Guidance for identification
Lepiota brunneoincarnata ye una cogorda de la familia de les Agaricáceas.
Lepiota brunneoincarnataBasidiomiceto venenosu.
Crez en grupos dende'l branu hasta la seronda, en montes, praos y xardinos. Ye bien tóxicu, y el so ingestión puede provocar la muerte nunes hores.
Habita en zones yerboses, casi siempres baxu planifolios o marxes de senderos. Ye una especie rara que fructifica xeneralmente pel branu anque dacuando vamos reparar na seronda.
Venenosa mortal. Produz una intoxicación faloidiana por amanitinas o síndrome ciclopeptídico de llarga incubación (trescurriendo más de 6 hores hasta que se reparen los primeros síntomes). La toxina responsable ye la amatoxina, que ye absorbida nel tubu dixestivu. Estes toxines nun se destrúin nin pola desecación, nin mientres la cocción. Los síntomes son: malestar, dolor abdominal, gastroenteritis, foria y vultures. De resultes d'estos síntomes produz una deshidratación.
2 díes dempués de la ingestión produzse una fase d'ameyoramientu aparente pero la tercer fase, que ye la más grave, apaez escontra'l tercer día dempués de la ingestión, y nesta les toxines ataquen al fégadu. Dempués d'una selmana, si nun se trata, produz la muerte.
Mientres los dos primeros díes: diuresis forzada, aspiración dixestiva, carbón activáu, catárticos, penicilina, silimarina.
A los cuatro o cinco díes: lactulosa, descontaminación intestinal, Vitamina K y plasma frescu.
A los dos o tres díes: ye posible'l tresplante hepáticu.
El xéneru Lepiota caracterizar por contener delles especies venenoses.
C.J. Alexopoulos, C.W. Mims (1985) Introducción a la micoloxía Omega S.A. Barcelona
P. Garcia Jimenez, S. Perez Gorjon, J.A. Sánchez Rodríguez, J. Sánchez Sánchez, C.J. Valle Gutierrez (2005) Cogordes de Salamanca. Ediciones al salina. Diputación de Salamancade Salamanca, Salamanca
S. de Castro, J. Morales, A.corrolada, A.Merchan, A.Garcia, A. Calzada, S. Alonso; J.A. Eiroa, A. Corrolada, H. Perez, J.M. Juan, J.A. Garcia (2004) Manual Del Pañador de Cogordes. Xunta de Castiella y Leon. Conseyería de Mediu Ambiente.
Basidiomiceto venenosu.
Crez en grupos dende'l branu hasta la seronda, en montes, praos y xardinos. Ye bien tóxicu, y el so ingestión puede provocar la muerte nunes hores.
Lepiota brunnoincarnata és un bolet del gènere Lepiota. Es pot confondre fàcilment amb bolets comestibles com el fredolic, l'apagallums, els xampinyons, la gírgola de panical, els cama-secs i en general amb qualsevol bolet de mida petita amb làmines. Es pot trobar fins i tot en medis urbans. Conté amatoxines i consumir-lo és potencialment letal. El seu consum ha estat documentat com perjudicial causant una intoxicació alimentària severa, similar a la causada per Amanita phalloides, cursa amb diarrea, vòmit, marejos, hipotèrmia, calfreds, gust metàl·lic, pèrdua parcial de l'oïda i la visió, símptomes que poden aparèixer entre les 9 i 14 hores després de la seva ingestió.[1] La presència d'alfa amanitina en L. brunneoincarnata pot danyar severament el fetge cosa que pot desembocar en la mort per insuficiència hepàtica si no es rep un tractament mèdic adequat.
