Rubus rosifolius (lat. Rubus rosifolius) - gülçiçəyikimilər fəsiləsinin moruq cinsinə aid bitki növü.
Rubus rosifolius (lat. Rubus rosifolius) - gülçiçəyikimilər fəsiləsinin moruq cinsinə aid bitki növü.
Rubus rosifolius, (sometimes spelled Rubus rosaefolius), also known as roseleaf bramble, Mauritius raspberry, thimbleberry, Vanuatu raspberry and bramble of the Cape[3] is a prickly subshrub native to rainforest and tall open forest of the Himalayas, East Asia, and eastern Australia.
It is also found abundantly in the Brazilian states Minas Gerais, Rio de Janeiro and to the south as far as Rio Grande do Sul.[4] The plant can also be found in a lot of San Francisco neighborhoods. This plants also grows in the wild in Puerto Rico and in highland along Indonesia.
Rose-leaf bramble leaves are compound with toothed margins, with glandular-hairs on both sides of leaflets. Flowers are white in panicles or solitary.[5] Edible fruit are 2 cm long.
Leaves stay green and fruits ripen in early autumn in Eastern Australia.
Although R. rosifolius is rarely cultivated, the plant has several uses. The fruit is sweet and pleasant flavoured when grown with good soil moisture. The fruit is also sold at markets in the Himalayas.[6]
The leaf is used as a medicinal herbal tea for treating diarrhoea, menstrual pains, morning sickness and labour pains.[7] The leaf contains essential oils.[8]
Rubus rosifolius is an introduced environmental weed in the Hawaiian Islands, Puerto Rico and French Polynesia, and extreme caution should be adopted when considering introducing this plant into regions where it is not already native.[9][10]
Rubus rosifolius, (sometimes spelled Rubus rosaefolius), also known as roseleaf bramble, Mauritius raspberry, thimbleberry, Vanuatu raspberry and bramble of the Cape is a prickly subshrub native to rainforest and tall open forest of the Himalayas, East Asia, and eastern Australia.
It is also found abundantly in the Brazilian states Minas Gerais, Rio de Janeiro and to the south as far as Rio Grande do Sul. The plant can also be found in a lot of San Francisco neighborhoods. This plants also grows in the wild in Puerto Rico and in highland along Indonesia.
Rose-leaf bramble leaves are compound with toothed margins, with glandular-hairs on both sides of leaflets. Flowers are white in panicles or solitary. Edible fruit are 2 cm long.
Leaves stay green and fruits ripen in early autumn in Eastern Australia.
Rubus rosaefolius, (comúnmente llamada zarza hoja de rosa, frambuesa asiática y frambuesa del oeste de la india[1]) es una especie de arbusto nativo de los bosques húmedos y bosques abiertos de los Himalayas, este de Asia, y este de Australia.
También es muy abundante en los estados brasileros de Minas Gerais, Río de Janeiro y hacia el sur hasta Rio Grande do Sul.[2] La planta también es muy común en los alrededores de San Francisco, y crece en forma salvaje en Puerto Rico. Se puede convertir en especie invasora en los lugares en que ha sido introducida.
Es una especie de planta arbustiva perenne de porte pequeño que alcanza 1,5 m de alto, sus tallos poseen espinas y hojas que se asemejan a las hojas de las rosas. Las hojas de la zarza hoja de rosa son compuestas con márgenes aserrados, con pelillos glandulares a ambos lados de la hoja. Las flores son blancas formando panículos.[3]
Las hojas permanecen verdes a lo largo del año, y los fruto toman su característico color rojo cuando maduran a comienzos del otoño en Australia. El fruto comestible, tiene forma de bola de unos 2 cm de diámetro. Es la versión silvestre de rubus idaeus[4]
Si bien rara vez se cultiva R. rosaefolius, la planta posee varios usos. El fruto es dulce y posee un sabor aromático agradable cuando la planta es cultivada en terrenos que poseen un buen grado de humedad. El fruto es comercializado en los mercados en la zona del Himalaya.[5]
La hoja se utiliza para preparar infusiones medicinales para tratar la diarrea, dolores menstruales, náuseas matutinas y dolores del parto.[6] La hoja contiene aceites esenciales.[7]
Rubus rosaefolius, (comúnmente llamada zarza hoja de rosa, frambuesa asiática y frambuesa del oeste de la india) es una especie de arbusto nativo de los bosques húmedos y bosques abiertos de los Himalayas, este de Asia, y este de Australia.
También es muy abundante en los estados brasileros de Minas Gerais, Río de Janeiro y hacia el sur hasta Rio Grande do Sul. La planta también es muy común en los alrededores de San Francisco, y crece en forma salvaje en Puerto Rico. Se puede convertir en especie invasora en los lugares en que ha sido introducida.
