Els escil·làrids (Scyllaridae) formen una família de crustacis decàpodes palinurs, una de les tres en què se subdivideix la superfamília dels Palinuroidea.
Tenen una forma molt característica, amb la closca deprimida, amb unes antenes planes veritables prolongacions del cos aplanat; habitualment no tenen pinces a cap pota. Viuen a la zona litoral, a les roques o a la sorra. Són força preades comercialment per llur valor gastronòmica.
Vulgarment s'anomenen cigales, llagostes d'orelles o esclops. La cigala grossa o cigala del Mediterrani, Scyllarides latus, pot arribar a 45 cm, i la petita, Scyllarus arctus no passa de 12 cm.[1]
La família se subdivideix en 4 subfamílies i 8 gèneres:[2]
Els escil·làrids (Scyllaridae) formen una família de crustacis decàpodes palinurs, una de les tres en què se subdivideix la superfamília dels Palinuroidea.
Tenen una forma molt característica, amb la closca deprimida, amb unes antenes planes veritables prolongacions del cos aplanat; habitualment no tenen pinces a cap pota. Viuen a la zona litoral, a les roques o a la sorra. Són força preades comercialment per llur valor gastronòmica.
Vulgarment s'anomenen cigales, llagostes d'orelles o esclops. La cigala grossa o cigala del Mediterrani, Scyllarides latus, pot arribar a 45 cm, i la petita, Scyllarus arctus no passa de 12 cm.
Bärenkrebse (Scyllaridae) sind eine Familie der Achelata innerhalb der Zehnfußkrebse (Decapoda). Sie umfasst 98 Arten, wovon 13 nur fossil bekannt sind. Charakteristisches Merkmal ist das schaufelartig geformte zweite Antennenpaar.
Der Carapax der Bärenkrebse ist meist abgeplattet und hat immer eine deutliche seitliche Kante. Auf dem Carapax können sich diverse Furchen, Grate oder Zähne befinden, er ist gewöhnlich stark granuliert. Das Rostrum ist eher klein und vom "Antennular Somit" überdeckt. Die Augen befinden sich in Augenhöhlen, die sich nahe der vorderen Kante des Carapax befinden.
Das erste abdominale Somit hat nur sehr kurze Pleura, die des zweiten sind die größten aller Pleura. Rückenseitig besitzen die Somite eine quer verlaufende Furche. Das Telson ist zweigeteilt. Der vordere Bereich ist kalzifiziert und weist die auch für Carapax und Abdomen typische Oberfläche auf. Der hintere Bereich ist häutchenartig und mit zwei längs verlaufenden Furchen versehen.
Die drei Segmente der Basis des ersten Antennenpaares (antennular peduncle) sind zylindrisch, die Geißeln sind relativ kurz. Das vierte Segment des zweiten Antennenpaares ist stark vergrößert, breit und flach sowie meist mit Zähnen an seinem äußeren Rand versehen. Das letzte Segment, das bei anderen Zehnfußkrebsen die lange Antenne bildet, ist stark verkürzt und ebenfalls breit und flach. Diese beiden Segmente bilden die für Bärenkrebse typischen schaufelförmigen Antennen.
Die ersten vier Paare der Schreitbeine besitzen keine Scheren, weshalb die Bärenkrebse zu den Achelata gezählt werden. Am ersten Segment des Abdomens befinden sich keine Schwimmbeine.
Die nachtaktiven Tiere leben in allen tropischen und subtropischen Meeren. Im Mittelmeer gibt es zwei Arten, den bis zu zehn Zentimeter langen Kleinen Bärenkrebs (Scyllarus arctus) und den etwas über 30 Zentimeter lang werdenden Großen Bärenkrebs (Scyllarus latus).
Bereits Aristoteles erwähnte in der Historia Animalium Bärenkrebse mit der Bezeichnung "arctus". Carl von Linné benannte im Jahr 1758 alle seiner Zeit bekannten Bärenkrebse als Cancer arctus. Johann Christian Fabricius beschrieb die Gattung Scyllarus im Jahr 1775. Nach diesem Gattungsnamen benannte im Jahr 1825 Pierre André Latreille die Familie der Bärenkrebse als Scyllaridae.
Innerhalb der Achelata sind die Bärenkrebse wohl ein basales Taxon und somit Schwestergruppe zu den Langusten und Pelzlangusten.[1]
Die Bärenkrebse werden in vier Unterfamilien und 22 Gattungen wie folgt unterteilt:[2]
Ohne Zuordnung zu einer Unterfamilie:
Bärenkrebse (Scyllaridae) sind eine Familie der Achelata innerhalb der Zehnfußkrebse (Decapoda). Sie umfasst 98 Arten, wovon 13 nur fossil bekannt sind. Charakteristisches Merkmal ist das schaufelartig geformte zweite Antennenpaar.
