Ar razhed-kangourou eo ar bronneged a ya d'ober ar genad Dipodomys.
Krignerien int ha disheñvel diouzh ar c'hangouroued-razh hag a zo godelleged. Dont a ra o anv eus o doare da zilec'hiañ a lammoù.
Bevañ a reont e Norzhamerika.
21 spesad razhed-kangourou zo :
Ar razhed-kangourou eo ar bronneged a ya d'ober ar genad Dipodomys.
Krignerien int ha disheñvel diouzh ar c'hangouroued-razh hag a zo godelleged. Dont a ra o anv eus o doare da zilec'hiañ a lammoù.
Bevañ a reont e Norzhamerika.
Les rates cangur (Dipodomys) són petits rosegadors natius de Nord-amèrica. El nom deriva de la seva forma bípeda: salten com petits cangurs. No obstant això, les rates cangur i els cangurs es relacionen només en què ambdós són mamífers.
Vint-i-dues espècies són actualment reconegudes. La seva grandària varia de 100 a 200 mm, amb una cua de grandària igual o lleugerament més gran; el pes pot ser entre 35 i 180 grams. La característica més distintiva de les rates cangur és les seves molt llargues potes del darrere.
Igual que els jerbus dels deserts d'Àfrica i Àsia i el ratolí furiós del desert australià, les rates cangur han desenvolupat potes del darrere altes, viuen en profunds caus que les refugien del pitjor de la calor desèrtic, i rarament beuen aigua. En canvi, tenen un metabolisme d'aigua altament eficient (els seus ronyons són almenys quatre vegades més eficients en la retenció d'aigua i l'excreció de sal que els dels humans) i manufacturen l'aigua mitjançant un procés metabòlic anomenat fosforilació oxidativa. Malgrat compartir tantes característiques amb els jerbus i amb el ratolí furiós, els tres grups no es relacionen molt properament: les similituds són el resultat d'una evolució convergent.
Les rates cangur són trobades en àrees àrides i semi-àrides dels Estats Units i Mèxic que mantenen una mica de pastura o una altra vegetació. La seva dieta inclou llavors, fulles, tiges, capolls, alguna fruita i insectes. La majoria de les espècies de rata cangur usa les seves madrigueres i enterraments propers com reserves de menjar contra la possibilitat de males temporades.
Les rates cangur (Dipodomys) són petits rosegadors natius de Nord-amèrica. El nom deriva de la seva forma bípeda: salten com petits cangurs. No obstant això, les rates cangur i els cangurs es relacionen només en què ambdós són mamífers.
Vint-i-dues espècies són actualment reconegudes. La seva grandària varia de 100 a 200 mm, amb una cua de grandària igual o lleugerament més gran; el pes pot ser entre 35 i 180 grams. La característica més distintiva de les rates cangur és les seves molt llargues potes del darrere.
Igual que els jerbus dels deserts d'Àfrica i Àsia i el ratolí furiós del desert australià, les rates cangur han desenvolupat potes del darrere altes, viuen en profunds caus que les refugien del pitjor de la calor desèrtic, i rarament beuen aigua. En canvi, tenen un metabolisme d'aigua altament eficient (els seus ronyons són almenys quatre vegades més eficients en la retenció d'aigua i l'excreció de sal que els dels humans) i manufacturen l'aigua mitjançant un procés metabòlic anomenat fosforilació oxidativa. Malgrat compartir tantes característiques amb els jerbus i amb el ratolí furiós, els tres grups no es relacionen molt properament: les similituds són el resultat d'una evolució convergent.
Les rates cangur són trobades en àrees àrides i semi-àrides dels Estats Units i Mèxic que mantenen una mica de pastura o una altra vegetació. La seva dieta inclou llavors, fulles, tiges, capolls, alguna fruita i insectes. La majoria de les espècies de rata cangur usa les seves madrigueres i enterraments propers com reserves de menjar contra la possibilitat de males temporades.
Tarbíkomyš (Dipodomys) je rod hlodavců z čeledi pytloušovití (Heteromyidae). Žijí v pouštních oblastech Severní Ameriky. Zahrnuje 22 druhů.
Jde o drobné noční živočichy podobné myším, se kterými však nejsou příbuzné. Pohybují se skákáním po zadních prodloužených nohách podobně jako klokan. Staví si podzemní nory s hnízdy a zásobárnami potravy. Tu si však shánějí pouze na povrchu. Skládá se především ze semen, ovoce a dalších nadzemních částí rostlin, někdy i hmyzu.
Tarbíkomyši se vyskytují v Severní Ameriky na západě a středozápadě USA a v Mexiku.[1] Žijí v pouštních a polopouštních oblastech.
Tarbíkomyši jsou menší hlodavci s délkou těla 100–200 mm a ocasu 100–215 mm. Jsou vždy větší než příbuzné tarbíkomyšky (rod Microdipodops).[1] Váží 35–180 g. Ocas je obvykle delší než tělo (minimálně stejně dlouhý) na konci s dlouhými chlupy. Srst je podle druhu světle žlutá až tmavě hnědá, na břiše bílá.
Zadní nohy jsou velmi dlouhé, jejich pátý prst je buď zakrnělý nebo zcela chybí. Za hlavou mezi rameny mají mazovou žlázu, která je často charakteristická a může sloužit k odlišení druhů.[1]
Tarbíkomyši žijí v pouštních a polopouštních oblastech s malým množstvím keříků nebo trávy. Pohybují se skákáním po zadních prodloužených nohách. Obvykle dávají přednost zcela otevřeným pláním, které umožňují dobrý rozhled a velmi rychlý pohyb.[1] Jsou to primárně noční zvířata, která někdy dokonce při úplňku omezují svoji venkovní aktivitu. Na druhou stranu u tarbíkomyši dvoubarvé (Dipodomys spectabilis) bylo zjištěno, že v období velkého sucha shání potravu i ve dne.
Většinou dávají přednost lehké půdě, ve které si vyhrabávají nory. Ty se obvykle skládají z labyrintu tunelů spojujících hlavní hnízdo, zásobárny a malé únikové východy.
Populační hustota je různá: u tarbíkomyši Stephensovy (Dipodomys stephensi) bylo zjištěno 7,5 – 57,5 jedinců na hektar, u tarbíkomyši Merriamovy (Dipodomys merriami) 3,5 – 29 jedinců.[1] Jejich teritoria se však často překrývají, takže jeden jedinec obývá v průběhu celého roku území o rozloze téměř půl hektaru (0,43 – 0,49 ha). Výjimkou je např. tarbíkomyš dvoubarvá (Dipodomys spectabilis), která obývá jen 0,05 ha, ale o toto území se s nikým nedělí a brání jej.
Tarbíkomyši občas vydávají dunivé zvuky údery zadníma nohama o zem. Varují tím před útočníky (hady) a zřejmě tím i vyznačují své teritorium.[1]
Živí se hlavně semeny, ale také ovocem, listy, poupaty a jinými nadzemními částmi rostlin.[1] Příležitostně loví i hmyz. Potravu přenášejí v lícních torbách. Pro období sucha si většina druhů vytváří zásoby ve svých norách. U tarbíkomyši dvoubarvé (Dipodomys spectabilis) bylo nalezeno několik zásobáren o průměru až 25 cm; nastřádaná potrava vážila téměř 6 kg. Některé druhy si potravu schovávají také do děr mimo noru.
Pokud žijí blízko obilných lánů, mohou tarbíkomyši působit určité škody na úrodě, ale převážně jsou neškodné.[1]
Tarbíkomyši pijí jen málo – většinu vody získávají ze své potravy. Díky tomu jsou perfektně přizpůsobeny životu na poušti. V nižší spotřebě vody jim pomáhají také ledviny, které jsou 4× účinnější než lidské.[1]
Tarbíkomyši rodí 1–6 mláďat (průměr u jednotlivých druhů bývá mezi 2,5 a 3,5). Mláďata váží 3–6 g a jsou kojena 18–29 dní. U tarbíkomyši Ordovy (Dipodomys ordii) bylo zjištěno, že mláďata zůstávají 4–5 týdnů v hnízdě, ale velmi rychle rostou. Sexuální dospělosti mohou dosáhnout už ve 2 měsících.
