Hernandiaceae is 'n boom-familie wat hoort tot die orde Laurales. Daar is 35 spesies wat wêreldwyd tot die familie hoort waarvan slegs een in Suid-Afrika voorkom en die spesie is 'n boom.
Die volgende spesie kom in Suider-Afrika voor:
Hernandiaceae is 'n boom-familie wat hoort tot die orde Laurales. Daar is 35 spesies wat wêreldwyd tot die familie hoort waarvan slegs een in Suid-Afrika voorkom en die spesie is 'n boom.
Les hernandiacees (Hernandiaceae) son una familia de anxospermes del Orde Laurales. Consta de 5 xéneros con unes 59 especies, que se distribúin peles árees tropicales del planeta, dalgunes d'elles llargamente distribuyíes nes mariñes.
Sobre la base de la morfoloxía, los númberos cromosómicos, la distribución xeográfica y los analises filoxenéticos, la familia estrémase claramente en 2 grupos a los que se-yos dio la categoría de subfamilies: Hernandioideae y Gyrocarpoideae.
La manera de dispersión ye variable ente les especies del mesmu xéneru. Asina, la mayoría de les especies de Hernandia tienen cúpules coloraes que suxuren zoocoria, ente que Hernandia guianensis ye hidrócora n'agua duce, y Hernandia nymphaeifolia y Gyrocarpus americanus ser n'agua marino. Les distribuciones intracontinentales n'África de Gyrocarpus americanus y Gyrocarpus hababensis, de calter relíctico, paecen debese a transgresiones marines nel pasáu.
Distribuyir poles árees baxes de los trópicos, sobremanera en selves húmedes, anque delles especies entren en zones subtropicales o grebes.
Aceites esenciales presentes, particularmente perillaldehido, según flavonoides O-glicosilaos. Lignanos del tipu del furofurano, dibencilbutirolactona y podofilotoxina presentes, y tamién alcaloides bencilisoquinolínicos (tales como la hernandialina y la hernandina), de los tipos de la aporfina, oxaporfina y benciltetrahidroisoquinolina.
La madera d'esta familia ye blanda y úsase llocalmente pa la construcción de canoes y botes, zuecos, cayueles y preseos musicales.
Les hernandiacees tuvieron rellacionada col Orde Laurales dende entamos del sieglu XX. El APW (Angiosperm Phylogeny Website) considera que ye un grupu avanzáu del Orde Laurales y hermanu de la familia Lauraceae (cf. AP-website).
Los xéneros pueden dixebrase por aciu l'usu de la siguiente clave:
De les referencies consultaes, nun queda claru si la placentación tien de considerase apical, como se tomó equí, o marxinal, y tampoco si'l frutu ye un aqueniu (secu) o una drupa (carnosu), pero sí que ye indehiscente.
Les hernandiacees (Hernandiaceae) son una familia de anxospermes del Orde Laurales. Consta de 5 xéneros con unes 59 especies, que se distribúin peles árees tropicales del planeta, dalgunes d'elles llargamente distribuyíes nes mariñes.
Sobre la base de la morfoloxía, los númberos cromosómicos, la distribución xeográfica y los analises filoxenéticos, la familia estrémase claramente en 2 grupos a los que se-yos dio la categoría de subfamilies: Hernandioideae y Gyrocarpoideae.
Hernandiaceae és una família de plantes amb flor dins de l'ordre Laurales.
És una família reconeguda en els sistemes taxonòmics actuals, com l'APG II. N'hi ha quatre gèneres.
Hernandiaceae és una família de plantes amb flor dins de l'ordre Laurales.
Stukačovité (Hernandiaceae) je čeleď nižších dvouděložných rostlin z řádu vavřínotvaré. Jsou to dřeviny s jednoduchými, střídavými, aromatickými listy. Květy jsou pravidelné nebo lehce souměrné, uspořádané ve vrcholičnatých květenstvích, plodem je peckovice nebo oříšek. Čeleď zahrnuje asi 60 druhů v 5 rodech. Je rozšířena v tropech všech kontinentů. Řada druhů má význam v tradiční medicíně, některé druhy jsou těženy pro dřevo nebo pěstovány jako okrasné dřeviny.
Zástupci čeledi stukačovité jsou stálezelené nebo opadavé keře, stromy či dřevité liány se střídavými listy bez palistů. Listy jsou aromatické, celokrajné, s celistvou, dlanitě laločnatou nebo i dlanitě složenou čepelí. Žilnatina listů je zpeřená, dlanitá nebo znožená. Květy jsou jednopohlavné nebo oboupohlavné, pravidelné nebo lehce dvoustranně souměrné (Sparattanthelium), uspořádané do vrcholíků či thyrsoidů. Rostliny jsou jednodomé nebo polygamní, výjimečně dvoudomé. Okvětí je rozlišené na kalich a korunu nebo sepaloidní, buď po 3 až 4 ve dvou kruzích nebo v počtu 4 až 8 v jednom kruhu. Tyčinek je 3 až 5 (až 7) a jsou volné. Semeník je spodní, monomerní (tvořený jediným plodolistem), s jediným vajíčkem. Čnělka je krátká nebo prodloužená, zakončená vrcholovou bliznou. Plodem je jednosemenná peckovice nebo oříšek. U rodů stukač a Hazomalania je plod obklopený obalem ze zvětšených listenů, u některých rodů jsou plody křídlaté, typu samara. [1][2][3]
Čeleď stukačovité zahrnuje asi 60 druhů v 5 rodech. Největším rodem je stukač. Čeleď je rozšířena v tropech celého světa. Rody gyrokarpus a stukač jsou pantropické, Illigera se vyskytuje v tropech Starého světa, Sparattanthelium v tropické Americe, monotypický rod Hazomalania je endemit Madagaskaru. Většina zástupců roste ve vlhkých tropických nížinách, několik druhů se vyskytuje v oblastech s periodickým obdobím sucha. Dva druhy (Hernandia nymphaeifolia a Gyrocarpus americanus) jsou vázány na mořská pobřeží.[1][2][3] Druh Gyrocarpus americanus se prostřednictvím mořských proudů rozšířil do tropická pobřeží všech kontinentů a v některých oblastech zasahuje i do nitra kontinentů.[3]
O opylování květů není mnoho známo. Druhy rodů stukač a Illigera mají vonné květy s nektarem, které jsou pravděpodobně opylovány hmyzem, zatímco drobné a nevonné květy rodu gyrokarpus a Sparattanthelium jsou pravděpodobně větrosprašné.[2]
Plody většiny druhů stukače jsou červeně zbarvené a jsou vyhledávány a šířeny zvířaty. Oplodí plodů přímořských druhů obsahuje nadnášející houbovité pletivo. Tyto plody se šíří mořskými proudy a jsou schopny plavat na hladině několik měsíců. Křídlaté plody jsou na krátké vzdálenosti roznášeny větrem.[1] Oříšky rodu Sparattanthelium jsou pravděpodobně vyhledávány a šířeny hlodavci.[3]
Některé zdroje uvádějí pouze 4 rody čeledi a rod Hazomalania v nich není uváděn. Podle molekulárních studií jsou nejblíže příbuznými čeleděmi vavřínovité (Lauraceae) a Monimiaceae.
