Les heliconiacees (nome científicu Heliconiaceae), col so únicu xéneru Heliconia, formen una familia de plantes del orde Zingiberales qu'entiende ente 80 a 200 especies, orixinaries de Suramérica, Centroamérica, les islles del Pacíficu ya Indonesia. La familia foi reconocida por sistemes de clasificación modernos como'l sistema de clasificación APG III (2009[4]) y el APWeb (2001 d'equí p'arriba[3]), nos que tien un únicu xéneru. Esta familia puede ser reconocida porque consta de yerbes grandes con fueyes dísticas y inflorescencies con bráctees grandes y coloriaes, les inflorescencies nacen nes axiles de les bráctees y consten de fascículos de flores, les flores tienen tépalos petaloideos, el frutu ye una drupa sostenida por un pedicelo elongáu y robustu, y tien una única stone (endocarpio + semilla) por lóculo.
Mayormente d'América tropical, unes poques de les Célebes al Pacíficu.
La variación na morfoloxía floral y de la inflorescencia ye notable (Berry y Kress 1991[5]). Prevalez la polinización por páxaros, y Heliconia ye duna fonte importante de nectar pa los colibríes del xéneru Eutoxeres y otros colibríes a altitúes más baxes nel Nuevu Mundu (tamién-y los puede atopar añerando so les fueyes); a altitúes más altes, como en Los Andes, les plantes del xéneru Centropogon (Campanulaceae-Lobelioideae) son una fonte de néctar pa estos páxaros (Stiles 1975,[6] 1981; Stein 1992[7]). Filos coneutando polen derivaos del frayatu de les parés celulares son atopaos na familia (Rose y Barthlott 1995;[8] Simão et al. 2007[9]). Como en Musaceae, les inflorescencies pueden ser erectas o escolgar. Nes especies con inflorescencies erectas, puédese colectar l'agua nes bráctees de la inflorescencia, coloriar ye elongada p'alzar la flor sobre la superficie de l'agua, y depués el pedicelo del frutu ye elongáu y gruesu y carnosu pa presentar los frutos pal axente de dispersión.
La familia foi reconocida pol APG III (2009[4]), el Linear APG III (2009[1]) asignó-y el númberu de familia 84. La familia yá fuera reconocida pol APG II (2003[10]).
El nome fai referencia al monte griega Helicón, llugar sagráu onde s'axuntaben les Muses.
Llista d'especies:
Nomes vulgares: Llámase-yos platanillo poles sos fueyes o ave del paraísu y muela de llagosta poles coloridas bráctees qu'envolubren les sos flores (pero tamién hai otres plantes a les que se llama platanillo o ave del paraísu).
Heliconiaceae diverxó d'otros Zingiberales fai unos 114-104 millones d'años (Kress y Specht 2006[11]) o unos 88 millones d'años (Janssen y Bremer 2004[12] ); la diverxencia dientro del grupu corona Heliconia asocedió fai unos 43-21 millones d'años (Kress y Specht 2006[11]) o unos 32 millones d'años (McKenna y Farrell 2006[13]).
Los escarabayos herbívoros Cephaloleia (Cassidinae+Hispinae, Chrysomelidae) paecen diversificase nel Oligocenu coincidiendo cola diversificación d'esti cláu (McKenna y Farrel 2006).
La mayoría de les especies son ornamentales. Delles especies d'esta familia según les sos variedaes y híbridos cultivar pa la producción de flor cortada por cuenta de la guapura, coloríu y resistencia de les sos inflorescencies.
El rizoma o tuber de delles especies ye comestible rustíu o cocináu; tal ye'l casu de la Heliconia arispia, conocida como "isira" o "bijao". Les fueyes usar pa envolubrar alimentos. Heliconia bihai ye común de la Selva Amazónica y bien utilizada na confección de platos rexonales, usando la fueya de "Bijao" o Platanillo como envolvedoriu de tamales o juanes.
Les heliconias protexen les fontes d'agua y son imprescindibles na reforestación.