U druhů obývajících teplé oblasti může rozmnožování probíhat po celý rok.
Většina druhů tohoto rodu není ohrožena a v červeném seznamu druhů jsou vyhodnoceny jako málo dotčený druh. Některé tarbíkomyši jsou však zařazeny mezi ohrožené druhy:
Tarbíkomyši jsou i vzhledem ke svému zajímavému vzhledu občas chovány v zajetí. Ohrožené druhy jsou proto zařazeny do seznamu CITES – příloha II (obchodování s nimi je omezeno).
Tarbíkomyš (Dipodomys) je rod hlodavců z čeledi pytloušovití (Heteromyidae). Žijí v pouštních oblastech Severní Ameriky. Zahrnuje 22 druhů.
Jde o drobné noční živočichy podobné myším, se kterými však nejsou příbuzné. Pohybují se skákáním po zadních prodloužených nohách podobně jako klokan. Staví si podzemní nory s hnízdy a zásobárnami potravy. Tu si však shánějí pouze na povrchu. Skládá se především ze semen, ovoce a dalších nadzemních částí rostlin, někdy i hmyzu.
Die Kängururatten oder Taschenspringer (Dipodomys) stellen eine Gattung der Taschenmäuse (Heteromyinae) innerhalb der Nagetiere (Rodentia) dar. Sie leben vor allem in den Wüsten- und Halbwüstengebieten der südwestlichen USA und Mexikos. Ihren Namen verdanken sie ihrer Fortbewegungsweise auf zwei Beinen, die an die Kängurus erinnert. Sie dürfen jedoch nicht mit Rattenkängurus verwechselt werden.
Es gibt 21 Arten der Kängururatten, deren Kopfrumpflänge zwischen 100 und 200 Millimetern schwankt, wobei der Schwanz meistens noch einmal genauso lang oder etwas länger ist. Das Gewicht variiert zwischen 35 und 180 Gramm. Das auffälligste Merkmal der Kängururatten sind die stark verlängerten und zu Sprungbeinen ausgestalteten Hinterbeine. Die meisten Kängururatten sind in ihrer Fellfarbe der Wüstenfarbe angepasst, entsprechend variiert sie zwischen einem hellen und einem dunkleren Braun, die Bauchseite ist fast immer hell. Hinzu kommen häufig weiße Streifen an den Hüften. Der Schwanz ist meist dunkel und endet in einer Quaste aus längeren Haaren.
Wie die Wüstenspringmäuse (Jaculus) in den Wüsten Afrikas und Asiens oder die Springbeutelmaus (Antechinomys) im australischen Outback sind die Kängururatten ausgesprochen gut an das Leben in der Wüste angepasst. Sie leben in tiefen Erdbauten, in denen sie vor der größten Hitze sicher sind, und brauchen nur selten Wasser. Letzteres wird durch einen effizienten Wasserstoffwechsel, durch sehr leistungsfähige Nieren sowie der Tatsache, dass durch den Stoffwechsel aus der Nahrung Wasser entsteht, ermöglicht. Durch das Kühlen der Ausatemluft wird zusätzlich Wasser im Körper zurückgehalten. Während das Tier ausatmet, wird die Luft an der weniger durchbluteten und daher kühleren Nasenschleimhaut abgekühlt. Dadurch kann die Luft weniger Feuchtigkeit halten und Wasser kondensiert. Dies wird zusätzlich als Kühlungsmechanismus genutzt.[1][2] Auch die vergrößerten Hinterbeine finden sich in allen drei Gruppen und sind konvergent entwickelt worden.
Kängururatten leben von Samen, Blättern, Stammgewebe, Früchten und anderen Teilen der spärlichen Vegetation ihrer Heimat; außerdem jagen sie Insekten. Viele Arten legen sich in ihren Höhlen auch Vorratskammern für Trockenzeiten an. So wurde etwa in einem Bau der Dipodomys spectabilis (engl. Bannertail Kangaroo Rat) ein Vorrat von sechs Kilogramm Futterpflanzen gefunden. Als Taschenmäuse haben die Kängururatten große Backentaschen, in denen sie Nahrung oder Nestmaterial transportieren können. Die Entleerung der Backentaschen erfolgt über eine spezielle Muskulatur, die ein Umkrempeln und danach ein Zurückformen der „Behälter“ ermöglicht. Bei einigen Arten gibt es eine Reviermarkierung durch Kot und alle Arten haben Duftdrüsen an den Schultern.
Einige Arten (z. B. die Fahnenschwanz-Kängururatte) haben einen circalunaren Rhythmus. Sie kommen zur Futtersuche nur bei Neumond aus ihren Bauten, um von ihren Feinden (Kojoten, Eulen), die besser bei Mondschein jagen, nicht gesehen zu werden. Dieser Rhythmus wird von November bis März eingehalten. Werden die Futterreserven in ihren Bauten knapp, beginnen die Tiere, auch bei Mondschein, später auch am Tag, Futter zu suchen.
Unterschieden werden meistens die folgenden 21 Arten:
Kängururatten sind in der Regel häufig. Sie leben oft in der Nähe von Getreidefeldern und können dort einigen Schaden anrichten, doch verglichen mit manchen anderen Nagetieren ist dieser gering. Manche Arten der Kängururatten sind durch direkte oder indirekte Einflüsse des Menschen ausgestorben. Die Meißelzahn-Kängururatte und Merriams Kängururatte leben geographisch im selben Verbreitungsgebiet, aber erstere benötigt als langsamere Art Habitate mit dichtem Strauchbewuchs, während die schnellere Merriams Kängururatte offenes Gelände bewohnt. In weiten Regionen des mittleren Westens hat die Rodung des Strauchwerks zur Ausrottung der Meißelzahn-Kängururatte geführt, wohingegen Merriams Kängururatte Vorteile aus der Situation zieht und sich explosiv ausbreitet.
Die IUCN führt vier Arten als bedroht oder stark bedroht. Im Status „bedroht“ steht die San-Quintin-Kängururatte, die nur in einem kleinen Küstenstreifen Niederkaliforniens lebt und durch die landwirtschaftliche Nutzung ihres Habitats sehr selten geworden ist. Die drei folgenden Arten gelten sogar als „stark bedroht“: die Riesenkängururatte, endemisch im San Joaquin Valley Kaliforniens; die San-Jose- und die Margarita-Kängururatte, die beide auf kleinen Inseln im Golf von Kalifornien beheimatet sind.
Daneben sind die folgenden Unterarten von Kängururatten-Arten bedroht oder ausgestorben:
Die Kängururatten oder Taschenspringer (Dipodomys) stellen eine Gattung der Taschenmäuse (Heteromyinae) innerhalb der Nagetiere (Rodentia) dar. Sie leben vor allem in den Wüsten- und Halbwüstengebieten der südwestlichen USA und Mexikos. Ihren Namen verdanken sie ihrer Fortbewegungsweise auf zwei Beinen, die an die Kängurus erinnert. Sie dürfen jedoch nicht mit Rattenkängurus verwechselt werden.
Huezacotl, huizacotl nō huezalotl, (Dipodomys phillipsii), cuetlapilhuiyac quimichin.
Ratas cangarin, rodentes peti de la jenera Dipodomis, es nativas de America Norde ueste. La nom comun deriva de sua modo de move, simil a cangarus.