Slipper lobsters are a family (Scyllaridae) of about 90 species of achelate crustaceans, in the Decapoda clade Reptantia, found in all warm oceans and seas. They are not true lobsters, but are more closely related to spiny lobsters and furry lobsters. Slipper lobsters are instantly recognisable by their enlarged antennae, which project forward from the head as wide plates. All the species of slipper lobsters are edible, and some, such as the Moreton Bay bug and the Balmain bug (Ibacus peronii) are of commercial importance.
Slipper lobsters have six segments in their heads and eight segments in the thorax, which are collectively covered in a thick carapace. The six segments of the abdomen each bear a pair of pleopods, while the thoracic appendages are either walking legs or maxillipeds. The head segments bear various mouthparts and two pairs of antennae. The first antennae, or antennules, are held on a long flexible stalk, and are used for sensing the environment. The second antennae are the slipper lobsters' most conspicuous feature, as they are expanded and flattened into large plates that extend horizontally forward from the animal's head.[3]
There is considerable variation in size among species of slipper lobsters. The Mediterranean species Scyllarus pygmaeus is the smallest, growing to a maximum total length of 55 millimetres (2.2 in), and rarely more than 40 mm (1.6 in).[4] The largest species, Scyllarides haanii, may reach 50 centimetres (20 in) long.[5]
Slipper lobsters are typically bottom dwellers of the continental shelves, found at depths of up to 500 metres (1,600 ft).[6] Slipper lobsters eat a variety of molluscs, including limpets, mussels and oysters,[7] as well as crustaceans, polychaetes and echinoderms.[8] They grow slowly and live to a considerable age. They lack the giant neurones which allow other decapod crustaceans to perform tailflips, and must rely on other means to escape predator attack, such as burial in a substrate and reliance on the heavily armoured exoskeleton.[9]
The most significant predators of slipper lobsters are bony fish, with the grey triggerfish being the most significant predator of Scyllarides latus in the Mediterranean Sea.[7]
After hatching out of their eggs, young slipper lobsters pass through around ten instars as phyllosoma larvae — leaf-like, planktonic zoeae.[10] These ten or so stages last the greater part of a year, after which the larva moults into a "nisto" stage that lasts a few weeks. Almost nothing is known about the transition from this stage to the adults, which continue to grow through a series of moults.[3]
Although they are fished for wherever they are found, slipper lobsters have not been the subject of such intense fishery as spiny lobsters or true lobsters.[11] The methods used for catching slipper lobsters varies depending on the species' ecology. Those that prefer soft substrates, such as Thenus and Ibacus, are often caught by trawling, while those that prefer crevices, caves and reefs (including Scyllarides, Arctides and Parribacus species) are usually caught by scuba divers.[6]
The global catch of slipper lobsters was reported in 1991 to be 2,100 tonnes (2,100 long tons; 2,300 short tons).[12] More recently, annual production has been around 5,000 tonnes (4,900 long tons; 5,500 short tons), the majority of which is production of Thenus orientalis in Asia.[13]
A number of common names have been applied to the family Scyllaridae. The most common of these is "slipper lobster",[2][6] followed by "shovel-nosed lobster"[14] and "locust lobster". "Spanish lobster" is used for members of the genus Arctides,[15] "mitten lobster" for Parribacus,[16] and "fan lobster" for Evibacus[17] and Ibacus.[18] In Australia, a number of species are called "bugs" (for example, the Balmain bug and Moreton Bay bug), especially those in the genus Ibacus.[19] Other names used in Australia include "bay lobster", "blind lobster", "flapjack", "flat lobster", "flying saucer", "gulf lobster", "mudbug", "sandbug", "shovel-nose bug", "shovelnose lobster", "crayfish", "slipper bug" and "squagga".[20] Rarer terms include "flathead lobster" (for Thenus orientalis)[21] and "bulldozer lobster".[22] In Greece they may be known as Kolochtypes which roughly translates as 'bum hitter'. Twenty-two genera are recognised,[23] the majority of which were erected in 2002 by Lipke Holthuis for species formerly classified under Scyllarus:[24]
Slipper lobsters belong to the following genera.
