Icacinaceae is die witpeer-familie wat tot die orde Icacinales gereken word.[1] Die familie word hoofsaaklik in die tropiese en subtropiese gebiede aangetref. Daar is 150 spesies wat wêreldwyd tot die familie hoort waarvan vyf in Suider-Afrika voorkom en drie is bome. Drie genera kom in Suid-Afrika voor. Die taksonomie van hierdie groep is egter sedert lank onseker.[2]
Die Suid-Afrikaanse spesies is:
Icacinaceae is die witpeer-familie wat tot die orde Icacinales gereken word. Die familie word hoofsaaklik in die tropiese en subtropiese gebiede aangetref. Daar is 150 spesies wat wêreldwyd tot die familie hoort waarvan vyf in Suider-Afrika voorkom en drie is bome. Drie genera kom in Suid-Afrika voor. Die taksonomie van hierdie groep is egter sedert lank onseker.
Icacinaceae ye una familia de plantes fanerógames con 52 xéneros y más de 400 especies pertenecientes al orde Celastrales. Son naturales de les rexones tropicales y subtropicales del sur d'África y este d'Australia.
Son árboles, parrotales o trepadores maderices; plantes hermafrodites, monoiques o dioiques. Fueyes alternes, coriacees o raramente membranoses, enteres anque les moces dacuando dentaes o sinuaes, peciolaes; estípules ausentes. Inflorescencies en visos o panícules con cañes cimosas, terminales, axilares, extra-axilares o supraaxilares, bracteaes; flores perfectes, polígames o unisexuales, articulaes debaxo de la mota; mota pequeña, carnosu, con 5 llobos o dientes inxeríos; pétalos 5, raramente 4 ó 6, llibres o xuníos na base, valvaos, el ápiz inflexo, carnosos y pubescentes en diverses formes nel so parte interior; estames 5, erectos, filamentos comúnmente carnosos, dacuando pubescentes, anteres 4-loculares o raramente 2-loculares, frecuentemente fondamente llobaes nel ápiz o na base, con dehiscencia introrsa o llateral, llonxitudinal; ovariu súperu, 1 o raramente 2–5-locular, discu basal completu, o parcial, o ausente, óvulos 2, anátropos, pendilexos dende'l ápiz o dende cerca d'ésti, colaterales o raramente superpuestos, estilu 1, rudimentos d'otros estilos frecuentemente presentes, estigma capitáu. Frutu drupáceo, simétricu o esplanáu, llisu o bicrestáu o delles vegaes acostilláu, 1-locular, funículo frecuentemente nuna canal nel endocarpu o llibre; grana 1, embrión diminutu o grande, endosperma bayurosu.[2]
Xéneros según APWeb:[3]
Icacinaceae ye una familia de plantes fanerógames con 52 xéneros y más de 400 especies pertenecientes al orde Celastrales. Son naturales de les rexones tropicales y subtropicales del sur d'África y este d'Australia.
Icacinàcia (Icacinaceae) amb el nom alternatiu de Irvingbaileyaceae, és una família de plantes amb flor
En el sistema de classificació filogenètic APG II la família de les icacinàcies es considera dins del clade dels Euasterids II sense assignar-la a cap ordre
En el sistema Cronquist s'ubicava en l'ordre de les celastrales.
La família conté unes 400 espècies en 52 gèneres: Alsodeiopsis, Apodytes, Calatola, Cantleya, Casimirella, Cassinopsis, Chlamydocarya, Citronella, Codiocarpus, Dendrobangia, Desmostachys, Discophora, Emmotum, Gastrolepis, Gomphandra, Gonocaryum, Grisollea, Hartleya, Hosiea, Icacina, Iodes, Irvingbaileya, Lasianthera, Lavigeria, Leptaulus, Leretia, Mappia, Mappianthus, Medusanthera, Merrilliodendron, Miquelia, Natsiatopsis, Natsiatum, Nothapodytes, Oecopetalum, Ottoschulzia, Pennantia, Phytocrene, Pittosporopsis, Platea, Pleurisanthes, Polycephalium, Polyporandra, Poraqueiba, Pseudobotrys, Pyrenacantha, Rhaphiostylis, Rhyticaryum, Sarcostigma, Stachyanthus, Stemonurus i Whitmorea.
Zones de clima subtropical a tropical de tots els continents a més d'Àfrica del Sud i Austràlia de l'Est.
Arbres arbusts i lianes quasi sempre amb fulles de disposició alternada. Sexualitat amb flors hermafrodites gairebé sempre però també hi ha espècies monoiques o dioiques (això darrer especialment en les lianes). Flors poc vistoses agregades en inflorescències i fruits normalment en drupa o sàmara
Icacinàcia (Icacinaceae) amb el nom alternatiu de Irvingbaileyaceae, és una família de plantes amb flor
En el sistema de classificació filogenètic APG II la família de les icacinàcies es considera dins del clade dels Euasterids II sense assignar-la a cap ordre
En el sistema Cronquist s'ubicava en l'ordre de les celastrales.
