dcsimg
Image of Chinese chives
Creatures » » Plants » » Dicotyledons » » Amaryllis Family »

Chinese Chives

Allium tuberosum Rottler ex Spreng.

Comments

provided by eFloras
Allium tuberosum is cultivated in China, Siberia, and North America, and is reported to be established in New England. It may escape anywhere the species is cultivated.
license
cc-by-nc-sa-3.0
copyright
Missouri Botanical Garden, 4344 Shaw Boulevard, St. Louis, MO, 63110 USA
bibliographic citation
Flora of North America Vol. 26: 224, 227, 240 in eFloras.org, Missouri Botanical Garden. Accessed Nov 12, 2008.
source
Flora of North America @ eFloras.org
editor
Flora of North America Editorial Committee
project
eFloras.org
original
visit source
partner site
eFloras

Comments

provided by eFloras
Allium tuberosum is generally regarded as a cultivated species with a tetraploid chromosome number (2 n = 32), although a wild population was recently discovered in Shanxi Province with a diploid number (2 n = 16; Yang et al., Acta Phytotax. Sin. 36: 36--46. 1998). This species has leaves solid and perianth segments usually with a green or yellowish green midvein, whereas its close wild relative, A. ramosum, differs in having leaves fistulose and perianth segments with a pale red midvein. One of us (Xu) agrees with Stearn (Herbertia 11: 238. 1946) that the name A. tataricum Linnaeus f. (Suppl. Pl. 196. 1782) should be regarded as a synonym of A. ramosum. On the other hand, Kamelin regards A. tataricum as a synonym of A. tuberosum over which name it would have priority. He bases his opinion on two specimens (LE), labeled as A. tataricum and made from plants cultivated during the 1790s in the St. Petersburg Botanical Garden, and on his belief that only A. tuberosum never A. ramosum, has been cultivated. However, Kamelin has observed that these two specimens have fistulose leaves, which suggests that they are A. ramosum, unless this character is not diagnostic for the two species. Xu has not seen the specimens but notes that they could be cultivated A. ramosum because, as noted by Stearn (loc. cit.: 229), A. ramosum was already in cultivation in Europe by 1750. Therefore, A. tataricum is here treated as a synonym of A. ramosum, based on Xu’s opinion. The nomenclature of the two species remains unstable because, although the type of A. tuberosum (B) supports the current application of that name, no type has yet been designated for either A. ramosum or A. tataricum. Further studies are required in order to resolve the classification.
license
cc-by-nc-sa-3.0
copyright
Missouri Botanical Garden, 4344 Shaw Boulevard, St. Louis, MO, 63110 USA
bibliographic citation
Flora of China Vol. 24: 179 in eFloras.org, Missouri Botanical Garden. Accessed Nov 12, 2008.
source
Flora of China @ eFloras.org
editor
Wu Zhengyi, Peter H. Raven & Hong Deyuan
project
eFloras.org
original
visit source
partner site
eFloras

Description

provided by eFloras
Bulb cylindrical, 4-6 cm long, light brown, erect; outer coat reticulate fibrous. Leaves 4-6(-8), linear, 1-4 mm broad, not fistular, shorter than the scape. Umbels dense flowered. Pedicels filiform, 1-1.5 cm long. Tepals elliptic, white to pink, c. 6 mm long, apex acute to acuminate. Filaments shorter than the tepals, entire, inner broader, narrowly triangular.
license
cc-by-nc-sa-3.0
copyright
Missouri Botanical Garden, 4344 Shaw Boulevard, St. Louis, MO, 63110 USA
bibliographic citation
Flora of Pakistan Vol. 0: 13 in eFloras.org, Missouri Botanical Garden. Accessed Nov 12, 2008.
source
Flora of Pakistan @ eFloras.org
editor
S. I. Ali & M. Qaiser
project
eFloras.org
original
visit source
partner site
eFloras

Description

provided by eFloras
Bulbs 1–3, borne on stout, ± horizontal rhizome, elongate, cylindric or conic, 0.5–1.5 × 0.7–2 cm; outer coats enclosing 1 or more bulbs, brown, reticulate, cells ± fine-meshed, open, fibrous; inner coats white, cells closely parallel, elongate. Leaves withering from tip by anthesis, 2–5, sheathing scape to ± soil level; blade solid, flat, carinate abaxially, 20–40 cm × 2–6 mm, margins entire. Scape persistent, solitary, erect, terete, 30–50 cm × 1–3 mm. Umbel persistent, erect, loose, 20–50-flowered, hemispheric-globose, bulbils unknown; spathe bracts persistent, 1–3, 3–7-veined, lance-ovate, shorter than pedicel, apex acuminate. Flowers substellate, 4–9 mm; tepals spreading, white with green or brownish midveins, lanceolate to elliptic, ± equal, withering and exposing capsule, margins entire, apex obtuse or acute; stamens included; anthers purple; pollen white; ovary crestless; style linear, ± equaling stamens; stigma capitate, unlobed; pedicel 10–30 mm. Seed coat shining; cells smooth, irregularly shaped, with ± sinuous walls.
license
cc-by-nc-sa-3.0
copyright
Missouri Botanical Garden, 4344 Shaw Boulevard, St. Louis, MO, 63110 USA
bibliographic citation
Flora of North America Vol. 26: 224, 227, 240 in eFloras.org, Missouri Botanical Garden. Accessed Nov 12, 2008.
source
Flora of North America @ eFloras.org
editor
Flora of North America Editorial Committee
project
eFloras.org
original
visit source
partner site
eFloras

Description

provided by eFloras
Bulbs clustered, cylindric; tunic dull yellow to yellowish brown, reticulate to subreticulate. Leaves linear, shorter than scape, 1.5--8 mm wide, flat, solid, margin smooth. Scape 25--60 cm, terete, usually 2-angled, covered with leaf sheaths only at base. Spathe 2- or 3-valved, persistent. Umbel hemispheric to subglobose, laxly many flowered. Pedicels subequal, 2--4 × as long as perianth, bracteolate and several covered with a common bract at base. Perianth white; segments usually with green or yellowish green midvein; outer ones oblong-ovate to oblong-lanceolate, 4--7(--8) × 1.8--3 mm; inner ones oblong-obovate, 4--7(--8) × 2.1--3.5 mm. Filaments narrowly triangular, equal, 2/3--4/5 as long as perianth segments, connate at base and adnate to perianth segments; inner ones slightly wider than outer at base. Ovary obconical-globose, minutely tuberculate, without concave nectaries at base. Fl. and fr. Jul--Sep. 2 n = 16*, 24*, 32*.
license
cc-by-nc-sa-3.0
copyright
Missouri Botanical Garden, 4344 Shaw Boulevard, St. Louis, MO, 63110 USA
bibliographic citation
Flora of China Vol. 24: 179 in eFloras.org, Missouri Botanical Garden. Accessed Nov 12, 2008.
source
Flora of China @ eFloras.org
editor
Wu Zhengyi, Peter H. Raven & Hong Deyuan
project
eFloras.org
original
visit source
partner site
eFloras

Distribution

provided by eFloras
Himalaya, Assam, China.
license
cc-by-nc-sa-3.0
copyright
Missouri Botanical Garden, 4344 Shaw Boulevard, St. Louis, MO, 63110 USA
bibliographic citation
Annotated Checklist of the Flowering Plants of Nepal Vol. 0 in eFloras.org, Missouri Botanical Garden. Accessed Nov 12, 2008.
source
Annotated Checklist of the Flowering Plants of Nepal @ eFloras.org
author
K.K. Shrestha, J.R. Press and D.A. Sutton
project
eFloras.org
original
visit source
partner site
eFloras

Distribution

provided by eFloras
Native in SW Shanxi (Yongji Xian); naturalized S China [tropical Asia].
license
cc-by-nc-sa-3.0
copyright
Missouri Botanical Garden, 4344 Shaw Boulevard, St. Louis, MO, 63110 USA
bibliographic citation
Flora of China Vol. 24: 179 in eFloras.org, Missouri Botanical Garden. Accessed Nov 12, 2008.
source
Flora of China @ eFloras.org
editor
Wu Zhengyi, Peter H. Raven & Hong Deyuan
project
eFloras.org
original
visit source
partner site
eFloras

Distribution

provided by eFloras
Distribution: Himalayas in India and Pakistan to China and Japan.
license
cc-by-nc-sa-3.0
copyright
Missouri Botanical Garden, 4344 Shaw Boulevard, St. Louis, MO, 63110 USA
bibliographic citation
Flora of Pakistan Vol. 0: 13 in eFloras.org, Missouri Botanical Garden. Accessed Nov 12, 2008.
source
Flora of Pakistan @ eFloras.org
editor
S. I. Ali & M. Qaiser
project
eFloras.org
original
visit source
partner site
eFloras

Elevation Range

provided by eFloras
2300-2600 m
license
cc-by-nc-sa-3.0
copyright
Missouri Botanical Garden, 4344 Shaw Boulevard, St. Louis, MO, 63110 USA
bibliographic citation
Annotated Checklist of the Flowering Plants of Nepal Vol. 0 in eFloras.org, Missouri Botanical Garden. Accessed Nov 12, 2008.
source
Annotated Checklist of the Flowering Plants of Nepal @ eFloras.org
author
K.K. Shrestha, J.R. Press and D.A. Sutton
project
eFloras.org
original
visit source
partner site
eFloras

Flower/Fruit

provided by eFloras
Fl. Per.: July-August.
license
cc-by-nc-sa-3.0
copyright
Missouri Botanical Garden, 4344 Shaw Boulevard, St. Louis, MO, 63110 USA
bibliographic citation
Flora of Pakistan Vol. 0: 13 in eFloras.org, Missouri Botanical Garden. Accessed Nov 12, 2008.
source
Flora of Pakistan @ eFloras.org
editor
S. I. Ali & M. Qaiser
project
eFloras.org
original
visit source
partner site
eFloras

Habitat

provided by eFloras
Among shrubs, also widely cultivated as a vegetable; 1000--1100 m.
license
cc-by-nc-sa-3.0
copyright
Missouri Botanical Garden, 4344 Shaw Boulevard, St. Louis, MO, 63110 USA
bibliographic citation
Flora of China Vol. 24: 179 in eFloras.org, Missouri Botanical Garden. Accessed Nov 12, 2008.
source
Flora of China @ eFloras.org
editor
Wu Zhengyi, Peter H. Raven & Hong Deyuan
project
eFloras.org
original
visit source
partner site
eFloras

Habitat & Distribution

provided by eFloras
Flowering Jul--Aug. Roadsides and other disturbed ground; introduced; Iowa, Nebr., Wis.; se Asia.
license
cc-by-nc-sa-3.0
copyright
Missouri Botanical Garden, 4344 Shaw Boulevard, St. Louis, MO, 63110 USA
bibliographic citation
Flora of North America Vol. 26: 224, 227, 240 in eFloras.org, Missouri Botanical Garden. Accessed Nov 12, 2008.
source
Flora of North America @ eFloras.org
editor
Flora of North America Editorial Committee
project
eFloras.org
original
visit source
partner site
eFloras

Synonym

provided by eFloras
Allium argyi H. Léveillé; A. chinense Maximowicz (1859), not G. Don (1827); A. clarkei J. D. Hooker; A. roxburghii Kunth; A. sulvia Buchanan-Hamilton ex D. Don; A. tuberosum Roxburgh (1832); A. uliginosum G. Don (1827), not Ledebour (1830); A. yesoense Nakai.
license
cc-by-nc-sa-3.0
copyright
Missouri Botanical Garden, 4344 Shaw Boulevard, St. Louis, MO, 63110 USA
bibliographic citation
Flora of China Vol. 24: 179 in eFloras.org, Missouri Botanical Garden. Accessed Nov 12, 2008.
source
Flora of China @ eFloras.org
editor
Wu Zhengyi, Peter H. Raven & Hong Deyuan
project
eFloras.org
original
visit source
partner site
eFloras

Brief Summary

provided by EOL authors
Allium tuberosum, garlic- or Chinese chives, is a monocot perennial in the onion genus. It ranges over east Asia from Mongolia in north to Phillipines in south, and Japan in east to Thailand in west, but because it is naturalizes easily following escape from cultivation, the center of origin is not clear (Brewster 1994). Garlic chives grow in dense clumps formed of basal rosettes of 2–8 narrow leaves, up to 1 cm wide and 20 cm tall; the leaves are solid (rather than hollow, as in the related chives, A schoenoprasum) and flattened (Hilty 2011). The flowering stems (scapes) are also solid and sharply angled. The plant forms small or elongated bulbs attached by short rhizomes (FNA 2011, Hilty 2011). The fragrant, star-shaped flowers grow in open umbels, up to 5 cm across, which bloom in the summer or early fall, later than many other Allium species. The flowers do not produce bulbils or aerial bulblets, but instead produce small capsules with seeds. Garlic chives are often grown as ornamentals for the lovely and fragrant flowers, which attract bees, butterflies, and skippers (Hilty 2011). The leaves of garlic chives are used as a culinary herb, similar to chives but with a more pronounced garlic flavor. Young flowers, which have a similar flavor, are also edible and are often used in salads. The seeds can also be eaten. Garlic chives produce sulfur compounds (including methyl sulfides and disulfides) similar to those found in garlic, but in much smaller amounts. They are considered to have similar medicinal properties (antifungal, antimicrobial, anticancer, improving circulation, etc.), but are not as widely used due to the lower amounts. Garlic chives have been cultivated in China for 3,000 years and are commercially important throughout east Asia (Brewster 1994). Chive seed is described as medicinal in the “Ben Cao Gang Mu” by Li Shi Zhen, a famous traditional Chinese Materia Medica written during the late 16th century (Ming dynasty), with uses including combating lumbago and slowing frequent micturition. Extracts of Chinese chive seed are marketed today for its “anti-fatigue, anti-aging, and immune boosting properties” and as an aphrodisiac (cf. Oryza 2011). Garlic chives spread readily by seed or vegetative offsets, and escapes easily from cultivation. Naturalized populations have been documented in parts of the U.S.: Iowa, Nebraska, and Wisconsin (USDA Plants 2011); Illinois (Hilty 2011): and Michigan (Michigan Flora Online 2011). It is also reported to be established in New England (FNA 2011). However, it is not as widely invasive as the related species, A. vineale, crow garlic, or A. canadense, wild garlic (Hilty 2011).
license
cc-by-nc
copyright
Jacqueline Courteau
original
visit source
partner site
EOL authors

Cibulet de la Xina ( Catalan; Valencian )

provided by wikipedia CA

El cibulet de la Xina (en xinès:菜|菜, ku chai, jiu cai, nira (en japonès) és una espècie de planta del gènere Allium emprada en la gastronomia asiàtica oriental. La forma cultivada es diu Allium tuberosum mentre la silvestre es diu A. ramosum. Referències antigues en diuen Allium odorum però ara es considera un sinònim d'A. ramosum.

Descripció

És una planta amb bulb, vivaç, herbàcia d'uns 70 cm d'alt amb les fulles verd pàl·lid, estretes, gairebé planes. La inflorescència és una umbel·la que sobresurt molt per sobre de les fulles. Les flors són blanques en estrella

Ús

El seu gust és més semblant a l'all (però més suau) que no pas a cibulet. Es fan servir les flors i les fulles. A la Xina sovint es combina amb ous, porc i marisc. És molt utilitzada també en la cuina coreana i vietnamita i d'altres països asiàtics.

