kuukauden ikäisinä.
Kakat syövät siemeniä, hedelmiä, marjoja, kukkia ja silmuja, mettä sekä hyönteisiä ja niiden toukkia. Kaka syö hedelmää pitäen siitä jalallaan kiinni.
Kaka (Nestor meridionalis) on Uudessa-Seelannissa elävä uudenseelanninpapukaijalaji.
Nestor meridionalis
Le Nestor superbe (Nestor meridionalis, Kākā en māori) est une espèce d'oiseaux endémique de Nouvelle-Zélande. Il vit dans les forêts où il lance des cris rauques et bruyants.
Le Nestor superbe est un grand perroquet de forêt qui passe la majeure partie de sa journée caché haut dans les arbres, il est donc difficile de le voir. Le nestor superbe est membre de la famille des Nestorinae qui réunit aussi bien des perroquets diurnes que nocturnes. Ils ont comme caractéristique d'aimer les acrobaties et de jouer beaucoup, ainsi qu'une utilisation de leurs pattes très poussée. Ils sont actifs tôt le matin et tard le soir.
Le nestor superbe ressemble à son cousin, le kéa, mais est plus brun et légèrement plus petit. Le plumage est majoritairement brun avec des zones écarlates sous les ailes. Il a aussi le tour des yeux jaune foncé, un bec brun-gris et des cuisses brun foncé.
La taille moyenne d’un nestor superbe est d'environ 45 centimètres, la même taille qu’un cacatoès blanc. Les mâles sont en général un peu plus clairs que les femelles, ont un bec plus courbé et sont un peu plus lourds (50-75 grammes de plus).
Les Nestors superbes vivent dans les forêts matures constituées de hêtres, et d'essences à bois dur. Ils nidifient dans des trous d'arbre placés à plus de trois mètres du sol où ils passent la plupart de leur temps. Ils jouent aussi un important rôle pollinisateur.
On trouve les nestors superbes jusqu'à 1 500 mètres d'altitude. Ils sont parfois attirés par les jardins de banlieue plantés de Phormium (lin de Nouvelle-zélande).
Le Nestor superbe trouve sa nourriture dans une multitude d'endroits : on a vu des nestors superbes mastiquer des insectes, des vers ou même des baies de miro, hinau ou tawari, qu'ils écrasent pour en extraire le plus de jus possible. Le Nestor superbe de l'île du sud acquiert et maintient son niveau d'énergie en mangeant du miellat produit par des coléoptères dans les hêtres. Les nestors superbes, surtout ceux de l'île ; du sud, sont de bons chasseurs d'insectes. Ils apprécient également les fruits. Avec leur bec acéré, ils déchirent les écorces des arbres pour y déloger les vers et les coléoptères qui s'y trouvent. L'utilisation des serres est très présente dans leur alimentation, à la manière d'une pince.
Il y a deux sous-espèces de nestors superbes connues. Une sous-espèce dans l’île du nord et une autre de l’île du sud de la Nouvelle-Zélande.
Poids du mâle : 475 g, poids de la femelle : 425 g
Poids du mâle : 575 g, poids de la femelle : 500 g
Ce perroquet est une espèce endémique de Nouvelle-Zélande. Quand les Européens découvrirent l'île, les nestors superbes peuplaient toutes les forêts du pays. À partir des années 1930, ils ont commencé à devenir très rares dans certains endroits. Cela est dû principalement à la déforestation et au développement de l'agriculture. Les guêpes et les opossums sont les principaux prédateurs des Nestors superbes. Les opossums (espèce invasive) détruisent les guis et d'autres plantes à baies que le Nestor superbe adore manger. Les guêpes sociales sont la plus importante nuisance des nestors superbes, principalement parce que leur régime alimentaire est constitué de gouttes de miel (alimentation préférée des nestors superbes). Dans les zones où le nombre de guêpes est élevé, celui des Nestors superbes est proportionnellement plus faible.
Le Nestor superbe pond environ quatre œufs que la femelle couve pendant que le mâle la nourrit. Ces œufs sont pondus à deux ou trois jours d'intervalle et mettent quelque 24 jours avant d'éclore. Les poussins quittent le nid après 70 jours. La saison de reproduction se déroule de septembre à mars. Quand les jeunes quittent le nid sans savoir voler, ils sont très vulnérables face aux prédateurs.
