Els pakicètids (Pakicetidae) foren una família de mamífers carnívors del subordre dels arqueocets que visqueren entre l'Eocè inferior i mitjà al Pakistan entre fa 55,8 i fa 30,4 milions d'anys.[1]
Sent cetacis, els pakicètids precediren les balenes i els dofins en la seva transició des de la terra ferma. Com que se n'ha trobat els fòssils a prop de masses d'aigua, es creu que passaven part de la vida a l'aigua.
Pakicetus fou el primer a ser descobert, el 1983 per Philip Gingerich, Neil Wells, Donald Russell i S. M. Ibrahim Shah i totes les espècies han estat trobades en uns pocs jaciments del Pakistan i d'aquí el nom del primer gènere i de la família en general. Es creu que aquesta regió vorejava amb el mar de Tetis a l'època dels pakicètids, fa uns 53 milions d'anys.
Es creu que els pakicètids són els avantpassats dels cetacis moderns a causa de tres caràcters únics dels cetacis: peculiaritats en la posició dels ossos de l'orella dins del crani, el plec d'un os de l'orella mitjana i la configuració de les cúspides de les dents molars.
Els pakicètids (Pakicetidae) foren una família de mamífers carnívors del subordre dels arqueocets que visqueren entre l'Eocè inferior i mitjà al Pakistan entre fa 55,8 i fa 30,4 milions d'anys.
Sent cetacis, els pakicètids precediren les balenes i els dofins en la seva transició des de la terra ferma. Com que se n'ha trobat els fòssils a prop de masses d'aigua, es creu que passaven part de la vida a l'aigua.
Pakicetus fou el primer a ser descobert, el 1983 per Philip Gingerich, Neil Wells, Donald Russell i S. M. Ibrahim Shah i totes les espècies han estat trobades en uns pocs jaciments del Pakistan i d'aquí el nom del primer gènere i de la família en general. Es creu que aquesta regió vorejava amb el mar de Tetis a l'època dels pakicètids, fa uns 53 milions d'anys.
Es creu que els pakicètids són els avantpassats dels cetacis moderns a causa de tres caràcters únics dels cetacis: peculiaritats en la posició dels ossos de l'orella dins del crani, el plec d'un os de l'orella mitjana i la configuració de les cúspides de les dents molars.
Ang mga Pakicetid o Pakicetidae ("Mga balyenang Pakistani") ay isang extinct na pamilya ng mamalya ng mga karniborosong mga cetacean na namuhay noong maagang Eoseno hanggang gitnang Eoseno noog mga 55.8 milyong taon nakakaraan hanggang 40.4 milyong taong nakakaraan sa Indo-Pakistan at nabuhay sa loob ng 15.4 milyong taong nakakaraan.[1] Ang mga modernong balyena ay nag-ebolb mula sa mga sinaunang balyena gaya ng mga basilosaurid na nagebolb naman mula sa tulad ng ampibyosong mga ambulocetid na nag-ebolb naman mula sa tulad ng mga nakatira sa lupaing mga pakicetid. Ang lahat ng species ay alam lamang mula sa ilang mga lugar ng hilagaang Pakistan sa isang rehiyon na baybayin sa Karagatang Tethys nang ang mga pakicetid ay nabuhay.
Ang mga Pakicetid o Pakicetidae ("Mga balyenang Pakistani") ay isang extinct na pamilya ng mamalya ng mga karniborosong mga cetacean na namuhay noong maagang Eoseno hanggang gitnang Eoseno noog mga 55.8 milyong taon nakakaraan hanggang 40.4 milyong taong nakakaraan sa Indo-Pakistan at nabuhay sa loob ng 15.4 milyong taong nakakaraan. Ang mga modernong balyena ay nag-ebolb mula sa mga sinaunang balyena gaya ng mga basilosaurid na nagebolb naman mula sa tulad ng ampibyosong mga ambulocetid na nag-ebolb naman mula sa tulad ng mga nakatira sa lupaing mga pakicetid. Ang lahat ng species ay alam lamang mula sa ilang mga lugar ng hilagaang Pakistan sa isang rehiyon na baybayin sa Karagatang Tethys nang ang mga pakicetid ay nabuhay.
