Die Kleintand-sambokhaai (Alopias pelagicus) is 'n haai wat voorkom in die Indiese-Pasifiese area en aan die ooskus van Suider-Afrika tot by KwaZulu-Natal. Die haai se kop en lyf is donkerblou tot grys op die rugkant terwyl die maag neig na wit. Die boonste stertvinlob is nouer en langer as die van die Grootoog-sambokhaai. In Engels staan die haai bekend as die Smalltooth thresher.
Die Kleintand-sambokhaai (Alopias pelagicus) is 'n haai wat voorkom in die Indiese-Pasifiese area en aan die ooskus van Suider-Afrika tot by KwaZulu-Natal. Die haai se kop en lyf is donkerblou tot grys op die rugkant terwyl die maag neig na wit. Die boonste stertvinlob is nouer en langer as die van die Grootoog-sambokhaai. In Engels staan die haai bekend as die Smalltooth thresher.
Der Pazifische Fuchshai (Alopias pelagicus) ist eine von drei Arten der Fuchshaie (Alopiidae). Er ist im gesamten subtropischen bis tropischen Bereich des Pazifischen und Indischen Ozean verbreitet.
Der Pazifische Fuchshai ist ein großer Hai mit einer maximalen Körperlänge von etwa 365 cm. Er hat eine dunkelblaue bis blauviolette Rückenfärbung ohne auffällige Zeichnung und eine weiße Bauchfärbung, die jedoch nicht über die Bauchflossen hinausreicht.
Der Hai besitzt eine konisch abgerundete Schnauze und im Vergleich zu anderen Fuchshaien relativ kleine Augen. Die Schwanzflosse ist sehr groß ausgebildet und der obere Schwanzlobus besitzt eine Länge, die fast der des restlichen Körpers entspricht. Er besitzt eine kleine Afterflosse und zwei Rückenflossen. Die erste Rückenflosse ist deutlich größer als die zweite und liegt hinter den Brustflossen. Die Brustflossen sind relativ groß und enden nicht spitz wie beim Gemeinen Fuchshai (A. vulpinus). Wie alle Arten der Gattung besitzen die Tiere fünf Kiemenspalten und haben kein Spritzloch.
Der Pazifische Fuchshai ist eine Hochseeart und entsprechend relativ schlecht erforscht. Er lebt in Gewässertiefen von der Meeresoberfläche bis zu 150 m Tiefe und ernährt sich räuberisch vor allem von verschiedenen Knochenfischen.
Er ist wie andere Arten der Makrelenhaiartigen lebendgebärend und bildet keine Plazenta aus (aplazental vivipar). Die Weibchen bekommen 2 Jungtiere pro Wurf, ein uteriner Kannibalismus wird bei dieser Art vermutet. Die Junghaie haben eine Größe von etwa 130 bis 160 Zentimetern. Die Geschlechtsreife erreichen die Tiere bei einer Länge von ungefähr 250 bis 300 cm.
Der Pazifische Fuchshai ist im gesamten subtropischen bis tropischen Bereich des Pazifischen und Indischen Ozean verbreitet. Er kommt entsprechend von der Ostküste Afrikas, den südasiatischen Küstenbereichen und Nordaustralien bis an die Westküsten Nord-, Mittel- und Südamerikas sowie im Bereich der vorgelagerten Inseln vor. Seine Hauptverbreitung hat er allerdings in den Hochseebereichen.
Der Pazifische Fuchshai (Alopias pelagicus) ist eine von drei Arten der Fuchshaie (Alopiidae). Er ist im gesamten subtropischen bis tropischen Bereich des Pazifischen und Indischen Ozean verbreitet.
Ο πελαγίσιος αλωπίας (επιστημονική ονομασία Alopias pelagicus - Αλωπίας ο πελαγικός) είναι ένα είδος καρχαρία του γένους Αλωπίας που ζει σε τροπικά και υποτροπικά νερά στον Ειρηνικό και τον Ινδικό ωκεανό, συνήθως μακριά από τις ακτές. Συχνά συγχέεται με τον κοινό αλωπία (Α. vulpinus), ακόμη και σε επαγγελματικές εκδόσεις, αλλά μπορούν να διακριθούν από το σκούρο, και όχι λευκό, χρώμα πάνω από τις βάσεις των θωρακικών πτερυγίων του. Είναι το μικρότερο από τα τρια είδη αλωπία, μήκους συνήθως 3 m.
Η διατροφή των πελαγικών αλωπιών αποτελείται κυρίως από μικρά ψάρια, που αναισθητοποιούνται με χτυπήματα της ουράς τους. Μαζί με όλες τις άλλες Λαμνίδες, ο πελαγίσιος αλωπίας είναι ωοζωοτόκος και συνήθως γεννά μέχρι δύο μικρά. Τα αναπτυσσόμενα έμβρυα είναι ωοφάγα, τρέφονται δηλαδή με μη γονιμοποιημένα αυγά που παράγονται από τη μητέρα. Οι νέοι καρχαρίες γεννιούνται ασυνήθιστα μεγάλοι, με μήκος έως και 43% αυτού της μητέρας. Οι πελαγίσιοι αλωπίες εκτιμώνται από την εμπορική αλιεία για το κρέας, το δέρμα, λάδι από το συκώτι, και τα πτερύγιά τους, και επίσης οι ερασιτέχνες ψαράδες τα ψάχνουν.
Ο πελαγίσιος αλωπίας (επιστημονική ονομασία Alopias pelagicus - Αλωπίας ο πελαγικός) είναι ένα είδος καρχαρία του γένους Αλωπίας που ζει σε τροπικά και υποτροπικά νερά στον Ειρηνικό και τον Ινδικό ωκεανό, συνήθως μακριά από τις ακτές. Συχνά συγχέεται με τον κοινό αλωπία (Α. vulpinus), ακόμη και σε επαγγελματικές εκδόσεις, αλλά μπορούν να διακριθούν από το σκούρο, και όχι λευκό, χρώμα πάνω από τις βάσεις των θωρακικών πτερυγίων του. Είναι το μικρότερο από τα τρια είδη αλωπία, μήκους συνήθως 3 m.
Η διατροφή των πελαγικών αλωπιών αποτελείται κυρίως από μικρά ψάρια, που αναισθητοποιούνται με χτυπήματα της ουράς τους. Μαζί με όλες τις άλλες Λαμνίδες, ο πελαγίσιος αλωπίας είναι ωοζωοτόκος και συνήθως γεννά μέχρι δύο μικρά. Τα αναπτυσσόμενα έμβρυα είναι ωοφάγα, τρέφονται δηλαδή με μη γονιμοποιημένα αυγά που παράγονται από τη μητέρα. Οι νέοι καρχαρίες γεννιούνται ασυνήθιστα μεγάλοι, με μήκος έως και 43% αυτού της μητέρας. Οι πελαγίσιοι αλωπίες εκτιμώνται από την εμπορική αλιεία για το κρέας, το δέρμα, λάδι από το συκώτι, και τα πτερύγιά τους, και επίσης οι ερασιτέχνες ψαράδες τα ψάχνουν.
The pelagic thresher (Alopias pelagicus) is a species of thresher shark, family Alopiidae; this group of sharks is characterized by the greatly elongated upper lobes of their caudal fins. The pelagic thresher occurs in the tropical and subtropical waters of the Indian and Pacific Oceans, usually far from shore, but occasionally entering coastal habitats. It is often confused with the common thresher (A. vulpinus), even in professional publications, but can be distinguished by the dark, rather than white, color over the bases of its pectoral fins. The smallest of the three thresher species, the pelagic thresher typically measures 3 m (10 ft) long.
The diet of the pelagic thresher consists mainly of small midwater fishes, which are stunned with whip-like strikes of its tail. Along with all other mackerel sharks, the pelagic thresher exhibits ovoviviparity and usually gives birth to litters of two. The developing embryos are oophagous, feeding on unfertilized eggs produced by the mother. The young are born unusually large, up to 43% the length of the mother. Pelagic threshers are valued by commercial fisheries for their meat, skin, liver oil, and fins, and are also pursued by sport fishers. The International Union for Conservation of Nature assessed this species as endangered in 2019.
