La familia Frankeniaceae consta de más de 100 especies de yerbes perennes o subarbustos, la mayoría halófiles y mesmes de rexones templaes. Como familia foi llargamente reconocida por munchos taxonomistas y estrechamente rellacionada con Tamaricaceae.
El Sistema APG II de 2003, tamién la reconoz como familia y asignar al orde Caryophyllales, nel cláu de los eudicotiledóneos.
Los sos miembros caracterizar por fueyes opuestes, pequeñes, ericoides, simples y enteres. Flores hermafrodites, actinomorfes; Mota con 4 - 7 dientes, parcialmente soldaos; corola con 4 - 7 pétalos, provistos d'un apéndiz ligular na uña; anteres con un númberu variable d'estames, de cutiu 6 en 2 verticilos, 3 + 3 o 2 + 4; ovariu súperu unilocular. Inflorescencies cimosas o flores aisllaes. Frutu en caápsula loculicida.
La familia describióse por Nicaise Augustin Desvaux y espublizóse en Dictionnaire raisonné de botanique 188. 1817.[1] El xéneru tipu ye: Frankenia
La familia Frankeniaceae consta de más de 100 especies de yerbes perennes o subarbustos, la mayoría halófiles y mesmes de rexones templaes. Como familia foi llargamente reconocida por munchos taxonomistas y estrechamente rellacionada con Tamaricaceae.
El Sistema APG II de 2003, tamién la reconoz como familia y asignar al orde Caryophyllales, nel cláu de los eudicotiledóneos.
Les frankeniàcies (Frankeniaceae) són una família de plantes amb flors.
Està relacionada amb la família de les Tamaricàcia.
La família habitualment es considera que té un únic gènere (Frankenia) i unes 100 espècies.
Les frankeniàcies (Frankeniaceae) són una família de plantes amb flors.
Està relacionada amb la família de les Tamaricàcia.
La família habitualment es considera que té un únic gènere (Frankenia) i unes 100 espècies.
Frankenia (sea heath) is the only genus in the Frankeniaceae family of flowering plants.[3] Other genera have been recognized within the family, such as Anthobryum, Hypericopsis and Niederleinia,[4] but molecular phylogenetic studies have consistently shown that they all belong inside Frankenia. Frankenia comprises about 70–80 species of shrubs, subshrubs and herbaceous plants, adapted to saline and dry environments throughout temperate and subtropical regions.[3] A few species are in cultivation as ornamental plants.
Frankenia species are salt tolerant (halophytic) or drought tolerant (xerophytic) shrubs, subshrubs or herbaceous plants. They have opposite, simple leaves, generally small and somewhat heather-like, and often with salt-excreting glands in sunken pits. Their flowers are small, either solitary or borne in various kinds of cyme. Each flower has four to seven sepals, joined at the base into a tube, and four to seven overlapping petals, narrowed at the base. The stamens are often arranged in two whorls of three each. The ovary is made up of one to four carpels (usually three). The fruit is a capsule, enclosed in the persistent sepals. The seeds have a central embryo with considerable starchy endosperm on each side.[5]
Flowers of Frankenia chilensis
Salt glands on the leaves of Frankenia ericifolia
The genus Frankenia was erected by Carl Linnaeus in 1753,[6] with three species, the first named being Frankenia laevis.[7] The genus name honours Johan Franck or Frankenius (1590–1661), a professor of botany at Uppsala, Sweden.[8] Linnaeus initially used an artificial system to group genera (his systema sexuale). Later, he and other botanists adopted "natural" systems of classification, using orders or families. Augustin Saint-Hilaire in 1815 was the first to suggest, tentatively, that Frankenia might be the type of a new family.[9] His suggestion was formalized in a publication edited by Nicaise Auguste Desvaux in 1817.[10][11][12]