Referències

Enllaços externs

 src= A Wikimedia Commons hi ha contingut multimèdia relatiu a: Cibulet de la Xina Modifica l'enllaç a Wikidata


license
cc-by-sa-3.0
copyright
Autors i editors de Wikipedia
original
visit source
partner site
wikipedia CA

Cibulet de la Xina: Brief Summary ( Catalan; Valencian )

provided by wikipedia CA

El cibulet de la Xina (en xinès:菜|菜, ku chai, jiu cai, nira (en japonès) és una espècie de planta del gènere Allium emprada en la gastronomia asiàtica oriental. La forma cultivada es diu Allium tuberosum mentre la silvestre es diu A. ramosum. Referències antigues en diuen Allium odorum però ara es considera un sinònim d'A. ramosum.

license
cc-by-sa-3.0
copyright
Autors i editors de Wikipedia
original
visit source
partner site
wikipedia CA

Knoblauch-Schnittlauch ( German )

provided by wikipedia DE

Der Knoblauch-Schnittlauch (Allium tuberosum), kurz Knolau, ist eine Pflanzenart der Gattung Lauch (Allium). Er wird vor allem in der ostasiatischen Küche verwendet; geschmacklich ähnelt er eher dem Knoblauch als dem Schnittlauch, ist dabei aber viel milder. Er wird im Deutschen auch Chinesischer Schnittlauch, Chinesischer Lauch oder Schnittknoblauch genannt, als Thai Soi oder Buchu (kor. 부추) wird er auch in manchen deutschsprachigen Kochbüchern bezeichnet. In Japan ist er als Nira (jap. ニラ, , )[1][2], in Thailand als Pak Gui Chai (thai. ใบกุ่ยช่าย, auch kuichai กุยช่าย)[3] und in China als Jiǔcài (chinesisch , Jyutping gau2coi3) bekannt.[4][5]

Ursprung und Verbreitung

Der Schnittknoblauch heißt im chinesischen Ursprungsland Jiǔcài韭菜[4], wissenschaftlich bzw. schriftsprachlich einfach Jiǔ.[6][7][8] Die ursprüngliche Heimatregion sind die südwestlichen Gebiete der chinesischen Provinz Shanxi, heute Gegenden um Yongji Shi, historisch Yongji Xian永济县 [9] – genannt, in Höhenlagen zwischen 1000 und 1100 Meter. Natürliche Standorte befinden sich unter Büschen. Sie sind in weiten Teilen des tropischen Asiens verwildert, werden aber heute weltweit auch als Gemüse und Gewürz angebaut.[10][11][12]

Beschreibung

Allium tuberosum MHNT.BOT.2013.22.61.jpg
Allium tuberosumSamen, Früchte
Allium tuberosum by Taraxacumseeds 02.jpg
Chive flower.jpg
Allium tuberosum – weiße Blüte, 2015

Der Knoblauch-Schnittlauch ist eine ausdauernde, krautige Pflanze, die Wuchshöhen von 25 bis 80 Zentimetern und höher erreicht.[13] Dieser Geophyt bildet zylindrische, bis zu 10 mm große Knollen mit einem matt gelben bis bräunlich gelben, netzartigen Häutchen als Überdauerungsorgane aus. Diese werden in kleinen Haufen an kurzen Rhizomen gebildet. Die langen Laubblätter sind etwa 1,5 bis 8 mm breit, flach und der Rand ist glatt. Das Ende des Laubblattes ist immer abgerundet.

In kugeligen, doldigen Blütenständen, die einen Durchmesser von etwa 7 bis 8 cm haben, stehen die vielen weißen Blüten zusammen. Die zwittrigen, radiärsymmetrischen Blüten sind dreizählig. Die Blütenhüllblätter sind weiß und 4 bis 7 (bis 8) mm lang, die inneren sind etwas ovaler als die äußeren. Sie blühen von Juli bis September (Oktober) und duften leicht nach Rosen oder Veilchen. Die Bestäubung erfolgt durch Insekten, besonders Bienen.

Die Samen sind sowohl Lichtkeimer als auch Kaltkeimer. Die Keimzeit der Samen beträgt 14 bis 28 Tage.

Es gibt die Naturform mit doppeltem und Kulturformen mit dreifachem und vierfachem Chromosomensatz. Die Chromosomenzahl beträgt 2n = 16, 24, 32, seltener 64.[14][10]

Anbau

Der Knoblauch-Schnittlauch ist winterfest (bis −30 °C)[15] und kann sowohl im Freiland als auch im Garten an sonnigen bis halbschattigen Standorten als Beet- oder als Wegrandbepflanzung angebaut werden. Bei der Kultivierung der Pflanze in Töpfen, Blumenkästen und Treibhaus kann über das ganze Jahr geerntet werden. Zum Überwintern benötigt die Pflanze einen hellen Standort mit Lufttemperaturen von 12–18 Grad Celsius. Im Freien sterben im Winter die oberirdischen Pflanzenteile vollständig ab, die im Frühjahr wieder rasch austreiben. Die Beschaffenheit des Bodens sollte locker mit guter Bodenfeuchte und ohne Staunässe sein, beispielsweise einen lehmigen Boden mit Sand auflockern und Humus ergänzen. Die Aussaat im Freiland erfolgt meist zwischen März und August bei einer Saattiefe von etwa 1–3 cm. Die Saat benötigt etwa 14–28 Tage Zeit zum Keimen. Bei der Auspflanzung von vorkultivierten Setzlingen sät man Samenkörner vorher in kleinen Töpfen von Anfang März bis Juli und pflanzt die entwickelten Jungpflanzen von Mitte April bis August aus. Bei der Vermehrung durch Teilung der Pflanzen geschieht dies entweder im Frühjahr zum Februar, März oder im Spätherbst zum September und Oktober, wenn die geteilten Pflanzen direkt ins Freiland gepflanzt werden. Die Pflanze wurzelt flach, daher ist beim Hacken Vorsicht geboten. Bei Trockenheit in den Sommermonaten zwischen Juni und Juli benötigt die Pflanze genügend Wasser und eine unkrautfreie Umgebung. Der Knoblauch-Schnittlauch steht in zweiter Tracht, erhält also keine direkte Mist- oder Kompostgabe. Nach einem größeren Schnitt fördert eine Kopfdüngung zwischen Juni und August ein stärkeres Wachstum. Genügend Bewässerung nach einer Kopfdüngung verhindert Verbrennungen der Blätter, die durch den Dünger (z. B. organischen Dünger wie Guano oder Flüssigdünger) verursacht werden können. Im Winter sollte nicht gedüngt werden. Beim Anbau verträgt sich der Knoblauch-Schnittlauch gut mit Gurken, Tomaten, Möhren, Kapuzinerkresse und Erdbeeren als Mischkultur. Hingegen sollte der Anbau neben Kohlgemüse, Bohnen, Erbsen und anderen Lauchgewächsen vermieden werden.[10][13][16][17][18][19]

Nutzung

Genutzt werden die Blätter, ähnlich wie Schnittlauch oder Bärlauch. Die Blätter werden nur frisch verwendet und schmecken nach Knoblauch. Verwendung findet Knoblauch-Schnittlauch unter anderem in Salaten, Rührei oder Pfannengerichten, beispielsweise mit Ei, und in Suppen. In verschiedenen asiatischen Ländern gibt es Knoblauch-Schnittlauch beispielsweise als einfaches Gemüsegericht – in Öl und Wasser gekocht – blanchiert oder sautiert.

  • In der chinesischen Küche beispielsweise als blanchiertes Gemüsegericht oder als Zutat in Baozi und Teigtaschen wie Jiaozi oder Huntun.
  • In der indische Küche wird Knoblauch-Schnittlauch gern als Knoblauch- oder Zwiebelersatz in vielen nordost-indischen Bundesstaaten genutzt. Im Bundesstaat Manipur kennt man ihn beispielsweise als maroi nakuppi.
  • In Japan isst man Nira auch gern als blanchiertes Gemüse im Gericht Ohitashi (jap. お浸し, 御浸し) als Gyōza (Füllung) oder als Topping in Sōmen-Nudeln oder Zutat in Sushi-Gerichte.[5][20][21][22][23]
  • In der Küche Koreas wird Buchu beispielsweise als Zutat im deftigen koreanischen Pfannkuchen Chijimi oder Jeon oder Buchu-Kimchi verwendet.

Auch die knospigen Blütenstände jiucaihua (chin. 韭菜花 [24]; jap. hana nira 花韮) [25], die jungen Blüten des Knoblauch-Schnittlauch, die zarten Sprösslinge jiuhuang (chin. 韭黄) [26] und die Wurzeln werden roh oder gekocht gegessen. Aus den Samen wird ein genießbares Öl gewonnen.

Eine medizinische Nutzung erfolgt besonders aufgrund ihrer antibakteriellen Wirkung.[3]

Inhaltsstoffe

Knoblauch-Schnittlauch ist reich an Vitamin C und enthält folgende nennenswerte Stoffe. Die Werte dienen als allgemeine Orientierung, da Umweltbedingungen des Anbaugebiets auch einen Einfluss auf diese Werte haben.

Quelle zur Tabelle:[8]

Medizinische Wirkung

Allium tuberosum gilt in China (TCM) und Japan (TJM) als Naturheilmittel und soll vielversprechend zur Krebsvorbeugung sein. Knoblauch-Schnittlauch ist verdauungsfördernd und appetitanregend und wirkt gegen Verstopfung (Obstipation). Die Blätter der Pflanze zeigen antibakterielle Wirkung. Ähnlich wie der Knoblauch (Allium sativum) oder Bärlauch (Allium ursinum) enthält die Pflanze den Wirkstoff Allicin, der das menschliche Immunsystem gegen Viren und Bakterien stärkt und nebenbei auch cholesterinsenkend, blutfettausgleichend und entzündungshemmend ist.[10][23][11][17][27]

Gesundheitsgefährdung für Tiere

Wie Zwiebeln, Knoblauch und Schnittlauch auch, ist Knoblauch-Schnittlauch in größeren Mengen giftig für Hunde und Katzen aufgrund der Zwiebeltoxikose (englisch onion toxicosis ‚Zwiebelvergiftung‘).[28]

Verwechslungsmöglichkeit

Die nah verwandte, seltene Art Allium ramosum unterscheidet sich von Allium tuberosum vor allem durch einen blassroten Mittelnerv auf den weißen Blütenhüllblättern, auch sind die Blätter nicht so flach. Nach einer Sichtweise wird nur Allium tuberosum als kultivierte Art angesehen, aber es gibt ebenfalls die Sichtweise, dass auch Allium ramosum kultiviert wurde.[29]

Arten

Neben der gewöhnlichen weißblütigen Sorte des Knoblauch-Schnittlauchs mit einer Wuchshöhe von 25–60 cm existiert auch eine rosablütige Knoblauch-Schnittlauchart. Neben dem Riesen-Knoblauch-Schnittlauch „Monstrosum“, der eine Wuchshöhe von 80 cm und höher erreicht, gibt es eine kleinwüchsige Knoblauch-Schnittlauchsorte namens „Kobold“, die besonders zart und schmackhaft sein soll.[30][31]

Schädlinge und Krankheiten

Zu den Schädlingen, die den Knoblauch-Schnittlauch befallen, gehört die Blattlaus und die Zwiebelfliege. Der Schnittlauchrost ist eine Krankheit, die bei der Pflanze auftreten kann.[30]

Trivia

Es wird der Pflanze nachgesagt, dass sie angeblich bestimmte Insekten und Maulwürfe vertreiben könne.[10][32]

Bilder

Siehe auch

Einzelnachweise und Anmerkungen

  1. Begriff Nira – „, にら“. In: tangorin.com. Abgerufen am 31. Januar 2020 (englisch, japanisch).
  2. Begriff Nira - „, , にら“. In: Wadoku. Abgerufen am 31. Januar 2020 (deutsch, japanisch).
  3. a b Schnittknoblauch (Pak Gui Chai). In: thai-thaifood.de. Abgerufen am 8. Februar 2020.
  4. a b Begriff "Jiucai (韭菜)". In: zdic.net. Abgerufen am 17. Mai 2022 (chinesisch, deutsch).
  5. a b Satsuki: Nira – Schnittknoblauch. In: bento-daisuki.de. 16. Juni 2017, abgerufen am 31. Januar 2020.
  6. Begriff Jiu (, grafische Variante ). In: zdic.net. Abgerufen am 24. Juni 2017 (chinesisch).
  7. Beschreibung von "Allium tuberosum", Jiu (). (Nicht mehr online verfügbar.) In: foc.eflora.cn. Flora of China, archiviert vom Original am 5. Juli 2018; abgerufen am 24. Juni 2017 (chinesisch, englisch).
  8. a b 葉類蔬菜韭菜 – „Blattgemüse Knoblauch-Schnittlauch“. In: fooddb.com.hk. The Association for Hong Kong Catering Services Management – 香港餐務管理協會, abgerufen am 3. Januar 2018 (chinesisch, englisch, Beschreibung von "Allium tuberosum", "Jiucai (韭菜)" in der Lebensmitteldatenbank der Association for Hong Kong Catering Service und der Trade and Industry Department).
  9. Yongji Xian (chinesisch 永濟縣 / 永济县, Pinyin Yǒngjì Xiàn) ist der historischer Name der heutigen kreisfreien Stadt Yonji (永濟市 / 永济市, Yǒngjì Shì – „Yonji-Stadt“)
  10. a b c d e Knoblauch-Schnittlauch (Allium tuberosum). In: pflanzen-lexikon.com. Abgerufen am 8. Februar 2020.
  11. a b Katrin Koelle: Schnittknoblauch. In: eatsmarter.de. 29. April 2019, abgerufen am 8. Februar 2020.
  12. Knoblauch-Schnittlauch. In: naturespride.de. Abgerufen am 8. Februar 2020.
  13. a b Knoblauch-Schnittlauch für den feinen Knoblauchgeschmack. In: gartenjournal.net. Abgerufen am 8. Februar 2020.
  14. Allium tuberosum Rottler ex Spreng. In: tropicos.org. Abgerufen am 31. Januar 2020 (englisch).
  15. Schnittknoblauch - Allium tuberosum. In: distelwerk.de. Abgerufen am 8. Februar 2020.
  16. Knoblauch-Schnittlauch pflegen. In: gartenjournal.net. Abgerufen am 8. Februar 2020.
  17. a b Knoblauch-Schnittlauch. (Nicht mehr online verfügbar.) In: erlebnisbauernhof-gertrudenhof.de. Archiviert vom Original am 17. Februar 2020; abgerufen am 16. Mai 2022.
  18. Schnittknoblauch: Allium tuberosum. In: kraizschouschteschgaart.info. Abgerufen am 8. Februar 2020.
  19. Dehner Samen Schnittknoblauch 'Knolau'. In: dehner.de. Abgerufen am 8. Februar 2020.
  20. Satsuki: Ohitashi - zart Blanchiertes. In: bento-daisuki.de. 14. August 2017, abgerufen am 21. April 2020.
  21. Begriff „Ohitashi – お浸し, 御浸し“. In: tangorin.com. Abgerufen am 21. April 2020 (englisch, japanisch).
  22. Satsuki: Chijimi – koreanischer Pfannkuchen. In: bento-daisuki.de. 5. Juni 2017, abgerufen am 21. April 2020.
  23. a b Verwendung von Knoblauch-Schnittlauch. In: gartenjournal.net. Abgerufen am 8. Februar 2020.
  24. a b jiucaihua (chin. 韭菜花, jiǔcàihuā, Jyutping gau2coi3faa1 – „Knoblauch-Schnittlauch-Blüten“) sind jungen Knolau-Knospen als Gemüse.
  25. hana nira (jap. ハナニラ, Kanji 花韮 hana nira) ist die japanische Bezeichnung für Knolau-Knospen.
  26. a b jiucaihua (chin. 韭黃 / 韭黄, jiǔhuáng, Jyutping gau2wong4 – „gelbe Knoblauch-Schnittlauch“) sind jungen zarten Sprösslinge des Knoblauch-Schnittlauchs als Gemüse.
  27. Schnittknoblauch. In: gewuerzkompanie.de. Abgerufen am 8. Februar 2020.
  28. Salgado, L. N. Monteiro, R. S. Rocha: Allium species poisoning in dogs and cats, in: The Journal of Venomous Animals and Toxins including Tropical Diseases (2011) 17(1): 4-11.
  29. Beschreibung der Art "Allium tuberosum". In Flora of China, FOC Band 24, Seite 179. (englisch)
  30. a b Schnittknoblauch, Allium tuberosum – Aussaat, Anbau, Pflege. In: gartendialog.de. Abgerufen am 8. Februar 2020.
  31. Schnittknoblauch, rosa (Saatgut). In: kraeuter-und-duftpflanzen.de. Abgerufen am 8. Februar 2020.
  32. Swantje Holtmann: Schnittknoblauch. In: gartenzauber.com. 20. Januar 2017, abgerufen am 8. Februar 2020.
 title=
license
cc-by-sa-3.0
copyright
Autoren und Herausgeber von Wikipedia
original
visit source
partner site
wikipedia DE