Ratas cangarin es rodentes con gamas grande a pos e peti a ante e testos cuasi grande. Los pesa sirca 70 e 170 g. La mases es plu grande ca la femes. La codas es plu longa ca sua corpos e testos. Ratas cangarin ave poxes en sua jenas, foreda con pelo, cual es usada per reserva comedas, como tamias. Los move bipede e salta tan distantes como un o du metres, a un rapida de cuasi 10k per ora.
Ratas cangarin abita areas seca e semiseca, spesial sur solo mol o arenosa, cual conveni per tunelinte, ma pote es trovada en multe otra ambientes. Los cual vive en desertos pote conserva acua par decrese la rapidia de sua metaboli, e normal oteni acua sufisinte de la semes cual los come. Los resta en sua tuneles en temperatures estrema e en tempestos. Los es xasada par coiotes, volpes, texones, mustelas, buos, e serpentes.
கங்காரு எலி (Kangaroo rat) என்பது வட அமெரிக்காவின் மேற்குப் பகுதியில் வளரக்கூடிய சிறிய வகைக் கொறிணி ஆகும். இவற்றின் பொதுவான பெயர் இவைகளின் இருகால் வடிவத்தில் இருந்து பெறப்பட்டது. எனினும் இவை அவுஸ்திரேலிய உலர் சமவெளிப் பகுதிக்குரிய பெரிய கங்காரு போன்று இல்லை. எனினும் பார்க்க எலி போன்று இருப்பதனால் இவ்வாறு அழைக்கப்படுகின்றன. கங்காரு எலிகளை அரிசோனா மற்றும் கொலராடோ பகுதிகளிலும் காணலாம். உலகெங்கும் 22 வகையான கங்காரு எலிகள் வாழ்கின்றன. அவற்றுள் மிகவும் பெரியது டிப்போடொமைசு இனம் ஆகும். மழைவீழ்ச்சி மற்றும் ஈரப்பதம் குறைந்த இடங்களே இவற்றின் வாழிடமாக உள்ளது. [1]
பொதுவாக கங்காரு எலிகளின் நீளம் 10 தொடக்கம் 12 சென்ரி மீற்றர்கள் ஆகும், அத்துடன் இவற்றின் நிறை 35 தொடக்கம் 180 கிராம்கள் ஆகும். [2] இவற்றின் வால் உடலையும், தலையையும் பார்க்க நீளமானதாகும். அத்துடன் கங்காரு எலிகளில் மற்றுமொரு குறிப்பிடத்தக்க விடயம் உள்ளது, அதாவது இவற்றின் கன்னத்திலே உரோமத்துடன் கூடிய சிறுபைகள் (cheek pouches) காணப்படுகின்றன. இப்பைகள் உணவை சேமித்துவைக்கப் பயன்படுத்தப்படுகின்றன.
கங்காரு எலிகள் இருகால் நகர்வு முறையையே பின்பற்றுகின்றன. இவை அடிக்கடி ஆறு அடி நீளம் பாயக்கூடியவை. [3] இவை பாய்ச்சல்கள் மூலம் தாம் சென்றுகொண்டிருக்கும் திசையை திடீரென மாற்றக்கூடியவை. [4]
கங்காரு எலி (Kangaroo rat) என்பது வட அமெரிக்காவின் மேற்குப் பகுதியில் வளரக்கூடிய சிறிய வகைக் கொறிணி ஆகும். இவற்றின் பொதுவான பெயர் இவைகளின் இருகால் வடிவத்தில் இருந்து பெறப்பட்டது. எனினும் இவை அவுஸ்திரேலிய உலர் சமவெளிப் பகுதிக்குரிய பெரிய கங்காரு போன்று இல்லை. எனினும் பார்க்க எலி போன்று இருப்பதனால் இவ்வாறு அழைக்கப்படுகின்றன. கங்காரு எலிகளை அரிசோனா மற்றும் கொலராடோ பகுதிகளிலும் காணலாம். உலகெங்கும் 22 வகையான கங்காரு எலிகள் வாழ்கின்றன. அவற்றுள் மிகவும் பெரியது டிப்போடொமைசு இனம் ஆகும். மழைவீழ்ச்சி மற்றும் ஈரப்பதம் குறைந்த இடங்களே இவற்றின் வாழிடமாக உள்ளது.
ಕಾಂಗರೂ ಇಲಿಉತ್ತರ ಅಮೇರಿಕ ಪ್ರದೇಶದಲ್ಲಿ ಕಂಡು ಬರುವ ಕಾಂಗರೂವಿನಂತೆ ವರ್ತಿಸುವ ಒಂದು ಜಾತಿಯ ಇಲಿ.
ಇದು ಹೆಟರೋಮೈಯಿಡೀ ಕುಟುಂಬಕ್ಕೆ ಸೇರಿದ ಡೈಪೋಡೋಮಿಸ್ ಜಾತಿಗೆ ಸೇರಿದೆ. ಇದರಲ್ಲಿ ಸುಮಾರು ೨೦ ಪ್ರಭೇದಗಳನ್ನು ಗುರುತಿಸಲಾಗಿದೆ.
ಉದ್ದವಾದ ಹಿಂಗಾಲು,ಸಣ್ನ ಮುಂಗಾಲು ಮತ್ತು ತುಲನಾತ್ಮಕವಾಗಿ ದೊಡ್ಡ ತಲೆಯನ್ನು ಹೊಂದಿರುತ್ತವೆ. ದೊಡ್ಡ ಕಣ್ಣುಗಳು, ದೇಹಕ್ಕಿಂತ ಉದ್ದವಾದ ಕುಚ್ಚುಳ್ಳ ಬಾಲ ಇದರ ಇತರ ವೈಶಿಷ್ಟ್ಯಗಳು. ಕೆನ್ನೆಯ ಎರಡೂ ಕಡೆ ಆಹಾರವನ್ನು ಕೂಡಿಡಲು ಅನುಕೂಲವಾಗುವಂತೆ ಚೀಲಗಳಿ ರುತ್ತವೆ[೧].ಗಂಡು ಹೆಣ್ಣಿಗಿಂತ ದೊಡ್ಡದಿರುತ್ತದೆ.
ಕಾಂಗರೂ ಇಲಿಗಳು ಎರಡು ಕಾಲಿನಲ್ಲಿ ಚಲಿಸುತ್ತವೆ. ಸಾಮನ್ಯವಾಗಿ ೬ ಆಡಿಗಳ ಅಂತರಕ್ಕೆ ಕೆಲವೊಮ್ಮ ೯ ಆಡಿಯವರೇಗೂ ಜಿಗಿಯಬಲ್ಲವು[೨] and reportedly up to 9 feet (2.75 m)[೩].ಇದರ ವೇಗ ಸೆಕೆಂಡಿಗೆ ೧೦ ಆಡಿಗಳಿರುತ್ತದೆ[೪] . ಜಿಗಿತದ ನಡುವೆ ಚುರುಕಾಗಿ ದಿಕ್ಕನ್ನು ಬದಲಿಸಬಲ್ಲುದು[೪].ಇದರ ಈ ಗುಣ ಮತ್ತು ಕೆಲವೊಮ್ಮೆ ನಿಸ್ತೇಜ ಸ್ಥಿತಿಯಲ್ಲಿ ಉಳಿಯುವ ಗುಣ ಇದನ್ನು ತನ್ನ ವೈರಿಗಳಿಂದ ರಕ್ಷಿಸಿಕೊಳ್ಳಲು ಸಹಕಾರಿಯಾಗಿದೆ[೫] .