At least six genera have been recognized within the family Frankeniaceae at various times.[2] Only Frankenia is accepted as of March 2018.[13] Genera that have been recognized include Hypericopsis Boiss. (not Hypericopsis Opiz which is a synonym of Hypericum), Anthobryum and Niederleinia. Hypericopsis, with the sole species Hypericopsis persica, was still accepted by Klaus Kubitzki in 2003; however a morphological study published in the same year concluded that Hypericopis belonged in Frankenia.[3] A molecular phylogenetic study in 2004 reached the same conclusion.[14]
The family Frankeniaceae is placed in the order Caryophyllales in the APG IV system.[15] A summary phylogenetic tree of the Caryophyllales shows that Frankeniaceae belongs outside the core Caryophyllales, and that its closest relationship is with the tamarisk family, Tamaricaceae.[3]
Caryophyllalescaryophyllids – core Caryophyllales
mostly carnivorous families (Dioncophyllaceae, Ancistrocladaceae, Drosophyllaceae, Droseraceae, Nepenthaceae)
Frankeniaceae
Studies of the relationships within the genus have used a limited number of species. A cladogram for seven species suggests that Australian species may be more closely related to Eurasian and African species than to those from the Americas.[14][16]
Frankenia salina – Chile, northern America
Frankenia jamesii – northern America
Frankenia johnstonii – northern America
Frankenia pauciflora – Australia
Frankenia serpylliflora – Australia
Frankenia hirsuta – Eurasia, northern Africa
Frankenia persica – Iran
As of March 2018, the following species were accepted by Plants of the World Online:[2]
Frankenia has a widespread but patchy distribution throughout temperate and subtropical areas of the world, being absent from the tropics. In North America, it is found in Mexico and some western and southern states of the U.S. In South America, it also has a western and southern distribution. In Eurasia and Africa, it occurs around the Mediterranean Sea, the Black Sea and the Caspian Sea, extending northwards to Great Britain, southwards to South Sudan, and eastwards to India. It is also native to southern Africa and Australia.[2] Frankenia species are halophytes (salt tolerant) and xerophytes (drought tolerant).[3] They are found in coastal and arid regions.[4]
A few species of Frankenia are grown as ornamental plants, particularly in rock gardens and similar situations, where they can form spreading mats. Recommended species in the United Kingdom include F. hirsuta, F. laevis and F. thymifolia, all with white to rose purple flowers.[17]
Frankenia (sea heath) is the only genus in the Frankeniaceae family of flowering plants. Other genera have been recognized within the family, such as Anthobryum, Hypericopsis and Niederleinia, but molecular phylogenetic studies have consistently shown that they all belong inside Frankenia. Frankenia comprises about 70–80 species of shrubs, subshrubs and herbaceous plants, adapted to saline and dry environments throughout temperate and subtropical regions. A few species are in cultivation as ornamental plants.
Frankeniaceae es una familia monogenérica (género Frankenia)[2] con unas 70 especies aceptadas de plantas herbáceas perennes y plantas subarbustivas, la mayoría halófilas y propias de regiones cálidas.
El género se caracteriza por hojas opuestas, pequeñas, ericoides, simples y enteras. Flores hermafroditas, actinomorfas; Cáliz con 4-7 dientes, parcialmente soldados; corola con 4-7 pétalos, provistos de un apéndice ligular en la uña; anteras con un número variable de estambres, a menudo 6 en 2 verticilos, 3 + 3 o 2 + 4; ovario súpero unilocular. Inflorescencias cimosas o flores aisladas. Fruto en caápsula loculicida.
La familia fue creada, sin descripción ni iconografía, como Frankeniées (Frankenieae) por Nicaise Augustin Desvaux y publicada en Dictionnaire raisonné de botanique, p. 188[1], 1817.[3]
En marzo de 2018 se aceptan las siguientes especies:[4]
Frankeniaceae es una familia monogenérica (género Frankenia) con unas 70 especies aceptadas de plantas herbáceas perennes y plantas subarbustivas, la mayoría halófilas y propias de regiones cálidas.
Suolakukkakasvit (Frankeniaceae) on yhden suvun ja noin 90 lajia käsittävä kasviheimo koppisiemenisten Caryophyllales-lahkossa.