Knoblauch-Schnittlauch: Brief Summary ( German )

provided by wikipedia DE

Der Knoblauch-Schnittlauch (Allium tuberosum), kurz Knolau, ist eine Pflanzenart der Gattung Lauch (Allium). Er wird vor allem in der ostasiatischen Küche verwendet; geschmacklich ähnelt er eher dem Knoblauch als dem Schnittlauch, ist dabei aber viel milder. Er wird im Deutschen auch Chinesischer Schnittlauch, Chinesischer Lauch oder Schnittknoblauch genannt, als Thai Soi oder Buchu (kor. 부추) wird er auch in manchen deutschsprachigen Kochbüchern bezeichnet. In Japan ist er als Nira (jap. ニラ, 韮, 韭), in Thailand als Pak Gui Chai (thai. ใบกุ่ยช่าย, auch kuichai กุยช่าย) und in China als Jiǔcài (chinesisch , Jyutping gau2coi3) bekannt.

license
cc-by-sa-3.0
copyright
Autoren und Herausgeber von Wikipedia
original
visit source
partner site
wikipedia DE

Kucai ( Javanese )

provided by wikipedia emerging languages

Kucai (Allium tuberosum Rottler ex Spreng. lan A. ramosus), utawa bawang kucai lan godhong kucai, dikenal dadi sayuran godhong.[1] Kucai lumrahé dimasak kanthi ngiris cilik-cilik.[1] Ing Indonésia, kucai jarang dianggo kanggo nggawé masakan.[1] Kucai lumrahé dianggo kanggo nggawé masakan amarga ana budaya Tiongkok, kaya ta bubur ayam.[1] Ing masakan Tiongkok utawa Jepang, kucai kalebu bahan kanggo campuran isi Jiaozi (Gyōza).[1]

Kucai godhongé tipis lan trepes.[1] Kembang kucai wernané putih, saka kembang iki banjur dadi wiji nalika kembangé wis garing.[1] Wiji kucai bisa didhedher manèh saéngga dadi thukulan kucai anyar.[1] Saliyané nganggo wiji kucai uga bisa ditengkaraké sarana njupuk péranganing grombolan kucai banjur ditandur dhéwé ing panggonan kang béda.[1] Pethilan pérangan iki banjur dadi ngrembaka lan mbentuk pérangan dhompolan wit kucai manèh.[1]

Kucai béda karo lokio ("bawang batak", A. chinense), A. schoenoprasum L (chives).[1] Tuwuhan iki godhongé silinder lan ana bolongan ing tengahé.[1] Kucai ambuné mirib kaya bawang tinimbang kaya lokio, saéngga ing basa Inggris, kucai diarani garlic-chives lan ing basa Jerman kucai diarani Knoblauch-Schnittlauch.[1]

Godhong kucai ambuné kuat lan krasa rada kenthel, béda karo ambuné godhong prei (A. porrum) utawa daun bawang (A. cepa, A. fistulosum, A. ascalonicum).[2] Saliyané godhongé, kembang kucai uga kena kanggo bumbu utawa rempah-rempah kang nggawé sedhep masakan.[2]

Yèn dideleng saka kandhutan giziné, kucai utawa Allium tuberosum gandhut gizi kang apik.[2] Saliyané iku sayuran kucai uga ngandhut akèh serat pangan, vitamin lan mineral.[2] Nanging kucai bisa njalari ambune awak lan pérangan tutuk nduwéni aroma kang ora énak.[2] Bau badan iki disebabaké amarga kucai ngandhut sulfur kang nalika kucai dipangan sulfur iki banjur mélu ngresep ing aliran darah.[2] Sawisé iku banjur ditokaké dadi kringet liwat kulit.[2] Ambuné tutuk kang ora énak amarga ana sisa kucai ing untu kang keri nalika mangan kucai.[2] Sisa kucai iki nggawé tutuk rada ora énak ambuné.[2]

Sanajan ngono, sulfur kang ana ing kucai ora saakeh bawang.[2] Nanging ambu tutuk kang ora énak iki lumayan ngganggu.[2] Kucai kang digoréng ambuné luwih sithik tinimbang kang dimasak nalika seger.[2] Iki amarga sulfur ora kuwat nalika dipanasaké.[2]

Cathetan suku

  1. a b c d e f g h i j k l m tribunnews.com(dipunundhuh tanggal 6 Juli 2011)
  2. a b c d e f g h i j k l m health.kompas.com(dipunundhuh tanggal 6 Juli 2011)
license
cc-by-sa-3.0
copyright
Penulis lan editor Wikipedia

Kucai: Brief Summary ( Javanese )

provided by wikipedia emerging languages

Kucai (Allium tuberosum Rottler ex Spreng. lan A. ramosus), utawa bawang kucai lan godhong kucai, dikenal dadi sayuran godhong. Kucai lumrahé dimasak kanthi ngiris cilik-cilik. Ing Indonésia, kucai jarang dianggo kanggo nggawé masakan. Kucai lumrahé dianggo kanggo nggawé masakan amarga ana budaya Tiongkok, kaya ta bubur ayam. Ing masakan Tiongkok utawa Jepang, kucai kalebu bahan kanggo campuran isi Jiaozi (Gyōza).

Kucai godhongé tipis lan trepes. Kembang kucai wernané putih, saka kembang iki banjur dadi wiji nalika kembangé wis garing. Wiji kucai bisa didhedher manèh saéngga dadi thukulan kucai anyar. Saliyané nganggo wiji kucai uga bisa ditengkaraké sarana njupuk péranganing grombolan kucai banjur ditandur dhéwé ing panggonan kang béda. Pethilan pérangan iki banjur dadi ngrembaka lan mbentuk pérangan dhompolan wit kucai manèh.

Kucai béda karo lokio ("bawang batak", A. chinense), A. schoenoprasum L (chives). Tuwuhan iki godhongé silinder lan ana bolongan ing tengahé. Kucai ambuné mirib kaya bawang tinimbang kaya lokio, saéngga ing basa Inggris, kucai diarani garlic-chives lan ing basa Jerman kucai diarani Knoblauch-Schnittlauch.

Godhong kucai ambuné kuat lan krasa rada kenthel, béda karo ambuné godhong prei (A. porrum) utawa daun bawang (A. cepa, A. fistulosum, A. ascalonicum). Saliyané godhongé, kembang kucai uga kena kanggo bumbu utawa rempah-rempah kang nggawé sedhep masakan.

Yèn dideleng saka kandhutan giziné, kucai utawa Allium tuberosum gandhut gizi kang apik. Saliyané iku sayuran kucai uga ngandhut akèh serat pangan, vitamin lan mineral. Nanging kucai bisa njalari ambune awak lan pérangan tutuk nduwéni aroma kang ora énak. Bau badan iki disebabaké amarga kucai ngandhut sulfur kang nalika kucai dipangan sulfur iki banjur mélu ngresep ing aliran darah. Sawisé iku banjur ditokaké dadi kringet liwat kulit. Ambuné tutuk kang ora énak amarga ana sisa kucai ing untu kang keri nalika mangan kucai. Sisa kucai iki nggawé tutuk rada ora énak ambuné.

Sanajan ngono, sulfur kang ana ing kucai ora saakeh bawang. Nanging ambu tutuk kang ora énak iki lumayan ngganggu. Kucai kang digoréng ambuné luwih sithik tinimbang kang dimasak nalika seger. Iki amarga sulfur ora kuwat nalika dipanasaké.

license
cc-by-sa-3.0
copyright
Penulis lan editor Wikipedia

Kucay ( Sundanese )

provided by wikipedia emerging languages

Kucay (Allium tuberosum) nyaéta salah sahiji tutuwuhan nu aya dina kulawarga bawang-bawangan (Liliaceae).[1] Kucay mangrupa tutuwuhan hérba nu ngarumpun nu panjang daunna bisa nepi ka 20–40 cm.[2] Wangun bawang tina kucai teu pati jelas, teu kawas bawang beureum atawa bawang bodas.[2] Kembangna aya dina jambak nu panjangna leuwih kurang sarua jeung daunna.[2] Unggal jambak miboga loba kembang leutik warna bodas. Daun jeung kembang kucau bisa ngahasilkeun bau.[2]

Babagian

Kucay diwangun ku bawang kucay jawa (Allium odorum) jeung kucay Sunda (Allium tuberosum) nu dipikawanoh pisan di Asia Tanggara.[3] Kelompok bawang daun ieu aya nu nyebutna chives jeung aya ogé nu nyebutna bawang prei cina.[3]

Referensi

  1. (id)Kucai (diakses 25 April 2016)
  2. a b c d Chooi, Oong Hean. 2003. SAYURAN: Khasiat Makanan dan Ubatan. Malaysia:Utusan Publication ISBN 9676113905
  3. a b Cahyono, Bambang. 2005. BAWANG DAUN, Teknik Budidaya dan Analisis Usaha Tani. Yogyakarta:Kanisius ISBN 9792108289
license
cc-by-sa-3.0
copyright
Pangarang sareng éditor Wikipedia

Kucay: Brief Summary ( Sundanese )

provided by wikipedia emerging languages

Kucay (Allium tuberosum) nyaéta salah sahiji tutuwuhan nu aya dina kulawarga bawang-bawangan (Liliaceae). Kucay mangrupa tutuwuhan hérba nu ngarumpun nu panjang daunna bisa nepi ka 20–40 cm. Wangun bawang tina kucai teu pati jelas, teu kawas bawang beureum atawa bawang bodas. Kembangna aya dina jambak nu panjangna leuwih kurang sarua jeung daunna. Unggal jambak miboga loba kembang leutik warna bodas. Daun jeung kembang kucau bisa ngahasilkeun bau.

license
cc-by-sa-3.0
copyright
Pangarang sareng éditor Wikipedia

Kuse ( Kapampangan )

provided by wikipedia emerging languages
 src=
Allium tuberosum

Ing kuse (Allium tuberosum), a garlic chives o green nira grass king Ingles[1]) ampong kuntsay king Tagalug ampong Cebuanu, metung yang guleng kamaganak ning sibuyas. Aliwa ya pamandagul ing tanaman, a maki makayaliwang bulung a katabas sinturun, [2] a e ra kalupa deng bulung ning sibuyas o bawang, at maki matulid yang payat a tangkeng maputi, a taganang matas kesa kareng bulung. Mas malapit ya lasa king bawang.[2] Tutubu ya kareng kumpul a bagya-bagyang lalapad, oneng gad ya muring tutubu ibat kareng butul.

Lon la murin

Dalerayan

  1. Norrington-Davies, Tom (8 April 2006). "Spring it on them", The Daily Telegraph. Retrieved on 17 May 2012.
  2. 2.0 2.1 McGee, Rose Marie Nichols; Stuckey, Maggie (2002). The Bountiful Container. Workman Publishing.

license
cc-by-sa-3.0
copyright
Wikipedia authors and editors

Kuse: Brief Summary ( Kapampangan )

provided by wikipedia emerging languages
 src= Allium tuberosum

Ing kuse (Allium tuberosum), a garlic chives o green nira grass king Ingles) ampong kuntsay king Tagalug ampong Cebuanu, metung yang guleng kamaganak ning sibuyas. Aliwa ya pamandagul ing tanaman, a maki makayaliwang bulung a katabas sinturun, a e ra kalupa deng bulung ning sibuyas o bawang, at maki matulid yang payat a tangkeng maputi, a taganang matas kesa kareng bulung. Mas malapit ya lasa king bawang. Tutubu ya kareng kumpul a bagya-bagyang lalapad, oneng gad ya muring tutubu ibat kareng butul.

license
cc-by-sa-3.0
copyright
Wikipedia authors and editors

Kú-chhài ( Nan )

provided by wikipedia emerging languages
 src=
Allium tuberosum

Kú-chhàiAllium sio̍k ê si̍t-bu̍t, tī Tang-a sī phó͘-phiàn ê chhài-se. Chai-poê-chéng hō chò Allium tuberosum, iá-seng-chéng hō chò A. ramosum. Khah kū ê bûn-hiàn kā kiò chò A. odorum, chóng--sī taⁿ jīn-ûi he sī A. ramosum ê tông-gī-sû. Ū-koá si̍t-bu̍t-ha̍k-ka kā chai-poê-chéng hām iá-seng-chéng lóng kui tī A. ramosum, in-ūi 2 chióng chi-kan khêng-si̍t ū chē chē lām-chéng.

Kú-chhài to-nî-seⁿ (perennial), hoe-ki sè-kho͘ ti̍t-ti̍t, phēng hio̍h-á koân chin chē, hoe pe̍h-sek, ū lâng chèng toà hoe-hn̂g him-sióng.

license
cc-by-sa-3.0
copyright
Wikipedia authors and editors

Byaekgep ( Zhuang; Chuang )

provided by wikipedia emerging_languages
 src=
Byaekgep

Byaekgep dwg cungj byaek ndeu.

license
cc-by-sa-3.0
copyright
Wikipedia authors and editors

Allium tuberosum

provided by wikipedia EN

Allium tuberosum (garlic chives, Oriental garlic, Asian chives, Chinese chives, Chinese leek) is a species of plant native to the Chinese province of Shanxi, and cultivated and naturalized elsewhere in Asia and around the world.[1][4][5][6]

Description

Allium tuberosum is a rhizomatous, clump-forming perennial plant growing from a small, elongated bulb (about 10 mm; 1332 inch, across) that is tough and fibrous.[7][6][8] Unlike either onion or garlic, it has strap-shaped leaves with triangular bases, about 1.5 to 8 mm (116 to 516 in) wide.[9] It produces many white flowers in a round cluster (umbel) on stalks 25 to 60 cm (10 to 24 in) tall.[4] It grows in slowly expanding perennial clumps, but also readily sprouts from seed. In warmer areas (USDA zone 8 and warmer), garlic chives may remain green all year round. In cold areas (USDA zones 7 to 4b), leaves and stalks completely die back to the ground, and resprout from roots or rhizomes in the spring.[10]

The flavor is more like garlic than chives.[9]

Taxonomy

Originally described by Johan Peter Rottler, the species name was validly published by Curt Polycarp Joachim Sprengel in 1825.[2] A. tuberosum is classified within Allium in subgenus Butomissa (Salisb.) N. Friesen, section Butomissa (Salisb.) Kamelin, a group consisting of only A. tuberosum and A. ramosum L.,[11][12] which have been variously regarded as either one or two genetic entities.[13]

Distribution and habitat

Allium tuberosum originated in the Siberian–Mongolian–North Chinese steppes,[11] but is widely cultivated and naturalised. It has been reported as growing wild in scattered locations in the United States (Illinois, Michigan, Ohio, Nebraska, Alabama, Iowa, Arkansas, and Wisconsin).[14][15][16] However, it is believed to be more widespread in North America because of the availability of seeds and seedlings of this species as an exotic herb and because of its high aggressiveness. This species is also widespread across much of mainland Europe[17] and invasive in other areas of the world.[18]

Ecology

A late summer- to autumn-blooming plant,[6] A. tuberosum is one of several Allium species known as wild onion and/or wild garlic that, in various parts of the world, such as Australia, are listed as noxious weeds or as invasive "serious high impact environmental and/or agricultural weeds that spread rapidly and often create monocultures".[14][18]

Cultivation

Often grown as an ornamental plant in gardens, several cultivars are available. A. tuberosum is distinctive by blooming later than most native or naturalised species of Allium.[15] It is cold-hardy to USDA zones 4–10 (−30 to +35 °F; −34 to 2 °C).[8] Garlic chives are regarded as easy to grow in many conditions and may spread readily by seeds or can be intentionally propagated by dividing their clumps.[19]

A number of varieties have been developed for either improved leaf (e.g. 'Shiva') or flower stem (e.g. 'Nien Hua') production.[20] While the emphasis in Asia has been primarily culinary, in North America, the interest has been more as an ornamental.[21] 'Monstrosum' is a giant ornamental cultivar.[22]

Uses

Uses have included as ornamental plants, including cut and dried flowers, culinary herbs, and traditional medicine. Garlic chives have been widely cultivated for centuries in East Asia for their culinary value. The flat leaves, the stalks, and immature, unopened flower buds are used as flavouring.[23] Another form is "blanched" by regrowing after cutting under cover to produce white-yellow leaves and a subtler flavor.[24]

China

The leaves are used as a flavoring in a similar way to chives, scallions as a stir fry ingredient. In China, they are often used to make dumplings with eggs, shrimp, and/or pork. A Chinese flatbread similar to the scallion pancake may be made with garlic chives instead of scallions. Garlic chives are also one of the main ingredients used with yi mein dishes. Its flowers are fermented to make garlic chive flower sauce (韭花酱). When grown in dark environments, it is known as jiuhuang (韭黄) and is used in various stir fry dishes.[25]

India

In Manipur and other northeastern states of India, it is grown and used as a substitute for garlic and onion in cooking and is known as maroi nakuppi in Manipuri.