ಕಾಂಗರೂ ಇಲಿಗಳು ಬಿಲ ತೋಡಲು ಅನುಕೂಲವಾಗುವ ಜೌಗು ಅಥವಾ ಅರೆಜೌಗು ಪ್ರದೇಶಗಳಲ್ಲಿ ವಾಸಿಸುತ್ತವೆ[೧] .ಕೆಲವು ಪ್ರಭೇದಗಳು ಹುಲ್ಲುಗಾವಲು ಮತ್ತು ಪೊದೆಕಾಡುಗಳಲ್ಲಿ ಬದುಕುತ್ತವೆ.ಇವುಗಳು ನಿರ್ದಿಷ್ಟ ಪ್ರದೇಶಗಳಲ್ಲಿ ಬಿಲಗಳಲ್ಲಿ ವಾಸಿಸು ತ್ತವೆ[೧].ಬಿಲದ ಒಳಗೆ ಹಲವಾರು ಕೋಣೆಗಳನ್ನು ಮಾಡಿಕೊಳ್ಳುತ್ತವೆ[೧].ಕೆಲವೊಮ್ಮೆ ನೂರಾರು ಬಿಲಗಳ ವಸಾಹತುಗಳೂ ಕಂಡು ಬರುತ್ತದೆ..[೬].
ಸಾಮಾನ್ಯವಾಗಿ ಕಾಳುಗಳು[೭] . ಕೆಲವೊಮ್ಮೆ ಚಿಗುರು ಸಸ್ಯಗಳನ್ನು, ಕೀಟಗಳನ್ನು ಕೂಡಾ ಭಕ್ಷಿಸುತ್ತವೆ[೧] .ಕೆನ್ನೆಯ ಪಕ್ಕ ಇರುವ ಚೀಲಗಳಲ್ಲಿ ಕಾಳುಗಳನ್ನು ಸಂಗ್ರಹಿಸಿಟ್ಟುಕೊಳ್ಳುತ್ತವೆ.
ಕಾಂಗರೂ ಇಲಿಉತ್ತರ ಅಮೇರಿಕ ಪ್ರದೇಶದಲ್ಲಿ ಕಂಡು ಬರುವ ಕಾಂಗರೂವಿನಂತೆ ವರ್ತಿಸುವ ಒಂದು ಜಾತಿಯ ಇಲಿ.
Kangaroo rats, small mostly nocturnal rodents of genus Dipodomys, are native to arid areas of western North America. The common name derives from their bipedal form. They hop in a manner similar to the much larger kangaroo, but developed this mode of locomotion independently, like several other clades of rodents (e.g. dipodids and hopping mice).
Kangaroo rats are four or five-toed heteromyid rodents with big hind legs, small front legs, and relatively large heads. Adults typically weigh between 70 and 170 grams (2.5 and 6.0 oz)[2] The tails of kangaroo rats are longer than both their bodies and their heads. Another notable feature of kangaroo rats is their fur-lined cheek pouches, which are used for storing food. The coloration of kangaroo rats varies from cinnamon buff to dark gray, depending on the species.[3] There is also some variation in length with one of the largest species, the banner-tailed kangaroo rat being six inches in body length and a tail length of eight inches.[3] Sexual dimorphism exists in all species, with males being larger than females.
Kangaroo rats move bipedally. Kangaroo rats often leap a distance of 7 feet,[4] and reportedly up to 9 feet (2.75 m)[5] at speeds up to almost 10 feet/sec, or 10 km/h (6 mph).[6] They can quickly change direction between jumps.[6] The rapid locomotion of the banner-tailed kangaroo rat may minimize energy cost and predation risk.[7] Its use of a "move-freeze" mode may also make it less conspicuous to nocturnal predators.[7]
Kangaroo rats live in arid and semiarid areas, particularly on sandy or soft soils[3] which are suitable for burrowing. They can, however, vary in both geographic range and habitat. Their elevation range depends on the species; they are found from below sea level to at least 7,100 feet (the type locality of D. ordii priscus).[8] They are sensitive to extreme temperatures and remain in their burrows during rain storms and other forms of inclement weather.[3] Kangaroo rats are preyed on by coyotes, foxes, badgers, weasels, owls, and snakes.
For example, Merriam's kangaroo rats live in areas of low rainfall and humidity, and high summer temperature and evaporation rates.[9] They prefer areas of stony soils, including clays, gravel, and rocks, which are harder than soils preferred by some other species (like banner-tailed kangaroo rats).[3] Because their habitats are hot and dry, they must conserve water.[10] They do this in part by lowering their metabolic rate, which reduces the loss of water through their skin and respiratory system. Evaporation through the skin is the major route of loss.[11] Merriam's kangaroo rats obtain enough water from the metabolic oxidation of the seeds they eat to survive and do not need to drink water at all.[10] To help conserve water they produce very concentrated urine, via a process apparently associated with expression of aquaporin 1 along a longer than usual segment of the descending limb of the loop of Henle in the kidney.[12]
In contrast, banner-tailed kangaroo rats have more specific habitat requirements for desert grasslands with scattered shrubs; this species is also more threatened because of the decline in these grasslands. These are also dry areas but they tend to have more water available to them than Merriam's kangaroo rats.
Kangaroo rats are primarily seed eaters.[13] They will, however, eat vegetation occasionally, and at some times of the year, possibly insects as well.[3] They have been seen storing the seeds of mesquite, creosote bush, purslane, ocotillo, and grama grass in their cheek pouches. Kangaroo rats will store extra seeds in seed caches.[9] This caching behavior affects the rangeland and croplands where the animals live.[3] Kangaroo rats must harvest as much seed as possible in as little time as possible.[13] To conserve energy and water, they minimize their time away from their cool, dry burrows. In addition, maximizing time in their burrows minimizes their exposure to predators.[13]
When on foraging trips, kangaroo rats hoard the seeds that they find. It is important for a kangaroo rat to encounter more food items than are consumed, at least at one point in the year, as well as defend or rediscover food caches and remain within the same areas long enough to utilize food resources.[7] Different species of kangaroo rat may have different seed caching strategies to coexist with each other, as is the case for the banner-tailed kangaroo rat and Merriam's kangaroo rat which have overlapping ranges.[2] Merriam's kangaroo rats scatterhoard small caches of seeds in numerous small, shallow holes they dig.[14] This is initially done close to the food source, maximizing harvest rates and reducing travel costs, but later redistributed more widely, minimizing theft by other rodents.[14] Banner-tailed kangaroo rats larderhoard a sizable cache of seeds within the large mounds they occupy. This could decrease their time and energy expenses; they also spend less time on the surface digging holes, reducing the risk of predation. Being larger and more sedentary, they are better able to defend these larders from depredations by other rodents.[14]
Kangaroo rats inhabit overlapping home ranges. These home ranges tend to be small with most activities within 200–300 ft and rarely 600 ft.[3] Home range size can vary within species with Merriam's kangaroo rats having larger home ranges than banner-tailed kangaroo rats. Recently weaned kangaroo rats move into new areas not occupied by adults. Within its home range, a kangaroo rat has a defended territory consisting of its burrowing system.
Kangaroo rats live in complex burrow systems. The burrows have separate chambers used for specific purposes like sleeping, living, and food storage.[3] The spacing of the burrows depends on the number of kangaroo rats and the abundance of food. Kangaroo rats also live in colonies that range from six to several hundred dens.[9] The burrow of a kangaroo rat is important in providing protection from the harsh desert environment. To maintain a constant temperature and relative humidity in their burrows, kangaroo rats plug the entrances with soil during the day.[3] When the outside temperature is too hot, a kangaroo rat stays in its cool, humid burrow and leaves it only at night.[10] To reduce loss of moisture through respiration when sleeping, a kangaroo rat buries its nose in its fur to accumulate a small pocket of moist air.[10] The burrows of Merriam's kangaroo rats are simpler and shallower than those of banner-tailed kangaroo rats. Banner-tailed kangaroo rats also mate in their burrows, unlike Merriam's kangaroo rats.