The pelagic thresher was originally described by Japanese ichthyologist Hiroshi Nakamura on the basis of three large specimens, none of which was designated a type specimen. He illustrated one of the three specimens in his paper, "On the two species of the thresher shark from Formosan waters", published in August 1935. Nakamura also separately illustrated and described a fetus, that Leonard Compagno later concluded was probably of a common thresher. Several authors, including Gohar and Mazhar (1964, Red Sea), Kato, Springer and Wagner (1967, Eastern Pacific), Fourmanoir and Laboute (1976, New Caledonia), Johnson (1978, Tahiti), and Faughnan (1980, Hawaiian Islands) have published illustrations of "common threshers" that were in fact pelagic threshers.[3]
An allozyme analysis conducted by Blaise Eitner in 1995 showed that the closest relative of the pelagic thresher is the bigeye thresher (A. superciliosus), with which it forms a clade.[4] The specific epithet pelagicus is from the Greek pelagios, meaning "of the sea". Another common name is the smalltooth thresher.[5]
Due to confusion with the common thresher, the distribution of the pelagic thresher may be wider than is currently known. It ranges extensively in the Indo-Pacific, with scattered records from South Africa, the Red Sea, and the Arabian Sea (off Somalia, between Oman and India, and off Pakistan), to China, southeastern Japan, northwestern Australia, New Caledonia, and Tahiti, to the Hawaiian Islands, California, and the Galapagos Islands.[3] The North Pacific population shifts northward during warm El Nino years.[6] Analysis of mitochondrial DNA has shown extensive gene flow within the eastern and western Pacific pelagic thresher populations, but little flow between them.[7]
The pelagic thresher primarily inhabits the open ocean, occurring from the surface to a depth of at least 150 m (492 ft).[5] However, it occasionally comes close to shore in regions with a narrow continental shelf, and has been observed near coral reef dropoffs or seamounts in the Red Sea and the Gulf of California, and off Indonesia and Micronesia. It has also been known to enter large lagoons in the Tuamotu Islands.[8]
The pelagic thresher is the smallest of the thresher sharks, typically 3 m (10 ft) in length and 69.5 kg (153.3 lb) in weight, and usually not exceeding 3.3 m (10.8 ft) and 88.4 kg (194.9 lb).[5] Males and females attain known maximum lengths of 3.5 m (11.5 ft) and 3.8 m (12.5 ft), respectively.[9] A record of 5 m (16.4 ft) is dubious and may have resulted from confusion with other thresher species. This species has a fusiform body (wide in the middle and tapered at the ends) and a very slender upper caudal fin lobe nearly as long as the rest of the shark. The pectoral fins are long and straight with broad, rounded tips. The first dorsal fin is placed halfway between the pectoral and pelvic fins, and is of comparable size to the pelvic fins. The second dorsal and anal fins are tiny.[3]
The head is narrow with a short, conical snout and a distinctive "pinched" profile when viewed from below. The eyes are very large in juveniles and decrease in relative size with age. No furrows occur at the corners of the mouth. The teeth are very small, numbering 21–22 rows on each side with a symphysial (central) row in the upper jaw and 21 on each side without a symphysial row in the lower jaw. Five to 11 rows of posterior teeth are present. The teeth are smooth-edged, with oblique cusps and lateral cusplets on the outside margins.[3][5] The body is covered with very small, smooth dermal denticles with flat crowns and cusps with parallel ridges. The coloration is an intense dark blue above and white below; the white does not extend to above the pectoral fins. The color rapidly fades to gray after death. The dark pigment above the pectoral fins, the rounded pectoral fin tips, and the absence of labial furrows separate this shark from the common thresher.[5][6]
The pelagic thresher is an active, strong swimmer and has been known to leap clear of the water (five times in a row on one documented occasion).[8] Predators of the pelagic thresher include larger fishes (including other sharks) and toothed whales. Known parasites of this species include the tapeworms Litobothrium amplifica, L. daileyi, and L. nickoli, which inhabit the shark's spiral valve intestine,[5] and copepods of the genus Echthrogaleus, which infest the skin. At Malapascua Island in the Philippines, pelagic threshers have been observed regularly visiting cleaning stations occupied by cleaner wrasses (Labroides dimidiatus and Thalassoma lunare), during which they exhibit characteristic behaviors to facilitate the cleaning interaction. These visits occur more frequently early in the morning, and may be why these normally oceanic sharks are sometimes encountered in shallow water.[10]
Little information is available on the feeding ecology of the pelagic thresher. Its very slender tail and fine dentition suggest an exclusive diet of small, pelagic prey.[3] Analysis of stomach contents reveals that pelagic threshers feed mainly on barracudinas, lightfishes, and escolars, all inhabitants of the mesopelagic zone. Therefore, little competition occurs between the pelagic thresher and other large oceanic piscivores such as billfishes, tunas, and dolphinfishes, which tend to feed near the surface.[11] As in other threshers, pelagic threshers may swim in circles to drive schooling prey into a compact mass, before striking them sharply with the upper lobe of their tails to stun them. Because of this behavior, pelagic threshers are often hooked on longlines by their tails.[5]
Like the rest of the mackerel sharks, the pelagic thresher is ovoviviparous. It gives birth to two pups at a time (rarely just one), one per uterus. With no defined breeding season, most adult females are pregnant throughout the year; the gestation period is uncertain, but has been suggested to be less than one year as in the common thresher. The developing embryos are sustained by a yolk sac until they are 12 cm (4.7 in) long, after which they are oophagous and feed on egg capsules produced by the mother. Each capsule measures about 55 mm (2.2 in) long and 12 mm (0.5 in) across, and contains 20–30 ova.[12] Early-stage embryos have specialized teeth for opening the capsules, while later-stage embryos have their teeth hidden and swallow the capsules whole, their teeth not becoming functional again until just after birth. No evidence of sibling cannibalism has been found as in the sand tiger shark (Carcharias taurus).[13] Young pelagic threshers are born unusually large, up to 1.6 m (5.2 ft) long or 43% the length of the mother, which likely reduces predation on the newborns.[3]
The growth rate of pelagic threshers slows with age: 9 cm/year for ages 0–1, 8 cm/year for ages 2–3, 6 cm/year for ages 5–6, 4 cm/year for ages 7–10, 3 cm/year for ages 10–12, and 2 cm/year for ages 13 and greater.[5] Females reach maturity at 2.8–2.9 m (9.2–9.5 ft) long and eight to nine years old, while males mature at 2.7–2.8 m (8.9–9.2 ft) long and seven to eight years old. The oldest confirmed ages for females and males are 16 and 14 years, respectively. Extrapolating the growth curves to the largest known individuals suggests that females may have a lifespan exceeding 28 years, and males 17 years.[13] A single female produces about 40 young over her entire life.[6]
Anatomical examination indicates that the pelagic thresher is unlikely to be warm-bodied like the common thresher; it lacks a rete mirabile, a blood vessel countercurrent exchange system that prevents metabolic heat from being dissipated into the water, inside its trunk. Furthermore, its aerobic red muscles, responsible for generating heat in the common thresher, are positioned in two lateral strips just beneath the skin rather than at the core of the body.[14] A rete system is present around the pelagic thresher's brain and eyes, albeit less developed than in the bigeye thresher, which may serve to buffer those organs against temperature changes.[15]
The pelagic thresher has never been implicated in an attack on humans; it has small jaws and teeth for its size and tends to flee from divers.[8] This shark is taken by commercial fisheries in the central Pacific and western Indian Oceans, as well as off California and Mexico. Abundant off northeastern Taiwan, it comprises over 12% (about 3,100 fish, 220 metric tons) of the annual Taiwanese shark landings. The meat is sold for human consumption, the skin is made into leather, and the fins are used for shark fin soup in Asia. The squalene oil in the liver of the pelagic thresher can comprise 10% of its weight, and is used in the manufacture of cosmetics, health foods, and high-grade machine oil.[5]
Though rarely caught, pelagic threshers are also valued by sport fishers and are listed as game fish by the International Game Fish Association. The largest overall records are from New Zealand, while the light tackle records are from California.[5] Pelagic threshers are frequently taken as bycatch on longlines and in driftnets meant for other species such as tuna, and also rarely in gillnets and antishark nets.[5]
The pelagic thresher (Alopias pelagicus) is a species of thresher shark, family Alopiidae; this group of sharks is characterized by the greatly elongated upper lobes of their caudal fins. The pelagic thresher occurs in the tropical and subtropical waters of the Indian and Pacific Oceans, usually far from shore, but occasionally entering coastal habitats. It is often confused with the common thresher (A. vulpinus), even in professional publications, but can be distinguished by the dark, rather than white, color over the bases of its pectoral fins. The smallest of the three thresher species, the pelagic thresher typically measures 3 m (10 ft) long.