Heliconia rostrata Ruiz & Pav. 1802 o "patujú" ye la flor nacional de Bolivia.
Les heliconiacees (nome científicu Heliconiaceae), col so únicu xéneru Heliconia, formen una familia de plantes del orde Zingiberales qu'entiende ente 80 a 200 especies, orixinaries de Suramérica, Centroamérica, les islles del Pacíficu ya Indonesia. La familia foi reconocida por sistemes de clasificación modernos como'l sistema de clasificación APG III (2009) y el APWeb (2001 d'equí p'arriba), nos que tien un únicu xéneru. Esta familia puede ser reconocida porque consta de yerbes grandes con fueyes dísticas y inflorescencies con bráctees grandes y coloriaes, les inflorescencies nacen nes axiles de les bráctees y consten de fascículos de flores, les flores tienen tépalos petaloideos, el frutu ye una drupa sostenida por un pedicelo elongáu y robustu, y tien una única stone (endocarpio + semilla) por lóculo.
Helikoniakasvit (Heliconiaceae) on koppisiemenisten Zingiberales-lahkoon kuuluva heimo, jossa on vain helikonioiden suku (Heliconia).[1]
Helikoniat ovat kookkaita ja juurakollisia ruohoja. Lehdet sijaitsevat kahdessa rivissä. Pitkäperäisessä kukinnossa on kookkaat ja värikkäät suojuslehdet, joiden hangoissa kukkaryhmät sijaitsevat. Kukat ovat vinosti vastakohtaisia, ja niissä on viisi terälehtimäistä, enemmän tai vähemmän yhteen kasvanutta kehälehteä. Heteitä on viisi ja ne kiinnittyvät tyvestään kehään, lisäksi on yksi enemmän tai vähemmän huppumainen joutohede. Sikiäimen pohjaistukassa on kolme siemenaihetta. Hedelmä on mehevä, lohkohedelmä tai luumarja, ja sijaitsee tukevan ja pidentyneen perän päässä. Luumarjassa on kussakin lokerossa yksi kova kivi.[2]
Helikoniat ovat kotoisin enimmäkseen trooppisesta Amerikasta. Muutama laji kasvaa Sulawesin saarelta Tyynenmeren saarille ulottuvalla alueella.[3]
Helikonialajeja on 100-200 luokittelijasta riippuen.[4] Tunnetuimmat lajit ovat laikkuhelikonia (Heliconia bihai) ja kirjohelikonia (H. psittacorum).[5]
Helikoniakasvit (Heliconiaceae) on koppisiemenisten Zingiberales-lahkoon kuuluva heimo, jossa on vain helikonioiden suku (Heliconia).
Heliconiaceae is een botanische naam voor een familie van eenzaadlobbige planten. Een familie onder deze naam wordt pas de afgelopen decennia erkend door systemen voor plantensystematiek. Eerder werden deze planten vaak geplaatst in de familie Musaceae.
De familie wordt onder andere erkend door het APG-systeem (1998) en het APG II-systeem (2003): de familie kent dan slechts één geslacht, Heliconia. Dit genus telt zo'n honderd (tot tweehonderd?) soorten, die voorkomen in de tropische of subtropische gebieden van Amerika en het Pacificische gebied ten westen daarvan. Ze worden vaak als snijbloem gebruikt.
Heliconiaceae is een botanische naam voor een familie van eenzaadlobbige planten. Een familie onder deze naam wordt pas de afgelopen decennia erkend door systemen voor plantensystematiek. Eerder werden deze planten vaak geplaatst in de familie Musaceae.
De familie wordt onder andere erkend door het APG-systeem (1998) en het APG II-systeem (2003): de familie kent dan slechts één geslacht, Heliconia. Dit genus telt zo'n honderd (tot tweehonderd?) soorten, die voorkomen in de tropische of subtropische gebieden van Amerika en het Pacificische gebied ten westen daarvan. Ze worden vaak als snijbloem gebruikt.