Icacinaceae je čeleď vyšších dvouděložných rostlin. Jsou to dřeviny s jednoduchými střídavými listy a drobnými pravidelnými květy, rostoucí v tropech celého světa. Čeleď prošla s nástupem molekulárních metod četnými změnami a řada rodů byla rozřazena do jiných čeledí. Některé druhy mají místní význam jako potraviny.
Zástupci čeledi Icacinaceae jsou keře, stromy a liány se střídavými (výjimečně vstřícnými, např. u liánovitých rodů Mappianthus a Iodes) jednoduchými listy bez palistů. Liány mohou mít úponky. Čepel listů je obvykle celokrajná, se zpeřenou žilnatinou. Květy jsou pravidelné, obvykle oboupohlavné, drobné, nejčastěji 5-četné, v úžlabních nebo vrcholových květenstvích různých typů. Kalich je drobný, srostlý a obvykle vytrvalý. Korunní lístky jsou volné nebo na bázi srostlé, zřídka mohou i chybět. Tyčinek je stejný počet jako korunních lístků, jsou volné nebo přirostlé ke krátké korunní trubce. Semeník je svrchní, srostlý ze 2 plodolistů (někdy interpretován jako jednoplodolistový) a obvykle s jedinou komůrkou. Čnělka je jediná, často krátká. Plodem je nejčastěji jednosemenná peckovice.[1][2]
Icacinaceae jsou pantropická čeleď, s nehojnými přesahy do subtropických oblastí. V současném pojetí zahrnuje asi 165[3] až 200[4] druhů ve 23 rodech. Největší rody jsou Pyrenacantha (30 druhů) a Iodes (28 druhů)[4] Většina rodů je svým výskytem omezena na jediný kontinent, respektive fytogeografickou oblast. Většina druhů roste v tropických deštných lesích.[2][5]
V klasickém pojetí zahrnovala čeleď Icacinaceae celkem 52 rodů a asi 400 druhů, v roce 2001 byla shledána parafyletickou. Celkem 16 rodů bylo přesunuto do řádu cesmínotvaré (Aquifoliales): rody Citronella, Gonocaryum, Leptaulus a Pseudobotrys do čeledi Cardiopteridaceae a rody Cantleya, Codiocarpus, Discophora, Gastrolepis, Gomphandra, Grisollea, Hartleya, Irvingbaileya, Lasinanthera, Medusanthera, Stemonurus a Whitmorea do nové čeledi Stemonuraceae. Rod Pennantia (pilour) byl přeřazen do samostatné nové čeledi Pennantiaceae v rámci řádu miříkotvaré (Apiales).
V systému APG byla čeleď Icacinaceae zprvu ponechána nezařazená do řádu v rámci skupiny Euasterids II (APG I) nebo Euasterids I čili Lamiids (APG II, APG III). Ve verzi APG IV z roku 2016 je řazena spolu s čeledí Oncothecaceae do nového řádu Icacinales, který tvoří bazální větev skupiny Lamiids. Čeleď Icacinaceae v tomto pojetí zahrnuje 23 rodů. Celkem 10 rodů (Apodytes, Calatola, Cassinopsis, Dendrobangia, Emmotum, Ottoschulzia, Oecopetalum, Poraqueiba, Platea, Rhaphiostylis) bylo na základě molekulárních analýz přesunuto do čeledi Metteniusaceae, která původně zahrnovala pouze rod Metteniusa.[6][7][8][9][4][10]
Druh Casimirella ampla má velké škrobnaté hlízy, které jsou po vymytí hořké chuti jedlé. Ze semen a hlíz afrických druhů Icacina oliviformis a I. senegalensis se připravuje škrobovitá mouka.[2] Listy asijského rodu Rhyticaryum jsou využívány jako zelenina. Semena Phytocrene a Sarcostigma jsou jedlá.[5]
Alsodeiopsis, Casimirella, Cassinopsis, Desmostachys, Hosiea, Icacina, Iodes, Lavigeria, Leretia, Mappia, Mappianthus, Merrilliodendron, Miquelia, Natsiatopsis, Natsiatum, Nothapodytes, Phytocrene, Pleurisanthes, Pyrenacantha, Rhyticaryum, Sarcostigma, Sleumeriana, Stachyanthus[11]
Icacinaceae je čeleď vyšších dvouděložných rostlin. Jsou to dřeviny s jednoduchými střídavými listy a drobnými pravidelnými květy, rostoucí v tropech celého světa. Čeleď prošla s nástupem molekulárních metod četnými změnami a řada rodů byla rozřazena do jiných čeledí. Některé druhy mají místní význam jako potraviny.
Nothapodytes nimmonianaIcacinaceae er en familie, som er udbredt med ca. 25 slægter og omkring 150 arter i de tropiske områder, men med hovedvægten i det vestlige stillehavsområde og ved kysterne af det Indiske ocean. Der er også enkelte arter i Kina og japan. Arterne har spredtstillede, kortstilkede eller ustilkede, hele blade. Enkelte arter er lianer, og de har modsatte blade. Blomsterne er små med et kort støvfang. Frugterne er flade eller ribbede. Familien er meget lidt undersøgt, og her nævnes de to eneste slægter, som tilhører den med nogenlunde sikkerhed.