Japan

In Japan, where the plant is known as nira, it is used for both garlic and sweet flavors, in miso soups and salads, stir-fries with eggs, and Japanese dishes such as gyōza dumplings and fried liver.

Central Asia

In Central Asian countries such as Kazakhstan and Kyrgyzstan, where the plant has been introduced through cultivation by Dungan farmers and ties with neighboring China, garlic chives are known by transliterations of their name. Used in cooking,[26] it is sometimes added as a filling to manty, samsa, laghman,[27] yuta, ashlan-fu,[28] and other typical dishes.

Korea

Known as buchu (부추), garlic chives are widely used in Korean cuisine. They can be eaten fresh as namul, pickled as kimchi and jangajji, and pan-fried in buchimgae (pancake). they are also one of the most common herbs served with gukbap (soup with rice), as well as a common ingredient in mandu (dumplings).

Nepal

In Nepal, cooks fry a curried vegetable dish of potatoes and A. tuberosum known as dunduko sag.[29]

Vietnam

In Vietnam, the leaves of garlic chives, known as hẹ, are cut up into short pieces and used as the only vegetable in a broth with sliced pork kidneys.[30]

Gallery

References

  1. ^ a b c WCSPF 2015.
  2. ^ a b Linnaeus 1825.
  3. ^ TPL 2013.
  4. ^ a b Xu, Jiemei; Kamelin, Rudolf V. "Allium tuberosum". Flora of China. Vol. 24 – via eFloras.org, Missouri Botanical Garden, St. Louis, MO & Harvard University Herbaria, Cambridge, MA.
  5. ^ "Allium tuberosum". Germplasm Resources Information Network (GRIN). Agricultural Research Service (ARS), United States Department of Agriculture (USDA).
  6. ^ a b c PFAF 2012, Allium tuberosum – Rottler. ex Spreng..
  7. ^ RHS 2015.
  8. ^ a b Floridata 2015, Steve Christman. Allium tuberosum 12 December 2003.
  9. ^ a b McGee & Stuckey 2002.
  10. ^ Soule, J.A. (2016). Month by Month Guide to Gardening in the Southwest. Cool Springs Press.
  11. ^ a b Friesen, Fritsch & Blattner 2006.
  12. ^ Li et al. 2010.
  13. ^ Fritsch & Friesen 2003.
  14. ^ a b USDA 2015.
  15. ^ a b Hilty 2015.
  16. ^ "Allium tuberosum". County-level distribution map from the North American Plant Atlas (NAPA). Biota of North America Program (BONAP). 2014. Retrieved 15 October 2015.
  17. ^ Flora Italia 2014.
  18. ^ a b Randall 2007.
  19. ^ "Chinese chives - Encyclopedia of Life".
  20. ^ Larkcom & Douglass 2008, p. 80.
  21. ^ Mahr 2010.
  22. ^ Staudengärtnerei 2015.
  23. ^ Larkcom & Douglass 2008, p. 75.
  24. ^ Larkcom & Douglass 2008, p. 78.
  25. ^ Goh 2015.
  26. ^ "Cuisine of the Duncan (Hui) People". www.flavorandfortune.com. Retrieved 2022-03-21.
  27. ^ "An Ode to Lagman". www.asia-travel.uz. Retrieved 2022-03-21.
  28. ^ "Kyrgyzstan's Traditional Hangover Cure is a Mix of History and Assimilation". Matador Network. Retrieved 2022-03-21.
  29. ^ Majupuria 1993.
  30. ^ Vietnamese herbs 2015.
license
cc-by-sa-3.0
copyright
Wikipedia authors and editors
original
visit source
partner site
wikipedia EN

Allium tuberosum: Brief Summary

provided by wikipedia EN

Allium tuberosum (garlic chives, Oriental garlic, Asian chives, Chinese chives, Chinese leek) is a species of plant native to the Chinese province of Shanxi, and cultivated and naturalized elsewhere in Asia and around the world.

license
cc-by-sa-3.0
copyright
Wikipedia authors and editors
original
visit source
partner site
wikipedia EN

Ĉina ajlo ( Esperanto )

provided by wikipedia EO

Ĉina ajlolatine Allium tuberosum estas plantospecio de la genro Aliumo (Allium). Ĝi estas uzata en la orientazia kuirarto. Ĝi havas guston, kiu similas al ajlo.

Disvastigo

La Ĉina ajlo nomiĝas en Ĉinujo Jiucai (ĉine)[1], science Jiǔ.(ĉine)[2][3][4] La origina hejmregiono estas la sudokcidentaj areoj de la ĉina provinco Ŝanŝio, hodiaŭ la regiono cirkaŭ Jongji Ŝi, historie Yongji Xian (永濟縣|永济县) (Yǒngjì Xiàn), en alteco inter 1000 kaj 1100 metroj super marnivelo. Nature la planto kreskas sub arbustoj. Ili ankaŭ estas kultivataj kiel legomo aŭ spicaĵo.

Priskribo

La Ĉina ajlo estas multjara, herba planto, la planto kreskas je 25 ĝis 60 cm. Tiu geofito havas cilindrajn, ĝis 10 mm grandajn tuberojn kun flavaj rizomoj. La longa folioj estas ĉ. 1,5 ĝis 8 mm larĝaj kaj rande glataj. La globformaj, umbelaj floraroj, kun diametro de ĉ. 7 ĝis 8 cm staras kun multaj floroj. La duseksaj, radisimetriaj floraroj estas trinombraj. La involukroj estas blankaj. La polenigado okazas per insektoj. Ĝermotempo estas 14 ĝis 28 tagoj.

La kromosomo-nombro estas 2n = 16, 24, 32, malofte 64.[5]

Uzado

Uzataj estas la folioj, simile al ŝenoprazo. Ankaŭ la burĝonaj floraroj kaj radikoj estas manĝataj krudaj aŭ kuiritaj. El la semo oni akiras oleon. Medicina uzado okazas pro kontraŭbakteria uzado.

Sanrisko

Kiel cepoj, ajloj kaj ŝenoprazoj, estas riskaj en grandaj kvantoj por hundoj kaj katoj (cepa toxicosis).[6]

Intermikso

La proksime parenca specio malsamas al Allium ramosum de Allium tuberosum per ruĝa meza nervo. [7]

Bildoj

Referencoj

  1. Begriff "Jiucai (韭菜)" - (ĉina) [1] – Abgerufen am 24. Juni 2017 - zdic.net - Online
  2. Begriff "Jiu (韭)" - (cĉina) [2] – Abgerufen am 24. Juni 2017 - zdic.net - Online
  3. Beschreibung von "Allium tuberosum", "Jiu (韭)" in der Flora of China - (chinesisch / englisch) [3] – Abgerufen am 24. Juni 2017 - foc.eflora.cn - Online
  4. Beschreibung von "Allium tuberosum", "Jiucai (韭菜)" in der Lebensmitteldatenbank d. Association for Hong Kong Catering Service bzw. Trade and Industry Dept. - (chinesisch / englisch) [4] – Abgerufen am 03. Januar 2018 - fooddb.com.hk - Online
  5. Tropicos [5] tropicos.org - Online
  6. Salgado, L. N. Monteiro, R. S. Rocha: Allium species poisoning in dogs and cats, in: The Journal of Venomous Animals and Toxins including Tropical Diseases (2011) 17(1): 4-11.
  7. Beschreibung der Art "Allium tuberosum". In Flora of China (englisch), FOC Band 24, paĝo 179.
license
cc-by-sa-3.0
copyright
Vikipedio aŭtoroj kaj redaktantoj
original
visit source
partner site
wikipedia EO

Ĉina ajlo: Brief Summary ( Esperanto )

provided by wikipedia EO

Ĉina ajlo aŭ latine Allium tuberosum estas plantospecio de la genro Aliumo (Allium). Ĝi estas uzata en la orientazia kuirarto. Ĝi havas guston, kiu similas al ajlo.

license
cc-by-sa-3.0
copyright
Vikipedio aŭtoroj kaj redaktantoj
original
visit source
partner site
wikipedia EO

Allium tuberosum ( Spanish; Castilian )

provided by wikipedia ES
 src=
Como hierba de jardín
 src=
cortado y preparado para la cocina
 src=
Inflorescencia
 src=
Detalle de la flor
 src=
Semillas
 src=
Allium tuberosum - MHNT

Allium tuberosum es una verdura relacionada con la cebolla. Se cultiva y se utiliza como un sustituto para el ajo y la cebolla en la cocina y se conoce como "Maroi nakupi". A veces también se la llama “Nirá verde hierba”, donde “Nirá” es la romanización de la palabra japonesa “韮” , que significa cebollino ajo. En Filipinas se llama cuchay (en filipino, kutsáy).[3]​ La planta tiene un hábito de crecimiento distintivo con hojas en forma de cintas,[4]​ a diferencia de cualquiera cebolla o ajo y finos tallos de floración blancos y rectos que son mucho más altos que las hojas. El sabor es más como el ajo cebollino.[4]​ Crece en lenta expansión de matas perennes, y también brota fácilmente a partir de semillas. En zonas más cálidas, las cebolletas de ajo pueden permanecer verdes todo el año. En climas fríos, las hojas y los tallos se mueren completamente, y vuelve a brotar de sus raíces o rizomas en la primavera.

Como maleza

Allium tuberosum es una de las varias especies de Allium conocida como cebolla silvestre y / o ajo silvestre que en diversas partes del mundo están en la lista como malezas[5]​ o como malas hierbas de “alto impacto ambiental o agrícolas”.[6]​ Allium tuberosum se informó en la actualidad se encuentra asilvestrada en lugares dispersos de Estados Unidos. Especialmente en los estados de Illinois, Michigan, Ohio, Nebraska, Alabama, Iowa, Arkansas, Nebraska y Wisconsin[5][7][8]​ Sin embargo, se cree que está más extendido en América del Norte debido a la disponibilidad de semillas y plántulas de esta especie como una hierba exótica y debido a su alta agresividad. Esta especie también se ha generalizado en gran parte de la Europa continental.[9]

Taxonomía

Allium tuberosum fue descrita por Rottler ex Spreng. y publicado en Systema Vegetabilium, editio decima sexta 2: 38. 1825.[10][11]

Etimología

Allium: nombre genérico muy antiguo. Las plantas de este género eran conocidos tanto por los romanos como por los griegos. Sin embargo, parece que el término tiene un origen celta y significa "quemar", en referencia al fuerte olor acre de la planta.[12]​ Uno de los primeros en utilizar este nombre para fines botánicos fue el naturalista francés Joseph Pitton de Tournefort (1656-1708).

tuberosum: epíteto latino que significa “con tubérculo”.[13]

Sinonimia
  • Allium angulosum Lour. nom. illeg.
  • Allium argyi H.Lév.
  • Allium chinense Maxim. nom. illeg.
  • Allium clarkei Hook.f.
  • Allium roxburghii Kunth
  • Allium sulvia Buch.-Ham. ex D.Don
  • Allium tricoccum auct. non Blanco
  • Allium tuberosum Roxb. nom. illeg.
  • Allium tuberosum f. yezoense (Nakai) M.Hiroe
  • Allium uliginosum G.Don
  • Allium yesoense Nakai
  • Allium yezoense Nakai
  • Nothoscordum sulvia (Buch.-Ham. ex D.Don) Kunth[14]

Referencias

  1. «Allium tuberosum», World Checklist of Selected Plant Families, Royal Botanic Gardens, Kew, consultado el 11 de octubre de 2012.
  2. Sprengel, Curt Polycarp Joachim. 1825. Systema Vegetabilium, editio decima sexta 2: 38.
  3. «Map of Eastern Cuisine». Asia Society.
  4. a b McGee, Rose Marie Nichols; Stuckey, Maggie (2002). The Bountiful Container. Workman Publishing.
  5. a b «USDA PLANTS database».
  6. R.P. Randall. The introduced flora of Australia and its weed status. Australian Weed Management Department of Agriculture and Food, Western Australia. Archivado desde el original el 4 de mayo de 2012.
  7. Hilty, John. «Garlic chives». Consultado el 5 de diciembre de 2012.
  8. BONAP (Biota of North America Program) floristic synthesis, Allium tuberosum
  9. Altervista Flora Italiana, Schede di Botanica, Allium tuberosum'
  10. «Allium tuberosum». Tropicos.org. Missouri Botanical Garden. Consultado el 19 de enero de 2015.
  11. «Allium tuberosum». World Checklist of Selected Plant Families. Consultado el 10 de julio de 2013.
  12. Giacomo Nicolini, Enciclopedia Botanica Motta. Volume primo, Milano, Federico Motta Editore, 1960, pag. 76.
  13. En Epítetos Botánicas
  14. «The Plant List: A Working List of all Plant Species».

 title=
license
cc-by-sa-3.0
copyright
Autores y editores de Wikipedia
original
visit source
partner site
wikipedia ES

Allium tuberosum: Brief Summary ( Spanish; Castilian )

provided by wikipedia ES
 src= Como hierba de jardín  src= cortado y preparado para la cocina  src= Inflorescencia  src= Detalle de la flor  src= Semillas  src= Allium tuberosum - MHNT

Allium tuberosum es una verdura relacionada con la cebolla. Se cultiva y se utiliza como un sustituto para el ajo y la cebolla en la cocina y se conoce como "Maroi nakupi". A veces también se la llama “Nirá verde hierba”, donde “Nirá” es la romanización de la palabra japonesa “韮” , que significa cebollino ajo. En Filipinas se llama cuchay (en filipino, kutsáy).​ La planta tiene un hábito de crecimiento distintivo con hojas en forma de cintas,​ a diferencia de cualquiera cebolla o ajo y finos tallos de floración blancos y rectos que son mucho más altos que las hojas. El sabor es más como el ajo cebollino.​ Crece en lenta expansión de matas perennes, y también brota fácilmente a partir de semillas. En zonas más cálidas, las cebolletas de ajo pueden permanecer verdes todo el año. En climas fríos, las hojas y los tallos se mueren completamente, y vuelve a brotar de sus raíces o rizomas en la primavera.

license
cc-by-sa-3.0
copyright
Autores y editores de Wikipedia
original
visit source
partner site
wikipedia ES