Nestor meridionalis
Le Nestor superbe (Nestor meridionalis, Kākā en māori) est une espèce d'oiseaux endémique de Nouvelle-Zélande. Il vit dans les forêts où il lance des cris rauques et bruyants.
Le Nestor superbe est un grand perroquet de forêt qui passe la majeure partie de sa journée caché haut dans les arbres, il est donc difficile de le voir. Le nestor superbe est membre de la famille des Nestorinae qui réunit aussi bien des perroquets diurnes que nocturnes. Ils ont comme caractéristique d'aimer les acrobaties et de jouer beaucoup, ainsi qu'une utilisation de leurs pattes très poussée. Ils sont actifs tôt le matin et tard le soir.
Kākā, Nestor meridionalis, adalah bayan endemik dari hutan Selandia Baru. Terdapat dua subspesies, Kākā Pulau Utara, Nestor meridionalis septentrionalis, dan Kākā Pulau Selatan, N. m. meridionalis. Kata Kākā dalam bahasa Māori memiliki arti "bayan".
Kākā, Nestor meridionalis, adalah bayan endemik dari hutan Selandia Baru. Terdapat dua subspesies, Kākā Pulau Utara, Nestor meridionalis septentrionalis, dan Kākā Pulau Selatan, N. m. meridionalis. Kata Kākā dalam bahasa Māori memiliki arti "bayan".
Kaka (Nestor meridionalis) er stór páfagaukur af ætt Strigopidae sem lifir í skógum Nýja-Sjálands. Undirtegundir skiptast í Nestor meridionalis septentrionalis á Norðureyju og N. m. meridionalis á Suðureyju. Tegundin flokkast undir viðkvæmar tegundir.
Kaka er grábrúnn að lit og rauðleitur um háls og kvið. Lengd er 45 cm og þyngd um 390–560 grömm. Fuglarnir ferðast um í stórum hópum í trjákrónum. Ber, fræ og skordýr eru meðal fæðu þeirra. Hreiðurgerð er í holum trjám og egg eru vanalega 2-4 talsins. Hreysiköttur er meðal annars ógn við tegundina.
Skyldar tegundir eru kea og kakapó.
Fyrirmynd greinarinnar var „New Zealand kaka“ á ensku útgáfu Wikipedia. Sótt 26. feb. 2017.
Kaka (Nestor meridionalis) er stór páfagaukur af ætt Strigopidae sem lifir í skógum Nýja-Sjálands. Undirtegundir skiptast í Nestor meridionalis septentrionalis á Norðureyju og N. m. meridionalis á Suðureyju. Tegundin flokkast undir viðkvæmar tegundir.
Kaka er grábrúnn að lit og rauðleitur um háls og kvið. Lengd er 45 cm og þyngd um 390–560 grömm. Fuglarnir ferðast um í stórum hópum í trjákrónum. Ber, fræ og skordýr eru meðal fæðu þeirra. Hreiðurgerð er í holum trjám og egg eru vanalega 2-4 talsins. Hreysiköttur er meðal annars ógn við tegundina.
Il caca[2] (Nestor meridionalis) è un uccello della famiglia degli Strigopidi, endemico della Nuova Zelanda.[3]
Il caca (Nestor meridionalis) è un uccello della famiglia degli Strigopidi, endemico della Nuova Zelanda.
De kaka (Nestor meridionalis) is een vogelsoort uit de kleine familie (Strigopidae) van inheemse papegaaiachtigen uit Nieuw-Zeeland. De naam kaka komt van het Maorische kākā, maar de naam kaka is ook een algemeen Polynesisch woord voor een papegaai.
De kaka is een middelgrote papegaai die circa 45 cm lang is en circa 550 g weegt. Hij is nauw verwant aan de kea (Nestor notabilis), maar de kaka heeft een donkerder verenkleed en leeft meer in de bomen. Beide ondersoorten hebben een bruin, groen en grijs kleurenpatroon met oranje en scharlakenrode schitteringen onder de vleugels. Soms zijn er kleurvarianten met rode tot gele kleurpatronen, vooral op de borst. De vogel leeft in het laagland en in bossen in het middengebergte. Zijn voornaamste verspreidingsgebieden zijn momenteel de aflandige reservaten van Kapiti-eiland, Codfisheiland en Little Barrier Island.
