Agrocybe aegerita, conocida como cogorda de chopu, ye un fungu del orde Agaricales. El so esporocarpo ye comestible y créese que yá se cultivaben polos romanos.[1] Crecen formando grupos en tueros de chopos, álamos, llameres, sauces, castaños falsos, figales y plátanos.[1][2][3]
Agrocybe aegerita, conocida como cogorda de chopu, ye un fungu del orde Agaricales. El so esporocarpo ye comestible y créese que yá se cultivaben polos romanos. Crecen formando grupos en tueros de chopos, álamos, llameres, sauces, castaños falsos, figales y plátanos.
Der Südliche Ackerling (Cyclocybe cylindracea[1], syn. Agrocybe aegerita), auch Südlicher Schüppling genannt und in Italien gemeinhin als Piopparello oder Pioppino bekannt, ist eine Pilzart aus der Familie der Träuschlingsverwandten.
Der etwa 5–10 cm breite Hut ist jung bräunlich und halbkugelig, dann abgeflacht und nur noch in der Mitte dunkler, oft rissig. Die gedrängten Lamellen sind fein, zuerst weißlich und später durch das Sporenpulver bräunlich gefärbt. Der 5–12 cm lange und etwa 1 cm dicke Stiel hat eine weißliche Farbe und besitzt einen Ring dicht unter dem Hut. Das Fleisch ist fest, weiß und an der Basis leicht bräunlich. Es riecht unauffällig.
Die Sporen sind elliptisch und von bräunlicher Farbe.
Der wärmeliebende Pilz lebt an Pappelstrünken, gelegentlich auch auf anderen Laubbäumen.
Der Südliche Ackerling ist essbar. Er wurde bereits von den Römern kultiviert, wobei reife Lamellen auf Pappelholz verteilt wurden. In Italien und Japan wird er noch heute gezüchtet und vermarktet.[2] Das Fleisch des Südlichen Ackerlings hat eine vergleichsweise feste Konsistenz.
Der Südliche Ackerling bildet ein einzigartiges extrazelluläres Enzym, das einen funktionellen Hybrid aus Häm-Thiolat-Haloperoxidase und Cytochrom-P450-abhängiger Monooxygenase repräsentiert (Agrocybe-aegerita-Peroxidase = AaP). Es ist unter anderem in der Lage, aromatische Verbindungen wie Phenol zu bromieren sowie Sauerstoff-Funktionen (OH-Gruppen) selektiv in wenig aktivierte Moleküle (zum Beispiel Benzol, Naphthalin, Pyridin, Thioanisol) einzuführen. Als Cosubstrat verwendet das Enzym Wasserstoffperoxid und kann deshalb als Peroxygenase bezeichnet werden. Man geht davon aus, dass ähnliche Enzyme, die ein vielversprechendes biotechnologisches Potential besitzen, auch in anderen Blätterpilzen (Agaricales) vorkommen (unter anderen in der Gattung Coprinus).
Der Südliche Ackerling (Cyclocybe cylindracea, syn. Agrocybe aegerita), auch Südlicher Schüppling genannt und in Italien gemeinhin als Piopparello oder Pioppino bekannt, ist eine Pilzart aus der Familie der Träuschlingsverwandten.
La pibolada (var. pibolet, pibolenc, mossalon de pìbol, aubadera, bolet de sause, Sausenada) [1] es un campairòl comestible del genre Cyclocybe e de la familha Strophariaceae, que buta en matas, al pè dels arbres e sus las socas, especialament los pibols mas tanben d'autres fulhoses.
Capèl 6-10cm convèxe, glabre o mat puèi rugat e crebassat, burèl, blanquinós. Lamas, pallas puèi rossèlas, adneas a subdecurentas. Pè 8-12x1cm blanc crèma amb anèl fugidís. Carn palla d'odor e sabor agradivas. Bon comestible.
La pibolada (var. pibolet, pibolenc, mossalon de pìbol, aubadera, bolet de sause, Sausenada) es un campairòl comestible del genre Cyclocybe e de la familha Strophariaceae, que buta en matas, al pè dels arbres e sus las socas, especialament los pibols mas tanben d'autres fulhoses.