Kangaroo rats are generally solitary animals with little social organization. Kangaroo rats communicate during competitive interactions and courtship.[15] They do cluster together in some feeding situations. Groups of kangaroo rats that exist are aggregations and colonies.[3] There appears to be a dominance hierarchy among male kangaroo rats in competition for access to females.[16] Male kangaroo rats are generally more aggressive than females and are more dominant over them. Females are more tolerant of each other than males are and have more non-aggressive interactions. This is likely in part because the home ranges of females overlap less than the home ranges of males.[16] Linear dominance hierarchies appear to exist among males but it is not known if this is the case for females.[16] Winners of aggressive encounters appear to be the most active individuals.
Kangaroo rats have a promiscuous mating system. Their reproductive output is highest in summer following high rainfalls.[17] During droughts and food shortages, only a few females will breed.[3] It appears that kangaroo rats can assess their local conditions and adjust their reproductive efforts accordingly.[17] Merriam's kangaroo rats breed between February and May and produce two or three litters per year.[2] Before mating, the male and female will perform nasal-anal circling until the female stops and allows the male to mount her. A Merriam's kangaroo rat female will allow multiple males to mount her in a short time, perhaps to ensure greater chances of producing offspring. Mating in banner-tailed kangaroo rats involves more chasing and foot drumming in the male before the female allows him to mate.[18] Banner-tailed kangaroo rats mate on mounds and the more successful males chase away rival males.[18] The gestation period of kangaroo rats lasts 22–27 days.
The young are born in a fur-lined nest in the burrows. They are born blind and hairless.[2] For the first week, young Merriam kangaroo rats crawl, developing their hind legs in their second or third week.[9] At this time, the young become independent. Banner-tailed kangaroo rats are weaned between 22 and 25 days. Offspring remain in the mound for 1-6 more months in the maternal caches.[17]
Kangaroo rats, small mostly nocturnal rodents of genus Dipodomys, are native to arid areas of western North America. The common name derives from their bipedal form. They hop in a manner similar to the much larger kangaroo, but developed this mode of locomotion independently, like several other clades of rodents (e.g. dipodids and hopping mice).
Dipodomys es un género de roedores castorimorfos de la familia Heteromyidae conocidos vulgarmente como ratas canguro. Son pequeños roedores nativos de Norteamérica. El nombre deriva de su forma bípeda, saltan como pequeños canguros. Sin embargo, las ratas canguro y los canguros solo están lejanamente emparentados.
Se conocen 22 especies. Su tamaño varía de 10 a 20 cm, con una cola de tamaño igual o ligeramente más larga; el peso puede ser entre 35 y 180 gramos. La característica más distintiva de las ratas canguro son sus muy largas patas traseras.
Al igual que los jerbos de los desiertos de África y Asia y el ratón furioso del desierto australiano, las ratas canguro han desarrollado patas traseras altas, viven en profundas madrigueras que las refugian de lo peor del calor desértico, y rara vez beben agua. En cambio, tienen un metabolismo del agua altamente eficiente (sus riñones son por lo menos cuatro veces más eficientes en la retención de agua y la excreción de sal que los de los humanos) y manufacturan el agua mediante un proceso metabólico llamado fosforilación oxidativa. A pesar de compartir tantas características con los jerbos y con el ratón furioso, los tres grupos no se relacionan muy cercanamente; las similitudes son el resultado de una evolución convergente.
Las ratas canguro se encuentran en áreas áridas y semiáridas de los Estados Unidos y México que mantienen algo de pasto u otra vegetación. Su dieta incluye semillas, hojas, tallos, capullos, alguna fruta e insectos. La mayoría de las especies de rata canguro usa sus madrigueras y enterramientos cercanos como reservas de comida contra la posibilidad de malas temporadas.
Se reconocen las siguientes especies:
Dipodomys es un género de roedores castorimorfos de la familia Heteromyidae conocidos vulgarmente como ratas canguro. Son pequeños roedores nativos de Norteamérica. El nombre deriva de su forma bípeda, saltan como pequeños canguros. Sin embargo, las ratas canguro y los canguros solo están lejanamente emparentados.
Se conocen 22 especies. Su tamaño varía de 10 a 20 cm, con una cola de tamaño igual o ligeramente más larga; el peso puede ser entre 35 y 180 gramos. La característica más distintiva de las ratas canguro son sus muy largas patas traseras.
Dipodomys Heteromyidae animalia familiako generoa da[1], karraskarien barruan sailkatua.
Dipodomys Heteromyidae animalia familiako generoa da, karraskarien barruan sailkatua.
Dipodomys est un genre de petits rongeurs de la famille des Heteromyidae. Ce sont des rats-kangourous[1],[2] qui ne doivent pas être confondus avec les marsupiaux du même nom, de la famille des Potoroidae.
Ce genre a été décrit pour la première fois en 1841 par le zoologiste britannique John Edward Gray (1800-1875).
Selon Mammal Species of the World (version 3, 2005) (14 nov. 2012)[3], ITIS (14 nov. 2012)[4], NCBI (14 nov. 2012)[5] et Catalogue of Life (14 nov. 2012)[6] :
Selon Paleobiology Database (14 nov. 2012)[7] :
Dipodomys est un genre de petits rongeurs de la famille des Heteromyidae. Ce sont des rats-kangourous, qui ne doivent pas être confondus avec les marsupiaux du même nom, de la famille des Potoroidae.
Ce genre a été décrit pour la première fois en 1841 par le zoologiste britannique John Edward Gray (1800-1875).
Kengūriniai šokliai (lot. Dipodomys, angl. Kangaroo rats, vok. Känguruhratten, Taschenspringer) – maišiaskruosčių šoklinių (Heteromyidae)) šeimos graužikų gentis.
Paplitę Šiaurės Amerikos vakarinėje dalyje nuo Kanados iki Kalifornijos ir Centrinės Meksikos pietinėje dalyje. Gentyje yra 21 rūšis:
ir kt.
Kengūriniai šokliai (lot. Dipodomys, angl. Kangaroo rats, vok. Känguruhratten, Taschenspringer) – maišiaskruosčių šoklinių (Heteromyidae)) šeimos graužikų gentis.
Paplitę Šiaurės Amerikos vakarinėje dalyje nuo Kanados iki Kalifornijos ir Centrinės Meksikos pietinėje dalyje. Gentyje yra 21 rūšis:
Dykuminis kengūrinis šoklys (Dipodomys deserti) Ordo kengūrinis šoklys (Dipodomys ordii)ir kt.
Dipodomys nitratoidesDipodomys is een geslacht van zoogdieren uit de familie van de wangzakmuizen (Heteromyidae).
Dipodomys is een geslacht van zoogdieren uit de familie van de wangzakmuizen (Heteromyidae).
Szczuroskoczek[6] (Dipodomys) – rodzaj ssaka z podrodziny szczuroskoczków (Dipodomyinae) w rodzinie karłomyszowatych (Heteromyidae).
Rodzaj obejmuje gatunki występujące w Ameryce Północnej[6][7].
Długość ciała (bez ogona) 74–155 mm, długość ogona 104–208 mm, długość ucha 11–19 mm, długość tylnej stopy 36–58 mm; masa ciała 32–195 g[8].
Do rodzaju należą następujące gatunki[6][7]:
Szczuroskoczek (Dipodomys) – rodzaj ssaka z podrodziny szczuroskoczków (Dipodomyinae) w rodzinie karłomyszowatych (Heteromyidae).
Dipodomys é um gênero de roedores da família Heteromyidae.
As espécies que habitam em áreas desérticas são conhecidas por serem capazes de poder obter sua hidratação exclusivamente da produção de água metabólica (ou seja, água proveniente do metabolismo da glicose, que em seres humanos fornece apenas de 8 a 10% da hidratação). Apesar disso, a afirmação de que não bebem água se conseguirem encontra-la é falsa.
Dipodomys é um gênero de roedores da família Heteromyidae.