De kaka voedt zich met fruit, bessen, zaden, bloemen, bloemknoppen, nectar en ongewervelden. De vogel heeft een borsteltong waarmee hij zich voedt met nectar en hij gebruikt zijn krachtige snavel om de larven van boktorren op te graven.
De kaka broedt niet elk jaar, maar eens in de twee tot vier jaar. Na onderzoek is gebleken dat dit te maken heeft met de afhankelijkheid van de vruchtcyclus van de bomen uit het geslacht Nothofagus. In de jaren dat deze bomen bloeien en een grote hoeveelheid zaden ontwikkelen zijn de kaka en zijn jongen verzekerd van een groot voedselaanbod. In deze tijd komt het ook regelmatig tot broedsels.
Deze vogels leven in de bossen van Nieuw-Zeeland. Er zijn twee ondersoorten, de kaka van het Noordereiland (Nestor meridionalis septentrionalis) en de kaka van het Zuidereiland (Nestor meridionalis meridionalis).
De kaka staat als bedreigde diersoort op de internationale Rode Lijst van de IUCN. De belangrijkste oorzaken van de achteruitgang zijn de ontbossing en de introductie van de hermelijn (Mustela erminea) die broedende vrouwtjes opvreet. Verders worden de eieren geroofd door de geïntroduceerde zwarte rat (Rattus rattus) en de voskoesoe (Trichosurus vulpecula). Ook heeft deze vogelsoort te lijden van de introductie van de gewone wesp (Vespula vulgaris) uit Europa. Deze wespen zijn veel efficiënter in het verzamelen van honingdauw in de Nothofaguswouden van Nieuw-Zeeland, dan de inheemse vogels als de kaka, waardoor de voedselsituatie voor deze dieren verslechtert.[1][2]
De kaka is ook wettelijk beschermd via het verdrag over de handel in bedreigde diersoorten (CITES, bijlage II).
Bronnen, noten en/of referentiesDe kaka (Nestor meridionalis) is een vogelsoort uit de kleine familie (Strigopidae) van inheemse papegaaiachtigen uit Nieuw-Zeeland. De naam kaka komt van het Maorische kākā, maar de naam kaka is ook een algemeen Polynesisch woord voor een papegaai.
Kaka, Nestor meridionalis, er ein mellomstor papegøyeart, med habitat i opphavleg skog på New Zealand, og han er endemisk til landet.
Kakaen er ein mellomstor papegøye, som måler 45 cm i lengd og veg 390-560 gram, med eit gjennomsnitt på 452 g.[1] Han liknar den nærskylde papegøyen kea, men har mørkare fjørdrakt enn kea og er meir knytt til skog. Panna og krona er gråkvit og nakken er gråbrun. Halsen og buken er meir raudlege, medan vengene er meir brunlege. Begge underartane har ei sterkt mønstra brun / grøn / grå fjørdrakt med oransje og skarlakraude blinkar under vengene, det er vanleg med fargevariantar som viser raud til gul farge spesielt på brystet.
Lætet er ein hard 'ka-aa' og ein plystrande 'u-wiia'.[2]
Kakaen lever i låglandet opp til middels høgd i opphavleg skog. Dei sterkaste områda deira er for tida i reservat på Kapiti Island, Codfish Island og Little Barrier Island. Dei blei introduserte i eit verna område i Wellington der over 300 fuglar har blitt ringmerkt sidan 2002.[3]
Kakaen held seg hovudsakleg frå midten til toppen av trekrona. Ein kan ofte observere dei når dei flyg tvers over ein dal. Dei er veldig sosiale og flyttar seg i store flokkar, ofte saman med kea.
Kakaen beitar på frukt, bær, frø, blomar, knoppar, nektar, sevje og virvellause dyr. Han brukar den sterke nebben sin å knuse konglar på kauritreet for å få ut frøa.[4] Han har ei penselforma tunge for å ta ut nektar, og han brukar det sterke nebbet til å grave ut larver og biller.