DescripcionCapèl 6-10cm convèxe, glabre o mat puèi rugat e crebassat, burèl, blanquinós. Lamas, pallas puèi rossèlas, adneas a subdecurentas. Pè 8-12x1cm blanc crèma amb anèl fugidís. Carn palla d'odor e sabor agradivas. Bon comestible.
Sinonims Agaricus aegerita V. Brig. [as aegirita], in Briganti & Briganti, Hist. fung. Neapol. (Neapoli): 65, tab. 32-33 (1837) Pholiota aegerita (V. Brig.) Quél., Mém. Soc. Émul. Montbéliard, Sér. 2 5: 164 (1872) Agrocybe aegerita (V. Brig.) Singer, Lilloa 22: 493 (1951) var. aegerita Agrocybe aegerita (V. Brig.) Singer, Lilloa 22: 493 (1951) Referéncias Associacion micologica de Tolosa Species Fungorum, Cyclocybe aegerita (V. Brig.) Vizzini
Cyclocybe aegerita, also called Agrocybe cylindracea, Agrocybe aegerita or Pholiota aegerita,[1] is a mushroom in the genus Cyclocybe which is commonly known as the poplar mushroom,[1] or velvet pioppini (simplified Chinese: 茶树菇; traditional Chinese: 茶樹菇; pinyin: chá shù gū; lit. 'Tea Tree Mushroom').[2] In Japan, it is called Yanagi-matsutake (柳松茸).[3]
It belongs to the white rot fungi and is a medium-sized agaric having a very open and convex cap, almost flat, with a diameter of 3–10 centimetres (1–4 inches). Underneath, it has numerous whitish radial plates adherent to the foot, later turning to a brownish-grey colour, and light elliptic spores of 8–11 by 5–7 micrometres. The white fibre foot is generally curved, having a membranous ring on the top part which promptly turns to tobacco colour due to the falling spores.[1] When very young, its colour may be reddish-brown and later turn to a light brown colour, more ochre towards the centre, whiter around its border. It grows in tufts on logs and holes in poplars, and other large-leaved trees.[1]
It is cultivated and sold in the United States, Chile, Japan, Korea, Italy, Australia and China. The cultivation in the Mediterranean region is very old, e.g. it is described in the book Naturalis Historia by Pliny the Elder. In traditional Chinese medicine, it is often used as a diuretic.[4]
The mushroom is a typical ingredient found in both Southern European and Chinese cuisine. In East Asia, it is used fresh and rehydrated in various dishes, including stir-fry, soup, stew, and hot pot.[2] It has a soft cap and a harder stem. Picking specimens from the wild is not recommended due to the difficulty of identification.[5]
Along with Mycetinis alliaceus and Chondrostereum purpureum, it is suitable for counteracting olive-mill wastewater plant toxicity.[6]
Cyclocybe aegerita, also called Agrocybe cylindracea, Agrocybe aegerita or Pholiota aegerita, is a mushroom in the genus Cyclocybe which is commonly known as the poplar mushroom, or velvet pioppini (simplified Chinese: 茶树菇; traditional Chinese: 茶樹菇; pinyin: chá shù gū; lit. 'Tea Tree Mushroom'). In Japan, it is called Yanagi-matsutake (柳松茸).
Agrocybe aegerita, conocida como seta de chopo, es una especie de hongo del orden Agaricales. Su esporocarpo es comestible y se cree que ya se cultivaban por los romanos.[1] Crecen formando grupos en troncos de chopos, álamos, olmos, sauces, castaños falsos, higueras y plátanos.[1][2][3] Es una seta bastante urbana.
Agrocybe aegerita, conocida como seta de chopo, es una especie de hongo del orden Agaricales. Su esporocarpo es comestible y se cree que ya se cultivaban por los romanos. Crecen formando grupos en troncos de chopos, álamos, olmos, sauces, castaños falsos, higueras y plátanos. Es una seta bastante urbana.