Lepiota brunnoincarnata és un bolet del gènere Lepiota. Es pot confondre fàcilment amb bolets comestibles com el fredolic, l'apagallums, els xampinyons, la gírgola de panical, els cama-secs i en general amb qualsevol bolet de mida petita amb làmines. Es pot trobar fins i tot en medis urbans. Conté amatoxines i consumir-lo és potencialment letal. El seu consum ha estat documentat com perjudicial causant una intoxicació alimentària severa, similar a la causada per Amanita phalloides, cursa amb diarrea, vòmit, marejos, hipotèrmia, calfreds, gust metàl·lic, pèrdua parcial de l'oïda i la visió, símptomes que poden aparèixer entre les 9 i 14 hores després de la seva ingestió. La presència d'alfa amanitina en L. brunneoincarnata pot danyar severament el fetge cosa que pot desembocar en la mort per insuficiència hepàtica si no es rep un tractament mèdic adequat.
Lepiota brunneoincarnata, also known as the deadly dapperling, is a gilled mushroom of the genus Lepiota in the order Agaricales. Widely distributed in Europe and temperate regions of Asia as far east as China, it grows in grassy areas such as fields, parks and gardens, and is often mistaken for edible mushrooms. The mushroom has a brown scaled cap up to 4 cm wide with a pinkish brown stem and white gills. It is highly toxic, with several deaths having been recorded as it resembles the edible grey knight (Tricholoma terreum) and fairy ring champignon (Marasmius oreades).
The species was described by Swiss botanists Robert Hippolyte Chodat and Charles-Édouard Martin in 1889, who noted it growing on roadsides in Geneva in Switzerland.[1] Genetic analysis of DNA showed it is closely related to other amatoxin-containing species such as Lepiota subincarnata and L. elaiophylla.[2]
The cap is 2.7–4 cm (1.1–1.6 in) across, hemispherical at first before becoming more convex without an obvious boss. It is red-brown when young, before fading to a pale pinkish brown with darker brown scales. There is generally a large unbroken scale in the centre of the cap. The cap margin is inrolled and the cap is fleshy. The thick uncrowded gills are white, with occasional forks and smaller gills (lamellulae) in between. They are free (unattached to the stem). The spore print is white. The cylindrical stem is 2–3.5 cm (0.8–1.4 in) tall by 0.6–0.9 cm (0.2–0.4 in) wide. The upper part of the stem is pinkish tan while the lower part is covered in dark brown scales. They are separated by a dark brown ring-like zone. The thick flesh reddens on bruising or cutting, and smells somewhat like unripe fruit. The taste is mild.[3] The oval spores are 6–7.5 µm long by 3.5–5 µm wide, and are dextrinoid – they turn red-brown in Melzer's reagent.[4]
The deadly dapperling is found in warmer parts of Europe, generally the south, but has also been recorded from Britain and Germany.[3] In Asia, it has been recorded from Turkey, Israel, Pakistan, Iran [5] and eastern China.[4]
It is known to contain deadly amounts of alpha-amanitin and was responsible for a fatal poisoning in Spain in 2002,[6] and a poisoning outbreak in Iran in 2018 [7] and for the deaths of four young members of the same family in Tunisia in 2010.[8] A person survived after eating five specimens picked alongside Agaricus bisporus in Kaynarca, Sakarya, in Turkey in 2013.[9] The symptoms are initially gastrointestinal, with nausea and vomiting around ten hours after consumption, followed by liver damage a few days later.[3] 100 g of Lepiota brunneoincarnata may result in severe liver damage.[10]
It resembles the fairy ring champignon (Marasmius oreades), which is also found in grassy areas, though the pale brown cap of this species lacks scales.[3] Mistakes are made when people pick mushrooms in their garden, as the dapperlings often grow in grassy areas.[11] A family in Salon-de-Provence in France was poisoned after mistaking them for the grey knight (Tricholoma terreum).[12]
Amanitin can be detected in the urine 36 to 48 hours after ingestion. The acute gastric symptoms may mislead medical management if the mushroom is not identified, and delay specific liver-protective measures. Intravenous silibinin has a role in reducing amanitin uptake. Other specific measures include penicillin G and n-acetylcysteine as well as general supportive measures such as rehydration.[10]
Lepiota brunneoincarnata, also known as the deadly dapperling, is a gilled mushroom of the genus Lepiota in the order Agaricales. Widely distributed in Europe and temperate regions of Asia as far east as China, it grows in grassy areas such as fields, parks and gardens, and is often mistaken for edible mushrooms. The mushroom has a brown scaled cap up to 4 cm wide with a pinkish brown stem and white gills. It is highly toxic, with several deaths having been recorded as it resembles the edible grey knight (Tricholoma terreum) and fairy ring champignon (Marasmius oreades).