SlægterDie Icacinaceae sind eine Familie tropischer und subtropischer Pflanzenarten.
Die Icacinaceae sind verholzende Pflanzen: Bäume, Sträucher oder Lianen. Bei manchen Lianenarten tritt aus deren Sprossachse bei Beschädigungen ein weißer Milchsaft aus; andere Arten haben keinen solchen gefärbten Milchsaft. Die meist wechselständig, bei einigen Lianenarten wohl gegenständig angeordneten Laubblätter sind meist nicht gestielt. Die ledrigen Blattspreiten sind einfach. Der Blattrand ist häufig gelappt oder gezähnt. Nebenblätter sind keine vorhanden.
Die Blütenstände sind zymös, rispig oder anders aufgebaut. Die eingeschlechtigen oder zwittrigen Blüten sind oft unscheinbar. Die kleinen, radiärsymmetrischen Blüten sind tetrazyklisch (es ist nur ein Staubblattkreis vorhanden) und meist vier- oder fünfzählig (selten drei- oder sechszählig). Es sind keine oder vier oder fünf (selten drei oder sechs) Kelchblätter vorhanden. Es sind keine oder vier bis fünf (selten drei oder sechs) Kronblätter vorhanden; sie sind alle frei oder alle verwachsen. Die vier- oder fünf (selten drei- oder sechs) Staubblätter sind untereinander frei. Meist drei (selten zwei, vier oder fünf) Fruchtblätter sind zu einem oberständigen Fruchtknoten verwachsen. Der einzige Stempel pro Blüte endet in ein bis fünf Narben.
Die Früchte sind fleischige Steinfrüchte oder Samaras, das sind einsamige, geflügelte Nussfrüchte; bei einigen Arten sind die Früchte essbar.
Sie sind hauptsächlich in den Tropen und Subtropen zu finden, einige Taxa gibt es aber auch im gemäßigten Südafrika und Ostaustralien.
Die Icacinaceae werden innerhalb der Euasteriden I keiner Ordnung zugeteilt, da ihre genaue Position innerhalb dieser Gruppe noch nicht geklärt ist.[1]
Die innere Systematik der Familie der Icacinaceae ist umstritten, ihr werden 24 oder 25 (oder bei manchen Autoren zwischen 35 und 52) Gattungen zugeordnet. Es gehören zur Familie je nach Anzahl der zugerechneten Gattungen 149 bis zu 400 Arten. Die APWebsite folgt der Auffassung von Kårehed (2001, 2002) nach der die Familie den kleineren Umfang von 24 bis 25 Gattungen mit maximal 150 Arten aufweist.
Unwidersprochen gehören folgende Gattungen zur Familie:
Die Icacinaceae sind eine Familie tropischer und subtropischer Pflanzenarten.
The Icacinaceae, also called the white pear family,[2][3] are a family of flowering plants,[4] consisting of trees, shrubs, and lianas, primarily of the tropics.
The family was traditionally circumscribed quite broadly, with around 55 genera totalling over 400 species. In 2001, though, this circumscription was found to be polyphyletic,[5] and the family was split into four families in three different orders: Icacinaceae sensu stricto (then unplaced at order rank), Pennantiaceae (Apiales), Stemonuraceae (Aquifoliales) and Cardiopteridaceae (also Aquifoliales). Other genera have later been moved to Metteniusaceae (Metteniusales),[6] so that Icacinaceae now include c. 23 genera and 160 species. One genus, Sleumeria, was described as late as 2005.[7]
Icacinaceae belongs to the order Icacinales along with Oncothecaceae.[1]
Icacina senegalensis extracts have shown activity against malaria parasites.[8]
List according to Stull et al. (2015):[6]
Icacineae
Iodeae
Mappieae
Phytocreneae
Incertae sedis
In 1841, George Bentham described Apodytes and Pogopetalum as new genera and united them with Icacina, Gomphandra, and Leretia to create the tribe Icacineae of what would later be called the family Olacaceae.[10] Olacaceae was at that time, and through the 20th century, defined broadly, encompassing several families in the order Santalales.[11] Pogopetalum was later synonymized with Emmotum.[12][13]
In 1852, John Miers argued that Bentham's Icacineae did not belong in Olacaceae and he raised them to the taxonomic rank of family as Icacinaceae.[14]
Philippe van Tieghem realized that the family Icacinaceae, as circumscribed by Miers, consisted of groups that were only distantly related, and in 1897, he divided it into seven families.[15][16] Van Tieghem's treatment in some ways anticipated the results of 21st century phylogenetic studies, in particular, by his establishment of the families Emmotaceae and Leptaulaceae. His division of Icacinaceae into smaller families was not accepted and other authors continued to define Icacinaceae in the broad sense, known as Icacinaceae sensu lato.
In 1942, Hermann Sleumer defined Icacinaceae broadly in his coverage of the family for Die Natürlichen Pflanzenfamilien.[17] Later authors did likewise.