Lehké a měkké dřevo přímořského druhu Hernandia nymphaeifolia je místně využíváno na plováky, dřeváky, psací tabule, nábytek apod.[5] Druh Hernandia ovigera je v tropech pěstován jako okrasný pouliční strom. Některé druhy jsou využívány v domorodé medicíně, např. Illigera luzonensis, Illigera rhodantha a jiné druhy tohoto rodu v tropické Asii, Hernandia guianensis v Guyaně, Hernandia nymphaeifolia a Gyrocarpus americanus v tropické Africe a Asii nebo Sparattanthelium amazonum v Jižní Americe.[6][7][8]
Hazomalania, Hernandia, Gyrocarpus, Illigera, Sparattanthelium[1][9]
Stukačovité (Hernandiaceae) je čeleď nižších dvouděložných rostlin z řádu vavřínotvaré. Jsou to dřeviny s jednoduchými, střídavými, aromatickými listy. Květy jsou pravidelné nebo lehce souměrné, uspořádané ve vrcholičnatých květenstvích, plodem je peckovice nebo oříšek. Čeleď zahrnuje asi 60 druhů v 5 rodech. Je rozšířena v tropech všech kontinentů. Řada druhů má význam v tradiční medicíně, některé druhy jsou těženy pro dřevo nebo pěstovány jako okrasné dřeviny.
Kvetoucí liána Sparattanthelium botocudorumHernandiaceae er en lille familie med 4 slægter og 55 arter, som er udbredt i de tropiske regnskovsbælter på alle kontinenter. Det er træer eller lianer med mere eller mindre håndnervede blade. Blomsterne er meget forskelligartede. Frugterne er vingede spaltefrugter.
Ingen af arterne har dyrkningsmæssig eller økonomisk interesse under danske forhold.
Slægter
Die Hernandiaceae, auch Eierfruchtbaumgewächse genannt, sind eine Pflanzenfamilie in der Ordnung der Lorbeerartigen (Laurales).[1]
Alle Arten sind verholzende Pflanzen, die als Sträucher, Bäume oder Lianen wachsen.[1] Die Knoten sind unilakunär mit drei bis neun Blattspursträngen.
Die wechselständig angeordneten Laubblätter sind in Blattstiel und Blattspreite gegliedert.[1] Die Leitbündel im Blattstiel sind waagrecht (bei Hernandia subgen. Valvanthera) oder senkrecht elliptisch. Die Blattspreite in einfach und bei manchen Arten auch schildförmig; oder zusammengesetzt. Wenn die Blattspreite zusammengesetzt ist sie drei- bis fünflappt oder drei- bis fünfteilig. Nebenblätter fehlen.[1]
Die Blüten stehen in unterschiedlich aufgebauten Blütenständen zusammen.[1]
Die Blütenhülle ist einfach und besteht aus drei bis zehn Tepalen.
Die Blüten sind eingeschlechtig oder zwittrig.[1]
Das Gynoeceum ist unterständig und besteht aus einem Fruchtblatt mit einer Samenanlage. Die Narbe ist schildförmig (peltat). Die Plazentation ist apikal. Die Samenanlagen sind bitegmisch: das äußere Integument ist neun bis 23 Zellschichten dick, das innere drei bis acht Zellen.
Das Androeceum besteht aus drei bis fünf (sieben) Staubblättern. Die Staubbeutel besitzen zwei Pollensäcke, sind also disporangiat, und öffnen sich mit zwei Klappen. Diese beiden Merkmale teilen sie mit den Lauraceae. Nektarien können vorhanden sein und befinden sich dann außerhalb des Androeceums.
Die Frucht ist bei Gyrocarpus eine Samara (Flügelnuss): eine trockene, einsamige Schließfrucht mit Flügeln. Bei den restlichen Gattungen werden Steinfrüchte ausgebildet, die bei Hernandia ausgewachsen von einer bauchig aufgeblasenen Fruchthülle umgeben sind (daher der Name Eierfruchtbaum). Die Früchte von Illigera sind geflügelt. Die Samen aller Arten besitzen kein Endosperm.
Die Familie Hernandiaceae wurde durch Carl Ludwig Blume aufgestellt.[2]
Die Hernandiaceae sind innerhalb der Laurales[3] wahrscheinlich[4] die Schwestergruppe der Lauraceae. Die Familie, wie auch die beiden Unterfamilien sind monophyletisch.[5] Die Familie umfasst vier[1] oder fünf[3][6][7][8] Gattungen mit 60[1] bis 62[9][3] Arten.
