Les ofioglossals Ophioglossales (literalment: 'planta de llengua de serp') són un petit grup d'epteridòfits. Tradicionalment s'incloïen dins la divisió Pteridophyta, les falgueres, originàriament com una família i més tard dins l'ordre Ophioglossales. Els estudis moleculars mostren que estan relacionats estretament amb els Psilotales. La classificació més recent de Smith et al. (2006) ubica aquests dos ordres junts dins la classe Psilotopsida.[1] Els Ophioglossales contenen una única família, Ophioglossaceae. L'espècie Helminthostachys zeylanica de vegades es dóna en la seva pròpia família, Helminthostachyaceae.
Aquestes plantes tenen espores de curta vida formades en esporangis anell (annulus) i arrels carnoses. Els gametòfits són subterranis el qual pot viure uns vint anys sense formar un esporòfit. El gènere Ophioglossum té la quantitat més gran de cromosomes entre qualsevol planta. El rècord el té l'espècie Ophioglossum reticulatum, amb uns 630 parells de cromosomes (1.260 cromosomes per cèl·lula).[2]
Les ofioglossals Ophioglossales (literalment: 'planta de llengua de serp') són un petit grup d'epteridòfits. Tradicionalment s'incloïen dins la divisió Pteridophyta, les falgueres, originàriament com una família i més tard dins l'ordre Ophioglossales. Els estudis moleculars mostren que estan relacionats estretament amb els Psilotales. La classificació més recent de Smith et al. (2006) ubica aquests dos ordres junts dins la classe Psilotopsida. Els Ophioglossales contenen una única família, Ophioglossaceae. L'espècie Helminthostachys zeylanica de vegades es dóna en la seva pròpia família, Helminthostachyaceae.
Aquestes plantes tenen espores de curta vida formades en esporangis anell (annulus) i arrels carnoses. Els gametòfits són subterranis el qual pot viure uns vint anys sense formar un esporòfit. El gènere Ophioglossum té la quantitat més gran de cromosomes entre qualsevol planta. El rècord el té l'espècie Ophioglossum reticulatum, amb uns 630 parells de cromosomes (1.260 cromosomes per cèl·lula).
Slangetunge-ordenen (Ophioglossales) er monotypisk og har kun én familie, den nedennævnte.
Familier
Ophioglossaceae, the adder's-tongue family, is a small family of ferns. In the Pteridophyte Phylogeny Group classification of 2016 (PPG I), it is the only family in the order Ophioglossales, which together with the Psilotales is placed in the subclass Ophioglossidae.[1] The Ophioglossidae are one of the groups traditionally known as eusporangiate ferns. Members of the family differ from other ferns in a number of ways. Many have only a single fleshy leaf at a time. Their gametophytes are subterranean and rely on fungi for energy.
Members of Ophioglossaceae are usually terrestrial (excepting a few epiphytic species of Ophioglossum) and occur in both temperate and tropical areas. They differ from the other ferns in several respects:
In addition to having mycoheterotrophic gametophytes, there are a few members of Botrychium that are unique among ferns in having the sporophytes also mycoheterotrophic, producing only small, ephemeral sporophylls that do not photosynthesize.
The plants have short-lived spores formed in sporangia lacking an annulus, and borne on a stalk that splits from the leaf blade; and fleshy roots. A few species send up fertile spikes only, without any conventional leaf-blade. The spores will not germinate if exposed to sunlight, and the gametophyte can live some two decades without forming a sporophyte.
The genus Ophioglossum has the highest chromosome counts of any known plant. The record holder is Ophioglossum reticulatum, with about 630 pairs of chromosomes (1260 chromosomes per cell).[2] Other measurements have indicated a chromosome number up to 1440 (n = 720).[3] For comparison, humans have 46 chromosomes, consisting of n = 23 pairs.
Ophioglossum malviae from the Western Ghats in India has been characterized as the world’s smallest terrestrial pteridophyte with plants typically 1–1.2 cm in size.[4]
The ferns in this group were originally treated as a family and later as the separate order Ophioglossales. In some classifications, they were placed in a separate division, Ophioglossophyta, but molecular phylogenetic studies have shown the Ophioglossales to be closely related to the Psilotales, and both are placed in the class Ophioglossidae.