As espécies que habitam em áreas desérticas são conhecidas por serem capazes de poder obter sua hidratação exclusivamente da produção de água metabólica (ou seja, água proveniente do metabolismo da glicose, que em seres humanos fornece apenas de 8 a 10% da hidratação). Apesar disso, a afirmação de que não bebem água se conseguirem encontra-la é falsa.
Känguruspringmöss (Dipodomys) är ett släkte i familjen påsmöss bland gnagarna. De förekommer huvudsakligen i öknar och halvöknar av sydvästra USA och Mexiko. Namnet syftar på deras rörelsesätt, då de liksom känguruer hoppar på sina bakre extremiteter.
I släktet finns omkring 20 arter med en kroppslängd mellan 100 och 200 millimeter. Därtill kommer en ungefär lika lång svans. Vikten varierar mellan 35 och 180 gram. Påfallande är deras långa bakre extremiteter som används för att hoppa. Arternas pälsfärg är anpassade till ökensanden med olika nyanser av brun, buken är nästan alltid ljusare. Många arter har vita strimmor vid höfterna. Svansen är ofta svart med en tofs av långa hår i spetsen.
Känguruspringmöss fyller i Nordamerika samma ekologiska nisch som ökenspringråttan i Afrika och Asien eller mindre australisk punghoppråtta (Antechinomys laniger) i Australien. Dessa djur har liknande egenskaper som uppkom genom konvergent evolution. Känguruspringmöss gömmer sig i underjordiska bon som skydd mot hettan.
Föda utgörs av blad, frön, frukter och andra vegetabiliska ämnen samt insekter. Många arter lagrar födan i bon. Till exempel hittades hos en individ av arten Dipodomys spectabilis 6 kilogram födoämnen. Liksom andra påsmöss har de ett slags påse vid kinden som används för att bära födan. För att tömma påsen har de särskilda muskler. Alla arter har doftkörtlar vid skuldrorna och vissa arter markerar sitt revir med avföring.
Mellan november och mars vistas en del arter bara vid nymåne utanför bon. På så sätt blir de inte upptäckta av fiender som prärievarg och ugglor. Vid mindre tillgång till föda avviker de från detta beteende.
Vanligen skiljs mellan de följande 19 arter[1][2]:
Det vetenskapliga namnet är sammansatt av de grekiska orden dipodos (tvåfotad) och mys (mus).[3]
Vissa känguruspringmöss är jämförelsevis talrika. De lever ibland i närheten av fält och äter sädesväxter men de är inte lika skadliga som andra gnagare. Tidigare fanns fler arter som dog ut på grund av människans direkta eller indirekta inverkan. En del arter föredrar områden med många buskar. Dessa försvann efter att buskarna röjdes och därför etablerade sig känguruspringmöss som föredrar öppna landskap.
IUCN listar fyra arter som starkt hotade eller sårbara. Särskilt hotad är arten Dipodomys gravipes på Baja California som redan tidigare hade ett begränsat utbredningsområde och som hotas genom förstöringen av habitatet. Kritisk är situationen även för de andra arterna med begränsad utbredning.
De följande underarterna är antingen utdöda eller akut hotade:
Känguruspringmöss (Dipodomys) är ett släkte i familjen påsmöss bland gnagarna. De förekommer huvudsakligen i öknar och halvöknar av sydvästra USA och Mexiko. Namnet syftar på deras rörelsesätt, då de liksom känguruer hoppar på sina bakre extremiteter.
Kanguru sıçanı, Heteromyidae familyasından Dipodomys cinsine ait anavatanı Kuzey Amerika olan küçük bir kemirgendir. İki ayak üzerinde kanguru gibi sıçramalarından dolayı bu isim verilmiştir.
Bu cinse ait 19 tür tespit edilmiştir.
Boyları 10–20 cm arasındadır ve boylarına eşit yahut daha uzun kuyrukları vardır. Ağırlıkları 35 ila 180 gram arasında değişir. En belirgin özellikleri çok uzun arka ayaklarının olmasıdır. Afrika ve Asya çöllerinde yaşayan Arap tavşanığillerden jerboa ve Avustralya kırlarında yaşayan sıçrayan fareler gibi gelişmiş arka ayakları vardır ve kendilerini çölün kavurucu sıcaklarından koruyan derin deliklerde yaşarlar. Karbonhidratlardan yoksun bir beslenme biçimine zorlanmadıkları takdirde hiçbir şekilde su kaybetmezler.[1] Oldukça gelişmiş suyu etkin kullanan bir metabolizmaları (Böbrekleri suyu tutma ve tuzu ayrıştırmada insanlarınkinden en az 4 kat daha etkindir) vardır ve Oksidatif fosforilasyon adı verilen metabolik işlemle su üretirler. Bu adaptasyonlar onları zorlu koşullar altında yaşamaya hazırlamıştır. Jerboa ve sıçrayan fare ile pek çok özellikleri paylaşmalarına rağmen bu üç grup birbirleri ile akraba değildir. Benzerlikleri yakınsak evrim yüzündendir.
Kanguru sıçanı, Heteromyidae familyasından Dipodomys cinsine ait anavatanı Kuzey Amerika olan küçük bir kemirgendir. İki ayak üzerinde kanguru gibi sıçramalarından dolayı bu isim verilmiştir.
Bu cinse ait 19 tür tespit edilmiştir.
Boyları 10–20 cm arasındadır ve boylarına eşit yahut daha uzun kuyrukları vardır. Ağırlıkları 35 ila 180 gram arasında değişir. En belirgin özellikleri çok uzun arka ayaklarının olmasıdır. Afrika ve Asya çöllerinde yaşayan Arap tavşanığillerden jerboa ve Avustralya kırlarında yaşayan sıçrayan fareler gibi gelişmiş arka ayakları vardır ve kendilerini çölün kavurucu sıcaklarından koruyan derin deliklerde yaşarlar. Karbonhidratlardan yoksun bir beslenme biçimine zorlanmadıkları takdirde hiçbir şekilde su kaybetmezler. Oldukça gelişmiş suyu etkin kullanan bir metabolizmaları (Böbrekleri suyu tutma ve tuzu ayrıştırmada insanlarınkinden en az 4 kat daha etkindir) vardır ve Oksidatif fosforilasyon adı verilen metabolik işlemle su üretirler. Bu adaptasyonlar onları zorlu koşullar altında yaşamaya hazırlamıştır. Jerboa ve sıçrayan fare ile pek çok özellikleri paylaşmalarına rağmen bu üç grup birbirleri ile akraba değildir. Benzerlikleri yakınsak evrim yüzündendir.
Живуть в Північній Америці. Відомі з пізнього пліоцену.
Довжина тіла — від 10 до 20 см, хвіст приблизно рівної до тіла довжини. Маса тіла — від 35 до 180 г. Відмінна особливість — довгі задні лапи.
Близьким до Dipodomys родом є Microdipodops (2 види). Разом ці два роди формують підродину Dipodomyinae Gervais, 1853 — одну з підродин родини гетеромісових (Heteromyidae Gray, 1868), що входить до складу надродини Geomyoidea Bonaparte, 1845 підряду Castorimorpha:
Відомі 22 види цього роду.
Chi Chuột nhảy hai chân (tên khoa học Dipodomys) là một chi động vật gặm nhấm thuộc họ Chuột bìu má. Chúng là loài bản địa ở Bắc Mỹ. Cái tên "chuột nhảy hai chân" cho thấy chúng di chuyển bằng hai chi sau và có khả năng nhảy rất tốt tựa như loài kangaroo.
Chuột nhảy hai chân có họ hàng gần gũi với các loài chuột nhảy hai chân nhỏ, thuộc chi Chuột nhảy hai chân nhỏ (Microdipodops). Cả hai chi này đều là thành viên của Phân họ Chuột nhảy hai chân (Dipodomyinae).