In the 1940s, Richard A. Howard wrote a series of papers on several of the genera.[5] Sleumer wrote about the Asian genera in 1969,[18] and the Malesian genera in 1971.[19] Much of what is known about the family comes from regional floras such as Flora of Australia[20] and Flora of China.[21]
In 2001, Jesper Kårehed, using a combination of morphological and DNA sequence data, showed that Icacinaceae sensu lato was distantly polyphyletic and was, at least arguably, the worst of the plant families. It is now known to have rivaled Flacourtiaceae as an unnatural assemblage of disparate groups. Kårehed divided it into four families: Pennantiaceae, Stemonuraceae, Cardiopteridaceae, and Icacinaceae sensu stricto.[5]
Pennantiaceae consists of the single genus Pennantia and is the most basal clade in the campanulid order Apiales.[22][23]
Stemonuraceae is a family of 12 genera in the campanulid order Aquifoliales. It is sister to Cardiopteridaceae.[5][24]
Before the phylogeny produced by Kårehed, Cardiopteridaceae contained only Cardiopteris. Kårehed transferred Citronella, Gonocaryum, and Leptaulus from Icacinaceae to this family, and provisionally placed Metteniusa, Dendrobangia, and Pseudobotrys there as well. Metteniusa was shown to be a lamiid in 2007, and was placed in a family by itself.[25] The affinities of Dendrobangia and Pseudobotrys remain obscure.
Some authors have continued to maintain Cardiopteridaceae as a monogeneric family, placing Citronella, Gonocaryum, Leptaulus, Dendrobangia, and Pseudobotrys in Leptaulaceae.[26] The study by Kårehed showed Cardiopteris to be embedded in Leptaulaceae, but statistical support for this position was not strong.
Some genera have later been moved to Metteniusaceae (Metteniusales).[6]
The Icacinaceae, also called the white pear family, are a family of flowering plants, consisting of trees, shrubs, and lianas, primarily of the tropics.
The family was traditionally circumscribed quite broadly, with around 55 genera totalling over 400 species. In 2001, though, this circumscription was found to be polyphyletic, and the family was split into four families in three different orders: Icacinaceae sensu stricto (then unplaced at order rank), Pennantiaceae (Apiales), Stemonuraceae (Aquifoliales) and Cardiopteridaceae (also Aquifoliales). Other genera have later been moved to Metteniusaceae (Metteniusales), so that Icacinaceae now include c. 23 genera and 160 species. One genus, Sleumeria, was described as late as 2005.
Icacinaceae belongs to the order Icacinales along with Oncothecaceae.
Icacina senegalensis extracts have shown activity against malaria parasites.
Icacinaceae es una familia de plantas fanerógamas con 52 géneros y más de 400 especies pertenecientes al orden Icacinales. Son naturales de las regiones tropicales y subtropicales del sur de África y este de Australia.
Son árboles, arbustos o trepadoras leñosas; plantas hermafroditas, monoicas o dioicas. Hojas alternas, coriáceas o raramente membranosas, enteras aunque las jóvenes a veces dentadas o sinuadas, pecioladas; estípulas ausentes. Inflorescencias en cimas o panículas con ramas cimosas, terminales, axilares, extra-axilares o supraaxilares, bracteadas; flores perfectas, polígamas o unisexuales, articuladas debajo del cáliz; cáliz pequeño, carnoso, con 5 lobos o dientes imbricados; pétalos 5, raramente 4 o 6, libres o unidos en la base, valvados, el ápice inflexo, carnosos y pubescentes en diversas formas en su parte interior; estambres 5, erectos, filamentos comúnmente carnosos, ocasionalmente pubescentes, anteras 4-loculares o raramente 2-loculares, frecuentemente profundamente lobadas en el ápice o en la base, con dehiscencia introrsa o lateral, longitudinal; ovario súpero, 1 o raramente 2–5-locular, disco basal completo, o parcial, o ausente, óvulos 2, anátropos, péndulos desde el ápice o desde cerca de este, colaterales o raramente superpuestos, estilo 1, rudimentos de otros estilos frecuentemente presentes, estigma capitado. Fruto drupáceo, simétrico o aplanado, liso o bicrestado o varias veces acostillado, 1-locular, funículo frecuentemente en un canal en el endocarpo o libre; semilla 1, embrión diminuto o grande, endosperma copioso.[2]
Géneros según POWO:[3]
Icacinaceae es una familia de plantas fanerógamas con 52 géneros y más de 400 especies pertenecientes al orden Icacinales. Son naturales de las regiones tropicales y subtropicales del sur de África y este de Australia.
Icacinaceae on Asteranae-ylälahkoon kuuluva kasviheimo.
Heimon lajit ovat puita, pensaita tai liaaneja. Kasvit ovat usein kauttaaltaan nukkamaisia tai karvaisia. Lehdet ovat liuskattomia ja ne sijaitsevat varressa vuorottain. Kukat ovat symmetrisiä ja yleensä säteittäisiä, joskus vastakohtaisia. Hedelmä on luumarja ja se on muodoltaan pyöreä tai soikea. [2]
Heimo kasvaa trooppisessa vyöhykkeessä.[3]
Icacinaceae-heimo käsittää 24 tai 25 sukua ja noin 150 lajia. Runsaslajisimmat suvut ovat Pyrenacantha (30 lajia) ja Iodes (28 lajia). Heimo on läheinen Garryales-lahkolle.[4]
Jotkut suvut, jotka ennen luettiin heimoon Icacinaceae, on myöhemmin joissakin yhteyksissä sijoitettu heimoihin Cardiopteridaceae, Stemonuraceae ja Pennantiaceae.[5]
Icacinaceae on Asteranae-ylälahkoon kuuluva kasviheimo.