In the molecular phylogenetic classification of Smith et al. in 2006, Ophioglossales, in its present circumscription, was placed in the class Psilotopsida, along with the order Psilotales.[5] The linear sequence of Christenhusz et al. (2011), intended for compatibility with the classification of Chase and Reveal (2009),[6] which placed all land plants in Equisetopsida,[7] made it a member of subclass Ophioglossidae, equivalent to Smith's Psilotopsida.[6] This approach has subsequently been followed in the classifications of Christenhusz and Chase (2014)[8] and PPG I (2016).[1]
Older treatments recognized segregate families within the Ophioglossales, such as Botrychiaceae for the moonworts and grape ferns and Helminthostachyaceae for Helminthostachys, but modern treatments combine all members of the order into the single family Ophioglossaceae.[5][6][8][1]
Whittieria
Goswamia
Haukia
Ophioglossum s.s.
s.l. Helminthostachyoideae Botrychioideae
The number of genera into which the family is divided has varied. The Smith system of 2006 used four genera, treating Botrychium and Ophioglossum broadly.[5] Cheiroglossa has been segregated from Ophioglossum,[6] or included within it.[8] The PPG I system of 2016 divides the family into four subfamilies:[1]
Ophioglossaceae, the adder's-tongue family, is a small family of ferns. In the Pteridophyte Phylogeny Group classification of 2016 (PPG I), it is the only family in the order Ophioglossales, which together with the Psilotales is placed in the subclass Ophioglossidae. The Ophioglossidae are one of the groups traditionally known as eusporangiate ferns. Members of the family differ from other ferns in a number of ways. Many have only a single fleshy leaf at a time. Their gametophytes are subterranean and rely on fungi for energy.
Las ofioglosáceas (nombre científico Ophioglossaceae), en la moderna clasificación de Christenhusz et al. 2011[1][2][3] (basada en Smith et al. 2006,[4] 2008),[5] son la única familia del orden Ophioglossales; son un grupo monofilético primitivo de helechos, de tamaño pequeño, con una sola fronde por estación de crecimiento, que posee un sector estéril (que posee la lámina) y un sector fértil (el esporoforo) con esporangios de paredes gruesas. Son hermanas de las psilotáceas, relación que se mantuvo en la oscuridad durante mucho tiempo hasta que se hicieron los análisis moleculares correspondientes, y comparten importantes sinapomorfías con ellas, como el gametófito subterráneo micotrófico, y el esporófito micorrícico.
Como circunscripto según Christenhusz et al. 2011[1][2][3] (basada en Smith et al. 2006,[4] 2008);[5] es monofilético (Hasebe et al. 1995, Hauk 1995, Pryer et al. 2001a y 2004b, Hauk et al. 2003).
Hasta el 2001 Psilotum era considerado un "fósil viviente", verdadero exponente vivo de las primeras plantas vasculares como Rhynia. Los análisis genéticos demostraron que junto con Ophioglossaceae forman un grupo monofilético hermano del resto de los helechos, junto con los cuales forman la división Monilophyta.
La clasificación más actualizada es la de Christenhusz et al. 2011[1][2][3] (basada en Smith et al. 2006,[4] 2008);[5] que también provee una secuencia lineal de las licofitas y monilofitas.
Clados y taxones superiores: Plantae (clado), Viridiplantae, Streptophyta, Streptophytina, Embryophyta, Tracheophyta, Euphyllophyta, Monilophyta, Clase Psilotopsida, Orden Ophioglossales, familia Ophioglossaceae.
Sinónimos: Ophioglossoides, incl. Botrychiaceae, Helminthostachyaceae.
Circunscripción: 4 géneros:
Cerca de 80 espècies.
En las clasificaciones tradicionales como el sistema de clasificación de Engler, las ofioglosáceas a pesar de que son evidentemente primitivas (por caracteres como el gametófito subterráneo, la falta de pelos radicales, la prefoliación no circinada), debido a que tienen megafilos conspicuos, fueron tradicionalmente tratadas como un grupo antiguo dentro de los helechos con megafilos (Pterophyta, Pteropsida o Filicopsida sensu Engler). Debido a que Psilotales no tienen megafilos conspicuos, durante mucho tiempo no fueron puestos en el mismo taxón superior que las ofioglosáceas. La clasificación sensu Engler es la siguiente:
En clasificaciones un poco más modernas como la adoptada en wikispecies, las ofioglosáceas poseen su propia división Ophioglossophyta, que las separa del resto de los helechos con megafilos. Aun así en este sistema de clasificación, su relación con Psilotáceas no fue establecido.
La mayoría de las especies terrestres, unas pocas epífitas.
Distribuidas en todo el mundo (cosmopolitas), especialmente en climas templados y tropicales.
Hay una considerable diversidad en hábitats relativamente poco perturbados, pero son más fáciles de encontrar en campos con pasturas perturbadas, campos antiguos y en bosques jóvenes renacidos (Judd et al. 2002). Las especies sudamericanas son encontradas en márgenes de cuerpo de agua o terrenos de agua permanente (Ramón Palacios 2006, Pteridofita, no publicado).
Las ofioglosáceas son plantas vasculares con ciclo de vida haplodiplonte donde la alternancia de generaciones es bien manifiesta, con esporófito y gametófito multicelulares e independientes, con esporas como unidad de dispersión y de resistencia. El gametófito es un "talo" (cuerpo sin organización), y el esporófito es un "cormo" (con raíz, vástago y sistema vascular). Debido a estas características tradicionalmente se las agrupa con las "pteridofitas".