Die Familie Hernandiaceae ist pantropisch verbreitet. Die Unterfamilie Hernandioideae hat ihren Verbreitungsschwerpunkt im Indo-malayischen Raum und auf Madagaskar, die Gyrocarpoideae in der Neotropis, beide sind jedoch pantropisch verbreitet. In Afrika kommen neun Arten vor, auf Madagaskar gibt es vier Arten, in der Neotropis gedeihen 25 Arten, drei Arten gibt es in Australien, 32 Arten kommen vom südlichen China über Indochina bis Malesien und auf vielen Pazifischen Inseln vor. Diese vorhergehenden Artenzahlen enthalten zwei weitverbreitete Arten: Hernandia nymphaeifolia, die von Ostafrika bis zu den Ogasawara-Inseln sowie Neukaledonien verbreitet ist, und Gyrocarpus americanus mit einer pantropischen Verbreitung.[3]
Auf der Blattepidermis sitzen Drüsenhaare. Der Blütenstand ist eine Thyrse. Die Samenanlage ist hängend und anatrop. Die Klappen der Pollensäcke sind seitlich befestigt, lediglich bei Hazomalania ist sie oben befestigt. Die Pollenkörner haben einen Durchmesser von 90 bis 160 Mikrometern. Die Samenschale (Testa) besitzt Leitbündel, unverdickte Zellwände, ist schwammig und Tannin-haltig
Die Unterfamilie Hernandioideae umfasst drei Gattungen mit etwa 45 Arten.
Die Blätter besitzen Cystolithen. Der Blütenstand ist ein Dichasium und besitzt keine Brakteen. Die Blüten sind sehr klein. Die Plazentation ist marginal. Die Klappen der Pollensäcke sind an der Oberseite (apikal) befestigt. Die Pollenkörner haben einen Durchmesser von 19 bis 45 Mikrometer. Die Zellen der inneren Samenschalenschicht (Endotesta) sind radial verlängert und besitzen schraubenförmige Verdickungen der Zellwand.
Die Unterfamilie Gyrocarpoideae J.H.Balfour wurde teilweise als eigene Familie Gyrocarpaceae geführt.[10][1] Sie umfasst nur zwei Gattungen mit etwa 17 Arten:
Der Artikel beruht vor allem auf folgenden Weblinks:
Die Hernandiaceae, auch Eierfruchtbaumgewächse genannt, sind eine Pflanzenfamilie in der Ordnung der Lorbeerartigen (Laurales).
The Hernandiaceae are a family of flowering plants (angiosperms) in the order Laurales. Consisting of five genera with about 58 known species,[2] they are distributed over the world's tropical areas, some of them widely distributed in coastal areas, but they occur from sea level to over 2000 m.
The family is closely related to the Lauraceae, and many species inhabit laurel forest habitat; they have laurel-like (lauroid) leaves. Based on morphology, chromosome numbers, geographical distribution, and phylogenetic analyses, the family is clearly divided into two groups that have been given the rank of subfamilies Gyrocarpoideae and Hernandioideae.
The Hernandiaceae are important components of tropical forests, ranging from low-lying to montane forests.
In general, there is a worldwide lack of knowledge about the family; little is yet known about its diversity. At a national level, in some countries with limited economic means, the majority of specimens are poorly determined or undetermined down to species. Recently-described species come from collections made in such countries. Trees of the family Hernandiaceae occur predominantly in the world's laurel forests and cloud forests, which occur in tropical, subtropical, and mild temperate regions of the Northern and Southern Hemispheres, especially in the African, Indian and Pacific Ocean islands, New Caledonia, Madagascar, and central Chile.
The main economic uses for this family are essential oils, found in many species that are important for spices and perfumes, and the hardwood of many species is a source for timber around the world. A great number of species are in danger of extinction due to overexploitation as medicinal plants, timber extraction and loss of habitat.
The family consists of trees, shrubs or lianas. The plants bear essential oils. The leaves are alternate, aromatic, simple or compound, palmately veined, cross-venulate. They are often peltate in Hernandia. Where the leaves are compound, they are palmately compound. The leaves are stipulate. There is a cork cambium present in the bark; in young growth, this is only superficial. The nodes are unilacunar.
The primary vascular tissue is arranged in a cylinder, without separate bundles. Cortical bundles are absent. Medullary bundles are absent. Internal phloem is absent. Secondary thickening develops from a conventional cambial ring, but included phloem is absent. The xylem has libriform fibres. Vessel elements are without vestured pits and end-walls are simple. The wood parenchyma is paratracheal. Sieve-tube plastids are type I and of the P-type.
The family has been recognised by most taxonomists. Gyrocarpus was considered in the Cronquist system to belong to a separate family, the Gyrocarpaceae.[3] The APG IV system (2016) recognizes this family, and assigns it to the order Laurales in the clade Magnoliids. As circumscribed by APG, the family includes Gyrocarpus that sometimes have been treated as forming the family Gyrocarpaceae.
The Hernandiaceae species inhabit ecosystems with monoecious (rarely dioecious), deciduous or evergreen trees, shrubs, and perennial climbing plants. The mode of dispersion is variable among species. Most species of genus Hernandia have red fruit, suggesting zoochory, while Hernandia guianensis is hydrochorian in fresh water, and H. nymphaeifolia and Gyrocarpus americanus are hydrochorian in sea water.
Some fruits open very violently, expelling the seeds at some distance. Others are small nuts or non-fleshy bodies (achenes) provided with hooks or filaments that attach to the fur of animals, or are shaped to float in water or to facilitate transport by wind.