Suolakukkakasvit ovat ruohoja tai pensaita. Lehdet ovat vastakkaisesti ja usein kanervamaisia, erikoideja, eli reunoiltaan alaspäin kääntyneitä, jotta lehden alapinta muodostuu kourumaiseksi, mikä vähentää veden haihtumista. Kukat ovat 4–7-lukuisia, ja niiden verhiö on kasvanut yhteen. Terälehdet ovat kynnellisiä. Heteiden määrä vaihtelee 3–24, tavallisimmin niitä on kuusi. Sisin hedekiehkura on joskus siitepölyä tuottamattomia joutoheteitä. Heteet voivat olla tyvestään hieman yhteenkasvaneita. Ponnet ovat liikkuvia. Sikiäin on yhdislehtinen ja kehänalainen, kolmen, harvemmin kahden tai neljän, emilehden muodostama. Pitkävartisia siemenaiheita yhdessä emilehdessä on tavallisesti kahdesta kuuteen, mutta niitä voi olla vain yksi tai paljon. Kromosomiluku n = 10, 15.[1]
Suolakukkakasveja kasvaa hajanaisesti kaikkialla maapallon lämpimillä ja kuivilla alueilla, Suomea lähinnä Länsi- ja Etelä-Euroopassa.[2]
Suolakukkakasvien lähin sukulaisheimo on tamariskikasvit (Tamaricaceae). Yhdessä ne muodostavat kladin Caryophyllales-lahkon evoluutiopuussa. Kyseisen kladin tuntomerkkejä ovat muun muassa suolamaiden suosinta eli halofyyttisyys ja siihen liittyen suolarauhaset, pieni lehtikoko (lehdet alle senttimetrin mittaisia), pienet 4–6-lukuiset kukat, terälehtien yläpinnan lisäkkeet, sikiäimen laitaistukat, haarainen vartalo, pallomaiset tai nuijamaiset luotit, hedelmänä rakokota ja siemenen endospermi eli ravintovarasto. Heimojen yhteinen kantamuoto lienee elänyt 43–30 miljoonaa vuotta sitten. Aikaisemmin nämä heimot vietiin orvokkikasvien (Violaceae) yhteyteen laitaistukoittensa vuoksi.[3]
Suolakukat (Frankenia) on heimon ainoa suku, ja siinä on 90 lajia.[4]
Suolakukkalajeja:[5]
Suolakukilla on vain vähän taloudellista merkitystä. Joitakin lajeja käytetään koristekasveina, esim. Frankenia portulacifolia on 60 senttimetrin korkuiseksi kasvavana lajeista kookkain ja näyttävin. Se on kotoisin Saint Helenan saarelta, missä sen lehtiä käytetään teeksi. Lapa- eli kanariansuolakukkaa (F. ericifolia) käytetään Kanarialla kalamyrkkynä. Lajia F. salina (syn. F. berteroana) polttamalla saadaan suolan sijasta käytettävää tuhkaa Chilessä.[6] [7]
Suolakukkakasvit (Frankeniaceae) on yhden suvun ja noin 90 lajia käsittävä kasviheimo koppisiemenisten Caryophyllales-lahkossa.
La famille des Frankeniaceae est constituée de plantes dicotylédones ; elle comprend de 10 à 90 espèces réparties en 1 à 4 genres.
Ce sont des sous-arbrisseaux ou des plantes herbacées, pérennes, des zones arides ou salées, largement répandus dans les régions tempérées et subtropicales.
Le nom de Frankeniaceae a été créé en l'honneur du médecin et botaniste suédois Johan Frankenius (1590–1661).
Selon Angiosperm Phylogeny Website (3 mai 2010)[1] et NCBI (3 mai 2010)[2] :
Selon le Angiosperm Phylogeny Website le genre Frankenia inclut, aujourd'hui, les plantes des genres Anthobryum, Beatsonia, Hypericopsis et Niederleinia.