Poseen esporófitos con megafilos o "frondes" (Euphyllophyta).
Los tallos son no ramificados, cortos, mayormente subterráneos.
Las ofioglosáceas se caracterizan por poseer usualmente una sola fronde por cada estación de crecimiento por tallo. La fronde está dividida en dos segmentos, uno apical sin esporangios, con lámina especializada en la fotosíntesis de unos centímetros a unos 50 cm de largo, raramente ausente, y un sector basal de lámina reducida, que nace en la base o a lo largo del pecíolo de la fronde, portador de esporangios (se dice que la fronde es un "trofoesporofilo sectorial" con dos pinas, la basal fértil y la apical estéril, la pina basal fértil se llama "esporoforo"). Las diferencias en la morfología de los segmentos es característica de cada género o subgénero y es utilizada para detrminarlos:
Esta peculiar morfología puede haber sido derivada de un sistema de ramificación dicotómico (Judd et al. 2002).
La prefoliación, a diferencia de los demás helechos con megafilos conspicuos, es plegada (conduplicada), no circinada o rara vez "de alguna forma" circinada.
Los rizomas y los pecíolos son carnosos.
Raíces presentes, pero sin pelos radicales, sin aeróforos (Davies 1991), asociadas con hongos ("micorrícicas"), relación en que los hongos son alimentados por la planta y a cambio exploran el suelo y le otorgan los nutrientes del suelo.
A la lupa se ve que los esporangios son grandes, con paredes de dos células de espesor, sin anillo, con muchas (más de 1000) esporas por esporangio ("eusporangios").
Al microscopio se ve que las esporas son globosas, tetraédricas, con marca trilete.
El gametófito es subterráneo, sin clorofila (no fotosintético), asociado con un hongo endofítico (micorriza) del que recibe la energía ("gametofito micotrófico"). Su morfología es de estructuras como tubérculos ("gametofito tuberoso").
Número de cromosomas: x = 45 (46). Fue informado un número de cromosomas en Ophioglossum de hasta 2n=1400, el número más alto de todas las traqueofitas (Judd et al. 2002).
Se está haciendo una revisión de la interpretación de la morfología de la familia, en vista de los resultados genéticos que la ubican en esa posición tan particular en el árbol filogenético.
Las ofioglosáceas (nombre científico Ophioglossaceae), en la moderna clasificación de Christenhusz et al. 2011 (basada en Smith et al. 2006, 2008), son la única familia del orden Ophioglossales; son un grupo monofilético primitivo de helechos, de tamaño pequeño, con una sola fronde por estación de crecimiento, que posee un sector estéril (que posee la lámina) y un sector fértil (el esporoforo) con esporangios de paredes gruesas. Son hermanas de las psilotáceas, relación que se mantuvo en la oscuridad durante mucho tiempo hasta que se hicieron los análisis moleculares correspondientes, y comparten importantes sinapomorfías con ellas, como el gametófito subterráneo micotrófico, y el esporófito micorrícico.
Ophioglossales on itiökasvilahko saniaisten Psilotopsida-luokassa. Siihen sisältyy Smithin luokittelussa (2006) yksi heimo: Ophioglossaceae. [1] Tästä on joissain luokitteluissa erotettu Botrychiaceae omaksi heimokseen. Lahkossa on melko alkeellisia saniaisia, jotka nykyisen käsityksen mukaan ovat kehittyneemmille saniaisille (heimo Marattiaceae ja luokka Pteridopsida) etäisempää sukua kuin kortteet (Equisetopsida, Equisetum).
Pohjois-Euroopassa kasvaa kymmenen lahkon lajia, niistä Suomessa kahdeksan. Nämä lajit ovat pieniä ja niille tunnusomaista on yksi lehti, joka on jakaantunut yhteyttäväksi lehdeksi ja erilliseksi itiöpesäkkeistöksi.[2][3]
Ophioglossales on itiökasvilahko saniaisten Psilotopsida-luokassa. Siihen sisältyy Smithin luokittelussa (2006) yksi heimo: Ophioglossaceae. Tästä on joissain luokitteluissa erotettu Botrychiaceae omaksi heimokseen. Lahkossa on melko alkeellisia saniaisia, jotka nykyisen käsityksen mukaan ovat kehittyneemmille saniaisille (heimo Marattiaceae ja luokka Pteridopsida) etäisempää sukua kuin kortteet (Equisetopsida, Equisetum).
Pohjois-Euroopassa kasvaa kymmenen lahkon lajia, niistä Suomessa kahdeksan. Nämä lajit ovat pieniä ja niille tunnusomaista on yksi lehti, joka on jakaantunut yhteyttäväksi lehdeksi ja erilliseksi itiöpesäkkeistöksi.
Les Ophioglossales sont un ordre de fougères qui comprend une seule famille, les Ophioglossaceae.
Les Ophioglossales sont un ordre de fougères qui comprend une seule famille, les Ophioglossaceae.