Heliconiaceae (også kalt hummerklo eller falsk paradisfuglblomst) er en plantefamilie i ordenen Zingiberales. Den omfatter 100-200 arter i 1 planteslekt – Heliconia – som blant annet kjennes fra hager i Thailand og Malaysia. Artene vokser naturlig fra Amerika via Stillehavet til Indonesia og Sørøst-Asia.
Svært ofte har blomstene rød farge med gul rand, og form som klør, skrog eller hengende anretninger. Blomstene er ofte svært fargesprakende og er mye brukt i hageplanting i varme strøk.
Heliconiaceae (også kalt hummerklo eller falsk paradisfuglblomst) er en plantefamilie i ordenen Zingiberales. Den omfatter 100-200 arter i 1 planteslekt – Heliconia – som blant annet kjennes fra hager i Thailand og Malaysia. Artene vokser naturlig fra Amerika via Stillehavet til Indonesia og Sørøst-Asia.
Svært ofte har blomstene rød farge med gul rand, og form som klør, skrog eller hengende anretninger. Blomstene er ofte svært fargesprakende og er mye brukt i hageplanting i varme strøk.
Họ Chuối pháo (danh pháp khoa học: Heliconiaceae) là một họ trong thực vật có hoa. Trong vài chục năm gần đây, họ này thông thường được các nhà phân loại học thực vật công nhận.
Hệ thống APG II năm 2003 (không thay đổi so với hệ thống APG năm 1998), cũng công nhận họ này và đặt nó trong bộ Gừng (Zingiberales) của nhánh Thài lài (commelinids) trong thực vật một lá mầm. Họ này chỉ chứa 1 chi là Heliconia với khoảng 100-200 loài, phân bố chủ yếu ở khu vực nhiệt đới Nam Mỹ và một số ít từ Sulawesi (Indonesia) tới các đảo trên Thái Bình Dương.
Họ Heliconiaceae đã rẽ ra khỏi các nhóm khác trong bộ Gừng vào khoảng 114-104 triệu năm trước (Ma) (Kress & Specht 2006) hoặc khoảng 88 Ma (Janssen & Bremer 2004); sự phân nhánh trong nhóm chỏm cây của chi Heliconia diễn ra khoảng 43-21 Ma (Kress & Specht 2006) hay khoảng 32 Ma (McKenna & Farrell 2006). Các biến thiên trong hình thái học hoa và đặc biệt là của cụm hoa là tương đối đáng kể (Berry và Kress 1991). Thụ phấn nhờ chim là chủ yếu với thịnh hành là các loài chim ruồi trong chi Eutoxeres.
Cây phát sinh chủng loài dưới đây lấy theo APG III.
Zingiberales
Heliconiaceae
Họ Chuối pháo (danh pháp khoa học: Heliconiaceae) là một họ trong thực vật có hoa. Trong vài chục năm gần đây, họ này thông thường được các nhà phân loại học thực vật công nhận.
Hệ thống APG II năm 2003 (không thay đổi so với hệ thống APG năm 1998), cũng công nhận họ này và đặt nó trong bộ Gừng (Zingiberales) của nhánh Thài lài (commelinids) trong thực vật một lá mầm. Họ này chỉ chứa 1 chi là Heliconia với khoảng 100-200 loài, phân bố chủ yếu ở khu vực nhiệt đới Nam Mỹ và một số ít từ Sulawesi (Indonesia) tới các đảo trên Thái Bình Dương.
Họ Heliconiaceae đã rẽ ra khỏi các nhóm khác trong bộ Gừng vào khoảng 114-104 triệu năm trước (Ma) (Kress & Specht 2006) hoặc khoảng 88 Ma (Janssen & Bremer 2004); sự phân nhánh trong nhóm chỏm cây của chi Heliconia diễn ra khoảng 43-21 Ma (Kress & Specht 2006) hay khoảng 32 Ma (McKenna & Farrell 2006). Các biến thiên trong hình thái học hoa và đặc biệt là của cụm hoa là tương đối đáng kể (Berry và Kress 1991). Thụ phấn nhờ chim là chủ yếu với thịnh hành là các loài chim ruồi trong chi Eutoxeres.