Kakaen byggjer reira sine i hòle tre, legg 2 til 4 egg i kullet på seinvinteren. Begge foreldra hjelper til med å fôre ungane. I eit godt fruktår kan paret ha to kull, ofte brukar dei det same reirhòlet til det andre kullet.
Kaka, Nestor meridionalis, er ein mellomstor papegøyeart, med habitat i opphavleg skog på New Zealand, og han er endemisk til landet.
Kaka (Nestor meridionalis) er en fugl i gruppen New Zealand-papegøyer og en av to nålevende arter i slekten Nestor. Arten overlever i kraft av to underarter og er nært beslektet med kea (N. notabilis). Kaka er endemisk for New Zealand.
Kaka er ei mellomstor papegøye, som er cirka 45 cm lang og typisk veier omkring 390–560 gram (i snitt 452 g). Fjærdraken gir inntrykk av å være kamuflerende, men er hovedsakelig grønn eller brungrønn med innslag av brunt og grått i et slags spettemønster. På kinnene er det innslag av lys gyllenbrun, mens det rundt (over og under) bakkroppen er innslag av rustrødt.
Kaka er en typisk skogsfugl som trives det den aller høyeste trærne i regnskogen vokser over løvtaket på resten av skogen. Arten spiser lokal frukt, bær, frø, blomster og blomsterknoper, nektar og små invertebrater. Fuglene er rovgriske og opptrer i store flokker, som også typisk inkluderer kea.
Kaka hekker i høye, hule trær og legger typisk 2–4 egg utpå senvinteren. Begge kjønn deltar med å mate ungene. I år med rikelig tilgang på mat hender det at arten hekker to ganger. Det er imidlertid uvanlig at mer enn tre unger vokser opp fra et kull.
Kaka overlever på New Zealand i kraft av to underarter som lever på hver sin av de to hovedøyene; en på Nordøya og en på Sørøya. Den nordlige underarten er noe større enn den sørlige og har grå krone på hodet. Den sørlige har litt kraftigere farger og nesten hvit krone, samt et litt lenger og noe mer krummet nebb.
nordøykaka
N. m. septentrionalis
sørøykaka
N. m. meridionalis
Kaka (Nestor meridionalis) er en fugl i gruppen New Zealand-papegøyer og en av to nålevende arter i slekten Nestor. Arten overlever i kraft av to underarter og er nært beslektet med kea (N. notabilis). Kaka er endemisk for New Zealand.
Nestor kaka, kaka (Nestor meridionalis) – gatunek dużej papugi z rodziny kakapowatych (Strigopidae). Długość ciała do 45 cm. Upierzenie oliwkowobrązowe, "łuskowane". Obroża, kuper, brzuch i spód skrzydeł czerwone, ciemię jasne, pomarańczowe policzki. Ogon krótki. Lata szybko i nisko, czasami wysoko w powietrzu: widoczne wtedy dobrze potężny dziób i głowa. Poszukując owadów potrafi rozbić dziobem kawałki zgniłego drewna.
Nestor kaka, kaka (Nestor meridionalis) – gatunek dużej papugi z rodziny kakapowatych (Strigopidae). Długość ciała do 45 cm. Upierzenie oliwkowobrązowe, "łuskowane". Obroża, kuper, brzuch i spód skrzydeł czerwone, ciemię jasne, pomarańczowe policzki. Ogon krótki. Lata szybko i nisko, czasami wysoko w powietrzu: widoczne wtedy dobrze potężny dziób i głowa. Poszukując owadów potrafi rozbić dziobem kawałki zgniłego drewna.
Zasięg, środowisko Występuje endemicznie w lasach Nowej Zelandii. Prowadzi osiadły tryb życia.O kākā (Nestor meridionalis), também conhecido como kaká, é uma espécie de papagaio da família dos strigopídeos endêmico das florestas da Nova Zelândia. Está ameaçado pela destruição de seu habitat e pela predação por animais invasores.
O kākā foi descrito pelo naturalista alemão Johann Friedrich Gmelin em 1788. São reconhecidas duas subespécies, o kākā da Ilha Norte, Nestor meridionalis septentrionalis, e o kākā da Ilha do Sul, Nestor meridionalis meridionalis. O nome kākā é uma palavra de origem maori que significa "papagaio", possivelmente relacionadas com o ka, ranger.