Ophioglossaceae (R.Br.) C.Agardh (dal greco glossa, 'lingua', + ophis, 'di serpente') è una famiglia di felci[1].
Nella recente classificazione del Pteridophyte Phylogeny Group del 2016 (PPG I)[2], è l'unica famiglia dell'ordine Ophioglossales, che insieme a quello delle Psilotales è collocata nella sottoclasse Ophioglossidae. I membri di questa famiglia differiscono dalle altre felci in molti modi. Molti hanno una sola fronda carnosa alla volta. I loro gametofiti sono sotterranei e si affidano ai funghi per la nutrizione.
Sono generalmente ancorate al suolo (ad eccezione di alcune specie epifite di Ophioglossum) e si trovano nelle aree temperate e tropicali.
Vi appartengono felci con fronde costituite da una parte verde assimilatrice e da una parte gialla fertile. Ogni anno sul breve fusto sotterraneo si sviluppa una singola fronda lungamente peduncolata e provvista di una guaina cartilaginea. Nello stadio giovanile tale fronda non è arrotolata.
A differenza di quanto avviene di norma nelle felci, la crescita dei tessuti definitivi non avviene ad opera di una sola cellula meristematica apicale, ma ad opera di parecchie cellule iniziali che costituiscono il meristema apicale.
Sono specie eusporangiate cioè producono sporangi che si originano da un gruppo di cellule, hanno un involucro pluristratificato e producono un numero elevato di spore.
Il gametofito è formato da protalli ipogei fortemente ridotti (pochi millimetri) e sono di clorofilla. Sono in simbiosi con funghi per la loro nutrizione (sono mico-eterotrofici).
Oltre ad avere gametofiti micoeterotrofi, ci sono alcune specie di Botrychium - casi unici tra le felci - ad avere anche gli sporofiti (la parte più evidente di una felce) micoeterotrofi, piccoli, effimeri e che non fotosintetizzano.
Nel genere Botrychium la fronda è pennata sia nella parte assimilatrice che nella parte fertile. Il germoglio ipogeo presenta una debole crescita secondaria in spessore (ed è un caso unico tra le felci attuali).
Il genere Ophioglossum ha il più alto numero di cromosomi di qualsiasi pianta conosciuta. Il detentore del record è Ophioglossum reticulatum, con circa 630 coppie di cromosomi (fino a 1 440 cromosomi per cellula)[3]. Per fare un confronto, gli esseri umani hanno 46 cromosomi.
Ophioglossum malviae , una specie indiana, è ritenuta come la più piccola felce del mondo con piante di dimensioni che non superano i 2 cm[4].
Il numero di generi attributo a questa famiglia è variato nel tempo. Il sistema Smith del 2006 include quattro generi. Il sistema PPG I del 2016[2] divide la famiglia in quattro sottofamiglie:
Ophioglossaceae (R.Br.) C.Agardh (dal greco glossa, 'lingua', + ophis, 'di serpente') è una famiglia di felci.
Nella recente classificazione del Pteridophyte Phylogeny Group del 2016 (PPG I), è l'unica famiglia dell'ordine Ophioglossales, che insieme a quello delle Psilotales è collocata nella sottoclasse Ophioglossidae. I membri di questa famiglia differiscono dalle altre felci in molti modi. Molti hanno una sola fronda carnosa alla volta. I loro gametofiti sono sotterranei e si affidano ai funghi per la nutrizione.
Driežlieliečiai (Ophioglossales) – driežlieliūnų (Ophioglossophyta) skyriaus driežlielainių (Ophioglossopsida) klasės augalų eilė. Priklauso sporinių induočių grupei.
Ophioglossales is een orde van varens. De juiste plaatsing van deze orde is onderwerp van discussie.
Ophioglossales worden gekenmerkt door kortlevende sporen die gevormd worden in sporendoosjes zonder annulus. De sporendoosjes worden gedragen op een vruchtbare sporenaar of sporofoor, die een gemeenschappelijke steel deelt met het onvruchtbare blad of trofofoor. De gametofyt leeft ondergronds, en kan in slechte omstandigheden tot twintig jaar overleven zonder een sporofyt te vormen.
In de 23e druk van de Heukels worden de Ophioglossales naast de Filicales in de klasse Pteropsida geplaatst. Dit is een vrij opmerkelijk verschil met de 22e druk toen de familie Ophioglossaceae (addertongfamilie) nog "gewoon" tussen de andere varens geplaatst werd.
In de recente taxonomische beschrijving van Smith et al. (2006) worden de Ophioglossales naast de orde Psilotales in een aparte klasse Psilotopsida geplaatst, als zustergroep van de andere varens[1].
De orde omvat slechts één familie, de Ophioglossaceae, die in sommige classificaties in twee of drie families wordt gesplitst, de addertongen of Ophioglossaceae, de maanvarens of Botrychiaceae en de monotypische familie Helminthostachyaceae.