Lepiota brunneoincarnata es una seta de la familia de las Agaricáceas.
Basidiomiceto venenoso.
Crece en grupos desde el verano hasta el otoño, en bosques, prados y jardines. Es muy tóxico, y si lo consumes puede provocar la muerte en unas horas.
Habita en zonas herbosas, casi siempre bajo planifolios o márgenes de senderos. Es una especie rara que fructifica generalmente en verano aunque ocasionalmente lo observaremos en otoño.
Venenosa mortal. Produce una intoxicación faloidiana por amanitinas o síndrome ciclopeptídico de larga incubación (transcurriendo más de 6 horas hasta que se observan los primeros síntomas). La toxina responsable es la amatoxina, que es absorbida en el tubo digestivo. Estas toxinas no se destruyen ni por la desecación, ni durante la cocción. Los síntomas son: malestar, dolor abdominal, gastroenteritis, diarrea y vómitos. Como consecuencia de estos síntomas se produce una deshidratación.
2 días después de la ingestión se produce una fase de mejoría aparente pero la tercera fase, que es la más grave, aparece hacia el tercer día después de la ingestión, y en esta las toxinas atacan al hígado. Después de una semana, si no se trata, produce la muerte.
Durante los dos primeros días: diuresis forzada, aspiración digestiva, carbón activado, catárticos, penicilina, silimarina.
A los cuatro o cinco días: lactulosa, descontaminación intestinal, Vitamina K y plasma fresco.
A los dos o tres días: es posible el trasplante hepático.
El género Lepiota se caracteriza por contener varias especies venenosas.
C.J. Alexopoulos, C.W. Mims (1985) Introducción a la micología Omega S.A. Barcelona
P. García Jiménez, S. Pérez Gorjon, J.A. Sánchez Rodríguez, J. Sánchez Sánchez, C.J. Valle Gutiérrez (2005) Setas de Salamanca. Ediciones al salina. Diputación de Salamancade Salamanca, Salamanca
S. de Castro, J. Morales, A.corral, A.Merchan, A.García, A. Calzada, S. Alonso; J.A. Eiroa, A. Corral, H. Pérez, J.M. Juan, J.A. Garcia (2004) Manual Del Recolector de Setas. Junta de Castilla y León. Consejería de Medio Ambiente.
Lepiota brunneoincarnata es una seta de la familia de las Agaricáceas.
Basidiomiceto venenoso.
Crece en grupos desde el verano hasta el otoño, en bosques, prados y jardines. Es muy tóxico, y si lo consumes puede provocar la muerte en unas horas.
Myrkkyukonsieni (Lepiota brunneoincarnata) on kartiomainen, viininpunainen tai ruskea pikku-ukonsienilaji. Sen heltat ovat valkoiset tai kermanväriset. Jalka on kellanvalkoinen ja siinä on heikosti havaittava rengas. Sieni kasvaa metsänreunoissa varsinkin rikkoutuneissa paikoissa. Myrkkyukonsieni on nimensä mukaisesti myrkyllinen. Sen myrkyllisyys vastaa maassamme yleisestikin esiintyvää valkokärpässientä ja on täten hengenvaarallinen pienemmissäkin määrin nautittuna. Myrkkyukonsieni kasvaa Keski-Euroopassa, lajista ei ole Suomesta tehty löytöjä.[2]
Myrkkyukonsieni (Lepiota brunneoincarnata) on kartiomainen, viininpunainen tai ruskea pikku-ukonsienilaji. Sen heltat ovat valkoiset tai kermanväriset. Jalka on kellanvalkoinen ja siinä on heikosti havaittava rengas. Sieni kasvaa metsänreunoissa varsinkin rikkoutuneissa paikoissa. Myrkkyukonsieni on nimensä mukaisesti myrkyllinen. Sen myrkyllisyys vastaa maassamme yleisestikin esiintyvää valkokärpässientä ja on täten hengenvaarallinen pienemmissäkin määrin nautittuna. Myrkkyukonsieni kasvaa Keski-Euroopassa, lajista ei ole Suomesta tehty löytöjä.