Gallery of various slipper lobsters species:
Thenus orientalis (cooked)
The fossil record of slipper lobsters extends back 100–120 million years, which is considerably less than that of slipper lobsters' closest relatives, the spiny lobsters. One significant earlier fossil is Cancrinos claviger, which was described from Upper Jurassic sediments at least 142 million years ago, and may represent either an ancestor of modern slipper lobsters,[25] or the sister group to the family Scyllaridae sensu stricto.[22]
Slipper lobsters are a family (Scyllaridae) of about 90 species of achelate crustaceans, in the Decapoda clade Reptantia, found in all warm oceans and seas. They are not true lobsters, but are more closely related to spiny lobsters and furry lobsters. Slipper lobsters are instantly recognisable by their enlarged antennae, which project forward from the head as wide plates. All the species of slipper lobsters are edible, and some, such as the Moreton Bay bug and the Balmain bug (Ibacus peronii) are of commercial importance.
Los esciláridos (Scyllaridae) son una familia de crustáceos decápodos palinuros, una de las tres que componen la superfamilia Palinuroidea.
Los miembros de esta familia presentan un caparazón aplanado y unas antenas amplias y aplanadas.[1] Las especies más conocidas son el santiaguito, santiaguiño (Scyllarus arctus) y la cigarra de mar (Scyllarides latus).
Se han descrito las siguientes subfamilias:[2]
Los esciláridos (Scyllaridae) son una familia de crustáceos decápodos palinuros, una de las tres que componen la superfamilia Palinuroidea.
Los miembros de esta familia presentan un caparazón aplanado y unas antenas amplias y aplanadas. Las especies más conocidas son el santiaguito, santiaguiño (Scyllarus arctus) y la cigarra de mar (Scyllarides latus).
Les Scyllaridae (espèces communément appelées Cigales de mer) sont une famille de crustacés décapodes. Ces crustacés sont comestibles et proches des homards, langoustes et écrevisses.
Ce sont des crustacés au corps très aplati dorsoventralement. La carapace ne comporte pas de rostre, et les pattes n'ont pas de pinces, et aucune paire n'est agrandie par rapport aux autres. Les antennes sont en forme d'écailles larges et aplaties[2].
Selon World Register of Marine Species (30 décembre 2018)[3] :
Thenus orientalis (cuit)
La « cigale de mer », particulièrement rare (en Méditerranée c'est une espèce protégée[4],[5]), se négocie, chez les grossistes français, aux alentours de 75 € le kilo[Quand ?].
Dans le genre Parribacus, on peut noter l'espèce Parribacus caledonicus qui se consomme en Nouvelle-Calédonie et qui est communément appelée Popinée.
Les Scyllaridae (espèces communément appelées Cigales de mer) sont une famille de crustacés décapodes. Ces crustacés sont comestibles et proches des homards, langoustes et écrevisses.
Scyllaridae Latreille, 1825[1] è una famiglia di crostacei decapodi d'acqua salata. Caratterizzata dalla presenza del secondo paio di antenne a forma di pala, comprende 98 specie, 13 delle quali sono conosciute solo dai fossili.
Tutte le specie sono commestibili, e alcune, come quelle appartenenti alla famiglia Palinuridae e l'Ibacus peronii sono di importanza commerciale.
Il genere Scyllaridae comprende quattro sottofamiglie:[1]
Scyllaridae Latreille, 1825 è una famiglia di crostacei decapodi d'acqua salata. Caratterizzata dalla presenza del secondo paio di antenne a forma di pala, comprende 98 specie, 13 delle quali sono conosciute solo dai fossili.
Tutte le specie sono commestibili, e alcune, come quelle appartenenti alla famiglia Palinuridae e l'Ibacus peronii sono di importanza commerciale.
Scyllaridae is een familie van kreeftachtigen uit de klasse van de Malacostraca
Scyllaridae is een familie van kreeftachtigen uit de klasse van de Malacostraca
Scyllaridae er en familie av såkalte «slipper lobsters», innenfor infraordenen Achelata (languster og klippehummere) blant tifotkreps. Gruppen omfatter 20 slekter.
Taksonomien til storkreps er komplisert og under stadig revisjon. Det er generelt omstridt å fin-inndele organismer taksonomisk. En moderne oppdatering av systematikken etter 2013-revisjonene følger her WoRMS-databasen.[1].
Scyllaridae er en familie av såkalte «slipper lobsters», innenfor infraordenen Achelata (languster og klippehummere) blant tifotkreps. Gruppen omfatter 20 slekter.