De orde telt ongeveer 80 soorten.
Bronnen, noten en/of referentiesOphioglossales is een orde van varens. De juiste plaatsing van deze orde is onderwerp van discussie.
Ormetungebregner er en plantegruppe som lenge har blitt regnet til bregneplantene. Nye forskning viser at de innenfor den utvide bregneplante-gruppen ser ut til å være i nært slekt med familien Psilotaceae. I Norge er gruppen representert med ormetunge samt seks arter av marinøkler.[1]
Plantene er flerårige, snaue og relativt små, de har en grønn bladplate som er steril, og en sporeaks-del som er gulaktig eller gulgrønn med tykke vegger. Tverrsprekker i sporehusene sørger for at de åpnes og spres etter blomsteringen om sommeren.
Det er om lag 80 arter av ormetunger innen 5 slekter. Inkluderingen av Cheiroglossa er omstridt, mange mener den er en del av ormetungeslekten Ophioglossum. Men de fire øvrige slektene er vanlige å henføre til ormetungefamilien. Slekten Mankyua ble første gang beskrevet fra Korea i 2001.
Forslag om å dele marinøkkelslekten inn i 4 slekter har foreløpig fått lite oppslutning. Noen forskere opererer også med en marinøkkelfamilie (Botrychiaceae), som da inneholder marinøkler Botrychium samt dens underslekter Botrypus, Japanobotrychium og Sceptridium. Dette er ikke anerkjent innen nordisk botanikk, og anerkjennes ikke i nyere studier (Smith et al, 2006).[2]
Taksogrupperingen av ormetungeplantene med basis i familien Ophioglossaceae er nedenfor (med unntak av marinøkkelslektens omdiskuterte underslekter) gjengitt med basis i internasjonal taksonomi (The Angiosperm Phylogeny Group og APG II-systemet) og det nyeste nordiske standardverket.[3] med 5 klasser og 155 familier i Norden.
Ormetungebregner er en plantegruppe som lenge har blitt regnet til bregneplantene. Nye forskning viser at de innenfor den utvide bregneplante-gruppen ser ut til å være i nært slekt med familien Psilotaceae. I Norge er gruppen representert med ormetunge samt seks arter av marinøkler.
Plantene er flerårige, snaue og relativt små, de har en grønn bladplate som er steril, og en sporeaks-del som er gulaktig eller gulgrønn med tykke vegger. Tverrsprekker i sporehusene sørger for at de åpnes og spres etter blomsteringen om sommeren.
Det er om lag 80 arter av ormetunger innen 5 slekter. Inkluderingen av Cheiroglossa er omstridt, mange mener den er en del av ormetungeslekten Ophioglossum. Men de fire øvrige slektene er vanlige å henføre til ormetungefamilien. Slekten Mankyua ble første gang beskrevet fra Korea i 2001.
Forslag om å dele marinøkkelslekten inn i 4 slekter har foreløpig fått lite oppslutning. Noen forskere opererer også med en marinøkkelfamilie (Botrychiaceae), som da inneholder marinøkler Botrychium samt dens underslekter Botrypus, Japanobotrychium og Sceptridium. Dette er ikke anerkjent innen nordisk botanikk, og anerkjennes ikke i nyere studier (Smith et al, 2006).
Nasięźrzałowce (Ophioglossales) – monotypowy rząd roślin dawniej włączany do sztucznej grupy paprotników, we współczesnych systemach filogenetycznych jest jednym z dwóch rzędów psylotowych, stanowiących najstarszą żyjącą linię rozwojową w obrębie monilofitów[1]. Do rzędu należy jedna rodzina: nasięźrzałowate (Ophioglossaceae Martinov, Tekhno-Bot. Slovar: 438. 3 Aug 1820). Przedstawiciele nasięźrzałowców występują głównie w strefie klimatu umiarkowanego, nieliczne gatunki spotykane są w strefie klimatu tropikalnego. Rośliny głównie naziemne (kilka gatunków epifitycznych)[1].
Ze względu na posiadanie kłosów zarodnionośnych, niektórzy przedstawiciele rodziny nasięźrzałowatych byli określani jako "kwiat paproci"[2].
Rodzina: nasięźrzałowate (Ophioglossaceae (R. Br.) C. Agardh)
Nasięźrzałowce (Ophioglossales) – monotypowy rząd roślin dawniej włączany do sztucznej grupy paprotników, we współczesnych systemach filogenetycznych jest jednym z dwóch rzędów psylotowych, stanowiących najstarszą żyjącą linię rozwojową w obrębie monilofitów. Do rzędu należy jedna rodzina: nasięźrzałowate (Ophioglossaceae Martinov, Tekhno-Bot. Slovar: 438. 3 Aug 1820). Przedstawiciele nasięźrzałowców występują głównie w strefie klimatu umiarkowanego, nieliczne gatunki spotykane są w strefie klimatu tropikalnego. Rośliny głównie naziemne (kilka gatunków epifitycznych).