La famille des Icacinacées est une famille de plantes dicotylédones comprenant 400 espèces réparties en 52 genres.
Ce sont des arbres, des arbustes ou des lianes, des milieux humides ou non, des régions subtropicales à tropicales.
Le nom vient du genre type Icacina donné en raison de sa ressemblance végétative avec l’espèce Chrysobalanus icaco (Chrysobalanaceae)[1].
Icaco est à son tour dérivé de ikaku, le nom des amérindiens arawak de cette espèce du genre Chrysobalanus[2],[3].
La classification phylogénétique situe cette famille à la base des Lamiidées ou Euastéridées I, proche de l'ordre des Garryales.
Selon Angiosperm Phylogeny Website (2 Jul 2010)[5] :
Selon DELTA Angio (2 Jul 2010)[6] :
La famille des Icacinacées est une famille de plantes dicotylédones comprenant 400 espèces réparties en 52 genres.
Ce sont des arbres, des arbustes ou des lianes, des milieux humides ou non, des régions subtropicales à tropicales.
Icacinaceae, porodica dvosupnica. Ime dobila po rodu Icacina po kojem je imenovan i red Icacinales. Pripada joj preko 200 vrsta[1] grmova, drveća i lijana u tropskim predjelima Amerike, Afrike, Malezije i Pacifika.
Icacinaceae, porodica dvosupnica. Ime dobila po rodu Icacina po kojem je imenovan i red Icacinales. Pripada joj preko 200 vrsta grmova, drveća i lijana u tropskim predjelima Amerike, Afrike, Malezije i Pacifika.
Icacinaceae adalah salah satu suku anggota tumbuhan berbunga. MMenurut Sistem klasifikasi APG II suku ini belum dapat dimasukkan ke dalam bangsa apa pun namun tergolong dalam asteridae.
Icacinaceae adalah salah satu suku anggota tumbuhan berbunga. MMenurut Sistem klasifikasi APG II suku ini belum dapat dimasukkan ke dalam bangsa apa pun namun tergolong dalam asteridae.
Icacinaceae is een botanische naam, voor een familie van tweezaadlobbige planten. Een familie onder deze naam wordt regelmatig erkend door systemen van plantentaxonomie, en zo ook door het APG-systeem (1998) en het APG II-systeem (2003). Wel wordt de familie bij APG steeds kleiner, doordat steeds meer planten afgesplitst worden, die dan terechtkomen in families zoals Pennantiaceae en Stemonuraceae. Zie ook de familie Cardiopteridaceae.
Icacinaceae is een botanische naam, voor een familie van tweezaadlobbige planten. Een familie onder deze naam wordt regelmatig erkend door systemen van plantentaxonomie, en zo ook door het APG-systeem (1998) en het APG II-systeem (2003). Wel wordt de familie bij APG steeds kleiner, doordat steeds meer planten afgesplitst worden, die dan terechtkomen in families zoals Pennantiaceae en Stemonuraceae. Zie ook de familie Cardiopteridaceae.
Icacinaceae er en plantefamilie som ikke er plassert i noen planteorden, men som trolig ligger nærmest ordenen Garryales. Den omfatter 31-34 slekter med ca. 150 arter av busker og lianer.
Tidligere ble det regnet 54 slekter og om lag 400 arter til denne familien, men i APG II-systemet har man konkludert at den opprinnelige familien var parafyletisk, og det har blitt skilt ut tre familier fordelt på to ulike planteordener. Familiene (med ordensplassering) som ble skilt ut, er: Pennantiaceae (i ordenen Apiales), Stemonuraceae (orden Aquifoliales) og Cardiopteridaceae (også den i Aquifoliales).
De 31-34 slektene som fortsatt anerkjennes i denne familien, omfatter blant annet:
Icacinaceae er en plantefamilie som ikke er plassert i noen planteorden, men som trolig ligger nærmest ordenen Garryales. Den omfatter 31-34 slekter med ca. 150 arter av busker og lianer.
Tidligere ble det regnet 54 slekter og om lag 400 arter til denne familien, men i APG II-systemet har man konkludert at den opprinnelige familien var parafyletisk, og det har blitt skilt ut tre familier fordelt på to ulike planteordener. Familiene (med ordensplassering) som ble skilt ut, er: Pennantiaceae (i ordenen Apiales), Stemonuraceae (orden Aquifoliales) og Cardiopteridaceae (også den i Aquifoliales).