O kākā é um papagaio de tamanho médio, medindo 45 cm de comprimento e pesando 390-560 g. É relacionado com o kea, mas tem uma plumagem mais escura e possui comportamentos mais arbóreos. A testa e o topo da cabeça são branco-acinzentado e a nuca é marrom-acinzentado. O pescoço e abdômen são mais avermelhados, enquanto que as asas são mais acastanhadas. Ambas as espécies tem um plumagens marrom e cinza fortemente esverdeadas com traços de laranja e vermelho sob as asas, que por vezes mostram a coloração amarela no peito.
Este grupo de papagaios é incomum, mantendo características mais primitivas perdidas na maioria dos outros papagaios, porque ele se separou do resto dos papagaios em torno de 100 milhões de anos.
Esta espécie vive em baixas e médias altitudes na mata nativa. É encontrado atualmente nas reservas das ilhas Kapiti, Codfish e Little Barrier. Ele está se reproduzindo rapidamente no santuário de Zelândia (Karori Wildlife Sanctuary), com mais de 300 aves anilhadas desde sua reintrodução em 2002.
Kākās são principalmente arborícolas e ocupam a média e alta cobertura da floresta. Muitas vezes visto voando vales ou levantando voo a partir do topo de árvores. Eles são muito sociáveis e movem-se em grandes bandos, muitas vezes contendo kea quando presentes.
Alimenta-se principalmente de frutas, bagas, sementes, flores, brotos, néctar, seiva, plantas e invertebrados. Ele usa seu bico forte para destruir os cones da árvore kaurie obter as sementes. Possui uma língua parecida com uma escova com que se alimenta de néctar, e ele usa seu bico forte para desenterrar as larvas do besouro huhu e para remover a casca de árvores para se alimentar de seiva.
Todos os quatro são resultado de um "pré-kaká", habitando nas florestas da Nova Zelândia 5 há cerca milhões de anos atrás. O parente mais próximo é o kakapo (Strigops habroptila). Juntos, eles formam a família Strigopidae, que compreende um antigo grupo que se separou de todos os psitacídeos há 100 milhões de anos.
O kākā é considerado em perigo de extinção. Sua população tem diminuído muito, como resultado da perda de habitat; predação por predadores introduzidos, como ratos, gambás e arminhos; e concorrência de vespas e abelha. É uma espécie estreitamente relacionada com o kākā-de-norfolk (Nestor productus) que se tornou extinto em 1851 por razões semelhantes.
Mamíferos predadores são responsáveis pela perda de um número estimado de 26 milhões de aves nativas e seus ovos a cada ano na Nova Zelândia.
Como tem um longo período de incubação que requer a mãe para ficar no ninho por pelo menos 90 dias, os kākās são particularmente vulneráveis à predação. Gambás são predadores de fêmeas adultas, ovos e filhotes. Há fortes evidências de que a predação de filhotes e fêmeas que levou a uma idade grave e desequilíbrio do sexo, mesmo entre as populações aparentemente saudáveis.
Em algumas partes do país, o Departamento de Conservação e grupos de conservação locais tentaram controlar predadores dos kākās com o uso de armadilhas, iscas de solo e da implantação aérea de fluoroacetato de sódio (1080). Onde o controle de pragas tem sido realizado, houve recuperação significativa das populações da ave. Por exemplo, em Pureora Forest Park 20 indivíduos foram rastreados por rádio numa área a ser tratada com a antena 1080, em 2001. Nas proximidades da floresta de Waimanoa, que não estava a ser tratada com 1080, nove kākās foram rastreados por rádio. Na área onde 1080 foi usado, todas as vinte aves que sobreviveram. Das nove aves marcadas na área não tratada, cinco foram mortos por predadores nessa mesma época.
A pesquisa mostrou que a melada excretada pelas coconilhas é muito importante para reprodução dessa espécie, especialmente aqueles de reprodução em florestas de faias do sul. A natureza difícil de controlar as vespas faz o futuro da ave é muito incerto.
O kākā (Nestor meridionalis), também conhecido como kaká, é uma espécie de papagaio da família dos strigopídeos endêmico das florestas da Nova Zelândia. Está ameaçado pela destruição de seu habitat e pela predação por animais invasores.