Ze względu na posiadanie kłosów zarodnionośnych, niektórzy przedstawiciele rodziny nasięźrzałowatych byli określani jako "kwiat paproci".
Ophioglossales são um pequeno grupo de plantas pteridófitas. Tradicionalmente são incluídas na divisão Monilophyta, os fetos, originalmente como uma família e mais tarde como a ordem Ophioglossales. Em algumas classificações este grupo é colocado numa divisão separada, Ophioglossophyta, mas estudos recentes de sistemática molecular mostraram que as Ophioglossales são parentes próximas de Psilotales. A mais recente classificação de Smith et al. (2006) coloca estas duas ordens na classe Psilotopsida.[1]
Ophioglossales contém uma única família, Ophioglossaceae, que em algumas classificações é por vezes dividida em duas ou três famílias: Ophioglossum, Ophioglossaceae e Botrychiaceae. A espécie Helminthostachys zeylanica é por vezes colocada numa família própria, Helminthostachyaceae. Uma espécie recentemente descoberta, pertencente a um novo género, Mankyua chejuense, complica ainda mais a situação. Os estudos mais recentes das Ophioglossoides colocam-nas todas na família Ophioglossaceae.
Estas plantas têm esporos de vida curta formados em esporângios sem ânulos, sustentados por um caule que parte da lâmina foliar e raízes carnudas. Muitas espécies produzem apenas uma fronde por ano. Algumas espécis produzem apenas espigões férteis, sem qualquer lâmina foliar convencional. Os gametófitos são subterrâneos. Os esporos não germinam se forem expostos à luz solar, e o gametófito pode viver cerca de duas décadas sem formar um esporófito.
O género Ophioglossum tem o maior número de cromossomas de entre todas as plantas conhecidas. A recordista é Ophioglossum reticulatum, com 1260 cromossomas.[2]
Ophioglossales são um pequeno grupo de plantas pteridófitas. Tradicionalmente são incluídas na divisão Monilophyta, os fetos, originalmente como uma família e mais tarde como a ordem Ophioglossales. Em algumas classificações este grupo é colocado numa divisão separada, Ophioglossophyta, mas estudos recentes de sistemática molecular mostraram que as Ophioglossales são parentes próximas de Psilotales. A mais recente classificação de Smith et al. (2006) coloca estas duas ordens na classe Psilotopsida.
Ophioglossales contém uma única família, Ophioglossaceae, que em algumas classificações é por vezes dividida em duas ou três famílias: Ophioglossum, Ophioglossaceae e Botrychiaceae. A espécie Helminthostachys zeylanica é por vezes colocada numa família própria, Helminthostachyaceae. Uma espécie recentemente descoberta, pertencente a um novo género, Mankyua chejuense, complica ainda mais a situação. Os estudos mais recentes das Ophioglossoides colocam-nas todas na família Ophioglossaceae.
Estas plantas têm esporos de vida curta formados em esporângios sem ânulos, sustentados por um caule que parte da lâmina foliar e raízes carnudas. Muitas espécies produzem apenas uma fronde por ano. Algumas espécis produzem apenas espigões férteis, sem qualquer lâmina foliar convencional. Os gametófitos são subterrâneos. Os esporos não germinam se forem expostos à luz solar, e o gametófito pode viver cerca de duas décadas sem formar um esporófito.
O género Ophioglossum tem o maior número de cromossomas de entre todas as plantas conhecidas. A recordista é Ophioglossum reticulatum, com 1260 cromossomas.
Характерними особливостями вужачковидних є: диморфізм листків, рівноспоровість, товстостінні спорангії без кільця, численні спори в одному спорангії (від 1500 до 15000), великі (до 6 см завдовжки) гаметофіти з мікоризою. Все це свідчить про древність та примітивність.
Це невеличкі багаторічні, здебільшого наземні рослини, рідше — епіфіти (у тропіках). Листки вужачковидних розділені на дві частини — верхню спороносну (фертильну) та нижню асиміляційну (хлорофілоносну, стерильну). Ні перша, ні друга частини листків у молодому віці не бувають равликоподібно згорнуті.
Вужачковидні містять одну родину — Вужачкові (Ophioglossaceae), яку у деяких класифікаціях розділяють на дві або три родини:
Проте, останні дослідження вказують на те, що всі види треба об'єднати знову в єдину родину Ophioglossaceae.