Icacinaceae – rodzina z rzędu Icacinales. Obejmuje 23 rodzaje z 200 gatunkami[1]. Rośliny te występują w tropikach – w Ameryce Środkowej, w północnej i środkowej części Ameryki Południowej, Afryce środkowej i południowej, na Półwyspie Indyjskim i wyspie Cejlon, w południowo-wschodniej Azji, północnej Australii i Oceanii[1].
Pozycja i przynależność rodzajów do tej rodziny ulegała istotnym zmianom. W pierwszych systemach APG (1998, 2003, 2009) rodzina miała status nieokreślony w klasyfikacji (incertae sedis). W systemie APG IV z 2016, po wyodrębnieniu części zaliczanych tu wcześniej rodzajów (głównie do rodziny Metteniusaceae), umieszczona została w rzędzie Icacinales jako siostrzana rodzinie Oncothecaceae[1][5].
W obrębie rodziny klad bazalny tworzy rodzaj Cassinopsis[1].
Icacinaceae
Icacinaceae – rodzina z rzędu Icacinales. Obejmuje 23 rodzaje z 200 gatunkami. Rośliny te występują w tropikach – w Ameryce Środkowej, w północnej i środkowej części Ameryki Południowej, Afryce środkowej i południowej, na Półwyspie Indyjskim i wyspie Cejlon, w południowo-wschodniej Azji, północnej Australii i Oceanii.
Icacinaceae é o nome botânico de uma família de plantas dicotiledóneas. Esta família é composta por 400 espécies repartidas em 52 géneros.
São plantas de porte arbóreo ou arbustivo, também em forma de lianas, que podem ser encontradas em regiões subtropicais a tropicais.
A classificação filogenética situa esta família na base das euasterídeas I, próximo das Garryales.
A classificação do Sistema APG IV coloca esta família na divisão Magnoliophyta, classe Magnoliopsida, ordem Icacinales.
Alsodeiopsis, Apodytes, Calatola, Cantleya, Casimirella, Cassinopsis, Chlamydocarya, Citronella, Codiocarpus, Dendrobangia, Desmostachys, Discophora, Emmotum, Gastrolepis, Gomphandra, Gonocaryum, Grisollea, Hartleya, Hosiea, Icacina, Iodes, Irvingbaileya, Lasianthera, Lavigeria, Leptaulus, Leretia, Mappia, Mappianthus, Medusanthera, Merrilliodendron, Miquelia, Natsiatopsis, Natsiatum, Nothapodytes, Oecopetalum, Ottoschulzia, Pennantia, Phytocrene, Pittosporopsis, Platea, Pleurisanthes, Polycephalium, Polyporandra, Poraqueiba, Pseudobotrys, Pyrenacantha, Rhaphiostylis, Rhyticaryum, Sarcostigma, Stachyanthus, Stemonurus, Whitmorea.
Segundo ITIS:
Icacinaceae é o nome botânico de uma família de plantas dicotiledóneas. Esta família é composta por 400 espécies repartidas em 52 géneros.
São plantas de porte arbóreo ou arbustivo, também em forma de lianas, que podem ser encontradas em regiões subtropicais a tropicais.
A classificação filogenética situa esta família na base das euasterídeas I, próximo das Garryales.
A classificação do Sistema APG IV coloca esta família na divisão Magnoliophyta, classe Magnoliopsida, ordem Icacinales.
Họ Thụ đào hay họ Đỏ cọng, họ Trà thù du hoặc họ Mộc thông ta (danh pháp khoa học: Icacinaceae) là một họ chứa các loài cây gỗ và dây leo được tìm thấy chủ yếu tại khu vực nhiệt đới[1]
Theo truyền thống họ này được miêu tả rất rộng, với khoảng 54 chi và trên 400 loài. Tuy nhiên, trong năm 2001 thì miêu tả này được phát hiện là đa ngành và họ này sau đó đã được tách ra thành 4 họ thuộc 3 bộ khác nhau: Icacinaceae nghĩa hẹp (sensu stricto) không đặt vào bộ nào nhưng có quan hệ gần với bộ Garryales; họ Pennantiaceae thuộc bộ Apiales, họ Stemonuraceae và họ Cardiopteridaceae thuộc bộ Aquifoliales. Do vậy, họ Icacinaceae hiện nay chỉ chứa khoảng 24 tới 34 chi, với tổng cộng khoảng 150 loài[1][2]. Tuy nhiên, ngay cả họ Icacinaceae sensu stricto cuối cùng có lẽ cũng sẽ bị phân chia tiếp[3].
Biểu đồ chỉ ra mối quan hệ phát sinh chủng loài của họ Thụ đào (không thuộc bộ nào) với các bộ khác trong nhánh Cúc như sau:
Asterids
Lamiidae
Icacinaceae
Danh sách các chi dưới đây về cơ bản dựa theo Kårehed (2001)[2].
Năm 1841, George Bentham miêu tả Apodytes và Pogopetalum như là các chi mới và hợp nhất chúng với Icacina, Gomphandra và Leretia để tạo ra tông Icacineae của cái mà sau này người ta gọi là họ Olacaceae[5][6]. Họ Olacaceae vào thời gian đó cũng như trong thế kỷ 20 đã được định nghĩa rộng, bao gồm vài họ trong bộ Santalales[7]. Pogopetalum sau này được coi là đồng nghĩa với Emmotum[8][9]
Năm 1852, John Miers cho rằng Icacineae của Bentham không thuộc về họ Olacaceae và nâng cấp nó lên thành họ Icacinaceae[10].