Framboisier d'Asie
Rubus rosifolius, le framboisier d'Asie, est une espèce de plantes de la famille des Rosaceae.
L'espèce se présente comme une ronce très dense[1].
Les feuilles sont dentées et composées de 3 à 7 folioles épineuses, ovales et lancéolées, avec un apex aigu[2].
Les fleurs sont regroupées en inflorescences terminales de 1 à 3 fleurs ; elles comprennent 5 pétales blancs, qu'elles perdent assez rapidement, et de nombreuses étamines plus ou moins jaunes[2]. Elles sont mellifères. La floraison a lieu pendant la saison fraîche[1].
Le fruit ressemble aux framboises d'Europe, mais ses drupéoles sont plus petites[1]. Chacune d'elles contient une graine[2]. La fructification a lieu au deuxième semestre[1].
La propagation des graines est effectuée par zoochorie, notamment grâce aux oiseaux frugivores[1].
On situe généralement son origine en Asie du Sud-Est, on le trouve couramment en Australie, en Nouvelle-Calédonie (où on l'appelle « framboise marron », ou encore « framboise pays »), dans certaines îles du Pacifique, et en Asie de la Chine tropicale au sous-continent indien. Il a été acclimaté dans de nombreuses zones tropicales et tempérées chaudes, où il est parfois cultivé à une échelle commerciale. On le trouve en abondance dans le sud du Brésil, en Californie. Il a été introduit également dans les Antilles, où il préfère l'altitude et les versants montagneux humides.
Cette espèce est considérée comme une plante envahissante à Hawaï, Porto Rico et en Polynésie française.
C'est le cas également en Nouvelle-Calédonie, où elle aurait été introduite en 1883 à Koé[2],[3].
Son nom latin signifie « framboisier à feuilles de roses », une appellation donnée à l'espèce en Nouvelle-Calédonie[1].
Framboisier d'Asie
Rubus rosifolius, le framboisier d'Asie, est une espèce de plantes de la famille des Rosaceae.
A Amora-vermelha é o pseudofruto de Rubus rosifolius Sm., uma planta considerada nativa de diversas regiões da África (Ilhas Maurício), de grande parte dos países Ásia e Oceania (Austrália, lhas Salomão, Nova Caledônia, Papua Nova-Guiné e Vanatu).[1][2]
Erroneamente considerada como uma planta nativa no Brasil, é uma espécie introduzida e descrita como invasora no território brasileiro.[3] Tornou-se naturalizada às condições brasileiras e está distribuída em áreas do Cerrado e Mata Atlântica, em Floresta Ombrófila Densa e Mista.[4]
Pequeno arbusto de, no máximo, 1,50 m de altura. Forma amplas touceiras. É facilmente reconhecível pelos espinhos no caule e nas folhas e pela folhagem bastante recortada. As flores são brancas. Os "frutos" são bolinhas vermelhas e ocas e com pouco sabor. Com as amoras se fazem geléias, doces, compotas e vinhos.
A amora-vermelha é comum no Brasil nas regiões altas e frias, principalmente no Sudeste e no Sul. Invade preferencialmente ambientes úmidos (com mais de 1.800 mm de precipitação média anual), iluminados (exige sol parcial para florescer e frutificar, mas se desenvolve melhor em pleno sol), e em ambientes com altitude de moderada a elevada.[5]
A Amora-vermelha é o pseudofruto de Rubus rosifolius Sm., uma planta considerada nativa de diversas regiões da África (Ilhas Maurício), de grande parte dos países Ásia e Oceania (Austrália, lhas Salomão, Nova Caledônia, Papua Nova-Guiné e Vanatu).
Erroneamente considerada como uma planta nativa no Brasil, é uma espécie introduzida e descrita como invasora no território brasileiro. Tornou-se naturalizada às condições brasileiras e está distribuída em áreas do Cerrado e Mata Atlântica, em Floresta Ombrófila Densa e Mista.
Pequeno arbusto de, no máximo, 1,50 m de altura. Forma amplas touceiras. É facilmente reconhecível pelos espinhos no caule e nas folhas e pela folhagem bastante recortada. As flores são brancas. Os "frutos" são bolinhas vermelhas e ocas e com pouco sabor. Com as amoras se fazem geléias, doces, compotas e vinhos.
A amora-vermelha é comum no Brasil nas regiões altas e frias, principalmente no Sudeste e no Sul. Invade preferencialmente ambientes úmidos (com mais de 1.800 mm de precipitação média anual), iluminados (exige sol parcial para florescer e frutificar, mas se desenvolve melhor em pleno sol), e em ambientes com altitude de moderada a elevada.
Đồ mi hay còn gọi trà mi, hải đường[cần dẫn nguồn], dum lá hoa hồng (danh pháp khoa học: Rubus rosifolius) là một loài cây bụi nhỏ có gai nhọn thuộc chi Mâm xôi (Rubus) của họ Hoa hồng (Rosaceae), bản địa của các rừng mưa và rừng thưa cây cao trong khu vực Himalaya, Đông Á và miền đông Australia[2].