Pakicetidae (Pakicetidi - "pakistanski kitovi") su izumrla porodica archaeoceta, koji su tijekom perioda od ranog eocena do ranog srednjeg eocena nastanjivali obale indijskog potkontinenta. To znači da su živjeli između 55,8 i 40,4 milijuna godina.[1]
Dehm & Oettingen-Spielberg 1958.. opisali su prvog pakicetida, Ichthyolestesa, ali, kako ga tada nisu prepoznali kao kita, identificirali su ga kao mezonihida ribojeda. West 1980.. je bio prvi znanstvenik koji je identificirao pakicetide kao kitove, a, nakon otkrića moždane šupljine jedne jedinke, Gingerich & Russell 1981. bili su u stanju opisati rod Pakicetus. Tijekom iduća dva ddesetljeća daljnje istraživanje dovelo je do otkrivanja dodatnog lubanjskog materijala pakicetida, a Thewissen et al. 2001. opisali su postkranijalne ostatke te porodice. Iako su poznati svi dijelovi poskranijalnog kostura pakicetida, nikada nije pronađen potpun kosturt.[2] Zlatni rudnik za ostatke pakicetida je nalazište "H-GSP Lokalitet 62" u brdima Kala Chitta, gdje su pronađeni fosili sva tri roda te porodice. Problem s tim nalazištem je da je ono toliko bogato kostima da nije moguće identificirati kosti pojedinačnih jedinki, pa su stoga kosturi pakicetida mješavina kostiju nekoliko jedinki.[3]
Pakicetidi se mogu naći u riječnim nanosima ili blizu njih u sjevernom Pakistanu i sjeverozapadnoj Indiji, području koji je za života tih životinja vjerojatno bio suh s privremenim potocima. Pakicetidi nisu pronađeni u morskim naslagama, te se čini da su bili kopnene ili slatkovodne životinje. Njihovi dugi udovi i malene ruke i stopala ukazuju na to da su bili loši plivači. Kosti su im teške i kompaktne i vjerojatno su služile kao balast; one su jasan dokaz da pakicetidi nisu bili brzi trkači, iako im je morfologija ostatka tijela podesna za trčanje. Pakicetidi su najvjerojatnije živjeli u slatkoj vodi ili blizu nje i hranili se i kopnenim i vodenim organizmima.[2]
Uši pakicetida imale su ušni kanal i kosti (nakovanj, čekić, prsten bubnjića...) slične onima kod današnjih kopnenihsisavaca i vjerojatno su ih stoga koristili za slušanje na kopnu, preko zraka. U donjoj čeljusti je foramen mandibulae malen i usporediv sa onim kod postojećih kopnenih sisavaca, a u donjoj čeljusti nije bio prisutan ni slušni masni jastučić, karakterističan za kasnije kitove. Lateralni zid donje čeljusti također im je relativno debeo, što je dalje sprječavalo prijenos zvuka preko čeljusti. Slušni mjehur u ušima pakicetida sličan je onima kod svih kitova, s relativno tankim lateralnim zidom i zadebljanim srednjim dijelom. Međutim, za razliku od kasnijih kitova, pars tympanica ossis temporalis dodiruje periotičku kost, koja je čvrsto spojena za lubanju i ne ostavlja prostora za sinuse, čime sprječava usmjereni sluh u vodi. Pakicetidi su u vodi najvjerojatnije čuli prijenosom zvuka preko kostiju.[4]
Interpretacije staništa koje su pakicetidi nastanjivali i njihovog načina kretanja znatno se razlikuju:
Thewissen et al. 2001. su zaključili da su "pakicetidi bili kopneni sisavci, ne više vodene životinje od tapira." Prema njihovom mišljenju, kod njih nije prisutna ni jedna od prilagodbi morskom životu, koje se mogu naći kod najstarijih obligatnih morskih kitova, bazilosaurida i dorundontina. Vratni kralješci pakicetida duži su nego kod kasnoeocenskih kitova, kralješci prsnog koša postaju veći od vrata prema natrag, a sakralni i repni kralješci duži su nego kod današnjih kitova (ali su još uvijek kraći nego kod nekih izumrlih kitova sa valovitim kralježnicama). Pokretljivost kralježnice pakicetida dodatno su ograničavale zakrivljene zigapofize (izrasline između kralježaka) kao kod trkača poput mezonihida. Sakralni kralješci su srasli, a križno-ydjelični spojevi prisutni su kao i kod kopnenih sisavaca i morskih kitova.[5]