Philippe van Tieghem nhận ra rằng họ Icacinaceae như định nghĩa của Miers, bao gồm các nhóm chỉ có quan hệ họ hàng xa và vào năm 1897 ông đã chia nó ra thành 7 họ[11][12]. Xử lý của Van Tieghem về một vài phương diện là tiên đoán của các kết quả nghiên cứu phát sinh chủng loài trong thế kỷ 21, cụ thể là sự thiết lập các họ Emmotaceae và Leptaulaceae của ông. Sự phân chia họ Icacinaceae ra thành các họ nhỏ hơn của ông đã không được chấp nhận và các tác giả khác vẫn tiếp tục định nghĩa Icacinaceae theo nghĩa rộng, được biết đến như là Icacinaceae sensu lato.
Năm 1942, Hermann Sleumer định nghĩa họ Icacinaceae theo nghĩa rộng trong phần viết về họ này cho Die Natürlichen Pflanzenfamilien[13]. Các tác giả khác sau đó cũng định nghĩa gần như vậy.
Trong thập niên 1940, Richard A. Howard đã viết một loạt bài báo học thuật về vài chi[2]. Sleumer đã viết về các chi có tại châu Á vào năm 1969[14] và các chi có tại Malesia vào năm 1971[15]. Phần lớn những gì đã biết về họ này đến từ các quần thực vật khu vực như Australia[16] và Trung Hoa[17].
Năm 2001, Jesper Kårehed sử dụng một tổ hợp các dữ liệu hình thái và trình tự ADN đã chỉ ra rằng Icacinaceae sensu lato là đa ngành xa và ít nhất có thể cho rằng là một trong những họ thực vật được định nghĩa tồi tệ nhất. Người ta hiện nay biết rằng nó cạnh tranh với họ Flacourtiaceae trong vai trò của một tổ hợp phi tự nhiên của các nhóm khác hẳn nhau. Kårehed đã chia họ này ra thành 4 họ Pennantiaceae, Stemonuraceae, Cardiopteridaceae và Icacinaceae sensu stricto[2].
Pennantiaceae chỉ bao gồm 1 chi Pennantia và là nhánh cơ sở nhất trong bộ Apiales của nhánh campanulids[18][19].
Stemonuraceae là họ của 12 chi trong bộ Aquifoliales của nhánh campanulids. Nó có quan hệ chị em với họ Cardiopteridaceae[2][20].
Trước nghiên cứu của Kårehed năm 2001 thì Cardiopteridaceae chỉ chứa 1 chi Cardiopteris. Kårehed đã chuyển các chi Citronella, Gonocaryum, Leptaulus từ Icacinaceae sang họ này và tạm thời đặt Metteniusa, Dendrobangia, Pseudobotrys trong họ đó. Năm 2007, Metteniusa đã được chứng minh là thuộc về nhánh lamiids và được đặt trong họ của chính nó[21]. Các mối quan hệ thật sự của Dendrobangia và Pseudobotrys tới nay vẫn còn mờ mịt.
Một số tác giả vẫn tiếp tục duy trì họ Cardiopteridaceae anhư là họ đơn chi và đặt Citronella, Gonocaryum, Leptaulus, Dendrobangia cùng Pseudobotrys trong họ Leptaulaceae[22]. Nghiên cứu của Kårehed chỉ ra rằng Cardiopteris nên gộp trong họ Leptaulaceae, nhưng hỗ trợ thống kê cho vị trí này là không mạnh.
Icacinaceae sensu stricto chứa 24-34 chi dạng lamiids và cũng không phải là nhóm đơn ngành[3]. Icacina và một vài họ hàng gần có lẽ là có liên quan tới bộ Garryales và có thể được đặt trong đó. Cassinopsis, Emmotum, Apodytes, và một vài chi khác có lẽ thuộc về một nơi nào đó trong nhánh lamiids. Apodytes và Rhaphiostylis có thể có quan hệ gần với Oncothecaceae hơn là các vị trí khác[3]. Sự phân chia của nhánh lamiids ra thành các bộ vẫn chưa chắc chắn và cần có thêm các nghiên cứu phát sinh chủng loài khác để giải quyết các vấn đề này.
Họ Thụ đào hay họ Đỏ cọng, họ Trà thù du hoặc họ Mộc thông ta (danh pháp khoa học: Icacinaceae) là một họ chứa các loài cây gỗ và dây leo được tìm thấy chủ yếu tại khu vực nhiệt đới
Theo truyền thống họ này được miêu tả rất rộng, với khoảng 54 chi và trên 400 loài. Tuy nhiên, trong năm 2001 thì miêu tả này được phát hiện là đa ngành và họ này sau đó đã được tách ra thành 4 họ thuộc 3 bộ khác nhau: Icacinaceae nghĩa hẹp (sensu stricto) không đặt vào bộ nào nhưng có quan hệ gần với bộ Garryales; họ Pennantiaceae thuộc bộ Apiales, họ Stemonuraceae và họ Cardiopteridaceae thuộc bộ Aquifoliales. Do vậy, họ Icacinaceae hiện nay chỉ chứa khoảng 24 tới 34 chi, với tổng cộng khoảng 150 loài. Tuy nhiên, ngay cả họ Icacinaceae sensu stricto cuối cùng có lẽ cũng sẽ bị phân chia tiếp.