Chuột nhảy hai chân là động vật nội nhiệt với hai chân sau rất phát triển trong khi hai chân trước khá nhỏ, và đầu thì rất lớn so với thân hình. Chiều dài của đuôi lớn hơn cả chiều dài thân và đầu cộng lại. Hai bên miệng chúng có túi má là nơi có thể dùng để dự trữ thức ăn. Màu sắc của chuột khá đa dạng, từ màu nâu vàng cho tới xám đậm, tùy theo loài.[1] Kích thước cơ thể cũng khác nhau khá nhiều, với một trong những loài lớn nhất là chuột nhảy hai chân đuôi cờ có chiều dài thân hình lên tới 6 inch và chiều dài đuôi là 8 inch. Cân nặng của chuột trưởng thành chừng 70-170 g.[2] Hiện tượng lưỡng hình giới tính tồn tại trong tất cả các loài của chi này, đại để con đực lớn hơn con cái rất nhiều.
Như cái tên "chuột nhảy hai chân" đã đề cập, chúng đi đứng bằng hai chi sau và có khả năng nhảy tốt. Chuột nhảy hai chân Merriam có thể nhảy một đoạn xa tới 7–8 foot và nhanh chóng đổi hướng khi "hạ cánh". Chuột nhảy hai chân đuôi cờ thì có khả năng chạy rất nhanh nhưng tốn ít năng lượng và giảm thiểu nguy cơ bị thiên địch săn bắt.[3] Chúng cũng có thể chuyển sang trạng thái "hoàn toàn đứng yên" vào ban đêm để tránh bị kẻ thù săn đuổi.
Các thành viên của chi Chuột nhảy hai chân sống ở những vùng đất kho và bán ẩm, nhất lên trên các bãi đất cát hay đất mềm[1] vốn thích hợp cho việc đào hang. Tuy nhiên, khu vực và điều kiện sinh sống có thể khác nhau khá nhiều. Ví dụ, loài chuột nhảy hai chân Merriam có khu vực sinh sống trải dài từ Nam California, Utah, Tây Nam New Mexico, Arizona và phía Bắc Mexico, với điều kiện khí hậu ít mưa, nắng nóng nhiều và tốc độ bốc hơi nước cao vào mùa hè.[4] Chúng có thể sinh sống ở nhiều cao độ khác nhau, có thể lên tới 4500 foot (hơn 1370 mét) so với mực nước biển.[4] "Nhà ở" của loài chuột này cũng được xây dựng trên đất cứng hơn nhiều so với các thành viên khác, cụ thể chúng sống trên những vùng đất sỏi, đất sét và đá. Thức ăn của chúng là các loại hạt, đồng thời chúng lấy nguồn nước ngay từ trong thức ăn chứ không cần uống nước. Chúng cũng có thể tiết kiệm nước bằng việc tự làm giảm quá trình trao đổi chất, nhờ đó giảm được tốc độ bốc thoát hơi nước qua da hay qua việc hô hấp.[5]
Một thành viên khác của chi Chuột nhảy hai chân, loài chuột nhảy hai chân đuôi cờ sinh sống tại khu vực kéo dài từ Đông Bắc Arizona xuống tới Aguascalientes và San Luis Posi, Mexico và từ Arizona tới Tây Texas. Chúng chủ yếu sống trong các vùng cây bụi và đồng cỏ, nhìn chung khí hậu cũng tương đối khô nhưng có sẵn nước hơn so với đồng loại Merriam. Tất cả các loài chuột nhảy hai chân đều nhạy cảm với nhiệt độ khắc nghiệt và vì vậy chúng thường ở lì trong hang mỗi khi thời tiết xấu hay có mưa bão.[1] Thiên địch của chuột nhảy hai chân có thể kể đến như chó sói đồng cỏ Bắc Mỹ, cáo, lửng, chồn, cú và rắn.
Thức ăn của các loài Chuột nhảy hai chân chủ yếu là hạt,[6] tuy nhiên vào một số thời điểm nhất định trong năm thì rau và côn trùng cũng nằm trong khẩu phần của chúng.[1] Chúng có thể chứa các thức ăn chưa nhai hết trong các túi hai bên má bao gồm các loại hạt của cây mizquitl, larrea tridentata, các cây bụi, rau sam, fouquieria splendens và cỏ butêlu. Thức ăn thừa cũng được cất giấu kỹ trong hang để dùng dần.[4] Tập tính cất trữ này có tương quan với đặc điểm của nơi ở và phạm vi cư trú của chúng.[1] Cụ thể, chuột cống kangaroo phải thu thập thật nhiều thức ăn trong một thời gian rất ngắn[6] vì môi trường khô bên ngoài không thích hợp cho việc ở ngoài hang quá lâu, đồng thời những kẻ săn mồi nguy hiểm lúc nào cũng chờ sẵn.[6]
Chuột nhảy hai chân thu thập và cất trữ tất cả các loại thực phẩm mà chúng tìm thấy trong quá trình tìm kiếm thức ăn cho mình. Trong mỗi lần đi kiếm ăn như vậy, chúng buộc lòng phải thu thập được lượng thực phẩm nhiều hơn hẳn so với số lương thực chúng tiêu thụ trong thời gian kiếm ăn; và chúng cũng phải chôn giấu kỹ lưỡng các thực phẩm kiếm được cũng như có biện pháp nhận diện các kho thức ăn của mình, điều này đảm bảo cho việc chúng có đủ số lương thực cần thiết để sống sót.[3] Mỗi loài chuột nhảy hai chân có một phương pháp kiếm ăn riêng và nguồn thức ăn cũng không hoàn toàn giống nhau, điều này giúp chúng có thể tồn tại chung với nhau trong cùng một hệ sinh thái. Ví dụ như trong trường hợp của chuột nhảy hai chân Merriam và đồng loại đuôi cờ vốn có nguồn thức ăn chồng lấp lên nhau[2]: chuột Merriam cất trữ thức ăn trong nhiều hang nhỏ nằm rải rác[7] và gần hang trú ẩn để tiện việc đi lại, tăng hiệu quả thu thập lương thực[7]; còn chuột nhảy hai chân đuôi cờ chôn giấu thức ăn trong một số ít các hang lớn[7] giúp chúng tiết kiệm thời gian, công sức (ví dụ đỡ mất thì giờ đào nhiều hang) và giảm nguy cơ bị các loài ăn thịt săn bắt trong khi chạy long nhong bên ngoài hang ổ của mình.
Các thành viên của chi Chuột nhảy hai chân có ổ sinh thái chồng lấp lên nhau. Tuy nhiên, khu vực sinh sống của mỗi cá nhân tương đối nhỏ với phần lớn hoạt động diễn ra trong vòng bán kính 200–300 foot (61-91 mét), phạm vi này có thể lên tới 600 foot (183 mét) nhưng những trường hợp như thế cực kì hiếm.[1] Khu vực sinh sống của mỗi cá thể cũng bao hàm một vùng lãnh thổ được bảo vệ, vùng lãnh thổ này hàm chứa hệ thống hang đào của mỗi con chuột. Phạm vi sinh sống cũng lớn nhỏ tùy theo loài, tỉ như chuột cống kanagroo Merriam có phạm vi sống lớn hơn chuột nhảy hai châno đuôi cờ. Trong thời gian gần đây, các cá thể chuột vừa mới cai sữa cũng hay "di cư" vào và chiếm lĩnh các vùng đất chưa được các con trưởng thành khai phá.