Kaka (Nestor meridionalis) är en papegoja från Nya Zeeland av släktet Nestor. Arten indelas i två underarter: N. m. septentrionalis och N. m. meridionalis.
Kakan är en mellanstor papegoja. Den är cirka 45 cm lång och väger runt 550 gram. Dess närmaste släkting är kean, men kakan har mörkare fjäderdräkt än denna, och föredrar en skogigare miljö.
Båda underarterna har starkt mönstrade brun/grön/grå fjäderdräkter med oranga och klarröda markeringar under vingarna. Det finns enstaka individer som har röd eller gul färgsättning på bröstet. Kakan lever i skogar på låg till mellanhög höjd. För närvarande finns den huvudsakligen på öarna Kapiti, Codfish Island och Hauturu.
Kakan livnär sig på frukter, bär, frön, blommor, knoppar, nektar och evertebrater.
Kaka (Nestor meridionalis) är en papegoja från Nya Zeeland av släktet Nestor. Arten indelas i två underarter: N. m. septentrionalis och N. m. meridionalis.
Kakan är en mellanstor papegoja. Den är cirka 45 cm lång och väger runt 550 gram. Dess närmaste släkting är kean, men kakan har mörkare fjäderdräkt än denna, och föredrar en skogigare miljö.
Båda underarterna har starkt mönstrade brun/grön/grå fjäderdräkter med oranga och klarröda markeringar under vingarna. Det finns enstaka individer som har röd eller gul färgsättning på bröstet. Kakan lever i skogar på låg till mellanhög höjd. För närvarande finns den huvudsakligen på öarna Kapiti, Codfish Island och Hauturu.
Kakan livnär sig på frukter, bär, frön, blommor, knoppar, nektar och evertebrater.
Vẹt kaka New Zealand (tiếng Māori: kākā) (danh pháp hai phần: Nestor meridionalis) là một loài vẹt lớn thuộc họ Strigopidae sinh sống ở những khu rừng nguyên sinh New Zealand. Hiện có 2 phụ loài của vẹt kaka New Zealand được công nhận. Loài đang bị đe dọa và đã biến mất khỏi phần lớn địa bàn phân bố trước đây.
Vẹt kaka New Zealand được mô tả sinh học vào năm 1788 bởi nhà tự nhiên học người Đức Johann Friedrich Gmelin. Loài có hai phụ loài, một ở đảo Bắc (Nestor meridionalis septentrionalis) và một ở đảo Nam New Zealand (N. m. meridionalis), mặc dù nghiên cứu về sau đã bác bỏ sự phân biệt này.[2] Tên trong tiếng Māori của loài có nghĩa đơn giản là "vẹt" và có thể bắt nguồn hoặc liên quan đến từ kā, nghĩa là 'rít lên'.[3][4]
Chi Nestor bao gồm bốn loài: vẹt kaka New Zealand (Nestor meridionalis), vẹt kea (N. notabilis) cùng 2 loài đã tuyệt chủng là N. productus và N. chathamensis. Cả bốn loài đều xuất phát từ một tổ tiên chung, một loài vẹt từng sinh sống ở những khu rừng New Zealand 5 triệu năm trước.[5][6] Họ hàng gần nhất của chúng là loài vẹt không biết bay kakapo (Strigops habroptilus).[5][6][7][8] Chúng cùng nhau tạo thành một liên họ vẹt Strigopoidea, phát triển từ họ Psittacidae.[5][6][8][9][10]
Vẹt kaka New Zealand là loài vẹt có kích thước trung bình, dài khoảng 45 cm (18 in) và nặng từ 390 đến 560 g (14 đến 20 oz).[11] Chúng có quan hệ gần gũi với vẹt kea nhưng có bộ lông sậm màu hơn và sống trên cây nhiều hơn. Cổ và bụng của loài này cũng có màu đỏ và cánh có màu nâu nhiều hơn. Trán của chúng có màu trắng còn lông gáy thì có màu nâu ngả xám. Cả hai phụ loài của vẹt kaka New Zealand đều sở hữu bộ lông có nhiều hoa văn với một chút màu cam và đỏ tươi phía dưới cánh. Những biến thể màu sắc ở phần ngực đôi khi cũng được ghi nhận.