Icacinaceae Miers (1851), nom. cons.
РодыИкациновые (лат. Icacinaceae) — семейство двудольных растений. В системе классификации APG II семейство входит в группу эвастериды I, порядок для него не установлен. В системе классификации Кронквиста семейство входит в порядок Бересклетоцветные.
Синонимы:
Представители семейства — небольшие деревья, кустарники и лианы с простыми, очередными, реже супротивными цельными или лопастными листьями без прилистников.
Цветки икациновых собраны в сложные, пазушные, реже верхушечные, метельчатые, колосовидные или зонтичные соцветия. У некоторых представителей наблюдается каулифлория.
Плоды костянковидные, округлые или эллиптические, односемянные, с мясистым, волокнистым или сухим, деревянистым околоплодником.
По информации базы данных The Plant List, семейство включает 35 родов и 212 видов[2]:
В некоторых источниках род Pseudobotrys Moeser относят к семейству Кардиоптерисовые (Cardiopteridaceae Blume, nom. cons.)[3].
Икациновые (лат. Icacinaceae) — семейство двудольных растений. В системе классификации APG II семейство входит в группу эвастериды I, порядок для него не установлен. В системе классификации Кронквиста семейство входит в порядок Бересклетоцветные.
Синонимы:
Emmotaceae Tiegh. Iodaceae Tiegh. Phytocrenaceae Arn. ex R.Br. Pleurisanthaceae Tiegh. Sarcostigmataceae Tiegh.参见正文
维基共享资源中相关的多媒体资源:茶茱萸科茶茱萸科共包括24-25属约150余种,主要分布在世界的热带地区,以南半球最多,也有部分种类分布在中国南方和日本。中国有10属约20种,分布在西南和南岭以南地区。
本科植物为乔木、灌木或藤本,单叶,全缘,革质,无托叶;花小,组成花序;枝干上生有卷须;果实长而扁。
1981年的克朗奎斯特分类法将本科列入卫矛目,包括52属约400种,1998年根据基因亲缘关系分类的APG 分类法分出一些属放在心翼果科中,而将其余的茶茱萸科没有放入任何一目,直接列在II类真菊分支下,2003年经过修订的APG II 分类法又从这个科中分出一个金檀木科,放入冬青目,将其余的茶茱萸科转移到I类真菊分支之下。
茶茱萸科共包括24-25属约150余种,主要分布在世界的热带地区,以南半球最多,也有部分种类分布在中国南方和日本。中国有10属约20种,分布在西南和南岭以南地区。
本科植物为乔木、灌木或藤本,单叶,全缘,革质,无托叶;花小,组成花序;枝干上生有卷须;果实长而扁。
1981年的克朗奎斯特分类法将本科列入卫矛目,包括52属约400种,1998年根据基因亲缘关系分类的APG 分类法分出一些属放在心翼果科中,而将其余的茶茱萸科没有放入任何一目,直接列在II类真菊分支下,2003年经过修订的APG II 分类法又从这个科中分出一个金檀木科,放入冬青目,将其余的茶茱萸科转移到I类真菊分支之下。
クロタキカズラ科 (Icacinaceae Miers) は被子植物の科のひとつで、24-52属150-400種があり、日本にはクロタキカズラなどが産する。
23属におよそ160種が属する[2]。
APG IIIではクレード真正キク類 I (Euasterids I) の直下に目に所属させずに置かれていたが、APG IVではクロタキカズラ目に属することになった。なお、従来クロタキカズラ科に入れられていたCitronellaなど数属はヤマイモモドキ科(Cardiopteridaceae)に移されている。他にも、数属がメッテニウサ科に移った[3]。
クロンキスト体系ではバラ亜綱のニシキギ目に入れている。
이카키나과는 관목과 열대 지역에서 주로 발견되는 덩굴나무로 구성되어 있는 과이다.[1] 전통적으로 이 과에 포괄하는 영역이 약 54개 속에 400여 종에 이를 정도로 상당히 넓었다. 그러나 2001년에 그 영역이 다계통군임이 밝혀져, 이 과는 3개의 목에 4개의 과로 각각 나뉘었다. 그리고 이카키나과를 미분류 목이나 가리아목과 가까운 과로 파악했다, 펜난티아과(미나리목), 스테모누루스과(감탕나무목) 그리고 카르디옵테리스과(감탕나무목). 이카키나과는 현재 31속 내지 34속 사이에 150종 이상을 포함하고 있다.[2] 그동안 미분류 목으로 분류하던 이카키나과를 2016년 APG IV 분류 체계에서 이카키나목에 속하는 과로 분류했다.