The diet of the pelagic thresher consists mainly of small midwater fishes, which are stunned with whip-like strikes of its tail. Along with all other mackerel sharks, the pelagic thresher exhibits ovoviviparity and usually gives birth to litters of two. The developing embryos are oophagous, feeding on unfertilized eggs produced by the mother. The young are born unusually large, up to 43% the length of the mother. Pelagic threshers are valued by commercial fisheries for their meat, skin, liver oil, and fins, and are also pursued by sport fishers. The International Union for Conservation of Nature assessed this species as endangered in 2019.
El zorro pelágico (Alopias pelagicus) es una especie de elasmobranquio lamniforme de la familia Alopiidae.[1] Se caracteriza por tener la cola tan larga como el resto de su cuerpo. Sus flancos son oscuros; el área blanca de la región abdominal no se extiende por encima de las bases de las aletas pectorales, las cuales son casi rectas; hocico largo no aplanado ni laminar; boca pequeña y curveada; ojos grandes; sus branquias no tienen branquiespinas; su primera aleta dorsal es alta, grande y vertical y sus aletas segunda dorsal y anal son diminutas.
El zorro pelágico (Alopias pelagicus) es una especie de elasmobranquio lamniforme de la familia Alopiidae. Se caracteriza por tener la cola tan larga como el resto de su cuerpo. Sus flancos son oscuros; el área blanca de la región abdominal no se extiende por encima de las bases de las aletas pectorales, las cuales son casi rectas; hocico largo no aplanado ni laminar; boca pequeña y curveada; ojos grandes; sus branquias no tienen branquiespinas; su primera aleta dorsal es alta, grande y vertical y sus aletas segunda dorsal y anal son diminutas.
Alopias pelagicus Alopias generoko animalia da. Arrainen barruko Actinopterygii klasean sailkatzen da, Alopiidae familian.
Alopias pelagicus Alopias generoko animalia da. Arrainen barruko Actinopterygii klasean sailkatzen da, Alopiidae familian.
Alopias pelagicus • Renard pélagique
Le requin-renard pélagique ou renard pélagique (Alopias pelagicus) est une espèce de requins de la famille des Alopiidés. Il vit dans les océans Indien et Pacifique de 0 à 500 mètres de fond. Il mesure en moyenne 3 mètres de long, mais peut atteindre les 4 mètres. Il a le dos bleu et sa coloration passe progressivement au gris puis au blanc sous le ventre. Comme tous les requins-renards il possède une très longue queue (parfois aussi longue que le corps), un museau court et de grands yeux. Ces yeux sont cependant plus petits que ceux du requin-renard à gros yeux, et il se distingue du requin-renard commun par des nageoires pectorales moins pointues.
Le requin-renard pélagique est le plus petit des requins-renards, avec une longueur moyenne de 3 m pour 69,5 kg, et généralement ne dépassant pas 3,3 m et 88,4 kg. Les mâles et les femelles atteignent respectivement une longueur maximale de 3,5 m et 3,8 m. Cette espèce a un corps fusiforme (de large au milieu et conique aux extrémités) et une très mince lobe supérieur de la nageoire caudale presque aussi longue que le reste du requin. Les nageoires pectorales sont longues et droites, avec de larges bouts arrondis. La première nageoire dorsale est placée à mi-chemin entre les nageoires pectorales et pelviennes, et est de taille comparable à celle des nageoires pelviennes. Les nageoires dorsale et anale deuxième sont minuscules.
La tête est étroite avec un museau court conique et un profil "pincé", vue de dessous. Les yeux sont très grands chez les juvéniles et de diminuer en taille par rapport avec l'âge. Il n'y a pas de sillons sur les coins de la bouche. Les dents sont très petites, au nombre de 21-22 rangées de chaque côté avec un symphysial (central) ligne de la mâchoire supérieure et 21 de chaque côté, sans une ligne symphysiale dans la mâchoire inférieure[pas clair]. Il possède 5 à 11 rangées de dents postérieures. Les dents sont lisses et tranchantes, avec des cuspides latérales obliques et un cuspide sur les marges extérieures. Le corps est couvert de denticules dermiques très petites et lisses denticules dermiques avec des couronnes plates et des cuspides avec des crêtes parallèles. La coloration est d'un bleu intense foncé sur le dessus et blanc dessous, le blanc ne s'étend pas au-dessus des nageoires pectorales. La couleur vire rapidement au gris après la mort. Le pigment foncé au-dessus des nageoires pectorales, les bouts arrondis des nageoires pectorales, et l'absence de sillons labiaux contrairement au requin-renard commun.
Le requin-renard pélagique est ovovivipare, avant de naitre les jeunes requins sont nourris par le sac vitellin puis par des ovules non fécondés. Au bout d'une période de gestation encore mal évaluée, il nait en général 2 à 4 petits d'une taille d'environ 1 mètre[2]. Les mâles atteignent la maturité vers 7 ou 8 ans, les femelles vers 8 ou 9 ans. La durée de vie d'un requin-renard pélagique est estimée entre une vingtaine et une trentaine d'années.
Le requin-renard pélagique se nourrit essentiellement de poissons et petits céphalopodes. Il chasse les bancs grâce à une technique particulière. Sa queue lui permet de rassembler le banc en une masse compacte et il l'utilise ensuite comme un fouet pour étourdir les proies.
Souvent confondu avec le requin-renard commun, le requin-renard pélagique a une répartition sans doute plus étendue que celle actuellement connue. Elle varie largement dans la région Indo-Pacifique, avec des enregistrements dispersés en provenance d'Afrique du Sud, de la mer Rouge et la mer d'Arabie (au large de la Somalie, entre Oman et l'Inde, et au large du Pakistan), au large de la Chine, au sud du Japon, au nord-ouest de l'Australie, en Nouvelle-Calédonie, à Tahiti, aux îles Hawaii, dans le golfe de Californie, et les îles Galápagos. La population du Pacifique Nord se déplace vers le nord au cours pendant le phénomène climatique El Niño. L'analyse de l'ADN mitochondrial a montré qu'il existe un brassage génétique au sein des populations de l'Ouest et de l'Est du Pacifique. Le equin-renard pélagique habite principalement la haute mer, entre la surface jusqu'à une profondeur d'au moins 150 m. Toutefois, il s'approche parfois près des côtes dans les régions où le plateau continental est étroit, il a d'ailleurs été observé près de récifs coralliens ou des monts sous-marins dans la mer Rouge et la mer de Cortez ainsi qu'au large de l'Indonésie et de la Micronésie. Il a également été aperçu dans de grands lagons des îles Tuamotu.
La requin renard pélagique a été initialement décrit par l'ichtyologiste japonais Nakamura Hiroshi à partir de trois spécimens de grande taille, dont aucun ne fut gardé comme spécimen type. Il illustra l'un des trois spécimens dans son document, Sur les deux espèces de requin renard dans les eaux de Formose, publié en août 1935. Nakamura a également, et séparément illustré et décrit un fœtus, que Leonard Compagno a identifié plus tard comme étant probablement un requin-renard commun. Plusieurs auteurs, dont Gohar et Mazhar (1964, de la mer Rouge), Kato, Springer et Wagner (1967, de l'Est du Pacifique), Fourmanoir et Laboute (1976, Nouvelle-Calédonie), Johnson (1978, Tahiti), et Faughnan (1980, îles Hawaï ) ont publié des illustrations de requins-renards communs qui étaient en fait requins-renards pélagiques.
Une analyse des allozymes menée par Blaise Eitner en 1995 a montré que le parent le plus proche du requin-renard pélagique est le requin-renard à gros yeux, avec lequel il forme un clade.
Le terme requin-renard désigne tous les requins du genre Alopias puisque depuis l'Antiquité, les marins les pensaient particulièrement rusés. Ses noms vulgaires « requin-renard pélagique » et « renard pélagique » viennent de sa fréquentation de la haute mer, d'après l'épithète spécifique « pelagicus » issue du grec « pelagios », qui signifie « haute mer » [3],[4], [5],[6],[2].
La population exacte du requin-renard pélagique et sa distribution sont mal connues du fait de sa confusion avec les deux autres espèces de requins-renards. Cependant du fait d'une forte exploitation (notamment par la pêche sportive) des trois espèces de requins-renards, l'espèce a été classée comme vulnérable.