Hệ thống hang đào của chuột nhảy hai chân khá phức tạp. Các hang đào đều có nhiều loại "phòng" riêng biệt với công năng riêng cho mỗi phòng, tỉ như phòng ngủ, phòng sinh hoạt và nơi dự trữ thức ăn.[1] Phòng rộng hay hẹp tùy vào số cá thể trong hang cũng như số lượng thức ăn. Chuột nhảy hai chân cũng có thể sống theo từng bầy với số hang đào của mỗi bầy dao động từ 6 đến vài trăm cái.[4] Hang đào đóng vai trò quan trọng trong đời sống của chuột nhảy hai chân vì chúng cung cấp một nơi nơi trú ẩn an toàn trước điều kiện hoang mạc không mấy dễ chịu. Nhằm duy trì nhiệt độ và độ ẩm thích hợp trong hang, vào ban ngày các cửa hang đều được bịt kín bằng đất.[1] Khi nhiệt độ bên ngoài quá cao, chuột nhảy hai chân ở lì trong cái hang mát mẻ, dễ chịu suốt cả ngày và chỉ rời hang vào ban đêm.[5] Nhằm duy trì độ ẩm cao, khi ngủ chuột nhảy hai chân che phủ mũi của chúng bằng bộ lông để tích trữ hơi nước sản sinh ra trong quá trình hô hấp.[5] Hang đảo của chuột nhảy hai chân Merriam tỏ ra đơn giản hơn và nông hơn so với chuột nhảy hai chân đuôi cờ. Chuột nhảy hai chân đuôi cờ, trái với đồng hương Merriam, cũng thực hiện hành vi giao phối trong hang.
Chuột nhảy hai chân nhìn chung sống đơn độc và ít khi tồn tại các tổ chức xã hội trong chúng. Tuy nhiên, thỉnh thoảng chúng cũng tụ tập lại với nhau trong một số trường hợp kiếm ăn. Những tổ chức chuột nhảy hai chân tồn tại dưới dạng quần tụ và bầy đàn.[1] Dường như có sự phân cấp trội diễn ra trong các bầy đàn chuột, tỉ như các con đực có khi đánh nhau để tranh giành các con cái.[8] Chuột nhảy hai chân đực thường hung hăng hơn và tỏ ra trội hơn so với các con cái - những cá thể có xu hướng ít xung đột với nhau hơn và cũng ít hung hăng hơn trong các mối quan hệ. Chính vì vậy mà sự chồng lấp trong phạm vi sinh sống của cá thể cái ít hơn so với cá thể đực.[8] Có vẻ như, tồn tại những mối quan hệ phân cấp trội tuyến tính giữa các con đực nhưng không rõ các mối quan hệ kiểu này có tồn tại ở các con cái hay không.[8] Những cá thể chiến thắng trong các cuộc tranh giành thường là những con hoạt động tích cực nhất.
Chuột nhảy hai chân có đời sống tình dục khá là "lang chạ", cụ thể chúng giao phối với rất nhiều bạn tình khác nhau. Mức độ sinh sản cao nhất vào mùa hè sau những đợt mưa lớn.[9]
Chi Chuột nhảy hai chân (tên khoa học Dipodomys) là một chi động vật gặm nhấm thuộc họ Chuột bìu má. Chúng là loài bản địa ở Bắc Mỹ. Cái tên "chuột nhảy hai chân" cho thấy chúng di chuyển bằng hai chi sau và có khả năng nhảy rất tốt tựa như loài kangaroo.
Chuột nhảy hai chân có họ hàng gần gũi với các loài chuột nhảy hai chân nhỏ, thuộc chi Chuột nhảy hai chân nhỏ (Microdipodops). Cả hai chi này đều là thành viên của Phân họ Chuột nhảy hai chân (Dipodomyinae).
Кенгуровые прыгуны (лат. Dipodomys) — род грызунов, живущих в Северной Америке. Прилагательное «кенгуровый» в их названии происходит от их строения ног, подобного кенгуру или, учитывая их существенно меньший размер, тушканчиков (однако, и те, и другие лишь очень дальние родственники). Известны с позднего плиоцена.
Кенгуровый прыгун может прыгать, как кенгуру, и пользоваться хвостом для поддержания равновесия. Это существо становится активным ночью, когда пустыня остывает. Он практически не пьёт воды, добывая необходимую ему воду из семян.
В месяц ему необходимо такое количество пищи, которое выражается в 3 1/2 унциях (~100 гр) сухих семян ячменя. Из них кенгуровый прыгун извлечёт 2 унции ( ~57 гр ) жидкости. В то же время он потеряет 2 1/5 унции воды через выделение и дыхание. Потерянные 1/5 унции ( 5.7 гр ) воды, которые необходимы животному для поддержания баланса обмена веществ, возмещаются вдыханием влажного воздуха из норы.
Из-за того, что он не потеет, кенгуровый прыгун теряет мало влаги. Его тело производит сильно концентрированную мочу, которая кристаллизируется после того, как выходит из тела.
Нора кенгурового прыгуна находится в 45 сантиметрах под землёй, в этом его доме сохраняются устойчивые температуры и влажность в течение изменчивого дня в пустыне. Хотя температура снаружи колеблется от 10 до 60 °C, в норе температура остаётся постоянной — 22 °C. Влажность на поверхности может меняться от 20 до 60 %, но влажность в норе остаётся на уровне 60 % всё время.
Известны 22 вида кенгуровых прыгунов. Их размер от 10 до 20 см, не считая хвоста, примерно равного их длине. Масса от 35 до 180 граммов. Отличительная особенность — длинные задние лапы.
Русские названия по энциклопедии[1].
Кенгуровые прыгуны (лат. Dipodomys) — род грызунов, живущих в Северной Америке. Прилагательное «кенгуровый» в их названии происходит от их строения ног, подобного кенгуру или, учитывая их существенно меньший размер, тушканчиков (однако, и те, и другие лишь очень дальние родственники). Известны с позднего плиоцена.
Кенгуровый прыгун может прыгать, как кенгуру, и пользоваться хвостом для поддержания равновесия. Это существо становится активным ночью, когда пустыня остывает. Он практически не пьёт воды, добывая необходимую ему воду из семян.
В месяц ему необходимо такое количество пищи, которое выражается в 3 1/2 унциях (~100 гр) сухих семян ячменя. Из них кенгуровый прыгун извлечёт 2 унции ( ~57 гр ) жидкости. В то же время он потеряет 2 1/5 унции воды через выделение и дыхание. Потерянные 1/5 унции ( 5.7 гр ) воды, которые необходимы животному для поддержания баланса обмена веществ, возмещаются вдыханием влажного воздуха из норы.
Из-за того, что он не потеет, кенгуровый прыгун теряет мало влаги. Его тело производит сильно концентрированную мочу, которая кристаллизируется после того, как выходит из тела.
Нора кенгурового прыгуна находится в 45 сантиметрах под землёй, в этом его доме сохраняются устойчивые температуры и влажность в течение изменчивого дня в пустыне. Хотя температура снаружи колеблется от 10 до 60 °C, в норе температура остаётся постоянной — 22 °C. Влажность на поверхности может меняться от 20 до 60 %, но влажность в норе остаётся на уровне 60 % всё время.
Известны 22 вида кенгуровых прыгунов. Их размер от 10 до 20 см, не считая хвоста, примерно равного их длине. Масса от 35 до 180 граммов. Отличительная особенность — длинные задние лапы.
no one really care (about) this (原作者非英文母語)
캥거루쥐(pocket mouse)는 주머니생쥐과 캥거루쥐속(Dipodomys)에 속하는 설치류의 총칭이다. 북아메리카 서부 지역에서 발견된다. 이름은 두 발로 일어서는 습성에서 유래했다. 대형 캥거루처럼 깡충거리며 걷거나 뛰지만, 이동을 위한 한 방법으로 여러 다른 설치류 분류군(뛰는쥐류, 껑충쥐류)처럼 독립적으로 발달했다.[1]
2007년 하프너(Hafner) 등은 분자생물학과 형태학적 정보에 의해 다음과 같은 계통 분류군을 제안했다.[2]
주머니생쥐과 캥거루쥐아과 작은주머니생쥐아과