Scyllaridae é uma família de crustáceos da subordem Palinura da ordem Decapoda (Achelata nas modernas classificações), uma das três que constituem a superfamília Palinuroidea, que inclui as espécies de pequenas lagostas conhecidas por cavacos (em Portugal),[1] lagostas-sapata (no Brasil), chinelas (em Moçambique) ou santiaguinhos (na Galiza e comunidades piscatórias a norte do Ave). A família, que agrupa 98 espécies, das quais 13 são apenas conhecidas do registo fóssil, tem distribuição natural nas águas costeiras das regiões subtropicais e intertropicais de todos os oceanos. As espécies mais conhecidas, alvo de pescaria comercial, são Scyllarus arctus e Scyllarides latus.
Os membros desta família apresentam uma carapaça aplanado e antenas amplas e aplanadas,[2] tendo como característica principal apresentarem os artículos terminais das primeiras antenas transformados num par de placas, o que lhes confere um aspecto distinto em relação aos restantes crustáceos.
A carapaça dos membros da família Scyllaridae é achatado e sempre com uma bordadura lateral bem marcada. Na carapaça, podem ocorrer vários sulcos, protuberâncias ou dentes e a superfície é geralmente fortemente granulada. O rostro é em geral pequeno e recoberto pela protuberância antenular. Os olhos estão inseridos em fossas oculares localizadas junto ao bordo frontal da carapaça e rodeadas por pequenas protuberâncias.
Aristóteles inclui estes animais na sua obra Historia Animalium com a designação de arctus. Com base nessa designação, Carl von Linné designou em 1758 todas as espécies de Scyllaridae então conhecidas por Cancer arctus, incluindo-os entre os caranguejos. Coube a Johann Christian Fabricius descrever o género Scyllarus, no ano de 1775, iniciando o processo de individualização destes organismos que conduziu a que em 1825 Pierre André Latreille propusesse formalmente a família Scyllaridae.
Entre os Achelata, a família Scyllaridae é considerada um táxon basal que tem por grupo irmão todos os restantes grupos de lagostins (Astacidea) e lagostas (Palinuridae e Synaxidae).[3]
A família Scyllaridae inclui, na sua presente circunscrição taxonómica, os seguintes 22 géneros repartidos por quatro subfamílias:[4][5]
|localidade=
ignorado (ajuda) Scyllaridae é uma família de crustáceos da subordem Palinura da ordem Decapoda (Achelata nas modernas classificações), uma das três que constituem a superfamília Palinuroidea, que inclui as espécies de pequenas lagostas conhecidas por cavacos (em Portugal), lagostas-sapata (no Brasil), chinelas (em Moçambique) ou santiaguinhos (na Galiza e comunidades piscatórias a norte do Ave). A família, que agrupa 98 espécies, das quais 13 são apenas conhecidas do registo fóssil, tem distribuição natural nas águas costeiras das regiões subtropicais e intertropicais de todos os oceanos. As espécies mais conhecidas, alvo de pescaria comercial, são Scyllarus arctus e Scyllarides latus.
Tôm mũ ni, danh pháp khoa học: Scyllaridae, là một họ của bộ động vật giáp xác mười chân sinh sống ở các vùng biển và đại dương ấm. Có thể dễ dàng nhận ra loài này qua bộ xúc giác rất to của chúng ở trước đầu trông giống như những cái đĩa lớn. Ở nhiều vùng của Việt Nam, ngư dân gọi loài này là tôm mũ ni vì xúc giác to gợi sự liên tưởng đến chiếc mũ ni che tai. Tất cả các giống tôm mũ ni đều có thể ăn được, và một số giống có giá trị thương mại cao như tôm mũ ni trắng, tôm mũ ni đỏ. Những tên gọi thông thường phổ biến nhất của họ này trong tiếng Anh là tôm hùm dép ("slipper lobster")[2], tôm hùm mũi xẻng ("shovel-nosed lobster")[3] hay tôm hùm chấu chấu ("locust lobster"), nhưng họ này không phải là họ tôm hùm thực sự cũng như các họ khác mà tên thông thường có chữ "tôm hùm".
Tôm mũ ni, danh pháp khoa học: Scyllaridae, là một họ của bộ động vật giáp xác mười chân sinh sống ở các vùng biển và đại dương ấm. Có thể dễ dàng nhận ra loài này qua bộ xúc giác rất to của chúng ở trước đầu trông giống như những cái đĩa lớn. Ở nhiều vùng của Việt Nam, ngư dân gọi loài này là tôm mũ ni vì xúc giác to gợi sự liên tưởng đến chiếc mũ ni che tai. Tất cả các giống tôm mũ ni đều có thể ăn được, và một số giống có giá trị thương mại cao như tôm mũ ni trắng, tôm mũ ni đỏ. Những tên gọi thông thường phổ biến nhất của họ này trong tiếng Anh là tôm hùm dép ("slipper lobster"), tôm hùm mũi xẻng ("shovel-nosed lobster") hay tôm hùm chấu chấu ("locust lobster"), nhưng họ này không phải là họ tôm hùm thực sự cũng như các họ khác mà tên thông thường có chữ "tôm hùm".