Alopias pelagicus • Renard pélagique
Le requin-renard pélagique ou renard pélagique (Alopias pelagicus) est une espèce de requins de la famille des Alopiidés. Il vit dans les océans Indien et Pacifique de 0 à 500 mètres de fond. Il mesure en moyenne 3 mètres de long, mais peut atteindre les 4 mètres. Il a le dos bleu et sa coloration passe progressivement au gris puis au blanc sous le ventre. Comme tous les requins-renards il possède une très longue queue (parfois aussi longue que le corps), un museau court et de grands yeux. Ces yeux sont cependant plus petits que ceux du requin-renard à gros yeux, et il se distingue du requin-renard commun par des nageoires pectorales moins pointues.
Lo squalo volpe pelagico (Alopias pelagicus Nakamura, 1935), è una specie di squalo lamniforme della famiglia degli alopidi. Viene spessissimo confuso col congenere e molto simile Alopias vulpinus, anche nelle pubblicazioni scientifiche: le due specie si distinguono per le minori dimensioni dello squalo volpe pelagico (che con i suoi 3,3 m di lunghezza è la specie più piccola del genere Alopias, mentre lo squalo volpe comune raggiunge e in alcuni casi supera i 6 m) e le pinne pettorali arrotondate ed interamente di colore scuro (nello squalo volpe comune la superficie inferiore delle pinne pettorali, che sono appuntite all'estremità, tende ad essere più chiara).
A differenza dello squalo volpe comune, inoltre, questa specie manca di una rete mirabile a livello del tronco e di tutta una serie di piccoli adattamenti (come la presenza di muscoli striati siti in profondità nel corpo, che nelle altre specie servono da generatori di calore, ma che nello squalo volpe pelagico sono siti sotto la pelle) che permettono all'animale di conservare il calore, consentendogli un moderato grado di endotermia[2].
Si tratta della specie più piccola del genere Alopias: misura infatti fino a 3,8 m di lunghezza, per un peso che può raggiungere gli 88,4 kg. Tuttavia rimane generalmente più piccolo, con una lunghezza che si attesta attorno ai 3 m ed un peso pari a circa 70 kg. Il record di lunghezza per questa specie appartiene a un esemplare lungo 5 m, tuttavia si tratta con ogni probabilità di un caso di confusione con Alopias vulpinus.
A parità d'età, le femmine tendono ad essere leggermente più grandi e robuste dei maschi.
Questo animale possiede un corpo molto idrodinamico, di aspetto fusiforme. Il muso è corto e di forma cilindrica: gli occhi, molto grandi nei giovani, tendono a ridursi in dimensioni con l'età. I denti sono piccoli e disposti in 21-22 file nella mascella e 21 file nella mandibola, più 5-11 file di denti posteriori: essi presentano cuspidi oblique e margine zigzagante sulla parte esterna.
La pinna caudale è estremamente caratteristica, essendo eterocerca nella sua parte superiore e lunga quasi quanto il resto del corpo: anche le pinne pettorali sono lunghe e a forma di falce, con punta arrotondata. La prima pinna dorsale si pone sul dorso grossomodo a metà strada fra le pinne pettorali e le pinne pelviche ed è piuttosto lunga anch'essa, mentre la seconda pinna dorsale e le pinne pelviche sono abbastanza piccole e allargate.
Il corpo è di colore blu scuro sul dorso e bianco sul ventre, per ingannare potenziali prede e predatori sia che essi si trovino al di sopra dell'animale (dove il blu del dorso si confonde col blu delle profondità oceaniche) sia che essi si trovino al di sotto di esso (dove il bianco del ventre si confonde col bianco delle acque superficiali irradiate dal sole): il bianco non si estende oltre l'attaccatura delle pinne pettorali. La colorazione dell'animale degenera rapidamente nel grigio dopo la sua morte.
Sebbene manchi la rete mirabile a livello del tronco, ne è presente una (similmente allo squalo volpe occhiogrosso, rispetto al quale è tuttavia meno sviluppata anche in virtù delle minori dimensioni degli occhi) fra gli occhi ed il cervello dell'animale, che probabilmente ha la funzione di scambiare velocemente calore e preservare gli occhi dagli sbalzi termici e dalle basse temperature[3].
Si tratta di instancabili nuotatori pelagici, che solcano gli oceani alla ricerca di cibo. Spesso li si può osservare mentre compiono grandi balzi al di fuori dell'acqua, comportamento questo analogo al breaching dei cetacei[4].
Gli squali volpe pelagici, come intuibile dal nome, sono abitatori delle acque aperte: di tanto in tanto, però, li si può osservare in acque costiere. In particolare, nei pressi dell'isola filippina di Malapascua non è infrequente incontrare esemplari di questa specie anche in acque piuttosto basse, intenti a farsi ripulire dai parassiti cutanei (come i copepodi del genere Echtrogaleus) da pesci pulitori come Labroides dimidiatus e Thalassoma lunare[5].
Sebbene si tratti di predatori, gli squali volpe pelagici possono di tanto in tanto cadere preda, a loro volta, di squali più grandi e di grossi odontoceti, come le orche.
Poco si conosce della dieta di questi squali: la conformazione dei denti e della coda lascia supporre che si tratti di animali che si nutrono principalmente di piccole prede pelagiche, ipotesi questa supportata dall'analisi del contenuto gastrico di alcuni esemplari, che avrebbe identificato le principali prede di questi animali nei Paralepididae, Phosichthyidae, e Gempylidae. Essendo questi animali tipici abitanti della zona mesopelagica, risulta chiaro che lo squalo volpe pelagico evita la competizione con altri grossi predatori pelagici (come marlin, tonni e lampughe), cibandosi in profondità piuttosto che nei pressi della superficie come questi ultimi[6].
Come osservato nelle altre specie di alopidi, è lecito supporre che anche in questa specie sia comune il comportamento predatorio, che consiste nel nuotare in cerchio attorno ai banchi di prede per compattarli il più possibile ed evitarne la dispersione, per poi utilizzare la lunga coda per menare fendenti sul banco e cibarsi dei pesci che rimangono storditi a causa dei colpi[7].
Si tratta di una specie ovovivipara: i piccoli (uno per utero, vale a dire 2 nella maggior parte dei casi) si nutrono del proprio sacco vitellino durante i primi tempi, ma una volta terminato questo (generalmente quando l'embrione misura circa 12 cm di lunghezza) ricevono il nutrimento direttamente dalla madre, sotto forma di uova non fecondate (comportamento questo tipico di molti squali e noto come ovofagia). Queste uova vengono somministrate all'embrione in capsule di 5,5 cm di lunghezza e 1,2 cm di spessore, ciascuna delle quali contiene 20-30 uova[8]: l'embrione nelle prime fasi di sviluppo intrauterino possiede denti specializzati nell'aprire queste capsule, che poi perdono la propria utilità quando l'animale cresce ed è grande abbastanza da assumere le capsule intere[9].
Il fatto che finora siano state pescate femmine gravide durante vari periodi dell'anno lascia supporre che non vi sia una stagione riproduttiva definita, ma che l'accoppiamento possa avvenire in qualsiasi periodo dell'anno. Non si hanno dati riguardanti la durata della gestazione, tuttavia si suppone che essa, similmente a quanto osservabile nell'affine Alopias vulpinus, duri circa un anno, o ancora meno in virtù delle minori dimensioni dello squalo volpe pelagico.
I piccoli alla nascita sono grandi quasi la metà degli adulti (fino a 1,6 m di lunghezza), sebbene bisogni considerare che la metà della loro lunghezza spetti alla sola coda. Essi crescono piuttosto velocemente nei primi anni di vita, mentre in seguito la crescita, sebbene sia continua, tende a diminuire in rapporto all'età: si passa dai 9 cm di crescita del primo anno agli 8 del secondo e del terzo, ai 6 del quarto, quinto e sesto anno, ai 4 degli anni compresi fra il settimo e il decimo, ai tre centimetri dell'undicesimo e dodicesimo, per poi continuare al ritmo di due centimetri all'anno dal tredicesimo anno d'età in poi.
La maturità sessuale viene raggiunta attorno agli 8-9 anni d'età (lunghezza pari a 2,8-2,9 m) dalle femmine, mentre i maschi sono leggermente più precoci e raggiungono la maturità sessuale un anno prima (7-8 anni d'età, 2,7-2,8 m di lunghezza). La speranza di vita è sconosciuta, tuttavia si stima che i maschi possano vivere fino a 17 anni e le femmine fino a 28: il maschio più anziano sinora studiato aveva 14 anni, mentre la femmina più anziana era sedicenne.