Lépiote brun-rose
Lepiota brunneoincarnata, la Lépiote brun-rose, est une espèce de champignons du genre Lepiota et de la famille des Agaricaceae.
Il s'agit d'une petite Lépiote au chapeau rose crème orné de squamules brun rosâtre à brun vineux. Ses lamelles libres sont blanches. Son pied est blanc en haut et rosâtre couvert d'écailles brunes en bas, un anneau membraneux délimitant les deux zones. Son odeur agréable est légèrement aromatique alors que son goût est insipide[1]. La Lépiote brun-rose est commune en Europe et en Asie tempérée[2].
Cette espèce toxique contient des amatoxines et sa consommation peut être mortelle, comme ce fut le cas en Espagne en 2002 pour un homme de 61 ans[3] et en Tunisie en 2010 pour 4 enfants de moins de 10 ans[4].
Lépiote brun-rose
Lepiota brunneoincarnata, la Lépiote brun-rose, est une espèce de champignons du genre Lepiota et de la famille des Agaricaceae.
Il s'agit d'une petite Lépiote au chapeau rose crème orné de squamules brun rosâtre à brun vineux. Ses lamelles libres sont blanches. Son pied est blanc en haut et rosâtre couvert d'écailles brunes en bas, un anneau membraneux délimitant les deux zones. Son odeur agréable est légèrement aromatique alors que son goût est insipide. La Lépiote brun-rose est commune en Europe et en Asie tempérée.
Cette espèce toxique contient des amatoxines et sa consommation peut être mortelle, comme ce fut le cas en Espagne en 2002 pour un homme de 61 ans et en Tunisie en 2010 pour 4 enfants de moins de 10 ans.
Capel fin a 5 cm, brun vinos neirastr al disch, con scaje brun rosastre. Lamele ciàire. Gamba àuta fin a 5 cm e larga fin a 0,5 cm, ghirlandà dzora a un fond rosà. Carn da bianca a rossastra. Odor débol.
A chërs ant le bordure, le dun-e boscose.
A venta mai mangé un bolè trovà se un a l'é nen un bon conossidor dij bolè!
Velenos mortal.
Capel fin a 5 cm, brun vinos neirastr al disch, con scaje brun rosastre. Lamele ciàire. Gamba àuta fin a 5 cm e larga fin a 0,5 cm, ghirlandà dzora a un fond rosà. Carn da bianca a rossastra. Odor débol.
AmbientA chërs ant le bordure, le dun-e boscose.
Comestibilità A venta mai mangé un bolè trovà se un a l'é nen un bon conossidor dij bolè!
Velenos mortal.
Czubajeczka brązowoczerwonawa (Lepiota brunneoincarnata) – gatunek grzybów z rodziny pieczarkowatych (Agaricaceae)[1].
Pozycja w klasyfikacji według Index Fungorum: Lepiota, Agaricaceae, Agaricales, Agaricomycetidae, Agaricomycetes, Agaricomycotina, Basidiomycota, Fungi[1].
Niektóre synonimy łacińskie[2]:
Nazwę polską zaproponował Władysław Wojewoda w 2003 r[3].
Średnica od 3 do 6 cm, początkowo wypukły z tępym garbkiem, później rozpostarty, u starszych okazów nieco wklęsły, z brązowymi, winnobrązowymi lub fioletowobrązowymi łuskami na bladoróżowym tle. Skórka popękana na ziarniste łuseczki[4].