Kiinansipuli ( Finnish )

provided by wikipedia FI

Kiinansipuli (Allium tuberosum) on monivuotinen, ruohosipulia (Allium schoenoprasum) leveä- ja litteälehtisempi maustekasvi, jolle on tunnusomaista mieto, valkosipulia (Allium sativum) muistuttava aromi. Sitä on viljelty Kiinassa yli 2000 vuotta[2] Kasvi tunnetaan siellä nimellä jiucai (韭菜). Kiinansipuli on suosittu keittiökasvi myös Japanissa, missä se tunnetaan nimellä nira (ニラ). Suomen puutarhoihin kasvi on löytänyt menestyksekkäästi tiensä 1980-luvun alusta alkaen. src=

Kiinansipuli

 src=
Allium tuberosum

Kiinansipulista kasvatetaan lajikkeita sekä mausteeksi että koristekasvina. Mantsuriassa sen on havaittu kestävän koviakin pakkasia.[3]

Lähteet

  1. ITIS
  2. Auringontähti (myös suomalaisen nimen lähde)
  3. PFAF

Aiheesta muualla

Tämä kasveihin liittyvä artikkeli on tynkä. Voit auttaa Wikipediaa laajentamalla artikkelia.
license
cc-by-sa-3.0
copyright
Wikipedian tekijät ja toimittajat
original
visit source
partner site
wikipedia FI

Kiinansipuli: Brief Summary ( Finnish )

provided by wikipedia FI

Kiinansipuli (Allium tuberosum) on monivuotinen, ruohosipulia (Allium schoenoprasum) leveä- ja litteälehtisempi maustekasvi, jolle on tunnusomaista mieto, valkosipulia (Allium sativum) muistuttava aromi. Sitä on viljelty Kiinassa yli 2000 vuotta Kasvi tunnetaan siellä nimellä jiucai (韭菜). Kiinansipuli on suosittu keittiökasvi myös Japanissa, missä se tunnetaan nimellä nira (ニラ). Suomen puutarhoihin kasvi on löytänyt menestyksekkäästi tiensä 1980-luvun alusta alkaen.lähde?

 src= Kiinansipuli  src= Allium tuberosum

Kiinansipulista kasvatetaan lajikkeita sekä mausteeksi että koristekasvina. Mantsuriassa sen on havaittu kestävän koviakin pakkasia.

license
cc-by-sa-3.0
copyright
Wikipedian tekijät ja toimittajat
original
visit source
partner site
wikipedia FI

Ciboule de Chine ( French )

provided by wikipedia FR

Allium tuberosum

 src=
Allium tuberosum
Muséum de Toulouse

Allium tuberosum, la ciboule de Chine[1] ou ciboulette chinoise[2] (韭菜, pinyin : jiǔcài), est une plante herbacée de la famille des Amaryllidacées (précédemment classée dans les Liliacées), cultivée pour ses feuilles utilisées comme fines herbes.

Noms communs : ciboule chinoise, ail à feuilles plates, ail odorant. de : chinesischer Schnittlauch, Maggikraut, en : Chinese chives, es : cive chino.

Cette espèce est originaire d'Asie (Chine, Mongolie, sous-continent indien). Allium tuberosum est souvent considéré comme une espèce cultivée tétraploïde (2n=4x=32), bien qu'une espèce sauvage diploïde (2n=2x=16) ait récemment été découverte dans la province chinoise du Shanxi (2n est le nombre de chromosomes de chaque cellule somatique et x est le nombre de chromosomes basiques). La ciboulette chinoise (chinois simplifié : 韭菜 ; chinois traditionnel : 韭菜 ; pinyin : Jiǔcài) pousse à l'état sauvage sur le Jiucaiping dans les Monts Wumeng[3].

Description

La ciboule chinoise est une plante bulbeuse, vivace, herbacée, de 70 cm de haut environ, à feuilles vert pâle, étroites, presque plates.

L'inflorescence est une ombelle de fleurs blanches à 6 tépales disposés en étoile.

Culture

La multiplication se fait par semis, soit à l'automne en pépinière, soit au début du printemps sous châssis. Les plants sont ensuite repiqués en place au stade six feuilles. On peut aussi procéder par division de touffes au printemps ou en automne. La récolte peut intervenir quelques mois après la plantation. Les feuilles de ciboule de Chine supportent bien la congélation.

Utilisation

Les feuilles tendres ayant un léger goût d'ail peuvent servir, finement ciselées, à aromatiser les crudités, salades, omelettes, etc. Les fleurs peuvent aussi être utilisées aux mêmes fins.

À Hong Kong, on consomme la tige et non les feuilles de cette plante appelée kau choy (en chinois cantonais). On préfère la manger avec un bourgeon de fleur non éclos au bout (on l'appelle alors kau choy fah - « fleur de kau choy »). On dit que les kau choy fah sont moins amères, plus croquantes, plus goûteuses et sucrées que les kau choy. On dit également qu'il faut éviter les kau choy fah en floraison, car elles ont plus de fibres. La manière la plus courante et la plus simple de l'apprêter est de la sauter au wok avec un peu d'huile et de sel. On peut éventuellement ajouter des morceaux de viandes, bien qu'on la préfère généralement nature. Son usage en cuisine chinoise est donc différent de la cuisine européenne, puisqu'on consomme la tige plutôt que les feuilles, et qu'on lui donne le statut de plat d'accompagnement.

Voir aussi

license
cc-by-sa-3.0
copyright
Auteurs et éditeurs de Wikipedia
original
visit source
partner site
wikipedia FR

Ciboule de Chine: Brief Summary ( French )

provided by wikipedia FR

Allium tuberosum

 src= Allium tuberosum
Muséum de Toulouse

Allium tuberosum, la ciboule de Chine ou ciboulette chinoise (韭菜, pinyin : jiǔcài), est une plante herbacée de la famille des Amaryllidacées (précédemment classée dans les Liliacées), cultivée pour ses feuilles utilisées comme fines herbes.

Noms communs : ciboule chinoise, ail à feuilles plates, ail odorant. de : chinesischer Schnittlauch, Maggikraut, en : Chinese chives, es : cive chino.

Cette espèce est originaire d'Asie (Chine, Mongolie, sous-continent indien). Allium tuberosum est souvent considéré comme une espèce cultivée tétraploïde (2n=4x=32), bien qu'une espèce sauvage diploïde (2n=2x=16) ait récemment été découverte dans la province chinoise du Shanxi (2n est le nombre de chromosomes de chaque cellule somatique et x est le nombre de chromosomes basiques). La ciboulette chinoise (chinois simplifié : 韭菜 ; chinois traditionnel : 韭菜 ; pinyin : Jiǔcài) pousse à l'état sauvage sur le Jiucaiping dans les Monts Wumeng.

license
cc-by-sa-3.0
copyright
Auteurs et éditeurs de Wikipedia
original
visit source
partner site
wikipedia FR

Kucai ( Indonesian )

provided by wikipedia ID
 src=
Allium tuberosum

Kucai (Allium tuberosum Rottler ex Spreng. dan A. ramosus), atau bawang kucai serta daun kucai, dikenal sebagai sayuran daun. Kucai jarang dipakai dalam menu masakan Indonesia. Nama kucai berasal dari Bahasa Hokkian, "Kú-chhài". Penggunaannya umum dalam masakan Tionghoa, seperti bubur ayam. Pada budaya boga Tiongkok dan Jepang, kucai merupakan bahan campuran isi Jiaozi (Gyōza).

Kucai berdaun pipih dan bunganya berwarna putih.

Kucai berbeda dengan Lokio ("bawang batak", A. chinense), A. schoenoprasum L (chives), yang berdaun silinder (gilig) dan berongga. Aroma kucai lebih dekat ke bawang putih daripada lokio, sehingga dalam bahasa Inggris disebut garlic-chives dan dalam bahasa Jerman disebut Knoblauch-Schnittlauch.

Daunnya beraroma tajam dan pekat namun berbeda dengan aroma daun prei (A. porrum) maupun daun bawang (A. cepa, A. fistulosum, A. ascalonicum). Bunga kucai dapat digunakan pula sebagai rempah penyedap.

Pranala luar

license
cc-by-sa-3.0
copyright
Penulis dan editor Wikipedia
original
visit source
partner site
wikipedia ID

Kucai: Brief Summary ( Indonesian )

provided by wikipedia ID
 src= Allium tuberosum

Kucai (Allium tuberosum Rottler ex Spreng. dan A. ramosus), atau bawang kucai serta daun kucai, dikenal sebagai sayuran daun. Kucai jarang dipakai dalam menu masakan Indonesia. Nama kucai berasal dari Bahasa Hokkian, "Kú-chhài". Penggunaannya umum dalam masakan Tionghoa, seperti bubur ayam. Pada budaya boga Tiongkok dan Jepang, kucai merupakan bahan campuran isi Jiaozi (Gyōza).

Kucai berdaun pipih dan bunganya berwarna putih.

Kucai berbeda dengan Lokio ("bawang batak", A. chinense), A. schoenoprasum L (chives), yang berdaun silinder (gilig) dan berongga. Aroma kucai lebih dekat ke bawang putih daripada lokio, sehingga dalam bahasa Inggris disebut garlic-chives dan dalam bahasa Jerman disebut Knoblauch-Schnittlauch.

Daunnya beraroma tajam dan pekat namun berbeda dengan aroma daun prei (A. porrum) maupun daun bawang (A. cepa, A. fistulosum, A. ascalonicum). Bunga kucai dapat digunakan pula sebagai rempah penyedap.

license
cc-by-sa-3.0
copyright
Penulis dan editor Wikipedia
original
visit source
partner site
wikipedia ID

Allium tuberosum ( Icelandic )

provided by wikipedia IS

Allium tuberosum er tegund af laukætt ættuð frá suðvesturhluta Shanxi í Kína, og ræktuð víða annarsstaðar í Asíu og annarsstaðar í heiminum.[3][4]

Lýsing

Allium tuberosum er fjölær jurt sem vex upp af smáum aflöngum lauk (um 10 mm í þvermál), seigur og trefjóttur, upp af kröftugum jarðstöngli. Blöðin eru bandlaga, 1,5 til 8 mm breið, ólíkt bæði matlauk og hvítlauk. Blómstöngullinn er 25 til 60 sm langur og er blómskipunin kúlulaga, með hvítum blómum.[3] Hann vex í hægt stækkandi breiðum, en sáir sér einnig auðveldlega. Á hlýrri svæðum (USDA zone 8 og hlýrri), getur hann verið sígrænn.[5]

Bragðið líkist meir hvítlauk en graslauk.

Flokkun

Upphaflega lýst af Johan Peter Rottler, var tegundinn löglega lýst af Curt Polycarp Joachim Sprengel 1825.A. tuberosum er flokkuð innan Allium í undirættkvísl Butomissa (Salisb.) N. Friesen, deild Butomissa (Salisb.) Kamelin, hóp sem samanstendur einvörðungu af A. tuberosum og A. ramosum L..

Útbreiðsla og búsvæði

A. tuberosum kom fram á Síberísku-Mongólsku-Norður Kínversku seppunum,en er víða ræktuð og orðin ílend, Hún hefur verið skráð á dreifðum svæðum í Bandaríkjunum (Illinois, Michigan, Ohio, Nebraska, Alabama, Iowa, Arkansas, Nebraska, og Wisconsin).[6] Hinsvegar er hún talin algengari í Bandaríkjunum vegna aðgengis að fræi og plöntum sem framandi kryddjurt og þess hve ágeng hún er. Tegundin er einnig útbreidd um meginland Evrópu of ágeng annarsstaðar.

Ræktun

Oft ræktuð sem skrautplanta og er fjöldi ræktunarafbrigða. A. tuberosum sker sig úr frá mörgum öðrum lauktegundum vegna seinnar blómgunar. Hún er talin auðveld í ræktun, ýmist af fræi eðaf með skiftingu á hnausunum.[7]

Ýmis afbrigði hafa verið ræktuð fyrir blöð (t.d. 'Shiva') eða blómstöngul (t.d. 'Nien Hua').[8] Á meðan áherslan í Asíu hefur verið á matareiginleika, hefur áhuginn í Norður Ameríku aðallega verið á skrautgildi. 'Monstrosum' er stórt skrautafbrigði.


Myndir

Tilvísanir

  1. WCSPF 2015.
  2. Linnaeus 1825.
  3. 3,0 3,1 Snið:EFloras
  4. Snið:GRIN
  5. Soule, J.A. (2016). Month by Month Guide to Gardening in the Southwest. Cool Springs Press.
  6. Snið:BONAP
  7. http://eol.org/pages/1085072/overview
  8. Larkcom & Douglass 2008, p. 80.

Heimildir

Bækur og greinar

Greinar og kaflar

Nettenglar

Wikimedia Commons er með margmiðlunarefni sem tengist
Wikilífverur eru með efni sem tengist
license
cc-by-sa-3.0
copyright
Höfundar og ritstjórar Wikipedia
original
visit source
partner site
wikipedia IS

Allium tuberosum: Brief Summary ( Icelandic )

provided by wikipedia IS

Allium tuberosum er tegund af laukætt ættuð frá suðvesturhluta Shanxi í Kína, og ræktuð víða annarsstaðar í Asíu og annarsstaðar í heiminum.

license
cc-by-sa-3.0
copyright
Höfundar og ritstjórar Wikipedia
original
visit source
partner site
wikipedia IS

Allium tuberosum ( Italian )

provided by wikipedia IT
 src=
Allium tuberosum

Allium tuberosum (Rottl. ex Sprengel), detto aglio cinese o erba cipollina cinese in alcune zone dell'Italia, è una pianta bulbosa perenne della famiglia delle Amaryllidaceae.[1][2]

Distribuzione e habitat

La pianta, originaria della Cina e dell'India[1], è oggi coltivata come ortaggio in tutta l'Asia e in Europa.

È una pianta infestante che produce numerosi e minuscoli semi neri; in Australia è stata inserita nell'elenco delle specie invasive.[3] È difficile da estirpare perché produce molti bulbilli nell'apparato radicale. Cresce in zone incolte e prative.

Usi

Le foglie sono apprezzate per le loro proprietà stimolanti e depurative.

Note

  1. ^ a b (EN) Allium tuberosum, su Plants of the World Online, Royal Botanic Gardens, Kew. URL consultato il 16 novembre 2021.
  2. ^ (EN) The Angiosperm Phylogeny Group, An update of the Angiosperm Phylogeny Group classification for the ordines and families of flowering plants: APG IV, in Botanical Journal of the Linnean Society, vol. 181, n. 1, 2016, pp. 1–20.
  3. ^ (EN) The introduced flora of Australia and its weed status (PDF), su iewf.org.

Bibliografia

  • Maria Luisa Sotti, Maria Teresa della Beffa, Le piante aromatiche. Tutte le specie più diffuse in Italia, Milano, Editoriale Giorgio Mondadori, 1989, ISBN 88-374-1057-3.

 title=
license
cc-by-sa-3.0
copyright
Autori e redattori di Wikipedia
original
visit source
partner site
wikipedia IT

Allium tuberosum: Brief Summary ( Italian )

provided by wikipedia IT
 src= Allium tuberosum

Allium tuberosum (Rottl. ex Sprengel), detto aglio cinese o erba cipollina cinese in alcune zone dell'Italia, è una pianta bulbosa perenne della famiglia delle Amaryllidaceae.

license
cc-by-sa-3.0
copyright
Autori e redattori di Wikipedia
original
visit source
partner site
wikipedia IT

Kucai ( Malay )

provided by wikipedia MS

 src=
Allium tuberosum

Kucai (Tulisan Jawi:كوچاي) adalah dari gugusan tanaman bawang yang sesuai untuk ditanam untuk tujuan hiasan (ia berbunga) dan sebagai sayuran. Tanaman ini mengambil sedikit ruang dan boleh dimakan keseluruhanya (dari pucuk sampai bawangnya). Jika bunganya tak dicantas ia sesuai untuk dijadikan hiasan pinggan dengan bunganya yang berwarna ungu.

Variasi kucai yang popular adalah Kucai Cina yang mempunyai haruman seakan bawang putih pada daunnya. Bunganya pula berwarna putih.