I dati relativi alla distribuzione di questa specie sono pochi e piuttosto confusionari, anche in virtù della frequente confusione effettuata con lo squalo volpe comune: tuttavia lo squalo volpe pelagico sembra essere comune negli oceani Indiano e Pacifico, con sporadici avvistamenti avvenuti anche in Sudafrica, Mar Rosso e Mare Arabico[10]. Si tratta di una specie molto mobile e tendente a compiere migrazioni anche di grande entità, al punto che il flusso genico è maggiore fra differenti popolazioni che all'interno delle popolazioni stesse[11].
Si tratta di un tipico abitatore della zona pelagica, dove può essere osservato fino a profondità di almeno 150 m. Occasionalmente, lo si può vedere in acque costiere in zone con ridotta piattaforma continentale: è stato inoltre osservato a basse profondità nel Mar Rosso, nel Mare di Cortez e in Indonesia e Micronesia. Nelle isole Tuamotu ne è stato addirittura osservato un esemplare in una laguna[12].
Finora sembrerebbe che lo squalo volpe pelagico non si sia mai reso responsabile di attacchi all'uomo: del resto, la conformazione della bocca e dei denti e le piccole dimensioni fanno sì che l'uomo non rientri fra le potenziali prede di questo animale, che fra l'altro è piuttosto timido e tende ad allontanarsi dai subacquei.
Spesso questo squalo cade preda dei pescatori, volontariamente o involontariamente: se esso infatti cade spesso accidentalmente vittima dei palamiti, specialmente nella porzione orientale dell'Oceano Indiano e nel Pacifico centrale viene pescato per le pinne (utilizzate per farne zuppa), l'olio estratto dal fegato (che costituisce fino al 10% del peso totale dell'animale e viene impiegato per vari usi, dalla cosmetica alla farmaceutica) e per la pelle (che dà un ottimo cuoio): in alcune zone dove la specie appare abbondante, come nel braccio di mare compreso fra Taiwan e il Giappone, lo squalo volpe pelagico costituisce fino al 12% del pescato totale (considerando i soli squali)[13].
In alcune aree, lo squalo volpe pelagico è inoltre un ambito trofeo per i pescatori sportivi.
Se a queste fonti di pericolo si aggiunge la bassa fecondità dell'animale (ciascuna femmina dà infatti alla luce al massimo 40 piccoli durante la vita), si comprende come mai la specie venga classificata come "vulnerabile" dall'IUCN.
Lo squalo volpe pelagico (Alopias pelagicus Nakamura, 1935), è una specie di squalo lamniforme della famiglia degli alopidi. Viene spessissimo confuso col congenere e molto simile Alopias vulpinus, anche nelle pubblicazioni scientifiche: le due specie si distinguono per le minori dimensioni dello squalo volpe pelagico (che con i suoi 3,3 m di lunghezza è la specie più piccola del genere Alopias, mentre lo squalo volpe comune raggiunge e in alcuni casi supera i 6 m) e le pinne pettorali arrotondate ed interamente di colore scuro (nello squalo volpe comune la superficie inferiore delle pinne pettorali, che sono appuntite all'estremità, tende ad essere più chiara).
A differenza dello squalo volpe comune, inoltre, questa specie manca di una rete mirabile a livello del tronco e di tutta una serie di piccoli adattamenti (come la presenza di muscoli striati siti in profondità nel corpo, che nelle altre specie servono da generatori di calore, ma che nello squalo volpe pelagico sono siti sotto la pelle) che permettono all'animale di conservare il calore, consentendogli un moderato grado di endotermia.
Ikan Yu Ekor Panjang atau nama saintifiknya Alopias pelagicus merupakan ikan air masin.
Ia merupakan ikan yang penting secara komersial dan dijual di pasar-pasar sebagai makanan. Penangkapannya memerlukan lesen bagi memastikan ia tidak terancam oleh tangkapan melampau oleh nelayan komersial.[2].
Ikan Yu Ekor Panjang atau nama saintifiknya Alopias pelagicus merupakan ikan air masin.
Ia merupakan ikan yang penting secara komersial dan dijual di pasar-pasar sebagai makanan. Penangkapannya memerlukan lesen bagi memastikan ia tidak terancam oleh tangkapan melampau oleh nelayan komersial..
De pelagische voshaai (Alopias pelagicus) is een haaiensoort uit de familie van de Alopiidae (voshaaien). Deze haai komt voor in een reusachtig groot zeegebied in zowel de Indische Oceaan als de Grote Oceaan (zie kaartje).
Net als de andere voshaaisoorten heeft deze haai een bovenste staartvin met een opvallend groot verlengstuk. De pelagische haai komt voor in de tropische en subtropische wateren en verblijft meestal ver uit de kust, maar komt soms ook in kustwateren voor. Deze haai wordt (zelfs door vaklui) vaak verward met de gewone voshaai (Alopias vulpinus). Het verschil zit hem in de donkere vlekken aan de basis van de borstvinnen op de plaats waar de gewone voshaai juist lichte vlekken heeft. Hij is de kleinste van de drie soorten voshaaien en is gemiddeld drie meter lang.
Alle vertegenwoordigers van het geslacht Alopias (voshaaien) zijn kwetsbaar geworden, de populatiegrootte neemt af. Deze dalende trend is een gevolg van een combinatie van factoren zoals de lage voortplantingssnelheid (2-4% per jaar) en daardoor het geringe herstelvermogen bij bevissing, ook bij betrekkelijk lage visserijdruk. Daarnaast lijdt de voshaaipopulatie door ongereguleerde bevissing op de open zee met drijfnetten en langelijnvisserij. Wereldwijd is deze soort waarschijnlijk snel achteruitgegaan, en daarom staat deze als kwetsbaar op de Rode Lijst van de IUCN.[2][1]
De pelagische voshaai (Alopias pelagicus) is een haaiensoort uit de familie van de Alopiidae (voshaaien). Deze haai komt voor in een reusachtig groot zeegebied in zowel de Indische Oceaan als de Grote Oceaan (zie kaartje).
O tubarão-raposa-pelágico (Alopias pelagicus) é uma espécie de tubarão oceânico (eis o nome), do gênero Alopias da família Alopiidae. É encontrado em águas pelágicas tropicais no Oceano Índico e Oceano Pacífico. É a menor espécie de seu gênero chegando a medir cerca de 3 metros.[1]
O tubarão-raposa-pelágico é igual a todo os outros tubarões-raposa. Tem um focinho curto, olhos grandes, barbatanas e cauda longas. A única diferença entre eles é que essa espécie habita zonas pelágicas (oceânico), é pequena comparada aos outros (nem tão pequena assim mas é a menor de seu gênero, chega a medir 3 metros e 70 kg. O máximo de tamanho que um espécime macho consegue chegar é de 3.5 metros e uma fêmea 3.8 metros), e sua área dorsal tem uma coloração azulada mais "viva" do que as das outras espécies de tubarão-raposa. A longevidade máxima já registrada que uma dessas espécimes conseguiu sobreviver na natureza foi de 29 anos.
Como o próprio nome já diz, o tubarão-raposa-pelágico é encontrado em mares abertos, zonas oceânicas, de temperaturas elevadas, climas tropicais. Vivem em profundidades de normalmente 150 metros, mas podem viver até em 300 metros de profundidade, do leste e oeste Oceano Pacífico e em todo o Oceano Índico.
O tubarão-raposa-pelágico é víviparo, tendo pelo menos 2 filhotes em um ninho. Quando nascem os filhotes podem ter um comprimento médio de 100 cm (1 metro).
Os tubarões-raposa-pelágico e seus outros parentes da família Alopiidae foram todos considerados como espécies em perigo pela União Internacional para a Conservação da Natureza (IUCN) desde 2007 e desde 2004 como espécies vulneráveis de extinção.
O tubarão-raposa-pelágico (Alopias pelagicus) é uma espécie de tubarão oceânico (eis o nome), do gênero Alopias da família Alopiidae. É encontrado em águas pelágicas tropicais no Oceano Índico e Oceano Pacífico. É a menor espécie de seu gênero chegando a medir cerca de 3 metros.
Звичайна довжина не перевищує 3,3 м та ваги 88,4 кг. Максимальний зареєстрований розмір самця — 347 см, самиці — 383 см. Голова середнього розміру, вузька. Морда коротка. Немає губних борозен в кутах рота. Очі досить великі, але не розширені до вершини голови. Відсутній глибокий жолобок позаду очей. Лоб широкий та опуклий. Має широкі та дуже довгі грудні плавці, які на кінці округлі. Зубів зі скошеними вістрями на обох щелепах по 21-22 рядків. Тулуб кремезний. Має 2 спинних плавця. Другий спинний плавець та анальний плавець маленькі. Особливість цієї акули — верхня дуже довга лопать її хвостового плавця значно вужче, більше нагадуючи хлист батога. Шкіра вкрита дрібними гладенькими зубчиками.