They are distributed in the lower areas of the tropics, especially in rain forests, cloud forests, and laurel forest, although some species exist even in subtropical or arid areas; they occur from sea level to over 2000 m. The relict character of distributions in Africa and the Americas, for example, from Gyrocarpus hababensis and G. americanus, appear to be due to marine intrusions in the past.
The family originated in the coastal laurel forests of Gondwana, which is the main factor in its pattern of distribution. The Hernandiaceae inhabit montane tropical forests, some species living 4,000 m above sea level, but most species are more frequently found in low-altitude rainforests. Some deciduous species have adapted to demanding conditions in semiarid climates; they tend to depend on favorable, perennial or transient, edaphic conditions. Examples of such conditions include perennial aquifers, periodic groundwater flows, or periodically flooded forests in sand substrates containing very low levels of nutrients.
The plants can have unisexual flowers (dioecious) or be monoecious. The inflorescence forms groups of small flowers in regular cymes. They present as the non-reproductive part of the flower (perianth) with a different corolla and calyx. Androecial members do not belong of the perianth and keeps in liberty of other, single-whorled. The pollen-producing reproductive organ (androecium) is only in fertile stamens. It also include a variation which form of 1–2 nectariferous glands outside the stamens, the including staminodes. Staminodes in exterior to the stamens viable to reproduction (3–5); de sepals are opposite alternating with the inner perianth whorl (oppositisepalous). The anthers have dehiscing longitudinal valves. The wall of anther in seed of two cotyledons only one type. The pollen grains do not have aperture, constituted by 2 cells. The ovule production are given by gynoecium of one carpel, which are reduced in number related to the perianth. The pistil has only one ovule, the Gynoecium is also monomerous with only one carpel in inferior side. The placentation seems to be in an apex. The ovules form a testa from the outer integument (bitegmic), inverted so that the micropyle faces the placenta (anatropous), with two or more cell layers between the megasporophyte and the epidermal cells (crassinucellate) and pendulous. The endosperm formation is always from cells.[3]
The fruit in some species is not fleshy with carpel indehiscent, seem to be with wings or included in an bloomed envelope derived from connate bracteoles. The seed without endosperm has two cotyledons with the appearance of flesh, oil producing, soft). The embryo is straight.[3]
In Samoa some species are used in traditional herbal medicine for a variety of uses, and one type is a piscicide.[4]
Among the chemical compounds isolated from the family Hernandiaceae, the alkaloid corytuberine is the oldest known compound. Later, its derivative O,O-dimethylcorytuberine was reported from several Hernandia species, including H. nymphaeifolia. Actinodaphnine and hernandion, were the earliest chemical compounds reported from the family Hernandiaceae respectively.[4]
The Hernandiaceae are a family of flowering plants (angiosperms) in the order Laurales. Consisting of five genera with about 58 known species, they are distributed over the world's tropical areas, some of them widely distributed in coastal areas, but they occur from sea level to over 2000 m.
The family is closely related to the Lauraceae, and many species inhabit laurel forest habitat; they have laurel-like (lauroid) leaves. Based on morphology, chromosome numbers, geographical distribution, and phylogenetic analyses, the family is clearly divided into two groups that have been given the rank of subfamilies Gyrocarpoideae and Hernandioideae.
Las hernandiáceas (Hernandiaceae) son una familia de angiospermas del orden Laurales. Consta de 5 géneros con unas 59 especies, que se distribuyen por las áreas tropicales del planeta, algunas de ellas ampliamente distribuidas en las costas.
Sobre la base de la morfología, los números cromosómicos, la distribución geográfica y los análisis filogenéticos, la familia se divide claramente en 2 grupos a los que se les ha dado la categoría de subfamilias: Hernandioideae y Gyrocarpoideae.
El modo de dispersión es variable entre las especies del mismo género. Así, la mayoría de las especies de Hernandia tienen cúpulas rojas que sugieren zoocoria, mientras que Hernandia guianensis es hidrócora en agua dulce, y Hernandia nymphaeifolia y Gyrocarpus americanus lo son en agua marina. Las distribuciones intercontinentales en África de Gyrocarpus americanus y Gyrocarpus hababensis, de carácter relíctico, parecen deberse a transgresiones marinas en el pasado.
Se distribuyen por las áreas bajas de los trópicos, sobre todo en selvas húmedas, aunque algunas especies entran en zonas subtropicales o áridas.
Aceites esenciales presentes, particularmente perillaldehido, así como flavonoides O-glicosilados. Lignanos del tipo del furofurano, dibencilbutirolactona y podofilotoxina presentes, y también alcaloides bencilisoquinolínicos (tales como la hernandialina y la hernandina), de los tipos de la aporfina, oxaporfina y benciltetrahidroisoquinolina.
La madera de esta familia es blanda y se usa localmente para la construcción de canoas y botes, zuecos, pizarras e instrumentos musicales.
Las hernandiáceas han estado relacionada con el Orden Laurales desde inicios del siglo XX. El APW (Angiosperm Phylogeny Website) considera que es un grupo avanzado del Orden Laurales y hermano de la familia Lauraceae (cf. AP-website).
Los géneros se pueden separar mediante el uso de la siguiente clave:
De las referencias consultadas, no queda claro si la placentación debe considerarse apical, como se ha tomado aquí, o marginal, y tampoco si el fruto es un aquenio (seco) o una drupa (carnoso), pero sí que es indehiscente.
Las hernandiáceas (Hernandiaceae) son una familia de angiospermas del orden Laurales. Consta de 5 géneros con unas 59 especies, que se distribuyen por las áreas tropicales del planeta, algunas de ellas ampliamente distribuidas en las costas.
Sobre la base de la morfología, los números cromosómicos, la distribución geográfica y los análisis filogenéticos, la familia se divide claramente en 2 grupos a los que se les ha dado la categoría de subfamilias: Hernandioideae y Gyrocarpoideae.