Kucai boleh hidup di atas banyak jenis tanah. Terbaiknya adalah di atas tanah yang agak dalam dan dipenuhi dengan kompos dan bahan organik. Kucai tidak perlu banyak dibaja semasa pembesarannya, sekiranya tanah tadi mempunyai bahan kompos dan organik yang baik.

Ciri-ciri botani چيري٢ بوتاني

Kucai boleh hidup di bawah panas matahari ataupun di teduhan. Jika kemarau sedikit-sedikit juga tidak mengapa kerana bawangnya masih ada. Sama seperti bawang, kucai ada akar berbawang dan daun. Bawang tersebut boleh bercambah dengan cepat sehingga beberapa tahun dan ini cara yang terbaik untuk menyemai kucai. Selain itu, kucai juga boleh ditanam dari bijinya.

Kucai adalah tumbuhan saka (perennial). Ia boleh terus hidup hingga beberapa tahun sekiranya keadaan pertumbuhannya dijagai.

Penanaman dan penuaian ڤنانمن دان ڤنواين

Kucai dituai dengan cara memotong bila diperlukan. Potong yang bahagian luar dan tinggal daunnya 2 inci dari paras perdu. Ia akan tumbuh kembali dengan baik. Kucai yang ditanam dari biji seharusnya dituai selepas setahun, atau pun setelah ia berbunga. Ini adalah untuk membiarkan ia mempunyai akar yang kukuh. Kucai berbunga di hujung musim bunga (di negara 4 musim) dan sekali lagi di bulan Julai. Kalau menanam kucai untuk di makan, bunganya perlu dibuang utk menggalakkan pertumbuhan daun sahaja.

Kegunaan كڬونأن

Kucai mempunyai pelbagai kegunaan termasuklah masakan dan kesihatan.

Contoh-contoh kegunaan biasa kucai ialah:


Khasiat خصية

Kucai mengandungi vitamin B dan C, karotena dan unsur belerang. Ia dapat mengubati penyakit-penyakit seperti senggugut, penyakit keputihan, darah tinggi dan sembelit.

Kucai bertindak sebagai antiseptik untuk membunuh kuman bakteria dalam usus dan menjadi perangsang dalam proses pengecutan serta pengembangan usus. Ia juga melancarkan pengaliran darah, sekali gus menghindarkan pembekuan darah. Cara penggunaannya adalah menumbuk daun kucai sehingga lumat dan kemudian dikacau dengan air panas lalu diminum. Penggunaannya adalah lebih mujarab sekiranya diminum setiap pagi.

 src=
Kucai berusia 2 bulan

Galeri

license
cc-by-sa-3.0
copyright
Pengarang dan editor Wikipedia
original
visit source
partner site
wikipedia MS

Kucai: Brief Summary ( Malay )

provided by wikipedia MS
 src= Allium tuberosum

Kucai (Tulisan Jawi:كوچاي) adalah dari gugusan tanaman bawang yang sesuai untuk ditanam untuk tujuan hiasan (ia berbunga) dan sebagai sayuran. Tanaman ini mengambil sedikit ruang dan boleh dimakan keseluruhanya (dari pucuk sampai bawangnya). Jika bunganya tak dicantas ia sesuai untuk dijadikan hiasan pinggan dengan bunganya yang berwarna ungu.

Variasi kucai yang popular adalah Kucai Cina yang mempunyai haruman seakan bawang putih pada daunnya. Bunganya pula berwarna putih.

Kucai boleh hidup di atas banyak jenis tanah. Terbaiknya adalah di atas tanah yang agak dalam dan dipenuhi dengan kompos dan bahan organik. Kucai tidak perlu banyak dibaja semasa pembesarannya, sekiranya tanah tadi mempunyai bahan kompos dan organik yang baik.

license
cc-by-sa-3.0
copyright
Pengarang dan editor Wikipedia
original
visit source
partner site
wikipedia MS

Chinese bieslook ( Dutch; Flemish )

provided by wikipedia NL

Chinese bieslook (Allium tuberosum) is een plant uit de lookfamilie (Alliaceae). De soort is verwant aan bolgewassen zoals ui, prei, knoflook. Het blad van Chinese bieslook is in tegenstelling tot bieslook (Allium schoenoprasum) grover en breder. De plant heeft een lichte knoflookachtige smaak.

Toepassingen

Van de bieslook gebruikt men bij voedselbereiding over het algemeen de jonge dunne stengels. Dikkere stengels hebben de neiging taai te worden. Chinese bieslook wordt met name gebruikt in de Aziatische keuken waar ook de bloemen in gerechten worden gegeten. Deze worden dan door een bakbeslag gehaald, gefrituurd en geserveerd met een saus. Chinese bieslook wordt in de meeste gerechten gebruikt als kruiderij en bevordert de eetlust en spijsvertering. In de Chinese keuken wordt het ook toegepast om haar vochtafdrijvende werking.

Verkrijgbaarheid

In Nederland wordt Chinese bieslook verkocht via de toko en gespecialiseerde inkoopkanalen. In tuincentra wordt de soort een enkele keer aangeboden als plantje of in de vorm van zaad.

Naamgeving

In de Chinese keuken wordt Chinese bieslook aangeduid als 'jiu cai'.

Wikimedia Commons Zie de categorie Allium tuberosum van Wikimedia Commons voor mediabestanden over dit onderwerp.
license
cc-by-sa-3.0
copyright
Wikipedia-auteurs en -editors
original
visit source
partner site
wikipedia NL

Chinese bieslook: Brief Summary ( Dutch; Flemish )

provided by wikipedia NL

Chinese bieslook (Allium tuberosum) is een plant uit de lookfamilie (Alliaceae). De soort is verwant aan bolgewassen zoals ui, prei, knoflook. Het blad van Chinese bieslook is in tegenstelling tot bieslook (Allium schoenoprasum) grover en breder. De plant heeft een lichte knoflookachtige smaak.

license
cc-by-sa-3.0
copyright
Wikipedia-auteurs en -editors
original
visit source
partner site
wikipedia NL

Allium tuberosum ( Portuguese )

provided by wikipedia PT
 src=
Allium tuberosum
MHNT

Cebolinho chinês[1] ou nirá[2] , do japonês ニラ ou 韮 (Allium tuberosum ou Allium ramosum) é uma planta herbácea pertencente ao género Allium, ao qual pertencem também, por exemplo, o alho e a cebola. É cultivada pelo homem, sendo as suas folhas uso culinário, sobretudo na Ásia, continente de onde é originária.

A sua variante cultivada é normalmente designada por Allium tuberosum, enquanto que a variante selvagem é normalmente designada por A. ramosum. Existem referências antigas a esta planta que a designam como A. odorum, que é hoje considerado um sinónimo de A. ramosum. Alguns botânicos colocam tanto a variante cultivada como a selvagem na designação A. ramosum, dado existirem diversas variantes intermédias.

Descrição

O cebolinho chinês é uma planta bolbosa, podendo atingir cerca de 70 cm de altura. As suas folhas são verdes e estreitas.

A sua inflorescência consiste numa umbela de flores brancas em forma de estrela.

Cultivo

A multiplicação desta planta é feita através de semeadura, quer no outono, quer no início da primavera. A colheita acontece norlmalmente alguns meses após a plantação.

As folhas de cebolinho chinês suportam bem a congelação.

Uso culinário

O cebolinho da china é muito usado na culinária asiática, possuindo um sabor mais próximo do alho do que do cebolinho, apesar de ser bastante mais suave. Tanto as folhas como o caule são usados como tempero, à semelhança do cebolinho ou do alho. Na China, é normalmente usado na confecção de raviolis em conjunto com ovo, camarão e carne de porco. As flores podem também ser usadas como uma especiaria. No Vietname, as folhas de cebolinho chinês são cortadas em pedaços pequenos e usadas como o único vegetal em sopas de caldo com rim de porco.

É também bastante usado na culinária da Coreia, em pratos como o buchukimchi (부추김치, kimchi de cebolinho chinês) ou o buchjeon (부추전, panquecas de cebolinho chinês).

Referências

  1. [1]
  2. Araújo, C. A.; Carvalho, H. H. C.; Souto, S. A.; Sobreiro, A. A.; Wiest, J. M. «In vitro antibacterial activity of "Nira" garlic extracts (Allium tuberosum Rottler ex-Spreng.)». Revista Brasileira de Plantas Medicinais. 11 (3): 263–268. ISSN 1516-0572. doi:10.1590/S1516-05722009000300006

 title=
license
cc-by-sa-3.0
copyright
Autores e editores de Wikipedia
original
visit source
partner site
wikipedia PT

Allium tuberosum: Brief Summary ( Portuguese )

provided by wikipedia PT
 src= Allium tuberosum
MHNT

Cebolinho chinês ou nirá , do japonês ニラ ou 韮 (Allium tuberosum ou Allium ramosum) é uma planta herbácea pertencente ao género Allium, ao qual pertencem também, por exemplo, o alho e a cebola. É cultivada pelo homem, sendo as suas folhas uso culinário, sobretudo na Ásia, continente de onde é originária.

A sua variante cultivada é normalmente designada por Allium tuberosum, enquanto que a variante selvagem é normalmente designada por A. ramosum. Existem referências antigas a esta planta que a designam como A. odorum, que é hoje considerado um sinónimo de A. ramosum. Alguns botânicos colocam tanto a variante cultivada como a selvagem na designação A. ramosum, dado existirem diversas variantes intermédias.

license
cc-by-sa-3.0
copyright
Autores e editores de Wikipedia
original
visit source
partner site
wikipedia PT

Kinesisk gräslök ( Swedish )

provided by wikipedia SV
 src=
Allium tuberosum.

Kinesisk gräslök (Allium tuberosum) är en art i familjen Amaryllisväxter. Arten är i huvudsak en odlad tetraploid och man känner endast till en vild population i Kina (sydvästra Shanxi) med normal kromosomuppsättning.

Kinesisk gräslök växer med cylindriska lökar i täta klungor, lökhöljet är ljust gulbrunt, mer eller mindre nätlikt. Bladen är smalt linjära, platta och ej ihåliga och 1,5–8 mm breda. Blomstängeln blir 25–60 cm hög och är vanligen tvåkantig. Blommorna sitter samlade i runda mer eller mindre sfäriska flockar med många blommor. Hyllebladen är rent vita, ibland med en grön mittstrimma. Arten blommar i juli-september. Hela växten har en mild smak av vitlök.

Kinesisk gräslök är lätt att skilja från gräslök (A. schoenoprasum), då den senare har lila blommor och trinda, ihåliga blad.

Den mycket närbesläktade doftlöken, (A. ramosum) skiljs genom sina ihåliga blad och hylleblad med röd mittnerv.

Synonymer

Allium argyi H. Léveillé
Allium chinense Maximowicz nom. illeg.
Allium clarkei J. D. Hooker
Allium roxburghii Kunth
Allium sulvia Buchanan-Hamilton ex D. Don
Allium tuberosum Roxburgh nom. illeg.
Allium uliginosum G. Don nom. illeg.
Allium yesoense Nakai.

Externa länkar

license
cc-by-sa-3.0
copyright
Wikipedia författare och redaktörer
original
visit source
partner site
wikipedia SV

Kinesisk gräslök: Brief Summary ( Swedish )

provided by wikipedia SV
 src= Allium tuberosum.

Kinesisk gräslök (Allium tuberosum) är en art i familjen Amaryllisväxter. Arten är i huvudsak en odlad tetraploid och man känner endast till en vild population i Kina (sydvästra Shanxi) med normal kromosomuppsättning.

Kinesisk gräslök växer med cylindriska lökar i täta klungor, lökhöljet är ljust gulbrunt, mer eller mindre nätlikt. Bladen är smalt linjära, platta och ej ihåliga och 1,5–8 mm breda. Blomstängeln blir 25–60 cm hög och är vanligen tvåkantig. Blommorna sitter samlade i runda mer eller mindre sfäriska flockar med många blommor. Hyllebladen är rent vita, ibland med en grön mittstrimma. Arten blommar i juli-september. Hela växten har en mild smak av vitlök.

Kinesisk gräslök är lätt att skilja från gräslök (A. schoenoprasum), då den senare har lila blommor och trinda, ihåliga blad.

Den mycket närbesläktade doftlöken, (A. ramosum) skiljs genom sina ihåliga blad och hylleblad med röd mittnerv.

license
cc-by-sa-3.0
copyright
Wikipedia författare och redaktörer
original
visit source
partner site
wikipedia SV

Hẹ ( Vietnamese )

provided by wikipedia VI
 src=
Bài viết này cần thêm chú thích nguồn gốc để kiểm chứng thông tin. Mời bạn giúp hoàn thiện bài viết này bằng cách bổ sung chú thích tới các nguồn đáng tin cậy. Các nội dung không có nguồn có thể bị nghi ngờ và xóa bỏ.
Xin xem các mục từ khác có cùng tên ở Hẹ (định hướng).
 src=
Allium tuberosum

Hẹ có tên gọi khác là cửu thái, cửu thái tử, khởi dương thảo và nhiều tên khác. Danh pháp khoa học là Allium ramosum L. (dạng hoang dã, đồng nghĩa: Allium odorum L.) hay Allium tuberosum Rottler ex Spreng. (dạng gieo trồng), thuộc họ Hành (Alliaceae). Các văn bản gần đây chỉ liệt kê nó dưới tên gọi Allium ramosum. Một số nhà thực vật học còn đặt cả các giống hoang dã và giống gieo trồng vào A. ramosum do có nhiều dạng trung gian tồn tại. Mùi vị của nó là trung gian giữa tỏihành tăm.

Hẹ là loại rau được dùng nhiều trong các món ăn. Ngoài ra người ta còn dùng hẹ như hành hay tỏi để chữa nhiều bệnh từ thông thường đến phức tạp.

Dược lý

Đông y

Hẹ là thức ăn - vị thuốc có tác dụng tốt nhất về mùa xuân. Vào thời điểm này, chất lượng làm thuốc của hẹ cao hơn. Sách Nội kinh có viết: "Xuân hạ dưỡng dương", nghĩa là mùa xuân cần ăn các món ôn bổ dương khí. Hẹ nằm trong nhóm thức ăn đó. Còn Bản thảo thập di viết: "Rau hẹ là ấm nhất, có ích cho người, nên ăn thường xuyên". Sách Lễ ký viết củ hẹ trị chứng di mộng tinh, đau lưng rất công hiệu. Lá hẹ có vị cay hơi chua, hăng, tính ấm, có tác dụng trợ thận, bổ dương, ôn trung, hành khí, tán huyết, giải độc, cầm máu, tiêu đờm. Hẹ kỵ với mật ong và thịt trâu. Không nên sử dụng lâu dài và đối với những người bị các chứng âm hư hỏa vượng, vị hư có nhiệt.

Tây y

Trong 1 kg lá hẹ có 5-10 g đạm, 5-30 g đường, 20 mg vitamin A, 89 g vitamin C, 263 mg canxi, 212 mg phốt pho, nhiều chất xơ.

Nếu ăn 86 g hẹ sẽ thu được 1,9 g protid, 5,1g glucid và 25 calo năng lượng. Chất xơ có tác dụng tăng tính nhạy cảm với insulin làm giảm đường huyết, giảm mỡ máu, ngừa xơ mỡ động mạch, bảo vệ tuyến tụy. Chất Odorin là một kháng sinh mạnh chống tụ cầu và các vi khuẩn khác.