Забарвлення спинів та боків темно-синій. Черево білуватого кольору. Для загальної забарвлення в деяких місцях зазвичай характерний і сріблястий відтінок, зокрема для зябрових щілин і боків. Зяброві щілини мають сріблястий відтінок.
Тримається на глибинах до 150 м. Мешкає цей різновид, як і випливає з назви — в пелагії, тобто далеко від берегової лінії. Її рідко можна зустріти в прибережних водах. Це акула-одинак. Живиться дрібними донними рибами.
Це живородна акула. Самиця народжує 2 акуленят завдовжки 1 м. Молоді акули ростуть швидше, ніж дорослі. Приріст у молодих особин до року становить приблизно 9 см на рік, для віку у 2-3 роки — 8 см, 5-6-річних акул — 6 см для; 7-10 років — 4 см, 10-12 років — 3 см, 13 років і більше — 2 см.
Має промислове значення. М'ясо цієї акули споживається, з жиру печінки (відомого як жир сквалена) витягується низка дуже цінних вітамінів. Печінка у даного виду становить майже 10 % від загальної ваги тіла. Найбільш цінуються акулячі плавники, які йдуть для приготування делікатесного акулячого супу. Акуляча шкіра направляється для промислового використання.
Не становить загрози для людини.
Мешкає від південної Африки до Аравійського та Червоного моря та від Перської затоки до Індонезії. В Тихому океані — від Японі до північної Австралії та Нової Каледонії та від Каліфорнійської затоки до Таїті.
Cá nhám đuôi dài[2] hay còn gọi là cá mập cáo[3] (danh pháp hai phần: Alopias pelagicus) là một loài cá thuộc họ Cá nhám đuôi dài. Loài cá này phân bố ở các vùng biển nhiệt đới và cận nhiệt đới của Ấn Độ Dương và Thái Bình Dương, chúng thường xa bờ nhưng thỉnh thoảng vào môi trường sống ven biển. Chúng thường bị nhầm lẫn với cá nhám đuôi dài thông thường (A. vulpinus), thậm chí trong các ấn phẩm chuyên nghiệp, nhưng có thể được phân biệt bởi màu đen huyền, chứ không phải là màu trắng trên chân vây ngực. Nó là loài nhỏ nhất trong ba loài cá nhám đuôi dài, nó thường có thân dài 3 m.
Các chế độ ăn uống của chúng bao gồm chủ yếu là các loài cá nhỏ sống ở tầng nước giữa, bị chúng tấn công nhanh bằng cú đánh bằng roi đuôi. Cùng với tất cả các cá thu cá mập, loài cá này có trứng phát triển thành con trong bụng mẹ và thường sinh mỗi lứa hai con. Phôi thai phát triển ăn trứng chưa được thụ tinh được tạo bởi cá mẹ. Con non sinh ra lớn bất thường, lên đến 43% chiều dài của cá mẹ. Cá nhám đuôi dài là loài có giá trị thương mại, cấp thịt, da, dầu gan, và vây, và cũng là đối tượng của câu cá thể thao. Liên minh Quốc tế Bảo tồn Thiên nhiên (IUCN) đánh giá loài này là loài sắp nguy cấp trong năm 2007.
Cá nhám đuôi dài ban đầu được mô tả khoa học bởi nhà ngư loại học người Nhật Hiroshi Nakamura trên cơ sở của ba mẫu vật lớn, không mẫu nào trong số đó đã được lưu giữ làm mẫu điển hình. Ông minh họa một trong ba mẫu vật trong bài báo của mình có tựa đề "Về hai loài cá nhám đuôi dài từ vùng biển Đài Loan", được xuất bản vào tháng 8 năm 1935. Nakamura cũng riêng minh họa và mô tả một bào thai, Leonard Compagno sau đó kết luận có thể là của cá nhám đuôi dài thông thường. Một số tác giả, bao gồm cả Gohar và Mazhar (1964, Red Sea), Kato, Springer và Wagner (1967, Đông Thái Bình Dương), Fourmanoir và Laboute (1976, New Caledonia), Johnson (1978, Tahiti), và Faughnan (1980, Quần đảo Hawaii) đã công bố hình minh họa của "cá nhám đuôi dài thông thường" mà trên thực tế là của cá nhám đuôi dài.[4] Một phân tích allozyme tiến hành bởi Blaise Eitner trong năm 1995 cho thấy rằng họ hàng gần gũi nhất của cá nhám đuôi dài là cá nhám đuôi dài mắt to (A. superciliosus), mà nó tạo thành một nhánh.[5] Danh pháp chi tiết pelagicus có gốc tiếng Hy Lạp pelagios, nghĩa là "thuộc về biển". Một tên thông thường khác là cá nhám đuôi dài răng nhỏ.
Cá nhám đuôi dài là loài nhỏ nhất trong ba loài cá nhám đuôi dài, trung bình dài 3 m (10 ft) và cân nặng 69,5 kg (153,3 lb) và thường không vượt quá chiều dài trung bình 3,3 m (10,8 ft) và cân nặng trung bình 88,4 kg (194,9 lb). Con đực và con cái đạt chiều dài tối đa lần lượt là 3,5 m (11,5 ft) và 3,8 m (12,5 ft).[6] Một ghi nhận chiều dài 5 m (16,4 ft) là không rõ ràng và có thể đã dẫn đến nhầm lẫn với các loài cá nhám đuôi dài khác. Loài này có cơ thể hình thoi (rộng ở giữa và giảm dần ở hai đầu) và thùy vây đuôi phía trên rất thanh mảnh gần như lâu dài bằng phần còn lại của nó. Vây ngực dài và thẳng rộng, tai tròn. Vây lưng đầu tiên nằm ở giữa vây ngực và vây bụng, và có kích thước tương đương với vây chậu. Vây lưng thứ hai và vây hậu môn là rất nhỏ.[4] Đầu hẹp với một mõm ngắn hình nón. Có con mắt rất lớn ở cá đang trưởng thành và giảm kích thước tương đối khi độ tuổi tăng lên. Không có rãnh ở các góc của miệng. Răng nhỏ dẹt, phân thành 3 chạc, chạc giữa lớn nhất hình tam giác cạnh bên có 1 - 2 răng cưa nhỏ. Toàn thân màu nâu đen, bụng màu trắng nhạt, viền các vây màu đen nâu.[4] Cơ thể được bao phủ bởi da răng cưa rất nhỏ, mịn. Màu sắc màu xanh đậm mạnh ở trên và màui trắng ở trên và dưới, màu trắng không mở rộng trên vây ngực. Màu nhanh chóng chuyển sang màu xám sau khi chết. Các sắc tố đen trên vây ngực, mũi vây ngực tròn, và không có rãnh môi của loài này là những đặc điểm nhận dạng phân biệt nó với loài cá nhám đuôi dài thông thường.[7]
Do nhầm lẫn với cá nhám đuôi dài thông thường, sự phân bố của cá nhám đuôi dài có thể rộng rãi hơn hiện đang được người ta biết đến. Phạm vi phân bố dao động rộng rãi trong Ấn Độ Dương-Thái Bình Dương, với các ghi nhận rải rác từ Nam Phi, Biển Đỏ và biển Ả Rập (ngoài khơi Somalia, giữa Oman và Ấn Độ, và tắt Pakistan), đến Trung Quốc, đông nam Nhật Bản, tây bắc Úc, New Caledonia, Tahiti, quần đảo Hawaii, vịnh California, và quần đảo Galapagos.[4] Quần thể ở Bắc Thái Bình Dương dịch chuyển về phía bắc trong những năm El Nino ấm.[7] Phân tích ADN ti thể đã chỉ ra rằng có mở rộng dòng gen trong quần thể cá nhám đuôi dài phía đông và phía tây Thái Bình Dương, nhưng dòng chảy nhỏ gene giữa chúng.[8] Chúng chủ yếu sinh sống ở ngoài khơi, xuất hiện từ mặt nước đến độ sâu ít nhất là 150 m (492 ft). Tuy nhiên, đôi khi chúng đến gần bờ ở những vùng có một thềm lục địa hẹp, và đã được quan sát gần các dốc thẳng đứng rạn san hô núi đáy biển trong Biển Đỏ và biển Cortez, và ngoài khơi Indonesia và Micronesia. Nó cũng đã được biết đến xâm nhập đầm phá lớn trong quần đảo Tuamotu.[9]
Cá nhám đuôi dài là loài cá bơi lội nhanh và hoạt bát và nhảy lên mặt nước (năm lần trong một hàng trong một trường hợp được ghi chép trong tài liệu).[9] Các loài săn mồi bắt loài cá nhám này gồm có các loài cá lớn hơn (bao gồm cá mập và cá nhám khác) và cá voi có răng. Các loài ký sinh trùng được người ta biết đến sống ăn bám loài cá này gồm có giun dẹt Litobothrium amplifica, L. daileyi, và L. nickoli, sống trong ruột van xoắn ốc của nó, và các copepoda trong chi Echthrogaleus, quấy phá da nó. Tại đảo Malapascua ở Philippines, cá nhám đuôi dài đã được quan sát thấy thường xuyên ghé thăm các trạm làm sạch chiếm lĩnh bởi loài cá vệ sinh (Labroides dimidiatus và Thalassoma lunare), trong thời gian đó, chúng thể hiện hành vi đặc trưng để tạo điều kiện thuận lợi cho các con cá vệ sinh làm sạch nó. Những chuyến viếng thăm này diễn ra thường xuyên hơn vào buổi sáng sớm, và có thể là lý do tại sao những con cá cá nhám thường ở đại dương này đôi khi được người ta bắt gặp trong vùng nước nông.[10]
Cá nhám đuôi dài hay còn gọi là cá mập cáo (danh pháp hai phần: Alopias pelagicus) là một loài cá thuộc họ Cá nhám đuôi dài. Loài cá này phân bố ở các vùng biển nhiệt đới và cận nhiệt đới của Ấn Độ Dương và Thái Bình Dương, chúng thường xa bờ nhưng thỉnh thoảng vào môi trường sống ven biển. Chúng thường bị nhầm lẫn với cá nhám đuôi dài thông thường (A. vulpinus), thậm chí trong các ấn phẩm chuyên nghiệp, nhưng có thể được phân biệt bởi màu đen huyền, chứ không phải là màu trắng trên chân vây ngực. Nó là loài nhỏ nhất trong ba loài cá nhám đuôi dài, nó thường có thân dài 3 m.