Cyclocybe aegerita
La Pholiote du peuplier (aussi appelée Pibolade, de pibol, peuplier en occitan dans le Midi de la France et Peupline en Bourgogne), Cyclocybe aegerita, anciennement Agrocybe cylindracea, est un champignon comestible du genre Cyclocybe[1], de la famille des Strophariaceae. À la suite d'études moléculaires, Vizzini a transféré en 2014 la Pholiote du peuplier du genre Agrocybe dans le genre Cyclocybe. La pholiote des peupliers a un chapeau charnu, d'abord bombé puis plat, lisse, soyeux et de couleur très claire, bien qu'étant parfois brun fauve quand le champignon est très jeune. Le pied est ferme, fibreux et plein. Il porte anneau membraneux blanc, persistant. Les lamelles sont serrées, de couleur brun-bistre, et laissent une sporée brun sale faite de spores elliptiques d'environ une dizaine de micromètres dans leur plus grande dimension[2].
La Pholiote des peupliers pousse en touffes, au pied des arbres et sur le bois mort, en particulier les peupliers mais aussi d'autres feuillus. Les fructifications apparaissent en automne, plus particulièrement dans le Midi de la France, où il est traditionnellement cultivé de façon artisanale sur des rondelles de bois de peuplier de quelques centimètres d'épaisseur[2].
Chapeau brun à blanchâtre. Lames serrées, adnées à subdécurrentes, beige pâle puis brunâtres. Pied pâle puis ocracé roussâtre. Anneau ample. Chair blanchâtre.
En touffes, sur souches ou troncs de peupliers (Populus) et autres Salicaceae (Saules, etc) morts ou mourants.
Il ne faut pas la confondre avec d'autres champignons lignivores du peuplier, comme par exemple Hemipholiota populnea.
Très bon comestible[4].
Peuplines persillées
Cyclocybe aegerita
La Pholiote du peuplier (aussi appelée Pibolade, de pibol, peuplier en occitan dans le Midi de la France et Peupline en Bourgogne), Cyclocybe aegerita, anciennement Agrocybe cylindracea, est un champignon comestible du genre Cyclocybe, de la famille des Strophariaceae. À la suite d'études moléculaires, Vizzini a transféré en 2014 la Pholiote du peuplier du genre Agrocybe dans le genre Cyclocybe. La pholiote des peupliers a un chapeau charnu, d'abord bombé puis plat, lisse, soyeux et de couleur très claire, bien qu'étant parfois brun fauve quand le champignon est très jeune. Le pied est ferme, fibreux et plein. Il porte anneau membraneux blanc, persistant. Les lamelles sont serrées, de couleur brun-bistre, et laissent une sporée brun sale faite de spores elliptiques d'environ une dizaine de micromètres dans leur plus grande dimension.
La Pholiote des peupliers pousse en touffes, au pied des arbres et sur le bois mort, en particulier les peupliers mais aussi d'autres feuillus. Les fructifications apparaissent en automne, plus particulièrement dans le Midi de la France, où il est traditionnellement cultivé de façon artisanale sur des rondelles de bois de peuplier de quelques centimètres d'épaisseur.
O Agrocybe aegerita, tamén coñecido cos nomes científicos Agrocybe cylindracea e Pholiota aegerita,[1] é un fungo pertencente ao xénero Agrocybe. De orixe foránea, aparece en Galiza[2] en formacións de chopos e umeiros, polo que se coñece vulgarmente como cogomelo dos chopos[3]. O seu apoxeo galego é polo mes de novembro.
Pertence aos fungos das podremias brancas sendo un agárico de mediano tamaño, cun chapeu moi aberto e convexo, case plano, cun diámetro de 3 a 10 cm. Por baixo, ten moitas placas esbranquizadas radiais adherentes ao pé, que despois se tornan nunha cor cinsenta apardazada; e esporas lixeiras e elípticas de 8-11 por 5-7 micrómetros. O pé, branco e fibroso, adoita ser curvo, cun anel membranoso na parte superior, que axiña se torna nunha cor tabaco por mor á caída das esporas. Cando o cogomelo é novo é dunha cor vermello apardazada, tornándose despois nunha cor parda clara, máis ocre cara o centro e máis abrancazada cara os bordos do chapeu.