Selon DELTA Angio (3 mai 2010)[3] :
La famille des Frankeniaceae est constituée de plantes dicotylédones ; elle comprend de 10 à 90 espèces réparties en 1 à 4 genres.
Ce sont des sous-arbrisseaux ou des plantes herbacées, pérennes, des zones arides ou salées, largement répandus dans les régions tempérées et subtropicales.
Frankeniaceae adalah salah satu suku anggota tumbuhan berbunga. Menurut Sistem klasifikasi APG II suku ini dimasukkan ke dalam bangsa Caryophyllales, klad dikotil inti (core Eudikotil) namun tidak termasuk ke dalam dua kelompok besar, Rosidae dan asteridae.
Frankeniaceae adalah salah satu suku anggota tumbuhan berbunga. Menurut Sistem klasifikasi APG II suku ini dimasukkan ke dalam bangsa Caryophyllales, klad dikotil inti (core Eudikotil) namun tidak termasuk ke dalam dua kelompok besar, Rosidae dan asteridae.
Frankeniaceae is een botanische naam, voor een familie van tweezaadlobbige planten. Een familie onder deze naam wordt algemeen erkend door systemen voor plantentaxonomie; en zo ook door het APG-systeem (1998) en het APG II-systeem (2003).
Het gaat om een niet al te grote familie van kruidachtige planten en struikjes van droge of zoute omstandigheden, vaak in kuststreken.
In het Cronquist systeem (1981) is de plaatsing van de familie in een orde Violales.
Frankeniaceae is een botanische naam, voor een familie van tweezaadlobbige planten. Een familie onder deze naam wordt algemeen erkend door systemen voor plantentaxonomie; en zo ook door het APG-systeem (1998) en het APG II-systeem (2003).
Het gaat om een niet al te grote familie van kruidachtige planten en struikjes van droge of zoute omstandigheden, vaak in kuststreken.
In het Cronquist systeem (1981) is de plaatsing van de familie in een orde Violales.
Frankeniafamilien (Frankeniaceae) er en plantefamilie i nellikordenen, (Caryophyllales). Den omfatter ca. 90 arter fordelt på 4 planteslekter.
Frankeniafamilien (Frankeniaceae) er en plantefamilie i nellikordenen, (Caryophyllales). Den omfatter ca. 90 arter fordelt på 4 planteslekter.
Pomorzlinowate (Frankeniaceae Desv.) – monotypowa rodzina roślin okrytonasiennych. Obejmuje jeden rodzaj pomorzlin (Frankenia L.), w obrębie którego wyróżnia się ok. 70[4]–90[1] gatunków. Rośliny te występują na wszystkich kontynentach z wyjątkiem Antarktydy, głównie w strefie podzwrotnikowej i tropikalnej. Zasiedlają zwykle plaże i pustynie, wiele gatunków dobrze znosi siedliska silnie zasolone. Należą tu głównie rośliny jednoroczne i byliny, rzadziej krzewy. Mają liście naprzeciwległe, nieduże, pojedyncze[5].
Rodzina siostrzana dla tamaryszkowatych:
polygonidsDroseraceae – rosiczkowate
Nepenthaceae – dzbanecznikowate
Drosophyllaceae – rosolistnikowate
Frankeniaceae – pomorzlinowate
Tamaricaceae – tamaryszkowate
Plumbaginaceae – ołownicowate
Polygonaceae – rdestowate
Rodzaj: Frankenia Linnaeus, Sp. Pl. 331. 1 Mai 1753
Pomorzlinowate (Frankeniaceae Desv.) – monotypowa rodzina roślin okrytonasiennych. Obejmuje jeden rodzaj pomorzlin (Frankenia L.), w obrębie którego wyróżnia się ok. 70–90 gatunków. Rośliny te występują na wszystkich kontynentach z wyjątkiem Antarktydy, głównie w strefie podzwrotnikowej i tropikalnej. Zasiedlają zwykle plaże i pustynie, wiele gatunków dobrze znosi siedliska silnie zasolone. Należą tu głównie rośliny jednoroczne i byliny, rzadziej krzewy. Mają liście naprzeciwległe, nieduże, pojedyncze.