Bộ Lưỡi rắn (danh pháp khoa học: Ophioglossales, nghĩa là thực vật lưỡi rắn) là một nhóm nhỏ chứa các loài thực vật dạng dương xỉ. Theo truyền thống chúng được đưa vào trong ngành Dương xỉ (Pteridophyta), nguyên thủy như một họ và sau đó là như một bộ. Trong một số phân loại, nhóm này được đặt trong ngành riêng tách biệt, gọi là Ophioglossophyta, nhưng các nghiên cứu hệ thống hóa phân tử gần đây đã chỉ ra rằng bộ Ophioglossales có quan hệ gần với bộ Quyết lá thông (Psilotales). Phân loại gần đây nhất của Smith và ctv. (2006) đặt hai bộ này cạnh nhau trong lớp Quyết lá thông (Psilotopsida)[1]
Ophioglossales chỉ chứa một họ, Ophioglossaceae, mà trong một số phân loại đôi khi được tách ra thành 2 hay 3 họ, lần lượt là lưỡi rắn, Ophioglossaceae, và âm địa quyết Botrychiaceae. Loài khác biệt Helminthostachys zeylanica (sâm chân rết, sâm bòng bong, nhập địa ngô công, thất chỉ quyết hay quản trọng) đôi khi được đặt trong họ riêng của chính nó là Helminthostachyaceae. Loài mới phát hiện gần đây và chi mới, Mankyua chejuense, làm cho bức tranh càng thêm phức tạp. Các xử lý gần đây nhất về các dạng lưỡi rắn đều coi tất cả chúng chỉ nằm trong một họ Ophioglossaceae.
Các loài thực vật này có các bào tử sống ngắn ngày được hình thành trong các túi bào tử thiếu hàng các tế bào hình khuyên bao quanh ổ túi bào tử và sinh ra trên cuống tách ra từ phiến lá; và các rễ to dày. Nhiều loài chỉ ra một lá lược hay phiến lá mỗi năm. Một số loài chỉ sinh ra các bông sinh sản mà không có phiến lá thông thường. Các thể giao tử là dạng sống ngầm dưới đất. Các bào tử sẽ không nảy nở nếu bị đưa ra ngoài ánh sáng, và các thể giao tử có thể sống khoảng 20 năm mà không hình thành nên thể bào tử.
Chi Ophioglossum có số nhiễm sắc thể cao nhất trong số các loài thực vật đã biết. Loài giữ kỷ lục hiện nay là Ophioglossum reticulatum, với số nhiễm sắc thể đạt tới 1.260[2].
|coauthors=
bị phản đối (trợ giúp) Phương tiện liên quan tới Ophioglossales tại Wikimedia Commons
Bộ Lưỡi rắn (danh pháp khoa học: Ophioglossales, nghĩa là thực vật lưỡi rắn) là một nhóm nhỏ chứa các loài thực vật dạng dương xỉ. Theo truyền thống chúng được đưa vào trong ngành Dương xỉ (Pteridophyta), nguyên thủy như một họ và sau đó là như một bộ. Trong một số phân loại, nhóm này được đặt trong ngành riêng tách biệt, gọi là Ophioglossophyta, nhưng các nghiên cứu hệ thống hóa phân tử gần đây đã chỉ ra rằng bộ Ophioglossales có quan hệ gần với bộ Quyết lá thông (Psilotales). Phân loại gần đây nhất của Smith và ctv. (2006) đặt hai bộ này cạnh nhau trong lớp Quyết lá thông (Psilotopsida)
Ophioglossales chỉ chứa một họ, Ophioglossaceae, mà trong một số phân loại đôi khi được tách ra thành 2 hay 3 họ, lần lượt là lưỡi rắn, Ophioglossaceae, và âm địa quyết Botrychiaceae. Loài khác biệt Helminthostachys zeylanica (sâm chân rết, sâm bòng bong, nhập địa ngô công, thất chỉ quyết hay quản trọng) đôi khi được đặt trong họ riêng của chính nó là Helminthostachyaceae. Loài mới phát hiện gần đây và chi mới, Mankyua chejuense, làm cho bức tranh càng thêm phức tạp. Các xử lý gần đây nhất về các dạng lưỡi rắn đều coi tất cả chúng chỉ nằm trong một họ Ophioglossaceae.
Các loài thực vật này có các bào tử sống ngắn ngày được hình thành trong các túi bào tử thiếu hàng các tế bào hình khuyên bao quanh ổ túi bào tử và sinh ra trên cuống tách ra từ phiến lá; và các rễ to dày. Nhiều loài chỉ ra một lá lược hay phiến lá mỗi năm. Một số loài chỉ sinh ra các bông sinh sản mà không có phiến lá thông thường. Các thể giao tử là dạng sống ngầm dưới đất. Các bào tử sẽ không nảy nở nếu bị đưa ra ngoài ánh sáng, và các thể giao tử có thể sống khoảng 20 năm mà không hình thành nên thể bào tử.
Chi Ophioglossum có số nhiễm sắc thể cao nhất trong số các loài thực vật đã biết. Loài giữ kỷ lục hiện nay là Ophioglossum reticulatum, với số nhiễm sắc thể đạt tới 1.260.