Wysokość od 3 do 5 cm, średnica od 0,3 do 0,8 cm, cylindryczny, z wąskim pierścieniem, który zanika u dojrzałych owocników, nad pierścieniem białawy, pod nim różowawobrązowy do jasnofioletowego, z kilkoma przerywanymi, pierścieniowatymi, brązowymi łuskami ułożonymi jedna nad drugą[5].
Przy trzonie wolne, bladokremowe. Ostrze blaszek bardzo drobno karbowane[6].
Biały, trochę czerwieniejący, o owocowym zapachu[4].
Biały. Zarodniki eliptyczne, o rozmiarach 6,5-9 × 3,5-4,5 µm[6].
W Europie Środkowej gatunek rzadki, częściej występuje w Europie Południowej[4]. W Polsce gatunek rzadki. W piśmiennictwie naukowym do 2003 r.opisano jego występowanie tylko w Roztoczańskim Parku Narodowym. Znajduje się na Czerwonej liście roślin i grzybów Polski. Ma status V – zagrożony wyginięciem[7]. Znajduje się na listach gatunków zagrożonych także w Niemczech i Danii[3].
Rośnie pojedynczo lub w niewielkich grupkach na skraju lasów, parków, na gołej ziemi bogatej w próchnicę, często w miejscach działalności człowieka. Owocniki wytwarza od lipca do października[5].
Grzyb trujący, powodujący ciężkie do śmiertelnych zatrucia amatoksynami, o podobnym przebiegu jak zatrucia muchomorem zielonawym (Amanita phalloides). Podobnie działa inna, drobna i trująca czubajeczka cielista (Lepiota helveola)[6].
Czubajeczka brązowoczerwonawa (Lepiota brunneoincarnata) – gatunek grzybów z rodziny pieczarkowatych (Agaricaceae).
Rödbrun giftfjällskivling (Lepiota brunneoincarnata) är en mycket giftig skivling som växer på öppen mark. Den känns igen på att den har en brun fot med en ring samt en brunröd hatt som är 4–8 cm bred.
Rödbrun giftfjällskivling (Lepiota brunneoincarnata) är en mycket giftig skivling som växer på öppen mark. Den känns igen på att den har en brun fot med en ring samt en brunröd hatt som är 4–8 cm bred.
Lepiota barlaeana Pat. 1909
Lepiota patouillardii Sacc. & Trotter 1912
Lepiota patouillardi Sacc. & Trotter 1912
Лепіота коричнево-червонувата (Lepiota brunneoincarnata) — отруйний гриб з родини Печерицевих.
Шапка 3—6 см у діаметрі, тупоконусоподібна, потім розпростерта, з горбочком, з опущеним краєм, брудно-рожевувато-коричнювата, у центрі темніша, з темнішими, пурпурово-коричневими лусками. Пластинки вільні, рідкі, білі, потім коричнюваті. Спори 7—9 X 4—5 мкм, безбарвні, еліпсоподібні. Ніжка 3—5 X 0,5—0,8 см, вгорі біла, потім рожевувата, брудно-рожева, з нечітким пасочкоподібним кільцем. М'якуш білий.
В Україні поширений у Степу і гірському Криму. Росте у парках і садах, рідко; у серпні — вересні. Смертельно отруйний гриб.
Лепіота коричнево-червонувата (Lepiota brunneoincarnata) — отруйний гриб з родини Печерицевих.
Шапка 3—6 см у діаметрі, тупоконусоподібна, потім розпростерта, з горбочком, з опущеним краєм, брудно-рожевувато-коричнювата, у центрі темніша, з темнішими, пурпурово-коричневими лусками. Пластинки вільні, рідкі, білі, потім коричнюваті. Спори 7—9 X 4—5 мкм, безбарвні, еліпсоподібні. Ніжка 3—5 X 0,5—0,8 см, вгорі біла, потім рожевувата, брудно-рожева, з нечітким пасочкоподібним кільцем. М'якуш білий.