Hernandiaceae on siemenkasviheimo koppisiemenisten Laurales-lahkossa. Lähin sukulaisheimo on laakerikasvit (Lauraceae).[1]
Hernandiaceae käsittää puu- ja liaanilajeja, joiden nivelten sisärakenteessa näkyy yksi lehtiaukko keskuslieriössä ja siitä lähtevät 3-9 johtojännettä, jotka kulkevat lehteen. Lehdet ovat enemmän tai vähemmän kourasuonisia. Kukat ovat hyvin vaihtelevia, tavallisesti neli- tai viisilukuisia, harvoin kolmilukuisia. Kehälehtiä on kolmesta kymmeneen, heteitä tavallisesti kolmesta viiteen, harvoin kuusi tai seitsemän. Kukass on tavallisesti mesiäinen. Sikiäin on kehänalainen, luotti kilpimäinen. Hedelmä on kuiva, joskus samara.[2]
Heimo on kooltaan pieni, mutta jo kasvullisilta osiltaan melkoisen monimuotoinen. Hernandia-lajit ovat puita, Illigera-lajit kiipeileviä köynnöksiä, joiden lehdet ovat sormilehdykkäisiä; ruodit toimivat kiipeilyeliminä ja kiertyvät tuen ympärille; vaikutelma muistuttaa yksisirkkaisia jamsseja (Dioscorea). Sparattanthelium-suvun lajit ovat myös köynnöksiä, mutta ne kiipeilevät varsissa olevien koukkujen avulla.[3]
Heimo on levinnyt tropiikkiin.[4]
Hernandiaceae-heimossa on viisi sukua ja 55 lajia kahteen alaheimoon kuuluvina:[5]
1. Hernandioideae Miquel. Puita, joskus lehtiruotien avulla kiipeileviä köynnöksiä; lehden päällysketossa erityskarvoja; kasvit kukkivat siten, että yksien kukkien ollessa hedevaiheessa toiset ovat emivaiheessa, jonka jälkeen tilanne vaihtuu päinvastaiseksi (heterodikogamia); kukinto on röyhymäinen; ponnet avautuvat läpillä; hedelmävaiheessa kukan tukilehdet tavallisesti laajentuneita. Sukuja kolme, lajeja 44 tropiikissa, erityisesti Madagaskarissa ja Etelä-Aasiassa.[6]
2. Gyrocarpoideae J. H. Balfour. Litokysti-soluja esiintyy; kukinto kaksihaarainen viuhko; kukat hyvin pieniä; kehä yksikiehkurainen. Sukuja kaksi, lajeja kymmenen tropiikissa, erityisesti Amerikassa.
Heimoon kuuluvat suvut Gyrocarpus, Hernandia, Illigera ja Sparattanthelium.[7]
Hernandiaceae on siemenkasviheimo koppisiemenisten Laurales-lahkossa. Lähin sukulaisheimo on laakerikasvit (Lauraceae).
La famille des Hernandiaceae ou Hernandiacées regroupe des plantes angiospermes de divergence ancienne.
Le nom vient du genre Hernandia lequel a été donné en hommage au botaniste et médecin espagnol Francisco Hernández de Toledo (1514-1587) qui prit part à la première expédition scientifique en Amérique [2].
La classification phylogénétique APG II (2003) l'a rapproché des Gyrocarpacées et considère qu'elle est maintenant formée de 2 sous-familles :
Ce sont des arbres, des arbustes ou des lianes, producteurs d'huiles essentielles, à feuilles persistantes des régions tropicales.
Le genre Illigera (en) se compose de plantes grimpantes à feuilles composées et pétiole sensitif.
Selon Catalogue of Life (3 août 2014)[3] :
Selon DELTA Angio (3 août 2014)[4] :
Selon Tropicos (3 août 2014)[1] (Attention liste brute contenant possiblement des synonymes) :
La famille des Hernandiaceae ou Hernandiacées regroupe des plantes angiospermes de divergence ancienne.
Hernandiaceae adalah salah satu suku anggota tumbuhan berbunga. Menurut sistem klasifikasi APG II suku ini termasuk ke dalam bangsa Laurales, klad magnoliids.
Hernandiaceae adalah salah satu suku anggota tumbuhan berbunga. Menurut sistem klasifikasi APG II suku ini termasuk ke dalam bangsa Laurales, klad magnoliids.
Hernandiaceae is een botanische naam, voor een plantenfamilie in de bedektzadigen. Een familie onder deze naam wordt algemeen erkend door systemen voor plantentaxonomie, en zo ook door het APG-systeem (1998) en het APG II-systeem (2003).
De familie omvat enkele tientallen soorten houtige planten in minder dan een half dozijn geslachten.
De omgrenzing van de familie wisselt, waarbij de belangrijke vraag is of naast deze familie al dan niet de familie Gyrocarpaceae erkend wordt, of dat al deze planten samengevoegd worden in de Hernandiaceae. Dit laatste is de opvatting van APG.
Het APG II-systeem plaatst deze planten in de clade Magnoliiden, waarmee ze dus expliciet uitgesloten zijn van de 'nieuwe' Tweezaadlobbigen.
Hernandiaceae is een botanische naam, voor een plantenfamilie in de bedektzadigen. Een familie onder deze naam wordt algemeen erkend door systemen voor plantentaxonomie, en zo ook door het APG-systeem (1998) en het APG II-systeem (2003).
De familie omvat enkele tientallen soorten houtige planten in minder dan een half dozijn geslachten.
De omgrenzing van de familie wisselt, waarbij de belangrijke vraag is of naast deze familie al dan niet de familie Gyrocarpaceae erkend wordt, of dat al deze planten samengevoegd worden in de Hernandiaceae. Dit laatste is de opvatting van APG.