Đồ mi có lá kép với mép lá có khía răng cưa, có các lông tơ trên cả hai mặt của lá chét. Hoa mọc thành chùy hoa hay đơn độc, màu trắng[3]. Quả ăn được dài khoảng 2 cm.
Quả ngọt, có hương thơm khi trồng trên đất có độ ẩm vừa phải. Quả đồ mi cũng được bày bán tại các khu chợ ven Himalaya[4].
Lá được sử dụng như là một loại trà thảo mộc để điều trị bệnh tiêu chảy, các tổn thương kinh nguyệt, chứng buồn nôn khi mang thai và các tổn thương trong lao động[5]. Lá của nó có chứa một số tinh dầu[6]
R.rosifolius ít khi được gieo trồng.
Một số nguồn còn gọi cây này là trà mi, như nhóm Huê Diệp Chi[7] với giải thích rằng trà mi (茶縻) cũng đọc là "đồ mi" (荼縻). Theo Khang Hy và Hình âm nghĩa tổng hợp đại tự điển thì chữ trà xưa viết là 荼 (đồ). Chữ 荼 từ thời Đông Hán (25-220) trở về sau phiên thiết là "Trạch gia âm trà". Thời Lương (502-557) trở về sau cũng đọc là trà nhưng quên giảm đi một nét, vẫn viết là 荼 (đồ). Từ đời Đường (618-907), Lục Vũ soạn quyển Trà kinh mới giảm một nét để thành chữ 茶 (trà). Vì thế hai chữ đồ mi 荼蘼 vẫn thường đọc là trà mi. Tuy nhiên, tên gọi trà mi rất dễ gây nhầm lẫn do hiện tại nó cũng được sử dụng để chỉ một vài loài trong chi Trà (Camellia) của họ Chè (Theaceae).
Đồ mi hay còn gọi trà mi, hải đường[cần dẫn nguồn], dum lá hoa hồng (danh pháp khoa học: Rubus rosifolius) là một loài cây bụi nhỏ có gai nhọn thuộc chi Mâm xôi (Rubus) của họ Hoa hồng (Rosaceae), bản địa của các rừng mưa và rừng thưa cây cao trong khu vực Himalaya, Đông Á và miền đông Australia.
Đồ mi có lá kép với mép lá có khía răng cưa, có các lông tơ trên cả hai mặt của lá chét. Hoa mọc thành chùy hoa hay đơn độc, màu trắng. Quả ăn được dài khoảng 2 cm.
Rubus rosifolius Sm., 1791
Мали́на розоли́стная (лат. Rúbus rosifólius) — вид растений родом из Азии, входящий в род Рубус семейства Розовые (Rosaceae).
Листопадный кустарник, достигающий 2—3 м в высоту. Ветки серо- или красно-коричневого цвета, мягковолосистые или голые.
Листья на черешках до 3 см длиной, состоят из 5—7 листочков, с обеих поверхностей опушённых, затем оголяющихся, с желтоватыми желёзками, с дважды-дубчатым краем.
Цветки 2—5 см в диаметре, одиночные или собранные по два в конечные или пазушные соцветия. Прицветники линейно-ланцетные. Чашечка волосистая, состоит из пяти чашелистиков треугольно- или яйцевидно-ланцетовидной формы. Венчик одинарный или двойной, белого цвета, лепестки округло-обратнояйцевидные. Тычинки по длине уступают лепесткам, однако длиннее пестиков.
Многокостянка ярко-красная, широкояйцевидная до продолговато-обратнояйцевидной, 1—1,5×0,8—1,2 см.
Набор хромосом — 2n = 14.
Родина малины розолистной — Восточная Азия, Африка и Австралия. Произрастает в смешанных равнинных лесах, по склонам холмов, по обочинам дорог.
Малина розолистная культивируется в качестве плодового кустарника в Индии, Японии, Индонезии, Филиппинах, на юге России, в Бразилии и Южной Африке. Используется для разведения тропических сортов малины.
Мали́на розоли́стная (лат. Rúbus rosifólius) — вид растений родом из Азии, входящий в род Рубус семейства Розовые (Rosaceae).
空心泡又名刺莓、腺斑懸鉤子(学名:Rubus rosifolius)是蔷薇科悬钩子属的植物。分布在中國、贵州、江西、湖南、安徽、广东、广西、浙江、臺灣四川等地,生长于海拔2,000米的地区,多生长在山地杂木林内阴处、草坡和高山腐土壤上,目前尚未由人工引种栽培。[1]
腺斑懸鉤子、蔷薇莓、三月泡、划船泡、龙船泡、倒触伞、七时饭消扭、刺莓[2]。