Ngoài hình của vẹt kaka New Zealand khá khác biệt vì chúng còn lưu giữ lại những đặc điểm nguyên thủy vốn đã bị mất ở các nhóm vẹt khác từ 100 triệu năm trước.[12]
Chúng có tiếng kêu ka-aa mạnh mẽ cùng tiếng rít u-wiia.[13]
Vẹt kaka New Zealand sống ở những khu rừng nguyên sinh tầm thấp và tầm trung. Môi sinh an toàn của loài vẹt này hiện là những khu bảo tồn ngoài khơi trên đảo Kapiti, đảo Codfish và đảo Little Barrier. Chúng cũng sinh trưởng nhanh chóng ở khu bảo tồn Zealandia với hơn 800 cá thể kể từ năm 2002.[14] Một nghiên cứu gần đây cũng chỉ ra sự tăng vụt về số lượng vẹt kaka đảo Bắc tại Wellington trong vòng thập kỉ năm qua.[15]
Vẹt kaka New Zealand đa phần sống trên cây và cư ngụ ở phần tán từ tầm trung đến tầm cao. Chúng thường được nhìn thấy khi đang bay dọc các thung lũng hoặc trên đỉnh những cây ở tầng vượt tán. Loài có hành vi rất xã hội và di chuyển thành từng đàn lớn, thường có vẹt kea cùng đồng hành.
Vẹt kaka New Zealand tiêu thụ các loại trái cây, quả mọng, hạt, nụ hoa, mật hoa, nhựa cây và các động vật không xương sống. Chúng dùng chiếc mỏ khỏe mạnh của mình để cắt vụn quả nón của cây thông kauri nhằm ăn hạt bên trong, đào bới ấu trùng bọ cánh cứng cũng như tách bỏ cây để tìm nhựa.[16] Chúng cũng tận dụng chiếc lưỡi để ăn mật hoa.[17]
Vẹt kaka New Zealand làm tổ ở những thân cây rỗng và đẻ một lứa từ 2 đến 4 trứng vào cuối mùa đông. Vào những năm thuận lợi, chim bố và chim mẹ có thể tận dụng tổ trống để đẻ thêm lứa nữa. Cả hai đều chia sẻ nhiệm vụ cho chim non ăn.
Vẹt kaka New Zealand được đánh giá nguy cấp theo phụ lục II trong Công ước về thương mại quốc tế các loài động, thực vật hoang dã nguy cấp. Số lượng loài đã giảm đáng kể trong phạm vi phân bố bắt nguồn từ việc mất môi trường sống, bị ăn thịt bởi chuột, thú ăn đêm và chồn ecmin cũng như phải cạnh tranh với tò vò và ong để tìm mật. Loài thân cận cùng chi của chúng là Nestor productus đã chính thức tuyệt chủng vào năm 1851 bởi những nguyên nhân tương tự.
Thú săn mồi hữu nhũ là nguyên nhân dẫn đến cái chết của 26 triệu cá thể chim bản địa và trứng của chúng hàng năm ở New Zealand.[18] Do thời gian ấp trứng kéo dài đòi hỏi chim mẹ phải ở trong tổ ít nhất 90 ngày, vẹt kaka New Zealand nhìn chung dễ bị tấn công bởi những thú săn khác. Chồn ecmin là nhân tố chính gây tử vong ở vẹt mẹ, trứng và chim non bên cạnh thú ăn đêm possum.[19] Có chứng cứ chỉ ra rằng việc vẹt mẹ và con non bị săn mồi đã dẫn đến mất cân bằng giới tính, ngay cả ở những quần thể khỏe mạnh.[20]
Trên khắp New Zealand, Cục Bảo tồn Động vật hoang dã cùng các nhóm bảo tồn địa phương đã nỗ lực để kiểm soát tình trạng vẹt kaka bị săn mồi bằng việc sử dụng bẫy cũng như thuốc diệt 1080 (Natri floacetat). Những nơi loài gây hại được kiểm soát cho thấy sự hồi phục khõ rệt về số lượng cá thể vẹt. Ở Rừng Pureora, nơi được cho xử lý các loài gây hại, 20 trên 20 cá thể vẹt kaka New Zealand được ra soát đều sống sót qua một mùa trong khi ở Rừng Waimanoa lân cận không được xử lý, 5 trên 9 cá thể vẹt kaka bị giết chết trong cùng khoảng thời gian.[21]
Vẹt kaka New Zealand (tiếng Māori: kākā) (danh pháp hai phần: Nestor meridionalis) là một loài vẹt lớn thuộc họ Strigopidae sinh sống ở những khu rừng nguyên sinh New Zealand. Hiện có 2 phụ loài của vẹt kaka New Zealand được công nhận. Loài đang bị đe dọa và đã biến mất khỏi phần lớn địa bàn phân bố trước đây.