蟬蝦科(Scyllaridae),是無螯下目下的一個科,目前共包含4個亞科20個屬89個種類。[2][3]
蟬蝦科與龍蝦科相比較,最大的不同是蟬蝦科具有扁平的第二觸角。
セミエビ科 Scyllaridae はイセエビ下目の下位分類群の一つ。セミエビ・ウチワエビ・ゾウリエビなど、扁平な体つきの大型種を含む。
熱帯から亜熱帯にかけて分布する。体長は数cmのものから50cm程度のものまで、種類によって異なる。
体は上から押しつぶされたように扁平で、標準和名でもこの体型に由来した「ゾウリ」や「ウチワ」が充てられる。英語でも同様に、セミエビ科のエビを総称し"Slipper lobster"(スリッパロブスター)と呼ぶ。
体の前方中央に切れこみがあり、そこからひげ状の第1触角が伸びる。切れこみ部分の左右は厳密には甲ではなく第2触角で、他のエビ類の長い触角にあたる。セミエビ科の第2触角は4つの節からなるが、このうち第2・第4節が外側に向かって板状に伸びるため、このような形状になる。複眼は第2触角の付け根にあり、体に対して比較的小さく、眼柄も短い。
歩脚は短くがっしりしているが、鋏脚はメスの第5歩脚に小さい鋏があるのみで、強大な鋏脚はない。ウチワエビモドキではこの鋏脚もない。
成体はおもに浅い海に生息し、夜に活動する。成体に泳ぐ能力はなく、腹部を体の下に折り曲げて海底を歩行する。卵はメスが腹脚に抱えて保護し、孵化した子供はフィロソーマ幼生期を経る。
大型種は各地で食用に漁獲される。日本では西日本各地でウチワエビが多く漁獲され市場に流通するが、セミエビやゾウリエビなどはイセエビに混じって少量が漁獲される程度で、主に現地で消費され、市場に出回ることはほとんどない。
また、扁平な体型はエビ類としては珍しく、水族館などで飼育されることもある。
化石種を含めて4亜科22属[1]、およそ90種が属する[2]。亜科と属の和名は関口・木村(2011)[3]による。
次のような系統樹が得られている[4]。
매미새우과(Scyllaridae)는 십각목에 속하는 갑각류 과의 하나이다. 열대 지방의 해양과 바다에서 발견된다. 영어 명칭은 "슬리퍼 바닷가재"(Slipper lobster) 또는 부채바닷가재(Fan lobster)지만 바닷가재는 아니며, 닭새우(spiny lobster) 등과 더 밀접한 관계에 있다. 꼬마매미새우는 넓은 판 형태로 머리 앞 쪽에 돌출하여 나와 있는 잘 발달한 더듬이를 통해, 다른 새우들로부터 쉽게 알 수 있다. 모든 종은 식용이 가능하며, 한반도에서는 부채새우(Ibacus ciliatus)가, 다른 국가에서는 몰턴 베이 부채새우(Moreton Bay bugs)와 발메인부채새우(Balmain bug, 학명:Ibacus peronii)와 같은 일부 종은 상업적으로 중요하다.
12개 속이 인정되고 있으며,[2] 이 과의 대부분은 이전에 꼬마매미새우속(Scyllarus)으로 분류했던 종들을 2002년 립키 홀투이스(Lipke Holthuis)가 분류했다.[3]
매미새우과(Scyllaridae)는 십각목에 속하는 갑각류 과의 하나이다. 열대 지방의 해양과 바다에서 발견된다. 영어 명칭은 "슬리퍼 바닷가재"(Slipper lobster) 또는 부채바닷가재(Fan lobster)지만 바닷가재는 아니며, 닭새우(spiny lobster) 등과 더 밀접한 관계에 있다. 꼬마매미새우는 넓은 판 형태로 머리 앞 쪽에 돌출하여 나와 있는 잘 발달한 더듬이를 통해, 다른 새우들로부터 쉽게 알 수 있다. 모든 종은 식용이 가능하며, 한반도에서는 부채새우(Ibacus ciliatus)가, 다른 국가에서는 몰턴 베이 부채새우(Moreton Bay bugs)와 발메인부채새우(Balmain bug, 학명:Ibacus peronii)와 같은 일부 종은 상업적으로 중요하다.