Frankeniaceae é uma família de plantas angiospérmicas (plantas com flor - divisão Magnoliophyta), pertencente à ordem Caryophyllales.
A ordem à qual pertence esta família está por sua vez incluida na classe Magnoliopsida (Dicotiledóneas): desenvolvem portanto embriões com dois ou mais cotilédones.[1]
O grupo tem apenas um género, Frankenia L..
Frankeniaceae é uma família de plantas angiospérmicas (plantas com flor - divisão Magnoliophyta), pertencente à ordem Caryophyllales.
A ordem à qual pertence esta família está por sua vez incluida na classe Magnoliopsida (Dicotiledóneas): desenvolvem portanto embriões com dois ou mais cotilédones.
O grupo tem apenas um género, Frankenia L..
Це галофітні однорічні або багаторічні чагарники, напівчагарники або трави. Листки супротивні, прості, часто маленькі. Суцвіття пахвові або прикінцеві. Квітки дрібні, гермафродитні, радіально симетричні. Плід — капсула, укладена в чашечку. Численне насіння.
Населяють теплі помірні й субтропічні регіони, часто в прибережних районах. Досягає найбільшої розмаїтості в пустелях від Північної Африки до Центральної Азії, а також в західній частині Південної Америки. Мешкає також в Австралії, Північній Америці, Південній Африці, на Атлантичних островах. В Європі проживає вид Frankenia laevis. В Україні зростає і занесена до Червоної книги Франкенія припорошена (Frankenia pulverulenta L.).[3]
Frankeniaceae là một họ thực vật hạt kín. Họ này được nhiều nhà phân loại học công nhận; nói chung nó được coi là có quan hệ họ hàng gần với họ Thánh liễu (Tamaricaceae).
Hệ thống APG III năm 2009 (không đổi so với hệ thống APG II năm 2003 và hệ thống APG năm 1998) cũng công nhận họ này và đặt nó trong bộ Caryophyllales của nhánh core eudicots. Họ này theo APG III chứa khoảng 90 loài cây thân thảo hay cây bụi nhỏ sống lâu năm, ưa khô hạn và ưa mặn, trong một chi (Frankenia)[1], trong khi đó một số tác giả như L. Watson và M.J. Dallwitz lại tách ra thành 4 chi là Frankenia và Hypericopsis, Anthobryum, Niederleinia[2]. Các loài trong họ này sinh sống tại các khu vực khô và nóng hay ấm rộng khắp thế giới (Tây Australia, Trung Á, Nam Âu, Bắc Phi, Nam Phi, tây nam Bắc Mỹ, tây nam Nam Mỹ), nhưng thưa thớt[1]. Hệ thống Cronquist năm 1981 xếp họ này trong bộ Violales, trong khi hệ thống Dahlgren và hệ thống Takhtadjan xếp nó trong bộ Tamaricales[2][3].
Cây bụi nhỏ hay cây thân thảo; không chứa nhựa mủ, nhựa cây không màu. Sống lâu năm. Ưa khô hạn (và ưa mặn). Lá đơn, nhỏ; mọc đối (chéo chữ thập, thường có dạng như lá thạch nam); cuộn lại; có cuống; không phồng lên ở gốc cuống. Phiến lá nguyên; thẳng. Lá hiếm khi có lá kèm, chủ yếu là không lá kèm. Mép lá cuốn ngoài. Lá không có mô phân sinh gốc bền[2].
