Prunus maritima, the beach plum,[2] is a species of plum native to the East Coast of the United States. It is a choice wild edible and its few pests and salt tolerance make it a resilient fruit crop for degraded lands and urban soils.
Prunus maritima is a deciduous shrub, in its natural sand dune habitat growing 1–2 meters (3+1⁄2–6+1⁄2 feet) tall, although it can grow larger, up to 4 m (13 ft) tall, when cultivated in gardens. The leaves are alternate, elliptical, 3–7 centimeters (1+1⁄4–2+3⁄4 inches) long and 2–4 cm (3⁄4–1+1⁄2 in) broad, with a sharply toothed margin. They are green on top and pale below, becoming showy red or orange in the autumn. The flowers are 1–1.5 cm (3⁄8–5⁄8 in) in diameter, with five white petals and large yellow anthers. The fruit is an edible drupe 1.5–2 cm (5⁄8–3⁄4 in) in diameter in the wild plant, red, yellow, blue, or nearly black.[3][4]
The plant is salt-tolerant and cold-hardy. It prefers the full sun and well-drained soil. It spreads roots by putting out suckers but in coarse soil puts down a taproot. In dunes it is often partly buried in drifting sand. It blooms in mid-May and June. The fruit ripens in August and early September.
The species is endangered in Maine, where it is in serious decline due to commercial development of its beach habitats.[3]
The species was first described by Marshall in 1785 as Prunus maritima, the "Sea side Plumb".[5] A few sources cite Wangenheim as the author,[6] though Wangenheim's publication dates to 1787, two years later than Marshall's.
A plant with rounded leaves, of which only a single specimen has ever been found in the wild, has been described as P. maritima var. gravesii (Small) G.J.Anderson,[7] though its taxonomic status is questionable, and it may be better considered a cultivar P. maritima 'Gravesii'.[8] The original plant, found in Connecticut, died in the wild in about 2000, but it is maintained in cultivation from rooted cuttings.[7]
The species can be found from Maine south to Maryland.[9][10] Although sometimes listed as extending north to Canada's New Brunswick, the species is not known from collections there and does not appear in the most authoritative works on the flora of that province.[11]
The species is grown commercially for fruit and value added products like jam.[12] Taste of ripe fruit is prevailingly sweet, though individual bushes range in flavor and some are sour or slightly bitter. About the size of grapes, beach plums are much smaller in size when compared to the longer cultivated Asian varieties found in the supermarket, though are resilient to many North American stone fruit pests, such as black knot fungus. A number of cultivars have been selected for larger and better-flavored fruit, including Resigno, Jersey Gem (Rutgers),[13] ECOS, Eastham, Hancock and Squibnocket.[14]
Natali Vineyards in Goshen, New Jersey, produces a wine from beach plums.[15] Greenhook Ginsmiths in Greenpoint, Brooklyn, New York, makes a gin flavored with beach plums.[16]
Places named after the beach plum include Plum Island, Massachusetts, Plum Island, New York, Plum Cove Beach in Lanesville, Gloucester, Massachusetts, and Beach Plum Island State Park in Sussex County, Delaware.
Fresh and dried, it was used extensively by Native Americans and eventually colonists. It is experiencing a revival in popularity with the resurgence of foraging, the local food movement, and the prominence of native species selection in permaculture design.
Prunus maritima, the beach plum, is a species of plum native to the East Coast of the United States. It is a choice wild edible and its few pests and salt tolerance make it a resilient fruit crop for degraded lands and urban soils.
Prunus maritima, es una especie de arbusto perteneciente a la familia de las rosáceas, nativa de la costa del Océano Atlántico en Norteamérica, desde Maine hasta Maryland.[2][3] Aunque algunas veces se prolonga hasta Nuevo Brunswick, no se tiene constancia de colecciones en dicha localidad y no aparece en los más autorizados trabajos de la Flora de Canadá.[4]
Es un arbusto caducifolio, en su estado natural su hábitat es la arena de las dunas, alcanzando un tamaño de 1-2 m de altura, aunque puede aumentar de tamaño, hasta los 4 m de altura, cuando se cultivan en los jardines. Las hojas son alternas, elípticas, de 3-7 cm de largo y 2-4 cm de ancho, con un margen fuertemente dentado. Son de color verde en la parte superior y pálido en la inferior, llegando a ser vistosas en el otoño. Las flores tienen 1-1.5 cm de diámetro, con cinco pétalos blancos y grandes anteras amarillas. El fruto comestible es una drupa de 1,5-2 cm de diámetro en la planta silvestre.[5][6]
Una planta con hojas redondeadas, de la cual hay sólo un único espécimen hallado en la naturaleza, ha sido descrito como Prunus maritima var. gravesii (Small) G.J.Anderson,,[7] aunque su estatus taxonómico es cuestionable, y puede ser considerada como un cultivar de Prunus maritima 'Gravesii ".[8] La planta original, que se encuentra en Connecticut, murió aproximadamente en el año 2000, pero se mantiene en cultivo a partir de esquejes enraizados.[7]
La planta es tolerante a la sal y resistente al frío. Prefiere el pleno sol y suelo bien drenado. Se propaga mediante la expansión de las raíces de los retoños, pero en la tierra gruesa forma una raíz pivotante. En las dunas a menudo se encuentran parcialmente enterrados en la arena. Florece a mediados de mayo y junio. La fruta madura en agosto y principios de septiembre.