Desenvólvese nos tocos, toros e buracos dos troncos de árbores como os chopos e os umeiros. Cultívase e comercialízase no Xapón, Corea, Australia e na China.
É unha importante e valiosa especie, que posúe variedades con metabolitos secundarios bioactivos como os derivados indólicos con radicais libres de actividade secuestradora, de propiedades anticanceríxenas e antifúnxicas[4].
O Agrocybe aegerita, tamén coñecido cos nomes científicos Agrocybe cylindracea e Pholiota aegerita, é un fungo pertencente ao xénero Agrocybe. De orixe foránea, aparece en Galiza en formacións de chopos e umeiros, polo que se coñece vulgarmente como cogomelo dos chopos. O seu apoxeo galego é polo mes de novembro.
Jablanovača (Agrocybe aegerita) ili topolovka je jestiva gljiva iz porodice Strophariaceae. Može biti saprofit i parazit.
Klobuk je širok 3-10 cm i dosta mesnat. U mladosti je polukuglast, zatim zvonolik a na kraju raširen. Obod je često vijugav, a ponekada je udubljen. Tamniji je na sredini a prema krajevima sve svjetliji. Površina je vrlo često kapljasto udubljena. Listići su vrlo gusti sa mnogo lamelula. Bjelkaste su do žućkastosive boje, a na kraju su smeđi. Nepravilno se drže za stručak ili lagano silaze jednim zupcem. Stručak je visok 3-15 cm i često je savinut. Pri dnu je tanji nego pri vrhu. Pun je i bijele ili malo smećkaste boje. Ispod klobuka postoji slabašan vjenčić. Meso je u klobuku bijelo, a u stručku postaje smalo smeđasto. Miriše po brašnu i ima slatkast okus.
Spore su eliptične, okerastosmeđe boje, veličine 8-11x4,5-6 μm.
Raste busenasto već od početka proljeća sve do jeseni na panjevima, žilama ili izravno iz stabla jablana, ali se može naći i na panjevima drugog drveća(vrba,topola).
Postoji mogućnost uzgoja ove gljive u vrtu na panjevima ili trupcima jablana,topole, vrbe ili drugog drveća( uzgajali su je već rimljani).
Može se zamijeniti sa razornom čehavkom (Pholiota destruens), ali ona nema trajan vjenčić, čehava je i obično raste pojedinačno ili u malenim grupama na raspadajućem drvetu.
Uzgaja se i prodaje u SAD-u , Čileu, Japanu , Koreji , Italiji , Australiji i Kini ,te zadnih par godina i kod nas,mada u vrlo skromnom opsegu.. Jablanovača je važan vrijedan izvor bioaktivnih sekundarnih metabolita , kao što su derivati indola s sposobnošću uklanjanja slobodnih radikala , te cilindan s antitumornim djelovanjem i agrocibenin s antifungalnim djelovanjem.
Uzgoj u mediteranskoj regiji vrlo je star - opisan je u knjizi Naturalis Historia od strane Plinija starijeg . U tradicionalnoj kineskoj medicini , često se koristi kao diuretik .
Hobbs,C. Medicinal mushrooms,Santa Cruz 1995.
Jablanovača (Agrocybe aegerita) ili topolovka je jestiva gljiva iz porodice Strophariaceae. Može biti saprofit i parazit.
Ex Cyclocybe aegerita (V. Brig.) Vizzini, 2014[1][2] (dal greco aigeros = pioppo, per il suo habitat preferenziale), volgarmente conosciuto come piopparello[3] oppure pioppino, è uno dei più apprezzati funghi commestibili[4]. Si tratta di una specie saprofita/parassita piuttosto adattabile, che si presta molto bene alla coltivazione.