В Україні поширений у Степу і гірському Криму. Росте у парках і садах, рідко; у серпні — вересні. Смертельно отруйний гриб.
Nấm Deadly Dapperling, tên khoa học là Lepiota brunneoincarnata, là một loài nấm có phiến thuộc chi Lepiota, bộ Agaricales. Loài nấm này được phân bố rộng rãi ở châu Âu và các vùng ôn đới phía đông của châu Á như Trung Quốc, nó phát triển trong các khu vực nhiều cỏ như cánh đồng, công viên và khu vườn, và thường bị nhầm lẫn với nấm ăn được. Nấm có mũ có màu nâu và kích thước rộng đến 4 cm với thân màu nâu hồng và phiến nấm có màu trắng. Nấm Deadly Dapperling rất độc hại, một số ca tử vong đã được ghi nhận vì nó giống với một loài nấm màu xám ăn được là Tricholoma terreum và Marasmius oreades.
Loài nấm này được mô tả bởi các nhà thực vật học Thụy Sĩ Robert Hippolyte Chodat và Charles-Édouard Martin vào năm 1889, họ đã ghi nhận nó đang phát triển trên các con đường ở Genève ở Thụy Sĩ.[1] Phân tích di truyền của DNA cho thấy nó liên quan chặt chẽ với các loài có chứa amatoxin khác như Lepiota subincarnata và L. elaiophylla.[2]
Mũ nấm dài 2,7–4 cm (1,1-1,6 in). Nó có màu đỏ nâu khi còn nhỏ, trước khi biến thành màu nâu hơi hồng nhạt với vảy nâu đậm hơn. Không có sự hạn chế trong việc phát triển kích thước ở mũ nấm. Các phiến nấm dày đặc có màu trắng. Bào tử của chúng cũng có màu trắng. Thân hình trụ cao từ 2–3,5 cm (0,8–1,4 in) và rộng 0,6–0,9 cm (0,2–0,4 in). Phần trên của thân nấm có màu hồng nhạt trong khi phần dưới được bao phủ trong vảy màu nâu sẫm.[3] Các bào tử hình bầu dục dài 6–7,5 µm, rộng 3,5–5 µm và chúng chuyển thành màu nâu đỏ trong thuốc thử của Melzer.[4]
Nấm deadly dapperling được tìm thấy trong các vùng lãnh thổ ấm áp của châu Âu, chủ yếu là ở phía nam,[3] nhưng sự hiện diện của chúng cũng đã được ghi nhận từ Anh và Đức. Ở châu Á, nó đã được ghi nhận có mặt ở Thổ Nhĩ Kỳ, Israel, Pakistan, Iran[5] và miền đông Trung Quốc.[4] Loại nấm này thường xuyên mọc lên trong công viên và khu vườn, trên lề đường và hàng rào.