Het APG II-systeem plaatst deze planten in de clade Magnoliiden, waarmee ze dus expliciet uitgesloten zijn van de 'nieuwe' Tweezaadlobbigen.
Hernandiaceae er en plantefamilie i ordenen Laurales. Den har 54 arter gruppert i totalt 5 slekter.
Hernandiaceae er en plantefamilie i ordenen Laurales. Den har 54 arter gruppert i totalt 5 slekter.
Hernandiowate (Hernandiaceae) – rodzina drzew i lian z rzędu wawrzynowców (Laurales). Należą do niej 4 rodzaje z ok. 55 gatunkami[1][3]. Występują na wszystkich kontynentach w strefie tropikalnej i subtropikalnej, zwłaszcza w pasie wybrzeży[3].
kielichowcowate Calycanthaceae
oboczkowate Atherospermataceae
poleńcowate Monimiaceae
hernandiowate Hernandiaceae
wawrzynowate Lauraceae
podrodzina Hernandioideae – znamię tarczowate, brak cystolitów:
podrodzina Gyrocarpoideae Pax – znamię główkowate, obecne cystolity, owoce ze skrzydełkami:
Hernandiowate (Hernandiaceae) – rodzina drzew i lian z rzędu wawrzynowców (Laurales). Należą do niej 4 rodzaje z ok. 55 gatunkami. Występują na wszystkich kontynentach w strefie tropikalnej i subtropikalnej, zwłaszcza w pasie wybrzeży.
Owoce GyrocarpusHernandiaceae é o nome botânico de uma família de plantas angiospérmicas, de divergência ancestral que está muito ligada com outra família chamada de Lauraceae. Podendo ser encontrada em áreas tropicais, amplamente em zonas costeiras e mais precisamente próximos ao mar até 2.000 metros de distância da costa. Ela pode ser dividida em dois grupos que diferem nos números de cromossomos, distribuição geográfica, morfologia e análise filogenética, que de acordo com relações e com a sistemática recebe o nome de subfamílias como, por exemplo, Gyrocarpoideae e Hernandioideae, sendo que a primeira subfamília compreende 10 espécies em dois gêneros, enquanto a segunda apresenta 44 espécies em três gêneros, no geral a família compreende cerca de 54 espécies em cinco gêneros.
A família Hernandiaceae está relacionada com o gênero Hernandia L. Caracteriza-se por ter sido uma homenagem feita de Carl Linnaeus para Francisco Hernandez até então médico e botânico de origem espanhola.
São plantas com hábitos variados, podem ser árvores,arbustos ou lianas. Têm como características morfológicas: Folhas alternas, simples ou compostas, apresentam estípulas, perianto com distinção de cálice e corola, androceu 3-5, todos com estames férteis, enquanto o gineceu tem um número reduzido em relação ao perianto. Quanto à anatomia, as folhas apresentam lâminas com cavidade secretora de óleos ou mucilagem, apresenta estômatos, principalmente paracíticos,quando suas folhas são simples podem ou não ter peltado, ou seja,quando folhas circulares tem o pecíolo inserido no meio do disco, já se for composta ela é palmada, bem semelhante a uma mão aberta. Não apresenta floema.
Hernandiaceae pode ser encontrada nos hemisférios norte e sul, mais especialmente nas áreas mais baixas dos trópicos em regiões tropicais, subtropicais ou áridos, podendo ocorrer nessas regiões na faixa do nível do mar ate mais de 2.000 metros de distância, predominando em lugares como a África, Oceano Índico, Oceano pacifico, América e Chile, destacando-se também em ilhas como a Nova Caledônia e a ilha de Madagascar.
Essa família teve origem na costa de uma floresta úmida subtropical, dando-lhe uma forma em seu padrão de distribuição em determinados lugares. Espécies dessa família habitam as florestas tropicais de altitude, chegando algumas espécies há sobreviver acima do nível do mar, cerca de 4.000 metros de altitude, mais o local mais frequente de ser encontrada é em florestas tropicais de baixa altitude. Por serem plantas de folhas caducas ou decíduas que perdem suas folhas nas estações do ano mais frias e chuvosas como outono e inverno, elas acharam um meio de adaptação em lugares de condições não condizentes com as suas características, mas conseguem sobreviver em regiões de clima semiárido, tendo condições favoráveis encontradas no solo tais como: águas subterrâneas periódicas, aquíferos perenes ou então florestas inundáveis na areia, contendo assim quase todos os nutrientes possíveis pra sua sobrevivência. Em relação evolutiva ocorre a divergência ancestral.
A reprodução dessa família ocorre da mesma forma que qualquer outra angiosperma, elas podem ser hermafroditas ou monóicas. As flores são agregadas em um tipo de inflorescência como cimeiras, regulares, cíclicos ou tetracíclicos. Seu modo de dispersão varia entre as espécies do gênero. A maioria das espécies do gênero Hernandia tem polinização por meio de zoofilia, enquanto Hernandia guianensis tem polinização por hidrofilia que ocorre em água doce, já as espécies Hernandia nymphaeifolia e Gyrocarpus americanus são hidrofílicas sendo que na água do mar. O fruto de algumas espécies não é carnoso, porém alguns são consumidos por aves, onde suas sementes são passadas pelo trato digestivo e após sua eliminação elas aderem ao ramo de árvores,corpos mortos ou até mesmo no solo são germinadas mais tarde facilmente, reiniciando assim o ciclo reprodutivo.
A família teve origem na costa de uma floresta úmida tropical, com o seu nome fornecido por Carl Linnaeus em uma homenagem a um médico e botânico da Espanha, chamado de Francisco Hernandez, tem características que a faz sobreviver em lugares com ata altitude e com condições fora do normal para essa planta, como por exemplo, habitar regiões semiáridas. Apesar de ser pouco estudada e não ter detalhes sobre essa família se sabe que tem um alto valor econômico.