Inizialmente bruno assai scuro e convesso, via via tende a distendersi e il colore si fa più chiaro ma quasi sempre con tonalità appena più scura verso il centro, dove appare appena rilevato (lievissimo umbone)[3]. Può arrivare a 14 cm di diametro. Da semisferico a quasi piano, presenta una superficie (cuticola) lievemente corrugata e spesso fessurata per la siccità, mentre a tempo umido si presenta un po' untuoso.
Le lamelle sono fitte e sottili, di colore bianco-beige, poi grigio-brunastro e infine color tabacco per le spore mature.
Assai variabile per diametro e altezza, generalmente slanciato soprattutto negli esemplari giovani, flessuoso, fibroso e compatto[3].
Persistente, attaccato in alto a formare un colletto inverso membranoso, che si colora di bruno allorché ricoperto dalle spore cedute dalle lamelle.
Bianca e compatta, ma di colore più scuro sul gambo e alla base di questo.
Brune-rugginose in massa, ovali e bruno chiaro al microscopio.
Su tronchi marcescenti (ma anche vivi fino all'attacco definitivo del fungo) di molte latifoglie, specialmente di pioppo, olmo, sambuco oppure salice, a tempo mite e umido, dalla primavera all'autunno inoltrato.
Eccellente.
Uno dei funghi più apprezzati come commestibile. Alla cottura sprigiona un profumo intenso, percepibile anche a distanza.[5]
Il fungo pioppino viene coltivato sin dai tempi dei romani[3], ad esempio Plinio il Vecchio nella propria Naturalis Historia descrive le tecniche di coltivazione[6], specificando i modi migliori per ottenere tale fungo da tronchi di pioppo tagliato. Nel corso del secolo XX il pioppino è stato intensamente coltivato in Toscana, dove è tuttora presente nella gastronomia regionale.
La specie è piuttosto adattabile e si presta molto bene alla coltivazione su ceppi di latifoglie (es. pioppo o sambuco) parzialmente interrati e umidi; non bisogna però allagare il terreno circostante in quanto un eccesso di acqua può inibire completamente la formazione dei carpofori. Può anche essere fatto crescere su tronchetti di pioppo o substrati a base di paglia di frumento o anche di segatura[7]. La sua crescita è piuttosto lenta. Il fungo viene ampiamente commercializzato ed è anche confezionato per la grande distribuzione.
Ex Cyclocybe aegerita (V. Brig.) Vizzini, 2014 (dal greco aigeros = pioppo, per il suo habitat preferenziale), volgarmente conosciuto come piopparello oppure pioppino, è uno dei più apprezzati funghi commestibili. Si tratta di una specie saprofita/parassita piuttosto adattabile, che si presta molto bene alla coltivazione.
Cilindrinė dirvabudė – (lot. Agrocybe aegerita) – tai kiškiabudinių šeimos valgomas grybas, turintis labai geras maistines savybes. Ši rūšis Lietuvoje nesutinkama, reta ji ir Vidurio Europoje.
Sinonimai: Agrocybe cylindracea, Pholiota aegerita.
Kepurėlė 3-10 cm skersmens, iš pradžių pusiau apvali, vėliau paplokščiai iškili ir galiausiai įdubusi, vidury gali būti nedidelis gūbrelis. Kraštai iš pradžių užsirietę žemyn, vėliau dažnai sutrūkinėję. Luobelė lygi sausa blizganti. Jaunų grybų luobelė dažnai susiraukšlėja, neretai nuo sausumo suaižėja. Kotas 4 – 15 cm ilgio, cilindriškas ir laibas, neretai kreivas ir plaušingas. Rinkis storas, viršutinė dalis vagota, jis gana aukštai juosia kotą. Koto dalis tarp kepurėlės ir rinkio apžėlusi tankiais pūkeliais.Lakšteliai labai tankūs siauri, kartais šiek tiek nuaugę kotu žemyn. Trama balkšva, palyginti kompaktiška, yra malonaus skonio ir kvapo.