Các loài này chủ yếu có hoa lưỡng tính, đôi khi có hoa đơn tính cùng gốc đa tạp (thỉnh thoảng đơn tính). Thụ phấn nhờ côn trùng. Hoa mọc đơn độc hoặc thành các xim hoa. Đơn vị cụm hoa tận cùng dạng xim. Cụm hoa mọc ở nách lá; dạng xim hai ngả. Hoa có lá bắc hay hai lá bắc; cân đối; tròn hay mẫu 4 hoặc mẫu 5. Bao hoa với đài và tràng hoa phân biệt; 8–14; 2 vòng; đẳng số. Đài hoa 4–7; 1 vòng; có lá đài hợp; các thùy tù ngắn. Các thùy ngắn hơn ống. Đài hoa cân đối; bền; có rìa gập lại. Tràng hoa 4–7; 1 vòng; có phần phụ (mỗi cánh hoa với một vảy tại gốc phiến cánh hoa, kéo dài xuống tới các bên của móc); đa cánh hoa; xếp lợp; cân đối; bền. Cánh hoa có móc; hai thùy hoặc nhăn nheo[2].
Bộ nhị (4–)6(–24). Các phần của bộ nhị rời khỏi bao hoa; cân đối hay hơi không cân đối; dính liền nhiều hay ít; 1 chỉ nhị hợp (hợp sinh gốc); 2 vòng (thường 3+3). Bộ nhỉ chỉ bao gồm các nhị sinh sản. Nhị (4–)6(–24); đẳng số với bao hoa hay gấp đôi tới gấp nhiều lần. Bao phấn lắc lư; nứt theo khe nứt dọc; hướng ngoài. Phát sinh vi bào tử đồng bộ. Bộ bốn vi bào tử gốc dạng tứ diện. Mô dinh dưỡng trong túi bào tử có tuyến. Các hạt phấn có (2–)3(–4) hay 6 khe hở dọc hay có nếp nhăn; 3 ngăn[2].
Bộ nhụy (2–)3(–4) lá noãn. Nhụy 1 ngăn. Bộ nhụy dạng quả tụ hay quả tụ với vòi nhụy tự do; thượng. Bầu nhụy 1 ngăn. Vòi nhụy 1; ở đỉnh. Đầu nhụy (2–)3(–4); kiểu khô; có nhũ. Kiểu đính noãn vách (với (2-)3(-4) thực giá noãn). Noãn trong một khoang 12–100 (‘nhiều’); hướng trên; không áo hạt; ngược; hai vỏ; giả phôi tâm phát triển. Túi phôi phát triển kiểu Polygonum. Các nhân ở cực hợp lại trước khi thụ phấn. Các tế bào đối cực được hình thành; 3; không nảy nở; lớn. Các tế bào phụ trợ có móc. Quả không dày cùi thịt; nứt; dạng quả nang. Các quả năng chia ngăn và có mảnh vỏ (được đài hoa bao quanh). Hạt giàu nội nhũ. Nội nhũ không chứa dầu (dạng bột). Hạt chứa tinh bột. Lá mầm 2. Phôi thẳng[2].
Frankeniaceae là một họ thực vật hạt kín. Họ này được nhiều nhà phân loại học công nhận; nói chung nó được coi là có quan hệ họ hàng gần với họ Thánh liễu (Tamaricaceae).
Hệ thống APG III năm 2009 (không đổi so với hệ thống APG II năm 2003 và hệ thống APG năm 1998) cũng công nhận họ này và đặt nó trong bộ Caryophyllales của nhánh core eudicots. Họ này theo APG III chứa khoảng 90 loài cây thân thảo hay cây bụi nhỏ sống lâu năm, ưa khô hạn và ưa mặn, trong một chi (Frankenia), trong khi đó một số tác giả như L. Watson và M.J. Dallwitz lại tách ra thành 4 chi là Frankenia và Hypericopsis, Anthobryum, Niederleinia. Các loài trong họ này sinh sống tại các khu vực khô và nóng hay ấm rộng khắp thế giới (Tây Australia, Trung Á, Nam Âu, Bắc Phi, Nam Phi, tây nam Bắc Mỹ, tây nam Nam Mỹ), nhưng thưa thớt. Hệ thống Cronquist năm 1981 xếp họ này trong bộ Violales, trong khi hệ thống Dahlgren và hệ thống Takhtadjan xếp nó trong bộ Tamaricales.
Frankenia L., 1753
Типовой вид ВидыФранкения (лат. Frankenia) — род растений монотипного семейство Франкениевые (Frankeniaceae), входящее в порядок Гвоздичноцветные (Caryophyllales).