Essa família tem alto valor econômico, como por exemplo, referente à sua madeira que tem característica ser macia e serve para a fabricação de barcos e canoas, instrumentos musicais, calçados entre outros. Já em relação aos cosméticos, faz referência a sua casca, sementes e folhas que servem como purgantes, ou seja, substância que limpa e esvazia o intestino quando ingerimos algo que é necessário ser eliminado depressa do organismo como substâncias tóxicas. O suco da casca serve também pra uso estético com propriedades depilatórias.
Na falta de conhecimento como um todo sobre as famílias em geral, pouco se sabe da sua diversidade, ficando mais difícil assim saber sua grande importância pra a conservação dessas e de outras famílias. Portanto vem se vendo um aumento nas pesquisas que contribua pra o progresso da sistemática da família em geral, esse progresso vem de países com recursos econômicos limitados, gerando assim uma expectativa melhor na elaboração de leis que conservem não só essa família de valor econômico grande mas também outras famílias importantes no cenário econômico e preservacionista. No entanto, para que isso ocorra é necessário estudos aprofundados e defesa da sociedade em conservar ainda mais a natureza, pois existem espécies dessa família altamente ameaçadas de extinção, devido ao seu potencial econômico, como plantas medicinais ou de extração de madeira.
Características de algumas espécies da Hernandiaceae são bastantes favoráveis, das quais, são matéria prima para estética e beleza. Essas características podem ser observadas e depende de sua cor, seu porte, para que o tamanho seja adequado houvendo assim o crescimento da sua textura. Apesar de que no paisagismo essa característica não esta relacionada com experiência tática, mas, pelo fato das qualidades visuais que ela oferece. Outro fator que completa a situação ornamental da planta é a sua estrutura, que compõe na relação de copa ou folhagem, tronco ou ramo. Assim a família Hernandiacea tem característica favoráveis a compor um alto valor ornamental.
Hernandiaceae é o nome botânico de uma família de plantas angiospérmicas, de divergência ancestral que está muito ligada com outra família chamada de Lauraceae. Podendo ser encontrada em áreas tropicais, amplamente em zonas costeiras e mais precisamente próximos ao mar até 2.000 metros de distância da costa. Ela pode ser dividida em dois grupos que diferem nos números de cromossomos, distribuição geográfica, morfologia e análise filogenética, que de acordo com relações e com a sistemática recebe o nome de subfamílias como, por exemplo, Gyrocarpoideae e Hernandioideae, sendo que a primeira subfamília compreende 10 espécies em dois gêneros, enquanto a segunda apresenta 44 espécies em três gêneros, no geral a família compreende cerca de 54 espécies em cinco gêneros.
Họ Liên diệp đồng hay họ Tung, họ Liên đằng hay họ Lưỡi chó (danh pháp khoa học: Hernandiaceae) là một họ thực vật hạt kín. Họ này được nhiều nhà phân loại học công nhận.
Hệ thống APG III năm 2009 (không đổi so với Hệ thống APG II năm 2003 và Hệ thống APG năm 1998), cũng công nhận họ này và gán nó vào bộ Laurales của nhánh magnoliids. Theo định nghĩa của APG thì họ này bao gồm cả các loài mà một vài phân loại khác coi là thuộc họ Gyrocarpaceae (ở đây coi là phân họ Gyrocarpoideae). Họ này như thế bao gồm khoảng 4-5 chi, với tổng cộng từ 55 tới 76 loài[1][2].
Họ này phân bố ở vùng nhiệt đới châu Mỹ, châu Phi, ở Nam và Đông Nam Á, và đông bắc Australia. Ở Việt Nam có 3 chi và 8 loài.
Họ này chứa các loài dạng cây gỗ, cây bụi và dây leo; chứa tinh dầu. Các lá đơn hay kép mọc so le; có hương thơm; hình khiên (thường thấy trong chi Hernandia) hoặc không; nếu là lá kép thì hình chân vịt. Phiến lá bị cắt hay nguyên; khi bị cắt thì thuộc dạng xẻ thùy sâu; gân lá hình chân vịt; có các gân nhỏ bắt chéo. Không lá kèm. Có tượng tầng bần; ban đầu ở bề mặt. Các mắt đơn lỗ khuyết. Mô mạch sơ cấp trong khối trụ, không có các bó rời. Không có các bó vỏ. Không có các bó ruột. Không có libe bên trong. Sự dày đặc thứ cấp phát triển từ một vòng tượng tầng thông thường. Không có libe 'không thò ra'. Chất gỗ với các sợi dạng thuôn dài có vách tế bào kiểu hốc lõm hay quản bào. Vách của phần kết thúc ống mạch đơn. Các mạch không có các hốc lõm bao bọc. Nhu mô gỗ nằm cạnh quản bào. Các thể hạt ống sàng kiểu P; kiểu I.
Các loài có thể là lưỡng tính hay đơn tính cùng gốc. Hoa mọc thành cụm dạng xim, thông thường, vòng hay bốn vòng. Chúng gồm 1 bao hoa với tràng và đài hoa khác biệt. Tràng hoa không nhiều thịt. Các bộ phận cấu thành nên phần đực của hoa tách rời khỏi bao hoa và tách rời với nhau; 1 vòng. Bộ nhị chỉ bao gồm các nhị sinh sản hoặc có thể có nhị lép (chúng ở dạng 1–2 tuyến có mật bên ngoài các nhị, tương tự như trong họ Lauraceae). Các nhị lép bên ngoài các nhị sinh sản (3–5); đối diện với lá đài (so le với vòng bao hoa bên trong). Bao phấn nứt ra theo các mảnh vỏ dọc. Thành bao phấn thuộc kiểu ‘2 lá mầm’. Các hạt phấn không có kẽ hở; 2 tế bào. Bộ nhụy 1 lá noãn, hạ. Các lá noãn giảm về lượng so với bao hoa. Nhụy 1 tế bào. Lá noãn có vòi nhụy; đầu nhụy trên đỉnh; 1 noãn. Kiểu đính noãn đỉnh hay bên. Noãn lòng thòng; ngược; có 2 vỏ bọc; có vài lớp tế bào nằm ngoài túi phôi[2].