瓶爾小草目是蕨類植物的一個小類群。傳統上,它們被歸於蕨類植物門內,原本是做成一個科,但後來則被當做一個目。在某些分類法裡,此一類群被置於一單獨的門-瓶爾小草門裡。但現今的基因系統研究已顯示,瓶爾小草目和松葉蕨目最為相關,且由 Smith et al. 於2006年提出的現代分類法中即將這二目一同置於松葉蕨綱內。
瓶爾小草目只包含著瓶爾小草科一科,但在一些分類法中,則有時會將其分成二至三科-瓶爾小草屬的瓶爾小草科,以及陰地蕨與蕨萁的陰地蕨科。其中一遙遠的物種-七指蕨有時則會被歸在其單獨的一科-七指蕨科裡。而大多現代對此目內植物的處理則是將其都歸類至瓶爾小草科之中。
此類植物有著由孢子囊形成的短壽型孢子,誕生於和葉片分開的葉柄上;以及肥大的根。許多物種一年只會長成一片蕨葉。而有少數的物種只有能生育的穗,而非一般所謂的葉片。瓶爾小草目的配子體是在地底下的。其孢子不會在陽光之下生長,且配子體可以在不形成孢子體的狀態下存活兩個世紀之久。
瓶爾小草屬有著所有現今已知植物中最高的染色體數量-1260個。
瓶爾小草目是蕨類植物的一個小類群。傳統上,它們被歸於蕨類植物門內,原本是做成一個科,但後來則被當做一個目。在某些分類法裡,此一類群被置於一單獨的門-瓶爾小草門裡。但現今的基因系統研究已顯示,瓶爾小草目和松葉蕨目最為相關,且由 Smith et al. 於2006年提出的現代分類法中即將這二目一同置於松葉蕨綱內。
瓶爾小草目只包含著瓶爾小草科一科,但在一些分類法中,則有時會將其分成二至三科-瓶爾小草屬的瓶爾小草科,以及陰地蕨與蕨萁的陰地蕨科。其中一遙遠的物種-七指蕨有時則會被歸在其單獨的一科-七指蕨科裡。而大多現代對此目內植物的處理則是將其都歸類至瓶爾小草科之中。
此類植物有著由孢子囊形成的短壽型孢子,誕生於和葉片分開的葉柄上;以及肥大的根。許多物種一年只會長成一片蕨葉。而有少數的物種只有能生育的穗,而非一般所謂的葉片。瓶爾小草目的配子體是在地底下的。其孢子不會在陽光之下生長,且配子體可以在不形成孢子體的狀態下存活兩個世紀之久。
瓶爾小草屬有著所有現今已知植物中最高的染色體數量-1260個。
ハナヤスリ目は、シダ植物の小群であるが、多くの特殊な点があり、一般的なシダ類とははっきりと異なる特徴を持つ。
ハナヤスリ類は、シダ植物門のハナヤスリなどに類する植物をまとめたものである。世界で70種ばかりの小さな群であるが、構造が特殊であり、系統上も特殊なものと考えられている。1目1科にまとめることが多い。
大部分は地上性の小型の植物であるが、着生植物になるものも知られている。形態はさまざまであるが、その基本的な体制は驚くほど共通している。栄養葉一枚に数本の根を持つのが基本的な植物体で、成長するにつれて葉の基部にある柄の部分(担葉体)から、より大きな葉を出す。葉が出る時に、蕨巻状でないのもシダ類では異例である。根は枝分かれが少なく、太いものが数本あるだけである。また、茎の維管束の配列が他のシダ類とは異なり、種子植物のそれに似た真正中心柱の形であることも独特である。
成体では葉の上の分枝として胞子葉をつける。胞子葉は栄養葉の基部かその近くから枝が出て、栄養葉の葉身の面から上向きに出るので、全体としては立体的な構造をとる。外見的には、広がった葉の間から穂が伸びているように見える。ハナヤスリやハナワラビの花という呼称は、この印象によるものであろう。胞子葉は葉身がなく、軸の両側に胞子嚢が並んだ状態である。なお、これらの葉や根などの各部分が他のシダ類の植物体のどこと対応しているのか、あるいは対応が取れるのかどうかについては定説がない。
前葉体は地下に発達し、固まり状になり、菌類と共生して菌根状になり、また他のシダ植物のそれより長期にわたって維持される。
この類は、その姿からは大きく以下の四群に分けられる。すべてをハナヤスリ科とし、3属に分ける扱いが普通である。しかし、それらを独立科と見なし、さらにそれぞれを細分属に分ける説もある。
分子系統解析から、マツバラン類に近縁であるという結果が出てきている。このことから、ハナヤスリ類はマツバラン綱に含めるという体系が主流派になってきている。ただし、それ以前にはマツバラン類は葉を発達させる以前の原始的な陸上植物の形質を残したものとの判断があったから、これはむしろ、マツバランの見かけ上原始的な特徴が二次的なものであるとの判断でもある。
ハナヤスリ目は、シダ植物の小群であるが、多くの特殊な点があり、一般的なシダ類とははっきりと異なる特徴を持つ。