Однолетние или многолетние травы, полукустарники или кустарники. Ксерофиты и галофиты, с солевыделяющими желёзками. Листья супротивные, плоские или эрикоидные[3].
Цветки правильные, одиночные в развилках ветвей или собраны в полузонтики. Чашелистиков 4—7, чашечка трубчатая, остающаяся, зубчатая. Лепестков 4—7, розовые или фиолетовое, редко белые, свободные или до середины сросшиеся. Тычинок (3)5—6(8) или они многочисленные, свободные или в основании сросшиеся. Пестик 1, из (2)3(4—5) плодолистиков; столбик тонкий; завязь 1-гнёздная, верхняя, сидячяя. Плод — коробочка раскрывающаяся створками, заключённая в остающуюся чашечку. Семена мелкие, яйцевидные или продолговатые[3][4].
Встречаются на побережьях морей и солёных озёр в областях с тёплым сухим и субтропическим климатом всех континентов, кроме Антарктиды[3].
По информации базы данных The Plant List (на июль 2016), род включает 73 вида[5]:
Франкения (лат. Frankenia) — род растений монотипного семейство Франкениевые (Frankeniaceae), входящее в порядок Гвоздичноцветные (Caryophyllales).
参见正文
瓣鳞花科共有4属,约90种,分布于热带和温带地区的沿海或盐碱地区。中国有1属—瓣鳞花属(Frankenia),1种—瓣鳞花(Frankenia pulverulenta Linn. ),分布于新疆、甘肃和内蒙西部。本科植物皆为草本或小灌木;茎如铁丝,通常铺散;叶小,叶对生,无托叶,坚硬,常有腺点;小花辐射对称,两性,,单生或排成聚伞花序,花萼常有腺毛。
本科植物和柽柳科的亲缘很近,生长的条件也相似。1981年的克朗奎斯特分类法将这两科列入堇菜目,1998年根据基因亲缘分类的APG 分类法将这两科都列入石竹目。
瓣鳞花科共有4属,约90种,分布于热带和温带地区的沿海或盐碱地区。中国有1属—瓣鳞花属(Frankenia),1种—瓣鳞花(Frankenia pulverulenta Linn. ),分布于新疆、甘肃和内蒙西部。本科植物皆为草本或小灌木;茎如铁丝,通常铺散;叶小,叶对生,无托叶,坚硬,常有腺点;小花辐射对称,两性,,单生或排成聚伞花序,花萼常有腺毛。
本科植物和柽柳科的亲缘很近,生长的条件也相似。1981年的克朗奎斯特分类法将这两科列入堇菜目,1998年根据基因亲缘分类的APG 分类法将这两科都列入石竹目。
フランケニア科(学名 : Frankeniaceae)は、被子植物の科である。APG植物分類体系ではギョリュウ科と姉妹群とされ、ナデシコ目に属する。クロンキスト体系および新エングラー体系では、スミレ目に属する。草本および小低木で、暖温帯・亜熱帯に分布する。地中海地域で最も多く生育する[2]。
フランケニア科(学名 : Frankeniaceae)は、被子植物の科である。APG植物分類体系ではギョリュウ科と姉妹群とされ、ナデシコ目に属する。クロンキスト体系および新エングラー体系では、スミレ目に属する。草本および小低木で、暖温帯・亜熱帯に分布する。地中海地域で最も多く生育する。
프랑케니아과는 속씨식물 과의 하나이다. 많은 분류학자들에게 널리 인정되고 있다. 흔히 위성류과와 밀접한 관계에 있는 것으로 추정해 왔다.
2003년의 APG II 분류 체계(1998년의 APG 분류 체계와 다르지 않음) 또한 이 과를 인정했으며, 진정쌍떡잎식물군에 속하는 석죽목으로 분류하였다. 이 과는 단일 속(프랑케니아속, Frankenia) 또는 불과 몇몇 속에 100여 종으로 구성되어 있다.