Nấm deadly dapperling được biết là có chứa lượng alpha-amanitin gây chết người và điều này đã gây ra một vụ ngộ độc gây tử vong ở Tây Ban Nha vào năm 2002,[6] và tiếp đó là cái chết của bốn thành viên trẻ cùng một gia đình ở Tunisia vào năm 2010.[7] Một người sống sót sau khi ăn 5 cây nấm này cùng với nấm mỡ tại Kaynarca, Sakarya, Thổ Nhĩ Kỳ vào năm 2013.[8]
Các triệu chứng ban đầu của việc ngộ độc liên quan đến hệ tiêu hóa, với các triệu chứng buồn nôn và nôn khoảng mười giờ sau khi tiêu thụ, sau đó là tổn thương gan vài ngày sau đó.[3] 100 g Lepiota brunneoincarnata có thể dẫn đến tổn thương gan nặng.[9]
Nó tương tự như loài Marasmius oreades, cũng được tìm thấy trong các khu vực tập trung nhiều cỏ, mặc dù mũ màu nâu nhạt của loài nấm này thường bị nhầm lẫn.[3] Những sai lầm được thực hiện khi mọi người hái nấm trong vườn của họ, vì những loài nấm mà họ hái lượm thường mọc ở những khu vực có nhiều cỏ.[10] Một gia đình ở Salon-de-Provence ở Pháp đã bị ngộ độc sau khi họ nhầm nấm deadly dapperling với nấm Tricholoma terreum.[11]
Amanitin có thể được phát hiện trong nước tiểu 36 đến 48 giờ sau khi uống. Silibinin ở tĩnh mạch có vai trò trong việc giảm hấp thu amanitin. Các biện pháp cụ thể khác bao gồm penicillin G và n-acetylcystein cũng như các biện pháp hỗ trợ chung như bù nước.[9]
Nấm Deadly Dapperling trên Index Fungorum.Index Fungorum
Nấm Deadly Dapperling, tên khoa học là Lepiota brunneoincarnata, là một loài nấm có phiến thuộc chi Lepiota, bộ Agaricales. Loài nấm này được phân bố rộng rãi ở châu Âu và các vùng ôn đới phía đông của châu Á như Trung Quốc, nó phát triển trong các khu vực nhiều cỏ như cánh đồng, công viên và khu vườn, và thường bị nhầm lẫn với nấm ăn được. Nấm có mũ có màu nâu và kích thước rộng đến 4 cm với thân màu nâu hồng và phiến nấm có màu trắng. Nấm Deadly Dapperling rất độc hại, một số ca tử vong đã được ghi nhận vì nó giống với một loài nấm màu xám ăn được là Tricholoma terreum và Marasmius oreades.
Lepiota brunneoincarnata Chodat & C.Martin, 1889
Лепио́та коричнево-красная (лат. Lepiota brunneoincarnata) — вид грибов, включённый в род Лепиота (Lepiota). Один из самых опасных смертельно ядовитых грибов.
Шляпка 2—7 см в диаметре, тонкомясистая, колокольчатая, полукруглая, позже плоско- или выпукло-распростертая, с бугорком, кремовато- или серовато-коричневая с вишневым оттенком, с темными, расположенными концентрическими кругами чешуйками, которые в центре часто сливаются и образуют сплошной покров черновато-вишневого цвета, с тонким, подвернутым, позже распростертым, волнистым краем.
Пластинки свободные, тонкие, частые, беловатые, позже с желтовато-зеленоватым оттенком.Трама пластинок правильная.
Базидии четырехспоровые, 25—35 X 7,4—7,9 мкм, булавовидные.
Стеригмы 3—3,5 мкм дл.
Хейлоцистиды 26X12 мкм, булавовидно-цилиндрические.
Плевроцистиды отсутствуют.
Споровый порошок белый. Споры 7—9 х (4) 4,6—5 мкм, бесцветные, эллипсоидные, яйцевидные, с латеральным апикулюсом, с двумя флюоресцирующими каплями.
Ножка гриба около 2—4 X 0,5—0,8 см, центрального расположения, цилиндрическая, иногда в основании немного изогнутая, фистулезная, над кольцом белая, под кольцом, главным образом у основания, темно-вишневого цвета с хлопьевидным налетом, с быстро исчезающим кольцом.
Мякоть белая, при автооксидации в шляпке и верхней половине ножки кремовая, в нижней вишневого цвета, с фруктовым запахом (при подсыхании запах неприятный).
Растёт в странах: Франция, Дания, Швейцария, ФРГ, Швеция, Польша, Чехия, Австрия, Эстония, Украина, Азербайджан, Казахстан, Алжир, Марокко, Британские острова. В России не встречается (за исключением присоединённого в 2014 году Крыма).
По данным микологических исследований, токсикологический анализ грибницы из 60-дневной культуры показал, что в нем содержатся самые сильные яды — нитрилы и цианиды.
Гриб смертельно ядовит.
Лепио́та коричнево-красная (лат. Lepiota brunneoincarnata) — вид грибов, включённый в род Лепиота (Lepiota). Один из самых опасных смертельно ядовитых грибов.