Quả không nhiều cùi thịt, lá noãn tạo quả không nứt, có cánh hoặc được bao quanh trong một màng bao phồng có nguồn gốc từ các lá bắc con hợp sinh, với chỉ 1 hạt không nội nhũ, 2 lá mầm (nhiều cùi thịt, có dầu, nhẵn hay nhăn). Phôi thẳng[2].
Không chứa glicozit. Có các ancaloit (Efatin, (+)-O,O-dimethyl corytuberin, hernandalin, hernandin, hernanymphin và hervelin A). Không phát hiện thấy iridoit. Phát hiện có các arthroquinon (chi Illigera); các dẫn xuất polyaxetat. Không có proanthocyanidin. Có các lignan (axít deoxypodophyllic, (+)-hernangerin, hernolacton, epimagnolin, epieudesmin, epiaschantin). Có các flavonol như kaempferol và quercetin. Không có axít ellagic (chi Hernandia). Không có saponin/sapogenin. Không thấy tích lũy nhôm. Các loại đường được vận chuyển ở dạng sucroza (chi Hernandia). Trong số các hợp chất hóa học cô lập được từ các loài trong họ Hernandiaceae thì ancaloit corytuberin là hợp chất được biết đến sớm nhất (lần đầu tiên được ghi nhận có trong loài Corydalis cava). Sau này, dẫn xuất của nó O,O-Dimethylcorytuberin cũng được ghi nhận ở vài loài Hernandia, bao gồm cả Hernandia nymphaeifolia. Actinodaphnin và hernandion là hai hợp chất được phát hiện đầu tiên trong họ Hernandiaceae[3].
Các phân loại nói chung đưa ra số loài khoảng 54-76, phân bố trong 4-5 chi, tách ra làm hai phân họ.
Họ Liên diệp đồng hay họ Tung, họ Liên đằng hay họ Lưỡi chó (danh pháp khoa học: Hernandiaceae) là một họ thực vật hạt kín. Họ này được nhiều nhà phân loại học công nhận.
Hệ thống APG III năm 2009 (không đổi so với Hệ thống APG II năm 2003 và Hệ thống APG năm 1998), cũng công nhận họ này và gán nó vào bộ Laurales của nhánh magnoliids. Theo định nghĩa của APG thì họ này bao gồm cả các loài mà một vài phân loại khác coi là thuộc họ Gyrocarpaceae (ở đây coi là phân họ Gyrocarpoideae). Họ này như thế bao gồm khoảng 4-5 chi, với tổng cộng từ 55 tới 76 loài.
Hernandiaceae Bercht. & J.Presl
Типовой род РодыЭрнандиевые (лат. Hernandiaceae) — семейство двудольных растений, входящее в порядок Лавроцветные. Включает 4 рода и около 70 видов, распространённых в тропических областях по всему свету.
Все виды этого семейства — древесные растения. Среди них есть вечнозелёные деревья высотой до 35 м, иногда с небольшими досковидными корнями, листопадные деревья, часто с толстым, вздутым стволом, с мягкой белой древесиной и тонкой гладкой корой, лианы длиной до 20—24 м, взбирающиеся на деревья с помощью усиковидных черешков листьев или боковых укороченных побегов, иногда безлистных и крючковидно изогнутых, прямостоячие или лазящие кустарники.
Листья очередные, цельные, иногда щитовидные, 3—5-лопастные или пальчатосложные, пальчатонервные или перистонервные, без прилистников.
Цветки эрнандиевых мелкие, собраны в пазушные или редко верхушечные соцветия. Плоды сухие, нераскрывающиеся, с продольными рёбрами, иногда крылатые.
Эрнандиевые (лат. Hernandiaceae) — семейство двудольных растений, входящее в порядок Лавроцветные. Включает 4 рода и около 70 видов, распространённых в тропических областях по всему свету.
ハスノハギリ科 (Hernandiaceae) は双子葉植物の科のひとつで、2-5属の数10種からなる。位置づけは体系によって異なるが、原始的被子植物とする見解が有力である。亜熱帯から熱帯の汎熱帯に分布し、日本にはハスノハギリとテングノハナが自生する。
ハスノハギリ科自体はクスノキ科、モニミア科と近縁だと考えられている[1]。
クロンキスト体系ではクスノキ目に入れ、原始的な被子植物と見なす。新エングラー体系ではモクレン目に入れる。
ハスノハギリ科 (Hernandiaceae) は双子葉植物の科のひとつで、2-5属の数10種からなる。位置づけは体系によって異なるが、原始的被子植物とする見解が有力である。亜熱帯から熱帯の汎熱帯に分布し、日本にはハスノハギリとテングノハナが自生する。
헤르난디아과(Hernandia科, 학명: Hernandiaceae 헤르난디아케아이[*])는 녹나무목의 과이다.[1] 4속에 72종을 포함하며, 열대 지역에 분포하는 나무와 관목으로 이루어진 과이다.
2016년 APG IV 분류 체계에서는 헤르난디아과를 목련군 녹나무목 아래에 분류하며,[2] 이는 2009년 APG III 분류 체계의 분류와 동일하다.[3] 이전의 2003년 APG II 분류 체계에서는 같은 분류 아래에 Hernandiaceae Bercht. & J.Presl (1820)으로 기록했으며,[4] 1998년 APG 분류 체계에서도 같은 분류 아래 기록했다.[5]