Nadalje, prema Thewissen et al., lopatice pakicetida (za razliku od ostalih kitova) iznad kralježnice imaju velike konkavne jame s malenim koštanim izraslinama. Deltopektoralne kreste nisu prisutne na dugim i tankim ramenim kostima, kao kod životinja trkača, a različito od ostalih eocenskih kitova. Laktovi pakicetida su kruti kao kod životinja trkača, a podlaktice nisu spljoštene kao kod kitova koji zaista žive u vodi. Goljenična kost je duga sa kratkom goljeničnom krestom. Osobine zadnjih udova su sličnije onima kod životinja koje trče i mogu skakati, nego kod životinja koje se kreću u vodi.[5]
Gingerich 2003. nisu se složili i dobili su podršku od Madar 2007.: postkranijalna morfologija i mikrostrukturne osobine ukazuju na to da su pakicetidi bili prilagođeni životu u vodi, što uključuje hodanje po dnu, "veslanje" i valovito plivanje, ali vjerojatno nisu bile pogodne za trčanje. Izotopni tragovi pokazali su da su pakicetidi provodili znatan dio života u slatkoj vodi i hranili se životinjama koje u njoj žive.[1]
Pakicetidae (Pakicetidi - "pakistanski kitovi") su izumrla porodica archaeoceta, koji su tijekom perioda od ranog eocena do ranog srednjeg eocena nastanjivali obale indijskog potkontinenta. To znači da su živjeli između 55,8 i 40,4 milijuna godina.
Pakicetidae is een uitgestorven familie van walvissen. Ze behoren tot de onderorde van de Archaeoceti en ze leefden tijdens het Vroeg- tot Midden-Eoceen. Men vermoedt dat ze hun leven gedeeltelijk in het water doorbrachten omdat men hun fossielen gevonden heeft in de buurt van water, vergelijkbaar met de levenswijze van een amfibie[1][2] Ze leefden in een dorre omgeving met tijdelijke waterlopen en weinig stroomgebieden.
Pakicetidae is een uitgestorven familie van walvissen. Ze behoren tot de onderorde van de Archaeoceti en ze leefden tijdens het Vroeg- tot Midden-Eoceen. Men vermoedt dat ze hun leven gedeeltelijk in het water doorbrachten omdat men hun fossielen gevonden heeft in de buurt van water, vergelijkbaar met de levenswijze van een amfibie Ze leefden in een dorre omgeving met tijdelijke waterlopen en weinig stroomgebieden.
Pakicetidae là danh pháp khoa học để chỉ một họ chứa các loài động vật đã tuyệt chủng, dạng chuyển tiếp từ thú sống trên đất liền sang các dạng cá voi tiền sử. Trong khi các dạng cá voi ngày nay là các động vật sinh sống dưới nước thì các dạng động vật của họ này vẫn sinh sống chủ yếu trên đất liền. Do các hóa thạch của chúng được tìm thấy gần các vùng nước, người ta giả định rằng chúng sống một phần thời gian trong nước, do cấu trúc xương của chúng đặc chắc hơn và làm giảm sức nổi hay hốc mắt của chúng nằm ở vị trí cao trên hộp sọ.
Các chi đã biết trong họ Pakicetidae bao gồm chi Pakicetus kích thước cỡ con sói, Nalacetus, Ichthyolestes kích thước cỡ con cáo. Pakicetus lần đầu tiên được Philip Gingerich, Neil Wells, Donald Russell và S. M. Ibrahim Shah phát hiện năm 1983, và cả ba loài được biết đến chỉ từ một số ít di chỉ tại Pakistan, vì thế mà có tên của chi đầu tiên và của họ này. Khu vực này vào khoảng thời gian đó, khoảng 53 triệu năm trước, được coi là vùng duyên hải của biển Tethys.