Nestor meridionalis (Gmelin, 1788)
Охранный статусНестор-кака[1] (лат. Nestor meridionalis) — птица семейства попугаевых, обитающая в Новой Зеландии.
Длина тела около 45 см; вес 550 г. Окраска оперения тёмно-коричневая с оливковым оттенком. Перья имеют чёрное окаймление. Голова серого цвета, на затылке красная перевязь. Клюв коричневый.
Населяют горные леса (в основном буковые) до высоты 1500 метров над уровнем моря, иногда посещают сады и парки. Большую часть дня скрываются на верхушках деревьев, на землю спускаются редко. Обычно активны в сумерках. Питаются различными плодами, ягодами, семенами, цветками, почками, нектаром и беспозвоночными. У каки есть кисточка на языке, как у лори, благодаря которой они высасывают нектар из цветков.
Брачный сезон длится с сентября по март. Гнездятся в дуплах деревьев, на высоте до 3 метров от земли. Дно выстилают корой и кусками веток. Самка откладывает до 4 яиц. Насиживает яйца самка 21 день, в это время самец её кормит. Не все птенцы выживают, обычно из гнезда вылетают только два птенца. После 70 дней птенцы покидают гнездо. В благоприятные годы бывает и вторая кладка.
Численность сократилась, в основном из-за вырубки лесов и развития сельского хозяйства, также угрозу представляет интродукция крыс, хищных сумчатых и куньих, конкуренция со стороны ос и пчёл, также питающихся нектаром, и охота. Маори охотятся на попугаев из-за мяса, из красных перьев они делают накидки для церемоний.
Вид включает в себя 2 подвида:
Нестор-кака (лат. Nestor meridionalis) — птица семейства попугаевых, обитающая в Новой Зеландии.
カカ(Nestor meridionalis)は、オウム目インコ科に分類される鳥類。
ニュージーランド(北島)固有亜種
全長45cm[1]。顔は褐色の羽毛で被われ、ピンク色の斑紋が入る[1]。耳孔を被う羽毛(耳羽)の色彩はオレンジ色[1]。後頸や腰、腹部は赤い羽毛で被われる。翼下面の色彩は赤い[1]。
オスは嘴がより大型で湾曲も強い[1]。
上面や胸部が暗緑褐色の羽毛で被われる[1]。雛は白い綿羽で被われる[1]。
上面や胸部が緑褐色の羽毛で被われる[1]。雛は灰色の綿羽で被われる[1]。
ブナ科やマキ科からなる原生林に生息する[1]。夏季は標高450-850mに生息し、冬季になると標高550m以下へ移動する[1]。昼行性だが、夜間に活動することもある[1]。主にペアで生活するが、非繁殖期には大規模な群れを形成することもある[1]。
食性は雑食で、昆虫やその分泌液、花、果実、果汁、種子などを食べる[1]。果実を食べる際は舌を使い中身を搾りとって食べる[1]。
繁殖形態は卵生。9-翌3月に樹洞を拡張して木屑を敷いた巣に、4-5個の卵を産む[1]。メスが抱卵し、抱卵期間は24日[1]。オスやペアを形成していない個体は抱卵中のメスに食物を運搬する[1]。雛は孵化してから8週間で巣立つ[1]。寿命は20年と考えられている[1]。
開発による生息地の破壊、人為的に移入されたネコ、ネズミやオコジョによる捕食、人為的に移入されたフクロギツネとの競合などにより生息数は減少している[1]。