Các chế độ ăn uống của chúng bao gồm chủ yếu là các loài cá nhỏ sống ở tầng nước giữa, bị chúng tấn công nhanh bằng cú đánh bằng roi đuôi. Cùng với tất cả các cá thu cá mập, loài cá này có trứng phát triển thành con trong bụng mẹ và thường sinh mỗi lứa hai con. Phôi thai phát triển ăn trứng chưa được thụ tinh được tạo bởi cá mẹ. Con non sinh ra lớn bất thường, lên đến 43% chiều dài của cá mẹ. Cá nhám đuôi dài là loài có giá trị thương mại, cấp thịt, da, dầu gan, và vây, và cũng là đối tượng của câu cá thể thao. Liên minh Quốc tế Bảo tồn Thiên nhiên (IUCN) đánh giá loài này là loài sắp nguy cấp trong năm 2007.
Пелагических лисьих акул часто путают с лисьими акулам, поэтому их ареал может быть шире, чем ныне известно. Они широко распространены в Индо-Тихоокеанской области, есть отчёты об их присутствии у берегов ЮАР, в Красном море, в Аравийском море (у побережья Сомали, Пакистана и между Оманом и Индией), Китая, на юго-восточной Японии, северо-восточной Австралии, Новой Каледонии, Таити, Гавайских островов, в Калифорнийском заливе и на Галапагосах[6].
Пелагические лисьи акулы обитают в открытом море от поверхности воды до глубины 150 м[8]. Но иногда в местах с узким континентальным шельфом они подходят близко к берегу. Их можно наблюдать на подводных обрывах, покрытых коралловыми рифами или у вершин подводных гор в Красном море, море Кортеса, у берегов Индонезии и Микронезии. Кроме того, на островах Туамоту они заходят в крупные лагуны[9].
Характерной чертой пелагических лисьих акул является длинная верхняя лопасть хвостового плавника, которая может равняться длине тела. Пелагические лисьи акулы — активные хищники; с помощью хвостового плавника они могут оглушить жертву. У лисьих акул крепкое тело в форме торпеды и короткая, узкая голова с коническим, заострённым рылом. Имеются 5 пар коротких жаберных щелей. Последние 2 щели расположены над длинными и узкими грудными плавниками. Рот небольшой, изогнут в виде арки. Бороздки по углам рта отсутствуют. Во рту имеются по 21—22 зубных рядов с каждой стороны от симфиза на верхней и нижней челюстях. Зубы мелкие, с зазубренными краями. У молодых акул глаза очень крупные, с возрастом они пропорционально уменьшаются. Третье веко отсутствует[6][8].
Длинные, широкие и прямые грудные плавники сужаются к закруглённым кончикам. Первый спинной плавник небольшой и расположен между основаниями грудных и брюшных плавников. Брюшные плавники приблизительно одного размера с первым спинным плавником. У самцов имеются тонкие, длинные птеригоподии. Второй спинной и анальный плавники крошечного размера. Перед хвостовым плавником имеется дорсальная и вентральная выемки в форме полумесяца. У края верхней лопасти имеется небольшая вентральная выемка. Нижняя лопасть короткая, но развитая[6].
Кожа лисьих акул покрыта маленькими мягкими плакоидными чешуйками, поверхность которых покрывают 3 гребня. Окраска интенсивного тёмно-синего цвета. Брюхо белое. Белая окраска не простирается до основания грудных и брюшных плавников — это отличает пелагических лисьих акул от схожих с ними лисьих акул, у которых у основания грудных плавников имеется пятно[8][10].
Пелагическая лисья акула является самым мелким представителем семейства, в среднем она достигает длины 3 м и веса 88,4 кг[8]. Максимальная зафиксированная длина у самцов составляет 3,5 м, а у самок 3,8 м[11].
Пелагические лисьи акулы — отличные пловцы и активные хищники. Нередко они полностью выпрыгивают из воды и совершают до 5 поворотов вокруг своей оси[9]. Подобно стремительным акулам, принадлежащих к семейству сельдевых, у пелагических лисьих акул по бокам тела прямо под кожей, в отличие от лисьих акул, у которых эта структура спрятана в глубине тела, имеется полоса аэробной красной мускулатуры, способной мощно сокращаться в течение продолжительного времени[12]. Но, в отличие от лисьих акул, у них нет структуры мышц, позволяющей удерживать метаболическую тепловую энергию тела (rete mirabile). Зато у них имеется глазничная rete mirabile, которая защищает от температурных колебаний глаза и мозг[13].
Молодые лисьи акулы могут стать жертвой крупных акул и косаток. На пелагических лисьих акулах паразитируют ленточные черви Litobothrium amplifica, Litobothrium daileyi и Litobothrium nickoli и веслоногие ракообразные рода Echthrogaleus. У берегов острова Малапаскуа (Филиппины) есть несколько мест, где обитают чистильщики Labroides dimidiatus и Thalassoma lunare, и куда регулярно наведываются пелагические лисьи акулы, чтобы освободиться от паразитов. Чаще всего они приплывают ранним утром. Это может быть причиной, по которой океанических акул наблюдают в прибрежных водах[14].
Пелагические лисьи акулы питаются в основном небольшими стайными рыбами. Анализ содержимого желудков пойманных акул показал, что это барракуды, фотихтивые и гемпиловые, обитающие в мезопелагической зоне. Существует некоторая конкуренция между пелагическими лисьими акулами и прочими крупными океаническими рыбами, такими как марлины, корифены и тунцы, которые также охотятся у поверхности воды[15]. Подобно прочим лисьим акулам перед атакой они кружат вокруг косяка и уплотняют его ударами хвоста. Такая охотничья тактика иногда приводит к тому, что они попадаются хвостом на крючок или запутываются в сети[8].