Các loài trong họ Pakicetidae là động vật ăn thịt sống trên đất liền, nhưng được cho là các tổ tiên của cá voi hiện đại do ba đặc trưng sau đây là duy nhất chỉ có ở các dạng cá voi: các điểm đặc biệt trong định vị các xương tai bên trong hộp sọ, sự gập nếp trong xương của tai giữa, sự sắp xếp của các chỏm răng của các răng hàm. Các loài trong họ này có 4 chân giống như của động vật có vú điển hình.
Học thuyết hiện tại cho rằng cá voi hiện đại đã tiến hóa từ các dạng cá voi cổ đại như Basilosauridae, mà họ này đến lượt mình lại tiến hóa từ những sinh vật tương tự như họ Ambulocetidae sinh sống kiểu lưỡng cư, và họ này lại tiến hóa từ những sinh vật tương tự như Pakicetidae sinh sống trên đất liền.
Ngoài các hóa thạch của chi Himalayacetus ở tình trạng bảo tồn không tốt thì các hóa thạch của Pakicetidae là các dấu tích cổ nhất đã biết của cá voi. Các nhóm nổi lên sau này như Ambulocetidae, Rodhocetus hay Remingtonocetidae có thể đã có những điều chỉnh lớn đáng kể để thích nghi với cuộc sống dưới nước.
Sự phát hiện ra Pakicetidae đã góp phần vào việc làm cho sự tìm hiểu các mối quan hệ phát sinh loài của cá voi trở nên rõ ràng hơn. Trước đây đôi khi người ta cho rằng bộ Cá voi (Cetacea) có nguồn gốc từ nhóm Mesonychia. Thay vì thế, hiện tại người ta đã biết rằng các dạng cá voi tiền sử vẫn có mắt cá chân với biểu hiện bề mặt là móng chẻ đôi. Đặc điểm này chỉ có ở động vật guốc chẵn, vì thế, mối quan hệ gần gũi của hai đơn vị phân loại này về mặt hình thái học là đáng kể. Các nghiên cứu di truyền học phân tử cũng chỉ ra mối quan hệ gần gũi này, và theo như học thuyết phổ biến nhất ngày nay thì động vật guốc chẵn và cá voi được gộp lại trong một bộ có danh pháp khoa học là Cetartiodactyla, với một số dạng động vật guốc chẵn như hà mã có thể có quan hệ họ hàng gần gũi nhất với cá voi.
Pakicetidae là danh pháp khoa học để chỉ một họ chứa các loài động vật đã tuyệt chủng, dạng chuyển tiếp từ thú sống trên đất liền sang các dạng cá voi tiền sử. Trong khi các dạng cá voi ngày nay là các động vật sinh sống dưới nước thì các dạng động vật của họ này vẫn sinh sống chủ yếu trên đất liền. Do các hóa thạch của chúng được tìm thấy gần các vùng nước, người ta giả định rằng chúng sống một phần thời gian trong nước, do cấu trúc xương của chúng đặc chắc hơn và làm giảm sức nổi hay hốc mắt của chúng nằm ở vị trí cao trên hộp sọ.