Spalvos kaita: kepurėlės spalva įvairuoja nuo tamsiai rudos iki riešuto, kartais turi rausvą atspalvį. Kraštuose spalva pašviesėja iki pilkšvo atspalvio. Lakšteliai iš pradžių balsvi, vėliau gelsvi ir galiausiai tabako spalvos.
Šis Vidurio Europoje retas grybas labai mėgsta šilumą ir dažnai auga didelėmis grupėmis ant gyvų arba mirusių medžių, ypač topolių, kamienų ir kelmų.
Panašios rūšys: Jį galima supainioti su Agrocybe firma
Cilindrinė dirvabudė – (lot. Agrocybe aegerita) – tai kiškiabudinių šeimos valgomas grybas, turintis labai geras maistines savybes. Ši rūšis Lietuvoje nesutinkama, reta ji ir Vidurio Europoje.
Sinonimai: Agrocybe cylindracea, Pholiota aegerita.
L'A. aegerita a l'é un bolé che soens, për coma ch'as presenta, a l'é confondù con l'Armillaria mellea, con tut ch'a sio doe specie completament diferente. A l'é coltivà fin-a dal temp dij Roman, e a l'é bel fé trovela a vende sota 'l nòm ëd pioppini o piopparelli.
Capel fin a 15 cm., rugos peui chërpà, da brun caud a biancastr. Lamele s-ciasse, da adnà a pòch decorente, bes ciàir peui brunastr sombr. Gamba àuta fin a 15 cm. e larga fin a 3 cm., ciàira peui òcra rossastra. Anel gròss. Carn biancastra. La capela a l'inissi a l'é maron scur, peui a ven sempe pì ciàira, fin-a squase a bianca; a resta scura mach ant ël mes. A temp sech la capela as chërpa tuta. La gamba a l'é ciàira, forà ant ël mes e, vnisend veja, a l'é na vòta pì dura. Le lamele a l'inissi a son ciàire, peui a passo a color cafelait e peui al color dël cafè përchè le spore a son color dël cacao.
A chërs an dzora a albre mòrte e àutre Salicacee. A l'ha bin car chërse tacà a le piante d'arbra pin-a (Popolus nigra var. italica), d'andova a pija sò nòm piemontèis. Ma as treuva 'dcò dzora a dj'àutre arbre e ëdcò dzora a n'òpi ornamental. A ven coltivà dzora a bòsch d'arbra. A chërs a bocc, coma le famiòle.
A venta mai mangé un bolè trovà se un a l'é nen un bon conossidor dij bolè!
Comestìbil, bon. An cusin-a a l'é motobin profumà; a l'é mej mës-cielo con d'àutre specie. Ch'as campa via la gamba, squase sempe dura e ch'as campo via 'dcò le capele, quand ch'a son tròp dure.
L'A. aegerita a l'é un bolé che soens, për coma ch'as presenta, a l'é confondù con l'Armillaria mellea, con tut ch'a sio doe specie completament diferente. A l'é coltivà fin-a dal temp dij Roman, e a l'é bel fé trovela a vende sota 'l nòm ëd pioppini o piopparelli.
DescrissionCapel fin a 15 cm., rugos peui chërpà, da brun caud a biancastr. Lamele s-ciasse, da adnà a pòch decorente, bes ciàir peui brunastr sombr. Gamba àuta fin a 15 cm. e larga fin a 3 cm., ciàira peui òcra rossastra. Anel gròss. Carn biancastra. La capela a l'inissi a l'é maron scur, peui a ven sempe pì ciàira, fin-a squase a bianca; a resta scura mach ant ël mes. A temp sech la capela as chërpa tuta. La gamba a l'é ciàira, forà ant ël mes e, vnisend veja, a l'é na vòta pì dura. Le lamele a l'inissi a son ciàire, peui a passo a color cafelait e peui al color dël cafè përchè le spore a son color dël cacao.