Размножение у пелагических лисьих акул не носит сезонного характера. Они размножаются яйцеживорождением. В помёте 2, реже один новорождённый длиной до 1,6 м. Размер новорожденных может составлять до 43 % от длины матери. Крупные размеры сокращают риск того, что молодые акулы станут добычей хищников. Точная продолжительность беременности неизвестна, вероятно, менее года. Оплодотворение и развитие эмбрионов происходит внутриутробно. Пока эмбрион не достигнет длины 12 см, он питается желтком. После опустошения желточного мешка эмбрион начинает питаться яичными капсулами, производимыми матерью (внутриутробная оофагия). Каждая капсула имеет длину 5,5 см и ширину 1,2 см и содержит 20—30 яиц[16]. Зубы эмбрионов имеют форму колышков и приспособлены для того, чтобы прокусывать капсулу, тогда как у развитых эмбрионов они покрыты мягкой тканью, а капсулы они проглатывают целиком. Зубы становятся функциональными вскоре после рождения. Каннибализм, свойственный обыкновенным песчаным акулам, у пелагических лисьих акул не наблюдается[17].
С возрастом скорость роста пелагических лисьих акул замедляется. В возрасте до года молодые акулы прибавляют в год по 9 см, на втором и третьем году жизни этот показатель равен 8 см, 5—6-летние акулы вырастают в год на 6 см, 7—10-летние на 4 см, ежегодный прирост в возрасте 10—12 лет равен 3 см, а акулы старше 13 лет прибавляют в росте не более 2 см в год[8]. Самцы созревают при длине 2,7—2,8 м, что соответствует возрасту 7—8 лет, а самки при длине 2,8—2,9 м, что соответствует возрасту 8—9 лет. Максимальный зарегистрированный срок жизни у самок и самцов составляет 16 и 14 лет, соответственно. Согласно модели, выстроенной путём экстраполяции кривой роста и данных по максимальному размеру акул, максимальная продолжительность жизни самок пелагических лисьих акул может превышать 28 лет, а самцов 17 лет[17]. Некоторые самки за всю жизнь производят более 40 детёнышей[10].
Несмотря на крупные размеры вид считается безопасным для человека. У пелагических лисьих акул мелкие зубы, кроме того, они пугливы и моментально уплывают при появлении человека[9]. Дайверы свидетельствуют, что к ним трудно приблизиться. В International Shark Attack File (англ.)русск. не зарегистрировано ни одного нападения пелагической лисьей акулы на человека[18].
Пелагические лисьи акулы представляют интерес для рыболовов-спортсменов. Наиболее крупные особи попадались у берегов Новой Зеландии. Этот вид является объектом коммерческого промысла. На аукционах акульих плавников, проводимых в Гонконге, 2—3 % принадлежит лисьим акулам, в том числе пелагическим[19]. Их добывают ярусами и реже жаберными сетями. Кроме того, они попадаются в качестве прилова при добыче тунца. Мясо ценится довольно высоко. Шкуру выделывают, из жира печени производят витамины[8].
Из-за низкой плодовитости представители рода лисьих акул очень сильно подвержены перелову. Международный союз охраны природы присвоил этому пелагической лисьей акуле статус «Уязвимый»[20].
淺海長尾鯊(學名Alopias pelagicus),又名淺海狐鮫,是軟骨魚綱鼠鯊目狐鮫科的一種。
本魚分布於印度太平洋區,包括東非、阿拉伯海、印度、巴基斯坦、孟加拉灣、安達曼海、日本、朝鮮半島、台灣、中國、菲律賓、印尼、新幾內亞、泰國、越南、馬來西亞、澳洲、新喀里多尼亞、夏威夷群島、法屬波里尼西亞、加拉巴哥群島、薩摩亞群島、庫克群島、密克羅尼西亞、帛琉、美國、墨西哥、巴拿馬、薩爾瓦多、瓜地馬拉、宏都拉斯、哥斯大黎加、哥倫比亞等海域。
本魚體延長,眼大,圓形,無瞬膜。體背側灰褐或黑褐色,腹側淺褐色,腹面白色;背鰭、尾鰭下葉、腹鰭及胸鰭具黑褐色邊緣。尾部特別延長,可達頭及軀幹部總長之1.5倍以上。體長可達3公尺。
為大洋性大型鯊魚,肉食性,主要以非魚、飛魚及遠洋魷魚為食物。牠們會用那極長的尾鰭頂部來擊暈獵物。卵胎生的,胚胎是以卵黃來滋養,後期未出生的鯊魚會吃其他的卵子。出生時幼鯊長約5.2至6.2尺。妊娠期不明。雄性於7至8歲時達至性成熟,而雌性則要8至9歲。淺海長尾鯊的壽命約16年。
現時淺海長尾鯊被漁民捕獵,並被列為易危狀況,但就不是受保護的物種。[1]
食用魚,肉質佳,適合各種烹調,魚鰭可做成魚翅,魚皮可製成皮革,魚肝則可製成魚肝油,經濟價值高。
ニタリ(似)Alopias pelagicus(Pelagic thresher)は、ネズミザメ目オナガザメ科に属するサメ。インド洋・太平洋の暖かい海の表層に広く分布する。全長3.8m。オナガザメ科では最も小型である。近縁なマオナガ A. vulpinus とよく似ており、しばしば見間違えられる。卵食型の胎生。産仔数は2尾のみ。漁獲圧に対して非常に弱く、個体数は減少している[1]。人には無害である。
太平洋・インド洋の熱帯海域に多く生息する。地中海も分布域に含まれる[2]。分布域の詳細に関しては、マオナガと混同されている可能性があり、さらなる情報が必要である。主に外洋に生息するが、沿岸部にも現れる。生息水深帯は0~152m以深[3]。
最大全長383cm[4]。他のオナガザメ類と同様、全長の半分を占める尾鰭をもつ。背側の体色は濃青色か灰色、体側はメタリックシルバー。腹側は白色である。腹側の白色帯は胸鰭基部の上まで伸びない[3]。ニタリと非常によく似たマオナガ A. vulpinus ではこの白色帯が胸鰭基部の上まで伸びることから、これら2種の区別が可能である。ハチワレ A. superciliosus はこれら2種と異なり、頭部後方に目立つ溝があるので見分けやすい。
外洋性浮魚類を主に捕食し、イカ類も餌生物に含まれる。
胎生。胎盤を形成しない卵食型。子宮内の胎仔は最初自らの卵黄で成長し、約12cmになると未受精卵を食べ始める[3]。発生初期は歯を使って卵を食い破るが、後期では卵を丸呑みする[2]。産仔数は通常2尾で、2つの子宮それぞれに1尾が育つ[2]。産まれた時のサイズは158-190cm[1]。正確な妊娠期間は知られていないが、12ヶ月より短く、毎年出産すると考えられている[3]。
地域によっては漁業対象種になることもあるが、マグロ・カジキ延縄での混獲が主。肉、鰭、肝油、皮が利用される[2]。スポーツ・フィッシングの対象種である。
人に対して危険ではない[2]。
水族館での飼育例は少なく、日本では大阪府の海遊館の洋上の生簀で飼育されたことがある[5][6]。生簀では1.7~1.9mの雌雄3個体、最長で26日の飼育に成功した[6]。また、2015年4月20日に葛西臨海水族園の水槽内で展示された[7]。
ニタリ(似)Alopias pelagicus(Pelagic thresher)は、ネズミザメ目オナガザメ科に属するサメ。インド洋・太平洋の暖かい海の表層に広く分布する。全長3.8m。オナガザメ科では最も小型である。近縁なマオナガ A. vulpinus とよく似ており、しばしば見間違えられる。卵食型の胎生。産仔数は2尾のみ。漁獲圧に対して非常に弱く、個体数は減少している。人には無害である。
환도상어(Alopias pelagicus)는 악상어목 환도상어과에 속하는 환도상어의 일종이다. 인도양과 태평양의 따뜻한 바다의 표충에 널리 분포하며, 주로 원양 쪽에서 발견되기에 원양환도상어라고도 하지만 가끔씩은 연안에서 발견되기도 한다. 환도상어과 악상어 중에서 가장 작다. 같은 환도상어속에 속하는 흰배환도상어와 아주 많이 닮아서 혼동을 일으키기도 한다. 식란형(食卵型)으로 불리는 난태생이다. 2마리 미만의 새끼를 낳는다. 어획 압력에 대해 매우 약하며, 개체 수가 감소하고 있다.[1] 사람에게는 해를 끼치지 않는다. 긴꼬리로 먹잇감을 처 기절시킨후 잡아 먹는다.
태평양와 인도양의 열대 해역에서 많이 서식한다. 지중해도 분포 지역에 포함된다.[2] 상세한 분포 지역에 관해서는 흰배환도상어와 혼동될 가능성이 있으며, 새로운 정보가 필요하다. 주로 해양에서 서식하지만, 연안에도 나타난다. 생식하는 수심대는 0~152m이다.[3].