La especie está en peligro de extinción en el estado de Maine, donde se encuentra en franco declive debido al desarrollo comercial de sus hábitats en la playa.[5]
La especie se cultiva comercialmente por sus frutos, que se utilizan para hacer mermelada.[9] Se pueden comer frescos y por lo general es un bocado dulce a pesar de que tienen un tamaño mucho menor, en comparación, con las variedades asiáticas ya cultivadas y que se encuentran en el mercado. Un número de cultivares han sido seleccionados para la fruta más grande y de mejor sabor, incluyendo 'Eastham', 'Oceanview', 'Hancock' y 'Squibnocket'.[10]
Praravinia fue descrita por Humphry Marshall y publicado en Arbustrum Americanum 112, en el año 1785.[11][12][13]
Ver: Prunus: Etimología
maritima: epíteto latíno que significa "cercana al mar"[14]
Prunus maritima, es una especie de arbusto perteneciente a la familia de las rosáceas, nativa de la costa del Océano Atlántico en Norteamérica, desde Maine hasta Maryland. Aunque algunas veces se prolonga hasta Nuevo Brunswick, no se tiene constancia de colecciones en dicha localidad y no aparece en los más autorizados trabajos de la Flora de Canadá.
Frutos.. Frutos.Prunus maritima, est un arbuste de la famille des Rosaceae.
Prunus maritima donne un fruit nommé prune des grèves en français canadien, beach plum « prune de la plage » en anglais américain, zeepruim « prune de mer » en néerlandais.
On trouve la prune des grèves sur la côte atlantique de l'Amérique du Nord, depuis le Nouveau-Brunswick jusqu'en Virginie. Elle croît dans les lieux pauvres tels que les marais salants ou les dunes à proximité des plages.
Une centaine sont en culture par Gaardenier à Mortsel-Antwerpen (Anvers), Vlaanderen (La Flandre).
Son fruit peut être consommé et particulièrement sous forme de gelée que l'on sert avec le canard ou le gibier.
Prunus maritima, est un arbuste de la famille des Rosaceae.
Prunus maritima, hay còn gọi là mận biển[1], là một loại cây bụi thuộc chi Mận mơ, được tìm thấy dọc các vùng duyên hải miền Đông Hoa Kỳ (từ Maine tới Maryland)[2][3]. Mặc dù đôi khi được cho là mở rộng đến New Brunswick (Canada), loài này vẫn không xuất hiện trong danh sách các giống cây cỏ có mặt tại đó[4]. Loài này được mô tả lần đầu tiên bởi Marshall vào năm 1785[5]
P. maritima là một loại cây bụi rụng lá. Trong môi trường tự nhiên, nó mọc cao từ 1 đến 2 m; nó có thể cao tới 4 m nếu được trồng trong vườn. Lá hình elip, dài khoảng 3 – 7 cm và rộng khoảng 2 – 4 cm, có răng cưa 2 bên mép lá; mặt trên của lá màu xanh mướt, phía dưới nhạt hơn, chuyển sang màu đỏ và cam khi mùa thu. Hoa màu trắng, 5 cánh, đường kính 1 - 1,5 cm, có những bao phấn màu vàng, nở vào tháng 5 - 6. Quả ăn được, hình cầu đường kính 1,5 – 2 cm, có màu đỏ tía, xanh dương hoặc gần như đen, vị chua, kết trái vào tháng 8 - 9[6][7].
Có một cây mận lá tròn, chỉ được tìm thấy duy nhất một mẫu trong tự nhiên tại Connecticut, được mô tả là Prunus maritima var. gravesii, đã tuyệt chủng vào khoảng năm 2000, nhưng may mắn là nó đã được tái tạo lại nhờ cây con của nó[8][9].
P. maritima chịu được đất mặn và sương giá, ưa nắng và đất xốp dễ thoát nước, có thể mọc trên các cồn cát. Môi trường sống ven biển của loài này tại Maine đang bị đe dọa nghiêm trọng[6].
Mận biển châu Mỹ này có kích thước nhỏ hơn nhiều so với các giống mận từ châu Á. Loài này được trồng thương mại để làm mứt[10]. Vườn nho Natali ở Goshen, New Jersey đã sử dụng loại quả này để sản xuất rượu[11].
Prunus maritima, hay còn gọi là mận biển, là một loại cây bụi thuộc chi Mận mơ, được tìm thấy dọc các vùng duyên hải miền Đông Hoa Kỳ (từ Maine tới Maryland). Mặc dù đôi khi được cho là mở rộng đến New Brunswick (Canada), loài này vẫn không xuất hiện trong danh sách các giống cây cỏ có mặt tại đó. Loài này được mô tả lần đầu tiên bởi Marshall vào năm 1785
Prunus maritima Marshall, 1785
Слива морская (лат. Prunus maritima) — растение семейства Розовые, вид рода Слива.
Растение произрастает на атлантическом побережье Северной Америки от Мэна до Южного Мэриленда.
Листопадный кустарник высотой 1-2 м, иногда может вырастать до 4 м.
Листья эллиптические, по краям узкозубчатые, 3-7 см длиной и 2-4 см шириной.
Цветки белые, диаметром 1-1,5 см, с крупными жёлтыми тычинками. Растение цветёт в середине мая-июне.
Плоды — костянки, диаметром 1,5-2 см, появляются в сентябре.
Плоды сливы морской съедобны и идут на приготовление варенья.