AmbientA chërs an dzora a albre mòrte e àutre Salicacee. A l'ha bin car chërse tacà a le piante d'arbra pin-a (Popolus nigra var. italica), d'andova a pija sò nòm piemontèis. Ma as treuva 'dcò dzora a dj'àutre arbre e ëdcò dzora a n'òpi ornamental. A ven coltivà dzora a bòsch d'arbra. A chërs a bocc, coma le famiòle.
A venta mai mangé un bolè trovà se un a l'é nen un bon conossidor dij bolè!
Comestìbil, bon. An cusin-a a l'é motobin profumà; a l'é mej mës-cielo con d'àutre specie. Ch'as campa via la gamba, squase sempe dura e ch'as campo via 'dcò le capele, quand ch'a son tròp dure.
Шапинка гладенька бежева з жовтуватим центром — 4-12 см. З часом вона зморщується та розтріскується. Пластини блідо-коричневі, прирослі до ніжки. Споровий порошок коричневий. Кільце на ніжці швидко всихає. Ніжка біла, сірувата при основі, покрита маленькими волокнами — до 12 см. Блідий м'якуш приємно пахне.
Плодові тіла з'являються у травні — листопаді.
У диких умовах росте групами на пеньках та стовбурах тополі.
Гриб їстівний, вирощують у промислових масштабах. Широко використовується в китайській кухні сушеним та свіжим.
Nấm Agrocybe aegerita là một loài nấm thuộc họ nấm bụi Strophariaceae. Đây là một loại nấm ăn cũng như nấm dược liệu khá phổ biến ở Nhật Bản, Hàn Quốc, Úc và Trung Quốc.
Phần mũ nấm có đường kính 5–10 cm, lúc nấm còn non có màu nâu và dạng hình bán cầu, nhưng dần trở thành dạng hình phẳng khi nấm già, khi này chỉ phần giữa của mũ nấm còn giữ được màu nâu. Phần lamen của nấm phân bố đều, có màu trắng và theo thời gian dần chuyển thành màu nâu (do sự hình thành bào tử nấm màu nâu).
Phần cuống nấm (hay thân nấm) dài 5–12 cm, với đường kính khoảng 1 cm và có màu trắng. Trên cuống nấm thường có một vòng nấm (ring).
Phần thịt nấm tương đối chắc và có màu trắng hơi nâu.
Bào tử nấm màu nâu và có hình elip.
Nấm A. aegerita là loài ưa ấm, thường mọc trên thân một số cây lá rộng như cây dương (Populus) hay cây phong (Acer)...
Nấm A. aegerita là một loại nấm ăn có giá trị kinh tế cao. Người La Mã cổ đại đã trồng nấm A. aegerita bằng cách rải bào tử nấm lên gỗ cây dương. Tại Italia và Nhật Bản người ta đã phối giống nấm và bán trên thị trường với giá thành cao.
Có thể coi nấm A. aegerita như một nguồn hoạt chất sinh học quý giá. Cụ thể như các gốc indole từ nấm có khả năng khử các gốc tự do (hoạt tính chống oxy hóa), chất cylindran của nấm có hoạt tính chống ung thư hay agrocybenine với hoạt tính kháng nấm.
Ngoài ra nấm A. aegerita còn có khả năng tiết ra một loại enzym ngoại bào đặc biệt với tên gọi Agrocybe-aegerita-peroxidase (AaP) hay peroxygenase (EC 1.11.2.1). Enzym này có cấu trúc giống như các heme-thiolate protein P450, với hoạt tính xúc tác, biến đổi các chất thơm như phenol hoặc các chức oxy (có chứa nhóm -OH) thành các phân tử ít hoạt động hóa học hơn (ví dụ như benzen, naphtalen, pyridin, thianisol...). Ngoài A. aegerita, hiện nay enzym peroxygenase cũng đã được tìm thấy trong một số nấm khác của bộ Agaricales (chi Coprinus).
Nấm Agrocybe aegerita là một loài nấm thuộc họ nấm bụi Strophariaceae. Đây là một loại nấm ăn cũng như nấm dược liệu khá phổ biến ở Nhật Bản, Hàn Quốc, Úc và Trung Quốc.