Các bài thuốc chủ yếu

Star of life2.svg
Những thông tin y khoa của Wikipedia tiếng Việt chỉ mang tính chất tham khảo và không thể thay thế ý kiến chuyên môn. Trước khi sử dụng những thông tin này, đề nghị liên hệ và nhận sự tư vấn của các bác sĩ chuyên môn.
  • Ho khò khè ở trẻ em: Lá hẹ hấp cơm lấy nước cho trẻ uống.
  • Rôm sẩy: Rễ hẹ 60g sắc nước uống.
  • Cảm mạo, ho do lạnh: Hẹ 250 g, gừng tươi 25 g, cho thêm ít đường hấp chín, ăn cái, uống nước.
  • Táo bón: Hạt hẹ rang vàng, giã nhỏ. Mỗi lần uống 5 g. Hòa nước sôi uống ngày 3 lần.
  • Phòng táo bón, tích trệ: Hàng sáng dậy, chưa ăn sáng, uống nước hẹ giã đã lọc bã.
  • Đái dầm, ỉa chảy lâu ngày ở trẻ em: Nấu cháo rễ hẹ. Rễ hẹ tươi 25 g, gạo 50 g, rễ hẹ vắt lấy nước cho vào cháo đang sôi, thêm ít đường, ăn nóng, dùng liên tục trong 10 ngày.
  • Nấc do lạnh: Uống một bát nước hẹ đã giã nát và lọc bỏ bã.
  • Thổ tả: Cấp cứu bằng một nắm rau hẹ giã lấy nước cốt, chưng cách thủy cho uống.
  • Đau răng: Lấy 1 nắm hẹ (cả rễ) giã nhuyễn, đặt vào chỗ đau, đặt liên tục cho đến khi khỏi.
  • Đau họng: Lá và củ hẹ giã đắp lên cổ, băng lại, nhai củ cải, lá húng chanh và nuốt nước.
  • Suyễn (khó thở): Lá hẹ một nắm giã nát, lấy nước uống hay sắc lên để uống.
  • Sơn ăn lở loét: Lá hẹ giã nát đắp lên chỗ tổn thương.
  • Ghẻ: Lá hẹ 50 g, rau cần 30 g, giã nát đắp lên chỗ tổn thương. Ngày 2 lần.
  • Giun kim: Rễ hẹ giã lấy nước cho uống.
  • Thối tai (Viêm tai giữa): Lá hẹ 1 nắm rửa kỹ, giã nhuyễn lấy nước nhỏ vào tai cho đến khi khỏi. Còn dùng cho trường hợp kiến, muỗi bò vào tai.
  • Trĩ sưng đau: Một nắm to lá hẹ cho vào nồi đất cùng với nước, dùng lá chuối bịt kín nồi, đun đến khi sôi thì nhấc xuống, chọc một lỗ thủng trên lá chuối cho hơi bay lên để xông trĩ. Khi thấy hết hơi bay lên thì đổ hẹ ra chậu ngâm rửa hậu môn. Còn có cách giã nhuyễn lá hẹ cho vào chậu, rồi ngồi và để trực tiếp trĩ lên lá hẹ.
  • Thoát giang (lòi dom): Một nắm lá hẹ giã nhỏ trộn dấm, đảo nóng: Dùng 2 miếng vải sô sạch gói hẹ để chườm và chấm hậu môn thay đổi lẫn nhau.
  • Càng cua chín mé (nhiễm trùng sưng tấy đầu móng tay): Hẹ dùng cả củ và rễ, giã nát, xào rượu chườm, bó, băng lại. Thay băng nhiều lần.
  • Tâm hãn (mồ hôi ra không ngớt, chỉ khu trú ở vùng ngực): Dùng 49 cây hẹ cả gốc rửa sạch, đổ vào 2 bát nước, nấu còn 1 bát, uống liên tục nhiều ngày cho đến khi khỏi.
  • Viêm loét dạ dày thể hàn, đau vùng thượng vị, buồn nôn hoặc nôn do lạnh: Lá hẹ 250 g, gừng tươi 25 g. Tất cả thái vụn, giã nát, lọc lấy nước đổ vào nồi cùng với 250 g sữa bò. Đun nhỏ lửa cho đến khi sôi, uống nóng.
  • Đái tháo đường: Củ hẹ 150 g, thịt sò 100 g. Nấu chín, nêm gia vị. Ăn thường xuyên. Trường hợp ra mồ hôi trộm (âm hư tự hãn) dùng món này cũng tốt.
  • Gan đọng mỡ ở người béo phì: Hải đới 100 g ngâm nước cho nở, cắt sợi. Lá hẹ 200 g cắt đoạn dài, cùng nhúng nước sau 5 phút vớt ra. Cho tỏi giã nhuyễn, dấm, dầu vừng, tương và một ít đường trộn đều. Ăn hàng ngày và kéo dài trong một tháng.
  • Lỵ amíp: Nấu canh hẹ cá diếc (ngày một con), ăn cái uống nước, dùng trong 1 tuần.
  • Ung thư thực quản: Nên dùng nước rau hẹ pha với sữa.
  • Bế kinh:
  1. Hạt hẹ 10g, hạt dành dành 10 g, sắc nước uống ngày 2 lần.
  2. Lá hẹ 250g giã lấy nước hòa với đường đỏ, đun sôi để uống.
  • Di mộng tinh, xuất tinh sớm, liệt dương: 0,5 kg lá hẹ tươi giã lấy nước, uống ngày 2 lần trong một tuần.
  • Chữa đi tiểu nhiều lần: Lá hẹ, cây tơ hồng xanh, ngũ vị tử, phúc bồn tử, câu kỷ tử, nữ trinh tử. Lượng bằng nhau. Phơi khô tán bột, mỗi lần uống 6 g. Ngày uống 2 lần với nước ấm.
  • Lá hẹ 30 g, phúc bồn tử 1,5 g, dây tơ hồng xanh 20 g. Sấy khô tán bột hoàn viên. Dùng mỗi lần 3 g, ngày 3 lần.
  • Cung đình hồi xuân tửu: Hạt hẹ 20 g, câu kỷ 30 g, ba kích 15 g, hồng sâm 20 g, lộc nhung lát 10 g, đường phèn 200 g, rượu trắng 200 g. Ngâm nửa tháng trở ra thì dùng được.

Trong các sách y học nói chung và Nam dược thần hiệu của Tuệ Tĩnh nói riêng còn nhiều bài thuốc dùng hẹ. Tuy nhiên, vẫn có một số vấn đề chưa được kiểm chứng khoa học, ví dụ: chữa đau ngực như dùi đâm, chó dại cắn, sản hậu bất tỉnh v.v.

Trong Thiên kim tập ký có kể lại chuyện: Thiên hoàng tự nhiên bị nấc suốt ngày. Các ngự y đã đến khám và sau đó thiên hoàng khỏi bệnh chỉ bằng bài thuốc dùng nước hẹ pha rượu hùng hoàng.

Ẩm thực

  • Bánh nhân hẹ: Lá hẹ 200 g, đậu phụ 100 g, bột mì 500 g, miến 50 g ngâm cắt vụn, rau hẹ thái nhỏ, đậu thái quân cờ. Xào khô già với nước tương, muối, bột ngọt, hành, gừng, dầu vừng trộn đều viên làm nhân. Bột mì nhồi làm viên rồi cán mỏng, bọc nhân chưng chín.
  • Các món xào
    • Hẹ 200 g cắt đoạn dài, xào với giá đậu xanh.
    • Hẹ xào tôm nõn tươi: Lá hẹ 200 g, tôm nõn 200 g, xào ăn.
    • Hẹ xào gan : Lá hẹ 150 g, gan dê 150 g. Có tác dụng làm sáng mắt.
    • Hẹ xào lươn: Lươn 500 g lọc bỏ xương, cắt đoạn xào qua, thêm gia vị, gừng, tỏi và nước, vừa cạn cho thêm 300 g lá hẹ cắt đoạn, xào thêm 5 phút. Ăn nóng.
    • Hẹ xào: Hẹ 240 g, hồ đào nhục (quả óc chó) 60 g. Xào với dầu vừng và ít muối. Ăn ngày 1 lần lúc đói hoặc vào bữa cơm trong 2 tuần đến 1 tháng. Còn dùng chữa táo bón, đau lưng, gối, tiểu tiện luôn, nữ giới bị khí hư, lãnh cảm.
  • Các món cháo
    • Cháo hẹ: Hẹ 20 g, gạo 90 g. Nấu cháo ăn nóng ngày 2 lần. Còn dùng chữa đau lưng, gối mỏi, ăn uống kém, phân sống nát, chân tay lạnh; nữ giới bị đới hạ, lãnh cảm.
    • Cháo hạt hẹ: Hạt hẹ (xào chín) 15 g, gạo tẻ 50 g, ăn hàng ngày.

Trồng

Cây hẹ dễ trồng và ít phải chăm sóc, gieo một lần có thể thu hoạch nhiều lần, cây phát triển xanh tốt quanh năm, vừa cho lá để ăn vừa có thể dùng làm thuốc những khi cần thiết.

Thành ngữ

“ Rối như canh hẹ ”  src= Wikimedia Commons có thư viện hình ảnh và phương tiện truyền tải về Hẹ

Tham khảo

Liên kết ngoài

license
cc-by-sa-3.0
copyright
Wikipedia tác giả và biên tập viên
original
visit source
partner site
wikipedia VI

Hẹ: Brief Summary ( Vietnamese )

provided by wikipedia VI
Xin xem các mục từ khác có cùng tên ở Hẹ (định hướng).  src= Allium tuberosum

Hẹ có tên gọi khác là cửu thái, cửu thái tử, khởi dương thảo và nhiều tên khác. Danh pháp khoa học là Allium ramosum L. (dạng hoang dã, đồng nghĩa: Allium odorum L.) hay Allium tuberosum Rottler ex Spreng. (dạng gieo trồng), thuộc họ Hành (Alliaceae). Các văn bản gần đây chỉ liệt kê nó dưới tên gọi Allium ramosum. Một số nhà thực vật học còn đặt cả các giống hoang dã và giống gieo trồng vào A. ramosum do có nhiều dạng trung gian tồn tại. Mùi vị của nó là trung gian giữa tỏihành tăm.

Hẹ là loại rau được dùng nhiều trong các món ăn. Ngoài ra người ta còn dùng hẹ như hành hay tỏi để chữa nhiều bệnh từ thông thường đến phức tạp.

license
cc-by-sa-3.0
copyright
Wikipedia tác giả và biên tập viên
original
visit source
partner site
wikipedia VI

韭菜 ( Chinese )

provided by wikipedia 中文维基百科
Ambox outdated serious.svg
本有关割韭菜(文化用语)需要更新(2018年12月22日)
請更新本文以反映近況和新增内容。完成修改時,請移除本模板。
Tango-nosources.svg
本条目需要补充更多来源(2013年3月20日)
请协助添加多方面可靠来源改善这篇条目无法查证的内容可能會因為异议提出而移除。
Disambig gray.svg」重定向至此。關於中文部首,詳見「韭部」。
Allium tuberosum1.jpg 韭菜花 科学分类 编辑 界: 植物界 Plantae 演化支: 被子植物 Angiosperms 演化支: 单子叶植物 Monocots 目: 天門冬目 Asparagales 科: 石蒜科 Amaryllidaceae 属: 葱属 Allium 亚属: 野韭亚属 Butomissa 组: 野韭组 Butomissa 种: A. tuberosum 二名法 Allium tuberosum
Rottler ex Spreng., 1825 異名[1]
异名
  • Allium angulosum
    Lour., 1790(非法名)
  • Allium argyi
    H.Lév., 1906
  • Allium chinense
    Maxim., 1859(非法名)
  • Allium clarkei
    Hook.f., 1892
  • Allium roxburghii
    Kunth, 1843
  • Allium sulvia
    Buch.-Ham. ex D.Don, 1825
  • Allium tricoccum
    Blanco, 1837(误植名)
  • Allium tuberosum
    Roxb., 1832(非法名)
  • Allium tuberosum f. yezoense
    (Nakai) M.Hiroe, 1971
  • Allium uliginosum
    G.Don, 1827
  • Allium yesoense
    Nakai, 1922
  • Allium yezoense
    Nakai, 1922
  • Nothoscordum sulvia
    (Buch.-Ham. ex D.Don) Kunth, 1843
 src=
Allium tuberosum

韭菜[註 1]学名Allium tuberosum),雅稱起陽子,是石蒜科葱属的多年生草本植物,丛生,细长而扁,开小花。叶和花嫩时可以食用[2]

有佛教五葷、道教五葷等宗教信仰需素食者不可食用韭菜,韭菜自古傳統歸類為葷食。「植物五辛素」則不忌植物五辛,如韭菜等。

历史

韭菜原產於中國;中国人种韭菜已经有3000多年歷史,在《诗经》中就有「献羔祭韭」的诗句,商周之际,韭就被用为食品、调味品、祭品,与稻谷相提并论;《汉书•召信臣传》中记载太宫园在温室生产葱、韭的情况。[3],隋唐时的《食经》中把置于黑暗之中生長的白韭菜称其为“韭黄”,所烹製的金装韭黄艾炙是宫廷御膳房中的御用食品。韭菜于9世纪传入日本,后逐渐传入东亚各国;今多在亞洲種植。

特征

韭菜是多年生常綠草本植物,具宿根性,耐寒且喜歡在陰濕肥沃的環境生長,在日照充足和乾燥環境中會使葉尖呈現焦黃色。與大多數的葱属本物一樣,韭菜生有鱗莖,長有鬚根和細長的地下走莖。深綠色的葉子細長扁平,带狀,闭合状的叶鞘形成假茎;長約10~30公分,寬約1.5~1.8公分,单叶叢生,由假莖(韭白)中長出。花果期為7~10月,花莖自葉束中長出,總花苞呈三棱形,為頂生繖房花序。總苞片為白色膜質,內有20~30朵小花,花為白色,雄蕊6枚,雌蕊1枚,中間有一子房。花朵由外向內依次開放。果實為蒴果,綠色三稜形;黑色半球形的种子,扁平,邊緣具稜。

生态

韭菜顶端的生长点可发生分蘖;随着分蘖的增加,根茎向地表不断伸长,新的须根着生部位不断升高,原有旧根不断枯死。

韭菜具有高适应环境的能力,能耐霜冻和低温。当气温降至-6~-5℃时,叶仍不凋萎,根和根茎甚至能耐受-40℃低温。生长最适温度为12~24℃。

韭菜的叶绿素形成受光照影响,韭菜本身是绿色的,叶鞘在埋土条件下软化变白,称为“韭白”;在弱光覆盖条件下培养则完全变黄,称为“韭黄”,古稱“蓶”。养成韭黄很费时,要等到韭菜出了一两寸叶子,就用土埋起来,绿因没有阳光而变黄。

营养

韭菜含有蛋白质维生素B維生素C,還有礦物質。里面的胡蘿蔔素也有很多,仅次于胡蘿蔔,比大蒜多。此外,还含有锌元素。

在《本草纲目》中提到韭菜的功效是:「生汁主上气,喘息欲绝,解肉脯毒。煮汁饮,能止消咳盗汗。韭籽补肝及命门,治小便频数,遗尿。」

菜肴

将其花蕾和其他配料研碎后腌制而成的酱料也被称为“韭花酱”、“韭菜花”、“韭菜花酱”、“韭花”。

图片

 src=
韭菜图绘
 src=
在隔絕陽光環境下栽種的韭黃
 src=
韭菜的蒴果和種子

文化

越南语名称國語字 Hẹ 喃字 𦵠 泰语名称泰语 กุยช่าย 朝鲜语名称諺文 부추 日语名称日本汉字 韮/韭 假名 ニラ 标音- 日语罗马字 nira 马来语名称马来语 kucai 印尼语名称印尼语 cuchay 菲律賓語名稱他加禄语 kutsay Nepali名称Nepali dunduko sagMeitei名称Meitei maroi nakuppiKapampangan名称Kapampangan kuse

因为韭菜是割了一茬又长一茬,在文化中“割韭菜”被作为对被压榨者的比喻。

注释

  1. ^ 拼音jiǔ-cài注音ㄐㄧㄡˇ ㄘㄞˋ

參考文獻

  1. ^ Allium tuberosum Rottler ex Spreng.. In: The Plant List (2013). Version 1.1. Published on the Internet; http://www.theplantlist.org/ [2017-2-27].
  2. ^ 《台灣蔬果實用百科第二輯》,薛聰賢 著,薛聰賢出版社,2001年,ISDN:957-97452-1-8
  3. ^ 《 汉书•召信臣传 》 大官园种冬生葱韭菜菇,复以屋庑。昼夜蕴火,待温气乃生。
license
cc-by-sa-3.0
copyright
维基百科作者和编辑