巴基鯨科(学名:Pakicetidae)是已滅絕的哺乳動物,鯨下目中最早的成員。現今鯨目的成員,如鯨魚及海豚都是水中生活的動物,巴基鯨科卻是生活在陸地上的。由於牠們的化石都是在近海邊發現,估計牠們會有部份時間在水中生活。[1][2]
已知的巴基鯨科包括像狼的巴基鯨、Nalacetus及像狐狸的魚中獸。巴基鯨最初是由菲利浦·金格里奇(Philip Gingerich)等人於1983年發現,其下的三個物種都是在巴基斯坦發現,故得此名。這個區域相信於5300萬年前巴基鯨仍然生存時是特提斯海的海岸。[1][2]
巴基鯨科是肉食性的陸上動物,估計是現今鯨魚的祖先。牠們的耳骨位置、中耳的摺疊情況及臼齒上小齒的排列,都是與現今鯨魚相似及所獨有的。就現今的鯨魚演化歷史,一般接受是由巴基鯨科演化成兩棲的陸行鯨科,進而成為龍王鯨科及其後的鯨魚。[1][2]
巴基鯨科(学名:Pakicetidae)是已滅絕的哺乳動物,鯨下目中最早的成員。現今鯨目的成員,如鯨魚及海豚都是水中生活的動物,巴基鯨科卻是生活在陸地上的。由於牠們的化石都是在近海邊發現,估計牠們會有部份時間在水中生活。
已知的巴基鯨科包括像狼的巴基鯨、Nalacetus及像狐狸的魚中獸。巴基鯨最初是由菲利浦·金格里奇(Philip Gingerich)等人於1983年發現,其下的三個物種都是在巴基斯坦發現,故得此名。這個區域相信於5300萬年前巴基鯨仍然生存時是特提斯海的海岸。
巴基鯨科是肉食性的陸上動物,估計是現今鯨魚的祖先。牠們的耳骨位置、中耳的摺疊情況及臼齒上小齒的排列,都是與現今鯨魚相似及所獨有的。就現今的鯨魚演化歷史,一般接受是由巴基鯨科演化成兩棲的陸行鯨科,進而成為龍王鯨科及其後的鯨魚。
パキケトゥス科(Pakicetidae、パキケタス科)は、約5,300万- 約5,000万年前(新生代始新世初期 [1])の水陸両域に生息していた、四つ足の哺乳動物 [2]。既知で最古の原始的クジラ類とされるパキケトゥスと、その近縁種からなる。
明確なかたちで発見されたパキケトゥス科の最初の化石は、パキスタン北部にて1983年出土のパキケトゥス・イナクス(Pakicetus inachus)である。古生物学者フィリップ・ギンガーリッチら[3]によってそれは見出された。それ以降、パキケトゥス科の化石は当地とインド西部から発見されている。
パキケトゥス科の生息当時この地域には遠浅のテティス海が広がっていた。高温・海進の時代にあって生物量の豊かな熱帯の海であったと考えられている。この海は約2億年前(中生代三畳紀ごろ)から存在し続けたもので、黎明期のクジラ類を大いに育んだ。
ただし、形態と化石標本の分析から、パキケトゥス科の主たる生活圏は海中ではなく、水辺の乾燥した陸地にあったと考えられている。
パキケトゥス科は陸上で体を支えることが可能なしっかりとした四肢と蹄(ひづめ)を持った有蹄動物(偶蹄動物)であった。 しかし、クジラ類固有の、距骨にある滑車状の構造および内耳の耳骨の際立った特徴や、臼歯の尖端の配列など形態学的特徴から、クジラ類に属し、その進化系統上の最初期の種であることが明らかになっている。彼らの骨はぶ厚く重くできていることも、水の浮力を打ち消して水生に適応する動物の共通的特徴に適合する。
原クジラ亜目の最初期に分類されるパキケトゥス科は、パキケトゥス、ナラケトゥス、イクチオレステスの3属で構成される。パキケトゥスとナラケトゥスはオオカミ並みの大きさがあり、しかし、イクチオレステスはキツネ並みと他より小さい。3つの属は形態的に大きくは違わない。
始原的形質を示す陸生クジラ類であるパキケトゥス科と、海生への適応を示すその後の全てのクジラ類を大別しての、後者の呼称は真鯨類である。
現在、パキケトゥス科が後世のクジラ類の直接的祖先であると考えられている。彼らの中で最も後期を生きていたイクチオレステスと同じ時代(約5,000万年前)・同じ地域(現パキスタン)には、適応を少し進めたアンブロケトゥス科が既に生息しており、それはパキケトゥス科から分化したものであろうとされている。海生への本格的で急速な適応進化はアンブロケトゥス科によって始められたのかもしれない。
また、アンブロケトゥス科のヒマラヤケトゥスをパキケトゥス科に分類する説もある。
近年では、進歩著しい分子系統学(塩基配列等の解析に基づく)的知見によって、パキケトゥス科を筆頭とする全てのクジラ類(クジラ目)は偶蹄目内の一グループであることが確実視されるようになった[4]。このような分子学的知見と最新の形態学的知見を採り入れた新しい分類法では、鯨偶蹄目の中に(目下、分類区分未確定である)クジラ類(旧・クジラ目)が組み込まれている。