韭菜: Brief Summary ( Chinese )

provided by wikipedia 中文维基百科
 src= Allium tuberosum

韭菜(学名:Allium tuberosum),雅稱起陽子,是石蒜科葱属的多年生草本植物,丛生,细长而扁,开小花。叶和花嫩时可以食用。

有佛教五葷、道教五葷等宗教信仰需素食者不可食用韭菜,韭菜自古傳統歸類為葷食。「植物五辛素」則不忌植物五辛,如韭菜等。

license
cc-by-sa-3.0
copyright
维基百科作者和编辑

ニラ ( Japanese )

provided by wikipedia 日本語
ニラ W nira4081.jpg
ニラ (Allium tuberosum)
分類 : 植物界 Plantae 階級なし : 被子植物 Angiosperms 階級なし : 単子葉類 monocots : キジカクシ目 Asparagales : ヒガンバナ科 Amaryllidaceae : ネギ属 Allium : ニラ A. tuberosum [1] 学名 Allium tuberosum
Rottler ex Spreng. (1825) [1][2][3] 英名 Oriental garlic[2]、Chinese chives[2][3]
 src=
Allium tuberosum
にら 葉 生[4] 100 gあたりの栄養価 エネルギー デンプン 正確性注意 食物繊維 飽和脂肪酸 一価不飽和 多価不飽和 ビタミン ビタミンA相当量 チアミン (B1) リボフラビン (B2) ナイアシン (B3) パントテン酸 (B5) ビタミンB6 葉酸 (B9) ビタミンC ビタミンE ビタミンK ミネラル ナトリウム カリウム カルシウム マグネシウム リン 鉄分 亜鉛 セレン 他の成分 水分 水溶性食物繊維 不溶性食物繊維 ビオチン(B7 硝酸イオン [5]。廃棄部位: 株元 マイクログラム • mg = ミリグラム
  • IU = 国際単位
  • %はアメリカ合衆国における
    成人栄養摂取目標 (RDI) の割合。

    ニラ(韮、韭、Allium tuberosum)はネギ属に属する多年草緑黄色野菜である。

    名称[編集]

    古事記』では加美良(かみら)、『万葉集』では久々美良(くくみら)、『正倉院文書』には彌良(みら)として記載がある。このように、古代においては「みら」と呼ばれていたが、院政期頃から不規則な転訛形「にら」が出現し、「みら」を駆逐して現在に至っている。近世の女房言葉二文字(ふたもじ)がある。

    方言では、ふたもじ(二文字。千葉県上総地方)、じゃま新潟県中越地方)、にらねぎ(韮葱。静岡県鳥取県などの一部)、こじきねぶか(乞食根深。愛知県岐阜県の一部)、とち奈良県山辺郡磯城郡)、へんどねぶか(遍路根深。徳島県の一部)、きりびら沖縄県島尻郡)、ちりびら(沖縄県那覇市)、きんぴら(沖縄県那覇市)、んーだー(沖縄県与那国島)などがある[6]

    特徴[編集]

    夏には葉の間から30 - 40cmほどの花茎を伸ばす。花期は8 - 10月頃。花は半球形の散形花序で白い小さな花を20 - 40個もつける。花弁は3枚だが、が3枚あり、花弁が6枚あるように見える。雄蕊(おしべ)は6本、子房は3室になっている。子房は熟すると割れて黒色の小さな種を散布する。

    本種の原種は、中国北部からモンゴル・シベリアに自生する Allium ramosum で、3,000年前以上前に栽培化されたと考えられる。この種とニラを同一種とみなす場合もある[7]株分けまたはによって増やす。

    全草に独特の匂いがある。このため、禅宗などの精進料理では五葷の一つとして忌避される。匂いの原因物質は硫化アリル(アリシン)などの硫黄化合物である。

    生産[編集]

    日本[編集]

    国内生産量は約6万トンで、全生産量の4割超を1位の高知県と2位の栃木県が占め、次いで茨城県群馬県宮崎県福島県北海道が続く。

    ニラの生育に適した温暖な気候で知られる高知県香南市、また餃子の街である栃木県宇都宮市の周辺などが主な産地として有名。

    利用[編集]

    食材[編集]

    緑色の葉ニラの他、次のものがある。

    黄ニラ
    ニラの芽が出る前の根株に覆いを被せて光を制限することで軟白化させた中華料理の食材。ニラ特有の臭みがなく、より柔らかく、甘みが有る。日本では岡山県が主産地。
    花ニラ
    ニラの花茎と若い蕾を食べる中華料理の食材。花ニラ専用の品種が栽培されている。日本で主に栽培されているのは、台湾から伝わったテンダーポールという栽培品種である。ハナニラ属 (Ipheion) のハナニラは別種である。

    なお、形状や色がよく似たスイセンの葉をニラと間違えて食べ、中毒になった例があるので注意が必要である[8]

    調理[編集]

    細長くまっすぐに伸びた葉は加熱すると柔らかく、和食での実や薬味おひたしなどにする他、中華料理韓国料理によく用いられる。若い花芽もおひたしや炒め物として食べることが出来る。

    中華料理では、単独や他の野菜や肉と合わせた炒め物レバーと炒め合わせた物(レバニラ炒め、またはニラレバ炒め)、焼きそば(「韭菜炒麺」)、餃子の具(中国では一般の餃子にはニラを混ぜ入れることは少なく[9]、ニラを使う物は「韭菜餃子」と称して区別される)、ニラ饅頭点心)、春巻き(黄ニラ)、ニラの卵とじなどがポピュラーな用途である。春節(旧正月)には、黄ニラと豚肉を使った春餅の料理を食べる[10]北京料理では、羊肉しゃぶしゃぶの薬味のひとつとして、ニラの花の塩漬けが用いられる。

    韓国料理では「ヤンニョム」と称する合わせ調味料の薬味としたり、キムチチヂミの具などとしてよく利用される。

    郷土料理では、岡山県で、黄ニラが寿司の具としても用いられる。栃木県鹿沼市などでは、蕎麦の具として茹でたニラを添えた、ニラ蕎麦がある。大分市周辺には、ニラを主な具とするニラチャン(ニラちゃんぽん)という麺料理がある。

    栄養[編集]

    栄養価が高く、スタミナが付く食材として利用されている。β-カロテンビタミンAビタミンCカルシウムリンなどのミネラルに富み、匂い成分の硫化アリルがビタミンB1と結合してその吸収を良くし、代謝機能、免疫機能を高め、疲労回復に役立つ。また、整腸作用があり、昔より胃腸(特に下痢)に効く野菜として親しまれ、症状が重い時はニラの煮汁を飲んでも効果がある。

    生薬[編集]

    • 種子は、韮子(きゅうし)という生薬で腰痛、遺精、頻尿に使う。賛育丹などに配合される。
    • 葉は、韮白(きゅうはく)という生薬で強精、強壮作用がある。

    文化[編集]

    「韮」は季語である。ただし「韮の花」はの季語である。

    和名に「ニラ」を含む種[編集]

    ネギ亜科の別属にも、和名に「ニラ」を含むものがあるが、本種とは近縁ではない。

    画像[編集]

    • Allium tuberosum0.jpg
    • Allium tuberosum1.jpg
    • Allium tuberosum2.jpg
    • Allium tuberosum3.jpg
    •  src=

      Habitus and Inflorescences

    •  src=

      ニラの花(千葉大学キャンパス)

    脚注[編集]

    1. ^ a b 米倉浩司・梶田忠 (2003-). “Allium tuberosum Rottler ex Spreng.”. BG Plants 和名−学名インデックス(YList). ^ a b c "Allium tuberosum Rottler ex Spreng.". Tropicos. Missouri Botanical Garden. 2012年7月8日閲覧.
    2. ^ a b Allium tuberosum Rottler ex Spreng., ITIS, http://www.itis.gov/servlet/SingleRpt/SingleRpt?search_topic=TSN&search_value=506484
    3. ^ 文部科学省 「日本食品標準成分表2015年版(七訂)
    4. ^ 厚生労働省 「日本人の食事摂取基準(2015年版)
    5. ^ 尚学図書(編) 『日本方言大辞典』 小学館、^ Blattner, FRANK R and Friesen, NIKOLAI (2006). “Relationship between Chinese chive (Allium tuberosum) and its putative progenitor A. ramosum as assessed by random amplified polymorphic DNA (RAPD)”. Documenting domestication: new genetic and archaeological paradigms. Univ California Press, Berkeley: 134-142.
    6. ^ “スイセンをニラと間違えて食べてしまったら… そっくりの有毒植物にご注意を! イヌサフランなど死亡例も…”. 産経ニュース (産経新聞社〈産経デジタル〉). (オリジナルのhttps://web.archive.org/web/20160426094156/http://www.sankei.com/premium/news/160423/prm1604230019-n1.html
    7. ^ 江獻珠 『中國點心製作圖解』 萬里機構・飲食天地出版社、^ 青山企画(編) 『中国料理百科事典』 同朋舎出版、京都、関連項目[編集]  src= ウィキメディア・コモンズには、ニラに関連するメディアがあります。  src= ウィキスピーシーズにニラに関する情報があります。
     title=
    license
    cc-by-sa-3.0
    copyright
    ウィキペディアの著者と編集者
    original
    visit source
    partner site
    wikipedia 日本語

    ニラ: Brief Summary ( Japanese )

    provided by wikipedia 日本語

    ニラ(韮、韭、Allium tuberosum)はネギ属に属する多年草緑黄色野菜である。

    license
    cc-by-sa-3.0
    copyright
    ウィキペディアの著者と編集者
    original
    visit source
    partner site
    wikipedia 日本語

    부추 ( Korean )

    provided by wikipedia 한국어 위키백과

     src=
    Allium tuberosum

    부추(영어: Allium tuberosum, 영어: garlic chives, Chinese leek)는 수선화과부추아과에 속하는 여러해살이풀이다. 정구지(경상도, 충청북도 사투리), (충청남도 사투리) 혹은 (전라도 사투리)이라는 사투리로도 불린다. 잎은 길고, 꽃은 흰색으로 피며 열매는 삭과이다. 김치로 만들거나, 부침개로 지져 먹고, 각종 양념에 첨가해서 먹기도 한다.

    형태 및 특징

    부추는 잎을 식용으로 하는 여러해살이 식물로서 종자번식뿌리번식이 가능한 것이 특징이다. 땅 속에 짧은 뿌리줄기가 있고 많은 비늘줄기를 만들어서 포기 모양이 된다. 잎은 각 비늘줄기에 여러 장이 붙어 있고 길이 15-20cm, 폭 3-10mm이다. 잎은 편평하고 등쪽에 모서리가 있으며 잎끝은 둥글다. 짙은 녹색이고 부드러우며, 특유의 냄새가 난다. 잎집은 3-6cm이며, 여름에 40-70cm의 줄기를 내고 줄기 끝에 흰꽃이 20-40개 핀다. 꽃은 작고 6장의 꽃덮이조각으로 되어 있다. 가을에 열매를 맺으며 종자는 검고 깨알만 하다. 포기나누기나 종자를 심어 재배하는데 추위·더위에 강하고, 어느 정도 자라면 포기나누기로 증식한다. 서리를 맞으면 지상부분은 시들어버리지만 지하부분은 월동(휴면상태)한다. 잎은 낫으로 베어 수확한다. 재생력이 강하기 때문에 1년에 5회 이상도 수확이 가능하다. 최근에는 수요가 늘어남에 따라 비닐하우스 시설재배를 통하여 겨울에도 재배하여 수확하고, 또 이른봄에 출하하기 위해 촉성재배도 한다. 이 밖에 포기에 흙을 덮거나 프레임 속에서 차광하여 연화재배도 하고 있다.

     src=
    씻은후의 부추모습

    이용 방법 및 영양

    이용

    잎을 삶아서 나물을 무치거나 국건더기로 사용하고, 부추김치·오이소박이에도 이용한다. 또 잡채나 만두속에도 이용하는 등 용도가 다양하다. 부추의 자극적인 냄새는 주성분인 황함유화합물에 기인하는 것으로, 육류의 냄새를 제거하는 데 알맞다. 또한 부추의 씨앗은 한방에서 구자(구채자)라 하여 비뇨기계통의 질환에 이용한다.

    영양

    잎 100g 속에는 단백질 2g, 당류 2.8g, 칼슘 500mg, 칼륨 450mg이 들어 있다. 부추에는 비타민 A, C, B1, B2 등이 많이 들어 있다. 또한 베타카로틴, 클로로필, 비타민 C, 황함유화합물, 플라보노이드류 등이 다양하게 함유되어있다.

    문화

    불교에서 오신채(부추, 달래, 파, 마늘, 생강) 라고 하여 금기시 하는 식품 중 하나이다.

    재배

    • 노지재배

    재배시기는 지역에 따라 4월에서부터 11월 노지재배가 가능하다. 부추 모종을 포트에 키워 이식하는 것이 가장 안전하고 좋은 방법이지만, 비용의 절감을 위해 직파하는 경우도 흔하다. 우리나라에서는 그린벨트 품종을 가장선호한다. 4월에 파종할 경우 9월~10월에 수확이 가능하지만 첫해에는 수확량이 저조하기 때문에 첫해는 수확을 하지 않고 겨울동안 휴면을 시킨다. 휴면을 거친 부추를 다음해 3월~4월에 묵초를 제거하고 웃거름을 뿌려주고 난 후에 관수를 한다. 25일~30일 정도가 지나면 고품질의 초벌부추의 수확할 수 있다. 이후 적정량의 관수만을 통해 두벌, 세벌, 네벌까지도 수확이 가능하다. 많은 수확량을 원하지 않는다면 한번 파종으로 아주 오랜기간 수확이 가능하다.

    • 시설하우스재배

    재배시기는 11월에서부터 4월까지 추운 겨울에 재배하는 방법이다. 재래종의 경우 겨울에 정상적인 휴면을 거쳐야만이 수확이 가능하였지만 신품종(조생종)의 개발로 휴면을 정상적으로 거치지 않아도 수확이 가능하다. 4월에 파종하고 10월~11월 잠깐의 휴면을 거치고 난후에 묵초를 제거하고 웃거름을 뿌려주고, 하우스시설에 비닐을 2~3중으로 피복한다. 피복한 후에 인위적인 관수를 한다. 25일~30일정도가 지나면 고품질의 초벌부추의 수확할 수 있다. 이후 적정량의 관수만을 통해 두벌, 세벌, 네벌까지도 수확이 가능하다. 많은 수확량을 원하지 않는다면 한번 파종으로 아주 오랜기간 수확이 가능하다.

    같이 보기

    참고자료

    Heckert GNU white.svgCc.logo.circle.svg 이 문서에는 다음커뮤니케이션(현 카카오)에서 GFDL 또는 CC-SA 라이선스로 배포한 글로벌 세계대백과사전의 내용을 기초로 작성된 글이 포함되어 있습니다.

    외부 링크

     title=
    license
    cc-by-sa-3.0
    copyright
    Wikipedia 작가 및 편집자

    부추: Brief Summary ( Korean )

    provided by wikipedia 한국어 위키백과
     src= Allium tuberosum

    부추(영어: Allium tuberosum, 영어: garlic chives, Chinese leek)는 수선화과부추아과에 속하는 여러해살이풀이다. 정구지(경상도, 충청북도 사투리), 졸(충청남도 사투리) 혹은 솔(전라도 사투리)이라는 사투리로도 불린다. 잎은 길고, 꽃은 흰색으로 피며 열매는 삭과이다. 김치로 만들거나, 부침개로 지져 먹고, 각종 양념에 첨가해서 먹기도 한다.

    license
    cc-by-sa-3.0
    copyright
    Wikipedia 작가 및 편집자